HIẾN CHƯƠNG TÌNH YÊU
Chương 6
BUỔI DU NGOẠN ĐẦY THI VỊ
Bạn của Hoài còn có Triều Nghi, cô gái miền Bắc rất xinh, Triều Nghi làm việc tại Bộ Nội Vụ, ban đêm học thêm anh văn. Hoài và Nghi gửi thư trao đổi thân tình dài lâu. Yến Nga học Marie Cuirie, chiều thứ bảy, chủ nhật, Nga làm ở trường đua ngựa. Hai bạn nầy khá giỏi. Bận đi làm, bận học như thế, mà đời sống thảnh thơi, an nhàn. Hai bạn thân ở Huế là Hồng đường Bạch Đằng và Thanh Thảo ở Bao Vinh.
Về bạn trai, Hoài quen Phùng Vân ở Châu Đốc lên Dalat nghỉ mát, trọ nhà ông bà Phán, anh đi lên đi xuống nhiều lần, qua lối nhà. Thấy người lạ, dì cháu Hoài tò mò nhìn, anh bạo dạn hỏi chuyện, thành quen. Có Phú, Du, Hạ, Lễ, Tài, là bạn của Bông, cháu anh Khánh ở Saigon, lên Dalat ăn Tết.
Thế là Hoài, Thùy, các cháu làm hướng dẫn viên du lịch, qua bao thắng cảnh duyên thơ hữu tình, qua bao núi rừng suối hồ mộng mơ. Tình thân hữu lan dần. Hoài nhớ một lần cả nhóm bao taxi, đi picnic nguyên ngày. Tám giờ sáng, xe dừng ở thác Datanla.
Họ lần mò đi từng bậc cấp ngoằn ngoèo, trơn như mỡ xuống chân thác, mặt trời chưa thức giấc, dưới những vòm cây âm u ngái ngủ. Nước từ trên khe đá cao ngất, chảy ầm ầm, dội xuống lòng thung lũng, vỡ ra muôn triệu bụi phấn trắng xóa quyện bay, mảng sương mờ đục phủ kín bầu trời ban mai.
Lạnh! Lạnh kinh khủng! Cái lạnh buốt giá, tê cóng nhức nhối, như muốn bại liệt cơ thể, điếng cả hồn lẫn xác. Hai hàm răng tự động run rẩy, va vào nhau lộp cộp. Toàn thân run lập cập, thở không đều nhịp. Mặc dù thế, làn hơi thoảng lạnh, từ cổ họng bay ra trêu đùa, chọc ghẹo. Các bạn trai chưa đến Dalat lần nào, ai cũng thích chí, cười ha hả thấy mình thở ra thành hơi khói.
Thác Datanla thâm u cheo leo hiểm trở là thế, mà họ quyết leo qua bên kia chân thác. Từ từ leo lên ngọn thác thứ nhì, đứng chênh vênh bên hốc đá chốc lát, rồi tìm cách leo lên đỉnh thác thứ nhất, ở tít mù trên cao, cao ngất. Mặt úp sát vào vách đá, lưng quay ra phía vực sâu, hai tay bám chặt bờ cây, bụi cỏ. Không ai dám ngoái cổ nhìn ra phía ngoài, hoặc nhìn xuống vực thẳm. Một trời giông bão, như quay cuồng dưới chân.
Qua muôn ngàn cây đại thụ, gỗ tạp, gỗ lá rộng, lá kim quý như : cẩm lai, sao, thông hai lá, thông ba lá, chen cánh với mộc lan, tre, nứa, lồ ồ, le, dẻ, lùm cây um tùm gai góc, bờ bụi lóc lở rong rêu ẩm ướt. Cổ thụ cằn cỗi già nua, không biết tháng năm, chi chít sợi dây rễ dài lòng thòng, to hơn cườm tay.
Loại dây dẽo, dai, chắc chắn, quấn quýt trên cành cao, chạy dài xuống lòng thung lũng mờ mờ, sâu thẵm. Họ tìm dây bám chặt vào đó, mà di chuyển. Tiếc rằng họ chưa đủ kinh nghiệm sống, chưa dám đu dây rừng y như Nữ Chúa rừng xanh. Leo lên hết chóp đỉnh, thác khúc khuỷu cuối lòng khe đá, biến thành đầu ngọn thác thứ nhất.
Phía bên nầy khe đá, những ụ đất sét, có đá cao lanh, đá quý, quặng boxit, than nâu, ở vùng Đạ Đờn, Đạ Tẻh, Đạ Hoai. Hai bờ suối dần dần nở rộng ra, dẫn đến cánh đồng cỏ non xanh mướt trải dài, nhìn mút tầm mắt, ướt đẫm sương mai lóng lánh. Nhiều giọt sương mọng tròn, long lanh giọt thủy tinh dưới ánh mặt trời yếu ớt, ló dạng từ bên kia, đỉnh núi nhọn hoắt muốn chọc thủng từng áng sương bay ngang đầu. Sương từ ngọn lá non trên cao, rơi lốp đốp xuống cành lá mềm mại dưới thấp. Tàng cây cổ thụ mọc chen cánh gần khe suối, là rừng hoa qùy chen lấn loài hoa mắc cỡ.
Hòa tìm cách leo lên cành, hái nhiều loại lan qúy, mỗi loài hoa có một sắc đặc biệt riêng. Mấy chú sóc đuôi xòe ra, như chiếc chổi lông mềm mại, leo trèo trên cây quả chín đỏ. Bầy khỉ lí lắc nhi nhô, chuyền chỗ nầy chỗ nọ nhanh nhẹn, gọn gàng, nhẹ nhàng, kêu chí chóe. Hình như chúng phản đối, sự có mặt của con người, không mời mà đến, trong giang sơn cẫm tú, đầy bình yên của chúng.
Chim hót líu lo, đủ mọi giọng, điệu trầm bổng véo von. Lẫn tiếng nhịp nhàng bầy chim gỏ kiến, đập mõ dài cứng ngắt vào thân cây xù xì. Hòa cùng tiếng thác đỗ từ nơi xa xa vọng lại. Thỉnh thoảng tiếng vượn hú kêu đàn. Cú nấc cụt từng tiếng, Dơi thấy động rừng, bay ra kêu "xít...xì". Bầy chồn lủi nhanh vào bụi rậm. Thỏ rừng tung tăng nhảy nhót trên cánh đồng cỏ non. Tất cả âm thanh và hình ảnh sống động, tạo thành bản rừng ca thiên nhiên muôn điệu bất hủ.
Hoà đưa máy ảnh bấm liên tục, những hoạt cảnh tươi nguyên núi rừng hoang dã hồn nhiên, đầy tình tự quê hương hữu ái, mà anh hằng yêu thích. Phía trên đỉnh thác khá lạnh. Nhưng không lạnh bằng lòng thác lúc nãy. Du tìm chỗ đặt mấy giỏ thức ăn xuống. Các bạn ngồi trên tấm ni lông, mà Hoài cẩn thận mang theo.
Họ nói chuyện cười đùa huyên thuyên, chỉ chỏ Hoà chụp ảnh. Bỗng Phú khựng lại, im bặt, khiến các bạn ngẩng nhìn. Dấu chân loài thú khổng lồ quần nhau, cạnh khúc xương ống, một đầu lâu (có lẽ của khỉ), cách chỗ các bạn ngồi không xa.
Thế là, ý định nằm lăn ra bãi cỏ non mềm, chợt tiêu tan ngay. Đi núi, họ không mang theo bất cứ một dụng cụ đề phòng nào, nhỡ có bị rắn rết cắn bất tử, thật nguy to. Bây giờ cả nhóm mới thấy Hoà đề nghị leo lên núi, là điều dại dột, bất lợi quá. Họ vội xếp đồ đạc vào ba lô, giỏ xách, vát trở xuống chân thác. Lòng chẳng hẹn lòng, nhưng ai ai cũng nơm nớp lo sợ, sự bất an quanh quẩn đâu đây. Nỗi lo sợ ớn lạnh cùng khắp. Khí trời ban mai đã lạnh lẽo, càng thêm buốt giá kinh khủng. Kinh khủng!
Mất hai giờ, họ lần mò trở xuống chân thác. Leo lên đã khó, tụt xuống càng khó gấp bội. Cẩn thận lần mò, nhích đi từng bước một. Tay bám vào gờ đá, thân cây hoặc dây leo, gốc rễ, bò thụt lùi, từng tất đất khó khăn. Nhìn xuống vực thẳm, thấy tối tăm mặt mũi, hoa cả mắt, sợ mất hồn mất vía.
Cuối cùng, cả nhóm trở về được dưới chân thác, mặt mày chân tay xây xát, mệt mỏi rã rời, quần áo xốc xếch, lấm lem. Tuy vậy, mấy anh thanh niên tính, không khỏi reo lên, vì đã tận hưởng giờ phút vui thú nhất, qua danh lam thắng cảnh tuyệt vời. Thể hiện tính kiên cường, bất khuất gian nan, thỏa trí tò mò, dù quá mệt mỏi và lòng kinh sợ.
Hôm đó, khi nhảy qua mấy hòn đá trơn, suýt tí nữa Hoài nguy hiểm tính mạng, nếu Phú không nhanh tay kéo nàng, ngã dúi vào lòng anh. Mất thăng bằng, cả hai ngã lăn trên dòng suối ấm dưới chân thác. Hương hoa núi rừng mộc mạc, kèm với sự sợ hãi chợt đến, chợt đau lúc tay chân bị đập vào đá, khiến Hoài quên nỗi bẽn lẽn thẹn thùng.
Áo quần ướt sũng nước. Hai người nắm chặt tay nhau, lội vào bờ, lóp ngóp bò lên ngồi trên tảng đá, hong khô người dưới ánh nắng. Các bạn lò dò đi các nơi chụp ảnh. Chỉ còn hai người, Hoài cảm thấy ngượng ngùng, e thẹn, vì áo quần dính chặt vào da. Không ai nói với ai lời nào, Phú, Hoài nhìn theo các bạn. Thế nhưng, thoáng chốc quần áo khô nhanh. Các bạn đi Prenn, Liên Khương, Bồng Lai, Gougah, Pongour. Chiều về đi hồ Than Thở. Vallée D 'Amoure. Suối Vàng. Suối Bạc. Cam Ly và về phố.
Những lần du ngoạn ngoài thiên nhiên, làm cho cuộc sống Hoài có phần dễ chịu, thoải mái, hồn nhiên tươi vui hơn. Đêm đêm ở nhà, mấy bạn pha cà phê, ăn bánh ngọt, cắn hạt dưa, ăn bánh chưng, bánh téc, uống nước trà. Ngồi nói chuyện phiếm trong phòng khách, đến tận khuya.
Có ngày không biết làm gì hơn, là bày trò thi nhau nhìn vào mắt. Hể ai nhấp nháy mắt trước, cười, là bị phạt uống một ly đá lạnh. Eo ơi! Ở xứ nầy giữa đêm khuya, mà uống đá lạnh, lạnh hết biết. Lạnh nổi da gà! Trò chơi gì trẻ con lạ! Chơi đỗ cá ngựa, cờ duyên khóc, duyên cười, quẹt lọ nồi. Vui thật vui.
Mấy bạn cùng dì cháu Hoài dạo phố đêm. Họ mua thuốc lá, kẹo, bánh, chewing gum, bắp nướng, đi tà tà nói chuyện tếu, đi bộ giáp một vòng bờ hồ Xuân Hương dài ngót sáu cây số. Đường về khuya lạnh lẽo, càng hoang vắng. Cảnh vật càng huyền ảo, đẹp lạ lùng. Sương mù phủ kín thành phố đầy hoa anh đào nở rộ. Thỉnh thoảng lớp mây bàng bạc bay nhanh, lộ ra khoảng trời đêm đầy sao nhấp nhánh, vầng trăng khuyết, như con thuyền nhấp nhô sóng nước bồng bềnh trôi. Dăm bảy vì sao sáng hơn, to hơn, lóng lánh e thẹn quỳ gối bên nhau, trò chuyện trên bến Ngân Hà.
Du khách thơ thẩn thả gót phiêu bồng, trong lòng đô thị tĩnh mịch, phố đêm dường như bất tận, yên ắng lạ lùng. Cảnh vật càng nên thơ, giữa khí lạnh sắt nhọn, quấn quýt ăn sâu vào lòng người. Dalat càng dễ yêu. Thi vị. Duyên dáng. Thơ mộng và quyến rũ xiết bao.
Nàng thương cuộc đời rộng mở ở tương lai. Thương mái trường xinh xinh, có thầy cô, bạn bè quen thuộc thân yêu. Thương lối ngỏ đi về mỗi buổi học tan. Thương thành phố thơ mộng, có hàng hoa anh đào chen cánh những hàng cây. Tô điểm vòm trời Cao Nguyên thêm mơ mòng, quyến rũ. Thương biết mấy hồ Xuân Hương xanh biếc, phẳng lặng in bóng sân Cù. Dưới bầu trời trong sáng ban mai, áng mây bàng bạc lững lờ trôi. Mỗi chiều trời thu lồng lộng trên đỉnh núi cao, gió mùa Đông Bắc, có sấm sét ở góc trời lúc choạng vạng, uốn cong cành cây nghiêng ngã thấy thương. Thân cây đau đớn rên rĩ vặn mình, kêu răng rắc như muốn gãy. Chùm cây ướt sủng nước, quật lui quật tới lia lịa. Tạo thành tiếng gầm thét dữ dội, hú từng hồi kinh dị trên sườn đồi. Gió lọt qua khe cửa, rít lên đầy ớn lạnh. Nghe buồn bã đơn điệu vô cùng.
Hoài yêu tháng ngày mưa dầm, không biết mệt. Hạt mưa nặng trĩu to tròn, rơi bồm bộp trên mái tôn. Thỉnh thoảng kèm theo hột mưa đá. Dì cháu thích thú nhặt mưa đá bỏ vào ly, trong khi nhà vườn, thấy mưa đá, là lo buồn rầu rĩ. Vì nó hủy hoại hoa màu tan nát, hư hỏng rất nhiều. Có ngày trời đông vần vũ mây xám, từng cuộn mây bay ngang đầu, cơn mưa lăn tăn li ti, nhỏ như bụi phấn, nhẹ tênh, âm thầm đậu trên mái tóc. Đêm nầy qua tháng khác, núi đồi cao ngất, ngút ngàn. Thành phố luôn mờ mờ, nhạt nhòa, ẩn hiện sau làn sương ẻo lả, mỏng manh.
Cuối mùa hạ, đầu mùa mưa, nước ở các khe đá, suối, hồ, ban mai chưa chảy kịp, nước buổi chiều dâng lên cao, chảy xối xã về cuối nguồn. Nào thác Cam Ly, thác Datanla, thác Prenn, thác Liên Khương, thác Gougah, thác Pongour, hồ Xuân Hương, hồ Than Thở, hồ Lãng Ông, hồ Chi Lăng, suối Vàng, suối Bạc, suối Cát Tiên, rừng Ái Ân. Đồi Thông Hai Mộ. Thung lũng Tình Yêu, vân vân...
Ah! Nào là chùa Sư Nữ, chùa Linh Sơn, gác chuông nhà thờ cao ngất, in hình con gà báo thức trên chóp đỉnh, mỗi sáng, trưa, chiều, tối, ngân nga giữa núi đồi, báo hiệu hừng đông hay hoàng hôn.
Mặt trời xứ lạnh vươn lên trên bầu trời cao, luôn ấm áp chiếu tia hào quang lung linh qua kẽ lá, có cái mát rượi trong lành, khí hậu Lâm Viên lành lạnh êm êm, mùi hăng hăng cỏ cây dồi dào nhựa sống, nghe thật dễ thương, lặng yên, hiền hòa, ngọt ngào, thanh bình, nhàn hạ biết bao! Mặt trời có năm sắc màu, luôn nghiêng mình báo hiệu cảnh thái bình yên vui. Tiếng ngân vang vọng đến tận chân trời xa, thánh thót rơi trong làn không khí ngạt ngào hương hoa, thoang thoảng bụi phấn thông vàng vàng bay bay.
Sau đó, Nguyệt, Hoài, Nhi, Thương, Vân, Hồng, Viên, Đào, đến dự sinh nhật Phú.
Phòng khách vừa đủ rộng, cửa ra vào, cửa sổ kính, màn voan hồng mỏng che ráng chiều. Ngọn đèn vàng mờ đục, chao lụa móc trên tường, toát lên vẻ ấm áp, nên thơ, thanh bình trong căn biệt thự nho nhỏ xinh xinh. Ngoài sân bốn cây mimosa hoa nở đầy cành, từng chùm bông óng ánh vàng tươi, thoảng mùi hăng hắc đặc biệt. Hoài yêu hoa mimosa, nên không thấy khó chịu. Từng chùm bông tròn đều, mịn màng, êm như nhung, đong đưa dưới cánh lá nhung lam, xám mốc phớt bạc, hình bầu dục, trông đẹp mắt.
Hoài thích hái chùm hoa mimosa, pensée, violette, forget me not, cocorico, ép vào trang sách học trò, gửi bạn phương xa. Mấy loài hoa kia dễ ép, cánh lá mềm mại, mong manh. Duy chỉ có hoa mimosa, và hoa mắc cỡ khó ép, chùm nụ chưa nở, cứng như cành lá nó cưu mang, làm cộm lên dưới quyển tự điển dày. Do nó khó tính khó nết vậy, nàng thích nâng trên tay, như nâng trứng, hứng như hứng hoa.
Mặt trời nghiêng bóng bên sườn đồi đầy hoa qùy, mọc tự do, nở vàng rực suốt con đường, khúc xạ ánh sáng mặt trời, chiếu xuyên qua lớp khí quyển ướt ẩm, khô, lạnh, tạo thành bảy tia quan phổ đỏ, vàng, lam, chàm, lục, cam, tím. Mưa phản chiếu tia nắng, ở góc nhọn 42 độ, tạo thành cầu vồng rất rỏ, ánh đẹp, vẻ thành cảnh hoàng hôn tuyệt diệu, mờ ảo, trong làn sương mù buông thả. Mặt nước ao tù, hòn non bộ ở góc trái hiên nhà, phủ từng mảng bèo li ti, khẽ lay động. Cá bảy màu bơi lui bơi tới, uốn lượn trong hồ dần tối lại. Từng đàn kiến đen nho nhỏ, tấp nập tha trứng trắng, phóng chạy như điên, leo lên góc cột cao, chui qua trần nhà đen nghịt. Đám mây mọng nước kéo lê thê sau lưng ngôi trường Đa Nghĩa. Hoài nghĩ thầm "Móng dài trời lụt, móng cụt trời mưa. Kiến dời tổ lên chỗ cao, lát nữa đây, đám mây sẽ vở tan, thành cơn mưa lớn nhỏ, nhiều ít chi đây".
Hàng cây trước trường trút hết lá, không dấu nỗi lớp vỏ xần xùi, trong dáng chiều chợt phai. Mất hết rồi, bộ cánh xanh tươi trẻ đẹp ngày xuân khoe sắc lá. Trước khi lặn, mặt trời lóe lên giây lát, rồi ngã màu lam xám, màu tím đậm ven đêm. Phút chốc cảnh vật bỗng lặng như tờ. Thoảng nhẹ tiếng gió reo vô tư, ngàn đời âu yếm trò chuyện với thông xanh, mãi xanh reo vi vu.
Các bạn ăn bánh ngọt, uống trà Tàu, cắn hạt dưa, ngồi nhìn Nhi mở màn khiêu vũ với Phú, qua bản “Đêm tàn bến Ngự” của Dương Thiệu Tước, do Viên ca. Nhi có nét đẹp kiêu sa, áo dài vàng màu hoàng anh, tóc dài buông thả trên thân hình cân đối, đường nét hài hòa, khuôn mặt xinh xinh khiến ai cũng muốn nhìn. Viên đẹp dịu dàng như hoa đồng cỏ nội Đế Đô, duyên dáng liếm ướt làn môi, giọng nói nhỏ nhẹ, dịu dàng Viên hay cười tít mắt.
Mặc dù có ưu điểm thế, thân nhau như thế, hai cô vẫn khác tính nhau, một cô mê nhảy đầm, một cô nhút nhát ngượng ngập kiểu bồ câu. Nếu chưa biết chuyện riêng tư về họ, suy nghĩ của họ, Hoài không thể nào tin được, đó là hai cô ý hợp tâm đầu. Phải chăng sự tương đắt đó, bao gồm sự tương thân tương ái, người này cần người kia, cái mà mình không có, bổ xung cho bạn, cái mà mình vượt trội. Hai cô gái Huế đã "nhặt được bạn qúy", thấu hiểu và thông cảm nhau.
Mấy bạn trai đến mời Hoài nhảy, nàng đều từ chối. Bởi lẽ Hoài thấy kỳ cục quá sá cở. Nói ra, các bạn cho mình nhà quê, không sành điệu. Thời buổi nầy, nhảy đầm là chuyện bình thường, thuộc lẽ tự nhiên, khi giao tế lịch lãm ở đời. Hoài thuộc loại "nhà quê" thật sự, không văn minh tiến bộ nỗi. Lạ hoắc lạ huơ đâu không biết, đến mời nhau, ôm nhau, giậc lui giậc tới, va chạm tới tấp, điệu nhảy cuồng quay nóng bỏng, vòng tay xiết chặt thân thể. Ngượng chết người! Gì chứ mấy pha mê ly hấp dẫn đó, mãi mãi không nằm trong "chương mục văn nghệ tính" của Hoài. Ai chê cười "quê một cục", em xin chịu, xin giơ hai tay lên đầu hàng vô điều kiện.
Hoài ra ngoài hàng hiên, ngồi trên bờ tường thấp, xây chung quanh ngôi biệt thự, để các bạn tự do thoải mái, và Hoài tự nhiên đôi chút.
Yến mến Phú nhiều, nếu không muốn nói là có cảm tình đặc biệt. Trong cái nền chung của các bạn trai thân quen, Phú nổi bật, như ánh chớp nguồn trên nền trời xám đục, nếu Phú có đáp tình, là lẽ tất nhiên. Điều đó tốt chứ. Yến dễ thương mà!
Khoảng giờ sau, Phú ra lan can đứng bên Hoài tần ngần nhìn lên cành hoa mimosa mập mờ trong bóng tối, ngọn thuốc mãi miết cháy trên môi. Mỗi người chìm vào suy tư riêng. Tiếng cười reo vô tư, tiếng đàn ca lùi hẳn về phía sau, nhường chỗ cho nỗi buồn nhẹ nhàng, tinh tế len lõi vào hồn, thành nỗi nhớ nhung choáng ngợp lòng Hoài.
Mãi lâu, Phú buông tiếng thở dài. Hoài quay nhìn nét mặt đăm chiêu như dò hỏi. Phú rít dài hơi thuốc cuối cùng, dụi tắt, vứt đi, nói:
- Sao Hoài nỡ đùa dai vậy? Vừa phải thôi.
- Đùa gì cơ!
- Anh rất khổ tâm.
Lần đầu tiên Phú xưng "anh", thay vì vẫn gọi tên nhau. Ngạc nhiên, Hoài ngẩn người giây lát, dè dặt hỏi:
- Về việc gì chứ?
- Còn giả vờ nữa.
- Không đâu.
- Sao Hoài gán ghép người... anh không thích vậy?
Hoài lặng thinh. cúi đầu. À phải! Các bạn trêu đùa trong nhà. Họ trêu chọc Yến và anh.
- Hoài nghĩ gì về... Phú vậy?
Câu hỏi quá bất ngờ, khiến nàng lúng túng, nói:
- Nghĩ gì? Ơ... Phú... như bạn thân thương khác. Có lẽ hiểu Hoài. Chịu nghe Hoài nói. Cùng... muốn học hỏi, trau dồi kiến thức... cho nhau.
- Vậy ha! Còn gì nữa không. Hoài?
Ngập ngừng giây lát, quay hẳn về phiá Phú, Hoài nói:
- Phú đẹp trai, Yến là kiều nữ, không phải ai Yến cũng có cảm tình đâu, Phú. Cho phép Hoài nói về Yến như vậy... Nếu ở vào địa vị Phú, Hoài sẽ chịu Yến gấp.
- Không đùa chứ?
Lan, Đào, Vân, ra cửa, nghe lõm bõm, hỏi:
- Ê Hoài, không nói đùa, thì nói chuyện thật gì?
- À... mình khen Yến... đó mà.
Được thể, mấy cô gái kêu to lên, chọc phá Yến:
- Phú khen mày nè. Gớm! Vờ không nghe, lờ đi, mới dễ ghét chứ.
- Phú nhìn Hoài, đôi mắt ánh lên tia trách móc, hờn giận, không có gì tả nỗi. Hoài sợ mấy con nhỏ làm Phú buồn, vì anh không biết, chúng nó là "bát cô nớ" thần sầu đất lở, trẻ không tha, già không thương, Phú chấp nhất làm gì chứ. Hoài vội giả lả sang chuyện khác. Phú vào nhà, đến bên tủ lấy chai rượu, giơ lên trước mặt, cười:
- Uống tí rượu bỏ quên đời, dông tuốt lên chùa, quét lá đa cho xong.
Mấy anh chịu chơi hết cở thợ rèn rồi! Mỗi anh làm một chung nhỏ xíu, bằng ngón chân cái, cho ra vẻ ta đây "trai tráng mới nhớn", là dân chơi cầu ba cẳng, lỡ qua sông phải lụy đò, dù có say mút mùa lệ thủy, vẫn OK. Các cô thì "em chã, em chê, em chịu thôi".
Ngày rồi có lúc tối đêm lại. Cuộc vui dù nhộn nhịp, hân hoan thích thú đến đâu, có lúc tàn và chia tay. Giờ chỉ còn những cuộn mây xám giăng giăng, những hạt mưa tròn thánh thót rơi rơi, từ đài hoa mimosa rớt xuống nền gạch lạnh, như muôn giọt thuỷ tinh tròn tròn, lăn lăn. Các bạn tiễn đưa nhau, hai ba người đi từng nhóm, trên con đường thấp thoáng mưa rơi. Lễ xỏ tay trong túi quần, đi bên Hồng, Hoài. Đắn đo giây lát, Lễ mở lời:
- Hôm nay sinh nhật Phú, mà... nó buồn lắm.
- Vui chứ! Sao lại buồn?
- Dễ thương như Hoài, sao Lễ thấy Hoài "ác dễ sợ".
Hồng, (có người yêu, là cháu chú Cửu Hiền, chú là em họ ba Hoài; Vì thế bà con tùm lum tà la, bắn mấy phát cà nông, có lẽ mới tới đầu dây mối rễ) nghe Lễ nói thế, vội đỡ lời bạn:
- Làm như Hoài ăn thịt, ăn cá, ai không bằng.
- Nếu là cá, thịt, cho người ta ăn, có lẽ đỡ đau khổ.
- Chi lạ rứa?
- Không lạ chi. Hoài! Phú yêu Hoài lắm đó.
- Điều nầy khiến Hoài không vui. Giữa Phú, Hoài, thường viết thư. Lễ biết phải không? Giá như ngày ấy, Phú ngỏ lời, có lẽ Hoài không yêu ai khác. Sở dĩ nói vậy, vì Hoài không dấu bạn điều gì. Hoài đã gặp đối tượng, và yêu anh ấy...
Ba người lầm lũi đi qua lối Cẩm Đô. Hồng chia tay bạn, rẽ về phiá Ngọc Hiệp. Còn lại hai người, Lễ xỏ hai tay vào túi áo blousson, anh đá hòn cuội trắng, từng đoạn lăn trên đường. Khá lâu, Lễ nói:
- Chưa nghe Hoài nói về "anh ấy" bao giờ.
- Không có dịp gặp nhau, Hoài chưa giới thiệu thôi.
- Dù sao, Lễ... không muốn Phú biết điều nầy, Phú sẽ thất vọng lắm, ảnh hưởng không tốt, về việc thi cử sắp đến nữa.
- Cảm ơn Lễ. Hoài... mến Phú như Lễ vậy. Chúng mình có với nhau, nhiều kỷ niệm trong sáng, hồn nhiên, ngọt ngào vô cùng, một tình cảm dễ chịu, và dịu êm.
Tình bạn muôn thuở còn đẹp mãi như xưa, khi họ biết về mình không nhỉ ? Hương Hoài tha-thiết-mong-mõi-tình-bằng-hữu-bất-diệt-sống-mãi trong mỗi chúng ta, không muốn mất các bạn, cũng như không-bao-giờ-Hoài-mất-Hoàng.
*
Ưu Du
_ * _