Welcome Guest! To enable all features please Login or Register.

Notification

Icon
Error

Âm thanh cuộc sống!
Sương Sương
#1 Posted : Wednesday, October 18, 2006 4:00:00 PM(UTC)
Sương Sương

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 56
Points: 0

SÀI GÒN MƯA

Sài Gòn, trời mưa rơi nhẹ. Cái ẩm thấp của một buổi chiều đổ ập vào cảm giác, miết trên làn da tê tê. Không lạnh nhưng đủ làm mềm cái nóng bức nhất của đô thành khói bụi. Ta bắt gặp trên hàng cây cao vút những chiếc lá chuyển mình rời cành. Ta ngắm mê mải vũ điệu valse cuồng nhiệt của sự rơi. Những chiếc lá vút lên cao theo từng cơn gió nổi, chao nghiêng sóng sánh và lượn lờ bay vòng vèo như từng bước chân điệu valse của mùa. Ta nghe đâu đó tiếng dương cầm trong ngôi nhà bên kia con hẻm nhỏ, tiếng nhạc trong mưa da diết đến mê hoặc , đánh thức góc tâm linh sâu thẳm lòng ta trở dậy...mơ màng. Phải chăng ta vốn đa cảm và đa tình????

Sài Gòn trong mưa như cô gái dỗi hờn đang làm nũng. Nức nở đôi chút nghẹn ngào, long lanh ướt đôi bờ mi. Sóng sánh những hàng châu trên đôi má căng tràn sự sống. Dòng châu từng giọt rơi như âm phím cung đàn hoà nhịp cùng tiếng thánh thót của hạt mưa nhảy nhót trên bệ cửa sổ. Tiếng nấc nghẹn như được dồn nén từ bao lâu? Từ những ngày nắng nóng ư? Hay từ những buổi chiều không chút gió? Hay từ những ngày oi bức của hạ bỏng cháy vừa đi qua? Ta như tìm trong đó tiếng thì thầm của một nỗi niềm tưởng chừng đã quá xa, tưởng chừng đã chìm rất lâu dưới lòng con suối cuộc sống. Tiếng nức nở ấy trôi đi...trôi đi..trong tâm tưởng rồi chợt vỡ oà như dòng thác từ đỉnh núi cao ào về....Mưa đến vần vũ...sân đầy lá vàng rơi...chút gió se se lòng.....

Sài Gòn sau mưa đầy lá vàng rơi và thoáng một chút hanh hanh. Mùa thu như chạm khẽ vào từng hơi thở. Qua rồi những cơn nóng bức của ngày, mưa đem về cảm giác tươi nguyên mát rượi. Chừ ta ngắm trời quang đãng sau mưa, nghe tiếng còi xe dưới đường hối hả. Hoàng hôn nghiêng bóng rũ chiều buông, âm thanh cuộc sống lại vội vã đi về. Ta xếp lại mọi thứ trên chiếc bàn làm việc quen thuộc, hít thật sâu cái cảm giác trong trẻo vừa nhận được. Cô bạn đồng nghiệp mở bung cánh cửa sổ bằng kính màu xanh lam nheo mắt cười láu lỉnh:
- Nhỏ ơi, hưởng khí trời nhé, tuyệt chưa?
Đúng rồi, làn gió chiều sau cơn mưa mát rượi chạy ào vào len qua từng lớp áo, mơn man lên làn da, ve vuốt lên làn tóc. Một cảm giác gai gai nhưng thi vị đến lạ lùng...
- Về thôi , hết mưa rồi...
Uh, về thôi! Sài Gòn đã thôi mưa, tiếng còi xe hối hả, ta lại trở về với tổ ấm quen thuộc. Khoác chiếc áo vest lên người, ta vẫy tay tạm biệt đồng nghiệp, những nụ cười mát rượi như cơn gió trong lành sau một chiều mưa.
Hẹn ngày mai!

Oct.06
SS
Sương Sương
#2 Posted : Thursday, October 19, 2006 11:13:04 AM(UTC)
Sương Sương

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 56
Points: 0

NGÀY MỚI....Rose

Tiếng ríu rít của đôi chim sẻ ngoài sân như đánh thức vạn vật vào buổi sớm còn giăng mờ mờ sương. Nhìn đám lá xanh của khu vườn nhà đan xen muôn sắc màu hoa lan hôm kia vừa nở, nguyệt quế, sử quân tử.... đang tỏa mùi hương dìu dịu . Một tiếng động nhẹ nơi giàn hoa khiến ta giật mình lay nhẹ cảm giác. Là tiếng giọt sương trong veo còn đọng lại buổi khuya trên chiếc lá xanh biên biếc mơn mởn, rơi xuống chạm nhẹ mặt hồ con con bên dưới nghe chừ thanh thoát lạ. Là tiếng động khẽ vụt bay lên của chú ong cần mẫn hút nhụy hoa....Ta thường gọi mặt hồ như tâm hồn phẳng lặng, tiếng chạm nhẹ của giọt sương lay động buổi sáng trong lành, lay động sự yên tĩnh của cả một khoảng đêm vừa đi qua. Ong đi tìm mật cho đời, ta tìm gì trong một ngày mới sang???

Kìa nhà bên, tiếng dương cầm buổi sáng văng vẳng. Bản nhạc PianoSonatainCMajor đều đặn mỗi sáng quen thuộc như một cái đồng hồ đánh thức cơn mê ngủ của ta từng ngày. Âm giai thanh thoát bổng trầm đánh thức sợi dây thanh âm của một ngày mới. Đón tia nắng đầu tiên ùa vào vuông cửa sổ đầy khoan khoái, ta vươn người trở dậy bắt đầu nhịp sống sôi động quen thuộc.

Tiếng rao quen quen từ ngoài con đường nhỏ lại vang lên, anh chàng đạp chiếc xe bán bánh mì mỗi sáng đi ngang nhà rất đúng giờ, tiếng loa trên xe lanh lảnh "Bánh mì Sài Gòn đặc ruột thơm bơ....Bánh mì Sài Gòn một ngàn một ổ....". Ta cảm tưởng như thoảng ngay sát khóe mũi mùi bơ thơm lừng trên chiếc bánh mì...hơi bị cứng nớ, thứ mà ta không khi mô...mua. "Ai...đậu hũ....nóng nì....", tiếng rao bán đậu hũ nóng của chị người Quảng Ngãi vào Sài Gòn lập nghiệp nơi cuối đường vọng lại. Ta lại cảm nhận hơi nóng và mùi nước đường ngọt lịm pha chút gừng cay thơm nồng bốc lên từ chiếc gánh hàng oằn vai gầy của người phụ nữ lam lũ xứ miền Trung thân thương. "Xôi đậu đen nước dừa đây....xôi không cô..."....tiếng rao và chào hàng quen thuộc của chị Hai người miền Nam trầm ấm vừa ngang qua cổng nhà với gương mặt khắc khổ in đầy vết dấu chân chim của thời gian....Một...hai...ba...cái lắc đầu thật nhẹ như mọi ngày răng mừ vẫn khiến ta chạnh lòng.....Những âm thanh quen thuộc nhường ấy vẫn lặp lại hằng ngày......

Ngoài kia phố xá rộn ràng tiếng xe, hối hả từng vòng bánh xe lăn qua những ngã đường khói bụi. Tiếng còi xe vọng lại thúc giục những con người từ tổ ấm bước ra với cuộc sống đón chào một ngày mới. Ta cũng rứa, khoác bộ vest đồng phục công sở quen thuộc ta lại ùa ra với phố xá. Những vòng xoay đều đặn để nhận ra ta đang sống yên bình. Đón cơn gió mát đầu ngày, hít thật sâu vào lồng ngực hương vị cuộc sống.
Ta bắt đầu hành trình với thời gian.

Oct. 06
SS


Sương Sương
#3 Posted : Thursday, October 19, 2006 7:24:04 PM(UTC)
Sương Sương

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 56
Points: 0

NẮNG TÌNH YÊU

Mùa này xuân vừa chợt bước qua, cái nóng Sài Gòn lại bắt đầu tuôn trên từng phiến lá, nắng nhảy nhót lung linh trên những cánh hoa mỏng manh, nắng xô từng đám mây trắng ngần bồng bềnh trôi muôn dặm, nắng nghịch ngợm chạy đuổi theo nhau trên mặt đường bóng loáng, nắng rơi vào trong mắt trong. Hững hờ mây trôi, không - không phải đâu, mây bay tìm về khung trời hoa nắng, khung trời của chúng mình anh nhỉ?

Nắng ơi, nắng có về với em tô thêm màu mắt, lúc như quên lúc lại nhớ mơ hồ. Mặt trời ló dạng loé những tia ánh vàng ươm nơi chân trời, tuôn chảy trên từng mái nhà xô nghiêng, tuôn chảy trên vai những con người bước ra khỏi những ô cửa ngũ sắc đi về muôn hướng. Khung trời xanh thẳm mênh mang..!!! Gió dịu thoảng qua....cười khẽ..!!! Ôi...!!! Em nhớ.....ngày ấy...chúng mình...!!!! Bắt đầu...!!!!!

Những vòng bánh xe bắt đầu lăn tròn trên những con đường với vạn cái tên, nhưng em gọi con đường chúng mình đi là con đường Hoa Nắng, được không anh??? Anh sẽ cười và gật gù bảo rằng "Dễ thương ơi, con đường chúng mình sẽ ngập đầy hoa nắng...!!!!".
Cái nắng nồng ấm.....!!! Dạ thưa...nắng của riêng chúng mình!!!!

Bồi hồi...một chút nắng ơi!!!!!! Ngày ấy bắt đầu cho hôm nay, anh mang nắng về căn nhà nhỏ, em thắp nắng trên từng phím thời gian. Nắng lay động, nắng vô tư khẽ cười, nắng ùa lên vai em và nắng hát vang cùng anh...!!Và...!!! Nơi ấy...tình yêu bắt đầu!!! Và...!!! Nơi ấy....mùa xuân cũng vừa ghé ngang! Mùa xuân trong mắt em rực màu nắng. Mùa xuân trong mắt anh rạng màu mây. Đôi ta như chim liền cánh cây liền cành, đón nắng về tổ ấm gọi thầm cái tên "Nắng Tình Yêu"......!!!!!!!!!

Mar.06
SS



heart
(Mang về nơi nì cất những giọt sương lòng mình ngày nớ và bây chừ, bài nì mình sửa không biết bao lần rùi vì tội dùng từ...lạ hihiBlush )
Sương Sương
#4 Posted : Friday, October 20, 2006 10:08:51 AM(UTC)
Sương Sương

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 56
Points: 0

ÂM THANH CỦA CÁNH CỔNG VÀ Ổ KHÓA

Khi ánh sáng đầu tiên của tia nắng chưa kịp chạy tràn vào căn phòng, ta lắng nghe những tiếng động thân thuộc mỗi ngày. Đặt chân xuống sàn nhà mát lạnh, bước ra ban công khi trời còn mờ sáng, tiếng lách cách từ ngôi nhà bên phải vọng sang. Tiếng vòng xoay của chiếc chìa khóa rít lên khe khẽ và "cạch" cánh cổng nhà bên bật mở…

Ngôi nhà đó mỗi sáng rất đều đặn vào lúc 5g, tiếng động rất rõ làm hôm nay ta thức giấc. Lần đầu mới dọn đến nơi nì ta hay tò mò chồm người xuống ban công nhìn và sau đó là thỉnh thoảng theo thói quen bất chợt trở mình. Hai vợ chồng già nhà bên cạnh rủ nhau đi tập thể dục sáng như thường lệ. Cánh cửa bằng sắt rên lên khe khẽ sau những vòng xoay lắc lư của chìa khóa trong tay cụ Sâm. Cánh cửa như được bôi trơn và hé mở, tiếng cụ ông thì thầm "Bà nó vào khóa cửa trong giúp tôi…rồi ta đi tập cho sớm". Cụ bà gật đầu rồi chầm chậm xoay người vô khoan thai tra chìa vào cánh cửa kính phía trong đựơc phủ chiếc rèm màu xanh lục. Hai tiếng "cạch..cạch.." nhỏ cho ta biết rằng cánh cửa đã được khóa, âm thanh rất khẽ dưới bàn tay. Cụ ông lùi lại để cụ bà ra khỏi cánh cổng rồi xoay người kéo cánh cổng sắt lại thật nhẹ nhàng cẩn thận để không gây tiếng động. Tiếng rin rít của cái chốt sắt vang lên, cụ bà nói nho nhỏ "Khẽ thôi ông ạ, hàng xóm đang ngủ…", "Uh, ngày mai tôi mua ít dầu nhớt tra vô cho nó bớt kêu bà nhỉ?", "Uh, lâu ngày chắc nó bị sét ông ạ", "Bà nó cẩn thận kẻo trúng tay…". Chiếc ống khóa trắng lấp lóa được bấm lại nhanh gọn phát ra tiếng kêu "tách" nho nhỏ.
Hai bóng già nua nắm tay nhau đi chậm chậm trên con đường vắng, sương còn giăng mờ mờ trên tầng cây, hướng ra khu công viên gần đó, nơi đã có bóng dáng những cụ ông cụ bà nở nụ cười móm mém. Trên vai ông cụ là hai thanh kiếm gỗ, một của ông một của bà dùng để tập Thái cực quyền dưỡng sinh, trông họ thật hạnh phúc. Nhưng họ là đôi vợ chồng già cô đơn, không con cháu. Cụ bà vô sinh nhưng cụ ông dứt khoát không li dị, họ sống với nhau đến tận bây giờ.

Ta nhìn theo khẽ cười trộm nghĩ, sau nì khi già mình có tình cảm giống họ không hỉ? Hy vọng! Quay trở lại chiếc giường nhìn chồng vẫn ngủ ngon, đặt nhẹ lưng xuống bỗng cảm nhận một vòng tay bình yên choàng lấy bờ vai "Dậy sớm vậy em…ráng ngủ thêm chút đi em" , thì ra…..Ta nhắm mắt trong vòng tay ấm ru thêm giấc đêm dang dở……………….

Bỗng.."rầm"…"rầm"…."roét"…"kít"....."cạch..cạch"…tiếng cánh cửa nhà nào đó rít vang lên thật chói tai nghe như xoáy vào cảm giác khiến ta giật bắn mình vùng trở giấc. Ta hiểu rồi…tiếng động ấy từ căn nhà bên trái của gia đình chị Thủy.
"ĐM…đã nói bao lần là kêu thợ về sửa cái cửa tra dầu vô mà cứ để kêu thế này ai chịu nổi, vợ với con kiểu chó gì chỉ có ăn là giỏi"
"Sao anh không kêu đi, con này bận tối mắt ngoài chợ vải, thời gian đâu mà kêu. Chồng con gì suốt ngày đi làm về là bám đít dính quần ngoài quán nhậu, ăn học cho lắm mà mở miệng ra là chửi bới…"
"Này mới sáng sớm đừng có mà chọc giận thằng này nhá, xán cho một bợp bây giờ…..lấy đồ mau thằng này tống ra chợ rồi còn phải ăn sáng đi làm…."
"Từ từ, làm gì đẩy mạnh vậy , suýt dập mặt này…"
"Lề mề quá, bực bội…"
Cánh cổng nhà bên rít lên như tiếng máy hàn của thợ sắt rồi mở bung ra va mạnh đập vào tường cái "rầm" sau sức mạnh cơ bắp của anh chồng khiến những chú chó nhà ta cũng giật mình sủa lên inh ỏi, trời còn chưa ngập nắng. Ta đưa mắt nhìn sang bờ tường từ trên cao thấy những mảng vôi tường rơi lã chã bên ấy mà xót của dùm họ. Tiếng chìa khóa tra vào ổ đầy hối hả cáu gắt, cánh cổng rít lên từng hồi nặng nhọc, tiếng va đập rất mạnh của cái ống khóa dường như đang ngả sang màu rỉ sét to đùng rất nặng nề. Một chiếc xích cũ kỹ được cuộn lại vòng quanh cánh cổng sắt đã ngả sang màu gì không còn nhận ra, thật tương phản với ngôi nhà cũng không lấy gì làm nhỏ đằng sau cánh cổng.
Tiếng xe máy vang lên và xa dần, khoảng đường bé nhỏ lại yên bình. Một đôi vợ chồng cũng chỉ hơn ta vài tuổi cũng vừa mới dọn đến trước ta chừng một năm. Rất hay cãi nhau, thậm chí choảng nhau bất kỳ khi nào có thể, nhưng rồi lại vẫn yêu thương mặn nồng???

Mỗi ngày hai cánh cổng của hai căn nhà kề bên đóng mở âm thanh đều đặn kiểu như rứa nhưng khiến ta mâu thuẫn trong suy nghĩ, ta thích tiếng động nào hơn chừ có nên trả lời cho chính ta không? Mà không đâu hỉ, ta chỉ thích cuộc sống yên bình của mái ấm nhà ta, thích tiếng cánh cửa có cả bàn tay hai vợ chồng đóng mở với tiếng lao xao của đứa con tương lai sẽ chào đời. Những âm thanh đời thường đôi khi khuấy đảo tâm tư. Thỉnh thoảng nghĩ ngợi thế thôi nì!


Buổi sáng Oct.06
Weekend Rose
SS
Sương Sương
#5 Posted : Saturday, October 21, 2006 12:21:31 PM(UTC)
Sương Sương

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 56
Points: 0

TIẾNG MÌ GÕ ĐÊM KHUYA heart

Đêm dần khuya, trời mát lạnh sau một cơn mưa vừa dứt. Con đường nhỏ im vắng, thi thoảng vài chiếc xe của những người làm ca đêm vụt qua, tiếng tivi nhà ai xem chừng vẫn còn. Con phố tập trung nhiều thành phần dân cư chừ đang lắng dần. Họ - những công nhân đầu tắt mặt tối. Họ - những công chức nhà nước. Họ - …những con người ngày làm việc mệt mỏi bắt đầu ngả lưng ngơi nghỉ để chuẩn bị cho một ngày mai….

Vươn vai thở phào cho bản dịch vừa xong, bỗng tôi giật mình vì âm thanh quen thuộc lanh lảnh vẳng lại từ phía xa “lóc cóc…lóc cóc…lạch cạch cạch..” đang tiến gần, chừ cái dạ dày đang ngoan ngoãn bỗng nhiên cồn cào như biểu tình, tôi cảm nhận hương vị thơm toả khói của tô mì gõ. Đêm nay một trận mưa rất to kéo dài từ chiều đến chừ mới dứt vài chục phút, có lẽ thằng bé bán ế…
- Mì gõ…
- O ủng hộ con một tô hỉ?
Cái thằng, chừ cứ như hắn canh tôi? Giờ nì biết tôi sẽ đói nên cổng nhà vừa mở, tôi vừa cất tiếng là thấy mặt hắn xuất hiện ngay. Cái giọng Huế đặc sệt của hắn còn nặng hơn tôi, sống nơi Sài Gòn chừ lâu năm tôi đã phai dần chất Huế . Còn hắn thì……..
Đêm nào cũng khoảng giờ ni hắn hay lởn vởn gần nhà tôi vì chừ có lẽ hắn biết tôi làm việc rất khuya, thỉnh thoảng đói bụng tôi kêu và lập tức có ngay.
- Ừ cho o một tô nhiều ớt hỉ?
- Có liền, o chờ con 5 phút
Thoắt cái hắn chạy đi, chừ đúng 5p phút sau hắn xuất hiện, trên tay là tô mì đang bốc khói nghi ngút, trên mặt mì vàng óng là những lát ớt đỏ tươi, vài cọng hành xanh mướt trông rất hấp dẫn.
- Đêm mô o cũng thấy con đi khuya như rứa làm răng thời gian đâu mừ ngủ?
- Chừ con quen rùi o nì, con thấy o hay mần việc khuya hỉ?
- Ừ, con có đi học không?
- Dạ thưa o có, sáng con đi học, chiều về phụ mạ bán chè, chừ tối như ri con phụ bán mì gõ cho cậu con.
Vừa ăn tôi vừa hỏi chuyện thằng bé, một gương mặt sáng sủa, bộ quần áo vá đôi nơi nhưng trông khá sạch sẽ, ăn nói chừ rất lễ phép. Lão Phìn chủ xe mì gõ là người miền đất Quảng, cậu của thằng bé nì răng???? .
- Chừ đêm mô con cũng đi như rứa ư? con học bài nghỉ ngơi ra răng?
- Con phải gắng sắp xếp o nì, nhà con nghèo nhưng con thích được đi học mừ. Nhưng chừ đi học thì tốn tiền lắm o hỉ, răng mừ con không làm thêm gánh cho mạ thì cực mạ con lắm ri.
- Con học lớp mấy?
- Dạ thưa lớp 6
- Con thích sau này sẽ làm gì nói o nghe thử?
- hì hì…con thích làm bác sĩ chữa bịnh tim
- Răng mừ thích làm bác sĩ rứa?
- Làm bác sĩ có thể cứu người , và vì mạ con có bịnh tim, chạy chữa tốn kém….con muốn trở thành bác sĩ như ông tê nì o…con muốn thấy mạ con khoẻ…….
Thằng bé nói nửa chừng lại ngưng, giọng nói nghe chừ nghèn nghẹn, chừ hắn rút trong người ra một tờ báo hay tờ giấy chi nớ hơi bị nhàu và chỉ vô, tôi nhìn thấy hình ảnh của bác sĩ Lân Hiếu rất mờ. Răng mừ tôi nhớ không lầm hình nớ đúng là bác sĩ tim mạch có tiếng của bệnh viện Bạch Mai Hà Nội, người chuyên làm công tác từ thiện giúp đỡ những bệnh nhân nghèo…Trời phật ơi, cái thằng ni…hắn bảo giữ trong người hắn mấy năm rồi, thần tượng bác sĩ của hắn, chi mà xa tận ngoài Bắc. Trả tiền bát mì xong, tôi giúi vào tay thằng bé 100 nghìn, hắn trố mắt vội vã rụt tay lại:
- Trời phật ui, tô mì có 3 nghìn chừ o đưa con dữ rứa?
- 3 nghìn o trả tiền mì, còn trăm nghìn ni o cho con
- Con không dám nhận mô, mạ con mắng chết. Mạ con thường dạy đói cho sạch rách cho thơm, con không dám cầm tiền của o mô.
- Con nhận đi, về mừ mua thêm sách vở chừ học cho giỏi để thực hiện mơ ước thành bác sĩ của con. Đây là tấm lòng của o, chừ con không nhận sau này o không ăn mì của con nữa
- Con….
- Nghe lời o. Hôm mô o rảnh, o sang xem bịnh tình mẹ con ra răng. À nì, con chờ o xí hỉ, o tặng con mấy cuốn vở, chờ o nghen
Chạy vô nhà tôi lấy chồng vở xếp ngay ngắn trên bàn mang ra đặt vào tay thằng bé, nhìn đôi mắt rươm rướm khóc của nó mừ tôi thương lắm ri, nó khoanh tay chào tôi:
- Con cảm ơn o nhiều…con đi bán, o ngủ ngon o hỉ?
- Ừ, con đi
- Thỉnh thoảng o nhớ ủng hộ mì gõ con o hỉ
- Ừ….
Con đường nhỏ lại vang lên tiếng “lóc cóc…” quen thuộc. Bóng thắng bé và tiếng mõ xa dần cuối đường. Cái âm thanh bình dân của đêm vắng dường như chỉ có Sài Gòn sở hữu nhiều nhất và chừ khá quen thuộc với mọi tầng lớp dân cư. Có anh bạn đồng nghiệp hay đùa “Đó là âm giai nhạc khúc hay nhất của đường phố Sài Gòn về đêm đấy em”. Âm thanh bay đi khắp nơi, len lỏi vào tất cả những ngóc ngách đường phố từ nơi bình dân đến những khu đô thị lớn. Tuy dần sau nì, âm thanh nớ không còn nhiều, nhưng thi thoảng trong đêm khuya vắng ở một con đường nhỏ nơi mô ta cũng có thể nghe tiếng gõ “lóc cóc…lóc cóc..lạch cạch cạch…”. Chỉ cần nghe âm thanh nớ, người ta đã biết ngay họ bán cái chi, tiếng lóc cóc thay cho tiếng rao gõ nhịp vào thời gian của đêm, nhỏ dần và hun hút vào màn đêm.

Sep.06
SS
Sương Sương
#6 Posted : Monday, October 30, 2006 11:27:36 AM(UTC)
Sương Sương

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 56
Points: 0

CHÉN SOUP BẮP CUA CỦA CHỊ HOÀNG

Khi màn đêm bắt đầu buông dần trên con phố nhỏ. Tiếng động nhộn nhịp của một ngày đang dần lắng xuống. Những ngôi nhà ấm áp đã bật sáng ánh đèn từ lâu, tiếng trẻ con gọi nhau ngoài vỉa hè của những ngôi nhà đang mở cửa. Phố riêng tôi đang rất thanh bình.

Cứ vào đúng 20g30, tôi lại nghe tiếng âm thanh quen thuộc của chiếc xe đẩy bán soup bắp cua của chị Hoàng. Rất đúng giờ, luôn luôn như rứa. "Cót két...cót két..." cái âm thanh quen thuộc quay đều đang chầm chậm đi ngang nhà tôi. Tiếng bước chân khập khễnh " cộc...cộc..." phát ra từ chiếc chân giả của chị cùng tiếng cót két của cái xe đẩy cũ kỹ vốn đã trở nên âm thanh khá quen thuộc của những người dân sống ở khu phố tôi. Tiếng rao hàng bằng chất miền Tây đặc sệt nghe chừ khánhỏ nhưng cũng toát lên sự kiên định của người phụ nữ lam lũ. Lũ trẻ trong khu phố thời gian đầu hay ùa ra hét toáng lên "ôi bà thọt ghê quá" rồi co giò chạy biến. Sau vài lần được nhắc nhở, chúng chỉ nép vào khe cửa lấm lét nhìn.

Đúng ra cũng không có chi lạ và cũng không lấy của người dân khu phố tôi những cái nhìn tò mò nếu trên xe đẩy của chị không có chiếc rọ nơi gần chỗ cầm đẩy xe của chị. Trong nớ là hình hài của một cậu bé quắt queo, ánh mắt mờ dại nhìn láo liên khắp chốn. Một hình hài gần như bất động ngoại trừ ánh mắt biết nhìn nhưng hầu như có vẻ không xác định và không hiểu được vạn vật xung quanh. Gương mặt cậu bé bị biến đổi rất lạ và trông khá đáng sợ. Có lẽ cũng chính điều ấy khiến lũ trẻ không dám lại gần xe đẩy của chị và bà con khu phố tôi luôn nhìn chị với ánh mắt thương cảm nhưng e dè.

Ngoại trừ điều ấy thì súp của chị rất ngon. Tôi rất thích ăn soup bắp cua, nhưng chưa từng ăn món soup bắp cua nào nấu ngon như của chị Hoàng. Đi ăn nhiều nơi, thậm chí ở những nhà hàng có tiếng cũng không có được cái vị ngọt của cua và những hạt bắp chắc dẻo từ chén soup của chị. Những nơi khác bán tôi chỉ thấy nổi lên vài miếng cua hay bóng cá, chén soup cứ lõng bõng trông chán lắm ri. Riêng chén soup của chị Hoàng không như rứa, mà trong nớ thịt cua chắc và rất nhiều, những hạt bắp dẻo mềm pha lẫn vị đậm đà ngọt của cua ăn vô một lần tôi cứ muốn ăn mãi. Nhìn vào chén soup thật hấp dẫn. Tuy là một chiếc xe đẩy bình dân nhưng các vật dụng chén muỗng của chị Hoàng đều được sắp xếp rất gọn và bỏ vào cái tủ bằng inox phủ khăn trắng trông khá sạch sẽ.
Ăn vài lần tôi lân la làm quen với chị, hỏi thăm về thằng bé phía sau rọ. Chị cũng thật tình tâm sự đó chính là con trai của chị, cháu bị dị tật từ khi mới sinh ra. Chồng chị ngày xưa cũng là một người chồng tốt, nhưng từ khi anh thất nghiệp và nhất là từ khi chị sinh thằng bé với những dị tật như rứa, anh chán nản ghê sợ bỏ nhà bỏ mẹ con chị đi biền biệt không thấy quay về. Một lần đi tìm chồng, chị bị tai nạn giao thông vì không đủ tiền thuốc thang nên bị hoại tử phải cưa mất từ đầu gối xuống. Chị kể chị đã từng phải suýt ngất khi thấy đứa con của mình trông quá đáng sợ, nhưng với tấm lòng người mẹ mang nặng đẻ đau chị không nỡ bỏ nó.
- Khổ lắm cô hai, bi giờ tui không nuôi nó thì ai nuôi. Dù gì cũng đã sinh ra nó.....bỏ nó tội chết, để ở nhà thì không ai chăm nên đành vác nó theo..........................

Ban đầu người khu phố tôi nhìn chị e ngại không dám mua soup của chị, nhưng...một người...hai người....ba người....rồi hầu như ai cũng thích ăn soup của chị bán và tấm tắc khen ngon. Họ mua cho con cái trong nhà ăn và sau thì chính họ cũng thích những chén soup đầy ắp thịt cua nóng hổi thơm mùi tiêu hăng hắc với vài cọng ngò xanh mướt. Cứ thế, cứ đến giờ đó vài cánh cổng nhà lại mở ra mỗi đêm để chờ tiếng "...cót két.....cộc...cộc..." quen thuộc của chiếc xe đẩy chầm chậm đi vào con đường nhỏ, lời rao thoang thoáng theo từng nhịp của xe "Aiiiii....soup bắp cua nóng hổi đâyyyyy...". Mùi thơm của những chén soup theo làn khói tỏa đến từng nẻo đường từng góc nhỏ trong khu phố tôi. Người ta mua soup không chỉ vì soup chị ngon mà còn là muốn giúp chị có thêm thu nhập để nuôi thằng bé tật nguyền.

Rồi một đêm, những cánh cổng vẫn mở ra chờ đợi...20g30....21g...21g30......vẫn không thấy âm thanh quen thuộc ấy. Nhiều tiếng tặc lưỡi và vài cánh cổng nhà khép lại, vài tiếng trẻ con khóc đòi ăn.....nhưng bóng dáng chị và tiếng cót két của chiếc xe đẩy vẫn im vắng.......Một....hai...rồi ba ngày trôi qua, người dân khu phố tôi tụm lại thắc mắc về sự biến mất của chị. Những tiếng rì rầm đoán già đoán non, nào là chắc chị ốm...tội quá, nào là chắc chị đi bán nơi khác nhiều tiền hơn...v...v... Mỗi người một suy nghĩ....Bảy ngày trôi qua, những cánh cổng không còn mở ra giờ đó để chờ tiếng xe đẩy quen thuộc thì âm thanh ấy lại vang lên. Tôi nghe đâu đó tiếng thằng bé nhà đối diện hét lên :
- Mẹ ơi, bà thọt lại bán soup, con muốn ăn...
Mọi người lại ùa ra đón chị thân tình như người thân đi xa mới về, mùi thơm lừng của cua lại lan tỏa khắp khu phố, mùi hành mùi tiêu lại đánh thức khứu giác vị giác của tôi. Bỗng...tôi chựng lại khi đưa mắt nhìn về chiếc rọ quen thuộc phía sau xe đẩy của chị...trống rỗng...thay vào đó là chiếc giỏ đựng những chai nước mát. Cảm giác trong tôi dâng lên lo âu. Chừ dường như hiểu được ánh mắt tôi, chị bỗng trào nước mắt nói trong nghẹn ngào:
- Nó chết rồi cô hai ơi......
Tiếng cười nói xôn xao chung quanh bỗng sững lại, vài người gửi tiền rồi lẳng lặng quay vào nhà, vài người nói lời an ủi động viên chị. Vị soup hôm nay trong tôi cứ nghèn nghẹn khó nuốt....Chị thong thả múc soup bán cho mọi người rồi quay sang tôi nói như bằng hơi thở:
- Có lẽ hôm nay tui bán bữa cuối, sớm mơi tui đánh xe về Bạc Liêu mần ruộng
- Chị không bán nữa mô?
- Tui còn một mẹ già dưới quê nữa cô hai, thằng nhỏ chết rồi tui cũng không có gì luyến tiếc ở Sì Gòn nữa
- Soup chị nấu ngon lắm, chị đi rồi....khu phố này sẽ nhớ lắm ri...
- Bà con thương ủng hộ tui bấy lâu tui vô cùng cảm kích, tui bán bữa cuối để chào bà con. Lâu nay bà con khu này ủng hộ giúp tui nuôi con lòng tui vạn lần đa tạ. Sớm mơi tui đi, cô hai ở lại mạnh giỏi..
Cũng đành chúc chị về quê bình an, cảm giác trong tôi có chút gì lưu luyến. Ai cũng có cách chọn lựa riêng cho cuộc sống của mình và chị cũng rứa. Tiếng "cót két...cót két..." ; "cộc...cộc..." đơn độc xa dần khu phố vắng bình yên. Ngày mai....ngày mai...nơi nì sẽ không còn tiếng xe đẩy với những âm thanh quen thuộc đi qua, chén soup thơm ngon chắc chỉ còn trong cảm giác. Ra răng mừ khi nớ tôi không nghĩ ra là hỏi chị cách nấu soup ngon như rứa hỉ, răng chừ tiếc cũng không còn kịp!!!!!!!!!!Sáng mai khi mặt trời thức giấc có lẽ chị đã đi rồi!!!!!!

Oct 30.06
SS
Phượng Các
#7 Posted : Monday, October 30, 2006 9:33:48 PM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,432
Points: 19,233
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 646 time(s) in 606 post(s)
Nhìn tấm hình SS mới gởi để đưa vào trang Nhân Vật Nữ mới thấy SS gầy nhom ha. Ăn mỗi ngày thêm một bát cơm nữa đi, SS ơi ! heart
Sương Sương
#8 Posted : Monday, October 30, 2006 10:27:48 PM(UTC)
Sương Sương

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 56
Points: 0

hihi chị Phượng Các ơi, em chỉ đến đó là max rồi. Có ăn nhiều cỡ mô hắn cũng như rứa hè. Số ký cứ chững lại hoặc thi thoảng nhích vài gram là cao. Kiểu nì đành chờ thời gian ngắn nữa cơ thể bùm lên một phát mười mấy ký luôn chừ họa may chị ơi hihihihihi Big Smile Smile

Mừ chị ui, trang Nhân vật nữ chi nớ hắn nằm chỗ mô hả chị, để em vào xem lại cái dung nhan ròm của em chút hỉ Wink
Phượng Các
#9 Posted : Tuesday, October 31, 2006 12:28:41 AM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,432
Points: 19,233
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 646 time(s) in 606 post(s)
Trong đây nè SS:

http://www.phunuviet.org/nhanvatnu/home.asp

Nghe SS tả ăn mì gõ mà thèm quá.

Nếu thấy em nào hiếu học khó khăn cần giúp đỡ, SS có thể giới thiệu qua chị tonka và gdt để các chị cứu xét cho vào chương trình học bổng hàng năm nghe SS. Cám ơn SS.
Sương Sương
#10 Posted : Wednesday, November 1, 2006 12:35:51 AM(UTC)
Sương Sương

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 56
Points: 0

ÂM THANH TRONG ĐÊM Question

"Xoảng".....tôi giật bắn người vì tiếng rơi vỡ nghe chừng khô khốc...tiếng động ấy vang lên đâu chỉ một lần. Chừ đưa mắt nhìn băng ngang qua khung cửa sổ...ánh đèn nhà bên vẫn sáng choang.

"Xoảng..."...."xoảng".......răng mừ chuyện chi rứa, chừ chưa kịp tỉnh người tôi lại nghe âm thanh vang rất rõ của một vật thể bằng thủy tinh chạm rơi xuống nền nhà. Chẳng bao lâu tiếng động càng rõ, tiếng khóc của ai đó nức nở dường như kìm nén bật ra từ phía ngoài cửa sổ phòng tôi. Giọng người phụ nữ của căn nhà to lớn xoay lưng về phía hông nhà tôi vang lên trong đêm tĩnh lặng, dù rằng có vẻ như cố giảm nhỏ âm lượng nhưng chừ đêm khuya vắng tiếng nói vẫn rõ mồn một:
- Đừng làm vậy anh ơi, đêm khuya để hàng xóm ngủ
- Cô nghĩ xem tôi mắc tội gì mà ông trời bắt tôi thế này?
- Lỗi là nơi em....không thể sinh cho anh đứa con........
- Cô im đi, biết sự thể thế này tôi đã không cưới cô
- Anh...tàn nhẫn quá...
- Tôi tàn nhẫn ư? Cô khóc cái gì.......nhà tôi một cây một trái, bây giờ cô không sinh đẻ được thì tôi phải tội với dòng họ Lê này sao hả, cô biết mẹ nói gì không?
- Anh....mẹ giận em....còn anh...anh muốn xử .....thế nào... em cũng chịu...
Giọng người phụ nữ nấc nghẹn và tôi cảm giác chị cố ghìm nén. Bỗng dưng tim tôi cũng thót lại như ngóng chờ nghe câu trả lời của người đàn ông nhà bên ấy. Và:
- Ly dị...
- Anh.....nói....sao....
Giọng chị nghe chừng uất nghẹn ngập tràn trong nước mắt và tiếng nức nở không còn có thể kìm nén đã bật ra. Giọng anh lè nhè:
- Tôi nói chúng ta ly dị...cô nghe rõ chưa?
- Tuân...anh...say quá... rồi.....lẽ nào....nhưng....ngày mai mình nói chuyện này sau được không anh?
- Ai bảo cô tôi say......say mà đứng nói...chuyện với...cô...hiên ngang thế này hử?
- Anh...nói thật sao.....Tuân
- Cô nghĩ tôi đùa à...never nhá, thằng này..hức....không đùa........
- Anh...anh sao vậy....trời ơi...ói tùm lum vậy nè....
- hức....ai bảo cô tôi say...hử........rượu đâu...em gì ơi cho anh...chai nữa....
- Tuân ơi....sao anh say thế này..........em biết có ngày sẽ như thế này mà.........
- Tôi....tôi...........
- Tuân...anh sao vậy...trời ơi..say quá rồi...á....trời ơi...anh có sao không Tuân......
Tôi nghe tiếng động như một thân hình té xuống nền nhà, không..... là hai thân hình.....Có lẽ anh ta say quá té kéo theo chị cùng té. Đến lúc này tôi nhận ra giọng người đàn ông đó lè nhè như một người say và có khi say quá anh ta té xuống đất thật.

Một bi kịch gia đình. Tôi biết đôi vợ chồng nhà nì, họ lấy nhau đã được hơn 8 năm nhưng chưa có con. Bình thường ai cũng thấy anh chồng rất thương vợ, chừ không hiểu ra răng đêm ni có chuyện chi anh ta lại say khuớt và về phá phách nhà cửa như ri.
"Rầm.."...."xoảng", tiếng đổ vỡ của một vật chi nớ bên căn nhà ấy lại dội vào tai tôi, anh chồng lại hét toáng lên:
- Tránh ra, tôi không cần cô lo.........
- Đừng anh......không được đập cái đó
- Để làm quái gì...bỏ.....
- Không...............
Lần ni tôi nghe giọng cô vợ thảng thốt hét lên, nhưng....âm thanh đổ vỡ lại vang lên giữa màn đêm im ắng làm tôi cũng thót cả tim. Tôi cảm giác hạnh phúc bình yên đang giã từ ngôi nhà nớ sau những tiếng đổ vỡ khô khốc ấy, tiếng nức nở van vỉ cũng như tiếng gầm gừ của một người say trong cơn uất ức chi nớ tiện tay ném vỡ tất cả mọi thứ trong nhà.
Có lần gặp nhau ngoài chợ, nghe chị kể về chuyện tình của họ thật đẹp. Yêu nhau từ thuở là sinh viên trường Luật, họ ao ước xây đắp một mái ấm gia đình nhưng bị sự ngăn cản từ phía hai gia đình chỉ vì bốn chữ "môn đăng hộ đối". Nhà anh rất giàu và anh là con một, còn chị rất nghèo từ Long Xuyên lên thành phố trọ học. Nhà anh tuy giàu nhưng anh là một người có chí , không phải loại con ông cháu cha chỉ biết xài tiền. Cả hai đấu tranh bao năm để giữ vững ý định, bất chấp sự ngăn cản của gia đình anh. 5 năm tranh đấu bảo vệ tình yêu họ đã có một đám cưới rỡ ràng và càng ngày chị càng được gia đình anh yêu quý vì nết ăn ở thuận thảo.
Những tưởng hạnh phúc bền lâu nhưng sau 3 năm chị vẫn không có tin mừng, đến khi đi xét nghiệm mới phát giác ra chị không có khả năng sinh nở. Chị khóc hết nước mắt và đòi ly dị trả tự do cho anh lấy vợ mới nhưng anh cương quyết không bằng lòng. Mẹ chồng từ chỗ yêu thương chị đã quay ngược lại chì chiết và mắng chửi chị, họ muốn có cháu nối dòng. Anh quyết định mua nhà ở riêng và họ dọn đến ngôi nhà phía sau hông nhà tôi nghe chừ cũng đã 5 năm. Đôi vợ chồng sáng sáng chở nhau đi làm, chiều về tôi luôn nghe tiếng tíu tít của họ phía ngôi nhà nớ.

Đôi lúc, tôi bắt gặp những buổi hoàng hôn buông xuống bóng dáng chị ngồi tựa cửa sổ nhìn xa xăm, gương mặt như luôn bị dằn xé những suy nghĩ chi nớ. Cửa sổ nhà chị đối diện chênh chếch cửa sổ phòng làm việc của vợ chồng tôi nên thỉnh thoảng hai chị em nhìn thấy nhau gật đầu và mỉm cười. Tôi biết chị buồn nhưng chừ biết san xẻ chi mô? Chị nói anh yêu chị lắm, anh cương quyết không chịu ly dị và họ đã có ý định xin đứa con nuôi. Nhưng...chừ đêm ni nghe lạ răng, đã có sóng gió từ mô ập vào ngôi nhà nớ khi chính tai tôi nghe anh nói lên hai chữ "ly dị" trong cơn say khướt....và chị...trái tim đã rướm máu bật lên những tiếng nức nở nghẹn ngào...

Những cơn sóng ngầm luôn rất đáng sợ, những âm thanh khô khốc rơi loảng xoảng vọng ra từ ngôi nhà rộng lớn bên nớ nghe chừ sao mà buốt nhói tận đáy lòng. Chứ mong sao bình yên lại sẽ trở về ngôi nhà của chị khi ngày mai ánh nắng ngập tràn. Hạnh phúc mong manh như gió thoảng, xây đắp rất khó còn phá đi chừ dễ lắm ri....

Oct.31.06
SS




heart Chị PC ui, chắc chắn rồi chị hỉ. Chừ mình giúp các cháu có cơ hội đến trường học tập cũng là những điều bọn em dốc hết lòng. Tấm lòng của các chị giúp bọn em có thêm một sức mạnh cho những công việc đã - đang và sẽ làm trong thời gian vừa qua và thời gian sắp tới. Khi mô có những trường hợp đặc biệt ngoài khả năng hiện tại của bọn em chắc chắn SS sẽ cầu viện đến các chị PNV nì Rose
Phượng Các
#11 Posted : Wednesday, November 1, 2006 7:58:20 AM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,432
Points: 19,233
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 646 time(s) in 606 post(s)
quote:
Chị PC ui, chắc chắn rồi chị hỉ. Chừ mình giúp các cháu có cơ hội đến trường học tập cũng là những điều bọn em dốc hết lòng. Tấm lòng của các chị giúp bọn em có thêm một sức mạnh cho những công việc đã - đang và sẽ làm trong thời gian vừa qua và thời gian sắp tới. Khi mô có những trường hợp đặc biệt ngoài khả năng hiện tại của bọn em chắc chắn SS sẽ cầu viện đến các chị PNV nì

A, thì ra SS cũng thuộc về một nhóm thiện nguyện nào đó à! Cooling Mong có dịp đọc sinh hoạt của nhóm thiện nguyện của SS nhé. Rose

Sương Sương
#12 Posted : Friday, November 17, 2006 1:23:16 PM(UTC)
Sương Sương

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 56
Points: 0

* ĐÔI KHI TA LẮNG NGHE TA *

Đôi khi trong cuộc sống ta bắt gặp một mảnh đời lầm lỡ, tự hỏi lòng có phủi tay bỏ mặc?.

Đôi khi tình cờ nhìn những số phận đơn côi, ta có đành lòng quay đi?

Đôi khi thấy những niềm vui nỗi buồn trong cuộc sống chung quanh, ta có thờ ơ không nhỉ?

Bạn là ai và tôi là ai trên cuộc đời? Chừ rất khó trả lời cho những câu hỏi thực tế ấy.

Tôi cũng là một người bình thường, lắm lúc nhìn một cảnh tượng thương tâm chỉ biết tặc lưỡi rồi bước qua. Rứa có tàn nhẫn không? Tôi cũng không thể xác định được khi hiểu mình không thể làm điều chi giúp họ, nhưng tôi cũng không thốt ra câu nói "họ trông thật tội" hay "tội nghiệp quá..", bởi vì sao, chỉ đơn giản nếu nói ra câu ấy mà mình vẫn dửng dưng không làm chi thì liệu lòng có thanh thản?

Một tai nạn xảy ra trên đường phố, tò mò ghé mắt nhìn xem ư? Không , không phải tò mò như người đời vẫn nghĩ, biết đâu chừng người bị nạn ấy ta biết ta quen, điều nhỏ đó thôi cũng có thể giúp họ.

Một buổi ngồi nhìn một cô gái khóc nức nở bên thềm công viên, im lặng lướt qua đặt vào tay cô bịch tissue, tội ư? Không phải, ta có biết cô bị điều chi mà khóc đâu nì, ta chỉ chia xẻ với cô ấy những giọt nước mắt, lau khô giúp cô và lướt qua, bởi ta xa lạ và cô ấy cần sự yên tĩnh của cõi lòng.

Một cơn mưa đầu mùa bất chợt ập xuống, mùi đất nồng nặc toả lên. Một người phụ nữ đi bên cạnh với thân thể gầy gò ướt mem vội vã cố gồng mình trên chiếc xe đạp cũ kỹ đạp thật nhanh về phía trước, ta chậc lưỡi thoáng nhìn rồi phóng xe qua. Chiếc áo mưa mỏng dính trên người ta chỉ có thể che được chính ta. Ích kỷ không? Có thể, nhưng nếu trao đi ta sẽ bị ướt, ta sẽ bị cảm và sẽ làm cho biết bao ánh mắt của người thân cùng bạn bè lo lắng.

Một ngày đứa bạn ào đến hỏi rằng "Có vài chục triệu cho tao mượn buôn hết chuyến hàng kia cho cuộc sống đỡ vất, sống nghèo chịu không thấu…". Ta lắc đầu từ chối, phải chăng ta không có nghĩa khí bạn bè? Không, ta thương cuộc sống vất vả lo từng bữa ăn cho gia đình của hắn, nhưng chừ không thể giúp bằng cách liều lĩnh ấy…nó giận ta….cũng đành.
……………

Đôi khi…biết bao điều ta sống cho riêng ta, cho chỉ riêng gia đình ta. Có đáng trách không hỉ? Ta cũng không rõ cho lắm, chỉ biết rằng nếu ta nói ta quan tâm lo lắng yêu thương ai đó hơn bản thân ta và gia đình ta thì không thể tin được và không thể làm được. Ta không phải thánh nữ, cũng không là đấng tối cao để có thể chu toàn mọi sự. Ta chỉ là ta đơn giản bình thường, chỉ có thể làm những điều đơn giản trong khả năng của mình thôi…..ta ạ!


Mar.06
SS
hoa xuong rong
#13 Posted : Tuesday, November 28, 2006 8:01:01 AM(UTC)
hoa xuong rong

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 265
Points: 0

quote:
Gởi bởi Sương Sương

NGÀY MỚI....Rose

Tiếng ríu rít của đôi chim sẻ ngoài sân như đánh thức vạn vật vào buổi sớm còn giăng mờ mờ sương. Nhìn đám lá xanh của khu vườn nhà đan xen muôn sắc màu hoa lan hôm kia vừa nở, nguyệt quế, sử quân tử.... đang tỏa mùi hương dìu dịu . Một tiếng động nhẹ nơi giàn hoa khiến ta giật mình lay nhẹ cảm giác. Là tiếng giọt sương trong veo còn đọng lại buổi khuya trên chiếc lá xanh biên biếc mơn mởn, rơi xuống chạm nhẹ mặt hồ con con bên dưới nghe chừ thanh thoát lạ. Là tiếng động khẽ vụt bay lên của chú ong cần mẫn hút nhụy hoa....Ta thường gọi mặt hồ như tâm hồn phẳng lặng, tiếng chạm nhẹ của giọt sương lay động buổi sáng trong lành, lay động sự yên tĩnh của cả một khoảng đêm vừa đi qua. Ong đi tìm mật cho đời, ta tìm gì trong một ngày mới sang???

Kìa nhà bên, tiếng dương cầm buổi sáng văng vẳng. Bản nhạc PianoSonatainCMajor đều đặn mỗi sáng quen thuộc như một cái đồng hồ đánh thức cơn mê ngủ của ta từng ngày. Âm giai thanh thoát bổng trầm đánh thức sợi dây thanh âm của một ngày mới. Đón tia nắng đầu tiên ùa vào vuông cửa sổ đầy khoan khoái, ta vươn người trở dậy bắt đầu nhịp sống sôi động quen thuộc.

Tiếng rao quen quen từ ngoài con đường nhỏ lại vang lên, anh chàng đạp chiếc xe bán bánh mì mỗi sáng đi ngang nhà rất đúng giờ, tiếng loa trên xe lanh lảnh "Bánh mì Sài Gòn đặc ruột thơm bơ....Bánh mì Sài Gòn một ngàn một ổ....". Ta cảm tưởng như thoảng ngay sát khóe mũi mùi bơ thơm lừng trên chiếc bánh mì...hơi bị cứng nớ, thứ mà ta không khi mô...mua. "Ai...đậu hũ....nóng nì....", tiếng rao bán đậu hũ nóng của chị người Quảng Ngãi vào Sài Gòn lập nghiệp nơi cuối đường vọng lại. Ta lại cảm nhận hơi nóng và mùi nước đường ngọt lịm pha chút gừng cay thơm nồng bốc lên từ chiếc gánh hàng oằn vai gầy của người phụ nữ lam lũ xứ miền Trung thân thương. "Xôi đậu đen nước dừa đây....xôi không cô..."....tiếng rao và chào hàng quen thuộc của chị Hai người miền Nam trầm ấm vừa ngang qua cổng nhà với gương mặt khắc khổ in đầy vết dấu chân chim của thời gian....Một...hai...ba...cái lắc đầu thật nhẹ như mọi ngày răng mừ vẫn khiến ta chạnh lòng.....Những âm thanh quen thuộc nhường ấy vẫn lặp lại hằng ngày......

Ngoài kia phố xá rộn ràng tiếng xe, hối hả từng vòng bánh xe lăn qua những ngã đường khói bụi. Tiếng còi xe vọng lại thúc giục những con người từ tổ ấm bước ra với cuộc sống đón chào một ngày mới. Ta cũng rứa, khoác bộ vest đồng phục công sở quen thuộc ta lại ùa ra với phố xá. Những vòng xoay đều đặn để nhận ra ta đang sống yên bình. Đón cơn gió mát đầu ngày, hít thật sâu vào lồng ngực hương vị cuộc sống.
Ta bắt đầu hành trình với thời gian.

Oct. 06
SS




Chào Sương Sương. Bài viết êm đ ềm thanh thoát như các vần thơ hay, mượt mà như các áng mây trời. Sao không viết thêm cho người ở đây, các cây viết xa hơn nửa trái cầu. Các con chữ SS dùng mang ngươi về một chốn nào nghe chừng quen lắm. Chúc sáng tác nhiều. HXR
hoa xuong rong
#14 Posted : Saturday, December 30, 2006 12:44:04 AM(UTC)
hoa xuong rong

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 265
Points: 0

quote:
Gởi bởi hoa xuong rong

[quote]Gởi bởi Sương Sương

NGÀY MỚI....Rose

Tiếng ríu rít của đôi chim sẻ ngoài sân như đánh thức vạn vật vào buổi sớm còn giăng mờ mờ sương. Nhìn đám lá xanh của khu vườn nhà đan xen muôn sắc màu hoa lan hôm kia vừa nở, nguyệt quế, sử quân tử.... đang tỏa mùi hương dìu dịu . Một tiếng động nhẹ nơi giàn hoa khiến ta giật mình lay nhẹ cảm giác. Là tiếng giọt sương trong veo còn đọng lại buổi khuya trên chiếc lá xanh biên biếc mơn mởn, rơi xuống chạm nhẹ mặt hồ con con bên dưới nghe chừ thanh thoát lạ. Là tiếng động khẽ vụt bay lên của chú ong cần mẫn hút nhụy hoa....Ta thường gọi mặt hồ như tâm hồn phẳng lặng, tiếng chạm nhẹ của giọt sương lay động buổi sáng trong lành, lay động sự yên tĩnh của cả một khoảng đêm vừa đi qua. Ong đi tìm mật cho đời, ta tìm gì trong một ngày mới sang???

Kìa nhà bên, tiếng dương cầm buổi sáng văng vẳng. Bản nhạc PianoSonatainCMajor đều đặn mỗi sáng quen thuộc như một cái đồng hồ đánh thức cơn mê ngủ của ta từng ngày. Âm giai thanh thoát bổng trầm đánh thức sợi dây thanh âm của một ngày mới. Đón tia nắng đầu tiên ùa vào vuông cửa sổ đầy khoan khoái, ta vươn người trở dậy bắt đầu nhịp sống sôi động quen thuộc.

Tiếng rao quen quen từ ngoài con đường nhỏ lại vang lên, anh chàng đạp chiếc xe bán bánh mì mỗi sáng đi ngang nhà rất đúng giờ, tiếng loa trên xe lanh lảnh "Bánh mì Sài Gòn đặc ruột thơm bơ....Bánh mì Sài Gòn một ngàn một ổ....". Ta cảm tưởng như thoảng ngay sát khóe mũi mùi bơ thơm lừng trên chiếc bánh mì...hơi bị cứng nớ, thứ mà ta không khi mô...mua. "Ai...đậu hũ....nóng nì....", tiếng rao bán đậu hũ nóng của chị người Quảng Ngãi vào Sài Gòn lập nghiệp nơi cuối đường vọng lại. Ta lại cảm nhận hơi nóng và mùi nước đường ngọt lịm pha chút gừng cay thơm nồng bốc lên từ chiếc gánh hàng oằn vai gầy của người phụ nữ lam lũ xứ miền Trung thân thương. "Xôi đậu đen nước dừa đây....xôi không cô..."....tiếng rao và chào hàng quen thuộc của chị Hai người miền Nam trầm ấm vừa ngang qua cổng nhà với gương mặt khắc khổ in đầy vết dấu chân chim của thời gian....Một...hai...ba...cái lắc đầu thật nhẹ như mọi ngày răng mừ vẫn khiến ta chạnh lòng.....Những âm thanh quen thuộc nhường ấy vẫn lặp lại hằng ngày......

Ngoài kia phố xá rộn ràng tiếng xe, hối hả từng vòng bánh xe lăn qua những ngã đường khói bụi. Tiếng còi xe vọng lại thúc giục những con người từ tổ ấm bước ra với cuộc sống đón chào một ngày mới. Ta cũng rứa, khoác bộ vest đồng phục công sở quen thuộc ta lại ùa ra với phố xá. Những vòng xoay đều đặn để nhận ra ta đang sống yên bình. Đón cơn gió mát đầu ngày, hít thật sâu vào lồng ngực hương vị cuộc sống.
Ta bắt đầu hành trình với thời gian.

Oct. 06
SS




Sương Sương
#15 Posted : Monday, February 5, 2007 9:47:45 AM(UTC)
Sương Sương

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 56
Points: 0

BUỔI SÁNG YÊN BÌNH Wink

Sài Gòn những ngày cuối năm, sáng sớm ngước nhìn khoảng xanh thật xanh ngoài khung cửa sổ thấy lòng vội vã. Cái se lạnh hiếm thấy của Sài Gòn chừ như lan tỏa vào từng lớp áo mỏng. Mấy khi Sài Gòn lạnh như ri, bước ra khỏi cửa phải vội khoác thêm chiếc áo lạnh, rụt cổ lại vì cơn gió bất chợt thổi đến lành lạnh. Một ngày mới đã bắt đầu.

Tiếng rao hàng buổi sớm quen thuộc của người bán bánh mì nóng khua động âm thanh con phố nhỏ, đâu đó quanh tôi tiếng chim hót ríu rít trên cành. Những chú chim nì cũng lạ hè, từ nơi mô bay về khá đông. Chúng ríu rít trên những tầng cây viết xanh thẫm trước sân nhà, ẩn đâu đó trong từng chiếc lá rồi chừ bất chợt bay ùa lên khi có tiếng động của những chiếc xe vụt qua. Chúng nhảy xuống sân, nhất là mấy anh chàng và mấy cô nàng sẻ nâu tranh giành những mảnh vụn bánh mì tôi vung ra, ngộ nghĩnh và thích mắt. Tiếng những chú chim yến bé xinh xinh líu ríu dễ thương nhà bên cạnh khiến tôi bật cười. Anh Sơn nhà bên cạnh chăm sóc chim như chăm con mọn, thấy anh nâng niu chăm bẵm chúng chợt nhận ra mối liên thông giữa người và chim mật thiết đến lạ lùng.

Bỗng..."Chào buổi sáng...ồ ồ...hello...ồ ồ..Konnichiwa...éc éc.....Bonjour madam....ồ ồ.....đói quá...đói quá.."...
Tôi cười suýt ngất khi nghe cái giọng ồ ồ khàn khàn của chú nhồng biết nói nhà bên cạnh của vợ chồng ông Sâm làm một tràn liên thanh những câu chào nhiều thứ tiếng. Tôi ngóng cổ sang bên nớ hét lại: "Hello nhồng"
Thế là hắn lại buông một tràn : "How are you, I'm fine. Thank you..and you?"
Tôi bật cười ngả nghiêng không dừng được.
Ngộ nghĩnh hơn cả nếu bạn nghe chú chàng giả tiếng chuông điện thoại reng. Tôi nhớ một lần buổi sáng sớm ra nơi ban công lầu đứng làm vài động tác thể dục, bỗng chừ khi nớ nghe tiếng chuông điện thoại reng từ bên nhà ông cụ Sâm..Chuông cứ reng mừ ông bà cụ vẫn ngồi bình thản trong khu vườn nhỏ uống trà, tôi nói vọng sang:
- Cụ Sâm ơi, điện thoại...
Chưa kịp nghe cụ trả lời, tôi đã giật bắn người khi nghe tiếng hét lanh lảnh "Không có nhà đâu, bye bye.."
Cụ bà nhìn tôi bật cười:
- Cháu gái ơi, không phải chuông điện thoại đâu, là thằng này đấy..
Vừa nói cụ vừa chỉ vào chiếc lồng có chú nhồng mỏ vàng mà cụ ông mới mang về cách mấy hôm, nghe nói ai đó tặng ông cụ cho vui cửa vui nhà. Tôi phì cười chưa hiểu mô tê chi cả đã nghe cậu chàng nhồng nhảy lên quang quác làm một tràng "Yêu em...yêu em...ồ ồ.....như rừng ồ..ồ...yêu thú dữ.....". Trời Phật ơi, khi nớ tôi cười ngả nghiêng chắp hai tay xá nó "Sợ mi quá nhồng à..".
Ông bà Sâm không có con nên có chú nhồng bầu bạn cũng đỡ buồn, may lắm ri từ hôm nó về ngôi nhà ông bà cụ, tôi chưa từng thấy nó.......chửi thề Big Smile. Chừ với khả năng có thể nói tiếng người như cậu chàng mừ ong óng suốt ngày những câu...tiếng lóng chửi bới thì răng mừ ai chịu nổi hỉ Tongue.

Buổi sáng yên bình của một tuần mới khua động bởi những âm thanh rất nhỏ, chầm chậm rồi ồn ào náo nhiệt. Con đường vắng sau một đêm ngủ yên lại bừng lên những âm thanh quen thuộc của một ngày mới. Tiếng rao hàng, tiếng trẻ con í ới....Tiếng động cơ xe lại nổ ròn rã tuôn về muôn hướng, nhịp sống đô thành lại bắt đầu. Những con người bước ra từ những mái nhà gật đầu chào nhau một ngày mới rồi vội vã phóng đi cho những lo toan hằng ngày.
Và tôi cũng vậy, khoác vào mình bộ vest quen thuộc, hướng đến cty. Những công việc dở dang cuối năm đang dồn dập đến ngập đầu. Hít một hơi thật sâu cái se lạnh hiếm thấy của Sài Gòn những ngày cuối năm mà thấy lòng khoan khoái. Sắp Tết nguyên đán rồi, chỉ còn 12 ngày nữa thôi......Eight Ball

Feb.07
SS
Users browsing this topic
Guest (6)
Forum Jump  
You cannot post new topics in this forum.
You cannot reply to topics in this forum.
You cannot delete your posts in this forum.
You cannot edit your posts in this forum.
You cannot create polls in this forum.
You cannot vote in polls in this forum.