Rank: Newbie
Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC) Posts: 1,180 Points: 0
|
Em ạ! Tìm Chỗ Khác Em Nhá! Ngả tư trung tâm phố đông nghẹt xe từ sáng sớm cho tới chiều tối, những trưa nắng chói chang chang cũng như những tối trời thấp mây vần, không bao giờ ngớt xe, không bao giờ ngưng tiếng còi thúc dục. Mỗi tối tôi thường chạy honda về nhà bên kia phố, qua cái ngả tư đầy hiểm nguy này. Ở gốc ngả tư này, một hình ảnh làm tôi lưu ý, cũng hơn hai tuần. Đó là cảnh tượng người đàn bà nhỏ ốm, ẵm đứa bé độ dưới một tuổi, khi đang bú, khi ngủ, và đứa bé độ bốn hay năm tuổi “chơi” lẩn quẩn. Hơn hai tuần! Cô ấy và hai con ngồi trên vài tờ báo căng rộng, cái nón lá nằm ngửa chờ đợi những đồng tiền từ những chiếc xe phải ngừng chờ đèn xanh. Những chiếc xe chạy ngang qua hay ngừng chờ đèn xanh phải tránh, chừa một khoảng cho mấy tờ báo đó. Không quan tâm đến ánh mắt thương hại hay tò mò, không màng bụi đường khói xăng ngùn ngụt, không đếm xỉa đến tiếng xe nổ rền rền liên tục, cô gái và con ngồi đó. Với chai nước bên cạnh, ba mẹ con ngồi như ngồi trên bộ ván ở nhà của mình. Thật thản nhiên! Thật tư tại! Ngồi ngay gốc ngã tư đường xe cộ ngờm ngợp! Mỗi ngày! Chỉ vào chiều tối! Chỉ sau khi công an công lộ đã xong công tác canh đường cho một ngày! Gởi xe, xách cái túi nylon có máy chụp hình mở sẵn, tôi băng qua đường, đến gần nơi “làm ăn” của ba mẹ con cô gái ấy. Bất ngờ, tôi lấy máy ảnh ra, chụp lia lịa hình ảnh quen thuộc từ hơn hai tuần nay ở ngã tư xe cộ tấp nập này. Mặc cho ánh đèn chói chang từ những chiếc xe đang ngừng chờ đèn xanh, biết là hình sẽ không rõ, quỵ chân lom khom, không cần nhìn khung hình, tôi bấm máy. Có tiếng ai đó từ những chiếc xe đang nổ máy, nói: “Chết bà rồi, nhà báo chụp hình.” Không phản đối, cô ấy ôm con đứng dậy, chợm đi. Không muốn tạo chú ý, tôi đi nhanh, tránh xa ba mẹ con ấy. Đi được vài chục mét, nghe tiếng kêu, tôi quay lại. Thằng bé con cô gái chạy theo, dơ bàn tay mở rộng về hướng tôi. Lúc bấy giờ tôi mới nhớ ra. Đã chuẩn bị sẵn tiền trong túi quần, tôi chạy ngược trở lại, dúi tiền vào tay thằng bé. Đi xa một đoạn, tôi quay trở lại, cái máy chụp hình trên tay nhưng hơi dấu phía sau. Từ xa, nhìn thấy tôi đang hướng tới ngả tư, người đàn bà đứng dậy, lặng lẽ băng nhanh qua đường, đi nhanh vào con hẻm gần đó. Từ đó ngả tư trung tâm phố mất đi một hình ảnh… hình ảnh gì nhỉ… biết gọi sao đây! Một cái gai? Sao không ai muốn nhổ? Một hình ảnh đáng thương cùng đường? Sao không ai tìm cách giải quyết? Chính quyền ở đâu? Hay là quá quen nên không đáng nghĩ tới? Không đáng lưu tâm? Mình đã làm mất nồi cơm của ba mẹ con chăng? Đáng lý mình không nên làm như thế này. Đáng lý mình nên tìm cách làm quen, hỏi thăm hoàn cảnh sống của mẹ con cô ấy. Hừm… chỉ vì mình muốn có vài tấm hình ”độc đáo”… hừm! Em ạ! Vì không có nơi dung thân nên em mới chọn góc ngã tư này, nơi không ai làm chủ, không ai đuổi em, phải thế không em? Túng quẩn quá phải không em? Thôi thì mình chỉ biết cầu mong em ấy tìm được chỗ khác mà xin. Em ạ! Tìm chỗ khác em nhá! Khói xăng dầu độc lắm.
|