Ben đã được 17 ngày.
Tính cả những ngày con "lao xao" đòi ra sớm, thì đã đúng 1 tháng.
Chiều hôm đó, ba chở mẹ lên bv Vũ Anh để khám theo lịch. Bác sĩ D.lắc đầu, nước ối mẹ quá ít, không tốt cho thai nhi. Thế là cả ngày hôm sau, mẹ vi vu sáng ở bv phu san qt, phòng khám NTMK. Chiều lại chạy về Vũ Anh. Kết quả cũng chẳng mấy khả quan.
Trong những ngày ấy, ba cứ tấp vô cho mẹ hết dừa tươi đến nước trái cây đủ loại. Mẹ uống căng cả bụng và đi toilet suốt, hi vọng cải thiện tình hình hơn một chút. Mẹ không thể chợp mắt ban dem vì lo lắng.
Thứ 2, mẹ đón taxi lên VA lần nữa. Bác sĩ thẳng thắn khuyên mẹnên nhập viện theo dõi, vì không thể chủ quan nữa rồi. Mẹ càng căng thẳng hơn. Chiều ba nghỉ việc, 2 vợ chồng tắc teng chở nhau lên psqt. Lại khám, lại siêu âm...và cuối cùng phải ở lại bv cả tuần lễ de theo dõi . Ba con cứ chạy tới chạy lui, vừa đi làm vừa lo cho mẹ ở bv. Cũng may bv psqt tiện nghi đầy đủ nên cũng nhẹ nhàng cho ba mẹ dù không có ai phụ chăm lo. Tuần lễ ấy đúng là "tuần an dưỡng" - mẹ chỉ nằm nghỉ ngơi, vô nước biển, theo dõi tim thai...Những ngày buồn tẻ này cũng nhanh chóng trôi qua và mẹ kịp quen biết thêm vài gia đình vào sinh con ở đó với những câu chuyện thú vị giết thời gian.
Cuối cùng, mẹ cũng được xuất viện vì lượng ối có chút cải thiện. Mẹ lại khấp khởi hi vọng có thể giữ Ben trong ấy thêm chút nữa để em cứng cáp hơn.
Ai dè, thứ 2 kế, ba mẹ lại chở nhau vào psqt tái khám và bsi XL phán gọn lỏn, nhập viện mổ chủ động lấy thai gấp! Mẹ chỉ kịp ghé công ty handover nhanh gọn, về nhà thu xếp hành lý rồi vợ chồng gồng gánh vào psqt lần nữa...Biết từ đâymẹ sẽ bị "cầm chân" thật lâu, 2 vc còn cố gắng đón taxi qua nhà hàng cơm niêu ăn một bữa ngon! Lúc này tâm trạng mẹ thật khó tả. Mẹ không lo lắng rõ rệt. Cũng không mơ hồ sợ sệt. Mẹ cứ lâng lâng ở tận đâu đâu không rõ. Ba goi cho bsi XL và được xác nhận lịch mổ của mẹ vào 8h sáng ngày hôm sau. Mọi thứ thật nhanh qua, mẹ không kịp nhận thức, không kịp lo, không kịp nghĩ gì cả. Từng sự kiện xảy ra dồn dập, mẹ chỉ kịp đón nhận và chờ đợi...
Đêm trước khi mổ, mẹ cũng không thể nào chợp mắt. Ừ mà cả nửa tháng kể từ lúc phát hiện thiểu ối mẹ có đêm nào trọn giấc đâu dù mẹ là con sâu ngủ?
Sáng, y tá vào gọi dậy và đưa mẹ xuống phòng mổ. Ba căng thẳng chờ bên ngoài. Phòng mổ vô trùng, lạnh ngắt. Mẹ nằm trên cái giường mổ trắng toát, cả người run bần bật vì lạnh và vì sợ. Lúc này đây mẹ mới hoàn toàn cảm nhận sự sợ hãi. Nỗi sợ xâm chiếm mẹ, tấn công mẹ, mẹ bắt đầu thấy tuyệt vọng. Mẹ cố nghĩ đến nhiều chuyện khác nhau để phân tán đi cơn sợ hãi nhưng không được. Mẹ có cảm giác như mình đang phải đối đầu với một cái gì đó vô cùng khủng khiếp nhưng lại mơ hồ không thể gọi tên! Chắc là cái chết? Mẹ nhắm mặt lại và lầm rầm đọc kinh. Mẹ đọc hết bao nhiêu là kinh Lay Cha, kinh Kính Mừng, ...Mẹ thấy thời gian thực sự dừng trôi và mẹ bất lực không biết làm sao để thoát ra được cảm giác này. Cứ thế, mẹ nằm đó, cứ nhắm chặt mắt cầu nguyện Chúa và run rẩy từng cơn.
Người ta bắt đầu gây tê cho mẹ. Bác sĩ bắt chuyện với mẹ, chắc để mẹ phân tâm bớt sợ. Khi thuốc tê ngấm vào từ hông trở xuống hai chân, mẹ mới bắt đầu cảm nhận tận cùng của sự tuyệt vọng. Mẹ cố nhấc hai chân lên mà không được nữa, giống như mình đã bị tê liệt hoàn toàn!Lúc này sự sợ hãi mới lên đỉnh điểm. Mẹ muốn vùng dậy và bỏ chạy đi. Mẹ muốn hét lên với bác sĩ, làm ơn dừng lại, dừng lại ngay, tôi hết chịu nổi rồi, cho tôi đi về thôi, tôi muốn sống trở lại bình thường như xưa, làm ơn thả tôi ra....
Nhưng mẹ không làm gì hết. Mẹ bắt đầu lơ tơ mơ nửa tỉnh nửa mê. Mẹ có nghe bác sĩ XL ca hát vu vơ gì đó và một chút sau mẹ thấy bsi lôi con ra từ bụng mẹ, giơ lên. Con bé xíu, người trắng bệt như trét bùn toàn thân, ngọ nguậy...
Mẹ chỉ kịp hỏi bác sĩ, em bé lành lặn hết phải không bac? Rồi chìm vào giấc ngủ...
Lúc tỉnh dậy, mẹ đang ở phòng hồi sức. Mẹ bắt đầu thấy đau từng cơn. Và cô đơn nữa. Mẹ thấy thời gian trôi lâu quá. Và mẹ nhớ ba. Thế là mẹ rên. Rên hoài. Vì đau thì ít, mà chủ yếu là vì mẹ muốn về phòng để gặp ba. Mẹ không chịu nổi khi phải nằm đau đớn một cách cô đơn như vậy.
Có lẽ không chịu nổi sự phiền nhiễu của mẹ, y tá đã cho mẹ xuống phòngsớm. Gặp ba con và cô Bé,mẹ mừng rỡ như vừa chết đi sống lại, và cảm thấy khỏe khoắn bội phần như chưa từng có vụ mổxẻ kinh hoàng mẹ vừa trải qua!