Welcome Guest! To enable all features please Login or Register.

Notification

Icon
Error

7 Pages«<567
Linh Tinh Tuổi Già
Anh Ba
#121 Posted : Wednesday, July 27, 2005 12:12:06 AM(UTC)
Anh Ba

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 953
Points: 0

Cám ơn các Chị đã chia xẻ.
Những bài thơ vịnh cảnh của mẹ tôi tôi vẫn giữ, khi nào có dịp sẽ đăng lên.

Thú thật là tuổi thơ của tôi nó rất dữ dội . Hồi nhỏ mẹ tôi thường gọi đùa tôi là thằng Chối. Ý nói một sự chối bỏ. Tôi biết bà không ác ý với ba tôi, dường như khi người ta tỏ ý muốn không nhớ về kỷ niệm nào , ấy là lúc người ta nhớ da diết.
Tôi thường nhớ về tuổi thơ tôi bằng cách lượm lặt trong ký ức, trong lời kể của mẹ và của người thân, cứ góp nhặt dần dần như thế và luôn giữ trong lòng để khỏi phải quên đi. Cũng là một dấu hiệu của tuổi già, phải không?. Người già thường sống vì quá khứ, tự ru ngủ mình bằng quá khứ, dẫu cái quá khứ ấy nó đau buồn hay êm đềm đan xen. Nhớ về cũng là cách để không quên đi. Và cũng không ngại phơi bày kỷ niệm cũng như cảm xúc của mình. Bạn bè vẫn thường trách tôi bộc tuệch mọi việc, cho đó là không thành kính, nhưng tôi không nghĩ vậy. Khắc sâu trong tâm một nỗi nhục để trưởng thành, còn mọi việc được đánh giá như thế nào tuỳ người cảm nhận...Đời người hữu hạn, sống nay chết mai, biết đâu mà lường mà tránh.
Tôi vẫn thường gọi bà bằng Má lúc sinh thời, nhưng trong thâm tâm vẫn thích gọi bà là Mẹ hơn. Chắc do mình sống quen trong Nam từ nhỏ nên cảm nhận cái tiếng Mẹ nó đầm ấm và thiêng liêng sao đó chị à. Đám giỗ ngoài quê do vợ chồng thằng em đảm nhận, tôi chỉ yêu cầu nó trứơc ngày giỗ phải lên thăm mộ bà, một ngôi một trên một cái đồi cao do tôi chọn, thoáng mát, sạch sẽ y như tính bà ngày xưa vẫn thường tự tay rửa chén bát thật sạch trứơc khi giao cho vợ chồng nó bới cơm múc canh mang qua. Chỉ có tôi là người duy nhất bà cho dùng chén đũa chung với bà mỗi khi tôi về quê thăm. Sáng sáng khi mình còn ngái ngủ trong mùng, bà đã dậy sớm, pha cho tôi ấm trà rồi lặn lội xách tô ra đầu ngõ mua về tô mì quảng, cẩn thận ngồi lặt từng công rau, ngọn giá, rửa thật sạch trước khi bày lên bàn. Đàn ông ba bốn chục tuổi ra đường vẫn bị bà cầm tay dắt qua đường, muốn làm việc gì, cho ai cái gì cũng buộc phải nghe theo lời bà dặn....Tôi cứ muốn mình mãi mãi là đứa con nít như ngày nào bà từng ẳm bồng trên tay...
Vẫn đang phân vân, không biết có nên làm đám giỗ hàng năm rồi mời bà con, họ hàng, bạn bè đến tham dự hay không nữa. Tính tôi vốn không thích mấy cái trò này, chắc giao cho thằng em lo liệu quá.
Chúc vui đầu ngày....

Vũ Thị Thiên Thư
#122 Posted : Wednesday, July 27, 2005 12:31:57 AM(UTC)
Vũ Thị Thiên Thư

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 5,031
Points: 2,424
Woman
Location: Thung Lũng Lá Rơi

Thanks: 231 times
Was thanked: 87 time(s) in 84 post(s)
quote:
Tuổi thơ lớn theo tiếng đạn hàng đêm , theo tiếng niệm phật đều đều át tiếng súng vọng lại từ bên kia sông , khu chợ vùng quê hàng đêm những bong người ẩn hiện , tiếng súng lẻ loi trong đêm cũng đủ gây bao nhiêu kinh hoàng . Tối chui vào ngủ trong hầm như trò chơi làm nhà ban ngày . Khi những tiếng sung trở thành âm thanh đều đặn hang đêm , Nội bảo thợ đến xâu thêm lớp gạch trước nhà , căn nhà làm phòng ngủ cuả trẻ con , bộ ngưạ gõ dầy hơn một tấc rộng thênh thang cuả tuổi thơ , bộ ngưạ là gia bảo , Nội mang về tận Nam Vang ngày cũ . Nội chất cả hai bộ lên trên miệng hầm, xây gạch chunh quanh . Đêm đêm , sợ không mang kịp trẻ con xuống hầm khi súng nổ , Nội mang đèn dầu , soi chung quanh cẩn thận , đề phòng rắn rít vào nằm trong đó , xong rồi thì bế từng đưá nhỏ, đứa lớn thì tự chui vào , khi cần thiết chỉ cần kéo cánh cửa hờ chắn ngang . Thật ra thì với sung trường thô rơ thời ấy , hầm chống lại đạn lạc , với súng máy liên thanh, rồi đại bác sau nầy thì hầm trú ẩn chỉ là trò chơi cuả trẻ con đúng nghiã .


Anh Ba
Chị viết lại một đoạn về hầm tránh đạn
Nhớ những ngày tuổi nhỏ...
Mẹ thi cho dù mình tóc hai màu Mẹ vẫn lo cho mìnhnhư thuở nhỏ , chị về thăm , Mẹ cứ xem như những ngày chị đi học xa về . Bánh ít trần hôm nọ mời các em là món chị thường ăn khi xưa , lần nào chị về Mẹ cũng làm các thức...hic!! Mẹ quên là con bây giờ cũng tri thiên mệnh rồi...
Chi. nghĩ đến các con đi xa thi càn thương Mẹ hơn , khi làm Mẹ rồi mới biết thương thì cũng không ngoa đâu em à

RoseRose
Phượng Các
#123 Posted : Wednesday, July 27, 2005 1:03:33 AM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,432
Points: 19,233
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 646 time(s) in 606 post(s)
quote:
Gởi bởi Anh Ba
Những bài thơ vịnh cảnh của mẹ tôi tôi vẫn giữ, khi nào có dịp sẽ đăng lên.

Nếu mẹ anh đã có in tập thơ thì mục Các Nhà Thơ Nữ sẽ hy vọng có thêm một nhân vật. Anh đăng vào đó được không? Nếu có thêm hình và tiểu sử nữa thì thật là quý lắm!
quote:
Vẫn đang phân vân, không biết có nên làm đám giỗ hàng năm

Tui nhớ là anh còn đứa con trai năm nay 16 tuổi phải không? Theo tôi nếu trong nhà có con cháu thì mình nên làm các truyền thống như thế để thế hệ sau kế tục theo. Nó cũng tạo nên kỷ niệm trong sinh họat gia đình, và do vậy mà tình cảm gia đình thêm sâu sắc.

Từ Thụy
#124 Posted : Wednesday, July 27, 2005 9:13:12 AM(UTC)
Từ Thụy

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,394
Points: 39
Woman

Thanks: 2 times
Was thanked: 3 time(s) in 3 post(s)
Thật xúc động khi đọc những dòng cảm xúc tuôn trào của AB. Cho TêTê cám ơn nhiều (khóc nhè rồi nè).

Có kỷ niệm, nhất là những kỷ niệm yêu thương về Mẹ mình là điều hạnh phúc. AB nói đúng, dầu mình có bao nhiêu tuổi đi nữa, dưới mắt mẹ mình, con cái luôn luôn khờ khạo, nhỏ dại, cần sự nuông chiều và che chở, khuyên bảo.

Tonka
#125 Posted : Tuesday, December 12, 2006 12:05:27 PM(UTC)
Tonka

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,643
Points: 1,524

Thanks: 95 times
Was thanked: 201 time(s) in 189 post(s)
quote:
Gởi bởi Anh Ba

Buổi chiều, về nhà sớm hơn mọi ngày. Ghé tạt qua chợ mua một ký nhãn xuồng, vài trái táo, vài trái lê. Người bán thật khéo léo khi tết những cành nhãn lại thành một bó, điểm thêm vài cành lá nhãn xanh mướt . Và bán nó cho những người muốn mua về để cúng, như tôi, với một cái giá cao hơn nhưng người ta vẫn vui lòng vì nó mang vẻ trang trọng, thành kính. Như sực nhớ, tôi mua thêm cái bình cắm hoa và bó cúc vàng . Cứ phân vân mãi khi chọn bó cúc vàng. Thường thì người ta mua bông vạn thọ, cũng màu vàng, về để cúng . Tôi nghĩ thế vì thường thấy cô mình ngày xưa mỗi lần giỗ tết, vẫn mua bông vạn thọ trước đó một hôm, sai chúng tôi ngâm vào cái lu lưng nước và nhắc rảy nước thường xuyên để hôm sau bà cắt tỉa cẩn thận chưng lên bàn thờ.
Cái bàn thờ nằm khuất ở gian phòng sau trên lầu. Tôi cẩn thận thay giấy lót, lau sạch những bụi bám trên tấm hình Mẹ, nhìn nụ cười trên môi Mẹ, lòng chợt rưng rưng nhớ về một thời thơ ấu, những ngày còn thơ ngây sống bên Người.
Khi bồng thằng con còn đỏ hỏn từ Sài Gòn về cái thôn Mỹ Lược bên dòng sông Thu Bồn khi xưa, Mẹ đã thề không bước chân vào cái xứ Sài Gòn nhiều bạc bẽo, cam chịu làm lụng vất vả để nuôi nó và thằng em nuôi lượm được bên vạt khoai lang ngày nào, thằng em mà theo bà, nuôi nó để mi có người bầu bạn. Mẹ có nghề bà mụ, bà mụ vườn đi đở đẻ cho mọi người cần đến, khắp làng, khắp xóm, bất kể giờ giấc, để lại hai thằng con cun cút chơi đùa với nhau rồi chiều chiều ra ngõ ngóng Mẹ về, có khi mong chờ trong tuyệt vọng, nức khóc đến khi mõi mệt ngủ gục bên hàng hiên nhà, người hàng xóm lại có dịp kể công cùng Mẹ khi bồng hai đứa vào nhà. Tạ ơn người khi đồng bạc, khi vài củ khoai, Mẹ lại ôm con vào lòng chặt hơn như một bù đắp cho thời gian đã mất . Những lúc ấy chúng tôi sung sướng lắm.
Tôi thích coi đi coi lại cái phim Forrest Gump, nhất là thời gian khi Gump còn trẻ. Khi người mẹ dẫn Gump lần đầu tiên đi học, tay Hiệu trưởng lắc đầu khi nhìn cậu bé ngờ nghệch của bà, cuối cùng cũng đồng ý sau khi bà chấp nhận một sự đánh đổi. Tôi đã đồng cảm với Gump khi nhìn khuôn mặt tưởng như vô tình của Gump khi một mình ngồi chờ cho mọi việc qua đi . Đừng bao giờ nghĩ con nít không hiểu biết về những gì xảy ra chung quanh nó, đôi khi dấu ấn tuổi thơ luôn hằn khắc trong đầu chúng tựa như những vết khắc trên gỗ đá, không phai mờ.
Quê tôi ngày xưa là vùng xôi đậu . Ngày ta đêm địch . Cho đến giờ tôi vẫn nhớ như in căn hầm mà mẹ tôi cho đào dưới gầm gường ngủ ngày nào, được tấn chặt bằng những tấm gỗ cứng chung quanh, để mỗi khi có báo động, Mẹ là người xua hai thằng con xuống trước rồi cẩn thận đậy nắp hầm, chờ cho mọi việc qua đi, Mẹ lại mò mẩm, thận trọng, dáo dác bước lên trước như muốn một mình gánh vác cái nguy hiểm cho hai thằng con mình. Trong cái bóng tối tù mù đó, để dổ cho thằng em nín khóc, Mẹ khe khẽ kể cho con mình nghe những câu chuyện đời thường mà Người từng gặp, mong cho chúng nó quên đi cái sợ. Nhưng vẫn không thể nào khiến cho thằng lớn quên đi nỗi uất nhục khi một tối nào đó, nắp hầm được mở tung lên, người Mẹ riu ríu bước lên bên thằng con cứ níu chân Mẹ không rời. Nó cứ quay lưng ôm chân Mẹ như thế cho đến khi sự giao ước đã thành lời, khi ấy nó bị hắt ra bởi một bàn tay thô bạo, ngã dúi vào nền nhà và nằm khóc rưng rức. Cho đến khi ấy, tuổi thơ tôi đã biết thế nào là căm hờn .
Cơn lụt năm Thìn đã chia cắt tôi và Mẹ. Choáng ngợp trước tấm chân tình của người Cha như muốn bù đắp cho những mất mát của con mình, của ánh đèn thị thành, tôi đã quên đi hình bóng của Người . Cuối những năm 70, tôi lại tìm về quê Mẹ . Cuộc sống khó khăn khiến Người bạc tóc. Ba Mẹ con chúng tôi lại quây quần bên nhau, tôi lại được chơi với thằng em nuôi ngày nào. Khi ấy Mẹ làm tạp vụ cho một cái khách sạn mà ông chủ, vốn là người quen cũ, thương tình cho hai Mẹ con ở nhờ trong một gian phòng vốn là cái kho chứa đồ cũ. Mẹ lại còng lưng ra lau nhà, dọn phòng, có khi lãnh áo quần dơ của khách trú mang về giặt thêm, kiếm tiền nuôi con. Lắm khi ba người gặm lương khô qua ngày, cái món lương khô cứng như đá nghe đồn là ăn rất bổ dưỡng, lâu đói, ăn vào cứ anh ách bụng cả ngày .
Thời gian ấy cũng qua mau, tôi không ở với Mẹ thường xuyên, phải xa người để đi tìm cái tương lai riêng cho mình với ước mơ được thành tài về đền đáp công ơn của Người. Mãi đến những năm cuối 90, tôi mới có dịp về quê thường hơn. Thằng em giờ đã có gia đình riêng, ngày ngày cùng vợ và cháu qua qua thăm Bà sát vách. Đấy là những năm tôi thấy Người hạnh phúc nhất. Cơm nước đã có hai vợ chồng nó lo liệu, Người chỉ việc làm thơ, xướng họa với mấy ông bà bạn già tri kỷ. Và đi lo chuyện quan, hôn, tang, tế …của những người thân quen . Xa mấy cũng đi, không mời cũng đến . Đó là niềm vui của Người, một người không thích cái không khí tẻ nhạt, cô độc. Bà thường làm thơ đường luật, lấy hẳn một bút hiệu là Thanh Tâm. Mỗi khi tôi về thăm, Mẹ lại dấm dúi cho vài trang giấy ghi bài thơ mới làm, có khi dành tiền in hẳn một tập thơ, tặng cho con cùng lời đề tặng. Mẹ thường dắt con đi, hãnh diện giới thiệu với bà con trên quê đây là con trai tôi, nó là… Thời gian còn lại, tôi thích nằm cạnh Mẹ, tìm cách chọc cho Mẹ tức lên bằng cách nói ngược những suy nghĩ của mình về một vấn đề gì, khi ấy bà nói liên tu bất tận, mi nóa rứa chứ..., tổ choa mi..., tao không thèm nóa với cát mẹt mi nữa… Thực ra tôi ghiền nghe cái giọng của Người khi mắng yêu tôi, muốn cho Mẹ mắng để mình được nghe lại và nhớ mãi, có khi ngủ quên luôn trên giường và khi thức dậy vào một buổi sáng mát lạnh, cảm nhận được cái ấm áp tấm mền Mẹ đắp, an toàn nơi cái mùng Mẹ giăng… Lý ra một người đàn ông trưởng thành như tôi phải tự mình làm những công việc ấy, và hơn thế nữa phải lo cho Mẹ mình từng miếng ăn, giấc ngủ. Tôi không nghĩ thế. Với nhiều bà Mẹ, dù con mình có bao nhiêu tuổi đi chăng nữa, có làm đến chức gì đi chăng nữa, nó vẫn là thằng con nít khờ dại mà Người bồng bế ngày nào. Hạnh phúc cuả Người là được tự tay chăm sóc cho con mình, tất cả những việc làm mà Người có thể làm cho con, kể cả cái việc giăng mùng cho nó ngủ, đắp cái mềm cho nó ấm, chỉ khi con mình yên giấc nồng Người mới lo cho thân mình. Những giọt nước mắt vui mừng hay buồn khổ luôn chảy xuống, ngàn đời sau vẫn thế. Hãy cho Người có cơ hội làm những việc nhỏ nhặt ấy khi ta có thể, ít nhất là trước ngày Mẹ ta đi xa…

Những dòng viết vội nhân ngày đầu giỗ Mẹ . Ba năm ngày mất, đây là ngày đầu, năm giỗ Mẹ . Theo phong tục người ta tính thế. Năm đầu giỗ giáp năm, năm thứ hai giỗ mãn tang, năm thứ ba mới được tính là giỗ đầu . Lần đầu giỗ Mẹ đã cho tôi cái ý thức làm một người có trách nhiệm với tổ tiên, ông bà mình. Chỉ là một đĩa trái cây, một bó hoa…cùng tấm lòng thành. Nhưng tôi biết ở suối vàng, Mẹ tôi luôn hiểu rằng, với riêng tôi, Mẹ là người Đàn Bà mà tôi kính trọng và yêu thương nhất trên đời này ./.



Lấy bài này làm chuẩn cho tuyển tập chủ đề "Mẹ và Con" Cooling

Lại còn bài "Tình Cha" của chị ViHoang nữa, ai chưa đọc thì đi tìm đọc nha Wink
Tonka
#126 Posted : Thursday, December 14, 2006 2:51:40 AM(UTC)
Tonka

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,643
Points: 1,524

Thanks: 95 times
Was thanked: 201 time(s) in 189 post(s)
quote:
Gởi bởi Anh Ba

Ai dành chữ của tui vậy... Tui nhớ ngày xửa ngày xưa tui xài chữ này rồi, có điều chưa mang ra Toà cầu chứng nên giờ có người khác dành...Tongue

Tui đã muốn tịnh khẩu rồi, mần ơn đừng để tui phá giới nữa. Cũng tại chị chọc tui hoài, chịu hông nổi, lấy gì cóc không há miệng !... ...[}:)] ( Tui cầu chứng chữ Xì này nha...Wink)




Cóc há miệng là tại vì nó thích... mở miệng, đâu có ăn nhập gì tới tui đâu Clown
Mà anh có giữ giới hồi nào đâu giờ biểu phá Eight Ball
Chữ XÍ của anh Eight Ball Có bằng chứng gì không? Tongue

hê hê....tui dô nhà anh bắc ghế ngồi nghe anh nói đó Big Smile

Anh Ba
#127 Posted : Thursday, December 14, 2006 3:23:45 AM(UTC)
Anh Ba

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 953
Points: 0

Cũng bà nữa, bà hàng xóm.
Cây nó muốn lặng mà gió chẳng muốn ngừng, rừng chưa muốn thay lá mà gió máy cứ mãi rung rung làm cây trụi lủi !.
Bà vốn đã biết cái tính tui, tính tình hiền lành như cục đất sét, thiên hạ muốn nhào, muốn nặn, muốn vò vò thành cái chi chi cũng đuợc, chỉ mỗi cái tội nói hơi nhiều, chắc do ngứa miệng bẩm sinh !. Mà hổng phải đụng chiện gì cũng nói đâu nha, chọt đúng chỗ ngứa cóc mới há mồm, mỗi lần há mồm hơi bị lâu nín. Biết vậy mà cứ chọt hoài, có phải bà muốn tui gây thêm nghiệp chướng không nè...
Uổng công tui giữ giới tu hành, phen này bị bà phá, thôi thì, cũng liều nhắm mắt đưa chân, thử xem thời vận xoay vần đến đâu vậy...
Mào đầu rồi đó, từ từ nóng máy, tui đề-pa làm tiếp.
linhvang
#128 Posted : Thursday, December 14, 2006 4:16:56 AM(UTC)
linhvang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,933
Points: 1,248
Woman
Location: University Place, Washington State, USA

Thanks: 23 times
Was thanked: 45 time(s) in 43 post(s)
LV cũng thích bài viết đó của Anh Ba.
Biết AB con cái nhà ai rồi nè. Bữa hổm có nói chuyện với gia đình ông Ngô T.
Tonka
#129 Posted : Thursday, December 14, 2006 4:30:52 AM(UTC)
Tonka

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,643
Points: 1,524

Thanks: 95 times
Was thanked: 201 time(s) in 189 post(s)
quote:
Gởi bởi Anh Ba
Cây nó muốn lặng mà gió chẳng muốn ngừng, rừng chưa muốn thay lá mà gió máy cứ mãi rung rung làm cây trụi lủi !.


Cái này kêu bằng ngụy biện, "trăm dâu đổ đầu tằm" Tongue
Tính của gió vốn là động. Anh biểu nó đứng yên thì nó chẳng còn là gió nữa. Mà biết đâu lại là cái gì khác bắt nó động chứ cũng không phải tự nó có chân có tay di chuyển mà động được.

Anh nóng máy rồi thì tui vểnh tai trâu mà nghe đây Big Smile

oc huong
#130 Posted : Thursday, December 14, 2006 4:37:57 AM(UTC)
oc huong

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,180
Points: 0

Anh Ba này với Anh Ba bên Đạc Trưng có là một không dzậy?
OH
Tonka
#131 Posted : Thursday, December 14, 2006 4:43:26 AM(UTC)
Tonka

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,643
Points: 1,524

Thanks: 95 times
Was thanked: 201 time(s) in 189 post(s)
Chị thấy điệu bộ cà tửng của họ như vậy, nếu không là một thi cũng là hai đó chị Ốc

  • Đùa với chị thôi, tk để cho AB vô giả nhời Wink
  • Anh Ba
    #132 Posted : Thursday, December 14, 2006 10:11:21 AM(UTC)
    Anh Ba

    Rank: Newbie

    Groups: Registered
    Joined: 6/24/2012(UTC)
    Posts: 953
    Points: 0

    Cám ơn chị LV...

    Dường như có lần đụng độ với chị OH bên ĐT rồi thì phải. Lần đó nghe chị than thở về trận đòn bởi roi mây, tui cũng lon ton nhảy vô góp lời thì phải...hì...hì...đúng là cõi ảo tròn trịa mà..

    Hôm nay bận nhiều việc, thôi để tối về nghĩ ngơi tui sẽ giả nhời cho bà hàng xóm luôn thể.
    Chưa biết chọn đề tài gì để viết, bà hàng xóm gợi ý giùm tý đi...
    Big Smile
    Ba Tê
    #133 Posted : Saturday, January 6, 2007 5:23:26 AM(UTC)
    Ba Tê

    Rank: Advanced Member

    Groups: Moderator, Editors
    Joined: 6/24/2012(UTC)
    Posts: 2,175
    Points: 423
    Woman
    Location: San Diego

    Thanks: 15 times
    Was thanked: 23 time(s) in 23 post(s)
    Cốc cốc cốc ! Cái quán XIA NHO này bộ thành viên hết xí-quách hay sao mà bỏ vắng hoe vắng hoét dzầy nè? Vì nghe tiếng......xì ra ngòai nên tui lụm cụm dzô coi đây.

    Cụ nào có mệt thì vô đây...nằm ngủ nghen BlushBig Smile
    Users browsing this topic
    Guest
    7 Pages«<567
    Forum Jump  
    You cannot post new topics in this forum.
    You cannot reply to topics in this forum.
    You cannot delete your posts in this forum.
    You cannot edit your posts in this forum.
    You cannot create polls in this forum.
    You cannot vote in polls in this forum.