Chuyện Mỗi Sáng
Cứ mỗi sáng khi hừng đông vừa ló
Mẹ khẽ khàng tìm dọ chiếc gường con
Tần ngần phút giây, mong giấc thêm giòn
Rồi nhè nhẹ xoa tóc mềm, bối rối
Dậy đi con! mẹ thì thầm, dục hối
Dậy đi con! cha đã đợi lâu rồi
Mau dậy ăn sáng, kẻo trể mất thôi
Dậy đi con! tới hồi đi nhà trẻ
Bé cục cựa, một con mắt vờ hé
Còn con kia, có lẽ ở chiêm bao
Nắng xôn xao, chú mặt trời rên khẽ
Ẩn mặt nhanh vào trốn giữa đám mây
Chút im lặng con huơ tay, ngồi dậy
Toét môi cười nhưng lại đẩy mẹ ra
Thoáng gặp cha, bé vội vã làm già
Che mềm lại, và lăn xa tránh né
Mẹ nhìn cha, vừa lúc cha nhìn mẹ
Bốn mắt hòa giao, lặng lẽ cười buồn
Cha xoay người, vai thả lỏng xuôi buông
“Thôi anh đợi, Mình đừng lo lắng nhé”
Đường xa lộ, mặt trời theo đuổi mẹ
Chói chang nhoè ướt sũng cả bờ mi
Bé con ơi! tối, mẹ sẽ ôm ghì
Xin lỗi đã bỏ con đi hồi sáng.
HồngHải