Welcome Guest! To enable all features please Login or Register.

Notification

Icon
Error

7 Pages«<4567>
Linh Tinh Tuổi Già
Vũ Thị Thiên Thư
#101 Posted : Monday, July 11, 2005 11:04:23 PM(UTC)
Vũ Thị Thiên Thư

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 5,031
Points: 2,424
Woman
Location: Thung Lũng Lá Rơi

Thanks: 231 times
Was thanked: 87 time(s) in 84 post(s)
quote:
Gởi bởi Vi_Hoang

Hì hì... chị Liêu!
Thì ra trong PNV có cả một Dương lâm!
Nhung thiệt tình mà nói, đàn ông không dê, sợ là bị "gay" đó, và như vậy cũng mất hết lãng mạn đi!
Ui da.....chắc bị ai đó ném cái gì trúng đau quá!!!!
Hỏi nhỏ chị Liêu nghen: "có phải dê quá khi chết đi gọi là dương....tử không?"



Chị Liêu và chị Vi
Dương lâm và dương...tử
Ay !! biết hỏi ai là người ...hán rộng ??
Phượng Các
#102 Posted : Tuesday, July 12, 2005 2:10:13 AM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,432
Points: 19,233
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 646 time(s) in 606 post(s)
quote:
Gởi bởi Vũ Thị Thiên Thư
Ay !! biết hỏi ai là người ...hán rộng ??


Chị Hạt Cát đó chớ còn ai trồng khoai đất này hở chị! Tongue

Vũ Thị Thiên Thư
#103 Posted : Tuesday, July 12, 2005 5:07:28 AM(UTC)
Vũ Thị Thiên Thư

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 5,031
Points: 2,424
Woman
Location: Thung Lũng Lá Rơi

Thanks: 231 times
Was thanked: 87 time(s) in 84 post(s)
quote:
Chị Hạt Cát đó chớ còn ai trồng khoai đất này hở chị!


Chị Phượng Các
Tongue
Cùng chạy thì không Oan nha
Phượng Các
#104 Posted : Thursday, July 14, 2005 6:09:54 AM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,432
Points: 19,233
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 646 time(s) in 606 post(s)
quote:
Gởi bởi Liêu thái thái
..... dzê ẩu dzê càn dzê được thì dzê hổng được thì... thôi a...


Dạ, đúng là cái này đó chị!
Tonka
#105 Posted : Friday, July 15, 2005 3:17:43 AM(UTC)
Tonka

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,643
Points: 1,524

Thanks: 95 times
Was thanked: 201 time(s) in 189 post(s)
Xin ghi lại sau đây tì bút "Người đi qua đời tôi" - Tác giả Họa Mi Wink

Nhân đây xin kể cho các AC nghe một kỷ niệm đời tui , có liên quan đến chuyện khắc tên trên bút máy nha...

Giữa những năm 80, khi ấy tui mới 24, 25 tuổi, ra trường mà xin việc làm ở Sì Gòn hổng có được, bèn lang thang lên tuốt trên làng 18 thuộc Công ty cao su Dầu Tiếng mà làm....Ngày xưa con đường Bến Súc , Bến Cát, Lai Khê, Chơn Thành, Bình Long...tui từng lội nát giò...hì hì...Hôm trước nghe chị TT kể về những địa danh này , tui cũng muốn khoe là mình biết nhưng ngại nên chưa nói...hihi...

Tui đang nhớ lại cái thị trấn Dầu Tiếng ngày xưa, hồi ấy sau một ngày làm việc mệt nhọc, buổi chiều, tui và thằng bạn tên Trung thường chở nhau trên chiếc xe đạp sườn ngang, đi từ làng 18 ra thị trấn DT cách đó hơn 10 cây số để...uống cafe nghe nhạc...Thiệt ra thì chịu khó chạy ra ngoải vì muốn nhìn ánh đèn điện, nghe có thiếng người qua lại cho đỡ buồn, uống cái món sữa chanh cho nó đã, nghe Duy Quang hát bài Hai năm tình lận đận từ chiếc máy cassette to đùng, mặc dù lứa tuổi của tụi tui hồi đó hăm mấy rồi mà khờ thấy mồ tổ...hihi....

Cái quán cafe tụi tui ngồi hồi đó có một cô bé tên Phượng, mới có 17 tuổi, học lớp 11 ngòai thị trấn. Thằng Trung bạn tui hồi ấy mê cái cô Lan con bà Năm Mãi, bán gà ngòai chợ....hihi...Nó thích nuôi gà nên phiên chợ nào cũng ra mua vài con gà giò về nuôi, thế là quen với cô này, ra đó thì thế nào cũng lân la đi kiếm cô Lan để mà tâm tình, bỏ mặc tui ngồi một mình ở quán cafe của cô bé tên Phượng này. Uống quán quen nó có cái thú, ấy là khi thấy mình vác mặt dzô, ngừ ta chỉ cần háy cặp mắt lên, mình gật cái đầu, có nghĩa là thức uống không thay đổi, cứ thế mà mang ra...hihi...Hồi đó tui khóai món sữa chanh. Sữa đặc có đường hiệu ông Thọ, đổ ra ly cối, vắt vào đó hơn 1 trái chanh tươi, quậy lên cho nó sền sệt lại như cách người ta làm yaourt, đá đập nhuyễn bỏ dzô, mình múc từng thìa, từng thìa bỏ dzô miệng, cái chất vừa chua chua, ngọt ngọt, bùi bùi, béo béo lan ra trong họng, chỉ muốn ngậm hòai mà hổng muốn nuốt xuống...hihi...Cô bé Phượng này chắc có cảm tình đặc biệt dzí tui hay sao mà còn cho thêm một miếng mứt dâu, hàng gởi từ Đà Lạt xuống, bỏ vào ly gặp đá lạnh nó vón lại, vừa dẻo vừa dai, ngậm trong miệng cảm được cái hột dâu nho nhỏ...vừa ngậm vừa nghe em rãnh việc ra ngồi chung bàn kể chuyện học hành, chuyện bạn bè, chuyện gia đình, chuyện về Sì Gòn , chuyện xe cộ...hic...hổng yêu cũng uổng...Gọi là yêu cũng hổng đúng, bị gì tuy tui hăm mấy mà nhát thấy mồ tổ, ngồi kế bên tim đã đập bùm bùm, tay còn hổng dám nắm nói chi....hun.... Công nhận hồi đó khờ thiệt tình, phải như bi giờ chắc đâu có chiện để kể...

Quen nhau được gần năm, em chưa qua mười tám, anh chưa nắm tay em một lần đã vội chia tay, anh về thành phố, em ở lại với rừng cao su xanh lá bạt ngàn. Đêm chia tay, trời đêm trăng sáng tỏ, chở nhau đi lang thang ngòai đường đất đỏ đến khuya mới về nhà mà hổng dám hun một miếng...hic...Anh tặng em cái xấp vải áo katé ca-rô , hàng của gia đình gởi về, bảo em nhớ may chiếc áo mới mặc xuống Sì Gòn thăm anh để anh dễ nhận ra em, em tặng anh chiếc bút máy Hero của Trung Quốc, trên thân viết có khắc hàng chữ :" Thương tặng anh..."....sau này bị bà Vợ cho dzô lò lửa trong một trận cãi nhau....hic....
Sau này nghe tin em lấy chồng, anh ca bài :" Năm năm rồi không gặp từ khi em lấy chồng, anh dặm trường mê mãi, đời chia như những nhánh sông.....".
Hic...chắc hôm nào phải về Dầu Tiếng một lần coi em và cô Lan bán gà ỏ chợ thị trấn có mấy nhóc tì rồi...
Nhớ quá....



Xin được sửa lại tên của tác giả là Họa Mi Smile
12:12 pm 07/15/05
Anh Ba
#106 Posted : Friday, July 15, 2005 3:58:30 AM(UTC)
Anh Ba

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 953
Points: 0

Thiệt tình...cái bà hàng xóm ni nha...tự nhiên cái lôi Tì-bút của tui qua đây làm tui kiếm muốn chết hà...Tongue
Thôi được, tạm ngưng viết Ti-bút, tui đang chẩn bị ra mắt một triện ngắn viết về cái thị trấn Dầu Tiếng này , bà chẩn bị mang mắt kính lão ra lau đặng đọc cho gỏ nha...hihi

Dưng không nổi máu giang hồ vặt giống Dzũng Đa-kao ngày xưa ghê...Quyết định, chiều mai xách máy đi một vòng về Tiền Giang, ghé qua Mỹ Tho, vòng vo xuống Gò Công rồi dzông dzìa Cần Đước.. Cooling Cooling
Tonka
#107 Posted : Friday, July 15, 2005 4:04:40 AM(UTC)
Tonka

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,643
Points: 1,524

Thanks: 95 times
Was thanked: 201 time(s) in 189 post(s)
Nếu họa mi bay tới được cái chỗ gì mà đại bàng nhờ hôm trước, cho ông thương phế binh $50 được thì bay nha Smile

Bay vô lại để bới cái địa chỉ (gà bới thì có chớ hông biết rõ đại bàng có bới hay không nữa Tongue):

Thương phế binh Nguyễn Hữu Phước, cán bộ Phát triển nông thôn, sinh năm 1950, cụt hai tay, mù hai mắt, đang bị lao phổi. Địa chỉ là: Ven 2 Ấp Mycam B, Xã Mỹ Hòa, Huyện Cầu Ngang, Tỉnh Trà Vinh.
Anh Ba
#108 Posted : Friday, July 15, 2005 4:13:32 AM(UTC)
Anh Ba

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 953
Points: 0

Hihi...hơi xa đó nghen đại bàng...Wink
Không hứa trước but sẽ cố gắng...Big Smile
Anh Ba
#109 Posted : Friday, July 15, 2005 5:08:05 AM(UTC)
Anh Ba

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 953
Points: 0

Buổi chiều đi làm về sớm bổng nhận được điện thoại của người bạn rủ đi ăn tối. Quán Ngon trên đường NKKN. Nhận lời xong bổng chán nản không muốn đi tí nào...Nghĩ đến cái cảnh chen chúc nhau kiếm chỗ ngồi ăn, è cổ ra trả không phải là rẻ, ngon đâu không thấy, thấy giống ăn mày xin ăn là bực mình rồi. Dân SG vốn không tự chủ, cứ thấy chỗ nào đông người ăn cứ cho là ngon, phải đi đến đó một lần ăn cho biết , y hệt như câu vè sống trên đời không ăn miếng dồi chó...vậy. Kỳ...Không biết mình có tự làm cho mình khó tính đi không nữa...
Dạo này tôi ít thích chỗ đông người, chẳng hiểu vì sao. Đi làm về sớm , lên phòng nằm ngủ. Dậy, đi loanh quanh đâu đó cho chóng hết thời giờ. Đêm về trừng mắt nhìn vào màn hình, tai nghe thoang thoảng mấy bài nhạc chọn sẳn, cũng chẳng thấy hay hơn bao nhiêu.
Chỉ có nỗi nhớ tràn về ngập đầy đầu óc vốn đã mệt mỏi với cuộc sống. Tôi nhớ nhiều lắm, nhớ hết, nhớ tất cả không sót một chi tiết nào về những chuyện năm xửa, năm xưa, gia đình, bạn bè, ba tôi, má tôi...Con trai mười mấy tuổi đầu như tôi ngày xưa lại thích nằm vùi vào lòng ba mình, nghe ông vừa rờ rẫm khắp người mình vừa kể cho mình nghe sự tích những vết sẹo trên người dường như ông thuộc lòng. Nhớ ngày xưa những đêm khó ngủ vì rôm sảy, bàn tay mẹ khẽ gãi đầu, gãi lưng, bàn tay chai sần vì nợ cơm áo đời thường cứ miết mãi trên lưng con...
Dường như tôi không thuộc về thế giới này. Càng ngày tôi càng nhận ra như thế và sự lạc lỏng là điều mình cảm nhận rõ nhất.
Ước gì mình đơn giản hơn.
hc
#110 Posted : Friday, July 15, 2005 5:47:29 AM(UTC)
hc

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 261
Points: 0

quote:
Gởi bởi Anh Ba

Ước gì mình đơn giản hơn.



Trời, AB, tưởng anh muốn phức tạp hơn thì khó chứ đơn giản hơn, dễ lắm mà, hôm nào kiếm một khóa Thiền Minh Sát tham gia chừng 10 ngày đi, anh sẽ tìm được phương pháp làm mình đơn giản hơn đó, không cần phải ước đâuBig Smile
Tonka
#111 Posted : Friday, July 15, 2005 5:53:34 AM(UTC)
Tonka

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,643
Points: 1,524

Thanks: 95 times
Was thanked: 201 time(s) in 189 post(s)
quote:

hôm nào kiếm một khóa Thiền Minh Sát tham gia chừng 10 ngày đi, anh sẽ tìm được phương pháp làm mình đơn giản hơn đó, không cần phải ước đâuBig Smile


ha ha, có sư phụ tới Smile. Kỳ này hết có thở than nữa, sư phụ lên danh sách cho mấy chục cái lớp tương tự như vậy nữa là con chim họa mi hết có hót Wink
Liêu thái thái
#112 Posted : Friday, July 15, 2005 4:36:00 PM(UTC)
Liêu thái thái

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 2,677
Points: 786
Woman
Location: thôn bọ ngựa

Thanks: 8 times
Was thanked: 38 time(s) in 38 post(s)
í ! để nó hót nghe chơi ! Wink
cơ mà nó cũng nên đi một vài khóa thiền, cho giọng hót bớt... đắng
Cooling
Anh Ba
#113 Posted : Saturday, July 23, 2005 3:37:46 AM(UTC)
Anh Ba

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 953
Points: 0

Dạo này em cũng đang nghiên cứ về Thiền đó chị Liêu à. Nhưng nghiên cứu trên sách vở chứ không theo học ai đâu chị HC...
Để coi chổ nào chưa thông hỏi hai chị nha... Rose
Phượng Các
#114 Posted : Sunday, July 24, 2005 1:21:43 AM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,432
Points: 19,233
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 646 time(s) in 606 post(s)
Anh Ba, đọc thử bài này xem.

THIỀN SƯ DẠY NGƯỜI ĐỜI PHƯƠNG THUỐC CHỮA BỆNH NÓNG GIẬN, PHIỀN NÃO, ĐAU BUỒN...

HƯƠNG NGHIÊM

Tổng hợp

Trong một thế gian còn đầy tàn bạo, éo le... Ta lại luôn đi, đứng, nằm, ngồi, hoạt động trong một xã hội cứ lao về phía trước một cách căng thẳng, bất an. Khiến cho ai cũng muốn đi tìm bình an và hòa thuận. Thiền sư S. N. Goenka, người Nhật, phái Thiền Minh-Sát-Tuệ (Vipassana) dạy ta cách đi tìm trạng thái ấy trong cuộc đời hoặc ngay trong chốc lát để đương đầu với mọi Stress. Đó là, đôi khi ta thấy bồn chồn, nóng nảy, bất hòa, đau khổ, vì bất cứ một lý do nào đó. Cái cảm giác bực bội làm khổ ta lại làm lây sang người khác. Kẻ khổ sở khiến bầu không khí bất an, ai đến gần cũng trở nên gắt gỏng, mất vui... Trước hết ta phải nhận thức rằng, bất cứ việc gì, thái độ gì, điều gì ta làm mà không có lợi cho ta, cho người, chắc chắn đó không phải là lối sống chính đáng. Ta nên học cách sống bình an với bản thân và tha nhân. Khi nội tâm ta căng thẳng không vui, khi những gì ta ưa thích không chịu tới, còn cái trở ngại, cái chán ngấy lại kéo đến ùn ùn. Nếu ta càng phản ứng, ta như càng tự thắt chặt sợi dây buộc lấy mình, càng làm cho thân tâm căng thẳng, bất hòa đến mức độ cuộc sống trở nên khổ sở, khó sống vô cùng...

- Làm cách nào ta không phản ứng một cách mù quáng khi việc muốn xảy ra?

- Làm cách nào cho tâm ta không còn căng thẳng nữa?

- Làm cách nào cho ta luôn an vui, tự tại?

Theo thiền sư S. N. Goenka, có một giải pháp trước mắt. Khi ta bắt đầu nổi giận, lo sợ, bất hòa với ai đó, với việc gì đó ta nên nghĩ ngay sang một điều khác như uống một ly nước trong, hoặc đếm một, hai, ba cái đã. Hoặc niệm một thần chú "bất chợt hiện ra". Nếu bạn là nhà báo thì xin hãy cầm ngay lấy cây bút mà viết bất cứ điều gì nảy ra trong đầu lúc đó... chỉ một lát sau "hòa bình" dường như được lập lại trong ta.

Nhưng vẻ bề ngoài an bình, hòa ái mà cơn giận lại lặn vào bên trong nung nấu ta, rồi ta tìm cách lẫn trốn nó. Như vậy là không đúng, mà ta phải quan sát nó, đối diện với nó bằng "con mắt nội tâm" cho chừng nào niềm bất an giảm bớt từ từ khô héo đi và cuối cùng cái độc của giận phải bị nhổ tận gốc ra khỏi lòng ta. Điều đó giúp ta tránh được hai trạng thái cực đoan đó là sự đè nén hoặc buông thả. Phiền não trong tâm nếu để chúng phát sinh qua hành động, lời nói, khiến chúng có cơ hội bành trướng thêm. Ta lập tức có thái độ không đồng tình với "cơn giận", mà hãy im lặng quan sát nó. Khi bạn quan sát cơn giận, cơn giận sẽ đi qua... Bạn phải biết rằng: khi giận dữ, phiền não nổi lên trong trí, lập tức cơ thể của bạn có hai biến đổi: Một là nhịp thở mất bình thường. Ta sẽ thở mạnh, thở hài hòa khi tâm bất hòa là vì cơ thể đã phản ứng để lại cho ta cảm giác tại một vị trí nào đó trong cơ thể. Hơi thở và cảm giác bao giờ cũng liên quan trực tiếp sự phiền não trong tâm. Thông thường ta không thể quan sát, những phiền não trừu tượng, những nỗi u buồn vô duyên cớ trong tâm tư như sợ hãi, giận hờn, sự đam mê... Nhưng nếu ta được huấn luyện đúng và với sự luyện tập chuyên cần để làm chủ hơi thở, ta sẽ quan sát được hơi thở và cảm giác của chính mình rất dễ dàng. Chính hơi thở sẽ báo động cho ta, cũng vậy cảm giác sẽ cho ta biết cái gì khác lạ trong cơ thể. Do đó khi ta nắm được bí quyết điều khiển và quan sát hơi thở và cảm giác, ta dần dần đưa nó lại trạng thái bình thản. Rồi dường như ta nhận thấy ưu phiền tiêu tan. Hiện tượng Thân và Tâm này cũng giống như đồng tiền hai mặt: Một mặt là tư tưởng hoặc tình cảm xuất hiện trong trí. Mặt kia là hơi thở và cảm giác trong cơ thể. Bất cứ một ưu tư nào xuất hiện điều lộ diện trong hơi thở và cảm giác, ta đã mặc nhiên quan sát sự phiền não trong tâm. Thay vì trốn chạy vấn đề khó khăn của nội tâm ta đối diện trực tiếp với thực tướng của nó, dần dần phiền não yếu đi. Ta tiếp tục quan sát chúng, chúng sẽ dần dần tiêu tan và ta lấy lại cảm giác yên vui... Phương pháp tự quan sát hơi thở của mình giúp ta thấy được hai phương diện của một vấn đề: Nội tâm và Ngoại cảm. Khi quay về với nội tâm, ta im lặng suy ngẫm, hiểu rằng: nguyên nhân của đau khổ chính là ở nội tâm của ta. Qua những phản ứng mù quáng cùng với các cảm giác vui buồn ta biết đến hơi thở của ta và những gì đang xảy ra trong nội tâm. Với hơi thở và cảm giác, cho dù việc gì xảy đến, ta chỉ cần im lặng quan sát chúng là ta có thể giữ được tâm trí quân bình. Ta không còn phản ứng nữa, không cho đau khổ có dịp nảy nở, dằn vặt hành hạ mình nữa. Ngược lại ta có thể điều khiển phần não có dịp lộ diện thay vì nó lặn sâu và bắt nó tan biến. Nếu bạn cùng tôi chuyên cần luyện tập, ta sẽ thoát khỏi đau buồn. Dần dần tâm trí ta hết bợn nhơ, trở nên trong sạch, sáng suốt. Tâm trong sạch, sáng suốt luôn đầy yêu thương. Đó là loại tình yêu vị tha không vị kỷ, đầy từ ái cho người thất bại và đau buồn, đầy an vui cho người thành công và hạnh phúc, luôn quân bình thanh tịnh trong mọi trường hợp. Đó là Thiền Minh-Sát-Tuệ (Vipassana). Người thực hành Thiền Minh-Sát-Tuệ rất thông cảm với mọi nỗi đau khổ của kẻ khác và cố gắng giúp đỡ người khác bớt đau khổ với một cái tâm đầy yêu thương, từ bi và an vui tự tại chứ không phải là cái tâm loạn động... Học cách giữ Tâm mình thanh tịnh, cách dấn thân hoàn toàn giúp đỡ người khác hết lòng trong khi tâm trí ta vẫn giữ được bình thản. Đó là Thiền Đức Phật dạy ta cách nhìn vào thực tướng của sự vật bằng quan sát nội tâm. Đó là cách chống lại vô minh, ngu ngốc. Vì vô minh mà con người hay phản ứng lại để hại mình, hại người. Khi trí tuệ phát triển, khi đã nhận biết chân tướng của sự vật bằng cách quan sát nội tâm, để ta có hành động đúng qua một tâm trí quân bình nhờ thấy và hiểu được chân lý chứ không phải sự vô minh, ngu xuẩn, bộc phát. Hành động như vậy đem lại kết quả rất tốt, có óc sáng tạo, có ích lợi cho bản thân, cho gia đình và xã hội.

Lời khuyên "hãy tự biết mình" của các bậc hiền triết thời nào cũng vẫn cần thiết. Biết không phải là chỉ dừng lại ở những kiến thức, với những ý tưởng của lý thuyết suông hay chỉ ở mặt tình cảm, chấp nhận một cách mù quáng. Biết như vậy chưa đủ mà còn phải biết chân tướng của sự vật như thế nào? Biết mối liên hệ giữa Thân và Tâm. Chỉ có biết như thế mới thoát khỏi mọi phiền não, giận dữ và mọi đau khổ. Quan sát chính mình (nhìn con mắt tự nhiên) là Thiền Minh-Sát-Tuệ, cách quan sát thực thể của sự vật. Ta không trốn chạy sự thật mà phải đi sâu vào sự thật cho tới khi nào tìm thấy chân lý tối thượng của sự cấu tạo giữa Thân và Tâm. Ta sẽ không gây thêm phiền não nữa và dĩ nhiên những khổ não của trước đây cũng dần dần tiêu tan. Bạn không còn đau khổ nữa và sẽ thấy hạnh phúc. Cái biết "dừng" cũng là một loại hạnh phúc đích thực đấy.

Khi hành Thiền Minh-Sát-Tuệ, bạn không thể hành động và nói năng bừa bãi, quấy phá sự yên bình của kẻ khác như một kẻ điên khùng, ngu muôi, dại khờ như trước kia nữa mà từ đây bạn phải giữ giới hạnh, sống có đạo đức. Đó là không sát sinh, không trộm cắp, không tà dâm, không ăn gian nói dối, không say sưa nát rượu để tâm bạn dần dần lắng xuống, thanh tịnh.

Điều thứ hai là phải làm chủ bằng được cái tâm loạn động này của bạn bằng cách luyện nó chú ý vào một đối tượng duy nhất. Đó chính là hơi thở. Bạn hãy chú tâm vào hơi thở càng lâu càng tốt. Ở đây bạn bình tĩnh quan sát hơi thở bình thường thở ra hoặc hít vào của bạn. Nhờ vậy mà tâm trạng của bạn trở nên bình thản, tư tưởng không còn xáo trộn nữa. Sau đó là khả năng tập trung tư tưởng cao độ làm cho tâm trí bạn trở nên mình mẫn,bởi chỉ có vậy mới có đủ khả năng tập Thiền Minh-Sát-Tuệ (Vipassana) sống đạo đức và trực tâm, là hai bước đầu tiên rất cần thiết và bổ ích. Tuy vậy nếu chỉ như vậy không thôi chỉ dẫn đến sự dồn nén nếu không có bước thứ ba là thanh lọc tâm trí nhờ quan sát bản tính của chính mình. Lúc đó bạn đi vào bước thứ 3 hành Thiền Minh-Sát-Tuệ. Rất có lợi cho ta. Vì nhờ đó ta biết chân tướng của bản thân thông qua phương pháp quan sát một cách có hệ thống, khách quan, hiện tượng Thân và Tâm luôn luôn thay đổi qua cảm giác. Đây chính là lời dạy cao nhất của Đức Phật.

Tự thanh lọc bằng cách quan sát chính mình. Để từ nay chúng ta ai cũng có khả năng đương đầu với mọi đau khổ, giận dữ, phiền muôn. Đó là căn bệnh rất chung cho cả thế giới này nên cũng có một thang thuốc chung. Khi ta nóng giận ai, thì cơn nóng giận kia đâu có phân biệt người đó là Cộng sản, Phật giáo, Kitô giáo, Thiên chúa giáo, Hồi giáo v.v... Hoặc là người miến nay miền nọ, quốc gia này, quốc gia kia. Mà giận là giận, thế thôi. Kẻ vô học thì mặt đỏ tía tai, hành vi thô lỗ, tàn bạo, kẻ mang dòng máu phát xít thì sẵn sàng gây chiến, chém giết tàn bạo, kẻ có học thức thì toát mồ hôi, tím tái mặt mày. Kẻ mưu mô nham hiểm thì "bầm gan tím ruột", đàn bà vốn phải nhu mì hiền lành thì trở nên đanh đá, xỉa xói nhau, "đến nổi hai người đàn bà cãi lộn nhau cộng với con vịt là thành cái chợ đinh ta nhức óc. Còn hai người đàn ông nóng giận với một cây gậy là thành bãi chiến trường". Thành ngữ xưa đâu có sai. Mấy ông quan chức khi giận dữ rất dễ dàng cao huyết áp, chảy máu dạ dày, nhồi máu cơ tim hoặc hạ huyết áp đột ngột làm ngất xỉu đi. Ai có học thức một chút thì cố "nuốt giận làm lành" nhưng vì bị bức xúc quá nên dễ xuất huyết não v.v... Khi nóng giận người ta sẵn sàng nói đay nghiến rất thâm hiểm, độc ác để quăng tặng cho nhau. Hoặc đám người thâm trầm biết đeo những bộ mặt lạnh như tiền, vô cảm, âm thầm làm "chiến tranh lạnh", sống với nhau rất giả đối. Vì lửa giận hờn mà bao gia đình tan nát, vợ chồng bỏ nhau đi biệt chờ ngay ra tòa. Vậy thử hỏi có gì hay ho cho dù đó là ai, từ kẻ bần hàn, bình dân, thất học đến người quyền cao chức trọng, bằng cấp nọ kia. Giận là giận, đó là căn bệnh nặng nề rất độc hại của thế giới con người.

Thiền Minh-Sát-Tuệ là phương thuốc chung để chữa bệnh giận, là con đường chung cho mọi con người.

Quan sát thực tướng của sự vật, nhờ quay vào với nội tâm là biết mình một cách đích thực. Khi hành Thiền, bạn sẽ tháo bỏ những đau khổ do phiền não gây ra. Nhận được sự thật bên ngoài sẽ giúp ta đi sâu vào chân lý Thân và Tâm, vượt qua không gian và thời gian, vượt lãnh vực tương đối. Đó chính là lúc ta thoát khỏi mọi phiền não, mọị bợn nhơ, mọi đau khổ. Đó chẳng phải là mục tiêu cuối cùng mà mọi người hằng mong đợi đấy ư?

Thật là "như dựng đứng dậy một vật bị quăng ngã, như phơi bày ra vật bị che kín, như chỉ đường cho người lạc hướng, như đem đèn vào bóng tối cho người sáng mắt thấy rõ đường đi, như hòa bình cho nhân gian...". Phật dạy: "Hãy chín chắn suy nghĩ, chín chắn suy nghĩ kỹ mới tốt. Vậy là bệnh nóng giận, buồn đau, phiền não được chữa lành. Người viết bài này rất mong "bài thuốc" này được mọi người "uống" trước mấy ngày Tết. Để rồi đến sàng mồng Một, đúng vào ngày sinh nhật của Đức Phật Di-Lặc, vị Phật hiền nhất và ít nóng giận nhất trong ba cõi Tam Thiên đại Thiên thế giới. Nhìn nụ cười đại hỉ của Ngài, ta cũng bất giác mỉm cười, một nụ cười vui, hồn nhiên, khỏe mạnh, nhân hậu để đón một cái Tết tốt lành của mùa xuân, để sống cho nhau và cho tất cả mọi người



http://www.ykhoa.net/SKDS/YHOCCOTRUYEN/57-25.html

Anh Ba
#115 Posted : Tuesday, July 26, 2005 8:26:02 PM(UTC)
Anh Ba

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 953
Points: 0

quote:
Anh Ba, đọc thử bài này xem.


Cám ơn chị PC... Đang nghiên cứu...beerchug
Anh Ba
#116 Posted : Tuesday, July 26, 2005 8:36:10 PM(UTC)
Anh Ba

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 953
Points: 0

Buổi chiều, về nhà sớm hơn mọi ngày. Ghé tạt qua chợ mua một ký nhãn xuồng, vài trái táo, vài trái lê. Người bán thật khéo léo khi tết những cành nhãn lại thành một bó, điểm thêm vài cành lá nhãn xanh mướt . Và bán nó cho những người muốn mua về để cúng, như tôi, với một cái giá cao hơn nhưng người ta vẫn vui lòng vì nó mang vẻ trang trọng, thành kính. Như sực nhớ, tôi mua thêm cái bình cắm hoa và bó cúc vàng . Cứ phân vân mãi khi chọn bó cúc vàng. Thường thì người ta mua bông vạn thọ, cũng màu vàng, về để cúng . Tôi nghĩ thế vì thường thấy cô mình ngày xưa mỗi lần giỗ tết, vẫn mua bông vạn thọ trước đó một hôm, sai chúng tôi ngâm vào cái lu lưng nước và nhắc rảy nước thường xuyên để hôm sau bà cắt tỉa cẩn thận chưng lên bàn thờ.
Cái bàn thờ nằm khuất ở gian phòng sau trên lầu. Tôi cẩn thận thay giấy lót, lau sạch những bụi bám trên tấm hình Mẹ, nhìn nụ cười trên môi Mẹ, lòng chợt rưng rưng nhớ về một thời thơ ấu, những ngày còn thơ ngây sống bên Người.
Khi bồng thằng con còn đỏ hỏn từ Sài Gòn về cái thôn Mỹ Lược bên dòng sông Thu Bồn khi xưa, Mẹ đã thề không bước chân vào cái xứ Sài Gòn nhiều bạc bẽo, cam chịu làm lụng vất vả để nuôi nó và thằng em nuôi lượm được bên vạt khoai lang ngày nào, thằng em mà theo bà, nuôi nó để mi có người bầu bạn. Mẹ có nghề bà mụ, bà mụ vườn đi đở đẻ cho mọi người cần đến, khắp làng, khắp xóm, bất kể giờ giấc, để lại hai thằng con cun cút chơi đùa với nhau rồi chiều chiều ra ngõ ngóng Mẹ về, có khi mong chờ trong tuyệt vọng, nức khóc đến khi mõi mệt ngủ gục bên hàng hiên nhà, người hàng xóm lại có dịp kể công cùng Mẹ khi bồng hai đứa vào nhà. Tạ ơn người khi đồng bạc, khi vài củ khoai, Mẹ lại ôm con vào lòng chặt hơn như một bù đắp cho thời gian đã mất . Những lúc ấy chúng tôi sung sướng lắm.
Tôi thích coi đi coi lại cái phim Forrest Gump, nhất là thời gian khi Gump còn trẻ. Khi người mẹ dẫn Gump lần đầu tiên đi học, tay Hiệu trưởng lắc đầu khi nhìn cậu bé ngờ nghệch của bà, cuối cùng cũng đồng ý sau khi bà chấp nhận một sự đánh đổi. Tôi đã đồng cảm với Gump khi nhìn khuôn mặt tưởng như vô tình của Gump khi một mình ngồi chờ cho mọi việc qua đi . Đừng bao giờ nghĩ con nít không hiểu biết về những gì xảy ra chung quanh nó, đôi khi dấu ấn tuổi thơ luôn hằn khắc trong đầu chúng tựa như những vết khắc trên gỗ đá, không phai mờ.
Quê tôi ngày xưa là vùng xôi đậu . Ngày ta đêm địch . Cho đến giờ tôi vẫn nhớ như in căn hầm mà mẹ tôi cho đào dưới gầm gường ngủ ngày nào, được tấn chặt bằng những tấm gỗ cứng chung quanh, để mỗi khi có báo động, Mẹ là người xua hai thằng con xuống trước rồi cẩn thận đậy nắp hầm, chờ cho mọi việc qua đi, Mẹ lại mò mẩm, thận trọng, dáo dác bước lên trước như muốn một mình gánh vác cái nguy hiểm cho hai thằng con mình. Trong cái bóng tối tù mù đó, để dổ cho thằng em nín khóc, Mẹ khe khẽ kể cho con mình nghe những câu chuyện đời thường mà Người từng gặp, mong cho chúng nó quên đi cái sợ. Nhưng vẫn không thể nào khiến cho thằng lớn quên đi nỗi uất nhục khi một tối nào đó, nắp hầm được mở tung lên, người Mẹ riu ríu bước lên bên thằng con cứ níu chân Mẹ không rời. Nó cứ quay lưng ôm chân Mẹ như thế cho đến khi sự giao ước đã thành lời, khi ấy nó bị hắt ra bởi một bàn tay thô bạo, ngã dúi vào nền nhà và nằm khóc rưng rức. Cho đến khi ấy, tuổi thơ tôi đã biết thế nào là căm hờn .
Cơn lụt năm Thìn đã chia cắt tôi và Mẹ. Choáng ngợp trước tấm chân tình của người Cha như muốn bù đắp cho những mất mát của con mình, của ánh đèn thị thành, tôi đã quên đi hình bóng của Người . Cuối những năm 70, tôi lại tìm về quê Mẹ . Cuộc sống khó khăn khiến Người bạc tóc. Ba Mẹ con chúng tôi lại quây quần bên nhau, tôi lại được chơi với thằng em nuôi ngày nào. Khi ấy Mẹ làm tạp vụ cho một cái khách sạn mà ông chủ, vốn là người quen cũ, thương tình cho hai Mẹ con ở nhờ trong một gian phòng vốn là cái kho chứa đồ cũ. Mẹ lại còng lưng ra lau nhà, dọn phòng, có khi lãnh áo quần dơ của khách trú mang về giặt thêm, kiếm tiền nuôi con. Lắm khi ba người gặm lương khô qua ngày, cái món lương khô cứng như đá nghe đồn là ăn rất bổ dưỡng, lâu đói, ăn vào cứ anh ách bụng cả ngày .
Thời gian ấy cũng qua mau, tôi không ở với Mẹ thường xuyên, phải xa người để đi tìm cái tương lai riêng cho mình với ước mơ được thành tài về đền đáp công ơn của Người. Mãi đến những năm cuối 90, tôi mới có dịp về quê thường hơn. Thằng em giờ đã có gia đình riêng, ngày ngày cùng vợ và cháu qua qua thăm Bà sát vách. Đấy là những năm tôi thấy Người hạnh phúc nhất. Cơm nước đã có hai vợ chồng nó lo liệu, Người chỉ việc làm thơ, xướng họa với mấy ông bà bạn già tri kỷ. Và đi lo chuyện quan, hôn, tang, tế …của những người thân quen . Xa mấy cũng đi, không mời cũng đến . Đó là niềm vui của Người, một người không thích cái không khí tẻ nhạt, cô độc. Bà thường làm thơ đường luật, lấy hẳn một bút hiệu là Thanh Tâm. Mỗi khi tôi về thăm, Mẹ lại dấm dúi cho vài trang giấy ghi bài thơ mới làm, có khi dành tiền in hẳn một tập thơ, tặng cho con cùng lời đề tặng. Mẹ thường dắt con đi, hãnh diện giới thiệu với bà con trên quê đây là con trai tôi, nó là… Thời gian còn lại, tôi thích nằm cạnh Mẹ, tìm cách chọc cho Mẹ tức lên bằng cách nói ngược những suy nghĩ của mình về một vấn đề gì, khi ấy bà nói liên tu bất tận, mi nóa rứa chứ..., tổ choa mi..., tao không thèm nóa với cát mẹt mi nữa… Thực ra tôi ghiền nghe cái giọng của Người khi mắng yêu tôi, muốn cho Mẹ mắng để mình được nghe lại và nhớ mãi, có khi ngủ quên luôn trên giường và khi thức dậy vào một buổi sáng mát lạnh, cảm nhận được cái ấm áp tấm mền Mẹ đắp, an toàn nơi cái mùng Mẹ giăng… Lý ra một người đàn ông trưởng thành như tôi phải tự mình làm những công việc ấy, và hơn thế nữa phải lo cho Mẹ mình từng miếng ăn, giấc ngủ. Tôi không nghĩ thế. Với nhiều bà Mẹ, dù con mình có bao nhiêu tuổi đi chăng nữa, có làm đến chức gì đi chăng nữa, nó vẫn là thằng con nít khờ dại mà Người bồng bế ngày nào. Hạnh phúc cuả Người là được tự tay chăm sóc cho con mình, tất cả những việc làm mà Người có thể làm cho con, kể cả cái việc giăng mùng cho nó ngủ, đắp cái mềm cho nó ấm, chỉ khi con mình yên giấc nồng Người mới lo cho thân mình. Những giọt nước mắt vui mừng hay buồn khổ luôn chảy xuống, ngàn đời sau vẫn thế. Hãy cho Người có cơ hội làm những việc nhỏ nhặt ấy khi ta có thể, ít nhất là trước ngày Mẹ ta đi xa…

Những dòng viết vội nhân ngày đầu giỗ Mẹ . Ba năm ngày mất, đây là ngày đầu, năm giỗ Mẹ . Theo phong tục người ta tính thế. Năm đầu giỗ giáp năm, năm thứ hai giỗ mãn tang, năm thứ ba mới được tính là giỗ đầu . Lần đầu giỗ Mẹ đã cho tôi cái ý thức làm một người có trách nhiệm với tổ tiên, ông bà mình. Chỉ là một đĩa trái cây, một bó hoa…cùng tấm lòng thành. Nhưng tôi biết ở suối vàng, Mẹ tôi luôn hiểu rằng, với riêng tôi, Mẹ là người Đàn Bà mà tôi kính trọng và yêu thương nhất trên đời này ./.
Liêu thái thái
#117 Posted : Tuesday, July 26, 2005 9:23:45 PM(UTC)
Liêu thái thái

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 2,677
Points: 786
Woman
Location: thôn bọ ngựa

Thanks: 8 times
Was thanked: 38 time(s) in 38 post(s)
heart
cám ơn AB cho chị... khóc một trận
nhớ mẹ mình...
linhvang
#118 Posted : Tuesday, July 26, 2005 10:35:37 PM(UTC)
linhvang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,933
Points: 1,248
Woman
Location: University Place, Washington State, USA

Thanks: 23 times
Was thanked: 45 time(s) in 43 post(s)
Cảm động. Cảm ơn AB đã cho đọc một bài viết như thế.
Phượng Các
#119 Posted : Tuesday, July 26, 2005 11:19:14 PM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,432
Points: 19,233
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 646 time(s) in 606 post(s)
Anh Ba ơi, cảm động quá xá,
Đồng ý với anh về vụ mẹ thích săn sóc cho con mình, má tui nhiều khi còn giăng mùng cho tui ngủ nữa đó, còn làm mứt gởi qua cho tui ăn, nói mấy cũng không được.

À, anh còn giữ các bài thơ Đường mà Bác làm không? Hôm nào anh đăng lên cho bà con thưởng thức với!

Tonka
#120 Posted : Wednesday, July 27, 2005 12:03:11 AM(UTC)
Tonka

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,643
Points: 1,524

Thanks: 95 times
Was thanked: 201 time(s) in 189 post(s)
Con chim Họa Mi rất là tình cảm Wink
Users browsing this topic
Guest (4)
7 Pages«<4567>
Forum Jump  
You cannot post new topics in this forum.
You cannot reply to topics in this forum.
You cannot delete your posts in this forum.
You cannot edit your posts in this forum.
You cannot create polls in this forum.
You cannot vote in polls in this forum.