Welcome Guest! To enable all features please Login or Register.

Notification

Icon
Error

2 Pages12>
Khánh Linh
Khánh Linh
#1 Posted : Monday, March 15, 2010 4:00:00 PM(UTC)
Khánh Linh

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,775
Points: 1,317

Thanks: 139 times
Was thanked: 110 time(s) in 98 post(s)
Cơ Duyên Vẫn Đợi


Buổi sáng mùa Hạ mây trời xanh xanh, không có những phiến mây trắng bồng bềnh. Tôi mở cửa bước ra ngoài hít thở không khí trong sạch chưa vương khói xe và bụi đường. Trên cành hồng đôi vợ chồng chim có lông màu đỏ tươi và xanh biếc đang vô tư đuổi bắt nhau như mọi ngày, không biết rằng sự hiện diện của chúng đã tô điểm cho thiên nhiên thêm khởi sắc. Quay lại khóa cửa, tôi bắt đầu dạo bước trên các vỉa hè quen thuộc trong khu vực nhà ở dẫn tới công-viên gần đó.
Đầu ngã tư ngày cuối tuần vắng xe qua lại, chỉ cần bước xuống đường đi trên những lằn kẻ trắng để băng sang bờ đường bên kia là tới công viên. Lối đi uốn khúc theo công viên được tráng xi-măng bằng phẳng và sạch sẽ, dành cho người tản bộ hay đi xe đạp. Bãi cỏ rộng xanh rì đã được cắt gọn từ chiều qua, giống như tấm thảm nhung mềm mại; những chùm hoa và trái chi chít vươn lên từ phía trong hàng rào của các nhà lân cận ngăn cách khu vườn sau với bên ngoài; đó đây vang tiếng chim hót. Tất cả những màu sắc và âm thanh ấy đã tạo thành một bức tranh linh động làm vui mắt khách nhàn du. Tiếp tục bước đều cho tới khi mặt trời đã lên lưng chừng, tôi quay về đường cũ. Trong ánh nắng chói chan, ở phía đối diện có bóng người đang dắt chó. Khoảng cách giữa chúng tôi dần ngắn lại đến mức đủ cho tôi thấy đó là một phụ nữ người bản xứ, đầu hơi cúi không nhìn phía trước mặt, dáng đi chậm chạp và hơi nghiêng ngả. Tôi im lặng vượt qua một quãng ngắn, rồi linh tính khiến tôi xoay người nhìn sau lưng xem có gì lạ. Quả nhiên người ấy không hiểu vì lẽ gì đã ngã sóng xoài trên mặt đường nằm ngay giữa lối đi, tay vẫn cầm dây buộc cổ chó. Tôi vội chạy trở lại, nâng bà ta ngồi dậy và hỏi:

- Bà không sao chứ?

Người bị nạn trả lời bằng giọng yếu ớt, mệt mỏi:

- Làm ơn giúp tôi đứng dậy.

Tôi thử xốc nhẹ hai bên người của nạn nhân, nhưng vừa lom khom nửa chừng bà ta đã loạng choạng đứng không vững, thân hình khuỵu xuống. Loay hoay một lúc không xong tôi đành phải đặt bà ngồi xuống như trước, vì lỡ không đủ sức đỡ và níu không kịp thì cả hai cùng ngã. Cái lưng tôi vốn dĩ không được khỏe, nếu bị đập xuống mặt đường thì ôi thôi: đỡ người, ta lại hại ta. Một tay vẫn đặt hờ phía sau lưng phòng trường hợp nạn nhân mất thăng bằng, tôi nói:

- Hãy ngồi nghỉ thêm một lúc nữa. Nhà bà có gần đây không?

Bà ta khoát tay, chỉ vào khoảng không một cách mơ hồ:

- Ở đằng kia.

Như vậy là vô phương không thể nào biết được bà ở đâu. Tôi nhìn nạn nhân ước đoán bà khoảng ngoài sáu mươi tuổi, mặc một áo ngắn tay và chiếc quần dài, một bên cánh tay từ cùi chỏ trở xuống có một mảng dài bị trầy trụa rướm máu. Bà ta ngồi co người lại và gục đầu yên lặng, có lẽ khắp người đang bị đau ê ẩm. Ái ngại không nỡ bỏ đi, tôi thầm suy tính nên làm gì để có thể giúp đỡ nạn nhân một cách hiệu quả hơn. Công viên lúc này đã vắng người, căn nhà nào cũng đóng cửa im lìm không có tiếng người. Xem đồng hồ tay và dự định sẽ chờ khoảng năm phút, nếu không có ai đi qua thì tôi phải tới gọi cửa một nhà ở gần đó. Đang ngồi nhướng mắt nhìn về cả hai phía, bỗng thấp thoáng từ đằng xa có hai bóng người đi xe đạp tiến về phía chúng tôi. Khi đến gần, họ nhìn tôi và người bị nạn rồi đạp chậm lại, tôi ngước mặt lên nói với họ:

- Chào Ông Bà! Người này mới bị ngã, tôi đã cố giúp bà ấy đứng dậy nhưng không được. Xem chừng bà ta không thể đi xa hơn nữa.

Hai người dừng hẳn xe lại. Họ là dân bản xứ, một nam, một nữ trạc tuổi trung niên mà tôi đoán là một cặp vợ chồng. Người đàn ông dựng xe trên bãi cỏ, tiến lại gần quan sát, sau đó ông nói với nạn nhân:

- Tôi sẽ giúp bà vô bãi cỏ ngồi nghỉ!

Với vóc người cao lớn khỏe mạnh và đôi cánh tay rắn chắc, ông đỡ người bị nạn đứng dậy, rồi quàng tay qua lưng dìu bà ta vào ngồi trên bãi cỏ gần lối đi. Nạn nhân lầm bầm điều gì không ai nghe rõ, tay vẫn nắm sợi dây buộc chó. Bấy giờ tôi mới nhìn kỹ con chó cao gần tới hông một người tầm vóc trung bình, bộ lông mướt màu vàng sậm có mảng đen lớn trên lưng, hai đùi khỏe chắc nịch, mõm đen và đôi tai dựng đứng, giống như loại chó săn của Đức. Khi nạn nhân được di chuyển vào bãi cỏ, nó bước theo ngồi gần chủ, chậm rãi liếm khắp mặt, rồi nép sát vào người như muốn che chở, vỗ về. Người đàn ông nói:

- Để tôi cầm dây giữ chó cho bà.

Trời trở nên nắng gắt, không khí nóng bức. Mồ hôi rịn trên trán và hai bên thái dương tôi gần như sắp nhỏ giọt. Nhìn nạn nhân ngồi yên bất động, tôi ngỏ ý với hai người kia:

- Tôi nghĩ bà ấy không nên ngồi đây lâu hơn, có thể sẽ bị cảm nắng chẳng bao lâu nữa. Hay là chúng ta gọi 911?

Người vợ gật đầu:

- Đúng đấy. Tới lúc chúng ta cần gọi số cấp cứu 911. Rất may hôm nay tôi có mang theo điện thoại.

Nạn nhân ậm ừ:

- Không. Tôi về nhà được mà!

Nói vậy nhưng bà vẫn ngồi im, tinh thần dường như bất định. Tôi đưa mắt nhìn về phía hai vợ chồng nọ, nhẹ lắc đầu. Tôi không còn lạ gì tình trạng của bà ta lúc này, bởi lẽ một trường hợp tương tự đã xảy ra trước mắt tôi cách đây không lâu. Và đã cho tôi một kinh nghiệm quí báu là không thể chiều theo ý muốn của nạn nhân, mà phải hành động theo sự suy xét sáng suốt và điều quan trọng là phải hành động nhanh không thể chậm trễ. Tôi cũng biết nạn nhân sẽ không thể về nhà một mình, và lòng nhân đạo không cho phép cả ba chúng tôi bỏ mặc bà ngồi đó với con chó dưới sức nóng của mặt trời mùa Hạ có thể lên tới trên dưới 100F. May thay, người đàn ông như đọc được và cảm thông những ý nghĩ của tôi, ông lên tiếng:

- Ồ! Thưa bà! Tôi không nghĩ như vậy đâu. Bà có thể đang bị nguy hiểm về một bệnh gì đó mà chúng tôi không biết, vì vậy không thể để bà ngồi đây hay đi về nhà một mình. Điều tốt nhất cho bà ngay bây giờ là sự giúp đỡ của y tế càng sớm càng tốt.

Vẫn không hề có sự đáp ứng từ nạn nhân. Chúng tôi nhìn người vợ gật đầu. Bà ta lập tức lấy điện thoại di động gọi số cấp cứu, rồi hỏi tôi thêm chi tiết về mọi việc đã xảy ra trong khi trả lời những câu hỏi của nhân viên tổng đài cấp cứu 911. Một lúc sau, bà cho biết xe cứu thương sẽ tới trong vòng vài phút nữa.
Không ai bảo ai, cả ba chúng tôi đều đồng lòng đứng chờ. Con chó đột nhiên rời xa chủ, bước tới chỗ tôi đang đứng. Thường khi gặp loại chó trông có dáng vẻ uy hiếp như nó thì tôi đã lảng tránh xa, nhưng trong tình huống này... lại thấy sự dịu dàng thân mến của nó đối với nạn nhân. Còn đang phân vân chưa biết nên phản ứng ra sao thì nó đã đến gần, liếm bàn tay tôi nhiều lần, rồi ngước nhìn tôi với đôi mắt hấp háy màu nâu vàng hàm chứa sự thân thiện như muốn nói một điều gì. Tôi lại từ ngạc nhiên này tới ngạc nhiên khác: không ngờ loài vật có thể hiểu được mọi việc xảy ra bằng sự quan sát riêng của nó cũng như biểu lộ lòng trắc ẩn đối với chủ, đồng thời bày tỏ sự biết ơn một cách tế nhị như thế. Tôi cảm động vuốt đầu và vỗ lưng nó khen:

- Cưng giỏi lắm!

Người vợ cười thích thú:

- Con chó này thiệt là khôn! Nó muốn cám ơn bạn đó.

Nạn nhân chợt nói nhỏ:

- Nó là gái ngoan mà!

Nghe tiếng chủ, con chó bước trở lại và đặt mõm lên vai bà như có ý trấn an, rồi ngồi xuống sát bên cạnh. Chừng năm phút sau, có tiếng còi rú của xe cứu thương vang lên. Tài xế lái xe vượt lên bờ bãi cỏ phía bên kia, tiến đến chỗ nạn nhân đang ngồi và đậu xe gần đó. Các nhân viên cấp cứu nhanh nhẹn ra khỏi xe, kiểm tra những dấu hiệu căn bản cần thiết cho sự sống và các vết thương của nạn nhân. Sau đó họ chuẩn bị đem nạn nhân vào xe cứu thương để đưa tới bệnh viện. Con chó cũng được lên xe với chủ. Chúng tôi đứng nhìn nó quẫy đuôi, lặng lẽ nhảy lên xe ngồi bên cạnh chủ như vị thế của một thân nhân duy nhất. Một nhân viên lại gần ngỏ lời cám ơn và cho biết mọi việc đã xong. Tạm yên tâm về sự an toàn của nạn nhân, cả ba chúng tôi cùng rời chỗ cũ, tôi cám ơn đôi vợ chồng đã dừng xe lại trợ giúp. Họ tươi cười:

- Không có chi. Tất cả chúng ta đã giúp. Chúc bạn một ngày tốt đẹp.

- Ông Bà cũng vậy.

Tôi vẫy tay chào từ biệt, chân rảo bước mau về nhà và mắt trông theo hai cái bóng xa dần trên quãng đường dài. Nhìn lại đồng hồ, khoảng một tiếng kể từ lúc tai nạn xảy ra nạn nhân đã có được sự săn sóc của nhân viên y tế. Lòng tôi cảm thấy vui và thanh thản.

Hạ qua, Thu sang và Đông sắp tàn. Những mùa của tháng năm cứ nối tiếp cùng mưa nắng bao phủ công viên. Mỗi lần đi qua đấy tôi hằng nghĩ về con chó khôn trung thành đã ở sát bên cạnh chủ của nó trong lúc nguy biến, và nhớ đến nụ cười rạng rỡ của đôi vợ chồng bản xứ lúc chia tay. Một cơ duyên kỳ lạ đã đưa đẩy chúng tôi, cả người lẫn vật hội ngộ trên lối công viên ấy để cùng chia sẻ và hoàn thành một mục đích, với riêng tôi là một kỷ niệm đẹp không bao giờ quên.

Khánh Linh
PC
#2 Posted : Tuesday, March 16, 2010 4:56:57 PM(UTC)
PC

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 5,668
Points: 25
Woman

Was thanked: 4 time(s) in 4 post(s)
Lòai chó khôn quá. Đọc thấy cảm động ghê, chị Khánh Linh. Rose
Huệ
#3 Posted : Tuesday, March 16, 2010 9:37:51 PM(UTC)
Huệ

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 2,105
Points: 0


Chúc mừng trang Văn của Khánh Linh. Tới luôn, Bác Tài.

Hy vọng Huệ sẽ được đọc tác phẩm của Khánh Linh trong Tuyển Tập PNV năm mới. Rose Rose Rose
Tonka
#4 Posted : Wednesday, March 17, 2010 1:43:16 AM(UTC)
Tonka

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,643
Points: 1,524

Thanks: 95 times
Was thanked: 201 time(s) in 189 post(s)
Khai trương hồng phát. Mong được đọc thêm bài viết về loài vật của chị KL.
Rose
Binh Nguyen
#5 Posted : Wednesday, March 17, 2010 4:37:15 AM(UTC)
Binh Nguyen

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,945
Points: 1,581
Location: Đông Bắc Gia Trang

Thanks: 1 times
Was thanked: 36 time(s) in 35 post(s)
Chị Khánh Linh Approve Rose

BN.
Khánh Linh
#6 Posted : Wednesday, March 17, 2010 9:08:59 AM(UTC)
Khánh Linh

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,775
Points: 1,317

Thanks: 139 times
Was thanked: 110 time(s) in 98 post(s)

Cám ơn chị PC, chị Huệ, Tonka và Bình đã vào đọc truyện và để lại lời phê bình cũng như khích lệ. KLinh sẽ cố gắng dành thời giờ viết cho đỡ quên tiếng Việt.

RoseRoseRoseRose


Khánh Linh
#8 Posted : Sunday, April 18, 2010 3:23:37 AM(UTC)
Khánh Linh

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,775
Points: 1,317

Thanks: 139 times
Was thanked: 110 time(s) in 98 post(s)

Tonka
#10 Posted : Tuesday, July 13, 2010 11:47:13 PM(UTC)
Tonka

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,643
Points: 1,524

Thanks: 95 times
Was thanked: 201 time(s) in 189 post(s)
Ngủ mà còn cười, nhất định là sweet dream rồi Wink
Khánh Linh
#13 Posted : Tuesday, October 5, 2010 10:40:47 AM(UTC)
Khánh Linh

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,775
Points: 1,317

Thanks: 139 times
Was thanked: 110 time(s) in 98 post(s)
Mộng Ký


Tôi đã tìm thấy trong những giấc mơ... hình ảnh một ngôi chùa ngỡ đã phai mờ trong ký ức, dù rất quen thuộc và chất chứa nhiều kỷ niệm của tuổi hoa niên. Đó là nơi cả hai bên nội ngoại thường lui tới để bày tỏ tín ngưỡng đối với Phật pháp, và cũng là nơi cư ngụ của Bà dì, em con chú con bác với bà ngoại. Mỗi lần có dịp đi ngang nhà chúng tôi trước khi trở về chùa, Bà luôn dừng lại ghé thăm. Những năm ấy Bà khoảng chừng ngoài 50 tuổi, mái tóc vẫn xanh với đường ngôi rẽ phía trước, thường búi gọn phía sau gáy. Vóc người nhỏ nhắn, khuôn mặt Bà dì có những nét thanh tú luôn được bao quanh bằng chiếc khăn quàng trên đầu, da trắng mịn không son phấn, và khi cười để lộ hàm răng đều đặn. Tôi nghe mẹ kể Bà đã lập gia đình từ thuở thanh xuân nhưng không có con, một mình lưu lạc vào miền Nam trước năm 1954. Không biết do cơ hội nào mà sau một thời gian dài ly tán, kẻ ở người đi, gia đình tôi đã gặp lại Bà tại thành phố Sài Gòn đông đúc, chi chít những hẻm nhỏ, sau khi bà đã chọn cửa chùa cư trú như một cư sĩ. Trong số các họ hàng ở Sài Gòn, Bà dì thân với gia đình tôi hơn cả, một phần vì mẹ là người cháu gái Bà đã biết rõ từ dạo chưa lấy chồng. Phần khác do bố của Bà khi lớn tuổi không có con cháu gần gũi, đã dọn vào ở chung với gia đình bà ngoại trong một ngôi nhà ngói rộng rãi. Mẹ tôi đôi khi vẫn nhắc cố Trà ngày xưa ngâm Kiều hay lắm.
Bà dì luôn tỏ lộ lòng yêu mến đối với các cháu còn nhỏ tuổi, lần nào đến chơi cũng mang cho quà bánh trái cây gọi là lộc Phật. Riêng tôi bao giờ cũng thích ngồi gần để nghe bà kể chuyện. Có lẽ anh chị em chúng tôi đã tạo nên không khí ấm cúng và nhộn nhịp, bù lấp phần nào khoảng thời gian Bà sống tĩnh lặng và đơn độc trong chùa. Ngày Tết, mẹ rót mời Bà một ly rượu nếp cẩm, để sau vài nhấp, hai gò má ửng hồng, bà vui vẻ chuyện trò xen lẫn với tiếng cười khanh khách.
Hằng năm vào những ngày lễ lớn như ngày Phật Đản, Tết Nguyên Đán hay rằm tháng Giêng, rằm tháng Bảy, là con gái út nên tôi được đi theo bà ngoại, bà nội cùng với mẹ vào chùa lễ Phật và đến thăm Bà dì. Chùa ở sâu phía trong một hẻm nhỏ rất dài. Bước vào cổng ngoài, phía bên trái là một điện thờ nhỏ trưng bày các loại trái cây, có sẵn nhang đèn cho khách thập phương làm lễ trước khi vào hẳn trong khuôn viên. Bên tay trái là chánh điện, tay mặt hướng ra một hồ sen, vài cội cổ thụ được trồng ở giữa sân hay sát bờ hồ soi bóng nước. Bên hông chánh điện là một hành lang hẹp, đối diện là phòng trai cho các chư tăng dùng bữa chính ngọ. Đi tới cuối hành lang, rẽ qua một đoạn ngắn là tới cốc của Bà dì ở ngay góc. Tôi chẳng dám đi xa hơn nữa hay vào cốc của ai khác.

Chùa có khá đông Phật tử đến cả sáng lẫn chiều theo giờ giấc đã định để tham dự khóa lễ cùng với Thầy trụ trì và các sư tăng. Mọi người đều bỏ dép ngoài sân ở phía trước, bước lên bực thềm cao để vào bên trong chánh điện có lát gạch hình hoa văn bóng lộn như gương và mát lạnh. Phía trên cùng của tòa chánh điện trưng bày nhiều tượng Phật, tôi nhớ nhất là tượng Phật A Di Đà cao lớn, sơn son thếp vàng, nét mặt hiền từ ngồi ngay chính giữa. Hai bên trái và phải là các vị Bồ Tát. Ở mỗi góc có hai tượng Long Thần, Hộ Pháp mặc áo giáp, tay cầm vũ khí. Các Phật tử ngồi xuống sàn gạch hoa, trước mặt có kệ gỗ để đặt sách Kinh. Gần tới giờ khóa lễ các vị sư tăng mặc áo vàng lần lượt tiến ra chánh điện ngồi ở hàng trên cùng, Thầy trụ trì bắt đầu các nghi lễ rồi đọc kinh với giọng sang sảng rõ ràng, mọi người đọc hòa theo trong tiếng mõ lúc nhặt lúc khoan, thỉnh thoảng xen lẫn những tiếng chuông đồng, thanh thoát ngân lên hồi lâu như một làn khói lâng lâng thoát tục. Phần cuối khi khóa lễ sắp chấm dứt, tất cả mọi người đều đứng dậy xếp hàng một, đứng chung quanh chánh điện sát vách tường và lối vào, tạo thành một vòng lớn rồi nối tiếp nhau đi qua phía sau của chánh điện, vừa đi vừa niệm Phật. Tôi cũng bước lẫn vào trong cái vòng người ấy. Góc bên trái của chánh điện cùng một bên với cửa ra vào, có một người luôn đứng bên cạnh cái trống to bằng gỗ, tay cầm dùi đánh mạnh vào trống. Tiếng trống “Thùng Thùng Thùng...” vang dội liên tục như sấm rền khiến tôi có cảm tưởng cả chánh điện đang rung chuyển. Mỗi lần đi ngang qua đấy, nhìn những bức tranh vẽ cảnh địa ngục có các bộ mặt ma quỷ hung dữ treo trên tường, nhìn nét mặt khắc khổ và nhăn nhó của người đánh trống mỗi lần ông ta dùng hết sức nện cái dùi trống, tôi luôn cảm thấy sợ hãi.
Khóa lễ xong, bà cháu chúng tôi nán lại chánh điện để đến chào hỏi Thầy trụ trì hay chúc Tết, bà nội khoe với Thầy là con bé thuộc nhiều kinh Phật. Thầy cười xoa đầu tôi và nếu là dịp Tết thì tôi sẽ được lì xì một phong bao đỏ. Sau đó chúng tôi cùng vào cốc của Bà dì, Bà ăn chay trường nên đã chuẩn bị sẵn một bữa cơm chay thịnh soạn có nhiều món ngon lạ, do chính tay Bà nấu. Thỉnh thoảng bà cháu chúng tôi gặp hai anh em chú tiểu ở hành lang lối rẽ vào cốc, trên đầu còn để một chỏm tóc đen. Bao giờ họ cũng cúi đầu chắp tay xá chào: “A Di Đà Phật.” Bà dì cho biết hai chú lớn hơn tôi mấy tuổi, được ở luôn trong chùa để tu tập. Những lần sau, họ đứng trước cửa cốc của Bà dì vẫy tôi ra chơi. Mẹ tôi dặn chơi ở gần cốc thôi để mẹ không phải đi tìm. Chú tiểu em da trắng, nét mặt hiền lành và có cử chỉ lời nói dịu dàng như con gái. Chú tiểu anh trông nghiêm nghị hơn, mặc dù chú cũng vui vẻ với tôi. Nhiều lần chú hay lườm mắt, gắt gỏng chú em khiến tôi cảm thấy bất nhẫn và muốn nói chú đừng làm thế nhưng chưa kịp nói thì bẵng đi một thời gian tôi không gặp lại hai anh em nữa.

Vài năm sau, mẹ giao cho tôi việc vào cốc gần như mỗi tuần để giúp Bà dì ghi chép sổ sách kinh doanh. Những buổi trưa khi đi ngang qua lối nhỏ dẫn vào cốc, tôi thường thấy quang cảnh các chư tăng chuẩn bị bữa trai ngọ ngồi hai bên các bàn dài, rồi rảo bước đến cốc của Bà dì là khoảng không gian riêng biệt cách ly hẳn với thế giới bên ngoài. Cốc có hình dạng như một hành lang, chiều dài lớn hơn chiều rộng, vừa đủ chỗ cho một người độc thân, các đồ vật đơn giản bên trong được sắp xếp gọn gàng. Sàn lát bằng gạch tàu màu đỏ trơn láng, tưởng như không một hạt cát bụi nào có thể len vào đấy. Giấy hoa dán ở các vách tường chung quanh đã trở thành vàng nhạt vì hương khói tháng năm. Một giường nhỏ sát góc phía trong, phủ nhiều lớp vải dày, trên cùng là một lớp gấm. Một tủ cỡ trung bình kê ở đầu giường, mặt ngoài có kính, ép bên trong là miếng vải gấm màu vàng tươi như y trang của các vị sư, điểm những đường thêu bằng chỉ kim tuyến óng ánh hình lá và trái nho. Gần đấy là mấy chiếc ghế gỗ lớn có lưng dựa. Ở góc đằng xa đối diện với giường, một tấm màn mắc từ vách này sang vách kia theo chiều rộng của cốc, là chỗ nấu bếp với một chum nước lớn, mà tôi ít khi bước vào. Ánh sáng thiên nhiên chiếu vào cốc qua hai cửa sổ nhỏ được chống lên bằng cây gỗ, bên ngoài là khu vườn có những tàu lá chuối xanh mướt. Sau khi tôi đã soạn giấy tờ và viết xong, Bà chắp tay lễ tạ bàn thờ Phật ở kệ trên cao lúc nào cũng có hai ngọn đèn nhỏ tỏa sáng, rồi kiễng chân, tay với những bánh oản màu trắng được gói bằng giấy bóng kính lóng lánh các màu xanh, đỏ, vàng, thêm mấy trái táo, cam, quít, và chuối. Bà bỏ tất cả vào một bao giấy đưa cho tôi mang về và dặn nhớ chia phần cho anh tôi.

Dòng đời lặng lẽ xuôi chảy.... thuở ấy tôi vô tư chẳng đếm thời gian... mặc những đổi thay nhân thế. Một buổi chiều mẹ lại dẫn tôi vào chùa. Sau khi lễ Phật, chúng tôi đi vòng phía sau chánh điện, đến một kệ thờ lớn và tìm thấy di ảnh cùng bình đựng tro cốt của Bà dì đặt chung với các vong khác. Mẹ thắp hương khấn nguyện trong không khí trang nghiêm thanh tịnh. Đấy là nơi an nghỉ cuối cùng Bà đã tự chọn cho mình, để vong linh phảng phất nghe kinh kệ sớm chiều như lúc còn sinh tiền. Chúng tôi lại đến cái cốc nhỏ, đứng nhìn cửa đóng im lìm, bốn bề hiu quạnh, rồi ngậm ngùi men theo hành lang mờ tối ra về. Ngoài kia là khoảng trời rộng, thấp thoáng dưới gốc cổ thụ bên hồ sen, Thầy trụ trì trông còn tráng kiện đang ngồi điềm nhiên bổ củi.
Tôi vẫn trở lại ngôi chùa ấy... Khi thức giấc, lòng chợt dâng lên từng đợt sóng cảm hoài, ngỡ như trong không gian còn bàng bạc mùi hương của đất trời nơi chốn cũ. Đời người có bao nhiêu giấc mơ trong một giấc mộng dài! Biết bao giờ dứt mộng!

Khánh Linh


mua
#14 Posted : Tuesday, October 5, 2010 12:16:30 PM(UTC)
mua

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 35
Points: 0

RoseApprove
Tonka
#15 Posted : Tuesday, October 5, 2010 12:29:04 PM(UTC)
Tonka

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,643
Points: 1,524

Thanks: 95 times
Was thanked: 201 time(s) in 189 post(s)

RoseApprove
Khánh Linh
#16 Posted : Tuesday, November 30, 2010 3:30:21 AM(UTC)
Khánh Linh

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,775
Points: 1,317

Thanks: 139 times
Was thanked: 110 time(s) in 98 post(s)
Việc hoàn tất “Mộng Ký” mất thời gian lâu hơn dự định, nay mới có dịp cám ơn Mưa và Tonka đã vào xem và khuyến khích KLinh.

Thân ái,

RoseheartRose
Tonka
#17 Posted : Tuesday, November 30, 2010 4:13:38 AM(UTC)
Tonka

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,643
Points: 1,524

Thanks: 95 times
Was thanked: 201 time(s) in 189 post(s)
TK đã đọc hết tối hôm qua rồi Approve
Chị tiếp tục viết nhé.
hoanglanchi
#18 Posted : Wednesday, March 2, 2011 5:35:08 PM(UTC)
hoanglanchi

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 406
Points: 408

Thanks: 4 times
Was thanked: 7 time(s) in 7 post(s)
Úi chao, chị Lan Chi thích kiểu viết về ngày xưa như thế này lắm
Tới đi bác tàiRose
Khánh Linh
#19 Posted : Thursday, March 3, 2011 4:46:19 AM(UTC)
Khánh Linh

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,775
Points: 1,317

Thanks: 139 times
Was thanked: 110 time(s) in 98 post(s)
Cám ơn chị Lan Chi đã vào xem bài và khuyến khích. KLinh có một số ý tưởng nhưng ngại viết rồi lại phải sửa bài đó chị.Shy

Rose
viethoaiphuong
#20 Posted : Wednesday, December 21, 2011 7:02:22 PM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,291
Points: 11,028

Thanks: 758 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)



thân mến chúc Khánh Linh và Gia Đình
Giáng Sinh đầm ấm - vui vẻ
Năm Mới 2012 hạnh phúc - an lành




riêng tặng KL,
hoa cỏ đơn sơ mà hiền hòa nơi cuộc sống (?)






Khánh Linh
#21 Posted : Sunday, January 1, 2012 1:13:14 AM(UTC)
Khánh Linh

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,775
Points: 1,317

Thanks: 139 times
Was thanked: 110 time(s) in 98 post(s)
Cám ơn VHP.Rose

Khánh Linh
#22 Posted : Saturday, September 1, 2012 4:06:32 PM(UTC)
Khánh Linh

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,775
Points: 1,317

Thanks: 139 times
Was thanked: 110 time(s) in 98 post(s)
Em


Em vẫn là em với tháng ngày
Lững lờ trôi tựa áng mây bay
Kìa trăng hò hẹn cùng ai đó
Còn em ôm gối mộng đêm nay

Em vẫn còn đây với đất trời
Đợi Thu về nhặt lá thu rơi
Và mơ đi lại trong tiền kiếp
Có những duyên xưa mỉm miệng cười

......................
Nguyệt Hạ
#23 Posted : Tuesday, September 4, 2012 10:15:56 AM(UTC)
Nguyệt Hạ

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 7/12/2012(UTC)
Posts: 81
Points: 243
Woman
Location: Phố Núi

Thanks: 19 times
Was thanked: 16 time(s) in 15 post(s)


Mang hoa vào tặng chị Khánh Linh nè, trở lại viết nhiều hơn nha, bây giờ con đi học xa rồi có dư một ít giờ...

NH thích mấy câu thơ của chị lắm ...

Em


Em vẫn là em với tháng ngày
Lững lờ trôi tựa áng mây bay
Kìa trăng hò hẹn cùng ai đó
Còn em ôm gối mộng đêm nay

Em vẫn còn đây với đất trời
Đợi Thu về nhặt lá thu rơi
Và mơ đi lại trong tiền kiếp
Có những duyên xưa mỉm miệng cười

Khánh Linh












1 user thanked Nguyệt Hạ for this useful post.
viethoaiphuong on 9/5/2012(UTC)
Khánh Linh
#24 Posted : Tuesday, September 4, 2012 2:31:49 PM(UTC)
Khánh Linh

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,775
Points: 1,317

Thanks: 139 times
Was thanked: 110 time(s) in 98 post(s)
Chào Nguyệt Hạ, Rose

KLinh để thơ tạm bên này chứ cứ đi chơi bên “Thơ Thẩn” thì ngại sẽ làm loãng ý thơ của NH đó.

Cám ơn NH nhiều đã ̣đem hoa tô điểm thêm cho bài thơ nhỏ.Blush Khéo tay trồng cây cảnh ghê nha. KLinh cũng có chụp một ít vườn nhà nhưng chỉ chuyển từ camera vô máy để dành đó thôi. Định post vài hình nhưng cũng chưa làm được. Con KLinh đi học xa rồi, mình được rảnh một chút nhưng đôi khi lại cảm thấy nhớ và băn khoăn...
2 users thanked Khánh Linh for this useful post.
viethoaiphuong on 9/5/2012(UTC), Nguyệt Hạ on 9/5/2012(UTC)
Users browsing this topic
Guest (4)
2 Pages12>
Forum Jump  
You cannot post new topics in this forum.
You cannot reply to topics in this forum.
You cannot delete your posts in this forum.
You cannot edit your posts in this forum.
You cannot create polls in this forum.
You cannot vote in polls in this forum.