Rank: Advanced Member
Groups: Registered, Editors Joined: 6/24/2012(UTC) Posts: 5,044 Points: 3,390 Location: Lục điạ hình trái táo Thanks: 340 times Was thanked: 45 time(s) in 44 post(s)
|
V thường thức giấc sau lúc nửa đêm về sáng. Con không gọi mẹ dậy, bàn tay bé nhỏ xoa dịu dàng lên mặt mẹ, trán mẹ, chờ mẹ thức giấc với con. Hai mẹ con thường trò chuyện trong ánh sáng mờ mờ của ngọn đèn đường chiếu xuyên qua tấm màn cửa sổ. Mẹ nằm nghiêng , V ngồi dựa trong lòng mẹ nói huyên thuyên: - Con đố mẹ, con thương mẹ nhiều lúc mẹ còn trẻ như bây giờ hay lúc mẹ già hơn? - Mẹ nghĩ V lúc nào cũng thương mẹ bằng nhau hà. Cũng như mẹ thương con, dù con còn nhỏ như vầy hay lúc con lớn, con già mẹ cũng thương con nhiều hết! - Áh ! Nhưng mai mốt con già, mẹ đâu có thấy con được, làm sao mẹ còn thương con? - Còn chứ con. Lúc nào love heart của mình cũng còn hoài mà! V lần tìm tay mẹ trong bóng tối: - Ừa mẹ, mai mốt dù con sống đến một trăm tuổi, con cũng cứ thương mẹ hoài như giờ nghe mẹ! Mẹ ơi, sao mẹ khóc? - Mẹ đâu có khóc gì đâu con! Cầm tay mẹ, V hôn âu yếm: - Vậy sao con nghe cái sound của mẹ giống như mẹ đang khóc?
V nằm xuống, choàng tay qua cổ mẹ, vỗ về: - Nín đi mẹ!Thôi mẹ ngủ đi nhe mẹ, ngủ giỏi, good girl đi nhe mẹ!
Mẹ thường thức giấc sau lúc nửa đêm, nằm im hàng giờ trong bóng tối, mẹ lắng nhìn, lắng nghe, gắng cảm nhận... nhưng mẹ không nhìn thấy gì, nghe thấy gì, cảm thấy gì hết! Giờ mẹ vẫn thức giấc đêm đêm nhưng mẹ thôi không chờ đợi nữa.
Đêm đêm nơi sân ga lòng quạnh quẽ này, mẹ thường tự hỏi, chuyến tàu duyên nghiệp một lần đưa con đến với mẹ, giờ đưa con đến đâu, về đâu? Khi mẹ cầm những món đồ chơi của con, những con chữ, con số nho nhỏ, những lá bài, tấm card nho nhỏ, những chiếc xe, con quay nho nhỏ, sâu kín nơi một góc rất nhỏ trong trái tim mẹ vẫn thầm nói với mẹ rằng, mẹ vẫn còn chờ đợi, rằng rồi con sẽ về và chơi những món đồ nhỏ bé này, một thoáng thôi, một thoáng ngắn ngủi, rồi mẹ trở về với hiện tại. Và sự thật cứa vào tim mẹ, đau nhói.
|