Rank: Advanced Member
Groups: Registered, Editors Joined: 6/24/2012(UTC) Posts: 5,044 Points: 3,390 Location: Lục điạ hình trái táo Thanks: 340 times Was thanked: 45 time(s) in 44 post(s)
|
Buổi tối mẹ kéo màn cửa sổ, nhìn ra chiếc đèn nhỏ phía ngoài thùng thư, mẹ cảm thấy, V ơi, V xa mẹ biết bao...
THIÊN TINH VÀ CẬU BÉ CON BẰNG SỨ
Viết cho V, cho một lần mẹ đã cảm thấy con một lần, là mãi mãi...
Truyện cổ Andersen một lần có kể về một chú thiên tinh bé nhỏ như sau: "... Ở giữa một khu vườn nọ có một cây hồng nở đầy hoa. Trong một bông hoa đẹp nhất lại có một chú thiên tinh đang ẩn mình. Chú xinh xắn, bé nhỏ đến nỗi mắt người ta không thấy được. Tuy thế, chú đẹp đẽ, hoàn mỹ và đáng yêu như một đứa trẻ. Hơn thế nữa, chú có đôi cánh mọc từ vai đến gót. Suốt ngày, thiên tinh vùng vẫy, vui vẻ dưới nắng ấm..."
Tôi không biết bạn có đọc câu chuyện về chú thiên tinh kể trên không nhưng tôi có biết một câu chuyện về một chú thiên tinh và một cậu bé con. Tôi xin kể cho bạn nghe ...
Vào một sớm chớm thu nọ, có một chú thiên tinh bay vào một vườn hoa lạ. Chú sung sướng bay lượn khắp nơi, từ đóa hồng đỏ cam sang các đóa cúc vàng, rồi lily tím ngát. Chú nghe không chán tiếng chim hót véo von, chú say sưa khiêu vũ với những tia nắng ấm cho đến lúc mệt nhoài. Chú bèn tìm đến một chỗ nằm êm ái trong lòng một đóa mộc lan và mơ những giấc mơ đẹp nhất. Rồi chú bừng thức giấc bởi câu chuyện rộn rã của bầy két trắng với những cái mào hồng hồng đậu kín những tàn cây.
Lúc hoàng hôn buông xuống, chú thấy đàng xa có một cây phong nhỏ với những chiếc lá màu đỏ cam tuyệt đẹp, sáng rực trong ráng chiều. Chú vỗ đôi cánh mỏng manh như pha lê bay về phía đó để rồi ngây ngất trước khung cảnh bày ra trước mắt. Dưới gốc cây phong, một cậu bé con nhỏ xíu ngồi một mình trên một phiến đá hoa cương. Cậu bé đội một chiếc mũ kết quay ngược ra sau, cậu mặc chiếc áo cộc tay có sọc ngang hai màu hồng và trắng, chiếc quần yếm có dây đeo chéo qua vai. Một chân cậu để thỏng xuống, chân kia co lại gác ngang trên phiến đá. Trong tay cậu ôm một con hải cẩu hiền lành. Cái cách cậu cúi nhìn và vuốt ve con vật mới trìu mến, dịu dàng làm sao, đến nỗi thiên tinh xúc động ứa nước mắt. Còn có hai cây đèn nhỏ sáng lên bảy sắc cầu vồng cạnh bên cậu bé. Ánh sáng từ màu tím chuyển sang màu đỏ, hồng, sang vàng, cam, xanh, lục làm thiên tinh say mê nhìn không chán. Rón rén, thiên tinh bay đến đậu trên vai cậu bé. Lúc này chú mới nhận ra đó là một pho tượng bằng sứ, một cậu bé con bằng sứ.
Tối hôm đó, thiên tinh ngủ trong lòng một đóa hoa hồng dưới chân cậu bé. Từ đó, thiên tinh và cậu trở thành đôi bạn thân thiết.
Ban ngày, thiên tinh bay đi rong chơi khắp nơi và cậu bé chỉ là một pho tượng bằng sứ vô tri trong mắt mọi người. Để rồi khi đêm xuống, bên ánh sáng dịu dàng bảy sắc cầu vồng của hai chiếc đèn nhỏ, thiên tinh và cậu bé là đôi bạn thiết. Thiên tinh thường nằm trên lưng bàn tay cậu bé con và kể cho bạn nghe về những điều kỳ diệu chú thấy trong ngày. Cũng có khi chú kể về những xứ sở xa xôi, xinh đẹp mà chú đã từng bay qua. Chú kể về những cây phượng đỏ rực mùa hè và điệu nhạc da diết của các chú ve sầu, về những vườn lan thanh tao như những nàng tiểu thơ đài các, về bầy thỏ với đôi mắt ngơ ngác màu hồng ngọc trong vườn rau bên kia ngọn đồi. Cậu bé bằng sứ im lặng nghe mà không hề lên tiếng, chỉ có mắt cậu sáng lên và cậu mỉm cười. Nụ cười bẽn lẽn của cậu đáng yêu đến nỗi những bông hoa chung quanh cũng xao xuyến và chúng cười khúc khích. Không ngừng được, thiên tinh thì thầm: "Giá như cậu biết rằng cậu chính là tặng vật xinh đẹp nhất của tạo hóa mà tôi đã từng thấy..." Cậu bé bằng sứ lại mỉm cười, cậu nâng tay lên ngang tầm mắt và cậu hôn thiên tinh thật nhẹ, đến nỗi chỉ có đôi cánh mỏng khẽ rung rung.
Cậu bé con bằng sứ cũng thường kể chuyện. Bởi vì cậu không hề nói nên thiên tinh nghe và thấy những câu chuyện của cậu qua những giấc mơ của chính mình. Trong những giấc mơ đó, thiên tinh nghe cậu bé kể về tiếng cười trong vắt như thủy tinh của những đứa trẻ chơi trò đuổi bắt, trốn tìm trong sân chơi, nơi những đóa hoa dại màu trắng và vàng vươn mình trong nắng ấm. Cậu kể về những dấu chân nhỏ in trên cát trong những buổi chiều lặng gió và mặt biển êm đến tận chân trời, đến nỗi người ta không thể phân biệt được giữa trời và biển. Cậu kể về những món quà nhỏ xinh xắn của những buổi tối êm đềm khi cả nhà quây quần chung quanh chiếc bánh sinh nhật lung linh những ngọn nến.
Qua những giấc mơ của mình, thiên tinh còn nghe cậu bé kể về vị ngọt ngào của giòng sữa mẹ, về một vòng tay ôm vỗ về yêu thương và tiếng hát ru êm hơn cả điệu nhạc du dương nhất. Cậu bé kể về một đôi mắt âu yếm, đăm đắm bên mình suốt đêm thâu, một nụ hôn dịu dàng trên trán xua tan nỗi lo sợ viễn vông con trẻ, để chỉ còn lại niềm thanh thản, tin yêu.
Đó là những giấc mơ êm đềm nhất mà thiên tinh được thấy làm chú cảm thấy hạnh phúc một cách kỳ diệu.
Một buổi chiều mùa thu êm ắng lắm, thiên tinh thấy một thiếu phụ trẻ ngồi bên pho tượng nhỏ. Chú ren rén hạ cánh trên nhụy một hoa cúc vàng và nhìn thiếu phụ. Chú thấy bàn tay thiếu phụ vuốt nhè nhẹ chiếc mũ trên đầu cậu bé con bằng sứ, xuống vai, đôi cánh tay cho đến đôi giày nhỏ. Rồi bàn tay thiếu phụ đưa trở lên vuốt ve chú hải cẩu trong chốc lát và dừng lại hẵn nơi bàn tay cậu bé. Thiếu phụ ngồi bất động ở đó khiến thiên tinh không dám cử động, chú nín thở và chú muốn khóc.
Đêm về, thiên tinh không sao ngủ được vì nỗi xốn xang. Chú bay ra khỏi những cánh hoa, trong ánh sáng màu xanh rồi chuyển sang tím của bóng đèn, chú bay sang pho tượng nhỏ. Còn đang phân vân, bối rối, chú cảm thấy an lòng khi bàn tay cậu bé con nhẹ nhàng vuốt ve chú. Chú chớp mắt nhìn lên bầu trời đầy ánh sao vằng vặc. Một hạt nước rơi cạnh bên mình chú làm chú giật mình ngước nhìn lên, thiên tinh thấy một hạt nước khác rơi ra từ mắt cậu bé con bằng sứ. Dịu dàng, thiên tinh bay lên gò má cậu bé và uống vào lòng giọt nước mắt long lanh.
Sáng hôm sau thức giấc, thiên tinh thấy mình đã không ngủ trong lòng một bông hoa như những đêm trước, chú đã ngủ trong cái hốc nhỏ xíu dưới bụng chú hải cẩu trong vòng tay cậu bé. Cái hốc ấm áp vì được sưởi ấm bằng trái tim nhỏ xíu của pho tượng cậu bé con bằng sứ. Rung động bởi một tình yêu mà chú chưa bao giờ cảm thấy trước đây, thiên tinh chờ đợi thiếu phụ quay trở lại.
Cũng như lần trước, thiếu phụ ngồi lặng lẽ vuốt ve bàn tay cậu bé con. Như bị thôi thúc, thiên tinh vỗ đôi cánh nhỏ xíu mỏng manh, thật nhẹ chú bay đến đậu trên làn môi cậu bé, thì thầm: "Hôn tôi đi, người bạn nhỏ bé của tôi, xin hãy cho tôi một nụ hôn âu yếm."
Đôi cánh thiên tinh vỗ nhẹ hơn cả làn khói mong manh nhất, chú bay sang đậu trên gò má bên phải của thiếu phụ, gởi lên đó nụ hôn dịu dàng hơn cả sợi mây tím chiều thu. Thiếu phụ rùng mình thật nhẹ, đưa bàn tay còn lại áp lên má. Chú nhìn thấy trong đôi mắt thiếu phụ những giọt lệ long lanh.
Trong đôi mắt thiếu phụ, chú nhìn thấy muôn hoa thắm đầu xuân, tia nắng lành mùa hạ, áng mây trời man mác chiều thu, cơn gió buồn hiu hắt ngày đông. Chú nhìn thấy trong đó bốn mùa xuân, hạ, thu, đông đi rồi lại đến, vũ trụ xoay vần, cuộc đời huyễn hoặc, phù du như một giấc mơ.
Chú nhìn thấy ở đó có những con sóng ngầm chưa bao giờ ngừng chảy. Chú nhìn thấy ở đó tình yêu hạnh phúc và mất mát khổ đau, thấy đoàn tụ và chia ly, thấy nụ cười và nước mắt. Chú nhìn thấy ở đó niềm tin tưởng và nỗi hoài nghi, thấy niềm tuyệt vọng và nỗi ước mơ, niềm nhung nhớ và nỗi lãng quên. Chú nhìn thấy ở đó có đau khổ và giải thoát, thấy niềm hân hoan của sự sống và nỗi yên bình của sự chết, thấy ở đó có thiên thu ở trong khoảnh khắc, trong khoảnh khắc ngắn ngủi phù du của sự chết đã ẩn chứa sự sống vĩnh cửu thiên thu.
Thiếu phụ nhắm nghiền mắt, bàn tay còn bịn rịn trên gò má như cố giữ lại một kỷ vật mong manh. Rồi thiếu phụ áp bàn tay ấy lên ngực, nơi trái tim của mình, gởi vào đó một khoảnh khắc quý báu, một khoảnh khắc ngắn ngủi không thể nào chia sẻ, một khoảnh khắc an ủi thương yêu chỉ có thể cảm nhận bằng trái tim người mẹ, một lần, là mãi mãi. Thiếu phụ cứ ngồi bất động như thế cho đến khi ánh chiều trở sang một màu tím thẩm và hai cây đèn nhỏ bắt đầu tỏa ra ánh sáng hồng hồng đầu tiên.
Đêm hôm ấy, chú thiên tinh bé nhỏ quá xúc động bởi những điều chú nhìn thấy ban chiều trong mắt thiếu phụ, những điều mà trước đây chú chưa từng biết, chưa từng hiểu.
Chú nhìn thấy cuộc đời như một sân ga bận rộn, vô tình. Những chuyến tàu dừng lại thả xuống những người khách reo vui với nỗi đoàn tụ, hân hoan và mang đi những người khác cùng với những giọt lệ ngậm ngùi, ly tán. Những người khách reo vui hôm nay rồi một ngày kia sẽ rời đi trên một chuyến tàu khác trong nỗi u sầu tiễn đưa để sân ga cuộc đời lại đón chào những người khách mới. Sân ga cuộc đời dửng dưng chứng kiến mọi nỗi hợp, tan. Chú nhìn thấy trong mọi nỗi vui xum họp đã ẩn chứa sự chia ly và trong nỗi ngậm ngùi chia cách đã hẹn hò niềm đoàn tụ. Như nước từ nguồn đổ ra sông hồ, biển rộng, theo gió thành mây, mưa xuống lại trở về nguồn. Cuộc nhân sinh chỉ là vô thường, ảo tưởng, chẳng có gì là được hay mất, có hay không, còn hay hết. Tất cả chỉ là duyên và nghiệp tái hợp và tan rã. Có được, sở hữu, đoàn tụ phải chăng chỉ do nhân duyên từ muôn kiếp trước hợp lại. Hết đi, mất mát, chia ly phải chăng vì nhân duyên đã hết, đã tan. Cuộc đời phù du chỉ là một chuỗi dài những duyên nghiệp hợp và tan.
Như thế hạnh phúc và khổ đau, đoàn tụ và chia ly, hoài nghi và tin tưởng, tuyệt vọng và ước mơ, nhớ nhung và quên lãng, sự hân hoan của sinh và nỗi yên bình của tử chỉ là phù du nhưng đồng thời cũng chính là cái đẹp của cuộc đời, cái thật của cuộc đời mà kiếp người phải trải qua để hoàn thiện mình và để học yêu thương. Niềm mơ ước về một thế giới khác sau đời sống này có lẽ chỉ là huyễn mơ nều không thể hiểu cho trọn mọi niềm hạnh phúc, mọi nỗi khổ đau của kiếp người. Để hiểu rằng cuối cùng, trên tất cả, vượt qua tất cả sẽ chỉ còn lại cái tinh túy nhất - trái tim yêu thương, chỉ còn tình yêu thương là tồn tại, vĩnh cửu.
Trái tim thiên tinh thổn thức không thôi, chú cứ nằm trên lưng bàn tay của cậu bé con bằng sứ, nỗi xúc động làm chú run rẩy, bồi hồi.
“Xin cám ơn!” Thiên tinh nghe tiếng thì thầm như những đóa hoa chuông rung trong gió. Chú nhổm dậy, giương đôi cánh mỏng manh vui mừng quá đỗi. Lần đầu tiên chú nghe cậu bé bằng sứ cất tiếng nói: “Xin cám ơn, bạn đã giúp tôi hôn từ biệt mẹ, mẹ ơi!” Rồi cậu mĩm cười: “Mình đi thôi!”
Cũng đêm hôm ấy, có hai đứa bé trốn ngủ, chúng leo cửa sổ ra vườn. Thằng bé nhỏ xíu nằm gối đầu lên cánh tay chị và con bé chị của nó cũng chỉ lớn hơn nó chút xíu. Chúng nằm trên cỏ ngắm sao đêm và mơ ước đủ thứ chuyện trẻ con. Chúng thấy hai ánh sao băng lướt ngang qua bầu trời. Bất giác, con bé chị ôm chầm lấy em, hai đứa nhắm nghiền mắt, lầm thầm trong miệng một điều ước. Mở choàng mắt, chúng ôm nhau cười khanh khách. Tiếng cười trong trẻo làm rung động những vì sao sáng trên cao.
Tôi đã tưởng câu chuyện đến đây là hết. Nhưng một hôm tôi gặp người quét vườn, ông kể với tôi là mọi người đã không nhìn thấy pho tượng cậu bé con bằng sứ đâu nữa. Thay vào đó là một trái cầu nhỏ mong manh ánh lên bảy sắc cầu vồng và chung quanh là những bông hoa buồn ngơ ngác. Nhưng hai chiếc đèn lại rực rỡ hơn khi đêm xuống vì chúng vẫn giữ lại được ánh sáng cầu vồng từ quả cầu còn lại…
Xuân Vinh Tháng Bảy 2007
|