Hoài Hương Xưa
Phần Thứ Ba
Chương 33
Chuyện “CHAT” BÙ KHÚ
(của ông bà già gân 60)Date: Mon, 1-26 -2004 -00:05:34 -0700 (PDT)
From:
"Tony Dautry khanhson21@saigon.com Add to Address Book Add Mobile Alert
Subject: Thư mang số # 4.946 = 1-26-2004 * Mình cùng “CHAT” nghen
To: "wit <
tio1@yahoo.com >
CC:
*
Ghi chú:
- 1a = lời của chàng
- 2e = lời của nàng
*
Chào Mi Mi thương, (Từ bi giờ anh phải gọi em là con mèo mi mi của anh nha).
- 1a- Hôm đầu tháng Giêng, năm 2004, anh bị con “vòi vọi” to như con bọ xít, thân đen bóng, cánh cứng, có vòi như cây kim cong cong, nhọn hoắt. Nó có bốn chân và hai cái râu, từ dưới gầm giường bò lên nệm. Thừa lúc anh ngủ say, nó chích anh mấy phát, cái trán sưng chù vù. Cứng ngắt và ngứa ngáy, nhức nhối kỳ lạ. Gần cả tháng rồi, vẫn đau nhức, sưng tấy lên và ngứa lắm. Vậy mà em còn chọc quê anh là “mọc sừng” ha. Giận thì thôi.
- 2e- Ui! Em cứ tưởng là do anh đi hoang. Xin lỗi nha.
- 1a- Hôm nay, anh tức quá đi thay tấm drap mới, giặt mền, gối, rồi anh lật hết những thanh giường ra. Lau nhà sạch sẽ xong, anh lấy thuốc xịt hết vào mấy cái khe. Thì thấy hai con “vòi vọi” đen đen lăn ra chết. Chứ nó chạy nhanh kinh khủng, không thế nào đập trúng. Anh bỏ nó trong bao nylon. Chiều nay sẽ đem nó xuống bác sĩ chữa trị da liễu cho ổng xem. Vì bác sĩ cho rằng nó là con A Sừng! Cách đây vài tháng anh cũng bị nó chích như thế. Anh đến bác sĩ khám và mua thuốc pomade xức. Chẳng ăn thua gì!
- 2e- Ở một tỉnh thành gần khu núi đồi, hồ ao, đầm lầy bên Úc (nơi chị Tú ở). Có một chỗ dành để người dân cắm trại. Nhiều mái lều dựng lên, ăn ở vui vẻ. Bỗng họ nghe tiếng hét to kinh khủng, ở một cái lều hơi gần gần bờ hồ.
Con cá sấu to lớn bò đến ngoạm chân người đàn ông, lôi đi xềnh xệch. Cả khu cắm trại hốt hoảng nhốn nháo, họ ùa ra bãi xem chuyện gì. Một người đàn bà cùng gia đình cắm lều gần đó, nhìn thấy cảnh tượng hãi hùng đó trước tiên. Hai bàn tay không, bà ta can đảm nhảy cỡi lên mình con cá sấu. Hai tay bà ta ôm ghì lấy lưng và nách con vật, hai chân bà quắp chặt vào bụng nó.
Con cá sấu giật mình, hãi hùng nhả chân người đàn ông ra. Nó quay ngược mỏ lên, táp táp vào người đàn bà không được. Thế là nó vát bà ta chạy tuốt xuống hồ nước. Mọi người bất ngờ sững sốt nhốn nháo sợ hãi kêu la inh ỏi. Một người đàn ông ở lều khác, bình tĩnh xách súng chạy đến gần. Tay thiện xạ do dự một phút, rồi đưa súng lên nhắm và bóp cò. Đùng!... Đùng!
Con cá sấu giẫy giụa vài cái, rồi nằm ngay đơ nửa trên nửa dưới hồ nước. Người đàn bà can đảm phi thường ấy không bị lạc đạn, mệt đứt hơi, bà ta nằm vật ra bên con vật nhuộm máu đỏ. Người ta vội vã gọi trực thăng đến, cấp cứu hai nạn nhân. Một người bị cụt chân, một bà bị gãy tay. Chỉ vì “cái mỏ” con cá sấu.
* Rồi, còn một chuyện có thật nữa: Hai chị em cô bé đi tắm sông ở Nam Phi. Cô chị độ mười tuổi thấy em nó bị con cá sấu ngoạm, con cá sấu đang cố sức lôi đứa em xuống sông, để ăn thịt. Cô chị quýnh quá, không biết làm sao, cô ấy không còn biết sợ hãi, cô ấy chạy đến bên con cá sấu, lấy ngón tay trỏ chọt lủng mắt con cá sấu, chọt rất mạnh.
Con cá sấu bị bất ngờ, và đau lắm. Nên nó nhả cô em ra. Nó lo chuồn xuống nước, lặn mất tiêu. Cô em bị thương nặng. Họ cấp cứu hai chị em vào bệnh viện. Đó, anh thấy chưa? Mà anh còn đòi cuối tuần nầy, đi ăn thịt cá sấu với anh Vượng, anh Nuôi hỉ!
- 1a- Em có “ấn tượng” nên em thấy sợ. Vì thấy nó dữ dằn, da lởm chởm sù sì gớm ghiết, móng chân móng tay nhọn hoắt. Cái mỏ và hàm răng ôi thôi kinh dị. Nhất là buổi tối, ngày chúng mình đi vào trại nuôi cá sấu xem. Trong bóng tối, mình lấy đèn pin rọi xuống ao, hồ, thì trông thấy những đôi mắt của nó, như là ánh sao lấp lánh. Vì hai con mắt nó sáng rực, đỏ au, từng con từng con nó nhìn sững vào ánh đèn.
Thịt nó trắng, mềm và thơm ngon hơn thịt gà. Thịt vịt. Lại có hương vị đặc trưng thơm hơn thịt gà nữa em à. Làm sạch, xào với sả, ớt, mè, tỏi, hành, ngũ vị hương, ít dầu hào, ăn với bánh tráng nướng. Thật ngon hết sẩy. Em ơi.
- 2e- Anh lại nhem thèm em nếm tí rượu cá sấu nữa hả.
- 1a- Rượu nầy là môn thuốc, người ta nói để trị bệnh suyễn hữu hiệu lắm em ơi! Uống vào nghe "đã" đến óc. Tuyệt cú mèo.
- 2e- Rồi anh hỏi đố em: Có biết con cá chình không? Mất mấy trăm ngàn đồng Việt Nam, anh mới mua được một con cá chình, chỉ nặng vào khoảng 800 gr. Ở Việt Nam bây giờ con gì cũng được đưa lên bàn ăn, để thiên hạ xài, có tiền là “chiêm ngưỡng” hết: Chồn. Cheo. Rùa. Mễn. Nai. Rắn. Ba ba. Vân vân… Ôi thôi đủ thứ hết.
Đến nỗi bi giờ hầu như những loài qúy hiếm e có nguy cơ diệt chủng. Đã có lệnh cấm săn bắn, cung cấp thịt rừng. Cho tiền thuê, bạc mướn, em cũng hổng dám ăn thịt cá sấu. Ghê quá đi.
- 1a- Em có thấy ớn lạnh không? Người đàn bà cỡi lưng cá sấu. Cô bé chọt mắt cá sấu. Rất phi thường. Can đảm lắm. Nhưng... Chưa đáng kính phục bằng một người đàn bà Việt Nam, đám cỡi lên mình con rắn, và bóp nát trái tim con rắn nữa. Và nhất là bà ta đã làm con rắn cúi đầu khuất phục. Thật đáng ngợi khen. Anh đố em biết bà ấy là ai nào?
- 2e- Bói bài hay cầu cơ cũng chịu thua. Đừng nói tới em. Em hổng biết.
- 1a- Ấy! ... Là em đó.
- 2e- Ui chà chà. Thương thiệt!
- 1a- Anh lại đố em 4 chữ MEN:
1.- MEN TAL ANXIETY : Hoảng loạn tâm thần.
2.- MEN TAL BREAKDOWN : Suy sụp thần kinh.
3.- MEN STRUAL CRAMPS : Co thắt khi có kinh.
4.- MEN OPAUSE : Hiện tượng tắt kinh.
- 2e- Ôi! Thì anh đố em, nhưng anh đã giải thích hết rồi. Lại còn phải hỏi ư.
- 1a- Em có để ý là tất cả nguyên nhân các sự kiện ở trên, đều do chữ MEN mà ra không nhỉ! Đó đàn ông các anh là thiên đường. Mà đàn ông cũng là địa ngục. Em à.
- 2e- Ồ! Cái nầy họ “chơi chữ” quá hay. Vì trong bốn triệu chứng của người đàn bà, đều bắt đầu từ chữ MEN mà ra! Dễ ghét mà rất dễ thương. Anh hỉ!
- 1a- Ôi vui ơi là vui. Đúng rồi! Sau đêm em bị ma đè (chứ hổng phải người à nha), thì cả anh và em đều hoảng loạng, đến nỗi rắc rối… bồi hồi, quên trước quên sau, quên đầu quên... quên… luôn cái phao câu! (con gà con vịt, thì ít khi ai gọi là đuôi gà, đuôi vịt. Mà họ “thít” gọi là phao câu mập ú nù. Phải hông nà?
- 2e- Đúng quá đi “bác xĩ mu rùa hóc môn”.
- 1a- Ha ha! Ui xà, dzậy mà còn phong cho anh làm tới chức bác sĩ mu rùa hóc môn nữa chứ. Ôi trời ới! Nếu vô tình, có ai lọt chân vào trong mạng internet riêng của chúng mình, chắc là họ cười bể bụng, vì mấy cái chuyện của hai ông bà già gân 60 lẩm cẩm nầy ha.
- 2e- Vậy chứ công dụng của cái rốn là gì nè Hoàng?
- 1a- Để cuống rốn nó gắn liền tí nhau với người mẹ. Nhưng khi sinh ra đời, em bé đã được cắt đi. Đáng lẽ ra khi nó lành, phải thành một vết sẹo bằng phẳng. Chứ tại sao cái rốn ấy, lại teo tóp nhăn nhúm, và trở thành sâu hoắm thế Hương của Hoàng?
- 2e- Xin chịu thua.
- 1a- Còn nữa, cặp vú của người đàn bà có công dụng: Là để nuôi con. OK! Thế thì, người đàn ông không thể cho con bú mớm gì. Sao vẫn có vú hỉ?
- 2e- Công dụng nầy, chỉ có Trời mới biết.
- 1a- Rồi, khi người đàn ông đi “quờ quạng bậy bạ” gặp một “gái già bia ôm” lây rận, do người đàn ông khác “di dân rận” thân dẹp lép, bò lết tới mình. Họ chỉ cần áp vào nhau chừng vài phút thôi, là lãnh đủ! Có hơi ấm cơ thể, thế là lũ rận bò sang người mới, định cư liền. Tên đàn ông trăng hoa đó lại mang rận về, tặng lại cho vợ.
- 2e- Úi quơi Trời đất thiên địa ui! Vậy ra anh đã từng mang rận đi, mang rận về ư! Xin bái biệt và tống khứ anh.
- 1a- Không. Đừng nóng thế em.
- 2e- Dieu seul le sait...
- 1a- Nè em, ngày anh còn học chung với Nguyễn Tấn Trung trong đại học Y Khoa Sài Gòn. Trong phòng thí nghiệm có kính hiển vi điện tử. Ta có thể soi rọi con rận ra, to chừng 15.000 lần. Hôm xưa chả biết sao Trung có được con rận, anh ấy mang mấy con rận trắng vào lớp. Rận có ba đôi tay chân lông lá xồm xoàm cả thảy!
Rận màu trắng khác con chí màu đen.
Con rận đẻ trứng bám chặt trên những sợi lông, như là con chí đẻ trứng trên những sợi tóc của con người. Lấy trứng rận ra để trên bàn giết, nó cũng kêu “cái cốc”, y như trứng chí vậy. Phía trước rận có hai càng nhọn hoắt, dùng để đào hang. Rận không sống ở ngoài da, mà nó đào hang. Nghĩa là nó dùng càng đào lỗ, chui vào lỗ chân lông mà nằm. Đa số nó nằm ở chỗ kín, dơ bẫn. Không giống con chí sống lúc nhúc, luôn bò rần rần, hút máu ở trên đầu. (do người ít tắm gội). Khi đói, rận mới bò ra châm vòi vào thịt, hút máu tươi để sống. Mình ngứa điên cuồng là đó.
Giống như con rệp tiết chất hôi, chuyên sống ở khe giường, phản, vậy! Rận, rệp, chí, đều sinh sôi nẫy nở nhanh. Kinh khủng vô cùng.
- 2e- Hoàng. Phải làm sao mà diệt chúng nó chứ anh.
- 1a- Biện pháp duy nhất là phải hy sinh cạo bộ lông, cạo tóc. Không còn chỗ cho chí rận bu bám. Mỗi ngày tắm gội sạch sẽ, lấy DDT (thuốc diệt côn trùng) xoa đều lên bề mặt da. Làm như thế cả tuần nhe. Thật sự chí rận mới “dứt điểm”, sẽ chết hết. OK! Đó là phần giải thích của anh “bác sĩ mu rùa hóc môn”. Em thỏa mãn chưa?
- 2e- Cảm ơn Hoàng. Nhà em có quá nhiều kiến. Tại sao Trời sinh con kiến để làm gì? Tả và nói con kiến có công dụng gì. Cho em nghe nhe.
- 1a- Hương! Coi chừng mùa nóng nầy, thường thường có nhiều kiến. Bọn kiến tinh ranh, khôn đáo để đó em. Trời lạnh lẽo hay sắp chuyển mưa, là chúng biết trước, lo dời trứng lên cao, vào phòng trú trên các trần nhà. Trời nóng nó lại chuyển chỗ xuống đất. Vì thế, kiến không tha mình chỗ nào cả. Đâu đâu nó cũng bò tới “thám thính” được. Ngay cả tủ quần áo, khi không còn mùi long não (naphtalin), nó cũng chui vào. Nhất là nhà em có thịt, cá, chất béo, mỡ, mật ong, thức ăn, thực phẩm khô, là có kiến. Vì thế ở bên mình, anh phải cẩn thận với thức ăn. Mệt lắm.
- 2e- Em hỏi Hoàng, vậy chứ con kiến có cái đuôi, như những con vật khác không?
- 1a- Hahaha!!! Hương ơi! Đúng nguyên tắc thì con kiến cũng có đuôi đó em à. Hổng phải nó có đuôi rõ ràng như đuôi chó, đuôi mèo, hay “đuôi phao câu gà, vịt”. Em có tin không? Kiến có đuôi. Nhưng kiến có hai cái đuôi, chứ không phải một cái đuôi đâu em. Đuôi mọc ngược phía trên đầu. Mà ta nôm na gọi là hai cọng râu.
Theo khoa học thì con kiến bài tiết trên các cành cây. Và chúng liên lạc truyền tin với nhau bằng hai “cọng đuôi râu” nầy. Nếu loại kiến là “cùng một loài giống”, thì nó sẽ có chung một tần số âm thanh.
Còn nếu khác loài, nó tự động phát ra những tần số âm thanh khác. Lập tức nó dùng càng cắt đứt đầu đối thủ. Nói chung, loài vật đều có đuôi cả, tùy theo dài, ngắn, to, nhỏ, cụt đuôi nữa.
- 2e- Ồ thì ra... cọng râu con kiến cũng “hoá thân” là cái đuôi tinh xảo anh nhỉ! Mấy loài khác, thì em thấy cái đuôi rõ rệt. Còn con ruồi, con kiến, xem trong discovery em ”nỏ thấy”. Vậy cái đuôi con rắn, thì có ở từ khúc nào nè anh?
- 1a- Cái đuôi của con rắn, theo anh biết thì tính từ khúc cuối cùng của các đốt xương sống. Nghĩa là từ 1/5 đoạn cuối cùng của con rắn. Đặc biệt em còn nhớ hôm đi tour ở Thái Lan không? Chính anh và em đã chứng kiến ông người Thái biểu diễn màn xiệc rắn. Họ cho chúng mình uống “nhâm nhi” chút rượu thuốc ngâm rắn. Họ lại cho anh và em sờ vào chỗ bộ phận sinh dục con rắn đực, nó chia ra làm đôi. Ổng nói ai mà sờ được chỗ đó đó, thì lucky lắm.
- 2e- Em nhớ ra rồi. Hồi ấy thật thú vị, vui quá! Hoàng à.
- 1a- Còn tính về con người "tiền kiếp"... thì cũng có “cái đuôi” ngắn tủn ngắn tỉn, như là cục thịt thừa đó chứ em. Họ ưa chà đít xuống đá, để mài đuôi cho rụng đi. Nay mất gốc rồi. Vì mọi sự yêu thương truyền cảm, cũng từ “cái đuôi” mà phát xuất ra. Phải chăng đó là giây liên lạc mật thiết của con người không ha?
- 2e- Anh nầy vớ va vớ vẩn. Bộ cứ “Nhân Chủng Học” là anh tin vào thuyết Darwin, thì loài người xuất thân từ loài đười ươi sao! Họ cũng có cái đuôi rất ngắn. Nhưng sau vài triệu năm, thì cái đuôi của loài người rụng đi?? (Lại tưởng giống như con nòng nọc rụng mất đuôi!?). Rồi do cái thế đi đứng của loài người ung dung, hoàn hảo hơn, nên họ bắt đầu đi bằng hai chân. Chứ ngày xưa như trái đất, thì họ đi bằng bốn chân há?
- 1a- Vậy ra, em Hương là “cái đuôi” của anh Hoàng rồi. Anh phải “bảo quản” thật tốt, cái đuôi yêu dấu của anh nha. Từ nay anh sẽ phong chức chính thức cho em là: “Người quản đuôi yêu dấu của anh”. Còn anh Hoàng sẽ là NÔ của em Hương. Nô nức. Nô đùa. Nô giỡn. Nô bộc. Nô tỳ. Nô lệ. Nô gia. Nô nhân. Nô dịch. No. No. No. Yes. Yes. Yes của em suốt đời. Chịu chưa?
- 2e- Dạ vâng! Nhưng, anh cho em xin anh cái đuôi khúc giữa kia.
- 1a- Ui Trời! Sao em khôn thế. Nếu em là cái đuôi của anh. Tất nhiên em là hiện thân tình yêu trọn vẹn duy nhất của anh rồi. Đã trở thành cái đuôi, mà em còn đòi chọn khúc đầu, khúc giữa. Khúc nầy khúc kia nữa. Thôi xin em hãy bằng lòng làm cái đuôi lý tưởng của con rắn nha!
Em biết anh tuổi Tân Tỵ mà! Thì rắn đi đâu cũng phải “tha” cái đuôi kéo lết đi theo. Đi đâu rắn cũng “có đầu có đuôi” theo cùng. Hà gì em phải lo lắng, chọn khúc giữa cho ấm áp an toàn hỉ!
- 2e– OK Salem!
- 1a- Yes. Amen!
_ * _
Kính mời quý độc giả xem tiếp chương sau.
Trân trọng,
Ái Ưu Du