Có Gì Trong Quả Trứng Của Em Jeremy?Em Jeremy sinh ra đời với một thân thể khuyết tật. Tay chân em co quắp, trí óc em không phát triển bình thường. Dù đã mười hai tuổi, em chỉ mới học lớp hai, dù vậy em vẫn không theo kịp chúng bạn. Hầu như em không có khả năng học hỏi gì cả. Cô giáo của em nhiều lúc rất là bực bội, có khi giận dữ với em nữa, vì cô không đủ kiên nhẫn với một đứa học trò quá chậm như thế. Trong giờ học, em Jeremy không ngồi yên nhưng cứ nằm ngả nghiêng trên ghế. Miệng thì vừa dải nước bọt vừa phát ra những tiếng kêu kỳ cục, khiến bạn cùng lớp bị chia trí, không chú tâm vào bài học được. Thỉnh thoảng có những lúc em Jeremy nói năng rõ ràng và có vẻ hiểu biết mọi việc chung quanh mình, làm như lúc đó có một tia sáng nào đó chiếu rọi vào tâm trí đen tối của em. Nhưng hầu hết những lúc khác thì em Jeremy chỉ là nỗi bực mình to lớn cho cô giáo.
Một ngày kia, cô giáo gọi điện thoại mời cha mẹ em Jeremy đến trường gặp cô, vì cô có điều muốn thưa với ông bà. Khi cha mẹ em đến, ngồi yên lặng trong lớp học vắng tanh, nhìn dãy bàn ghế trống, ông bà chờ đợi không biết cô giáo sắp nói gì về con của mình đây. Một lát sau cô giáo nói: "Thưa ông bà, chúng tôi thấy em Jeremy phải được học ở một trường đặc biệt. Nếu để em học ở đây thì thiệt thòi cho em, vì em phải học chung với những đứa trẻ nhỏ hơn em quá nhiều, mà các em đó lại không nan đề gì trong việc học hỏi. Ông bà cũng biết, con của ông bà lớn hơn các bạn cùng lớp đến năm tuổi, khoảng cách đó quá lớn!" Nghe những điều cô giáo nói, mẹ em Jeremy ngồi khóc thổn thức. Cha em bình tĩnh hơn, ông nói: Thưa cô, trong vùng này không có trường đặc biệt dành cho những đứa bé không bình thường như con của chúng tôi. Hơn nữa Jeremy rất thích ở đây, nếu bây giờ đổi nó đi trường khác nó sẽ buồn lắm.
Cha mẹ của Jeremy ra về đã lâu mà cô giáo vẫn còn ngồi yên trên ghế. Cô suy nghĩ mãi không biết tính làm sao. Tuyết rơi ngoài trời nhưng cô cảm thấy cái lạnh như từ trong lòng cô lan ra. Cô rất thông cảm với cha mẹ của Jeremy. Ông bà chỉ có một đứa con duy nhất mà lại bị bệnh như thế, một chứng bệnh không phương thuốc nào chữa được, thật là tội nghiệp ông bà. Nhưng nếu giữ em Jeremy lại trong lớp này thì không công bằng cho những em khác. Lớp này còn có mười tám em học trò khác, là những em cô phải chăm sóc, dạy dỗ. Trong khi đó cô phải mất thì giờ với Jeremy quá nhiều. Jeremy không những không học được mà còn quấy rầy các em khác khiến các em đó bị chia trí, cũng không học được. Không những thế, mọi người đều biết là dù cô giáo và cha mẹ cố gắng đến đâu, Jeremy sẽ không bao giờ biết đọc biết viết. Như vậy tại sao phải phí thì giờ với em thêm nữa?
Trong khi suy nghĩ như thế, tự nhiên một cảm giác xấu hổ dâng lên trong lòng cô. Cô bật khóc và thưa với Chúa: Chúa ơi xin tha thứ cho con, so với nỗi khổ đau mà gia đình em Jeremy phải chịu thì nỗi khó khăn của con không đáng gì cả. Xin giúp con biết kiên nhẫn và thương yêu Jeremy nhiều hơn.
Từ hôm đó trở đi, cô giáo cố gắng không để ý đến những hành động kỳ cục của Jeremy, cô cũng cố làm ngơ trước những tiếng kêu kỳ cục phát ra từ miệng của em. Thế rồi một ngày nọ, tự nhiên em Jeremy lết đến bàn cô giáo, và em nói thật to cho cả lớp đều nghe. Em nói: "Cô ơi, em thương cô lắm." Nghe vậy cả lớp cười rộ lên, cô giáo thì đỏ mặt vì xấu hổ. Cô lúng túng nói: "Tại... tại sao vậy... Cảm ơn em, thôi em về chỗ ngồi đi."
Thấm thoát mà đã đến mùa xuân, học trò trong lớp đều nôn nao mong cho lễ Phục Sinh mau đến. Cô giáo bắt đầu kể cho các em nghe về cuộc đời Chúa Giê- xu. Cô nói cho các em biết rằng Chúa Giê-xu là Con của Đức Chúa Trời, vì yêu thương loài người tội lỗi, Ngài đã xuống thế gian làm người như chúng ta, để chịu chết thế cho chúng ta. Cô cũng nói, Chúa Giê-xu bị đóng đinh trên cây thập tự. Người ta chôn Ngài trong một ngôi mộ nhưng đến ngày thứ ba, Chúa đã sống lại. Ngôi mộ chôn Chúa trở thành ngôi mộ trống. Đó là tại sao chúng ta có lễ Phục Sinh. Phục sinh là sống lại từ trong kẻ chết. Để giúp các em học trò hiểu và nhớ rõ ý nghĩa của lễ Phục Sinh, cô giáo nhấn mạnh rằng lễ Phục Sinh cũng như mùa xuân, là biểu hiệu cho sự sống mới. Một hôm, cô phát cho mỗi học sinh một quả trứng bằng nhựa, lớn gấp đôi quả trứng gà và cô bảo cả lớp: Các em đem quả trứng bằng nhựa này về, cố gắng tìm một cái gì làm biểu hiệu cho sự sống mới, bỏ vào trong quả trứng rồi ngày mai đem lại cho cả lớp xem. Các em nhớ rõ chưa? Tất cả học trò trong lớp hăng hái trả lời: Thưa cô nhớ rồi ạ. Riêng một mình em Jeremy yên lặng chú ý nghe cô giáo nói và nhìn cô không chớp mắt, em cũng không làm tiếng kêu ồn ào như mọi ngày. Cô giáo nhìn Jeremy thầm nghĩ: Không biết chú bé này có hiểu hết những gì mình dạy về sự chết và sự sống lại của Chúa Giê-xu không? Có biết đem cái trứng về để làm gì không đây? Có lẽ chiều về mình phải gọi bố mẹ nó, dặn lại cho rõ ràng chứ có lẽ nó không hiểu gì đâu. Nhưng tối hôm đó, ống nước nhà cô giáo bị bể, cô phải gọi người đến sửa. Sau đó cô phải đi chợ rồi lại phải soạn bài dạy cho ngày mai nên cô quên, không gọi bố mẹ Jeremy.
Sáng hôm sau, mười chín đứa học trò hăng hái, vui vẻ đem mười chín quả trứng bằng nhựa đến lớp, bỏ vào cái giỏ cô giáo đã để sẵn bên cạnh bàn giấy. Sau giờ toán là giờ cho các học sinh chia xẻ với nhau. Cô giáo đến bên cạnh cái giỏ đựng đầy những quả trứng, cô lần lượt cầm từng cái lên, mở ra xem có gì trong đó và giải thích tại sao vật đó biểu hiệu cho sự sống mới. Cô giáo mở cái trứng đầu tiên thấy trong đó có một cái hoa. Cô nói: "Cái hoa đúng là biểu hiệu cho sự sống. Khi cái cây đâm chồi, nở hoa, mình biết là mùa Xuân đã tới." Một em bé gái đưa tay lên nói: "Thưa Cô, đó là cái trứng của em!" Cô giáo mở cái trứng thứ hai, thấy trong có một con bướm bằng nhựa. Cô cầm con bướm lên và nói: "Chúng ta đều biết là con sâu xấu xí sau một thời gian đổi thành con bướm xinh đẹp, đó cũng là sự sống mới!" Sau đó, cô giáo mở cái trứng thứ ba, ở trong có một cục đá dính rêu. Cô giải thích, cái rêu nầy cũng có sự sống. Một em trai nói: "Ba em giúp em tìm đó!" Rồi cô giáo mở cái trứng thứ tư, cô yên lặng, nín thở, cái trứng này trống không, bên trong chẳng có gì cả. Các em học sinh trong lớp thấy vậy cười ồ lên. Cô giáo nghĩ chắc chắn đây là cái trứng của Jeremy. Cậu bé nầy không bỏ gì vào đây vì đã không hiểu lời dặn hôm qua. Phải mà hôm qua mình nhớ gọi cho bố mẹ nó. Rồi vì không muốn Jeremy xấu hổ, cô để cái trứng đó qua một bên và cầm một cái trứng khác lên. Bỗng Jeremy lên tiếng: "Thưa Cô, sao Cô không nói gì về cái trứng của em?" Ngập ngừng, cô giáo trả lời: "Cái trứng của em trống không, có gì mà nói?" Jeremy nhìn vào mắt cô giáo, giọng nhỏ nhẹ: "Nhưng mộ của Chúa cũng trống không như vậy!"
Cô giáo thấy như thời gian ngừng lại. Vài giây sau cô hỏi: "Em có biết tại sao mộ Chúa trống không không?" Jeremy trả lời: "Dạ biết. Chúa bị người ta giết, người ta bỏ Ngài vào mộ, rồi Đức Chúa Cha gọi Ngài sống lại." Đúng lúc đó chuông reo báo giờ ra chơi. Trong khi đám học trò hăng hái chạy ra sân chơi, cô giáo ngồi khóc. Nỗi lạnh lẽo trong lòng cô tan chảy hết.
Ba tháng sau, em Jeremy chết. Những người đến dự đám tang ngạc nhiên không hiểu vì sao trên quan tài của em có 19 quả trứng bằng nhựa, tất cả đều trống không.
Kính thưa quý thính giả, chúng tôi vừa chia xẻ với quý vị một câu chuyện thật, đã xảy ra nhiều năm trước đây. Em Jeremy tuy bị khuyết tật nhưng em biết Chúa Cứu Thế là ai và đã đặt trọn vẹn lòng tin nơi Ngài. Đức tin của em Jeremy đơn sơ nhưng chân thành và mạnh mẽ. Đức tin đó đã đem đến cho em sự cứu rỗi và sự sống đời đời. Nhiều khi chúng ta dùng sự hiểu biết và khôn ngoan của mình để giải thích, phân tích Tin Mừng Cứu Rỗi mà Chúa Cứu Thế đã dành sẵn cho chúng ta, thay vì lấy đức tin chân thành tiếp nhận. Chúa Giê-xu từng dạy rằng, người nào đến với Ngài phải đến với đức tin đơn sơ như đức tin của trẻ con thì mới có thể nhận được Nước của Đức Chúa Trời. Phúc Âm Mác chương 10 ghi như sau: "Người ta đem những con trẻ đến cùng Chúa Giê-xu đặng Ngài đụng đến chúng, nhưng môn đồ trách những kẻ đem đến. Đức Chúa Giê-xu thấy vậy, bèn giận mà phán cùng môn đồ rằng: Hãy để con trẻ đến cùng ta, đừng cấm chúng nó, vì Nước Đức Chúa Trời thuộc về những kẻ giống như con trẻ ấy. Quả thật, ta nói cùng các ngươi, ai chẳng nhận lấy Nước Đức Chúa Trời như một đứa trẻ thì chẳng được vào đó bao giờ." Cầu xin Chúa giúp chúng ta đến với Chúa và tiếp nhận sự cứu rỗi của Ngài với đức tin chân thành, đơn sơ như đức tin của em Jeremy trong câu chuyện hôm nay.
Minh Nguyên
Chương Trình Phát Thanh Tin Lành
www.tinlanh.org
Mang về cho SA đọc đó, cay mắt không? Có thể chăm lo cho những người thiếu may mắn hơn chúng ta như thế này, đòi hỏi nhiều tình thương và tính kiên nhẫn.