PC và các bạn mến
Thật tình thì OH không muốn phóng tác.
OH đã dịch thử được 1/3 quyển sách: Morten 11 Tuổi của ông Simon Flem Devold. Câu chuyện đã làm xáo động một số người có quan tâm đến con trẻ cách đây khoảng 10 năm. Dịch với ý định đưa lên một vài diễn đàn nghiêm túc, để cùng học hỏi.
Số là như thế này: Trên nhật báo Aftenposten, một tờ báo lớn nhất của Na Uy, mỗi thứ bảy, ông Simon Flem Devold phụ trách phần trả lời thư cho các trẻ em. Và ông là người được giới giáo dục, trẻ em yên mến vì lòng thành thực, cỡi mở và ông đã giúp rất nhiều trẻ gặp đủ mọi khó khăn trong cuộc sống. Ông nhận được một lá thư lạ lùng của một em 11 tuổi, ông tạm gọi là Morten. Từ đó, với lời yêu cầu của Morten, ông đưa lên báo những gì được trao đổi giữa ông và Morten. Thày cô giáo khuyên cha mẹ, học sinh tìm đọc mục này mỗi ngày thứ bảy. Từ đó, vô số thư của các em gởi đến Morten được đưa lên báo. Cũng do được phép của Morten và ba mà em, ông cho ra đời quyển sách này.
Hơn một năm trước, OH tìm tài liệu đề bổ sung cho một truyện ngắn, OH tình cờ đọc lại quyển này mới có ý định dịch. Ý định là sẽ gởi thư xin phép tác giả và ba ma em Morten sau khi đã dịch một phần để thử "tài". Nhưng suy đi nghĩ lại: Tác giả là người bạn xưa của ông xã, OH đã một lần chào. Nay mình xin phép dịch sách của ông chỉ để đưa lên một vài trang net, biết nói thế nào đây. Vô tình, mình đưa ông vào thế kẹt: khó từ chối vì ông biết OH là vợ của người bạn xưa. Đành cho vô hộc tủ.
Thôi thì bây giờ OH đưa lên một đoạn mở đầu, tặng các bạn, cũng đáng làm mình suy nghĩ lắm. Vì đây là lời văn kể trực tiếp và OH muốn giữ nguyên chất trẻ thơ trong từng câu văn để các bạn nhận thấy cái "bứt đầu bứt tai" của người dịch vì từ ngữ xử dụng rất ư là trẻ con.
Mời đọc:
Lời mở
Vì nhiều lý do, quyển sách này được viết rất nhanh. Tôi có thể viết theo một cách khác hơn nếu tôi có nhiều thì giờ. Nếu có thể, tôi muốn thay đổi rất nhiều những gì viết về tôi. Morten cấm ngặt điều này vì đây là quyển sách của em.
Bản thảo đã được đọc cho Morten. Cả em và Ba Má em đã chấp thuận và mong muốn quyển sách này sẽ ra đời.
Tôi muốn cám ơn em Morten, một trong những người bạn thân nhất tôi đã có, và Ba Má em, những người tôi kính trọng.
Oslo, 2. ngày phục sinh, 17, tháng tư 1995
Phục Sinh, 17, tháng tư 1995
Simon Flem Devold
***
Sinmon mến! Ông sẽ nhận một bức thư lạ lùng, vì bây giờ, em muốn viết một bức thư cho ông, điều em đã dự tính từ lâu. Nhưng, trước tiên là em không có thì giờ. Và rồi bỗng nhiên em có thật nhiều thì giờ. Nhưng khi đó thì em lại quá yếu đến nổi em không viết được gì cả, lâu lắm.
Mỗi lần em định viết, em có một cách để nói chuyện với ông, tận cùng trong em. Dầu ông chưa nghe điều đó, nhưng em vẫn tin rằng ông đã nghe. Có một vài lần, em tin rằng ông cũng trả lời nữa. Em hy vọng ông không nghĩ rằng em ngờ nghệch khi em nghĩ như thế.
Hiện giờ em nằm trên giường ở một bệnh viện, và em cảm thấy khỏe. Dỉ nhiên đôi ba lần em cũng bị đau đớn lắm, nhưng có cái gì đó trong em, hình như em quen rồi. Từ trước, có bao giờ em nghĩ là em sẽ quen với chuyện đau đớn này đâu.
Chuyện mà em định kể cho ông là thỉnh thoảng bị bệnh cũng hay thôi. Em không muốn nói rằng mình sẽ ước ao được bị bệnh, nhưng ta cũng có thể nghĩ rằng sự bệnh hoạn không phải chỉ đau đớn và buồn bả không thôi. Về phần em, em bị bệnh nặng đến nổi em sẽ không sống được lâu nữa. Điều này làm em buồn, bởi vì cuộc sống lại trở nên tốt đẹp hơn trong năm cuối cùng này. Nhưng bây giờ em sẽ kể những gì em muốn viết.
Hồi trước, khi em muốn viết là em đau đớn lắm , và cô đơn nữa, đặc biệt ở nhà. Ba và Má luôn luôn có đủ chuyện để làm, Ba Má làm việc và làm việc. Em là con một, và em thường ở nhà một mình. Em được nhiều thứ lắm, không một người bạn nào của em có nhiều đồ như em. Chính em tự ao ước những món đó mà, nhưng khi nghĩ lại, em chỉ ao ước thỉnh thoảng gia đình em được những giây phút ấm cúng với nhau.
Ở trường, em học giỏi, Ba Má rất hãnh diện về điều đó. Ba Má nói em thông minh, và em đúng là người con trai như Ba Má mong ước. Lời khen thì em không thiếu chút nào cả.
Nhưng rồi cách đây hơn một năm em bị bệnh. Và từ đó em chỉ thường ở bệnh viện. Hay cũng có thể bằng thời gian em ở nhà, nhưng em cảm thấy em ở bệnh viện hoài thôi. Lúc đầu các bác sĩ tin rằng em sẽ chết trong vài tuần lễ. Bác sĩ không nói chuyện đó với em, nhưng sau đó thì em biết được. Và bây giờ là đến chuyện tốt đẹp với căn bệnh của em: Bỗng nhiên giữa Ba Má và em khác hẳn. Ba Má gần kề bên em suốt thôi, có khi hoặc Ba, có khi hoặc Má, Ba Má nói hoài là Ba Má thương em lắm, và điều này lúc trước Ba Má ít khi nói đến. Em không nghĩ đến điều này cho đến sau này, hồi đó trước khi em bị bệnh, em cứ tin là Ba Má không thương em như bây giờ.
Cả năm nay, em nói chuyện rất nhiều với Ba Má. Điều này khiến cho cả nhà từ từ có thể nói tất cả mọi chuyện với nhau. Khi em kể là hồi trước em rất cô đơn, Ba Má nói lúc đó Ba Má không biết rằng việc cả ba sum quầy bên nhau là quan trọng như thế nào. Cả hai đều có việc làm tốt, nhưng bây giờ thì Ba Má giảm bớt, Ba Má nói rằng gần gủi bên em là điều quan trọng hơn.
Có một điều lạ là Ba Má nói Ba Má khám phá rằng chính Ba Má cũng gần gủi nhau hơn. Em có nói với Ba Má là khi em không còn sống nữa thì Ba Má không được làm việc nhiều trở lại, vì bây giờ Ba Má cũng nhận thấy ba Má hạnh phúc hơn khi Ba Má bên nhau và thương nhau.
Dạ, em viết liên tu, nhưng bây giờ thì đủ rồi. Bây giờ em không biết em còn sống bao lâu nữa, chỉ chờ thôi. Có điều làm cho em vui là em đang khám phá ra những điều mà em không bao giờ khám phá ra khi em còn mạnh khỏe. Điều này Ba Má cũng tự khám phá ra nữa. Đôi lần, Ba Má khóc khi Ba Má ở đây, nhưng riêng phần em, em tin chắc rằng cả ba sẽ gặp lại nhau. Cho nên nếu ông muốn gặp em, tốt nhất là ông thực hiện cho sớm đi. Do đó em cho ông địa chỉ. Nhưng ông không nên nói lại cho người khác biết.
Morten, 11 tuổi