Rank: Advanced Member
Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC) Posts: 18,432 Points: 19,233 Location: Golden State, USA Was thanked: 646 time(s) in 606 post(s)
|
TÌNH MẸ Sàigòn, 8-1-1974
Thịnh cưng, Hôm qua là ngày đầy tháng của con. Đáng lẽ ra con trai phải sụt một ngày, nhưng bà ngoại nói nhằm ngày 14 không tốt, nên cúng ngày rằm cho con được thông minh sáng láng. Chiều hôm qua, là ngày ông ngoại con tiếp đại diện Đức Giáo Hoàng tại nhà vào lúc năm giờ chiều. Ngày mẹ mới sanh con, phái đoàn Đài Loan đến viếng bệnh viện Phúc Kiến lần đầu. Hôm đó các em bé khác về hết, nên họ vào thăm có một mình con. Ông Tổng Trưởng Giáo Dục Đài Loan thăm khi mới sanh, thì lớn lên con phải học cho giỏi nghe không? Còn ngày đầy tháng có Đại Diện Đức Giáo Hoàng đến, lớn lên phải biết lo ăn ở hiền lành, có hiếu thảo với cha mẹ ông bà, biết thờ Trời Phật nhe con. Sáng hôm qua bà ngoại lo dọn bàn cúng đầy tháng cho con từ tờ mờ sáng và tìm máy hình để chụp cho con. Ông ngoại không có mặt vì phải thuyết trình ở Hội Đồng Kinh Tế Xã Hội. Lối 10 giờ, cô Hai, cô Ba và cô Út đến, còn cô Bảy thì mắc đi làm, cô Sáu đến trước một ngày. Người nào cũng có quà cho con. Dì Thu mặc áo quần cho con rồi bế con xuống chơi. Con lo ngủ và làm xấu ướt quần cô Hai. Mười một giờ mấy thì ba con mới đưa ông bà nội đến. Ông nội vui lắm, bương bả vào tìm con. Ông bà nội cho con sợi dây chuyền ông Phật to để dành cưới vợ. Khi ông bà nội lại thì con mừng vui không ngủ nữa, mắt mở to lắm. Hôm nay dì Thư còn nằm nhà thương vì mới mổ ruột, dì Thư đòi về, bà ngoại không cho vì sợ người ta đến chích mà không có. Bà ngoại bận lo dọn và cúng nên chụp hình với con ít lắm. Ông nội có ẵm con nữa (coi bộ thương con lắm). Ông bà nội có đứng gần nhau bế con chụp hình. Tới chừng mẹ bế con thì máy trục trặc làm mẹ cười hoài mà chẳng chụp được gì cả. Ba con lo chụp hình nên không có hình với con. Phần ông ngoại, bà ngoại thì lo mua sắm để cúng đầy tháng con. Hôm trước, bà ngoại ngủ với mẹ trong nhà thương và đem cơm ra vào. Bà dì Mười cho con chiếc lắc, bác Thuận cũng cho con chiếc lắc. Dì dượng Lâm và cậu mợ Trực có gởi áo, nón cho con. Dì Tâm có cho con cục xà bông thơm, bà Hai Louis cũng cho con xà bông thơm và phấn. Quà của con lúc mẹ nằm nhà thương và ngày đầy tháng nhiều lắm, chắc con mặc quần áo không hết quá. Hôm nay ông bà ngoại đi cưới vợ cho cậu Hòa Đinh của mẹ tức ông cậu của con. Bà ngoại bận rộn tơi bời, lớp nào dì Thư mổ, lớp nào lo đám cưới, lớp nào lo đầy tháng cho con, rồi lo bánh trái tiếp Đại Diện Đức Giáo Hoàng và lo chở mẹ đi hốt thuốc. Nhờ uống thuốc bắc được ba thang, nên hôm nay mẹ ăn và ngủ được, mà thuốc mắc quá ba thang đến chín ngàn đồng. Từ hôm ba con về, con không khóc đêm như từ hôm Tết tây nữa. Mấy lúc con khóc đêm, mẹ phải thức và cho con bú sữa mẹ để dỗ con, mẹ muốn kiệt sức. Con bú sữa mẹ, con mau đói và ngủ không yên giấc vì sữa mẹ mau tiêu, mà mẹ lại mất sức vì lúc sanh đau nhiều. Mẹ uống nhiều trụ sinh nên mệt và yếu lắm. Đến hôm nay mẹ ngồi vẫn còn đau. Tội nghiệp ba con hôm sanh con đến nay phải "dù" hoài chẳng phép tắc gì cả. Lên Đà Lạt, không có mẹ, ba con ăn uống cù bơ cù bất. Mẹ nhớ mấy hôm ở nhà thương, ba con nuôi đẻ thức mệt với mẹ, đứng té qua té lại tội nghiệp ghê đi. Chừng hết phép, ba con đi Đà Lạt thì bà ngoại vô thay thế. Còn bà nội và các cô con thì vào thăm thường lắm. Các dì và cậu của con thì mê con, nhất là tóc con dài híp-pi. Về nhà các cậu và dì cứ vào nhìn con hoài và trông đến giờ con thức bú, mới được bế và hôn con.
Sàigòn, 7-2-1974
Cưng Thịnh của mẹ, Mẹ con mình sắp đi Đà Lạt sống với ba rồi. Lúc trước ba con bàn với mẹ là mẹ sẽ đi làm khi cứng cáp. Bây giờ nhớ mẹ con mình quá chịu không nổi nên điện thoại về gọi lên. Ba mẹ định chịu cực không mướn người làm. Lúc mẹ ở trên đó vật giá đã đắt, bây giờ xăng lên giá còn đắt hơn nữa. Tiền xe đò đi chợ lúc trước từ nhà mình lên chợ Hòa Bình là ba chục đồng, bây giờ là sáu chục đồng. Nếu đi chợ phải tốn một trăm hai chục đồng tiền xe. Con cưng, sao con không ngủ mà cứ thở rồi quơ tay chân hoài vậy. Nết của con xấu lắm nhe, mỗi lần không vừa ý việc gì thì thở như đã gánh mấy đôi nước vậy đó. Hễ khóc thì co tay chân lên, gân cổ la, mặt mày đỏ rồi tím ngắt, mũi xanh lè. Bà vú con cứ ẵm hoài vì thấy con khóc bả sốt ruột. Mẹ rầu lắm vì hôm 1-2-1974 mẹ cho con và bà vú đi Vũng Tàu, Bác sĩ Trương Huy Phúc rọi kiếng cho bà, thấy phổi bị nám. Bà vú hứa không hôn con nữa để được bế con đi Đà Lạt. Bà nội tỏ ý muốn để bà vú lại, bà nội đi, nhưng bà ngoại sợ mẹ bế con từ đây lên Đà Lạt xa quá mẹ chịu không nổi vì đường bụi, dằn và nhất là xe không có máy lạnh rồi con giãy, con khóc vì con không chịu nóng. Bà nội định đi hôm trước, hôm sau về nên bà ngoại sợ không ai dọn dẹp nhà cửa, lo cơm nước và giặt giũ tiếp mẹ mấy bữa đầu, nên bà ngoại tính đi theo. Hôm qua mẹ và cậu Sang đưa con về nội chơi, ông nội bế con từ lúc đến cho tới khi về. Con ngủ li bì trong lòng ông nội. Ông nội ngồi trước kiếng để ngắm con trong ấy, mỗi lần con thức là ông nội xích đu chiếc ghế để ru con. Bà nội thấy ông nội vậy cũng vui lắm. Con thương, mẹ vừa ngưng viết để đưa con đi vào Phúc Kiến xem lại chỗ chích ngừa lao cho con. Người ta dặn sáu tháng cho con trồng trái và chích ngừa tê liệt. Ba con viết thơ về nói ba con buồn lắm, không ai thân thuộc trên vùng cao nguyên đó hết. Bà vú của cậu Nam kể mẹ nghe, ba con nói không biết người ta sao, chớ ba con mới có một đứa con nên nhớ quá. Hễ nằm xuống là nghĩ đến con hà. Có con nên mẹ cho ba ra rìa, ba cho mẹ ra rìa, nghĩa là ba mẹ đều thương yêu con hết. Con ở trên lầu mẹ ở dưới đất mà mẹ còn nhớ con, huống hồ chi ba con ở tận Đà Lạt. Trên giấy tờ ba con được biệt phái về Sàigòn vào tháng tư, nhưng thực tế khó mà đoán được vì trong quân đội mà! Có người được biệt phái từ năm trước, mà năm nay mới được về thì sao.
Đà Lạt, 18-2-1974
Cưng của mẹ, Vậy là mẹ con mình sống tại Đà Lạt đã hơn một tuần. Đến hôm nay con mới được tắm đó, còn mấy hôm trước mẹ chỉ lau mình cho con. Hôm nay bắt đầu có nắng lại rồi. Từ hôm con dặt chân lên Đà Lạt, trời rét căm căm, bà nội bà ngoại, vú đều chịu không nổi. Còn mẹ thì tưởng phải trở về Sàigòn vì trong người mệt rã rời. Hôm lên, bà nội, vú và mẹ đi xe hơi của ba mẹ do dượng năm, ba cậu Sang lái. Bà ngoại đi xe đò chở tủ lạnh và bốn thùng giấy cho mẹ. Con thấy nội ngoại gì cũng thương con và ba mẹ ghê không? Bà ngoại về trước, bà nội ở lại vì thấy con khịt mũi. Bà may cho con vài bộ đồ nỉ mặc cho ấm, vì hai bộ do bà ngoại cho con hôm đầy tháng đã chật rồi. Bà vú đáng lẽ về hôm qua để đi Vũng Tàu khám lại bệnh, nhưng tội nghiệp mẹ con mình nên ở lại đến cuối tháng. Cưng ơi! Vậy là ba mẹ được toại nguyện là con được sống, dù một khoảng thời gian ngắn, trong căn nhà nhỏ bé nhưng ấm cúng mà ba mẹ đã chuẩn bị để đón con. Đó là một căn phòng nhỏ, nằm chung với dãy nhà cất phía sau một căn biệt thự lớn. Mấy căn kia đều có gia đình sĩ quan như ba con mướn. Một căn làm nhà bếp và cho quản gia ở. Con ơi, con còn bé bỏng quá, chưa biết thưởng thức cảnh đẹp quanh mình. Trước cửa nhà mình là cả một vườn hoa muôn sắc, một bầu trời rộng với những áng mây trắng xóa. Hôm nay nắng đẹp rồi. Con mau lớn để ba mẹ bế con đi chơi nhá. Mẹ đang ngồi cạnh con để viết cho con đây. Con đang nằm ngủ trên giường của ba mẹ. Căn nhà mình yên tĩnh quá, mẹ nghe thật rõ hơi thở của con. Con yêu. Con xinh quá bé Ngoan ơi! Mắt con to, mũi con cao, miệng con nhỏ mộng đỏ, cằm con lẹm. Mỗi khi con cười chiếc miệng xinh hòa cùng đôi mắt long lanh. Mẹ nhìn con mà sung sướng vô cùng. Mẹ tự hỏi: "Mình đã tạo ra một con người xinh xắn đó ư?" Mẹ không ngờ tạo hóa lại huyền diệu như vậy. Con là máu là xương, là da thịt của mẹ tạo nên. Có thật như vậy chăng? Trán con cao và rộng, thật đẹp. Tóc con đen nhánh và rậm giống ba con. Khi con ngủ con đẹp như búp bê, hai má tròn, khuôn mặt hồng hào. Mẹ nhớ khi ở Sàigòn, lúc ngủ con mới thật là đẹp, vì con mặc quần áo hở tay chân và không đội nón. Chiếc áo thun trắng để hở chiếc ngực nở phồng, hai cánh tay tròn lẳn của con đưa lên cao. Con mặc chiếc tã nhỏ để lộ hai cái "đùi ếch" (bà ngoại gọi thế), làm dì Thư và cậu Việt con mê lắm, cứ hôn hoài. Ở trên này lạnh, mẹ phải ủ con, mặc áo ấm, đội nón. Mấy hôm đầu không quen, con cứ lắc đầu như múa lân vậy đó. Con đội nón của cô Ba cho (ôm khuôn mặt có hai cánh cột dưới càm). Trông con giống "thỏ con" hết sức. Ba mẹ hay nhìn nghiêng khi con ngủ, trông con dễ thương ghê. Mẹ hay gọi con là "thằng móm". Ngoan ơi, ba con đem xe đi sửa rồi, chắc kỳ này tốn nhiều đó. Ba mẹ cố gắng tiện tặn vì lúc này có con. Ba mẹ phải để dành tiền lo cho con. Mẹ bây giờ ăn uống chẳng cần ngon, miễn sao cho no, cho qua buổi là được rồi. Con xem kỳ trước ba mẹ lên Đà Lạt, một thùng ga có một ngàn tư, mà bây giờ là ba ngàn rưỡi, dầu lửa năm mươi lăm đồng, lên một trăm bốn chục đồng. Cái gì cũng lên giá kinh khủng. Rồi đây không biết sẽ ra sao vậy bé Thịnh? Con trả lời giùm mẹ đi? Riêng con đã có hai thùng sữa cậu Công mua giùm hôm Tết. Mẹ đỡ lo sữa cho con vài tháng ...
Đà Lạt, 25-2-1974
Thịnh cưng của mẹ, Sao hôm nay con ấm đầu làm mẹ lo quá. Ở xa ông bà ngoại con có gì mẹ lo ghê lắm, nhất là bà vú con đau nặng nên về Sàigòn rồi. Mẹ vừa thắp nhang và bế con lại lạy Phật và Đức Thầy cho con được mạnh giỏi, đừng đau ốm gì hết. Hôm nay con bú còn gần nửa chai sữa và muốn ọi ra. Mẹ đỡ con lên lâu ghê mà con cũng chẳng ợ gì hết. Hôm qua bà ngoại con lại gởi vú Bảy lên, mẹ đã gởi thơ dặn bà ngoại đừng lo cho ba mẹ nữa vì ba mẹ đã lớn rồi. Ba mẹ định tự làm lấy việc nhà vì mướn người làm tốn kém lắm. Hôm thứ sáu bà vú về Sàigòn, con cứ khóc hoài làm ba với mẹ thay phiên nhau bế con liên miên. Mẹ thì săn sóc cho con và nấu cơm, ba đi làm về đến nhà là quần quật. Lớp nào giặt tã, xách nước rửa chén hộ mẹ. Hôm thứ bảy chỉ có hai mẹ con ở nhà vì trong trường bắt ba đi lội bộ từ sáng đến chiều. Thịnh ơi, mẹ cưng con quá. Ba biểu tập cho con tối ngủ một mình, nhưng mẹ sợ mẹ nhớ con ngủ không được. Con nằm kế bên mà mẹ còn nhớ huống hồ nằm riêng. Ba nói ngủ chung hoài sợ con đeo theo mẹ rồi chừng muốn đi đâu cũng không được. Ban đêm mẹ quen nghe hơi thở của con. Mẹ thuộc từng giờ giấc con cựa quậy. Con tiểu, con khát nước, hoặc con bị nóng quá mẹ trở gối cho con, hay kéo con xích qua chỗ khác cho mát lưng. Giờ phút này mẹ viết cho con là khoảng mười một giờ trưa. Con đang nằm bên cạnh mẹ trên giường. Mẹ thoa thuốc, mặc thêm áo, mang vớ, găng và đội nón cho con. Hồi nãy mẹ có cho con uống nửa gói thuốc nóng và thắp nhang cho con lạy nữa. Cưng ơi, xa gia đình nơi vắng vẻ mẹ không biết trông cậy nơi ai ngoài Đấng thiêng liêng. Lúc con khóc hay sổ mũi ấm đầu mẹ thường thắp nhang cầu nguyện cho con chóng mạnh và gia đình ta được hạnh phúc thật nhiều. Ba mẹ còn trẻ, đường đời còn dài phải ra sức chịu đựng cực khổ để nuôi con nên người. Ba hăm nếu lớn lên con hư hỏng, du đãng, bụi đời, thì ba bỏ luôn. Nếu con sẽ như vậy, liệu ba con có can đảm thực hiện lời nói đó không ? Tình cha mẹ thương con như biển hồ lai láng mà Thịnh.
Đà Lạt 5-3-1974, 11giờ
Thịnh cưng, Con cự nự mãi đến bây giờ mới chịu ngủ. Mẹ tức cười con ghê đi. Con khóc mẹ cho con ngậm nắm vú, con quơ lên miệng chụp núm vú kéo ra cầm tay. Vậy mà con khóc om sòm, ngón tay cái con móc vào khoanh núm vú tòn ten, mồm thì khóc trông buồn cười ghê. Hôm qua tới nay con vui vẻ lại, cười hoài mẹ mới yên lòng không thôi mẹ lo quá hà Thịnh ơi. Mẹ nói với ba lớn lên con ngồi hút thuốc nhả khói, mắt con nhìn xa xăm, mũi cao, miệng đẹp, nhất là trán con thật cao thông minh chắc trông con đẹp lắm. Các cô mê cho mà xem. Ba con cười nói chưa chi đã bày đặt cho con hút thuốc. Ngoan ơi, hôm nay trời nắng đẹp quá, mẹ thấy gia đình mình hạnh phúc ghê đi. À mẹ quên, "Ông ngoại hôn cháu ngoại Thịnh và nhớ nó nhiều", đó là thơ ông ngoại gởi cho con. À, hôm đi Vũng Tàu mẹ có xin quẻ thì Đức Thánh Trần nói mẹ có con trai lanh lợi, để mẹ chép cho con nhe: Quẻ thứ mười ba - Đại cát Triệu có tích trử, không lo thiếu thốn
Thơ Nhất thế nhân long khởi dị thường Mão-Kim (1) thiên tử khởi mang dương Hà ưu tam quốc phân tranh đảnh Ca vũ môn đình chỉ nhật vương (1) Họ Lưu tức Hán Bái Công
Dịch Hào kiệt đời nay dễ mấy ai Núi non sản xuất chứa anh tài Ra tay định cuộc san hà lại Trăm họ âu ca đội đức Ngài
Giải Việc nhà cửa được may mắn luôn Cầu quan cầu tài ước sao được vậy Hôn nhân vợ chồng cân sắc, cân tài, thiên duyên hảo hợp Con cái sẽ được con trai lanh lợi Mồ mả, được cuộc đất cải táng Kiện thưa thắng lợi Tật bệnh lành mạnh như thường Người đi xa và của cải mất sẽ tìm lại được Nuôi súc vật và tầm sẽ được đại lợi.
Đà Lạt, 22-3-1974
Cưng của mẹ, sao mấy hôm nay con không chịu bú, con bắt đầu giỡn nhiều rồi đó. Ngày mai con được ba tháng rưỡi. Chủ nhật rồi ba mẹ đưa con đi bác sĩ thì con được sáu kí lô chín. Bác sĩ nói gan con to vì con tham bú nhiều. Trong vòng hai mươi ngày con lên được bốn trăm gram. Lúc này mỗi lần con bú ba phải che mắt con, mẹ kềm cứng hai chân con, vậy mà con la hét vẫy vùng không chịu bú, con cứ tìm ở kẽ hở bàn tay của ba xem có thấy ai để giỡn. Ba mẹ la rầy con thì con cười, hai tay con quơ lung tung, có khi ôm chai sữa đẩy ra hoặc nắm tay ba hay mẹ đang che mắt con. Mẹ không ngờ bà ngoại và cậu Sang lên. Mẹ mừng ghê, con được hai bộ đồ mới. Bà ngoại nhớ con quá không kịp thay quần áo lên thăm con đại. Ông ngoại không hay bà ngoại đi nữa. Cậu Sang con thì chưa kịp từ giã cô Út Nga của con. Cưng ơi, mấy hôm bà ngoại lên nhà mình vui lắm, con được bà ngoại bế chụp hình. Con mặc mấy bộ đồ thun của cô Hai, cô Bảy và cô Út cho con hôm đầy tháng. Trông dễ ghét ghê. Lúc này con nằm trong nôi chân thò ra ngoài, đong đưa hay đạp cánh cửa xếp lại nghe lốc cốc vậy đó. Con lớn thấy rõ. Hôm nay mẹ lấy hộp phấn thuốc của ngoại đem lên cho con xức. Từ sáng đến giờ mà con đã hết đỏ cổ, sẩy ở lưng cũng lặn hết rồi. Cả tuần nay mẹ thoa Cortilar cho con mà không hết. Bà ngoại đã về hôm qua rồi, ba mẹ định đầu tháng về Sàigòn. Lúc trước bà ngoại dặn đừng lên xuống đường xa cực khổ lại tốn kém. Kỳ này bà ngoại còn khuyến khích về nữa chứ, chắc ông bà ngoại và các dì nhớ con quá chịu không nổi rồi.
Đà Lạt 27-3-1974
Cưng của mẹ, Mẹ ngồi nơi cửa sổ nhìn lại con của mẹ nằm trong nôi, con cứ nói ư e lung tung, chân tay đạp quơ mãi mà không biết mỏi. Mẹ vừa cột một sợi giây đỏ lên cái chuông có nhạc trên nóc mùng cho con nhìn. Con thấy lạ lắm sao mà nhìn hoài vậy? Ba mẹ vừa đưa con đi bác sĩ hôm kia. Mẹ cho con mặc đồ nhái. Mẹ cứ ngỡ còn rộng, ai ngờ đã ngắn rồi, con phải co chân mới mặc được. Đầu con đội nón phi công của cô sáu, cổ quấn khăn quàng do vú bảy thắt cho con. Trông con của mẹ xinh quá là xinh. Con hay bỏ sữa quá, lại đi phân lợn cợn trắng và vàng, trong như sương sa. Nè,lúc này con có tật hay bặm môi lắm nhé. Lại hay phun nước miếng phèo phèo. Mẹ ngồi đây mà còn nghe nữa đó. Mẹ gọi tên con, con không thấy mẹ mà con cười. Dạo này con bú ít nên không lên kí. Mẹ giận lắm đó nghe. Mẹ đọc sách của bác sĩ nói trẻ con sau sáu tháng biếng ăn vì thiếu chất sắt. Chất sắt của người mẹ đã bắt đầu hết rồi. Ba mẹ nghĩ tuy con mới ba tháng rưỡi, nhưng vì cân lượng con bằng em bé sáu tháng, nên có thể con thiếu chất bổ chăng? Bác sĩ Thọ cho con thêm thuốc bổ và dặn nấu nước rau pha sữa cho con bú. Sáng nay mẹ đi chợ, còn ba vô trường. Ba mẹ lo lắng lắm Thịnh ơi. Mẹ nửa muốn về Sàigòn nửa muốn ở lại vì tài chánh eo hẹp quá. Trong một tháng con đi bác sĩ ba lần đã hết phân nửa số lương của ba con rồi đó. Tháng nào ba mẹ cũng phải đắp tiền để dành vào số lương lính của ba mới đủ xài, nếu hết tiền để dành...(?) Cưng của mẹ, ba mẹ nhìn con đủ thấy hạnh phúc tràn trề và bỏ qua một bên mọi lo lắng cho tương lai. Tương lai gần thì khó khăn vì ba con kẹt trong quân đội, không thể nào có cơ hội làm ăn thêm được. Tương lai xa ba mẹ đỡ lo hơn vì ông ngoại có cho mẹ phần hùn trong công ty. Vì vậy mẹ nghĩ khi lớn lên con sẽ không bị thiếu thốn thua kém bạn bè. Ba mẹ sẽ cố lo cho con, từ nhỏ đến lớn mẹ chỉ ao ước được học đàn dương cầm, bây giờ mỗi khi nghe tiếng đàn dương cầm mẹ muốn khóc. Thịnh có thích học dương cầm để đàn cho mẹ nghe không? Con trai đầu lòng yêu quý của mẹ. Người ta thường khen con gái đầu lòng gần gũi mẹ, được nhờ cậy hơn. Vậy con trai của mẹ sẽ làm thế nào để mọi người nhìn con, mà ước muốn có một cậu con trai đầu lòng đi...
Đà Lạt, 23-4-1974
Thịnh yêu quý, Gần một tháng nay mẹ mới viết cho con, hôm 30-3 ba mẹ đưa con về Sàigòn, về đến nhà con của mẹ xinh ghê vì trời nắng hai má con hồng hồng. Con được đến nhà ông nội nhiều lần lắm, ông nội cưng con ghê đi. Ông nội ngồi kế bên quạt cho con, ông nội để con trên bàn, con đạp cổ đạp vai, ông nội thích lắm cười vang. Ông nội dành bế con hoài từ lúc đến cho đến khi về, chắc sau này Thịnh đeo ông nội lắm! Ông ngoại nói mặt con nữa lớn vui lắm. Mỗi chiều ông ngoại đi làm về mệt ngồi nghỉ ở phòng khách, mẹ bế con đặt vào lòng ông, con làm ông tỏ vẻ vui và sung sướng lắm. Con bú lâu và hay bỏ sữa nên bà ngoại lấy sữa Guigoz trắng cho con uống. Con có vẻ chịu và bú mau hơn. Trước khi trở lên Đà Lạt, ba và bà ngoại chạy rất nhiều nơi mà mua được cho con chỉ có ba hộp. Tội nghiệp bà ngoại không tiếc gì đối với con cả. Lớn lên Thịnh nhớ làm cho bà ngoại vui lòng nhe. Lúc này mẹ buồn quá, ông ngoại đã đi ngoại quốc, ở nhà các dì cậu đi chơi, đi ciné, bà ngoại ở nhà một mình tội nghiệp ghê. Mẹ và ba điện thoại về thăm gặp bà than ở nhà trên có một mình. Phải có ba mẹ và Thịnh thì bà đỡ buồn. Hôm về Sàigòn bà ngoại có cho con tiền truất hữu đất của bà, dì hai Hồi Văn cũng cho con nữa. Mẹ mượn của con để mua cho con cái phít lọc nước vì nước ở Hồ Than Thở dơ lắm. Quanh hồ người ta trồng rẫy nên thuốc giết sâu bọ chảy xuống hồ. Mẹ đọc báo thấy phái đoàn Thượng Viện lên điều tra vì người ta đồn rằng ai uống nước Đà Lạt sẽ tuyệt tự ba đời. Mẹ đâu có muốn con trai của mẹ... Cưng của mẹ, trở lên đây vài hôm con lại xổ mũi, ấm đầu rồi khóc cả đêm. Mẹ và vú bảy phải bế con. Mẹ tội nghiệp con nên bế con luôn trên tay suốt mấy giờ liền vì đặt con xuống con bị giật mình tay chân run lên. Sáng hôm sau 17-4 ba mẹ vội đưa con đi bác sĩ Thọ mới biết là con bị sưng lỗ tai. Mấy hôm nay con mạnh lại rồi và bú quá mau, 180cc mà con bú không đầy năm phút. Thật khổ, con bú chậm thì quá chậm làm ba mẹ rầu. Nay lại bú quá mau, ba mẹ lại lo, mà đổi núm vú có lỗ nhỏ, con lại hét vì sữa ra ít. Trưa nay ba mẹ và vú Bảy ăn cơm, con ở trong giường ngóc đầu dậy, tay nắm thành giường nhìn ba mẹ, thật thấy thương vô cùng. Con lại biết nắm cả chấn song để lấy thế ngóc đầu dậy nữa chứ. Con quá rồi Thịnh ơi! Dạo này con nhỏng nhẻo lắm hay rên ư ư hoặc rặn có hồi dài vậy đó. Ba rầy thì con nín, ba im con lại hét nữa. Mẹ lại gần giường nhìn con thì con nín rồi cười cầu tài. Mẹ bỏ đi con khóc tiếp. Thịnh nhỏng nhẻo lắm đấy!
Đà Lạt, 10-5-74
Thằng chó của mẹ, Ba con đi dạy rồi, con đang ngủ yên trong nôi, giấc ngủ trưa của con thường kéo dài từ một đến năm giờ chiều. Con của mẹ lúc này hay liệng gối ôm lên đầu giường lắm, ngủ thì gác hai chân lên hai gối ôm, hai tay giơ lên trời thấy ghét ghê. Dạo này ba mẹ cưng con vô cùng. Con hay nằm hai tay quơ lung tung, hai chân đạp đùng đùng, mặt thì ưa hất lên, mắt trợn mà lại nhìn xuống, trong khi mỏ chu ra rồi nhai nhép nhép. Con lại hay le lưỡi rồi làm trời mưa phèo phèo. Hai chân con lúc này cứng lắm, con ham chỏi chân đứng dậy, nhưng mẹ không dám cho con đứng lâu trên ngực mẹ. Lúc con tắm con đạp chân đùng đùng nước tràn ướt nhà. Hôm qua ba giận mẹ ngồi ăn cơm từ hột, con cứ nhìn ba cười sằng sặc. Mẹ bế con đặt vào lòng ba vì ba đang ngồi xếp bằng dưới đất. Con lật ngang, ba không thèm đỡ, đầu con lật úp xuống gạch con khóc ngất mặt đỏ gay. Mẹ ôm con mẹ khóc. Lát sau ba đến gần đòi ẵm con, mẹ giận ba, mẹ không cho. Cục cưng của mẹ lúc này má phính ra trông thấy ghét ghê. Con bú nước cà-rốt và đậu ve. Con cứ đi tiêu lỏng hoài mẹ nói vú Bảy nấu nước cháo cho con bú, coi bộ con chịu lắm. Hôm trước bà ngoại gởi lên cho con một thùng Guigoz, 24 hộp. Con khỏi lo đói rồi. Con đã được năm tháng, qua hết tháng thứ sáu con bú qua sữa vàng. Cưng ơi, ham bú lắm đấy. Hễ thấy chai sữa là cười thật tươi, chân đạp đùng đùng hà. Ba con hổm rày lo lắm, bây giờ thì ba con đã có tên trong bảng danh sách thặng dư của trường. Cầu xin Trời Phật phò hộ cho gia đình nhỏ bé của mình! Nếu ba được biệt phái về Sàigòn, ba mẹ đỡ tốn kém hơn, lại được gần hai gia đình và mẹ có thể vừa đi học vừa đi làm phụ thêm lương quân đội của ba để lo cho con.
Đà Lạt, 23-5-74
Ngoan ớ ờ, Dì Xuân Mỹ mới lên thăm con đó, con mừng không? Dì lên bằng xe Desoto. Ông ngoại nói hôm sau lên với phái đoàn Nhựt, ai ngờ khi ba mẹ, dì Mỹ đi đón ở phi trường Liên Khương mới biết ông không lên. Bà ngoại gởi thức ăn lên nhiều ghê đi, nào xoài cát, xoài thơm, thịt kho nước dừa, hai trái khóm, khô mực, tôm lụi, khô cá sặc, một bao gạo, mận v.v... Riêng con thì bà gởi cam, xà bông đá, xà bông bột để giặt tã. Bà ngoại còn cho hay đã mua cho con một thùng sữa vàng rồi. Ông bà ngoại lo cho ba mẹ và con nhiều quá, biết lấy gì đền đáp bây giờ. Cưng ơi, mẹ đi đâu một thời gian lâu về con có còn thương mẹ không? Mẹ bế con, con có khóc không? Mẹ đã viết thơ về xin với ông bà ngoại giúp mẹ tiếp tục học khi ba mẹ về Sàigòn. Con ở với ngoại là mẹ khỏi lo lắng gì cả, mẹ muốn đi tu nghiệp thêm ở ngoại quốc để sau này đi làm được lương cao. Mẹ muốn đời sống các con mẹ sau này được sung sướng đầy đủ, học hành đàng hoàng. Nếu các con dở môn gì, ba mẹ sẽ đủ sức mướn giáo sư kèm. Thích học đàn, học võ v.v... mẹ và ba cũng đủ tiền cho học. Mẹ muốn học đàn dương cầm ghê mà tài chánh còn eo hẹp quá.
Đà Lạt, 28-5-74
Con cưng của mẹ, Con đã ngủ yên từ hai giờ trưa đến giờ, mẹ vừa ủi tã ướt của con xong. Ba đi dạy rồi, vú Bảy xin về Long Xuyên vì má vú ấy đau. Sáng mẹ biểu vú gắn đèn cầy (thế sáp) lên tóc con, rồi liếm nước miếng vào tay con nữa để con đừng nhớ. Mẹ sợ con nhớ rồi mất sức thôi hà. Sáng nay trời u ám, mưa mấy đám nhưng chỉ lất phất. Nếu trời này mà vào thời gian trăng mật của ba mẹ thì thú biết mấy. Nhưng bây giờ thì ... tã con không khô, Thịnh ơi! Con đi tướt từ sáng đến giờ ba lần. Ba con đưa vú Bảy ra bến xe Minh Trung rồi mua Arobon và Cérélac cho con. Con đi tiêu xấu, mẹ chưa dám cho con ăn bột đâu. Con nằm trên giường mẹ ngủ ngon lắm. Tối con ngủ với mẹ nhe, cục cưng. Mẹ mong trời nắng để tã con mau khô, mẹ dọn dẹp bếp núc lại cho sạch sẽ theo ý của mẹ. Nhà bếp của mình bên cạnh không có cửa thông qua, nên trời mưa mẹ phải mặc áo mưa, đội nón lá đi nấu cơm, trông chả đẹp tí nào. Rửa chén cũng vậy vì vòi nước ở ngoài sân. Hễ lúc con ngủ thì nhà mình im phăng phắc, ai làm gì cũng làm nhè nhẹ, đi nhè nhẹ. Ba con hay bị mẹ la nhiều nhứt vì làm cái gì cũng gây tiếng động. Khi con thức nhà mình như mở hội, tiếng cười, tiếng xi tiểu, tiếng kêu con, giỡn với con thật rộn ràng. Không khí bừng sống dậy sau một thời gian ngủ yên. Ba mẹ vừa mới thâu tiếng con cười giỡn, tiếng con khóc, tiếng ư ư rồi gọi ba ba thật rõ, tiếng con khóc đòi bú, tiếng nuốt sữa, ngáp khi thức dậy, lúc con tập thể thao và giỡn với ba mẹ v.v... Vui lắm cưng ơi. Khi nào ba về Sàigòn, mẹ nói ba đem băng nhựa nầy về cho ông bà nội và ông bà ngoại nghe. Dì Thư con sắp đi Pháp rồi, không biết có gặp Thịnh trước khi đi không? Nếu ba con được biệt phái thì khoảng 15-6 gia đình mình về sống với ngoại rồi. Chà, chắc giờ này vú Bảy con đến Sàigòn rồi. Thế nào bà ngoại cũng lo cho mẹ cho xem. Lo không ai làm tiếp công việc nhà và trông con. Ba con dạo này phải vào trường nhiều và trực gác thường hơn vì lúc này họ gắt lắm. Tối hôm qua mẹ ngủ không được mẹ suy nghĩ về gia đình mà khóc hoài. Mẹ thấy bà ngoại đối với mẹ là một bà tiên. Bà ngoại còn là người mẹ hiền không những tốt với mẹ, mà còn tốt với nhiều người nữa, dù ai đã cư xử xấu với ngoại. Con có thương ngoại không Thịnh?
Đà Lạt, 7-6-74
Cưng ngoan, Ba về với bà ngoại rồi. Con cứ đi cầu hoài một ngày ba bốn lần. Mẹ biểu vú Bảy đi chợ mua Arobon cho con. Bà ngoại, cậu Nam, cậu Việt, dì Mỹ, ông dượng Năm lên thăm con hôm 1-6 rồi về hôm 5-6. Bà ngoại sợ ba con về mà vú Bảy chưa lên, mẹ ở nhà một mình nên mới lên nhà mình đó. Tội nghiệp bà ghê đi. Bà mua cho mẹ đủ thứ trái cây vì sợ mẹ thèm, nào soài riêng, thơm, xoài cát, dâu, chôm chôm, măng cụt. Mẹ để dành ăn lần. Cưng nhớ ba ban đêm sao hay khóc quá vậy. Con thèm ăn bột quá nhưng mẹ không dám cho ăn nhiều vì bụng con sôi ột ột.
Đà Lạt, 16-6-74 Ba đem kết quả thử phân của con về, bình thường. Vậy mà hôm trước ông bác sĩ nói con bị kiết làm mẹ lo sợ hết sức. Ông ngoại con nghe mẹ nói trong điện thoại cũng lo lắm.
Đà Lạt, 19-6-74 Cưng của mẹ, mẹ kê tập trên giường con để viết. Con lấy chân đạp làm mẹ viết méo xẹo. Hôm nay 29 tháng tư nhuần con được sáu tháng rưỡi. Mẹ đi chợ Chi Lăng về, vú Bảy cho hay con đi trong xe giáp vòng trong nhà. Vú phải lấy ghế chận ngay cửa. Con đang nằm trong nôi, la om sòm, lật nữa. Con đang phá cái ly nhỏ mẹ đựng núm vú của con. Mẹ lấy lại con la ư ư. Con đã ngủ yên mẹ mới viết lại. Con thở đều đều. Thỉnh thoảng con nút nắm vú. Lúc này mẹ cho con bú năm giờ sáng, mười một giờ mẹ cho con ăn bột Cérélac. Một giờ trưa bú rồi con ngủ đến năm giờ chiều mẹ cho con ăn. Sáu giờ bú rồi tám giờ rưỡi bú xong ngủ đến sáng. Mẹ có ý định cho con ăn nhiều hơn rồi bỏ hẳn hai cữ bú. Con ăn khá hơn Thi Linh, con dì Tư quản gia, sắp thôi nôi mà nhỏ hơn con. Còn con bé con dì Xuân bên cạnh đã qua thôi nôi, mà trông không vạm vỡ như con. Con ngủ mặt thấy ghét ghê đi. Con ham đi chơi lắm. Hôm ngoại lên con được đi thác Prenn chụp hình nữa. Hôm chủ nhật ba mẹ và vú Bảy bế con đi phố Hòa Bình, vào vườn hoa thành phố rồi lên Viện Đại Học Đà Lạt. Con dạo này quá lắm. Mẹ bế con mệt ghê vì con xoay trở luôn luôn, ham nhảy nữa. Cho con ăn bột, con quơ hai tay đạp hai chân. Có khi con cho tay vào miệng hay chụp muổng bột. Mẹ giận con lắm mẹ đánh... xuống nệm. Cục cưng lúc này hết gọi ba như lúc năm tháng rưỡi. Con gọi cha cha om xòm và nói đủ thứ mà mẹ không hiểu gì cả. Mẹ có thu băng con nữa đó, lớn lên con thích không? Mẹ thích chụp hình con lắm, nhưng tốn tiền quá.
Đà Lạt, 30-6-74
Chou chou ơi! Sáng nay con đi chơi vui không? Con được đi vô trường Võ Bị Đà Lạt, nơi ba con dạy, đến Hồ Than Thở chơi, mà con ngủ. Sau đó ba chạy ra chợ mua cá mòi Sumaco nè. Rồi lên đồi sân cù. Ba mẹ và vú Bảy đến hết chỗ này tới chỗ kia để xe cho con đi, nhưng vì hôm qua trời mưa đất ướt lồi lõm, con đi không được. Lúc ba mẹ và vú Bảy đang ăn con làm xấu cho một bọc thúi lắm, phải bỏ bộ đồ nhái vàng thay vào bộ bông xanh cho con. Con bỏ hết cữ ăn mười một giờ vì đã hết bột Cérélac. Mẹ cho con ăn bột nhi đồng ($90) và bột Bích Chi ($150) cho rẻ hơn. Nhưng hai loại bột này phải khuấy trên bếp. Con ưa Cérélac lắm, bột này lên giá đến $1000 một hộp rồi, nhưng mẹ sẽ cố mua cho con ăn. Hôm ba con về Sàigòn lên bà ngoại có gởi cho con một thùng Guigoz vàng 24 hộp nên cũng đỡ cho ba mẹ. Ông nội có đưa tiền cho ba năm chục ngàn để mua đồ cho con, nhưng ba không lấy. Thấy ông nội buồn ba mới lấy mười ngàn lên mua nón vớ và bình sữa cho con. Ba nói đáng lẽ ba phải đi làm nuôi ông bà nội mới phải, nhưng ba kẹt quân đội, biết sao bây giờ. Cưng ơi, mẹ đã viết thơ về cho ông bà ngoại hay là mẹ định đưa con về Sàigòn. Mẹ và con đi ba buồn lắm nhưng làm sao bây giờ. Mẹ và con ở trên này, ông bà lên thăm đường xá xa xôi, nguy hiểm vì dạo này Việt Cộng hay chận đường. Ba mẹ và con sống tại Đà Lạt hết sức hạnh phúc, mẹ biết sau này khó tìm lại khoảng thời gian đẹp như vậy. Sáng nào con cũng chạy khắp cùng sân, con tuột dốc trước cửa nhà làm mẹ chạy theo muốn hụt hơi. Nhờ con ủi vào xe Thi Linh, con chị Tư, nên nó đi được chút chút rồi đó. Thi Linh sắp ăn thôi nôi mà dở hơn con quá. Mấy hôm nay con ngồi vững lắm rồi. Ba cho con bộ bài con ngồi con chơi. Nè, nữa lớn mà đánh bài mẹ ghét lắm à nhe. Con phải giống mẹ không thích đánh bài mẹ mới vui lòng. Hôm qua ba mẹ nhận được thơ bà nội, cô Hai và cô Bảy của con. Ai cũng gởi lời thăm con hết. Hôm 24-6 mẹ có gởi thơ mời ông bà nội con lên chơi sau khi cô Út con thi xong. Không biết có lên không? Mẹ đố con đó? Nhưng mẹ hy vọng mẹ mời ông nội con sẽ lên, hy vọng vậy thôi chứ ông nội lớn tuổi ít chịu đi đâu lắm. Ngoan ơi, mẹ cưng con quá, mẹ thương con vô bờ. Mẹ ghiền mùi da thịt của con nhứt là khi con hơi nặng mùi mồ hôi. Chua chua mà lại thơm mới lạ. Mẹ hít vào mẹ thấy sung sướng vô cùng. Mẹ nhớ gia đình, nhớ ông bà ngoại, nhớ các dì, các cậu quá. Mẹ muốn về nhà nhưng ngại tốn kém và không biết xa con mẹ có chịu nổi không? Từ lúc sanh con ra tới giờ, mẹ con mình chưa hề xa nhau.
Đà Lạt, 11-7-74
Chệt Tửng ơi! Ông nội và cô Út lên thăm con hôm chủ nhật 7-7. Ba con đã xin được phép thường niên đợt nhì nên ông nội đợi thứ bảy 13-7 sẽ về cùng gia đình mình. Hồi sáng này ba mẹ, ông nội và cô Út đưa con đi hớt tóc. "Chou chou" ơi! xinh ơi là xinh vậy đó. Trông con lớn hẳn và sáng sủa ghê đi, mẹ cưng "Chou Chou" quá. Hôm trước mẹ nhớ nhà mẹ sửa soạn quần áo định hôm sau về Sàigòn. Sắp xếp xong mẹ thương con quá, chưa đi mà đã nhớ, lòng đau như cắt, mẹ khóc và bỏ ý định đi. Bây giờ mẹ mới hiểu tình mẹ thương con như thế nào. Bà ngoại có gởi thơ cho mẹ do cô Út đem lên, bà ngoại cũng nói là xa mẹ con mình lòng bà ngoại đau như cắt và vì thế nên bà ngoại không muốn con xa ba con. Chỉ có khi làm cha mẹ rồi mình mới hiểu một cách thâm thúy ý nghĩa hai chữ "tình mẹ". Con ơi, chắc mộng du học của mẹ không thành rồi chó con ơi. Dì Mỹ và cậu Nam có gởi thơ cho con nữa. Dì Mỹ nói đi vô đi ra nhìn ảnh con mãi không chán, cậu Nam có vẽ một cái bông mà nhụy là gương mặt bé Thịnh. Cục cưng, tối nay ba con trực nên ngủ trong trường. Tội nghiệp ba con ghê, mấy bữa nay ông nội bế con thường xuyên. Ông nội ôm con và hôn con hoài. Ông nội cưng con lắm. Con nhìn ông nội cười hoài hà. Mấy hôm nay con biết đòi rồi đó nhe. Hồi nãy mẹ vừa sửa soạn xong quần áo vào va li để mốt về Sàigòn. Mẹ mong về dưới con ăn ngủ được như thường để đừng xuống ký. Con về kỳ này con sẽ được cưng lắm cho coi. Chou ơi! Đôi giày bà ngoại cho đã hả miệng rồi. Cục cưng đi giỏi rồi đó nghe! Cả nhà ăn cơm con cứ chạy vô mâm cơm hoài vì nhà mình ngồi ăn cơm dưới đất mà. Có khi con chung vô đít bàn ở trong đó khều túi xách của ông nội. Hôm qua con lại kệ tủ kéo đổ rỗ thuốc, mẹ la con, mặt con bơ bơ hà.
Sàigòn, 17-8-1974
Con cưng yêu của mẹ, Mẹ con mình đã dọn về ở yên với ông bà ngoại, ba con sẽ về sau vì bận gác thi. Cưng ơi, con khôn ghê, hôm tối sửa soạn dọn nhà để về Sàigòn, con mừng và giỡn cười hết sức. Lâu quá mẹ không viết cho con vì bề bộn đủ chuyện hết. Kỳ vừa rồi về Sàigòn với ông nội và cô Út hết mười mấy ngày trời nóng nên con quạu, con nằm nghiêng ngủ không hà. Trở lên Đà Lạt vài hôm là bà cố Út đưa cậu Việt lên học D’Adran vì bà ngoại đau phải nằm nhà thương không đưa cậu lên được. Cậu Việt lên một tuần rồi ông bà ngoại lên với bà cố Chín dọc đường gặp việt cộng chận đường bắn chết người nên ông bà đến trễ. Tội nghiệp bà ngoại vừa mới bớt đau, ông ngoại, bà cố Út và bà cố Chín về trước chở tủ lạnh và đồ đạt của ba mẹ chút ít. Sau đó thứ hai 12-8 sẵn bà ngoại và dì Mỹ về Sàigòn, mẹ con mình có giang xe, chứ nếu không ba con phải thuê xe đò Minh Trung rất mắc tiền. Con cưng à, còn vụ này nữa, mẹ thấy vú Bảy con muốn nghỉ để đi làm cho ngoại quốc được nhiều tiền hơn. Mẹ cũng thương vú vì vú đã sống với mình những ngày tại Đà Lạt thật hạnh phúc êm đềm. Vú cưng và lo cho con nhưng ai lại chẳng muốn tìm được nhiều tiền hơn, làm sao trách người ta được, phải không con? Mẹ chỉ lo con nhớ vú rồi ốm thôi. Con chóng ngoan nhé dù vú nghỉ cũng có mẹ lo cho con, con vẫn ăn ngủ như thường nhe con trai của mẹ. Mẹ mong như thế lắm con cưng ơi!
Sàigòn, 21-8-1974
Cưng yêu của mẹ, Sáng nay ba con viết thơ cho hay thứ bảy về. Ba nhớ con ghê lắm. Ba nói ở trong trường thường hơn vì về nhà nhớ mẹ con mình rất buồn. Hôm nay mẹ đã sắp xếp xong hết trên lầu nơi ba mẹ và con ở. Con ở phòng cậu Việt, bà ngoại dành nguyên tủ năm ngăn để cho con đựng quần áo. Trên đầu tủ chưng bày những hình bằng gỗ xinh lắm, phòng cậu Việt và cậu Tuấn đã trang hoàng sẵn trông đúng là phòng con trai, toàn hình đá banh trên cửa tủ và cửa phòng. Hôm nay mẹ xem tivi thấy anh chàng đóng kịch có thân hình lực lưỡng, mặt trông cũng đẹp. Mẹ ước mong sau này con cũng được như vậy. Trong kịch hắn đánh cả bọn du côn để giải thoát cho người yêu đó con. Bà nội hay nói con lớn lên con sẽ giống ông nội. Ba và các chú hồi nhỏ, nhỏ con hơn con. Vậy mà ba và các chú cũng cao trên một thước bảy không hà, nên con trai của mẹ phải cao và to hơn nữa nhá. Ba con ngực lép lắm, con đừng có giống nhe, trông yếu quá hà.
Sàigòn, 18-9-1974
Bé Ngoan yêu, Ông ngoại đã đi Pháp hôm 10-9. Hôm ông đi con nhăn răng cười với ngoại hoài. Xấu quá! Bà ngoại đã đi Đà Lạt thăm cậu Việt rồi. Hôm qua ba mẹ đưa con và vú già của con lên Thủ Đức ăn sinh nhật của Yên Khang con cậu Công. Con vui và giỡn dữ lắm, kéo xe đi cùng nhà. Lúc này mẹ vẫn đi học ở Hội Quản Trị Xí Nghiệp sáng thứ ba và thứ sáu, khóa Quản Trị Nhân Viên với cậu Sang. Còn buổi tối thứ ba, năm...
|