Ai nói gì tui đó, tui trở lợi rồi nè...
Ăn cái gì cũng hổng được chứ ở đó mà chay với chiếc gì nữa

Sáng thứ năm tôi thức dậy không nổi nên cứ nằm nướng hoài. Gần về sáng tôi cứ bị ợ hơi cái mùi đồ ăn mà tôi ăn hôm trước. Cà rịch cà tàng thì cũng phải dậy, tới khi lết ra được tới xa lộ thì cũng trễ hết nửa tiếng cộng thêm nửa tiếng chạy rề rề vì cái tai nạn xe cộ nào đó trên đường làm cản trở giao thông. Ngồi xuống ghế, tôi mở email tìm số điện thoại cho cuộc "họp thượng đỉnh" mà tôi đã trễ mất 10 phút, vừa hay đến phiên tôi nói

Quá tám rưỡi, họp xong tôi chạy ngay vào toilet, mém trễ đò...

Lúc này người tôi thấy khó chịu vô cùng. Tôi duyệt nhanh qua những email cần trả lời rồi gọi cho xếp cáo bệnh đi về. Đường đi không khó mà khó vì những cái xe cứ đủng đà đủng đỉnh như bò Ấn độ chẳng tránh đường cho tôi mau về nhà. Đến nhà, tôi lại chạy ngay vào toilet [}:)] Thôi đủ rồi nha, tôi uống hai viên Immodium AD, thay quần áo rồi leo lên giường nằm trùm mền rên hừ hừ. Sao mà lạnh thế không biết mà người tôi thì đau như bị ai "tẩn"

Ngủ thiếp được một giấc thì cũng đã đến giờ đi đón lũ trẻ. Đến nhà mẹ tôi đón đứa lớn vì hôm nay nó ra sớm và được ông ngoại đón về thì mới hay cậu em tôi, chú em rể và cô V trông thằng bé H cũng ngã bịnh y như tôi trong cùng một ngày. Không cà kê dê ngỗng gì xất, tôi chỉ muốn về nhà cho nhanh và trùm mền nữa. Tôi lại thiếp đi trong giấc ngủ, thỉnh thoảng chập chờn mở mắt ra thì tôi dặn TVy khi thì lo cho em ăn, lúc thì nhớ chà răng cho nó, v.v... Chồng tôi vì bận việc nên mãi hơn 9 giờ tối mới về. Tối đó ba bố con ngủ với nhau, một mình tôi nằm dưới sàn như mọi khi. Tào tháo đã bị tôi dùng ám khí Immodium AD chặn đường nên đã tẽn tò rút lui có trật tự. Nhưng đầu tôi nhức và toàn thân thì ê ẩm vô cùng. Tôi không buồn ăn, buồn uống ngay cả không buồn nói nữa bởi nói nhiều thì...hết hơi. Tôi kêu TVy lấy cho mẹ nửa lát bánh mì rồi tôi xé nhỏ và nhét vào miệng để cố mà nuốt xuống. Tôi phải dằn bụng trước khi uống hai viên Tylenol chống đau.
Rồi cũng qua một đêm đầy mệt mỏi. Sáng sớm hôm sau tôi phải đánh thức mấy bố con đến mấy lần thì họ mới dậy sửa soạn và ra khỏi nhà để đi đến trường. Quá 9 rưỡi, đang nằm trên nhà thì tôi nghe tiếng mở cửa và chồng tôi đã về tới. Rồi cũng y như tôi ngày hôm qua, Tigger chạy đông chạy tây rồi sau đó nằm bẹp dí ở một chỗ. Tôi nằm một lúc rồi đi thám thính xem tình trạng của T. Tối đó hai đứa nhỏ bị đẩy ra phòng riêng nằm kẻo bị lây. Tiểu tk thỉnh thoảng đi ngang chỗ tôi nằm thì thò đầu vào, nháy mắt một cái hay làm mặt hề khiến tôi đang mệt mỏi nhưng cũng phải phì cười.
Qua đến ngày thứ ba tôi vẫn chưa bớt được bao nhiêu, vẫn mệt mỏi và không ăn gì cả. Tôi bắt đầu nhớ tiểu tk, tôi muốn ôm nó nựng nịu nó và mi lên cái mặt hề của nó. Hôm đó nó than nhức đầu. Tôi cho nó uống thuốc rồi nó đi ngủ. Nó qua phòng chị để gối xuống sàn rồi trùm mền ngủ một mình thấy thương vô cùng. Khi nó thức dậy, trông nó ủ rũ không tươi tắn. Nó mếu máo đi về phòng tôi rồi đứng thập thò ở ngoài. Tôi ôm nó vào lòng và thấy người nó bắt đầu lên cơn sốt. Tôi bảo nó "mang gối mền vào đây ngủ với mẹ" là mặt nó tươi hẳn lên. Chẳng biết có lây hay không, kệ, nó cần mẹ và tôi cũng cần nó. Nằm bên cạnh mẹ, tiểu tk thỉnh thoảng mở mắt ra, chun mũi cười, hai tay nắm lấy tay mẹ xoa xoa rồi vòng tay ôm cổ mẹ cười sung sướng. Lúc này tôi đã cảm thấy khá hơn sáng nay nhiều thật là nhiều. Tôi bỗng thấy đói cồn cào và muốn ăn "trả bữa". Cái pizza TVy gọi cho hai chị em ăn, tôi cũng ăn một hơi hai lát. Đáng lẽ tôi phải ăn từ từ để thăm thú cái bao tử có biểu tình không đã, nhưng mà nó ngon miệng quá đi nên tôi đã không dừng lại được

Vài tiếng sau lại thêm một lát nữa, yummy làm sao và bao tử vẫn không có động tịnh gì. Chắc đám lao nhao đó đã rời bỏ tôi đi rồi bởi hai ngày trời chỉ có mấy lát bánh mì khô thì chúng làm sao sống nổi

Sáng hôm nay T vẫn chưa ăn uống gì mấy. Còn tiểu TK sau một đêm đắp khăn ướt lên trán, uống thuốc và ngủ với mẹ, nó thức dậy tươi tắn như mọi ngày. Chỉ tội nghiệp TVy phải nằm một mình một phòng lần đầu tiên trong đời. Suốt đêm nó để TV mở để khỏi thấy lo sợ. Tôi biết nó ngủ không ngon giấc vì mấy lần thức dậy đi ngang và liếc nhìn vào phòng chúng tôi. Hy vọng hai vợ chồng không bị bệnh cùng lúc để mà có đứa lo cho con
