Welcome Guest! To enable all features please Login or Register.

Notification

Icon
Error

3 Pages123>
Viết riêng cho mình
Song Ngư
#1 Posted : Saturday, October 14, 2006 4:00:00 PM(UTC)
Song Ngư

Rank: Member

Groups: Moderator
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 176
Points: 3

Was thanked: 1 time(s) in 1 post(s)
Trong 2 ngày dắt khách hàng đi thăm 3 shoes factories ở Bình Dương, Bình Chánh, Bình Tân! Cũng đủ thấy "phê" như thế nào. Hình như cũng đã gần 2 năm nay ít đi nhà máy ..

Đi "factory tour" thật sự chẳng có gì thú vị cả. Ngoài sự mệt mỏi ra còn có một nỗi buồn. Một nỗi buồn sâu xa, thăm thẳm, chẳng thể nào giải tỏa được.

Đa số các nhà máy gia công giày cho nước ngoài đều thuộc chủ Taiwanees.Điều kiện làm việc thì...khỏi phải nói. Không thể nào tưởng tượng được làm sao người ta có thể chịu đựng nổi khi ngồi suốt 8 tiếng đồng hồ ( nếu không tăng ca) trong một môi trường tối tăm, dơ bẩn, bụi bặm, đầy mùi hôi của các loại hoá chất, nhựa cao su. Đó là chưa kể tiếng ồn của máy móc inh ỏi không chịu được. Nhớ có lần ai đó nói rằng âm thanh ồn ào trong các quán bar hay vũ trường có thể làm cho người ta bị điếc. Nhưng so ra, tiếng ồn ở đây còn đinh tai nhức óc gấp trăm lần! Nói với nhỏ đồng nghiệp đi cùng, ồn như vầy công nhân có muốn tán chuyện trong khi làm việc cũng chẳng được nữa, bởi có hét vào tai nhau cũng không thể nghe gì cả!Hàng ngàn con người ngồi chen chúc trong cái xưởng cũ kỹ, nóng hầm hầm. Có mấy cô xăn tay áo sát lên cao, tóc bệt trước trán, mồ hôi ròng ròng thấy mà tội! Từng dãy chuyền , công nhân ngồi san sát nhau, cắm cúi làm việc một cách nhẫn nại. Những khuôn mặt rất trẻ, chỉ từng mười chín đôi mươi. Trong ánh sáng lấp loá của khu xưởng bệ rạc, lạ thay, trong họ giống hệt như nhau. Những khuôn mặt buồn, chịu đựng, cần cù ngồi đập đập gõ gõ, dán từng miếng keo lên những đôi giày làm dang dở. Không biết họ nghĩ gì trong khi làm? Họ có thấy mệt, thấy chán?

Một đôi giày thành phẩm được bán với giá rất rẻ ( dù sau đó , trong những cửa hiệu sang trong, nó được hét giá gấp 10 lần). Thế nên tiền công cho người thợ còn có bao nhiêu? Có lẽ một tháng lương của họ còn chưa đủ mua một đôi giày chính tay họ làm ra được trưng bày ngoài shop !

Đi ngang khu vệ sinh -restroom. Cả ngàn công nhân chỉ có vài nhà vệ sinh thế này làm sao mà đủ? Thế mà không thiếu đấy, vì nó trống trơn chẳng thấy mấy người đi cả. Đơn giản là giờ giấc họ bị quản lý khá chặt chẽ, có lẽ, mỗi lần xin đi vệ sinh cũng chẳng dễ dàng gì...

Nói với cô bạn đồng nghiệp, dù đã đi thăm biết bao nhiêu nhà máy thế này trong suốt mấy năm nay rồi, chẳng có gì lạ lùng cả. Thế nhưng sau mỗi lần đi, cảm giác unhappy lại y nguyên như lần đầu tiên. Thấy mang ơn cha mẹ cho mình ăn học đầy đủ để mình không phải khổ cực như thế. Feel guilty cho cái xách tay, bộ quần áo, đôi giày mình đang mang, hay thậm chí thỏi son mình thoa...đã bằng bao nhiêu giờ công người ta cặm cụi làm việc trong điều kiện tệ hại như thế? Thấy thương cho số phận của những con người, lỡ sinh ra trong một xứ nghèo gần nhất thế giới, để phải bị lợi dụng, bóc lột nhẫn tâm bởi những kẻ ngoại lai...Tả sao cho hết tâm trạng buồn bã lúc đó?

linhvang
#2 Posted : Sunday, October 15, 2006 3:05:42 AM(UTC)
linhvang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,933
Points: 1,248
Woman
Location: University Place, Washington State, USA

Thanks: 23 times
Was thanked: 45 time(s) in 43 post(s)
Đọc báo thấy nói nhiều nước người ta còn mướn con nít đi làm trong những môi trường tệ hại như vậy. Dĩ nhiên là con nít nhà nghèo bị bóc lột rồi. Black Eye
oc huong
#3 Posted : Sunday, October 15, 2006 4:28:30 AM(UTC)
oc huong

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,180
Points: 0

Đọc những lời viết của Song Ngư, Ốc Hương tưởng ra trong đầu một hình ảnh mà OH thường bị dằn vặt khi mua một món hàng thật rẽ ở VN.

Một cái giỏ xách 10 ngàn bao gồm biết bao công trình: Người chở tấm da (giả) đến hãng, người chất vô kho, người cắt mẫu, người may 6 cái túi, người may 2 đường dây kéo, người may đường dây đeo vai, người kết toàn bộ cái giỏ xách, người đống vô thùng, người chở đưa đến chợ, người ngồi bán... Thế mà giá bán chỉ có 10 ngàn tức là trừ tiền da, tiền chỉ, công những bàn tay ầy chắc chỉ được vài ba ngàn... thì thử hỏi mỗi người được bao nhiêu, mỗi ngày họ làm được bao nhiêu... Và rồi để dành để mua quyển sách tập đọc mỏng manh cho con... nghĩ đến mà đau lòng Song Ngư nhỉ.
Chị bán rổ đậu phụng, một ngàn một gói, ngồi bán cả ngày ở chợ mới hết rổ đậu, được bao nhiêu gói, mỗi gói chị lời được bao nhiêu, cả rổ, cả ngày chị lời được bao nhiêu? Có đủ bữa cơm rau cháo cho các con. Nghĩ đến mà đau lòng.
Sao dân mình khổ đến thế? Ba mươi năm gầy dựng lại có được gì ngoài bề mặt nhà cao vườn đẹp chỉ dùng để trả lời những ai rắn mắc.

Rất mong được đọc những lời tâm sự từ Song Ngư
OH
Song Ngư
#4 Posted : Sunday, October 15, 2006 2:48:47 PM(UTC)
Song Ngư

Rank: Member

Groups: Moderator
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 176
Points: 3

Was thanked: 1 time(s) in 1 post(s)
sis LV, sis OH ơi, thanks 2 sis chia sẽ với em nha
Nhiều khi em nghĩ, mình đi nhiều, thấy nhiều, chứng kiến nhiều thì phải chai sạn đi chứ.Vậy mà hổng biết sao...Smile

Lúc mấy người chủ dắt đi tham quan lòng vòng như vậy, em tự hỏi trong lòng người ta nghĩ gì? Người ta có áy náy không? Hay người ta chẳng thấy gì hết? Suy nghĩ lung tung thiệt mệt Tongue

Thật ra những nhãn hiện nổi tiếng trên thế giới họ có compliance về cái cái working condition cho người thợ, chẳng hạn như không sử dụng lao động trẻ em, không được làm quá 10 tiếng/ ngày ( tăng ca thì không quá 4 tiếng), môi trường làm việc phải tốt...v.v..Nhưng thực tế rất ít nhà máy áp dụng policy đó. Lợi nhuận vẫn trên hết mà!

Hiện VN mình có khoảng 1100 nhà máy giày dép, đa số của Đài Loan, Hàn Quốc. Nếu tính trung bình mỗi nhà máy có cỡ 2-3 ngàn công nhân, thì số công nhân cũng lên tới hàng triệu rồi !
Liêu thái thái
#5 Posted : Sunday, October 15, 2006 3:49:46 PM(UTC)
Liêu thái thái

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 2,677
Points: 786
Woman
Location: thôn bọ ngựa

Thanks: 8 times
Was thanked: 38 time(s) in 38 post(s)
Kisses SN, heart & Sad cùng em
ac cũng "sợ" về VN vì những chứng kiến như thế...

OH, kể chuyện "bà ngoại" M. cho bớt nhăn nè:
Chị M. trên đường từ nhà ra biển tắm chiều, gặp thằng bé lò dò theo mời đậu phọng, 1 ngàn 1 gói. Trong túi còn 3000 lẻ, chị mua luôn 1 gói 3000. Thế nhưng, hắn lẽo đẽo theo wài vì thích chị hay sao í, lải nhải
- Bè ơi bè, bè sáu chục chưa bè?
- Angry
- bè ơi bè, bè giống wại con ghê á bè, già lém rồi bè!
- Shocked... Hổng lẽ bà trả con đậu phọng, đòi tiền lại á! thiệt cái tình! Dead

TongueBig SmileBig SmileBig Smile
Song Ngư
#6 Posted : Tuesday, October 17, 2006 2:45:39 PM(UTC)
Song Ngư

Rank: Member

Groups: Moderator
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 176
Points: 3

Was thanked: 1 time(s) in 1 post(s)


mừng sis LTT trở về bình an nha! sis thật tếu lâm, đáng tiếc lần trước chỉ được chiêm ngưỡng dung nhan thôi mà chưa có cơ hội nghe sis...thọt lét như sis VTTT đã từng nói!Smile


Rừng Nauy-Murakami Haruki

Rừng Nauy, quyển sách dày 523 trang, lúc mới cầm về tưởng phải đọc...cả tháng mới xong. Vậy mà chỉ trong một weekend thôi, đã đọc tất tần tật, kể cả những lời bình in bìa trước bìa sau, và còn search trên nét...coi tiếp nữa! Đã lâu mới đọc được một cuốn sách lãng mạn đến như vậy!

"I once had a girl,
Or should I say
She once had me.
She showed me her room,
Isn’t it good?
Norwegian wood.
She asked my to stay and told me sit anywhere,
So I looked around and I noticed there wasn’t a chair.
I sat on a rug
Biding my time,
Drinking her wine.
We talked until two,
And then she said,
‘It’s time for bed’.
She told me she worked in the morning and started to laugh,
I told her I didn’t, and crawled off to sleep in the bath.
And when I awoke
I was alone,
This bird has flown,
So I lit a fire,
Isn’t it good?
Norwegian wood. "
( Beatles)

Một bài ballad đẹp và buồn đã làm nên nguồn cảm hứng cho Murakami Haruki? Một cô gái xinh đẹp, quyến rũ, bí ẩn, đưa chàng trai vào giấc mộng uyên ương đầy say đắm. Nhưng giấc mộng đó kéo dài không lâu. Chàng trai thức giấc thì cô gái đã biến mất rồi! Âm thầm rời khỏi anh, và biến mất khỏi cuộc đời đầy phức tạp và dối trá. Bởi vì, một tâm hồn trong trắng, thánh thiện, yếu đuối đã quen trong vòng tay bảo bọc của gia đình, của bạn bè, của người tình, thì một bước bước ra cuộc đời hỗn độn chẳng khác nào một cuộc tự sát!!!

Đọc Rừng Nauy thấy man mác một không gian buồn bã khắc khoải kiểu thường thấy trong những cuốn tiểu thuyết hiện sinh của Pháp, khi con người ta phải dằn vặt với sự bế tắc khi đi tìm bản ngã của mình và đôi khi thất vọng sâu sắc khi không thể hoà nhập cái bản ngã đó vào hiện thực đời sống. Cái tôi cô đơn và cái tôi thất vọng khi không thể liên kết được với những cá nhân khác trong cộng đồng. Lại thấy một chút hoang dại, buông thả, thoang thoáng giống phong trào hippy của giới trẻ Mỹ trong thập niên 60- 70. Luôn tù túng ngột ngạt trong thế giới đầy người và vật chất thừa mứa nên muốn quay về thiên nhiên để tìm bản ngã của mình. Chỉ có cuộc sống đơn giản, hoà mình với thiên nhiên, sự bình yên trong tâm hồn mới trở lại. Cả chuyện tình dục nữa, cũng giản dị như yêu và sống. Một lần nữa, tình dục không thể tách rời tình yêu. Tình yêu, đơn giản là yêu, thánh thiện, hồn nhiên như thuở hồng hoang. Và, tất nhiên một tác phẩm của người Nhật không thể thiếu cách giải quyết vấn đề theo kiểu Nhật: tự sát là lựa chọn duy nhất khi niềm tin đổ vỡ. Đa số các nhân vật đều chọn cho mình một kết thúc rất Nhật Bản như thế. Giải quyết mâu thuẫn, không gì hơn là triệt tiêu đi mặt đối lập. Nhưng một cá nhân làm sao triệt tiêu cả một xã hội, một cộng đồng? Cho nên, tự mình bỏ cuộc, để bảo vệ cái tôi, cái bản ngã của mình theo cái cách nó đáng được như vậy!!!

Rừng Nauy có những mẫu đối thoại rất giản dị song khá dí dỏm, dễ thương. Mỗi lời nói nghe ra đều rất tự nhiên, chân thành, mộc mạc.Như trong suy nghĩ chưa từng gợn chút dối gian...Yêu nhau, sống, chết hồn nhiên, như những trẻ thơ không bao giờ bị thế giới người lớn làm vẩn đục. Cho nên, chẳng lạ gì khi người ta đọc xong, cứ man mác một niềm tiếc nuối. Tiếc gì? Không rõ. Chỉ biết là tiếc lắm. Và, một chút mất mát. Cho những kỷ niệm, một thời đã qua, và qua mãi mãi...
Song Ngư
#7 Posted : Saturday, December 9, 2006 3:10:42 PM(UTC)
Song Ngư

Rank: Member

Groups: Moderator
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 176
Points: 3

Was thanked: 1 time(s) in 1 post(s)
Năm hết tết đến...Ba trăm mấy chục ngày trôi qua cái vèo, thời gian nhanh quá làm mình lúc nào cũng áy náy: chưa kịp làm gì cả...

Nhìn mình vẫn "cũ mèm" như thế. Nhưng SG thì thay đổi từng phút từng giờ. Chẳng hạn như con đường Hai bà trưng vốn quen thuộc vậy đó, mà chỉ trong vòng mấy tháng đã thay đổi biết nhường nào? Phòng trà M&Tôi và mấy nhà hàng cửa hiệu cạnh đó đã bị san bằng dành đất cho một cao ốc tương lai. Khu Đồng khởi bỗng đâu mọc 1 cái mall mới, hết sức sang trọng...Rồi dọc đường Lê lợi nữa, những cái shop cũ kỹ tự dưng thoắt cái thành những cửa hiệu đèn kính sáng choang...Sống ngay ở SG mà mỗi ngày mỗi thấy lạ, huống chi người từ nơi xa lắm?

Sự vật thay đổi. Đời người thì ngắn ngủi phù du. Bởi vậy mới có cái gọi là thuyết "existentialism" - chủ nghĩa hiện sinh.Khác với Rene Descartes cho rằng người ta chỉ tồn tại khi người ta "tư duy", "suy nghĩ"; Kierkegaard lại nhấn mạnh vế chính sự hiện hữu của con người, là con người, và chính con người - với tư cách một cá nhân. Nói rõ hơn, chính vì chúng ta tồn tại trong một khoảng thời gian và không lâu dài ( vĩnh cửu) nên tư tưởng về vấn đề "hiện sinh" đối với mỗi chúng ta vô cùng cấp bách. Theo ông, một người có thể đi qua cuộc đời bằng cách tránh nghĩ đến vấn đề đó, vẫn có thể sống bằng cách sao chép lại những gì người khác đã làm. Đấy là cách hầu hết mọi người đã thực hiện. Nhưng như thế, TA KHÔNG ĐÃ KHÔNG "HIỆN SINH " VỚI TƯ CÁCH MỘT CÁ NHÂN.

Vậy có gì khác biệt nếu ta thực sự "HIỆN SINH" ?Theo Kierkegaard,

** Ta thậm chí có những cảm giác lạ lùng khó giải thích, thấy mình băn khoăn, không hài lòng, mặt dù ta rất thành đạt trong mắt người khác

**Để thực sự "TỒN TẠI", ta sẽ phải đối mặt với những chân lý cơ bản về "THÂN PHẬN CON NGƯỜI" và phải quyết định trách nhiệm của ta sẽ là như thế nào

**Mỗi cá nhân đều tự do và thường xuyên phải LỰA CHỌN CÁI CẦN LÀM VỚI CUỘC ĐỜI CHÚNG TA. Những sự lựa chọn sẽ tích tụ lại và chung cuộc sẽ quyết định chúng ta cuối cùng sẽ trở thành kiểu người nào. Quá trình này là một chuỗi lựa chọn đầy kịch tính giữa các "giai đoạn" hoặc các "lĩnh vực" khác nhau. Chỉ có chúng ta mới có thể lựa chọn cái chúng ta làm và quyết định CHÚNG TA LÀ AI. Chúng ta phải chứng tỏ "quyền sở hữu" của chúng ta đối với những quyết định chủ chốt bằng cách bày tỏ sự cam kết đối với chúng.

Kierkegaard đặt cho trường hợp ngược lại ( non - hiện sinh ???) là bởi tính hèn nhát :tránh ra quyết định gay cấn và tránh cam kết bằng cách

**Sao chép những gì người khác nghĩ và làm

**phát triển một thái độ đứng tách ra khỏi cuộc đời mình

**Đổ lỗi cho số phận hoặc các thế lực lịch sử

**Dựa vào người khác sai bảo

Vì sao họ lại làm thế?Bởi vì ra quyết định là phải lãnh trách nhiệm với quyết định ấy. Nếu kết quả tốt thì không sao. Còn thất bại, thì sẽ bị trách mắng. Còn nếu người khác ra quyết định giùm ta thì nếu chuyện không thành, ta có thể đổ lỗi cho người khác, chứ không phải chính ta!( cái này mình tự diễn ;-) )

Cho nên mới nói, sống theo đám đông là dễ nhất. Làm cái gì người ta làm. Nghĩ những gì người ta nghĩ. Nhẹ nhàng đầu óc. An toàn tiện lợi. Nếu đã sống sao chép vậy rồi mà vẫn có gì trục trặc thì đổ lỗi tại số ta khổ, số ta không may..v.v...Và cứ như vậy mà sống hết đời. Thời gian như bóng câu qua cửa sổ. Lâu rồi đời mình cũng qua...

Cuối tuần - Gần cuối năm...

+++Soren Kierkegaard (1813 - 1855): triết gia người Đan Mạch, cha đẻ của chủ nghĩa hiện sinh "existentialism"

Phượng Các
#8 Posted : Saturday, December 23, 2006 3:17:55 PM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,432
Points: 19,233
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 646 time(s) in 606 post(s)
quote:
Gởi bởi Song Ngư
Nhìn mình vẫn "cũ mèm" như thế. Nhưng SG thì thay đổi từng phút từng giờ.

Không biết lúc này dọc theo bờ sông ở bến Chương Dương đã giải tỏa và làm lại lề đường xong chưa hở SN?
Song Ngư
#9 Posted : Thursday, December 28, 2006 1:17:55 PM(UTC)
Song Ngư

Rank: Member

Groups: Moderator
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 176
Points: 3

Was thanked: 1 time(s) in 1 post(s)
quote:
Gởi bởi Phượng Các

quote:
Gởi bởi Song Ngư
Nhìn mình vẫn "cũ mèm" như thế. Nhưng SG thì thay đổi từng phút từng giờ.

Không biết lúc này dọc theo bờ sông ở bến Chương Dương đã giải tỏa và làm lại lề đường xong chưa hở SN?



dạ chưa chị ơi...Smile
Song Ngư
#10 Posted : Thursday, December 28, 2006 1:19:36 PM(UTC)
Song Ngư

Rank: Member

Groups: Moderator
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 176
Points: 3

Was thanked: 1 time(s) in 1 post(s)
Cách đây 8 tháng đi NT với colleagues về, mình không hề nghĩ sẽ quay lại ngay trong cùng một năm 2006, mặc dù thành phố biển rất xinh đẹp, quyến rũ.Cách đây hơn 3 tháng, khi manh nha một ý nghĩ "escape" ra biển để relax, cũng chưa nghĩ đó là NT, mà phải là PT!Cách đây hơn 1 tháng, những kẻ "AA" ( always available) lại toa rập một mùa giáng sinh out of city, NT là một trong những destinations recommended, song chưa thấy hứa hẹn cái gì sáng sủa.Cách đây gần 1 tuần, vé tàu đã đặt, ngày phép đã booked, nhưng sao vẫn thấy mơ hồ.

1h sáng thứ 7 cập rập nhét vội mấy bộ đồ vào valise.Hơn 5h rưỡi mắt nhắm mắt mở lò dò ra ga vừa kịp tàu chuyển bánh. 1h rưỡi chiều 2 đứa lơ ngơ bước xuống tàu: ah NT !!!

NT nắng ấm yên ả chào đón 2 crazy girls từ SG khói bụi đông đúc. Vội vã check-in vào ksạn 62 TP, thay đồ tắm chạy ùm xuống biển. Thấy trời nắng chói chang nên tưởng bở, nghĩ sẽ tắm biển ra trò một bữa. Ai ngờ mùa biển động, nước lạnh buốt, sóng cao hơn đầu người, bờ biển hụt sâu hun hút. Nên để đỡ "quê" vì chẳng lẽ đi về không, 2 đứa nắm tay nhau "nhúng nước" cho ướt mình, nhưng sóng biển mạnh quất té lăn cù mèo, một phen xanh mặt, lạnh run cầm cập. Nên thôi, tẽn tò dắt nhau đi về khách sạn ;-)...

NT không chỉ là nơi chơi bời nghỉ ngơi, mà còn có một chút đặc biệt. 2 đứa đi cùng với V, một bà đồng nghiệp người Úc của H đến thăm một nơi tạm gọi mái nhà "cô nhi cô phụ" ở đường Phương Sài. Ngôi nhà nằm sâu trong hẻm, cửa đóng kín im ỉm, nhìn bề ngoài không có gì đặc biệt. Nhưng bên trong thật sự là một thế giới rất khác: thế giới của tình thương, của những mãnh đời có số phận nghiệt ngã, của những tấm lòng tưởng như chỉ có trong cổ tích...

Không biết chính xác từ bao giờ, ông P chủ ngôi nhà cảm thấy "bất bình" trước cảnh người ta "giết" những đứa trẻ "không bao giờ có cơ may được làm người" rồi đem đi tiêu huỷ như xác gà xác vịt. Nên ông âm thầm nhặt những body nhỏ nhoi ấy đem về chôn trong vườn nhà để nhưng hương hồn bé bỏng bớt tủi thân. Nhưng ngôi vườn nhỏ bé không đương nổi tội tông đồ của cả một thành phố, ông dành dụm mua miếng đất ở gần đèo Rù Rì làm nhà nghỉ cho các angel tẻo teo ấy. Dù chỉ mới vài ba năm, "nhà nghỉ" đã làm chốn dung thân của hơn 5000 linh hồn tội nghiệp!

Cũng có vài đứa may mắn hơn, được mẹ sinh ra đàng hoàng rồi mới "bỏ". Ông đem về ngôi nhà ở PS nuôi nấng, chờ khi nào người mẹ lỡ lầm ấy có điều kiện sẽ quay lại đón bé, gia đình đoàn tụ. Rồi cũng có những "unexpected to-be-mom" bơ vơ, ông gom hết về nuôi cho đến khi mẹ tròn con vuông, rồi mẹ cứ đi làm lại cuộc đời mới, con ông giữ giùm. Có nhiều loại mom như thế. Đa số chưa tới 20 tuổi, học ít, nghèo và có chút nhan sắc. Có đứa quen trúng sở khanh, có bầu rồi bị bỏ rơi. Có đứa yêu lầm anh có vợ. Lại có em không may gặp côn đồ rape. Mỗi đứa một hoàn cảnh, nhưng tựu trung chỉ có một câu: thân phận đàn bà !!! Nhìn đứa nào cũng sáng sủa xinh xắn và tuổi còn quá trẻ, cảm thấy đáng thương vô cùng...Làm thân con gái đúng là khổ, mà khờ khạo, nghèo nàn ít học thì càng khổ hơn nữa. Tương lai nào đón chờ các em này đây???

Thương nhất là những babies bị bỏ rơi. H. tinh ý nhận xét đầu tiên, sao mấy đứa này tụi nó ít khóc quá vậy???Cũng không hề phân biệt quen lạ gì hết, chỉ cần bế nó vào là ôm chặt cứng, không chịu buông ra. Cô T, người chăm sóc tụi nhỏ nói là, tụi nó thèm được bế được có người chơi đùa lắm, nhưng đâu có ai rãnh để chơi với tụi nó. Nghe tội nghiệp gì đâu. Có con bé Cam Tâm ( cái tên nghe đau lòng - nhưng ở đây người ta đặt tên cho bé theo quê quán mẹ bé, giống như bé này quê Cam Ranh, nên đặt trại thành Cam Tâm) mới 7 tháng tuổi mà khôn lanh active khác thường. Chỉ cần bế nó ra khỏi lồng củi là nó làm đủ trò tếu lâm chọc cười người ta. Nó có thể kéo chân lên tận đầu như làm xiếc, hoặc bò ra hít đất liên tục không mệt mỏi. Rồi tự vịn thanh củi đứng lên nhảy tưng tưng như trẻ 1 tuổi vậy!Bà V chơi với nó cả buổi, bà ngồi thở phì nhưng nó có vẻ chưa mệt mỏi. Bà đi về, nó níu áo không chịu buông làm bà suýt khóc!

2 đứa còn trở lại ngôi nhà này một lần nữa trước khi về SG để tạm biệt mấy bé. Bé nào cũng đáng yêu, giá như ở SG chắc ngày nào mình cũng qua chơi với bé...H cũng thương lắm. Nhờ H mà mình mới biết chỗ này. Mặc dù hai đứa gom góp chút tiền cho bé, nhưng nghĩ trong lòng, góp của không bằng góp công. Thật sự nể phục người có tấm lòng bỏ công sức tạo dựng ngôi nhà và chăm sóc bé mỗi ngày...

Liêu thái thái
#11 Posted : Thursday, December 28, 2006 9:00:25 PM(UTC)
Liêu thái thái

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 2,677
Points: 786
Woman
Location: thôn bọ ngựa

Thanks: 8 times
Was thanked: 38 time(s) in 38 post(s)

Kisses SN, em khỏe?

Ông P. ni cũng có cái tâm bồ tát như Anh Hài ở Huế: http://www3.sympatico.ca...en_tu_thien.html#anhhai

heart
Vũ Thị Thiên Thư
#12 Posted : Thursday, December 28, 2006 10:00:54 PM(UTC)
Vũ Thị Thiên Thư

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 5,031
Points: 2,424
Woman
Location: Thung Lũng Lá Rơi

Thanks: 231 times
Was thanked: 87 time(s) in 84 post(s)
Song Ngư
Vẫn nhớ SG
Gặp nhau trăm điều muốn nói ...nhưng lời nào hơn...
Đọc những dòng chữ cuả em trong Rừng NaUy lại liên tưởng..
Rose
oc huong
#13 Posted : Friday, December 29, 2006 6:00:55 AM(UTC)
oc huong

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,180
Points: 0

Hei Song Ngư,
Chịu khó vô đây kể chuyện nghen Song Ngư, chuyện VN mình.
Chị OH chờ SN mấy tháng nay rồi đó nghen Rose
OH
Song Ngư
#14 Posted : Saturday, December 30, 2006 10:44:41 AM(UTC)
Song Ngư

Rank: Member

Groups: Moderator
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 176
Points: 3

Was thanked: 1 time(s) in 1 post(s)
NT không chỉ có biển xanh ngắt với những rặng san hô xinh đẹp và hòn đảo hấp dẫn mà còn có rừng núi thăm thẳm và...thác Yang Bay. Thác này chỉ mới được khai thác gần đây nên còn khá hoang sơ, sạch sẽ ( ở VN rất lạ, hễ chổ nào trở nên popular là lập tức rác rưởi đầy nhóc, hàng quán bán buôn dày đặc dơ bẩn). Từ trong thành phố đến đó khoảng 45 km, trên đường đi ghé thành cổ Diên Khánh ăn bánh ướt rất ngon mà rẻ nữa - mỗi dĩa có 500 đồng thôi. Ăn một lúc thấy trước mặt đứa nào cũng cả chồng đĩa mắc sợ. Tới nơi cũng đã hơn 11h trưa, cứ tưởng lỡ mất mấy màn biễu diễn đua heo, được quảng cáo là màn đặc sắc nơi này. Nhưng đến mới biết, do ít khách nên mình phải bao đủ sở hụi thì lúc nào mình yêu cầu là có...đua. Đứa nào cũng tò mò không biết đua heo nó ra làm sao, có giống đua chó hay đua ngựa không? Nên đành rút tiền mua dư vé để người ta tổ chức cho coi. Ai dè, vô tới "trường đua" mới phát hiện mình...bị lừa. Trong đó đã có sẵn 1 đám khách tây cầm sẵn vé đứng đợi!Thôi thì thôi, đã ...lỡ rồi, đàng ngậm bồ hòn vào xem cho biết. Hóa ra cũng chẳng đặc sắc , dăm ba con heo mọi ủn ỉn chạy trong những cái luồng phân sẵn, mà phải cầm gậy thúc thúc nó mới chạy...Con nhỏ tây nhăn nhó, it's not fun...hit it to run...I don't like it..not fun...Nó tội nghiệp mấy con heo bị hit nên chẳng thấy enjoy gì hết...

NT đêm Noel không quá đông đúc ồn ào như SG nhưng vẫn có chút nhộn nhịp. 3 đứa định đi dạo một vòng rồi sẽ vô Sailing Club chơi...Dạo một hồi đến nhà thờ Đá...dự lễ luôn tới hơn 11h, thành ra con heo sữa buồn ngủ đòi về khách sạn ( sau này mới biết nếu hôm đó vẫn vào S.C thì đã gặp vợ chồng bà V. và mấy ông bạn rồi)...

Tour đảo ngày hôm sau cũng vui. Đi cả ngày mệt mỏi vậy mà lúc về còn đổi khách sạn nữa. Mình và H move qua Quế Thảo, vì T., tiếp tân của khách sạn này hứa để dành cho 2 chị một phòng dễ thương nhất. Mà đúng là như vậy, phòng đó được trang trí đặc biệt khác những phòng còn lại, phong cách đẹp và ấm cúng cộng một chút lãng mạn, nên quay sang chọc H., 2 đứa mình đều là con gái mà ở cái phòng này sao giống new couple đi honeymoon ghê!

Những ngày nghĩ trôi qua nhanh quá. H không chịu về đòi ra Hội An chơi tiếp là mình cũng...xốn xang trong lòng. Những nghĩ đến pending stuff đang chờ ở nhà mà ngán ngẩm, nên thôi đành "rơi tự do xuống đất" trở về với thực tế: back to work! :-(

Song Ngư
#15 Posted : Saturday, December 30, 2006 10:51:06 AM(UTC)
Song Ngư

Rank: Member

Groups: Moderator
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 176
Points: 3

Was thanked: 1 time(s) in 1 post(s)


Sis Liêu ơi, bài trong link sis đưa em đọc hay và có chút trùng hợp hén sis. Cái ông P ngoài NT cũng họ Tống. Mấy bé được đặt tên theo họ ổng: Tống Phước ++

sis Lieu, sis Thư and sis OC ơi, happy new year nha! beerchugRose
Phượng Các
#16 Posted : Saturday, December 30, 2006 5:38:53 PM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,432
Points: 19,233
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 646 time(s) in 606 post(s)
quote:
Gởi bởi Song Ngư
Ai dè, vô tới "trường đua" mới phát hiện mình...bị lừa.
Black Eye
Nhiều người hình như không thích tính chuyện làm ăn lâu dài, cứ chụp giựt lừa gạt được miếng nào thì nuốt miếng đó. Nếu chịu nghĩ tương lai thì đã làm ăn đàng hoàng tử tế hơn rồi. Du khách đi rồi thường cho kinh nghiệm cho người đi sau, thì khách từ từ tăng gia.
Chả trách mà vì sao thống kê cho thấy con số du khách trở lại VN rất ít.

Song Ngư
#17 Posted : Wednesday, January 17, 2007 11:07:05 PM(UTC)
Song Ngư

Rank: Member

Groups: Moderator
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 176
Points: 3

Was thanked: 1 time(s) in 1 post(s)
Một ngôi chợ bị cháy. 5 người bị bắt . Hơn một ngàn người ( và gia đình ) tự dưng trắng tay.

Tại sao ngôi chợ bị cháy? Nếu không biết tại sao thì lý do giải thích nghe có vẻ hợp lý nhất là chập điện. Vậy sao không chữa cháy ngay để cho cháy tàn cháy lụi, để cho hậu quả thảm khốc rồi mới có màn bắt bớ điều tra?

Ở VN người lúc nhúc, bất cứ chỗ công cộng nào hình như cũng "có nguy cơ hoả hoạn". Chợ búa, trung tâm thương mại, chung cư, cao ốc văn phòng...Dĩ nhiên chỗ nào người ta cũng có cái gọi là "hệ thống PCCC" ( phòng cháy chữa cháy) với tấm bảng màu đỏ chữ vàng in "điều lệ phòng chống cháy nổ" với đủ thứ nghiêm cấm cộng thêm vài cái bình xịt để kế bên cho có...màu. Thế thôi. Lúc cháy thiệt thì cái bình đó hổng biết xịt ra cái gì? Trong khi đó, dây điện chằng chịt khắp nơi, sợi to sợi nhỏ, bó chùng sát đất, bó treo trên cao, hổng biết chập lúc nào. Nếu trong chợ thì hàng hóa ngổn ngang, chất đầy nhóc, chẳng biết chạy lối nào khi cháy? VN đã có mấy vụ cháy kinh hoàng, chết người tốn của không biết bao nhiêu mà kể, gần đây nhất là vụ cháy ITC. Vậy đó, nhưng hình như người ta cũng chưa quan tâm lắm đến cái hiểm hoạ này. Cho nên có gì lạ khi lâu lâu lại có một vụ xôn xao cả nước, cháy chỗ này chỗ khác, vài ( chục ) người chết, thiệt hại vài trăm ( nghìn ) tỷ đồng...v.v....Chỗ nào bị thì xui ráng chịu, chứ mấy chỗ khác cũng chẳng buồn ngó lại mình coi có an toàn chưa? Lúc mới bùng phát đám cháy nào cũng chỉ là nhúm lửa nhỏ. Nhưng người ta chẳng biết làm sao để nó đứng có lan ra. Khi nó lan ra, xe chữa cháy chạy tới thì lại là câu chuyện khác. Có khi xe nửa đường...hết nước (???), có khi đường vào chỗ cháy hẹp quá không vô được, khi chen chúc vào thì...sự đã rồi!!!??!! Ôi biết bao nhiêu điều "đáng tiếc" khác, mà chỉ cần bớt một điều thôi thì hậu quả đã không đến nỗi nào?
Người dân VN ít có thói quen mua bảo hiểm. Nên khi có tai nạn xảy ra chỉ còn biết đấm ngực kêu trời!!!

Chiều nay đọc bài báo đăng tin 5 người bị bắt vì vụ mà thấy buồn. Đúng là họ cũng có lỗi phần nào trong vụ này. Nhưng thử hỏi, với những điều kiện như trên thì dẫu họ là người hết sức tận tuỵ , hết sức trách nhiệm, thậm chí sẵn sàng xả thân trong ngọn lửa để cứu hàng chăng nữa thì có ngăn nổi đám cháy hay không? ?Nếu có trách thì trách ai đây, hay chỉ biết đổ thừa vì đất nước quá nghèo, quá lạc hậu, dân trí quá thấp? Họ, từ 47 -55 tuổi. Không trẻ trung gì. Có thể đoán được họ đã làm cái công việc "bảo vệ" này gần nữa đời người. Họ ít khi được training theo cái nghĩa "bảo vệ" thực thụ, mà thường chỉ có mặt "giữ nhà" thì đúng hơn. Họ là người chồng, người cha trong gia đình, bỗng dưng một ngày bị đi tù vì...cháy chợ. Đột ngột, bất ngờ, đúng là tai họa từ trên trời rơi xuống. Những người chủ hàng tất nhiên đau lòng vì mất của. Dư luận phẫn uất, trách cứ. Nên phải có ai đó chịu trách nhiệm.Ai đây? Chẳng lẽ đội cứu hoả mấy tháng một lần tới kiểm tra "công tác PCCC" nhưng chẳng phát hiện cái gì bất ổn ( vì đa số chỉ kiểm tại...quán nhậu). Trách ai xây cái chợ không hợp lý an toàn? Ai nữa? Thôi thì phận người như sâu bọ, như con giun con dế, càng nghèo càng thấp cổ bé họng...Vô tù vài năm bịt miệng thế gian, rồi ra...sống nốt tuổi già!Sad



Song Ngư
#18 Posted : Sunday, January 21, 2007 2:49:17 PM(UTC)
Song Ngư

Rank: Member

Groups: Moderator
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 176
Points: 3

Was thanked: 1 time(s) in 1 post(s)
Làm việc trong thế giới đàn ông trị

Đã gần một năm kể từ lúc mình chuyển sang vị trí mới, bỏ lại sau lưng một "vương quốc nữ giới" với nhiều kỷ niệm buồn vui.

Nơi đây gần như hoàn toàn đối lập với team cũ, từ công việc, tổ chức, quan hệ giữa đồng nghiệp, đối tác..v.v... Phải nói mình có cơ hội học hỏi rất nhiều, trưởng thành hơn mà cũng..xì trét hơn! Có phải vì môi trường làm việc mới của mình là một môi trường đàn ông trị?

Ngẫm đi ngẫm lại thấy cũng đúng. Sếp cao thấp các loại, từ global, regional tới local đều là những ông trung niên gạo cội. Đối tác cũng thế, chẳng thấy bên nào thấp thoáng bóng nữ nhi. Đã vậy, đám nhân viên của mình cũng toàn đám con trai loai choai lóc chóc! Ngó đi ngó lại, chỉ có mình mình trơ trọi, vẫy vùng giữa đám "quỷ ma", nhỏ bé và đơn độc!

Mặc dù mình thuộc loại cấp tiến ( hăm hở mấy đề tài nữ quyền lắm, và rất ngưỡng mộ Hilary Clinton ), song phải ngậm ngùi thừa nhận làm con gái là một thiệt thòi at working place! Mặc dù biết trong chừng mực nào đó vẫn được sếp lắng nghe và ưu ái, nhưng tự bản thân mình phải nỗ lực, phải chứng tỏ rất nhiều mới được chấp nhận trong "thế giới đàn ông" này. Sếp ưu ái thì ưu ái, nhưng bởi vì mình là nữ nên được sếp "chiếu cố" cho ở nhà khi đi tiếp các đối tác. Phải vậy thôi, chẳng lẽ cả đám đàn ông đi...nhậu thịt chó mà dắt mình theo, mặc dù sự có mặt của mình cũng cần thiết cho business?!! Dân VN khi đi ngoại giao với đối tác, chủ yếu là nhậu nhẹt mà thôi!!!Nên cuối cùng vẫn chỉ ở nhà và nghe...kể lại, ok, hôm qua mình đã ký hợp đồng với airline này, forwarder kia...Bên đó có anh A, anh B, anh C...mai mốt mình làm việc trực tiếp...e lấy name card này để liên hệ nhé..v.v...

Với đám nhân viên thì càng khổ. Mặc dù là nữ duy nhất nhưng không được...mè nheo õng ẹo, ngược lại phải đóng vai khó khăn, cứng rắn. Nếu không chúng nó sẽ ỷ lại và nói không nghe Shocked

Đàn ông với nhau, tất nhiên làm việc theo kiểu...đàn ông. Đấu đá cũng...đàn ông, thẳng tay, quyết liệt, mưu ma chước quỷ như Tam quốc diễn nghĩa ( nữ thì chỉ giỏi nói xấu nhau mà thôi ). Mình ghét nhất chơi trò chính trị với nhau, cứ nghĩ làm việc hết sức hết lòng, phải giữ cái công chính. Nhưng thật ra, buôn có bạn, bán có phường, làm việc phải có...phe phái.Phải có "cạnh tranh để phát triển" Question? Hổng biết có đúng vậy không hay bản chất con người là hiếu chiến? Không biết mai mốt rời chỗ này, mình sẽ thành "cái" gì đây???Shy

Trưa ở công sở, break-time
Từ Thụy
#19 Posted : Monday, January 22, 2007 9:33:07 AM(UTC)
Từ Thụy

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,394
Points: 39
Woman

Thanks: 2 times
Was thanked: 3 time(s) in 3 post(s)
quote:
Gởi bởi Song Ngư
song phải ngậm ngùi thừa nhận làm con gái là một thiệt thòi at working place!

...chẳng lẽ cả đám đàn ông đi...nhậu thịt chó mà dắt mình theo, mặc dù sự có mặt của mình cũng cần thiết cho business?!!


Nhiều khi các ông trưa trưa kéo nhau ra quán bia làm vài ly, mình không đi theo thì bảo mình không hoà đồng với các đồng nghiệp.
Phượng Các
#20 Posted : Friday, January 26, 2007 2:18:23 PM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,432
Points: 19,233
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 646 time(s) in 606 post(s)
Ở bên Anh thì chiều chiều tối tối sau giờ làm việc thấy thiên hạ vô quán uống bia rất nhiều, tới mức gây ngạc nhiên. Phụ nữ cũng y như phái nam, uống bia ào ào. Thấy họ cũng khề khà với bạn bè khác phái. Thuốc lá cũng thế.
Tôi thấy bên Mỹ người ta ít đi ăn với nhau để bàn chuyện làm ăn. Ngồi bên bàn ăn là giây phút dành cho người thân, cho sự hưởng thụ. Mà hưởng thụ thì đâu để cái chuyện đầy stressful là business chen vào. Tôi cũng quen theo như vậy, chỉ dành sự thưởng thức bữa ăn với những người thân thiết với mình.

Users browsing this topic
Guest (4)
3 Pages123>
Forum Jump  
You cannot post new topics in this forum.
You cannot reply to topics in this forum.
You cannot delete your posts in this forum.
You cannot edit your posts in this forum.
You cannot create polls in this forum.
You cannot vote in polls in this forum.