Rank: Advanced Member
Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC) Posts: 9,291 Points: 11,028
Thanks: 758 times Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
|
Trầm TíchNhật ký NEW ZEALAND [1]
** Hoài-Anh ơi! Hôm nay chị copy nguyên si NK của Cưng vô đây nha, thông cảm... vì chị tính cắt bớt rồi đó, thấy bỏ chi tiết nào cũng không xong: vì muốn nhớ các gương mặt bạn bè của Cưng nơi ấy - mặc dù chị quên lắm từng tính nết hay nét đặc sắc nhất ở họ rồi. Thế nha, nghĩ là Cưng đồng ý!! Chị HP
Ngày thứ nhất! Buổi sáng, Chiếc phi cơ hạ cánh từ khi nào, anh Angelo đánh thức tôi - Briney, chúng ta đến rồi… Xong các phần thủ tục tôi bước ra khỏi phi trường cùng các đồng nghiệp, hít thở cái không khí nửa quen nửa lạ một buổi sớm. Lần thứ 2 tôi đến Wellington. - Briney… Tôi giật mình vì tiếng gọi của một người đàn ông đứng đâu đó trong đám đông ngoài kia, và phải nói là tôi trợn mắt khi vừa nhìn thấy anh. Chiếc áo thun màu trắng khoác bên ngoài chiếc sơmi kẻ sọc, quần jean xanh….trang phục quen thuộc của…..Hasheer. Trên tay anh là bó hoa hồng đỏ rực. Anh Angelo híc khủy tay tôi "Hoàng tử biển cả kìa…" rồi cười đểu không chịu được, mấy cái tay đồng nghiệp của tôi không rõ từ khi nào gọi Hasheer là "Hoàng từ biển cả" ấy nhể haha, thiệt tình. Thật sự anh làm tôi ngạc nhiên vì đã có mặt ngoài phi trường, tôi không hề nói với anh thời gian tôi đến, ai nói thế nhể, đến giờ này tôi vẫn không đoán được ac ac…..Ôm vai tôi vỗ nhè nhẹ anh nói bằng chất giọng mà tôi từng rất thích (honì ới…đừng ghen nhá ): - Chào mừng em trở lại New Zealand, em nhìn xem ai đây….. - Briney…nhận ra tôi không? Thêm một lần tôi ngớ người vì giọng nói tiếng Việt ngay sau lưng, khi quay đầu nhìn lại tôi đã nhìn thấy một người ngồi trên chiếc xe lăn, một gương mặt đang rạng rỡ nụ cười ấm áp và tên của anh tôi đã bật ra khỏi miệng đầy ngạc nhiên: - Ôi Phil…., ôi bà Silva… Đúng là Phil và bà Silva, tôi ôm choàng lấy người đàn bà có gương mặt phúc hậu đang giang tay ra với tôi, sau đó nắm bàn tay Phil đang chìa ra, trên tay Phil là một bó hoa tigon màu hồng rất đẹp "Tặng cô..", tôi gần như lắp bắp khi hỏi bà Silva "Tại sao mọi người biết cháu đến NZ vào hôm nay mà ra đón vậy bà?" ; "Đó là một bí mật cháu ạ, bây giờ về nhà ta nhé, đối với chúng ta cháu là một vị khách đặc biệt". Thật sự khi ấy tôi lúng túng, vì các đồng nghiệp đang chờ để cùng về KS, còn bà Silva không có ý gì là để tôi theo sếp vì trước đó khá lâu khi biết tôi sẽ trở lại NZ làm việc bà đã đưa lời mời tôi đến nhà bà ở, bà không muốn tôi ở KS. Cũng may, sếp rất linh hoạt, tôi thấy ông tiến về phía bà cúi đầu chào: - Chào bà, xin phép cho cô ấy đi với chúng tôi để hoàn thành một số thủ tục và sắp xếp công việc, tôi hứa với bà sẽ đưa cô ấy đến nhà bà ngay tối nay. - Cô bé có thể ở nhà tôi không thưa ông? - Vâng thưa bà, vì dù sao từ KS chúng tôi đến nhà bà cũng khá gần và có lẽ cô Briney cũng thích đến nhà bà hơn làở KS, phải không Briney? - Vâng… Tôi le lưỡi nhìn sếp và gật đầu, thấy ông nháy mắt cười mà tôi bụm miệng phì cười, sếp thật tinh ý và hiểu ý người nhể hehehe. Sếp lạ thật, cứ mỗi khi đến NZ ông dường như là một con người khác, rất vui vẻ và tràn đầy tình cảm, chả bù ở Florence ….nguyên một cái tủ lạnh di động ac ac….Bà Silva trao đổi gì đó với sếp tôi, hình như bà đề nghị cho tôi đến ở nhà bà trong tg lưu tại Wellington và mời ông đến dùng bữa tối nay thì phải, bận nói chuyện bâng quơ với Phil và Hasheer nên tôi không chú ý lắm, nhưng có lẽ là thế. Hasheer cầm cái vali to đùng của tôi bảo: - Anh mang cái nặng nề này đến nhà Phil giúp Briney nhé - Oh yeah, cảm ơn anh., ủa mà sao………. - Định hỏi anh vì sao biết Phil hả cô bạn nhỏ? - …… Tôi cứ nghệt mặt ra nhìn anh mà không nói thêm được câu nào cho ra hồn, chắc cái mặt tôi trông buồn cười lắm nên Hasheer cười ha hả: - Thôi nào, trông mặt Briney anh thật hết chịu nổi - Ơ…ngạc nhiên mà - Thầy Hasheer là người tập vật lý trị liệu môn bơi cho tôi đấy Briney Tiếng Phil cắt ngang làm tôi càng ngớ người ra nhìn Hasheer: - Thầy….????? - Thôi nào, Briney đi theo đồng nghiệp làm gì thì làm trước đi em, tối nay gặp ở nhà Phil sẽ nói sau, ok? - o..k… Thấy tôi kéo dài giọng mà cái mặt tôi có lẽ biến dạng thành nguyên cái dấu hỏi tổ chảng nên Hasheer vừa bật cười vừa lấy tay đẩy nhẹ tôi về phía các đồng nghiệp đang đứng chờ bên kia: - Đi đi Briney, hẹn em tối nay. - Ok, tối nay Tôi một tay xách laptop, một tay kéo chiếc vali nhỏ đi theo các đồng nghịêp và sếp mà trong lòng cả núi câu hỏi ac ac…không thể hiểu nổi chuyện gì….hừm…. (11:15 am) -------------
Buổi tối, Căn nhà quen thuộc với giàn hoa tigon nở rực rỡ quen thuộc hiện ra trước mắt tôi. Cánh cổng nhà đã mở từ khi nào, tôi và sếp bước vào. Sếp luôn là người rất uy tín là thế, những gì ông hứa thì ông luôn giữ lời, ông bảo ông muốn đích thân đưa tôi đến như một sự giao phó. Tự nhiên tôi cảm giác mình như một đứa trẻ được bố đưa đến mẫu giáo vậy, há há nghĩ tới đó tôi bỗng bật cười không thể nhịn được khiến sếp trợn mắt quay sang nhìn: - Sao thế Briney, mặt tôi có gì à? - Thưa không ạ, tôi đang nghĩ mình giống đứa trẻ được bố đưa đến mẫu giáo… - My God, thật là hết nói nổi cái suy nghĩ của cô, mà có lẽ cũng gần như vậy, cô cần một người quản giáo ha ha ha ha… Bây giờ thì chính ông là người cười còn to hơn cả tôi, ặc……ông í bảo tôi cần một người quản giáo cơ đấy, giời ạ !. Hiện giờ NZ vẫn đang xuân, cỏ cây hoa lá nơi này vẫn cứ là rực rỡ, khí hậu ấm áp mát mẻ lạ kỳ. Bà Silva chuẩn bị cho tôi căn phòng trên tầng 1, có một cửa sổ treo rèm màu hồng nhạt hướng ra vườn hoa nhỏ bên dưới, gió đêm thổi ào vào mát rượi. Nhớ lần trước đến chả dám xõa tóc, sợ gió bay rụng mất hehehe ……Từ căn phòng nhỏ này tôi nghe thoảng mùi hương hoa cỏ rất ngọt. Nhảy lên chiếc giường êm ái nhún tưng tưng, tôi muốn lăn ra ngủ một giấc quá thể. Nhưng không được rồi, mới 7g tối há há….Mọi người chờ tôi xếp đồ gọn trên phòng rồi xuống dùng bữa tối dưới kia kìa…Giọng Hasheer ngay ngoài cửa phòng làm tôi giật bắn người: - Briney, em có cần anh giúp gì không? - Không ạ, cảm ơn anh, cũng không có gì vì mọi thứ bà Silva đã quá chu đáo…, anh thấy tuyệt không?. Tôi chỉ bao quát căn phòng cho Hasheer thấy, anh khẽ gật đầu - Rất tuyệt, vậy chúng ta xuống dưới mau, mọi người đang đợi Briney đấy - ok… Bữa tối khá thú vị, những món ăn bà Silva làm luôn kích thích vị giác của tôi, tôi thề không ra KS ở đâu nhá, căn nhà này rất ấm áp và đồ ăn ngon dã man heheeh. (Bớ mụ Chi, sang đây mau mà nhìn cho thỏa mắt nhá nhá heheh ). Thì ra bây giờ tôi đã biết vì sao Hasheer có mặt tại Well, anh nhận lời về Well làm việc 6 tuần. Huấn luyện cho đội ngũ vật lý trị liệu chi đó của CLB bơi lội cho người tàn tật mà Phil tham gia. Và Hasheer là thầy tập trị liệu trực tiếp cho Phil đã được 3 tuần, thảo nào trông họ thân thế.
Cảm giác không xa lạ, cảm giác thân quen đến lạ kỳ. Phải nói dân NZ quả thật rất hiếu khách, họ xem chúng tôi như người nhà. Tôi nghe giọng sếp cứ cười vang ấm áp, điều mà tôi ít thấy khi ông còn ở Florence. Tôi thích căn nhà này, bởi khi nhìn lại những bức tranh, những cách bài trí của Phil sao mà gần gũi với quê mình đến thế. Tôi biết Phil vốn yêu Việt Nam, những bức tranh anh vẽ và tranh gỗ điêu khắc treo trên tường, những ấm trà bằng đất, bộ chõng tre làm rất giống phía sau vườn nhà Phil khiến tôi nhớ quê ngoại, nhớ mái đình và nhớ những lũy tre. Phil bảo: - Briney cảm thấy thế nào khi quay lại đây? - Rất tuyệt anh Phil ạ, à mà hình như anh vừa sắm một bộ dẫn nước bằng tre nứa ở cuối vườn phải không, trông hay đáo để…. - Uh, mr Trần vừa mang từ VN sang cho tôi, Briney thích? - Yah, rất VN đấy ạ Giọng Phil cười vang, anh rất thích được khen những tác phẩm anh có từ VN. Mr Trần là người gốc Việt, lần sang trước ở nhà Phil tôi đã từng gặp ông ta, một người đàn ông khả kính và có một kiến thức khá rộng về lịch sử và du lịch các nước Châu Á. Ở căn nhà này tôi cảm giác như đang ngồi giữa quê hương mình, nghe tiếng nước róc rách từ phía cuối vườn chảy ra từ những ống tre rất đặc trưng VN. Ngồi trên sập tre uống trà mới ghê, ac ac mà tôi có dám uống đâu, uống trà vô chắc tôi khỏi ngủ đêm nay mất. Ôi…một VN bé nhỏ giữa lòng Châu Đại Dương.
Sếp rời nhà bà Silva sau khi bữa tối kết thúc. Ông dặn tôi sáng mai dậy sớm, xe của đoàn sẽ đến tận đây đón tôi đi làm việc cùng mọi người vì cũng thuận đường. Mai đã là thứ ba rồi, những ngày bắt đầu làm việc của chúng tôi. Với sếp tôi thì đừng có mà mơ có một ngày nghỉ nào dưỡng sức đâu nhá, sếp dã man là thế mà ac ac…….
Phil bị bà Silva bắt đi ngủ sớm vì giờ giấc của anh luôn phải đúng để bảo vệ sức khỏe cho việc trị liệu. Tôi và Hasheer phụ bà Silva dọn dẹp, xong đâu đó chúng tôi ra vườn nói chuyện. Khi nhìn đồng hồ cũng đã 10g tối, Hasheer tạm biệt để về . - Chúc Briney ngủ ngon, ngủ sớm kẻo mệt nhé, anh về đây…mai chúng ta gặp lại sau. - Vâng, anh về - Briney này… - Vâng… - Thấy em trở lại nơi này, anh mừng lắm, biết không? - Em đã hứa là sẽ trở lại mà, anh Hasheer quên à? - Không quên, tuy nhiên thú thật là không hy vọng lắm, nhưng dù sao anh cũng tin Briney sẽ trở lại - Tạm biệt Hasheer, ngủ ngon. - Tạm biệt Briney….
Một ngày bình yên đến NZ trôi qua mau, mắt tôi gần như díp lại rồi á, sau một chuyến bay dài cơ thể tôi đã bắt đầu lên tiếng. À không, nói đúng ra là tự cái thằng ngủ nó réo ghê quá rồi, tôi cặp kè với nó thăng đường đây. Ngủ ngon….tôi ơi! .
Wellington - 10:50 pm 13/11/06 Hoài Anh
|