Sướng hay khổ?
(tán gẫu nhân đọc blog của một to-be-mom buồn bã vì vừa siêu âm ra con gái - theo cô làm đàn bà sao khổ quá [8))
Cái này tùy quan niệm của mỗi người mà tự nghiệm ra cuộc đời mình sướng ( happy ) hay không sướng ( unhappy )! Muốn vậy, phải xem thế nào là sướng?
Hình như có rất nhiều cuốn sách viết về đề tài này, đại loại như tìm kiếm hạnh phúc ở đâu, làm thế nào để sống hạnh phúc, hay dạy cách…quên khổ để thấy mình sướng như Quẳng gánh lo đi mà vui sống - ông Nguyễn Hiến Lê dịch từ trước năm 75 đến bây giờ cũng chưa mấy lạc hậu.
Hoặc như đạo Phật tìm căn nguyên cội nguồn của sự đau khổ, để dạy con người muốn hạnh phúc thật sự thì hãy gạt những cái "sân si" ấy đi mà sống thanh thản bình yên.
Đối với một người lao động nghèo , hạnh phúc đơn giản chỉ là bữa ăn ngon lành no đủ và thuốc thang khi bệnh tật, một chút tiền "dắt lưng" phòng khi hữu sự, một tấm áo đẹp cho bằng chị bằng em mỗi khi ra ngoài. Vì những nhu cầu ấy mà họ nai lưng làm lụng cực khổ, thỉnh thoảng ngậm ngùi đúc kết, à sao cái thân mình cực như trâu mà chẳng dư dả gì hết, song cũng sướng hơn khối đứa đói rách tả tơi! Họ có thấy hạnh phúc không?
Khá hơn một chút, có nhà thì thích có nhà to hơn đẹp hơn, nhiều tiền hơn. Giàu rồi thì lại thích giàu hơn nữa, và thêm danh vọng, được nổi tiếng, được trọng nể, được quyền lực sai khiến người khác. Vậy người ở đỉnh cao sự giàu có và quyền lực, họ có hạnh phúc không? Chắc chắn là không! Vì họ lại có những âu lo khác, làm sao giữ được quyền lực và sự giàu có này vĩnh viễn? Rồi mình chết đi con cái tiếp tục gìn giữ duy trì hay phá đi?
Cho nên công thức chung của tất cả các loại sách dạy cách sống đều khuyên mình hãy bằng lòng với những gì mình có để có hạnh phúc. Nhưng như vậy có đủ không? Thường thì sách vở còn khuyên nên quan tâm chia sẽ với người khác nữa mới hạnh phúc thật sự. Lý thuyết là vậy, và nhiều người cũng nghĩ mình sống như vậy, song thật ra chưa hẳn thế…Nhiều khi mình còn mix up những gì mình làm cho mình mà cứ tưởng đang làm cho người khác!
Cội nguồn của sự đau khổ chính là sự ham muốn bất tận của con người. Đôi lúc người ta hay đổ thừa hoàn cảnh, đổ thừa tha nhân, trừ những đứa trẻ nhỏ mồ côi, bị bỏ rơi, bị abused vì chúng không có khả năng tự bảo vệ, còn những người lớn thì sao? Tại sao mình đã có được đầy đủ trí khôn và sức lực lại không thể tự bảo vệ mình hay tự find out niềm hạnh phúc? Hay mình đã có rồi nhưng chính nhưng sân si làm mình tưởng mình khổ?
Cũng có thể như thế! Ôi sao tôi thấy đau khổ quá khi trong bạn bè ai cũng kiếm thật nhiều tiền còn tôi kém may mắn nên có đồng lương ít ỏi? Sao cái thằng đó được nhiều người ưa thích săn đón như thế trong khi tôi có kém cạnh gì mà chẳng ai chơi? Sao nhà kia xây to thế mà nhà mình chỉ bé tẹo vầy thôi? Sao con mình giỏi giang vậy mà không đậu hạng nhất mà con nhà ấy có ra gì cứ đứng đầu lớp mãi?
Ta đau khổ vì ta ghen tị, vì ta sợ thua kém, vì ta ham muốn mà thiếu nỗ lực, thiếu chia sẽ, thiếu thông cảm?
Ta thích ta có hết mọi thứ. Và mọi thứ ta có không ai được có. Chỉ mình ta thôi. Để lúc đó ta sẽ ngậm ngùi thương hại, ban bố chút ít dư thừa của ta coi như ta vừa thương người, vừa nhân từ, vừa rộng lượng…Và hãy tung hô khen ngợi sự thành đạt của ta cũng như luôn luôn cảm ơn ta về những gì ta ban phát…
Trên đời này có thứ hạnh phúc nào không đánh đổi? Đánh đổi thời gian, sức lực, mồ hôi nước mắt…Sometimes vài thứ quý giá khác nữa. Cho nên hãy tạ ơn cuộc đời nếu ta thực sự "may mắn" hơn người khác khi công sức ta chưa bỏ ra là bao….
Ôi cái topic này nói sao cho hết???
Trưa vp - luôn luôn buồn ngủ
( tập 2: con trai hay con gái sướng hơn? )