Chương 29
NÓI ĐỂ QUÊN NỖI ĐAU BUỒN
Hoài bị nhức đầu. Đan mua mấy viên thuốc, đưa ly nước lọc cho nàng, anh cười nhẹ:
- Em ráng uống viên thuốc cảm, cho mau lành bệnh đi. Nhé! Nhé!
Lời nói dịu ngọt vỗ về làm sao! Hoài có cảm tưởng như Đan vỗ vỗ vào lưng nàng qua mấy tiếng "nhé, nhé". Sao ân cần âu yếm quá! Hoài nhìn anh mỉm cười tỏ dấu cám ơn, lí nhí trong cổ họng. Tại sao rụt rè, lúng túng? Chính nàng không làm sao giải thích.
- Hương Hoài! Em về Đà Nẵng có vui không?
- Dạ, vui buồn lẫn lộn. Anh à.
- Cám ơn nhiều, về gói quà đã gửi cho anh.
- Anh khách sáo ghê à nha.
- Anh và mấy bạn tạm biệt phái về Quảng Ngãi, vài tháng. Anh có dịp làm việc với Đoàn của em đó nhe.
- Ô. Em cứ tưởng chốn núi rừng hoang dại đó, níu kéo anh rồi.
- Em biết bọn anh đam mê, hoài nhớ Thành Đô đến cỡ nào! Sau lớp vỏ phong sương, còn ẩn chứa lớp nham thạch sục sôi. Lắng đọng niềm mến, dưới đôi lông mày nhíu lại. Trên vầng tráng hằng in vết suy tư... Đó em.
- Anh nói rất phải. Các anh thật đáng yêu. Xứng đáng được đời yêu lại. Nhưng, thua thiệt biết ngần nào. Hy sinh biết ngần nào.
- Hoài!
- Dạ.
- Anh thấy yêu một người còn khó. Huống gì yêu đời và được đời yêu lại. Chuyện ấy nghe sao... cay đắng trong lòng người lính chiến.
Đan nói nhỏ nhẹ, thong thả, mắt đẹp nhìn nàng đằm thắm, môi mỉm cười dịu vợi. Hoài băn khoăn tự hỏi: "Sao mắt Đan ánh lên thắm thiết trìu mến, ngọt ngào làm vậy? Vừa yêu cầu, như lại vừa chờ mong thế nhỉ! Có lẽ mình nhìn lầm chăng? Thế thì tốt.
Nhưng nếu không nhầm thì sao? Thì sao nào"? Hình như Hoài vừa trông thấy cánh hoa Forget Me Not, cánh hoa Pensé ưu sầu, Hồng nhung rực rỡ nở hoa thơm ngát. Đâu đây hôm nay, hôm kia, hay từ lâu?
Cái nhìn như soi thấu tâm can mình, gợi lên trong lòng Hoài hình ảnh yêu thương bên bờ suối, mà vết chàm đã in dấu vào cuộc đời, và hồn mình, như dấu chạm khó phai, không sao kỳ cọ, xoá bỏ nỗi. Ân sủng từ đôi mắt buồn hơn bóng tối chất ngất, có những rung động sâu thẳm, đã để lại hình ảnh đằm thắm, dịu ngọt, dư âm vấn vương, qúy giá bền lâu trong lòng Hoài.
Văn vói tay, vỗ vào lưng bạn trêu đùa:
- Thế nào Đan? Bây giờ mặt mày anh trông sáng rỡ! Chả bù cho hồi sáng, ủ rủ như con gà chết toi. Thấy mà ghê.
Hoài bàng hoàng, thoảng nghe câu nói các bạn trêu đùa, chọc ghẹo nhau. Không biết họ đã chọc ai, nói câu gì ấy nhỉ?
- Chuyện. Anh không biết Đan đã "tương tư nhất dạ, mai hoa phát. Hốt đáo song tiền nghi thị quân"... rồi sao? (Tương tư, nằm ngủ một đêm, thấy hoa mai nở. Hốt hoảng tưởng người yêu, đến bên song cửa thăm mình)
- Hai dấu trừ họp lạ, thành dấu cộng, và gặp nhau ở tâm điểm. Có đi có lại mới toại lòng nhau.
- Anh Đan giống tôi ngày ấy, lần đầu tiên biết yêu, là lần đầu tôi ăn trúng trái ớt xiêm cay xé cổ họng, sưng vù bờ môi, đến sợ. Nhưng "hai của nợ" đó, vẫn hấp dẫn tôi như thường. Bởi, không yêu và không ăn thì lỗ. Thôi thì, cứ yêu và ăn cho đã đời.
Ai đã nói câu gì ấy nhỉ? À phải. Bông hoa pensé, hoa mắc cỡ, dẫn Hoài chạy ngược dòng thời gian, trở về thuở nho nhỏ xa mù xa. Ngày mái tóc còn xanh mướt, mắt nai hé tình hồng. Thuở mình thích bắt bướm, hái hoa ép vào trang sách, e ấp mơ mộng, ngồi bên thác nước muôn trùng, với vô vàn rung động thiết tha, thành thật, nhớ thương, choáng ngợp.
Hoài có cảm tưởng những âm thanh trầm thống, từ trên đỉnh thác Datanla, nơi mình đã đi dưới thung lũng mù sương ngày ấy, dưới rừng thông xanh um cây đan cây, cành đan cành chi chít, dội vào lòng bao ngất ngây, mê đắm một thời vụng dại, thơ trẻ. Âm điệu đó như mới hôm nao, từ thinh không rót mật vào lòng, nỗi nhớ quắt quay, chẳng phai mờ.
Bây giờ hình dung lại, Hoài có cảm tưởng như thuở đó nàng là một cô bé gái nào, chứ không phải mình, khác xa Hương Hoài giữa dòng đời, bừng cháy những ngọn lửa chiến chinh điên loạn. Ngoái nhìn lại, mà bỗng giật mình.
- Sách có câu "Quá khứ đã trốn thoát ta, tương lai mù tịt. Chỉ có hiện tại gồm các bổn phận của ta". Vậy bổn phận anh Đan chị Hoài, là mời bạn chung rượu mừng vui, gặp gỡ chứ. Nào, mời các bạn. Rượu uống bất khả ép, nhưng ép bất khả từ. Đời được bao phen nhếch miệng cười. Có...
- Đan! Có chuyện vui, nói lớn cho anh em nghe, và mừng vui với, tôi chúa ghét ai đó, ưa rù rì ... rù rì.
- Ở núi rừng khá lâu. Tên thì Bộ Binh. Nhảy Dù. Biệt Động Quân. Thuỷ Quân Lục Chiến. Pháo Binh. Nay di hành nơi đây, cho vui vẻ một ngày. Mai kia, biết có may mắn "dzui dzẻ" như bây giờ không?
- Đúng. Tao nhã hiền lành, vị tha như thằng Trọng. Chết có mang gì đi không? Đời lính mà! Sống rày chết mai, thiên la địa võng, sống đôi bàn tay trắng, chiếc nhẫn đính hôn cũng chưa có, chết là xuôi trắng đôi bàn tay. Chẳng còn gì! Mấy hạt cúc cài áo cũng bị lặt lại để cho bồ. Á à, nói đến bồ, anh mới nhớ. Trọng có viết một lá thư cho Trúc. Ngày mai anh đưa cho. Thư tình chưa kịp ngỏ, nay đã hoá ra tình người thiên cổ rồi.
Từ khi nghe tin buồn, Trúc run rẩy rụng rời tay chân, mặt mày tái xanh, dù nàng chưa yêu và không tha thiết mấy, tuy vậy hai hàng nước mắt tự động trào ra. Tí, Văn, khều Trúc qua góc vắng, nói chuyện riêng lâu lắm. Trúc hỏi thăm tỉ mỉ về Trọng, nàng đắm chìm trong suy tư. Cô càng khinh ghét, căm giận ông cậu Sáu Diệu của Trọng ác ôn côn đồ hết sức.
Bạn bè cố quên, nhưng vô tình chuyện Trọng vẫn nhắc lại. Bảy nói:
- Các em biết không? Trọng không uống rượu như các anh. Có một lần, về nhà nó ăn giỗ, các anh khiêu khích, trêu tức nó, chọc cho nó giận. Cái thằng mới điềm đạn chứ. Cuối cùng, bọn anh say ngoắc cần câu, ngã lăn đùng ra hồi nào, chẳng nhớ. Trọng ngà ngà say, vất vả lắm nó mới dìu hết bọn anh ra xe.
- Nó lái xe chạy vòng vèo, quanh co, như rắn bò trên mặt nhựa nóng. Lúc chồm lên như cóc nhảy, khi giật lùi rồi lao tới. Nó dừng xe lại, nhảy xuống đường, kiếm nửa cục táp lô đè lên ga. Cứ thế, nó đứng hẳn ra ngoài cửa, một tay lái xe, tay kia vẫy chào đoàn công voa chạy ngược chiều. Mấy chàng lính Mỹ lái xe ẩu số một, mà thấy mặt nó đỏ, ngực áo phạch ra, đứng lái xe chạy lút ga, không nhường ai. Họ sợ khiếp vía, chửi đổng, bấm còi inh ỏi báo động. Xe Trọng leo lên mô đất, chạy thẳng vào đống rơm phía trái.
- Ớn lạnh thay! Nó cán gãy nát chân người khách bộ hành. Ông ta ngã lăn quay như vụ đủ ba vòng. Ông vụt đứng lên co giò nhảy cò cò riết, không một phút khựng lại. Một chấm phẩy bằng hai đầu gối, trông thật tài tình, sáng tạo, đầy bi tráng, để tránh xe Trọng. Mặt mày máu me xây xát. Ổng vội vàng đứng dậy dựa lưng vào tường, nhìn chiếc xe jeep húc đầu vào cột cổng sân Vận Động và đứng sững lại. Các anh chợt tỉnh rượu, chưa hoàn hồn, thấy Trọng nhảy xuống xe.
- Bước thấp bước cao chạy về phía người bộ hành, nó thất kinh hồn vía, khi thấy một ống quần người bộ hành rách nát, bay phất phơ trong gió. Điệu nầy thì tù mọt gông thôi. Nó sợ run, nhìn ổng chết đứng, chết trân, mặt mày ổng xanh như tàu lá chuối, mắt trợn ngược như Từ Hải. Trọng ngồi thụp xuống, bên cái chân bị cán nát. Ông bộ hành kia thét to từng hồi, như còi xe lửa, rồi ngả phịch xuống đất, như trái mít rụng. Trọng sợ quá! Bình tĩnh mà run! Thân bại danh liệt mất rồi. Trời ơi là Trời.
- Trời ơi!
- Chết rồi. Các anh đừng uống rượu. Hại lắm.
Đan nhìn mấy cô tủm tỉm cười, hỏi:
- Các em biết tại sao, mặt mày Trọng từ đỏ bừng đến trắng bệt, như tờ giấy học trò không? Và, ông bộ hành hét to như còi xe lửa, ông té xuống đất, như trái mít ướt không?
- Ảnh say quá mà.
- Ông bộ hành đứt gân máu, bể não, chết liền lúc đó hả anh?
- Không. Trọng cán nát bét nhằm cái chân... giả. Mất hồn mất vía, tưởng bị cụt thêm một chân nữa, thì tàn mớ đời. Ổng sợ quá mà hét lên, và ngã xuống như vậy.
- Eo ơi! Ngộ quá.
- May hết sức.
Lê văn Trọng! Chàng thanh niên độc thân, điềm đạm gan lì, ưu ái văn nhã, lịch duyệt của Binh Chủng Thủy Quân Lục Chiến, một đảng viên ưu tú của Việt Nam Quốc Dân Đảng, là một cố Đại Úy tài hoa đẹp trai, nhân hậu vị tha, phóng khoáng và bất hạnh.
Không những bị số mạng tàn nhẫn lạnh lùng, oan nghiệt cướp đi cuộc sống ấm nồng, dạt dào giai điệu mùa xuân hồng thắm tuổi hoa niên. Cướp đi tình yêu say đắm chân thành, mà anh quyết chiến thắng duyên phận.
Anh đã mất vĩnh viễn sở vọng, tiếp nối dòng truyền thống anh hùng, ưu ái luân lưu trong huyết quản, như Cha, Ông, Tổ Tiên lẫy lừng của thời Trần Hưng Đạo, Trần Qúy Cáp, Trần Khánh Dư, Nguyễn Huệ, Lê Lợi, và bậc thầy Nguyễn Thái Học khả kính thuở trước. Họ được muôn triệu người kính phục, vinh diệu ngợi khen, trân trọng tài hoa xuất chúng.
Câu chuyện biến theo Trọng. Trọng mất đi, đã đem theo sự sáng ngời của một ngọn đuốt chính nghĩa, trong muôn ngọn đuốt Cọng Hòa Việt Nam. Nước hồ xủi bọt, sẽ cuồng sóng vài tháng, vài chục năm tiếc nhớ quắt quay. Bạn bè thân quen đã-in-dấu-vết-tình-thân-hữu-bất-diệt. Họ cố gắng đè nén xúc cảm lại, để khỏi thổn thức thành lời.
Chất cồn nóng bỏng cổ họng, họ hoạt bát lịch duyệt hơn. Lòng bừng lên giây phút lãng quên quá khứ buồn đau. Ngày mai tiếp nối cuộc sống, mang mùi vị chiến tranh. Chết chóc tởm lợm. Tương lai nặng nề hắc ám. Rượu cạn sát đáy chai, đầu óc quay cuồng, miệng mồm đắng chát, cồn cào ruột gan. Chán nản đến tận cùng tế bào run rẩy xác thân. Dù muốn dù không, uống rượu vẫn là điều đáng tiếc.
Hà cởi mấy cúc áo. Tuy vậy, anh lịch sự:
- Ái chà! Anh xin lỗi mấy em nhé. Nóng quá. Rượu nầy mạnh ghê.
Hồng cười vui, tiếp lời:
- Anh cởi ít nút áo thì được, không cởi thêm nghe.
- Hồng nói khiến anh Văn nhớ ông Nễ Hành đời Tam Quốc, dám cởi phăng hết quần áo, đứng tô hô tốc hốc tỉnh bơ, cải lý sự trước mặt đám bá quan văn vỏ quần thần và Tào Tháo đa nghi, thâm độc. Ngày nay, ai dám công xúc tu sĩ, a lê hấp, đi ủ tờ.
Thu Hoa nhìn các anh nói:
- Mấy hôm đi làm trên Đức Phổ buồn buồn, em viết bài "tiếu ngạo giang hồ" có tựa đề “Tỏ tâm tư trước tòa Thượng Thẩm”, em đọc cho vui. Mong các anh chị nghe qua, vui rồi bỏ. Đừng trách la, hay chê cười em nghe. Đọc để quên chuyện buồn đau anh Trọng mà.
- Ai nở trách, khi bạn đem đến mùa xuân bao giờ. Đọc đi em.
- Tại Toà Thượng Thẩm. Tôi thẹn thùng, thật thà thỏ thẻ tự thú, thưa thốt trước Thẩm Toà. Tên tộc tôi: Trương Toánh. Tên tự Tèo. Tuổi Thân, tháng Tỵ, tiết Tuất. Thường Trú tại Thôn Thái Thạch, Thủ Thiêm. Trí thức: Tú tài Toàn, Tây. Tôi theo thầy Trần Thiếu Thọ... Em xin lỗi, vì hôm đó chưa hân hạnh quen biết anh Thọ, đừng giận em nhe.
- Ồ. Tên cử chữ đọc. Không sao cả. Em cứ đọc tiếp.
- Đáng lưu truyền trong giới "tiếu ngạo giang hồ".
Các anh tha hồ cười, trêu chọc Thọ. Hoa ái ngại nói với Văn:
- Họ trêu chọc anh Thọ, ảnh có buồn em không?
- Không đâu. Họ là "quỷ xứ" trên rừng đó. Có mấy em ngồi đây, họ e ngại, mắc cỡ dấu nhẹm cái đuôi "quỷ xứ nà". Không thì phải biết, họ "phá dàng trời mây khói" Hiền lành ít nói như Thiếu Tá Tiểu Đoàn Trưởng, vào giờ nghỉ là bị mấy anh chọc phá, phải khóc thét lên, vì quá sợ, đó em.
_ * _
TRUYỆN TÌNH THỰC TẾ: THẢM THIẾT THÌ THÔI
TRUYỆN CHỮ T
(phụ diễn: Xin cho “ẻm” Tiếu ngạo giang hồ ti tí . . . )
*
Tại Toà Thượng Thẩm thuộc Tỉnh Thừa Thiên:
- Tôi thẹn thùng, thật thà thỏ thẻ, tự thú, thưa thốt trước Thẩm Toà:
- Tôi, tên tộc: Trương Toánh. Tên tự: Tèo.
- Tuổi Thân. Tháng Tỵ, tiết Tuất.
- Thường Trú tại Thôn: Thái Thạch, Thủ Thiêm.
- Trí thức: Tú tài Toàn. Trường Tây.
- Thê thiếp tôi: Tài tử tiếng tăm thượng thặng, thị tên: Tạ thị Tân Thúy Tằng.
- Tạo thành tứ tiểu tử, tên: Trương Trèo. Trương Trụt. Trương Thành. Trương Thạo.
1.- Tôi, từ thuở trước tới thứ Tư, tháng Tám: Thiên thời thịnh Trị. Thuở thiếu thời thành trai tráng trắng trẻo, tôi trẻ trung tràn trề trí tuệ. Thi thố tinh tường. Tôi theo thầy Trần Thanh Thiếu Thọ... thụ tập.
- Tính tình thầy thẳng thắng, trung trực. Tiết tháo tinh tế, thuận thương, thông thái. Tâm thầy trắng trong tợ tuyết. Thầy trù trì tại Trung tâm "Tái thiết thân thể".
2.- Tối tối thảnh thơi, thầy, trò, thường thì thầm thi tứ. Thầy trò tiết tấu tử tế. Tịnh tâm thanh thản, tươi thắm. Trưa trưa, thầy trò tập thể thao. Theo từng tổ tam tam, thành thạo tại Thao trường. Thầy trò thân thương, thích thú thảnh thơi. Từ tinh thần tới thân thể tuyệt thú, thư thái. Tôi thành thật thích theo thầy Thiếu Thọ: Tu tối. Tu thân > Tu tịnh >> tới tu thiền.
3.- Thấm thoát tháng Tư tàn, thời thế thảng thốt, trớ trêu thay tháo. Tôi thức thời > Tiến thân. Trở thành Thủ trưởng, trực thuộc trung tâm: Tiền, Tài. Tiến tới trình tự: Thực thi trí thức thông thái, thâu tóm trơn tru.
*Theo truyền thống thăng trật, tôi thay thế tên Tôn Thất Tín Tâm, Tín Tâm tắt tiếng trên thị trường “THẤT TÀI”. Tiệc to trọng thể tràn trề thích thú, tại tầng thứ Tám Tám.
4.- Từ thành tích trúng tủ trên, tôi thăng tiến tài tình thấy tỏ. Thành thử thầy Thiếu Thọ tấm tắc... Thầy tưởng tôi tài trí tuyệt tác, tinh túy, thâm thúy thật. Thầy tuyển thăng tôi: Từ tên tập thể thao thường, tiến tới Thống Trưởng Tiền Tài, trực trị triệu triệu Thần Trần. Thầy tưởng tôi tha thiết thực thà từ tốn. Thầy thường thân thiết, thanh tao thỏ thẻ thốt thầm tới tai tôi:
- Thầy thích trò. Thận trọng. Từ tốn. Thực thà. Tốt.
5.- Trong tâm tư thô thiển, tự tôi thích tiệc tùng tới tấp, thỏa thuê. Tôi thích tự tung tự tác. Tôi thao túng tiền trên thượng tầng Triều Thần. Tôi tự tôn tôi, trầm trồ thưởng thức thú tính. Tiếp theo tháng Tư tây. Tổng Thống thấu triệt, tưởng tôi tài trí thượng thặng, Tổng Thống tuần tự thăng tiến tôi. Thành thử tôi trèo tọt, tiếm triều theo. Thay tên Thủ Tướng trước. Tôi trở thành "thám tử Tư trong tủ Trắc ". Ta trở thành “tổng thống trị Tủ Tiền” - Thuận tiện trực tiếp tới tấp - tổng-trị tiền tài thỏa thuê. Tôi tính toán tinh tường, tại trong Triều thất Tổng Thống.
6.- Tôi tự tay thẩm tra: Tất thảy tiền tài trong tủ trắc. Thường thường tôi thu tóm thành thạo. Thụt thò tiền - từ tủ Trắc tiền tê, tới túi tôi tới tấp - Thế thì, tiền tài tà tà từ tủ tê tới tay thê, tử, tôi - Tôi, Thúy Tằng, Trèo. Trụt. Thành. Thạo - Tất thảy tứ thằng tiểu tử tháp tùng tôi. "tay trong tay" > Tiền thâm thủng tăng tới tám trăm triệu tư tỷ tì. Trái tim tôi trỗi tiếng trống: Tùng! Tùng! Tùng!
7.- Thành thử tháng Tám tây trước - tới Tết Trung Thu, tôi tọa trong tù. Tối thiểu, tề tệ tứ tuần. Từ tên tiểu tốt thất thiểu, tôi trở thành tên Tổ Trưởng Trùm Trộm tiếng tăm. Tình trạng thất thố trong trại tù tồi tệ, tả tơi, thiệt thảm thiết. Thương tổn tới toàn thân thể tôi trầm trọng. Trông tôi tiều tụy, tàn tạ, te tua. Tôi thèm thịt thú, thịt trừu, thịt trâu, thịt thỏ, thảm thê.
8.- Tin tức trên truyền thanh tới tháng Tư, thì tới tai thê, tử. Tứ tiểu tử tinh thần thơ thẩn, thương thương, tủi tủi thân tàn tía:
- Tía! Tía tù tội thấy thảm thương tệ. Tao thương tía thấy tổ.
Thê thiếp tôi thì thảng thốt. Thị tức tốc trèo tường. Trong tích tắc tới thăm tôi. Thúy Tằng thở than tí tẹo. Thị trỏ tay trên trán tôi, thoăn thoắt thì thầm:
9 .- Tèo tự tôn tự trị, tự tung tự tác. Tự tiêu tiền trong tủ trắc. Tai tiếng thấu trời, thấu thiên thanh. Thúy Tằng thẳng thắng trừng trị Tèo. Tằng thề thốt thưa trước Tòa: Tèo từ tù treo tới tù tọa trong tù. Thỉnh thoảng tâm trí Tèo, thăng tiến tới Trời. Thế thôi".
10.- Tôi tức tối, toan thưa thốt, Thúy Tằng trợn trừng:
-Tiền tỷ, từ tay Tèo tới tay Tằng. Tuổi trẻ trơ tráo, trăn trở. Thúy Tằng thích thay tháo thân thể, tươi thắm, tuyệt thú. Thẩm tuyệt thì... tiệc tùng từ tưng tửng tới tấp thâu trăng. Tiền tài tiêu tán, tận tiệt. Ta tự tử, thiêu thây thành...tro thôi.
11.- Tên tài tử tuyệt thế Thúy Tằng! Thề thốt tình tứ thuở thiếu thời. Thúy Tằng thấy Tèo teo tắt tiền tài, tù tội. Thì tuyệt tự trướng the thế??? Tèo thức tỉnh, thấy tình trường trần tục trả treo, tráo trở. Tủi thân, tức tiết thấu trời. Thua trận tuyến từ tay tên tiểu thiếp tru tréo, trặc trẹo. Tiếc thân tôi trao tơ tình thắm thiết. Từ thủy trung tới tiền tài. Tất thảy trong tủ trắc từ tủ Triều Thần.
Tỳ tay trên trán, tôi trở trăn trằn trọc thâu trăng. Tâm tư thấp thỏm thấm thía tự thương thân: Tình. Thù. Thương. Tiếc. Tù. Tội. Thổn thức tuôn trào. Tôi thét thủng tai Thuý Tằng:
12.- Tài. Tìền. Tình. Tiêu tùng. Toi. Ta tự tử. Thôi .
Tôi treo tấm thân tơi tả, thấp tủn tỉn, thối tha, tồi tệ. Tôi tòn ten trên tường. Tôi toan tự tử thật. Tên Trưởng trực trại trong tù trông thấy. Thảng thốt thích trống tới tấp, tới tấp: Tên Trưởng thét thật to:
- Tên trọng tội trộm trong tù tự tử. Tự tử. Toàn thể ta tháo! Tháo!
13.- Thể theo trác Thẩm Toà. Tôi thành thật tự thuật trong tư thế tự ti thỏ thẻ. Thút thít, thánh thót trào tuôn thân thể:
- Thưa Thẩm Toà thương tưởng. Thẩm tường. Tha thứ tội trạng tôi, theo thỉnh thư thiệt thà trên.
- Tạ tội trình tấu: Trương Toánh, tỳ tay trái, trỏ, (lăn tay, thay ký tên) tự Tèo.
14.- Tái thư: Toàn thể Toà Thượng Thẩm thuộc Tỉnh Thừa Thiên, thay thảy tựa tay trên trán, thì thầm to, tí. Tuyên thư:
15.- Tòa Thượng Thẩm thương tình tên Trương Toánh, tự Tèo, Toà ta thấy Tèo tự thú. Thành thật, trơ trẽn. Thưa thốt trước Thẩm Tòa. Thì:
Thủ trưởng Tòa Thượng Thẩm tên: Trần thị Toe Toét, trịnh trọng, tươi tắn, tỉnh táo thốt:
16.- Tên tử tội, tham thâm tiền trong Triều Thần. Tòa tha tội tử thành tội to thật to. Tất thảy thỉnh tuyên thư:
- Tên Trương Toánh, tên tự: Tèo. Tuổi Thân. Tháng Tỵ. Tiết Tuất - "Tọa trong tù tới... thiên thu."
- ! ! !
_ * _