Phải ai cũng như Ngô Đồng. Mấy kỳ họp mặt trung học, em trai chị cứ nói đùa, đây ba đứa bên Mỹ, còn mấy đứa nữa bên Việt Nam, cô em dâu không thích đùa như vây, nên chị phải nhảy vô xàng xê vài câu.
Đang giờ nghỉ ăn trưa ở sở, viết vội vài giòng. Cái dặm trường đi làm của chị kể bao nhiêu cũng không đủ. Năm 1995, sau vụ nổ ở Oklahoma một tuần, chị Huệ đi phó hội ở New Orleans. Đêm đầu tiên, lấy phòng ở khách sạn xong lên tầng lầu thứ 15. Nửa đêm nghe còi kreng... kreng... kreng... kreng....hết hồn ngó đồng hồ thấy hơn 12 giờ đêm. Hồn vía lên mây. Ngó qua cửa sổ thì thấy phố xá vẫn còn đèn, chắc mình...còn sống, lầu chưa sập. Loa phóng thanh hô lên...xin mọi người chú ý, xin hãy lập tức rời khỏi building, xin hãy lập tức rời khỏi building...chúng tôi đang di tản tất cả mọi người ra khỏi building...chúng tôi đang di tản tất cả mọi người ra khỏi building... Huệ thay quần áo chớp nhoáng, xách giỏ lũ lượt theo đoàn người leo xuống cầu thang, nghe nói thang máy không hoạt động được. Ai cũng nghĩ đến một vụ khủng bố tương tự như vụ Oklahoma. Xuống đến tầng trệt, người người đông nghẹt, nhưng không ai ra khỏi được khách sạn vì nhìn quanh thì thấy ngoài đường toàn nước là nước, té ra lụt. Buổi chiều không thấy gì, vậy mà mưa một đêm, nước tràn vào khu downtown, chỉ cách bờ sông Mississippi có vài con đường. Nước không lụt cao lắm, nhưng đã ngập vào hầm thang máy, khiến hệ thống bị báo động giả. Giờ thì hoàn hồn. Nhìn quanh, ngoài nước còn có những người còn mặc quần áo ngủ, có những người còn đang quấn khăn tắm, có những nàng còn đính chả giò trên đầu (biết chả giò là gì hông). Nhưng cái bi kịch kế tiếp là leo lên cầu thang trở về phòng ngủ. Huệ leo 15 tầng lầu, cũng không đến nỗi nào, có những người phải leo 20 tầng thì sao. Leo hết 15 tầng lầu, kiểm tra lại, cặp giò vẫn chưa sút ra, còn khá. Sáng ra, vì lụt nên khỏi phải trình diện, nhưng phải mua lương khô mà ăn trưa và ăn tối, không ra khỏi khách sạn được, mà nhà hàng của khách sạn cũng không có ai đến được để nấu. Hôm sau nước rút, nhưng khách sạn lại hư máy bơm, không có nước cho khách sử dụng, thế là phải dọn qua khách sạn khác. Hôm sau nữa, có lệnh mọi người trình diện. Huệ lái xe, chở theo hai người đồng nghiệp. Có những khúc đường nước ngập nửa bánh xe, vừa lái vừa cười, vừa mếu. Vì sự nguy hiểm này, mọi người lại được miễn trình diện, nhưng không có máy bay dìa xứ, vì phi trường đóng cửa.
Nhưng nghĩ lại đó là một kỷ niệm không bao giờ quên.