Welcome Guest! To enable all features please Login or Register.

Notification

Icon
Error

2 Pages<12
LINH TINH SÀI GÒN - Võ Thị Điềm Đạm
oc huong
#21 Posted : Tuesday, July 10, 2007 4:46:10 PM(UTC)
oc huong

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,180
Points: 0

Nghìn Trùng Xa Cách... Người Có Thương Người....

Một trưa, mệt mõi cộng với lười, tôi kêu taxi đi xuống Sài Gòn. Ôi… sướng vô biên… thoải mái vô ngần… mát rượi… yên tĩnh… chỉ cần đưa cái địa chỉ là có thể ngồi băng sau đọc báo cho đến khi xe ngừng. Nhưng, giá gấp bốn mươi lần so với giá xe buýt! Một ngày sống “sang”, sang theo kiểu bình thường thôi, nghĩa là đi xe taxi, ăn nhà hàng máy lạnh cửa kiếng. Tính nhẫm thì thấy chi phí gấp hai mươi lần so với một ngày sống bình thường như đa số, nghĩa là đi xe buýt hay honda, ăn cơm dĩa hay cơm phần. Nghiệm ra, thứ gì cũng vậy. Dịch vụ, món ăn, giá hàng hóa… nhất nhất đều biến chuyển từ thấp đến cao, gấp ba, gấp mười, gấp hai mươi, gấp bốn mươi, gấp năm mươi. Số người hưởng dịch vụ thấp sâu, xài món hàng rẻ mạt thì nhiều, nhiều vô số kể, nhiều gấp ngàn lần số người ở đầu cân bên kia. Thật ra thì xã hội nào cũng thế, cũng có người giàu kẻ nghèo. Nhưng ở Việt Nam mình, cái vực chia cách xa nghìn trùng nhưng mà lại nhan nhãn trước mắt. Buồn một điều là khách du lịch chỉ nhìn thấy cái hào nhoáng bên ngoài và người ngoại quốc không cần biết ai làm chủ những cơ ngơi, những biệt thự rộng mát vắng người, để rồi khen: Việt Nam cũng khá đó chớ. Họ đâu biết có chị bán đậu phọng luộc nơi gốc phố đã sáu năm qua mà vẫn còn tiếp tục ngồi bên thúng đậu phọng và bán một gói một ngàn đồng. Họ đâu biết có bác sửa giày bên lề đường cặm cụi kết quai đôi dép da, khâu khâu dán dán hơn mười lăm năm rồi mà vẫn còn cặm cụi, bởi nghỉ là đói. Nhiều lắm! Quay đâu cũng thấy. Kể sao cho vừa! Nói sao cho xiết! Ai có thấy chăng?
Hỏi lạ vậy…hừm… người trên cao thấy đó chớ bởi người trên cao vẫn thường đem những hình ảnh đấy, những câu chuyện thương tâm đó mà kêu gọi “núm ruột ngàn dặm” mà nhử mồi ngoại viện… Nhưng không biết người trên cao có kể lễ than thở với những nhà tư bản đỏ không nhỉ? Hừm... hỏi gì lạ thế... thì những người trên cao với những nhà tư bản đỏ tuy hai mà là một, tuy một mà là hai.
Nghìn trùng xa cách… người có thương người…
oc huong
#22 Posted : Tuesday, July 10, 2007 4:50:25 PM(UTC)
oc huong

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,180
Points: 0

Bài này OH viết trong kỳ về thăm Sài Gòn năm 2004



Tôi đã thấy

Ta thấy em.
Mắt chớp nổi buồn tênh
Nhìn nhỏ bạn nhà bên
Được má đưa đi học.
Em, không tập không bài.
Niên học mới sáng mai
Ba chưa đóng tiền trường
Tiền bảo hiểm, bảo trường
Làm sao Ba đảm đương?
Cơm chỉ rau với mắm
Biết con chăm học lắm
Ba biết làm sao đây
Cho Ba khuất năm này.



Tôi thấy anh.
Cùng chiếc xe đạp cũ
Cả ngày dạo quanh vùng
Rao cùng xóm cùng làng.
Với giỏ mây sau xe.
Hành, tỏi, tiêu, gia vị
Chanh, muối, tương, chao, đường.
Anh chăm chút cho người
Bửa cơm ngon, tươi ngọt.
Cơm nhà anh hẩm hiu
Chỉ có mùi mắm mặn
Với cơm hẩm, rau xanh
Con anh còn thèm lắm.
Cha nghèo, anh mất học
Anh nghèo, con mất học
Cả thế hệ anh, con
Sống bám mấy đồng mòn.



Ta thấy em.
Mới chín hay mười tuổi
Mắt trong, môi hồng xinh
Bỏ chương trình thiếu nhi
Bỏ trò chơi dang dở
Tìm tập vở bút bi
Giải bài toán như chì
Tay hồng nhích cặp kính
Đè nặng sống mũi xinh.



Ta thấy em.
Giữa lòng thành phố trưa
Mẹ lách lỏi chiếc xe
Em phía sau cơm hộp
Vội vả từng muỗng cơm.
Lòng nặng chỉu nổi lo
Bài thầy cho còn đó
Hôm qua học về khuya
Mệt! Ngủ trong tay bố.
Không kịp ngó, kịp suy.
Thôi thì chờ chủ nhật
Lật đật rồi cũng xong
Thuộc lòng bài sử ký
Chép hết mấy đoạn văn
Chờ mong nội đến thăm
Ôm cháu than: "Tội quá!
Tuổi thơ sao vất vả
Cả ngày học với hành.
Nhưng cháu còn may đấy
Biết bao trẻ ước ao
Được học sáng học chiều
Được ba lô nặng trỉu
Được kính cận trắng xinh."



Tôi thấy anh.
Anh buồn, ngắm bàn tay
Bàn tay đầy bụi phấn
Nhưng không được góp phần
Dựng xây đời con trẻ.
Bởi trường thành nhà chợ
Buôn bán không dấu tay
Ông này kết bà kia
Xây lớp lấy thêm lời.
Anh thành người mời bán.
Xem bố mẹ tranh dành
Mua mảnh bằng cho con
Nuôi con bằng gian dối,
Dạy con: Tiền mua danh.
Ôi những đêm thao thức
Thấy đời mình lún sâu,
"Tôi chỉ có tim này,
Biết đau lời em khóc"
Anh tìm, tìm kiếm mãi
Người sinh viên năm nào
Mộng cao hiến dâng đời
Bằng tin yêu, tấm lòng



Tôi thấy anh.
Trong phòng đợi đông người
Chờ lấy số kêu tên
Được diễm phúc hiến dâng
Một quả thận trong anh.
"Con đau, ta dư thừa
Hiến dâng một phân nửa
Thôi cũng là làm phước:
Thuốc cho con, người khỏe"
Rồi bâng khuâng tự hỏi:
Mai đây con lại bệnh
Biết dâng bán phần nào?
Dòng máu nóng trong ta
Đủ chạy lo con ạ!



Tôi thấy chị.
Thất thiểu ôm con về
Con nóng mê hai ngày
Chị chấp tay van lạy:
Cho cháu mũi thuốc tây.
Cô y tá quay người
Dấu giọt nước chực rơi.
Thầy bác sĩ thở dài
Sau đời khe khắt quá!
Kẻ tiếc từng giọt máu
Giọt máu kẻ nhà giàu
Cứu trẻ nghèo nóng mê.
Sao ta không làm được?
Cả từ trên xuống dưới
Mua máu, bán tim người
Cầu van xin ngoại viện
Nhét túi ngoài, túi trong.

Việt Nam, hè 2004
oc huong
#23 Posted : Thursday, July 19, 2007 4:39:11 AM(UTC)
oc huong

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,180
Points: 0

Giọt Nước Long Lanh

Mỗi sáng sớm tôi thường đi bơi. Một sáng chủ nhật, trời lâm râm mưa, mưa từ khuya cho tới giờ, cơn mưa đầu mùa. Thôi kệ, cứ đi! Cổng hồ vừa hé mở, mưa đã tạnh nhưng vẫn lưu lại những giọt long lanh trên màu lá xanh mướt bụi hoa trang ngay cổng vào. Hồ vắng tanh, chỉ mình tôi và người canh hồ bơi đang dọn dẹp đâu đó. Bơi được vài vòng, bỗng nhiên đầu tôi căng căng. Tưởng đôi kính bơi mới mua quá chật, mở bỏ kính trên thành hồ, xoay người bơi tiếp, đầu vẫn căng đau. Rất ít khi tôi bị đau đầu, mà lại đau căng căng dựt dựt như thế này thì chưa bao giờ. Lên nghế ngồi, người choáng váng, nhắm mắt, tôi ráng chờ. Bụng nhủ lòng: “Không có chi, rồi cũng qua!” Lâu lắm thì phải, cho đến khi người canh hồ bơi hỏi:
- Chị sao vậy?
- Sao tự nhiên tôi khó chịu trong người quá.
- Chị lại ghế này nằm nghỉ chút, tôi đi lấy dầu cho chị.
Nằm đã mười phút mà người tôi vẫn choáng váng bần thần. Vài ba người đến, họ bàn tán về tình trạng của tôi.
Bước chân lại gần, nhân viên hồ bơi hỏi giọng ân cần:
- Chị cho số điện thoại nhà, em gọi kêu người ra đón chị về.
- Không có ai ở nhà hết.
Tiếng nhân viên hồ hơi:
- Mày coi chở chị này về nhà, tao chạy xe của chị theo mày.
- Chị ngồi xe được không?
Hai em chở tôi về tận nhà, chờ tôi mở khóa cửa, dắt xe vô nhà. Hai em lặng lẽ khép cửa lại dùm tôi, nổ máy xe. Tôi chưa kịp nói một lời cám ơn.

Ơi… những giọt nước tươi trong cuốn trôi vài hạt “bụi cát” đã làm cay mắt tôi
oc huong
#24 Posted : Monday, July 23, 2007 8:00:34 PM(UTC)
oc huong

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,180
Points: 0

Em ạ! Tìm Chỗ Khác Em Nhá!

Ngả tư trung tâm phố đông nghẹt xe từ sáng sớm cho tới chiều tối, những trưa nắng chói chang chang cũng như những tối trời thấp mây vần, không bao giờ ngớt xe, không bao giờ ngưng tiếng còi thúc dục. Mỗi tối tôi thường chạy honda về nhà bên kia phố, qua cái ngả tư đầy hiểm nguy này. Ở gốc ngả tư này, một hình ảnh làm tôi lưu ý, cũng hơn hai tuần. Đó là cảnh tượng người đàn bà nhỏ ốm, ẵm đứa bé độ dưới một tuổi, khi đang bú, khi ngủ, và đứa bé độ bốn hay năm tuổi “chơi” lẩn quẩn. Hơn hai tuần! Cô ấy và hai con ngồi trên vài tờ báo căng rộng, cái nón lá nằm ngửa chờ đợi những đồng tiền từ những chiếc xe phải ngừng chờ đèn xanh. Những chiếc xe chạy ngang qua hay ngừng chờ đèn xanh phải tránh, chừa một khoảng cho mấy tờ báo đó. Không quan tâm đến ánh mắt thương hại hay tò mò, không màng bụi đường khói xăng ngùn ngụt, không đếm xỉa đến tiếng xe nổ rền rền liên tục, cô gái và con ngồi đó. Với chai nước bên cạnh, ba mẹ con ngồi như ngồi trên bộ ván ở nhà của mình. Thật thản nhiên! Thật tư tại! Ngồi ngay gốc ngã tư đường xe cộ ngờm ngợp! Mỗi ngày! Chỉ vào chiều tối! Chỉ sau khi công an công lộ đã xong công tác canh đường cho một ngày!

Gởi xe, xách cái túi nylon có máy chụp hình mở sẵn, tôi băng qua đường, đến gần nơi “làm ăn” của ba mẹ con cô gái ấy. Bất ngờ, tôi lấy máy ảnh ra, chụp lia lịa hình ảnh quen thuộc từ hơn hai tuần nay ở ngã tư xe cộ tấp nập này. Mặc cho ánh đèn chói chang từ những chiếc xe đang ngừng chờ đèn xanh, biết là hình sẽ không rõ, quỵ chân lom khom, không cần nhìn khung hình, tôi bấm máy. Có tiếng ai đó từ những chiếc xe đang nổ máy, nói: “Chết bà rồi, nhà báo chụp hình.” Không phản đối, cô ấy ôm con đứng dậy, chợm đi. Không muốn tạo chú ý, tôi đi nhanh, tránh xa ba mẹ con ấy.

Đi được vài chục mét, nghe tiếng kêu, tôi quay lại. Thằng bé con cô gái chạy theo, dơ bàn tay mở rộng về hướng tôi. Lúc bấy giờ tôi mới nhớ ra. Đã chuẩn bị sẵn tiền trong túi quần, tôi chạy ngược trở lại, dúi tiền vào tay thằng bé. Đi xa một đoạn, tôi quay trở lại, cái máy chụp hình trên tay nhưng hơi dấu phía sau. Từ xa, nhìn thấy tôi đang hướng tới ngả tư, người đàn bà đứng dậy, lặng lẽ băng nhanh qua đường, đi nhanh vào con hẻm gần đó. Từ đó ngả tư trung tâm phố mất đi một hình ảnh… hình ảnh gì nhỉ… biết gọi sao đây! Một cái gai? Sao không ai muốn nhổ? Một hình ảnh đáng thương cùng đường? Sao không ai tìm cách giải quyết? Chính quyền ở đâu? Hay là quá quen nên không đáng nghĩ tới? Không đáng lưu tâm? Mình đã làm mất nồi cơm của ba mẹ con chăng? Đáng lý mình không nên làm như thế này. Đáng lý mình nên tìm cách làm quen, hỏi thăm hoàn cảnh sống của mẹ con cô ấy. Hừm… chỉ vì mình muốn có vài tấm hình ”độc đáo”… hừm!

Em ạ! Vì không có nơi dung thân nên em mới chọn góc ngã tư này, nơi không ai làm chủ, không ai đuổi em, phải thế không em? Túng quẩn quá phải không em?

Thôi thì mình chỉ biết cầu mong em ấy tìm được chỗ khác mà xin.

Em ạ! Tìm chỗ khác em nhá! Khói xăng dầu độc lắm.







PC
#25 Posted : Wednesday, July 25, 2007 10:38:26 AM(UTC)
PC

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 5,668
Points: 25
Woman

Was thanked: 4 time(s) in 4 post(s)
quote:
Gởi bởi oc huong
Rất ít khi tôi bị đau đầu, mà lại đau căng căng dựt dựt như thế này thì chưa bao giờ. Lên nghế ngồi, người choáng váng, nhắm mắt, tôi ráng chờ. Bụng nhủ lòng: “Không có chi, rồi cũng qua!”

coi chừng tăng xông, chị oc huong ơi.....

oc huong
#26 Posted : Thursday, July 26, 2007 1:41:34 AM(UTC)
oc huong

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,180
Points: 0

quote:
coi chừng tăng xông, chị oc huong ơi.....


Không biết nữa PC ơi...
OH to con, giỏi ăn giỏi ngủ vậy chớ thuộc loại thiếu /thấp máu, phải ăn những loại thức ăn có nhiều chất sắt.
Có thể bị xốc nước.
Từ đó đến giờ chưa bị lại nên cũng chẳng thèm đi bác sĩ.
Định bụng đi bơi lại, coi có bị như vậy nữa không thì mới đi bác sĩ.
OH
Users browsing this topic
Guest (15)
2 Pages<12
Forum Jump  
You cannot post new topics in this forum.
You cannot reply to topics in this forum.
You cannot delete your posts in this forum.
You cannot edit your posts in this forum.
You cannot create polls in this forum.
You cannot vote in polls in this forum.