Rank: Newbie
Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC) Posts: 56 Points: 0
|
TIẾNG MÌ GÕ ĐÊM KHUYA
Đêm dần khuya, trời mát lạnh sau một cơn mưa vừa dứt. Con đường nhỏ im vắng, thi thoảng vài chiếc xe của những người làm ca đêm vụt qua, tiếng tivi nhà ai xem chừng vẫn còn. Con phố tập trung nhiều thành phần dân cư chừ đang lắng dần. Họ - những công nhân đầu tắt mặt tối. Họ - những công chức nhà nước. Họ - …những con người ngày làm việc mệt mỏi bắt đầu ngả lưng ngơi nghỉ để chuẩn bị cho một ngày mai….
Vươn vai thở phào cho bản dịch vừa xong, bỗng tôi giật mình vì âm thanh quen thuộc lanh lảnh vẳng lại từ phía xa “lóc cóc…lóc cóc…lạch cạch cạch..” đang tiến gần, chừ cái dạ dày đang ngoan ngoãn bỗng nhiên cồn cào như biểu tình, tôi cảm nhận hương vị thơm toả khói của tô mì gõ. Đêm nay một trận mưa rất to kéo dài từ chiều đến chừ mới dứt vài chục phút, có lẽ thằng bé bán ế… - Mì gõ… - O ủng hộ con một tô hỉ? Cái thằng, chừ cứ như hắn canh tôi? Giờ nì biết tôi sẽ đói nên cổng nhà vừa mở, tôi vừa cất tiếng là thấy mặt hắn xuất hiện ngay. Cái giọng Huế đặc sệt của hắn còn nặng hơn tôi, sống nơi Sài Gòn chừ lâu năm tôi đã phai dần chất Huế . Còn hắn thì…….. Đêm nào cũng khoảng giờ ni hắn hay lởn vởn gần nhà tôi vì chừ có lẽ hắn biết tôi làm việc rất khuya, thỉnh thoảng đói bụng tôi kêu và lập tức có ngay. - Ừ cho o một tô nhiều ớt hỉ? - Có liền, o chờ con 5 phút Thoắt cái hắn chạy đi, chừ đúng 5p phút sau hắn xuất hiện, trên tay là tô mì đang bốc khói nghi ngút, trên mặt mì vàng óng là những lát ớt đỏ tươi, vài cọng hành xanh mướt trông rất hấp dẫn. - Đêm mô o cũng thấy con đi khuya như rứa làm răng thời gian đâu mừ ngủ? - Chừ con quen rùi o nì, con thấy o hay mần việc khuya hỉ? - Ừ, con có đi học không? - Dạ thưa o có, sáng con đi học, chiều về phụ mạ bán chè, chừ tối như ri con phụ bán mì gõ cho cậu con. Vừa ăn tôi vừa hỏi chuyện thằng bé, một gương mặt sáng sủa, bộ quần áo vá đôi nơi nhưng trông khá sạch sẽ, ăn nói chừ rất lễ phép. Lão Phìn chủ xe mì gõ là người miền đất Quảng, cậu của thằng bé nì răng???? . - Chừ đêm mô con cũng đi như rứa ư? con học bài nghỉ ngơi ra răng? - Con phải gắng sắp xếp o nì, nhà con nghèo nhưng con thích được đi học mừ. Nhưng chừ đi học thì tốn tiền lắm o hỉ, răng mừ con không làm thêm gánh cho mạ thì cực mạ con lắm ri. - Con học lớp mấy? - Dạ thưa lớp 6 - Con thích sau này sẽ làm gì nói o nghe thử? - hì hì…con thích làm bác sĩ chữa bịnh tim - Răng mừ thích làm bác sĩ rứa? - Làm bác sĩ có thể cứu người , và vì mạ con có bịnh tim, chạy chữa tốn kém….con muốn trở thành bác sĩ như ông tê nì o…con muốn thấy mạ con khoẻ……. Thằng bé nói nửa chừng lại ngưng, giọng nói nghe chừ nghèn nghẹn, chừ hắn rút trong người ra một tờ báo hay tờ giấy chi nớ hơi bị nhàu và chỉ vô, tôi nhìn thấy hình ảnh của bác sĩ Lân Hiếu rất mờ. Răng mừ tôi nhớ không lầm hình nớ đúng là bác sĩ tim mạch có tiếng của bệnh viện Bạch Mai Hà Nội, người chuyên làm công tác từ thiện giúp đỡ những bệnh nhân nghèo…Trời phật ơi, cái thằng ni…hắn bảo giữ trong người hắn mấy năm rồi, thần tượng bác sĩ của hắn, chi mà xa tận ngoài Bắc. Trả tiền bát mì xong, tôi giúi vào tay thằng bé 100 nghìn, hắn trố mắt vội vã rụt tay lại: - Trời phật ui, tô mì có 3 nghìn chừ o đưa con dữ rứa? - 3 nghìn o trả tiền mì, còn trăm nghìn ni o cho con - Con không dám nhận mô, mạ con mắng chết. Mạ con thường dạy đói cho sạch rách cho thơm, con không dám cầm tiền của o mô. - Con nhận đi, về mừ mua thêm sách vở chừ học cho giỏi để thực hiện mơ ước thành bác sĩ của con. Đây là tấm lòng của o, chừ con không nhận sau này o không ăn mì của con nữa - Con…. - Nghe lời o. Hôm mô o rảnh, o sang xem bịnh tình mẹ con ra răng. À nì, con chờ o xí hỉ, o tặng con mấy cuốn vở, chờ o nghen Chạy vô nhà tôi lấy chồng vở xếp ngay ngắn trên bàn mang ra đặt vào tay thằng bé, nhìn đôi mắt rươm rướm khóc của nó mừ tôi thương lắm ri, nó khoanh tay chào tôi: - Con cảm ơn o nhiều…con đi bán, o ngủ ngon o hỉ? - Ừ, con đi - Thỉnh thoảng o nhớ ủng hộ mì gõ con o hỉ - Ừ…. Con đường nhỏ lại vang lên tiếng “lóc cóc…” quen thuộc. Bóng thắng bé và tiếng mõ xa dần cuối đường. Cái âm thanh bình dân của đêm vắng dường như chỉ có Sài Gòn sở hữu nhiều nhất và chừ khá quen thuộc với mọi tầng lớp dân cư. Có anh bạn đồng nghiệp hay đùa “Đó là âm giai nhạc khúc hay nhất của đường phố Sài Gòn về đêm đấy em”. Âm thanh bay đi khắp nơi, len lỏi vào tất cả những ngóc ngách đường phố từ nơi bình dân đến những khu đô thị lớn. Tuy dần sau nì, âm thanh nớ không còn nhiều, nhưng thi thoảng trong đêm khuya vắng ở một con đường nhỏ nơi mô ta cũng có thể nghe tiếng gõ “lóc cóc…lóc cóc..lạch cạch cạch…”. Chỉ cần nghe âm thanh nớ, người ta đã biết ngay họ bán cái chi, tiếng lóc cóc thay cho tiếng rao gõ nhịp vào thời gian của đêm, nhỏ dần và hun hút vào màn đêm.
Sep.06 SS
|