Xuân Lạnh (Bài Xướng)
Anh à bên đó tuyết nhiều không
Xuân đến nơi đây buốt cả lòng
Với gió xuyên luồn ngang kẽ vách
Cùng sương giăng phủ khắp rừng thông
Ðàn nai rét mướt rung ngoài núi
Chiếc lá buồn tênh lật giữa dòng
Biết tới bao giờ tia nắng rọi
Sưởi hồn ta ấm dẫu là Ðông.
HồngHải
Xuân Giá Buốt (Bài Họa)
Bên này tuyết đổ, lạnh phòng không
Xuân chớm xa quê xót cõi lòng
Mây úa lững lờ, giăng suối vịnh
Sương mù dầy đặc, phủ đồi thông
Mưa rơi lạc chợ sầu vơi mộng
Lá rụng trôi sông lệ cạn dòng
Nắng Hạ xa rồi lòng nuối tiếc
Hồn thơ băng giá buổi tàn Ðông.
Du Sơn Lãng Tử
Hồi Xuân
Kia còn ở giá, thật tình không
Lặng lẽ từng đêm hẳn chạnh lòng
Này chén quỳnh tương xin hãy nhắp
Hỡi chàng lãng tử nghĩ cho thông
Gặp mây hành thủy, bèo trao kiếp
Phải gió du sơn, đá cản dòng
Chút mộng mơ, ai nào biết được
Hồi xuân trở lại giữa mùa Đông.
HồngHải
Tiếc Xuân
1/2
Tội gì ở giá để nằm không?
Thi sĩ say thơ cũng ấm lòng.
Mất bạn tản trường tình mãi thắm!
Xa nhà bỏ xứ lý chưa thông.
Hành trình lỡ chuyến: đò thưa bóng,
Lữ thứ rời quê: nước lạc dòng.
Mơ mộng làm gì thêm tiếc nuối,
Nắng Xuân sẽ chiếu...rạng trời Ðông.
2/2
Ðông đến quê nhà lạnh giá không?
Mừng Xuân đất khách chẳng cam lòng.
Buồn vương men tóc hồn say đắm,
Sầu nhớ hương tình dạ cảm thông.
Ðợi dáng người xưa: thân viễn xứ,
Chờ con thuyền cũ: nước xuôi dòng.
Ra đi đã mấy mùa trăng khuyết,
Cạn chén hồ trường...buổi rạng đông.
Du Sơn Lãng Tử
Xuân đến chưa?
Xuân đến khi nào em biết không
Thoảng nghe chúc tụng có nao lòng
Nhân sinh thực tại buồn chưa thấu
Thế sự xưa giờ hổ chẳng thông
Sáng ngắm chân dung tìm vẽ mộng
Chiều nương cục vận xóay theo dòng
Bốn mùa phó mặc đời xô đẩy
Lạnh cả năm dài há chỉ Đông.
HồngHải