EM BÉ NÍN KHÓC Hắn tuyên bố rằng hắn đã trở nên một người vô thần, vì mục tiêu hoàn toàn thiết thực. Thực tình mà nói, hắn không thể tin vào những điều mà tôn giáo của hắn đã dạy dỗ. Sự hiện hữu của Thượng Đế tạo ra nhiều vấn nạn hơn là giải quyết; cuộc sống sau khi chết chỉ là một chút khát vọng của tư duy mà thôi; Thánh Kinh và Thánh Truyền gây ra nhiều điều tai hại cũng như hữu ích. Tất cả những thứ đó đều do con người sáng chế nhằm xoa dịu nỗi cô đơn và tuyệt vọng của nhân sinh.
Tốt hơn hết là để hắn yên. Hắn đang trải qua một giai đoạn trưởng thành và khám phá.
Ngày kia một đệ tử hỏi Minh Sư: "Đức Phật là gì?"
Ngài trả lời: "Đức Phật là thần linh.”
Ngày khác, cũng câu hỏi đó được đặt ra, Minh Sư trả lời: "Không có thần linh. Không có Đức Phật."
Đệ tử đâm ra bối rối: "Nhưng hôm nọ thầy đã nói: Đức Phật là thần linh."
Minh Sư đáp lại: "Đấy là để cho em bé nín khóc. Khi em bé hết khóc, thầy nói: "Không có thần linh. Không có Đức Phật."
Em bé ở trong hắn ta đã nín khóc và sẵn sàng đón nhận chân lý. Vậy tốt hơn hết là để em bé đó yên.
. . . . . . .
Nhưng khi hắn ta bắt đầu rao giảng thuyết vô thần mới được khám phá cho những người chưa chuẩn bị đủ, hắn ta nên kiềm chế lại: "Có một thời mà con người đã thờ mặt trời: đó là thời kỳ tiền khoa học. Rồi đến thời kỳ khoa học khi người ta nhận thấy rằng mặt trời không phải là một thần linh; đó cũng không phải là một sinh vật. Cuối cùng đến thời kỳ thần bí mà Thánh Phanxicô ở thành Assise đã có thể gọi mặt trời là Anh và đã ngỏ lời với mặt trời một cách cung kính thương yêu.”
"Đức tin của bạn trước đây là đức tin của một trẻ nít sợ sệt. Giờ đây bạn đã trở thành một con người không còn kinh sợ nữa, bạn không cần đến đức tin đó nữa. Hy vọng bạn sẽ tiến đến giai đoạn thần bí và một ngày nào đó bạn tìm lại được đức tin của bạn."
. . . . . . . .
Đức tin là cuộc truy tầm chân lý một cách can đảm.
Do đó niềm tin của mình không bị đánh mất khi người ta đặt thành nghi vấn.
(Nguồn: Internet)