Welcome Guest! To enable all features please Login or Register.

Notification

Icon
Error

23 Pages«<1617181920>»
CHUYỆN VIẾT CỦA TÔI
Binh Nguyen
#341 Posted : Saturday, June 7, 2008 9:48:49 AM(UTC)
Binh Nguyen

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,945
Points: 1,581
Location: Đông Bắc Gia Trang

Thanks: 1 times
Was thanked: 36 time(s) in 35 post(s)
TÌNH YÊU CHỮ NGHĨA

Có những lúc tôi muốn viết thật nhiều, nhưng khi đặt bút xuống, thì chữ nghĩa lại chạy đi đâu hết, chữ nghĩa trở thành vô nghĩa. Tôi đọc được một phần trong bài viết nhiều phần "Nỗi đau xót bồng bềnh" của ký giả Ngy Thanh, kể về một lớp học miễn phí của cô giáo Hằng và thầy giáo Sang ở Siem Reap, Cambodia, trong một xóm mại dâm người Việt Nam ở Cam-Bốt, nước mắt tôi trào ra, tự thấy những gì mình viết ra hoàn toàn vô nghĩa, và không muốn viết nữa. Chính tác giả Ngy Thanh qua việc làm của hai thầy cô giáo đó, cảm thấy cái passport Hoa Kỳ của ông ta "bỗng thừa mứa hơn cục phấn trắng cùn nhụt trên bục giảng." (*) Cái ông ta làm, cái tôi đang làm, là viết, thật đúng là không có một giá trị nào so với công việc mà hai thầy cô giáo đó đã làm.

Để tránh trường hợp gọi là "đạo văn", tôi xin tóm tắt câu chuyện thế này:

Thầy giáo Sang là một người không được đi học, lưu lạc từ Việt Nam qua Cambodia, làm đủ thứ nghề từ nghề bán chổi lông gà, đến nghề bán thịt heo, nghề thông dịch. Không ai có thể tưởng tượng ra được một người không được đi học mà lại đi làm thầy giáo. Người ta bảo "không thầy đố mầy làm nên", thế mà ông thầy này đã "làm nên" mặc dù không được qua một trường lớp giáo dục nào. Rất là đơn giản, "trong đám mù, thằng chột làm vua", thầy giáo Sang tự học viết, học đọc, rồi những người xung quanh, gồm dân tứ chiếng, gái giang hồ, không biết đọc, không biết viết, chạy qua nhờ Sang, khi thì lá thư, lúc thì lá đơn, hồi thì toa thuốc, dần dà anh trở thành ông "vua" trong đám "chột". Rồi anh mở lớp dạy học miễn phí, truyền đạt cái mớ chữ nghĩa ít ỏi của mình cho đám trẻ em nghèo xung quanh. Cái lớp học ở ngoài trời, trên một mảnh sân nhỏ xíu, chắc là không bằng mảnh sân sau của nhà tôi bây giờ. Chỉ có vậy thôi, mà tôi khóc, nước mắt ứa ra, không cầm được!

Cô giáo Hằng là một người con gái Sài Gòn, không tin là có một lớp học tình thương như vậy, nên muốn qua tận nơi coi cho biết, người ta bảo "trăm nghe không bằng mắt thấy", là vậy! Và cô đã thấy, đã biết là lớp học ấy có thật, cô tình nguyện ở lại, giúp đỡ Sang làm công việc đó, rồi hai người lấy nhau làm vợ chồng. Mối tình của họ, kể ra, có đem viết xuống cũng được một truyện dài, nhưng cái tình yêu nam nữ không phải là cái đáng nói ở đây, mà là cái tình người, tình thầy trò, tình hàng xóm, tình dân tộc, tình yêu chữ nghĩa! Cái chữ nghĩa ở đây không làm thành một tác phẩm, điều đó xa vời, xa xỉ quá! Cái chữ nghĩa ở đây không làm thành cơm áo, vì thầy giáo Sang bán thịt heo để sinh sống là chính, còn việc dạy học này là hoàn toàn miễn phí. Cái chữ nghĩa ở đây không dùng để xin xỏ lòng thương hại của mọi người, mà nó chỉ đơn thuần là muốn truyền đạt cho các em một tí kiến thức, một tí căn bản của những con chữ.

Tự nhiên tôi đâm ra dễ dãi với những lỗi chính tả mà tôi thường gặp trong các bài viết mà tôi được đọc. Có những người chỉ mơ ước có được bộ sách giáo khoa lớp ba thôi, thì mình xét nét đến những lỗi nhỏ nhặt của lớp 12 hay trình độ đại học làm gì? Có phải tôi tự khó khăn với tôi quá không? Sao không nhìn xuống những em bé không biết chữ, những thầy giáo không được qua một lớp huấn luyện dạy học nào, mà vẫn can đảm đứng lên bục giảng? Sao không nhìn những con người đã dám bỏ thành phố xa hoa, để đến một đất nước khác, một thành phố khác, chịu sống trong một ngôi làng nghèo nàn, đầy những thị phi của xã hội, để làm công việc dạy tiếng Việt? Họ không làm để chơi nổi, để lấy tiếng, mà chỉ để truyền đạt cái mớ kiến thức ít ỏi của họ, cho những người mù chữ, tội nghiệp hơn họ, bất hạnh hơn họ. Họ chỉ muốn làm cái công việc mà nhiều người có khả năng hơn rất nhiều không làm được. Tôi thấy mình có cảm giác giống như tác giả Ngy Thanh của bài viết, là "bé nhỏ và tầm thường đến hụt hẫng"! (*)

Những người đó mới thật sự là những người có lòng với chữ nghĩa, có tình yêu với chữ nghĩa. Còn những người cầm bút như tôi chưa hẳn là những người có tình yêu với chữ nghĩa. Tôi tự thẹn với mình, thật sự thẹn với mình!

Bình Nguyên
Tháng 6, 2008.

(*) Trích trong "Nỗi đau xót bồng bềnh" của ký giả Ngy Thanh.
Bảo Trân
#342 Posted : Sunday, June 8, 2008 12:49:06 PM(UTC)
Bảo Trân

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 635
Points: 132

Was thanked: 24 time(s) in 22 post(s)
Bình Bình ơi,

Cái bài viết "Nỗi đau xót bồng bềnh" post ở đâu vậy? Chỉ cho BT xem với.

BT
Binh Nguyen
#343 Posted : Sunday, June 8, 2008 11:55:07 PM(UTC)
Binh Nguyen

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,945
Points: 1,581
Location: Đông Bắc Gia Trang

Thanks: 1 times
Was thanked: 36 time(s) in 35 post(s)
quote:
Gởi bởi Bảo Trân

Bình Bình ơi,

Cái bài viết "Nỗi đau xót bồng bềnh" post ở đâu vậy? Chỉ cho BT xem với.

BT




Bình đọc trong Thời Báo thứ bảy ở đây, loạt bài "Thảm trạng truyền kiếp của đồng bào Việt Nam trên đất Campuchia", cái gì in lên giấy là dễ đọc nhất, hi hi hi, cho Bình. Bình cũng đã lên website thoibao.com của họ để kiếm, tính "chôm chỉa" đoạn đó để post cho chị coi, nhưng không thấy. Sorry chị. Đánh lại thì dài quá, "đạo văn" thì không được, cho nên Bình đành phải tóm tắt như vậy. Để mai mốt quởn quởn, Bình kiếm nữa, xem sao, ngay cả tên ký giả Ngy Thanh, Bình cũng không kiếm thấy, híc híc.

BN.
Binh Nguyen
#344 Posted : Saturday, June 21, 2008 2:13:40 AM(UTC)
Binh Nguyen

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,945
Points: 1,581
Location: Đông Bắc Gia Trang

Thanks: 1 times
Was thanked: 36 time(s) in 35 post(s)
quote:
Gởi bởi Binh Nguyen

Bình tính mở một mục Tùy Bút, bắt chước chị Linh Vang, "Một Góc Trời Đông Bắc", nhưng rồi lại thấy "hổng giống ai", cái trò "đạo" tên này, chị LV, chĩ đi kiện, thì... khốn! Đã vậy, mấy cái chị LV viết, nó hổng đụng chạm đến ai, không sợ ai "hack", gặp Bình hay "lớ ngớ", thẳng thắn, láng cháng thì dám bị "đuổi" khỏi diễn đàn, chớ không chơi! Cho nên, bài viết rồi, tính đăng lên, trau chuốt lại đàng hoàng rồi, nghĩ đi, rồi nghĩ lại, thấy nó có vẻ nặng nề về chính trị quá, lại thôi , không dám đăng nữa. Nhắn với chị LV rằng, có báo nào mà không sợ bị "hack", không lo nặng nề về ct, thì nói Bình một tiếng, Bình sẽ gởi tặng không, còn nếu cho được đồng nào thì càng tốt, hi hi hi...

BN.



quote:
Gởi bởi linhvang

Gởi cho chị LV xem trước đi - chị sẽ kiếm chỗ tiêu thụ. Nói trước là...không có được cắc nào đâu! Big Smile
À mà cũng có một chị chủ báo chịu trả tiền (bạn của chị LV!) nếu là truyện ngắn.



Suy đi, rồi nghĩ lại, nó chỉ là bài tường thuật, tức là nói toàn sự thật, không có giá trị về "văn chương nghệ thuật", hay "hư cấu" lắm, nên thôi, không cần gởi cho chị LV nữa (nghe nói "truyện ngắn" mới có "tiền", là nó rút ý kiến lại liền, để đợi "dziết" truyện ngắn lấy "tiền"? Big Smile).

Chị đừng lo bài Bình không có chỗ tiêu thụ, bài đó là bài tường thuật, kiểu ký sự, viết theo "đơn đặt hàng" đàng hoàng, nên đã được đăng báo ngay khi còn "nóng hổi", vừa thổi, vừa coi, hi hi hi...! Ông xã biểu, em phải "dziết" như dzầy, như dzầy, Bình cười, cái anh chủ báo này là "hên" lắm mới được em viết bài cho, vì nếu ảnh viết, ảnh sẽ không có những chi tiết nhỏ nhỏ ở "hậu trường" giống như bài của em, và dưới con mắt của một phụ nữ, người chuyên lo chuyện "nội" trợ, chứ không lo chuyện "ngoại" trợ như mấy ông, nên có phần "chính kiến" hơn! Đã vậy, không hiểu sao lần này "siêng", về là viết xuống liền, sợ "quên", sợ "làm biếng", nên có bài cho ngay, không "ngâm dấm" tới lui như mấy bài khác, nên khi anh chủ báo mở miệng "nhờ" là có bài liền! Cứ cái đà này, mình từ "nghiệp dư" biến thành "chuyên nghiệp" chẳng mấy hồi, hi hi hi!

Anh xã thì lo, sợ Bình không viết theo đúng ý anh chủ báo, gớm, "lo bò trắng răng", "vàng thật" mà cứ lo sợ "lửa" không hà! Anh chủ báo thì khen hay và cám ơn, có hứa là "chuyện tiền bạc tính sau", hi hi hi! Kệ, người ta cũng "thiếu nợ" mình đâu đó, biết đâu mai mốt mình có lúc phải "nhờ vả" lại! Cứ nghĩ mà coi, bận "thấy mụ nội", có người đi tham dự cái event nào đó giùm mình đã là khó khăn rồi, lại còn có người viết bài sẵn cho mình đăng báo, mà lại là bài "độc quyền" chưa đăng ở báo nào, có cho tiền, cũng "hổng dám" làm mất lòng cái "tác giả" đó!!! Hi hi hi.

Tính đăng "tiểu khúc" này trong quán cóc, nhưng lại thấy bỏ trong đây ý nghĩa hơn, nên Bình lại "rinh" nó dzìa đây, để không lại có người cho Bình lạc đề, hi hi hi... Cái nhà của Bình, Bình muốn để cái gì, thì để, viết cái gì, thì viết, hổng ai dám "la" Bình hết, hi hi hi...

BN.
Binh Nguyen
#345 Posted : Sunday, June 22, 2008 2:16:34 AM(UTC)
Binh Nguyen

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,945
Points: 1,581
Location: Đông Bắc Gia Trang

Thanks: 1 times
Was thanked: 36 time(s) in 35 post(s)
Hôm qua đi dự lễ kỷ niệm ngày thành lập quân đội VNCH 19/06, gặp anh chủ báo Việt Times, anh khen bài viết hay, và giới thiệu với bạn bè: "Đây là ký giả mới của báo Việt Times, có rất nhiều triển vọng!" Mấy anh chị xúm xít lại hỏi đọc, rồi hỏi sao bây giờ mới "xuất chiêu", Bình nói: "Thì đâu có ai hỏi đâu mà viết?" Ăn phải có mời, làm phải có khiến chớ, người ta không "khiến" mình làm, thì rỗi hơi đâu mà viết làm gì? Tỉ như, có mục đích rõ ràng là viết bài cho Tuyển Tập Phụ Nữ Việt, để đăng sách, thì lúc đó mới bỏ công ra mà viết, chứ khi không viết khơi khơi như vầy, có cái chủ đề gì đâu mà viết? Bình đùa, viết có tiền mà, dại gì không viết, một chị bạn ngây thơ hỏi lại: "Ủa, có tiền hả, vậy tui viết nữa có được không?" Thiệt, "nghèo mà ham"!

BN.
Sương Lam
#346 Posted : Sunday, June 22, 2008 2:39:07 PM(UTC)
Sương Lam

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 2,472
Points: 333
Location: Thành Phố Hoa Hồng Portland, OR

Thanks: 6 times
Was thanked: 9 time(s) in 8 post(s)
quote:
Gởi bởi Binh Nguyên
Thiệt, "nghèo mà ham"!


BN
Nghèo mới ham chứ lị!Big SmileBlush
Mừng cho ông xã BN có được vợ là.."văng sĩ".Wink
Chúc BN thượng lộ bình an trên đường....viết lách.RoseApprove
Binh Nguyen
#347 Posted : Monday, June 30, 2008 1:40:17 PM(UTC)
Binh Nguyen

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,945
Points: 1,581
Location: Đông Bắc Gia Trang

Thanks: 1 times
Was thanked: 36 time(s) in 35 post(s)
quote:
Gởi bởi Sương Lam

[quote]Gởi bởi Binh Nguyên
Mừng cho ông xã BN có được vợ là.."văng sĩ".Wink
Chúc BN thượng lộ bình an trên đường....viết lách.RoseApprove



Chị Sương Lam, ox BN có được vợ là "dzăng sỉ", thì đúng hơn, vì cái "sỉ" bị dzăng đi rồi, hi hi hi...
Viết thì được rồi đó chị, nhưng không biết làm sao để "lách" đây? Bình lách qua, lạng lại, chen tới, chen lui, thục cùi chỏ, làm đủ trò, mà vẫn chưa lên được hàng đầu... hải ngoại! Big Smile

Ngôn ngữ Việt Nam phải nói là hay, "viết" đi đôi với "lách", biết "viết" rồi còn phải biết "lách" nữa. làm nhớ câu ngày xưa hay nghe người ta nói: "Thật thà, thẳng thắn, thêm thiếu thốn. Luồn lách, lươn lẹo, lại lên lương". Mình viết mà cứ thật thà quá thì đúng là chỉ có "thiếu thốn", láng cháng là còn bị "phê bình", "kiểm điểm". Nhưng mà biểu làm cái chuyện "luồn lách" hay "lươn lẹo" thì không biết làm làm sao, thành ra mãi mãi cũng chỉ có nhiêu đó thôi.

BN.
Binh Nguyen
#348 Posted : Tuesday, July 1, 2008 2:04:33 AM(UTC)
Binh Nguyen

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,945
Points: 1,581
Location: Đông Bắc Gia Trang

Thanks: 1 times
Was thanked: 36 time(s) in 35 post(s)
CHỊ EM HỌ ĐỐI THOẠI

- Chị thấy em viết thật nhiều nhưng toàn chuyện tình của thiên hạ, không nghe em nói gì về tình em. Miệng em lúc nào cũng oang oang, thấy chuyện gì em cũng nói, mà chuyện tình của em, chị thấy vẫn là trang giấy trắng, thôi, em kể chuyện của em cho chị nghe đi.

- Chuyện của em bình thường thôi, em làm thơ, bạn em đọc, bảo, hình như thơ em rung một cung điệu khác. Thơ em viết ra cho những mối tình dang dở thôi, vì người ta nói "tình chỉ đẹp khi còn dang dở", người ta làm thơ cho cái đẹp, cái hay, chứ làm cho cái xấu với dở thì làm làm gì nhỉ?

- Em lại "loanh quanh" qua chuyện khác nữa rồi, em cứ kể chuyện của em cho chị nghe đi. Làm sao hai em gặp nhau? Hai người gặp nhau như thế nào?

- Ối, chuyện của em không có gì lạ. Ảnh gọi điện thoại tới nhà em để hỏi thăm...cô bạn em! Vì cô bạn em ở nhờ nhà em trong thời gian đó. Em hỏi ảnh tên gì, ảnh nói tên ảnh. Đó là lần đầu tiên em biết ảnh, ha ha ha.

- Ủa sao lại hỏi thăm bạn của em mà cuối cùng lại quen em?

- Chị khoan hãy nóng, từ từ rồi em kể tới. Em cũng thắc mắc như chị lúc đó, vì em chưa nghe tên ảnh bao giờ, trong khi em với nhỏ bạn rất thân nhau, nó quen ai, em cũng biết. Nên khi ảnh nói tên ảnh ra, em cũng thắc mắc, ủa, anh là ai? Nhỏ bạn em lúc đó cũng độc đáo, quen quá trời người, ai nó cũng nói là theo nó, thương nó, mà chẳng biết có phải như vậy không? Mà nhỏ bạn em rất có duyên nói chuyện, nên bảo sao thì em cũng nghe vậy, nó quen từ đông sang tây, từ nam, lên bắc, đến em còn mê cách nói chuyện của nó, nữa là mấy ông, hi hi hi. Thành ra, nó nói vậy thì cứ tin vậy đi.

- Rồi sau đó làm sao?

- Có làm sao đâu? Em đối xử với bạn bè giống nhau, bạn trai cũng như bạn gái. Tụi em đi chơi chung một nhóm, có phước cùng hưởng, có nạn, mạnh ai nấy chạy, hi hi hi.

- Em lại tản mạn qua chuyện khác nữa rồi. Hai em làm sao quen nhau? Cứ đến cái khúc hấp dẫn nhất thì lại lảng qua chuyện khác là sao?

- Hì hì, có chuyện gì đâu mà biểu em nói? Em coi ảnh như bạn, em quen cũng quá trời bạn? Em đối xử với mọi người như anh em trong nhà.

- Chị nhớ cái câu gì "Anh em như thể tay chân", còn câu tiếp là câu gì, em nhớ không?

- Em cũng không biết.

- Trời ơi, em làm thơ quá trời mà không biết là làm sao?

- Chị không biết chớ, hôm em đi hội chợ tết, người ta chơi cái màn Thả Thơ, em về nói với ảnh, thơ em "đầy một bụng", mà đặt thử xuống bốn câu, thua cả bốn, hi hi hi. Vậy mới nghiệm ra, đâu cứ làm thơ là biết nhiều thơ đâu chị, hi hi hi.

- Rồi, sau đó làm sao?

- Làm sao là làm sao? Chẳng có làm sao hết, bây giờ mình phải đi ăn cơm chị ơi.

- Thiệt cái tình, cứ đến cái khúc hấp dẫn là ngưng lại. Ừ, thì đi ăn cơm.

(Còn tiếp)

Bình Nguyên
Tháng 7, 2008
Binh Nguyen
#349 Posted : Thursday, July 3, 2008 9:10:25 AM(UTC)
Binh Nguyen

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,945
Points: 1,581
Location: Đông Bắc Gia Trang

Thanks: 1 times
Was thanked: 36 time(s) in 35 post(s)
CHỊ EM HỌ ĐỐI THOẠI (Phần 2)

- Ăn cơm xong rồi, bây giờ kể tiếp được chưa?

- Kể tiếp chuyện gì chị?

- Ơ hay, cái cô nhỏ này, thì chuyện tình của em. Sao gọi bạn em, rồi lại quen em?

- A, em thắc mắc ảnh là ai, vì chưa nghe tên ảnh bao giờ.

- Ảnh là ai?

- Ảnh ở đảo mới qua, thấy đâu đông người đồng hương là tìm tới. Nhỏ bạn em đứng bán báo Việt Nam, ảnh lò dò tới làm quen, rồi xin số điện thoại, nó đang ở nhà em, nên có số điện thoại của em.

- Vậy rồi quen nhau, em với ảnh nói chuyện gì hôm đó?

- Em làm sao nhớ được? Em nói đủ thứ chuyện. Ngày xưa, em ở trọ một nhà kia, mấy anh chị mướn chung nhà khen em hay, vì em có thể nói đủ thứ chuyện, gặp ai cũng nói được, cho nên mới bị gọi là "con nhỏ nhiều chuyện", hi hi hi...

- Lại lạc đề nữa rồi, cô ơi!

- Đâu có, em đang nói chuyện "có đầu, có đuôi" đó chớ. Cái người ít chuyện thì còn nhớ mình nói chuyện gì, chứ nhiều chuyện như em làm sao nhớ hết? Em đang trả lời câu hỏi của chị đó thôi.

- Được rồi, rồi sao nữa?

- Em quen rất nhiều bạn, em đối xử với bạn bè như nhau, bạn gái cũng như bạn trai. Em hay phá giỡn, bạn bè ai cũng thích em. Nhưng thích là thích thôi, chớ không có tình cảm gì hết. Ngày xưa, lúc em còn ở Việt Nam, em có một cô bạn thân, nó thường xuyên tới thăm em. Tụi em ngồi nói chuyện với nhau hằng giờ, hay cười giỡn với nhau, đến nỗi thím em la, tụi mày nói chuyện nhiều quá, giống như bồ bịch với nhau vậy, coi chừng thành bê đê hết đó! Hi hi hi...

- Em vẫn chưa vô đề, toàn nói chuyện gì đâu không à! Kể chuyện em quen ảnh thôi. Còn chuyện kia, đợi khi nào viết hãy viết, còn bây giờ kể chuyện tình của em thôi.

- Đã bảo, chuyện của em không có gì để nói, chị cứ bảo em kể, em biết kể cái gì bây giờ? Nhưng em cứ thích lăng quăng từ chuyện này đến chuyện kia như vậy đó. Hí hí, lâu lâu có dịp kể chuyện ngày xưa, chị không thích em kể chuyện xưa sao? Chị có biết trước khi chị lấy anh chồng chị bây giờ, em đã từng thử làm bà mai không?

- Ủa, có chuyện đó nữa sao? Đâu kể lại nghe coi. Ừ,mà quên, chị đang bảo em kể chuyện em, sao giờ lại sang chuyện chị rồi, thiệt tình cái cô này!

- Ha ha ha, chị mắc cở rồi phải không? Cái chuyện của mình là cái chuyện khó kể nhất, bây giờ thì chị hiểu tại sao em không bao giờ nói chuyện em chưa?

- Ờ há. Vậy thôi, kể chuyện chị đi, ngày xưa em làm mai làm sao?

- Em gặp chị mặc áo dài, với mái tóc dài, đứng bên lá cờ Việt Nam trông đẹp quá, bác em bảo chụp hình chị, đem về giới thiệu cho ông anh em.

- Rồi ảnh nói sao? Có khen chê gì không? Hi hi hi... mắc cở quá!

- Ảnh cười cười, không nói, không rằng, mặt thì đen quá, nên chẳng biết có đỏ không? Rồi bẵng đi một thời gian, chẳng biết thế quái nào mà anh chị quen nhau, rồi bồ nhau, rồi lấy nhau, em đang tính đòi cái đầu heo làm mai đây, hi hi hi...

- Ha ha ha,...

- Làm sao anh chị lấy nhau vậy? Hỏi thiệt lòng đó. Ảnh tán chị làm sao? Ai mở lời với ai trước? Lần đầu tiên anh chị nói chuyện với nhau, đã nói với nhau chuyện gì? Chị có còn nhớ không?

- Bây giờ lại đến phiên em hỏi ngược lại chị. Ờ, mà đúng ha. Không biết mình đã nói với nhau những chuyện gì. Rồi cũng không biết làm sao quen ảnh nữa. Ủa, mà mình đang nói chuyện của em mà, đừng có lạc đề nghen! Khai báo mau! Hai người đã nói với nhau những chuyện gì?

- Tụi em chơi với nhau thành một nhóm, lái xe đi chỗ này chỗ kia chơi. Cứ cuối tuần là ảnh tới rủ tụi em đi chơi. Xa quê hương, có được một nhóm bạn Việt Nam để chơi với nhau, vui lắm nha chị. Rồi cái lần đó, ảnh trễ hẹn với em, em giận quá trời, em quen đúng hẹn nghen chị, ai trễ hẹn, em bực ơi là bực, em tính xù, cho ảnh qua phà luôn. Ảnh gọi phôn tới, em hỏi một cách mát mẻ "Anh biết mấy giờ rồi không? Ngày mai anh có phải đi làm không?" Ảnh đớ lưỡi, không trả lời được, em cúp phôn, thế là xong. Đó, chuyện của em chỉ có vậy thôi, mà sao em kể cho chị của bạn em nghe, chĩ bảo, chuyện của em như tiểu thuyết, tiểu đâu mà tiểu, chán thấy mồ đi, có gì đâu mà nói.

- Mèn, cái khúc hấp dẫn nhất thì lại lảng sang chuyện khác. Giống tiểu thuyết đó, kể tiếp đi!

- Thiệt giống tiểu thuyết hả chị, vậy để em kể tiếp ha?

(Còn tiếp)

Binh Nguyen
#350 Posted : Wednesday, July 9, 2008 5:44:46 AM(UTC)
Binh Nguyen

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,945
Points: 1,581
Location: Đông Bắc Gia Trang

Thanks: 1 times
Was thanked: 36 time(s) in 35 post(s)
CHỊ EM HỌ ĐỐI THOẠI (Phần 3)

- Lại "õng ẹo" nữa rồi, kể đi cô ơi, ảnh làm sao để em hết giận?

- Ảnh rủ em đi chơi không được, bèn rủ con bạn em và mấy người khác đi uống cà phê khuya. Con bạn em về kể, suốt hai tiếng đồng hồ, ngồi ở quán cà phê, ảnh chẳng nói chuyện gì, chỉ nhắc đi nhắc lại hai câu em nói với ảnh, và khen em thiệt có "power", vậy là ảnh "lậm" em lắm rồi, hi hi. Tụi em cười với nhau, coi như là trên sự đau khổ của ảnh đi, ha ha ha...

- Hi hi hi...

- Em hỏi nhỏ bạn em, em có nên tiến tới với ảnh không, vì em nghĩ người ngoài thường sáng suốt hơn, khi người ta ở trong tình yêu, thì thường nhìn cái gì của đối phương cũng đẹp. Nó bảo, với tính tình ảnh, thì nó thấy sẽ là người chồng, người cha tốt, tức là người biết lo cho gia đình. Còn dĩ nhiên cũng tùy ở em, nếu em thích người đẹp trai, ga-lăng, biết nhiều về văn chương, hay nghệ thuật, thì chắc chắn ảnh là người lọt sổ trước hết. Quê một cục à! Hi hi hi.

- Ủa, vậy ảnh "quê" lắm hả?

- Chẳng biết có "quê" không, hay là "khôn" quá trời đi. Về sau này, khi bồ bịch với nhau rồi, em đi học ở trong trường, có chuyện gì đó, mà em có kể sơ sơ về ảnh cho ông thầy dạy tiếng Anh của em nghe, ổng khen "bạn trai của mày khôn ngoan lắm đó, không có tầm thường đâu", em nhớ chính xác chữ ổng dùng là chữ "wise", em phải về lật từ điển ra mới hiểu, nghe cũng khoái quá trời đi. Nên cứ thế, "con hươu" tự động đi vào cái "bẫy" tình yêu, hi hi hi!

- Lại qua chuyện khác nữa rồi, kể tiếp cái chuyện ở quán cà phê đi.

- Có gì đâu mà kể, nghe nhỏ bạn em nói, ảnh ngồi hai tiếng đồng hồ ân hận cho cái việc trễ hẹn, em cảm động quá rồi, đâu có còn giận nữa. Nhưng mà mắc cười lắm, sau cái lần đó, ảnh không dám hẹn giờ với em nữa, mà hẹn buổi, buổi sáng, buổi trưa, buổi chiều, hay buổi tối thôi. Ngày hôm sau, nhỏ bạn em rủ ảnh đi uống cà phê, ảnh từ chối vì nói mắc công chuyện gì đó, nhưng nghe nó nói có em đi nữa, ảnh bèn đổi ý ngay, lật đật chạy tới liền, đến nỗi không kịp mang đôi giày, mà mang đôi dép xẹp trong nhà. Tụi em nhìn ảnh, cười muốn chết! Thời gian đó vui thật là vui. Ảnh lật đật chạy tới liền, vì biết em chịu đi uống cà phê, nghĩa là hết giận rồi, không đồng ý liền cổ giận nữa thì khổ, hi hi hi...

- Vui há? Trong thời gian yêu nhau, thật là vui!

- Của chị có giống như vậy không? Kể cho em nghe đi.

- Ê! Tính đánh lừa chị nữa đó hả? Hôm nay nói chuyện của em mà, hôm khác hãy nói chuyện của chị đi. Rồi sau đó làm sao, ảnh nói tiếng "yêu" lúc nào? Tiếp đi!

(Còn tiếp)

BN.
Binh Nguyen
#351 Posted : Sunday, July 13, 2008 11:25:08 PM(UTC)
Binh Nguyen

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,945
Points: 1,581
Location: Đông Bắc Gia Trang

Thanks: 1 times
Was thanked: 36 time(s) in 35 post(s)
Vào sửa có một chữ của cái post trên thôi, chưa có tiếp được. Big Smile

BN.
Binh Nguyen
#352 Posted : Saturday, August 9, 2008 7:39:28 AM(UTC)
Binh Nguyen

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,945
Points: 1,581
Location: Đông Bắc Gia Trang

Thanks: 1 times
Was thanked: 36 time(s) in 35 post(s)
ÔNG BỐ VỢ

Phải viết xuống, không viết thì sẽ quên đi mất. Anh còn trẻ, tuổi chắc chỉ mới qua bốn mươi vài năm, mà đã gả con gái đi lấy chồng, anh còn trẻ mà đã thành ông bố vợ. Mọi người nói lời chúc mừng, chúc mừng cho đôi tân lang, tân giai nhân, rồi chúc mừng luôn cho cha mẹ hai bên có dâu hiền, rể thảo. Có người còn đùa, dường như là đám cưới anh, chớ không phải con anh, vì thấy vợ chồng anh tươi quá. Anh cười, nụ cười thật rộng! Cũng có người thấy anh như đang lo lắng, thỉnh thoảng có hơi suy tư, chắc là anh đang tính toán chuyện gì.

Người điều khiển chương trình giới thiệu cha mẹ chú rể, rồi thân phụ, thân mẫu cô dâu, rồi phù dâu, phù rể. Người ta thường giới thiệu người quan trọng nhất sau cùng, đó là cô dâu, chú rể, trọng tâm của buổi tiệc cưới. Lúc đó, mọi cặp mắt đều đổ dồn vào cái đường đi ở giữa đi về phía sân khấu, để chiêm ngưỡng hai nhân vật chính. Khi những người quan trọng đã được giới thiệu xong, thân phụ chú rể ngỏ đôi lời cám ơn những người tới dự, những lời xin lỗi cho những sơ sót nếu có, và chúc mọi người có một bữa tiệc ngon. Những lời nói thường đã được nghe nhiều lần ở những đám cưới, nhưng mà người ta vẫn cứ nói, và người đi dự vẫn cứ nghe, đã thành một thông lệ không bỏ được trong những lễ cưới của người Việt Nam.

Tưởng thân phụ chú rể đã nói hết lời, anh sẽ chỉ nói thêm vài câu đưa đẩy. Nhưng anh tự nhiên nói với hai nhân vật chính:

- Hôm nay là ngày cưới của hai con. Cái ngày mà các con thành vợ, thành chồng. Bố không biết cái nhẫn mà các con đeo cho nhau sáng nay có trùng âm với tiếng Việt là Nhẫn nại, hay kiên Nhẫn hay không? Mọi người mong các con nhẫn nhịn lẫn nhau trong cuộc sống vợ chồng, thì cuộc hôn nhân mới tồn tại được. Bố thì được biết rằng, cái nhẫn chúng ta đeo trong tay là một cái vòng tròn, tức là nó không có điểm bắt đầu, mà cũng chẳng có điểm kết thúc. Hôn nhân là cái vòng tròn, nó không có điểm khởi đầu, nó không phải chỉ bắt đầu ngày hôm nay, và bố mong rằng, nó cũng sẽ chẳng bao giờ kết thúc. Điều mọi người chúc tụng và kỳ vọng ở hai con hôm nay, như là trăm năm hạnh phúc, luôn luôn vui vẻ, chỉ là những lời chúc tụng, còn muốn thực hiện những lời chúc đó, chỉ có hai con mới làm được, bố mong rằng hai con sẽ không phụ lòng của mọi người mong chờ ở hai con. Trong cuộc đời này có nhiều trắc trở, không ai biết trước được, nhưng hai con phải cố gắng vượt qua, để bảo vệ cuộc hôn nhân của mình, và để không phụ lòng mong mỏi của bố mẹ, của gia đình, và của mọi người ở đây hôm nay. Hãy nhớ rằng, những lời chúc của mọi người chỉ có hai con mới thực hiện được.

Mọi người như nín thở để nghe anh nói, cứ như đang coi một khúc phim quay chậm thật hấp dẫn, có vài bà không dấu nổi những giọt lệ đang long lanh trên khóe mắt, chực trào ra! Vậy ra anh đã sắp xếp cho bài diễn văn của mình, cho nên anh có hơi suy tư, hay là vì anh đang lo cho con gái sắp sửa bước vào cuộc đời, bước vào cái vòng tròn của hôn nhân, bước vào những chờ đợi không biết thế nào của cuộc đời? Dẫu thế nào chăng nữa, anh cũng đã làm mọi người ngạc nhiên, anh thật xứng đáng là ông bố vợ. Anh dứt lời, mọi người vỗ tay vang dội, người ta còn mong anh nói dài hơn, nhưng thiết nghĩ như vậy đã vừa đủ!

Sau đó là những câu khen, anh hỏi ý tôi về bài nói của anh, rằng nó hay ở cái chỗ nào? Tôi suy nghĩ hết cả mấy phút, để rồi cho ý kiến rằng, nó hay ở nhiều điểm hợp lại, nhiều khi cách nói chân tình của anh làm cho nó hay, nhiều khi bài diễn văn ngắn gọn, mà lại đầy đủ ý nghĩa để đi vào lòng mọi người đã khiến mọi người cảm động. Một bài nói, không thể nói hay ở chỗ nào, cũng giống như một bức tranh đẹp, mà hỏi đẹp ở cái chỗ nào thì không làm sao trả lời được. Người ta chỉ có thể cảm nhận để thấy được cái đẹp, cái hay, nhưng không thể nói rõ được là hay, hay đẹp ở cái điểm nào.

Bình Nguyên
Tháng 8, 2008.
Tonka
#353 Posted : Saturday, August 9, 2008 8:00:02 AM(UTC)
Tonka

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,643
Points: 1,524

Thanks: 95 times
Was thanked: 201 time(s) in 189 post(s)
Trong ngày cưới của tui, mẹ chồng tui nói ngắn gọn chẳng màu mè và kết thúc bằng một câu mà ai cũng cho là thiết thực: "...và hai đứa đừng có cãi nhau!" Big Smile

Binh Nguyen
#354 Posted : Sunday, August 24, 2008 2:22:46 AM(UTC)
Binh Nguyen

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,945
Points: 1,581
Location: Đông Bắc Gia Trang

Thanks: 1 times
Was thanked: 36 time(s) in 35 post(s)
Bên lề Thế Vận Hội

Tôi viết cho cô bé Dương Bái Nghi (Yang, Peiyi), ở Trung Quốc, với tiếng hát trong buổi lễ khai mạc mà không được đưa khuôn mặt của mình ra. Hỏi đến em, em nói em vẫn rất vui và vinh dự khi tiếng hát của em được dùng trong thế vận hội. Nụ cười của em không đẹp nên không được trình bày ở sân khấu. Hàm răng hơi lệch lạc của em, vì đang ở lứa tuổi thay răng, người ta cho là không đẹp, nên không cho em trình diễn khuôn mặt của mình. Nhưng khi nhìn em, tôi lại thấy nụ cười của cô bé thánh thiện và đẹp làm sao! Vậy thôi, chỉ có tiếng hát góp vào công việc chung, cô đã cảm thấy vui rồi, nhưng một người độc giả (độc giả chứ không phải khán giả, vì tôi chỉ thấy hình cô trên báo!) như tôi tại sao lại cảm thấy bất mãn?

Đây là sự kỳ thị trắng trợn nhất! Làm như vậy có khác nào chê em xấu? Tuổi thơ của các em hồn nhiên, sao lại gieo vào đầu các em sự giả trá, kỳ thị và vô lễ đến như vậy? Phụ huynh của hai em đều không được biết điều này, cho đến khi người ta phanh phui ra. Tôi không biết cha mẹ các em nghĩ gì, nhưng nếu tôi là những bậc cha mẹ đó, mà nếu biết trước, tôi sẽ không cho phép họ dùng tiếng hát của con tôi, mà lại không cho nó lộ diện, hoặc ngược lại. Vẫn biết, dưới mắt cha mẹ, những người con của mình bao giờ cũng đẹp, nhưng tôi nhìn cô bé Dương Bái Nghi, tôi vẫn thấy cô bé đẹp như thường, nếu có phải đưa ra cho cả thế giới chiêm ngưỡng, cũng sẽ không "mất mặt" Trung Quốc tí nào! Vậy thì, tại sao phải làm màn dối trá? Sau màn dối trá đó, người ta còn có thể bất mãn nhiều hơn, có thể đâm ra nghi ngờ tất cả, cả cái bề ngoài hoành tráng mà họ đã cố công và mất nhiều của để xây dựng lên. Cái luật bản quyền của Trung Quốc tự nhiên lộ ra rõ hơn, tự nhiên bị chà đạp tàn nhẫn. Họ kêu gọi thế giới đừng liên hệ chính trị vào thể thao, nhưng chính họ lại lợi dụng thể thao để tô thắm cho nền chính trị của họ.


Tôi thật sự bất mãn giùm cho cô bé Dương Bái Nghi! Làm như ban tổ chức thế vận hội theo lệnh của cấp trên, gắn giọng hát của cô vào một khuôn mặt khác, có khác nào uống thuốc kích thích, để bằng mọi cách để giật huy chương cho bằng được, vậy thì tinh thần thể thao ở đâu?

Bình Nguyên
Tháng 8, 2008.
Tonka
#355 Posted : Sunday, August 24, 2008 5:23:24 AM(UTC)
Tonka

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,643
Points: 1,524

Thanks: 95 times
Was thanked: 201 time(s) in 189 post(s)
Khó tính quá đi.
Cái này kêu bằng "tốt khoe xấu che". Người ta muốn cho mình xem những cái đẹp nhất, có gì sai đâu mà eo xèo hoài Big Smile
Rồi cái cô bé chi đó 14 tuổi mà "được" khai là 16. Có thể đây là lúc mà cô bé biểu diễn hay nhất, 4 năm nữa chưa chắc được hay như vậy. Thành thử ra cho nó cơ hội này để thi triển tài năng, cũng đâu có gì là ghê gớm hay thiệt thòi đâu mà thiên hạ cứ nói mãi Tongue Tui biết có bà mẹ kia có đứa con rất thông minh. Ngay từ lúc nhỏ xíu học mẫu giáo, bà mẹ kèo nài với nhà trường cho cô bé được đi học cùng lớp với đứa anh lớn hơn một tuổi. Cô bé này rốt cục học trội hơn người anh rất nhiều. Theo tui thì nên tùy trường hợp, nếu được thì du di một chút, đừng quá cứng ngắc vào luật lệ.
oh well, tất cả mọi việc đều có hai mặt trái và phải của nó, đôi khi chẳng thể nói rõ ràng là đúng hay sai.

Binh Nguyen
#356 Posted : Sunday, August 24, 2008 6:41:01 AM(UTC)
Binh Nguyen

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,945
Points: 1,581
Location: Đông Bắc Gia Trang

Thanks: 1 times
Was thanked: 36 time(s) in 35 post(s)
Có "eo xèo" gì đâu? Chỉ bất mãn giùm cho cô bé đáng thương đó! Thử tưởng tượng, truyện ngắn của Bình Nguyên, mà phần tiểu sử bỏ hình của Trish TT vào, thì có giận không kia chứ? Angry

Xấu, thì nhận xấu, chứ nhất định không ăn cắp "bản quyền" của người ta như vậy! Và cứ nghĩ giùm cho cái cảm giác của cô bé đó. It's really hurt!

Còn cái tuổi tàu... bay, thì bi giờ Bình bỏ truyện tiếng Việt của BN vào xong bảo của con nhỏ 9 tuổi viết đó, tiếng Việt nó giỏi ghê không? Cái đó là "coi thường" nó chứ "khen" ở cái chỗ nào? Con nhỏ em có thể đi học lớp của thằng anh, thì cứ nói tuổi thiệt của nó, mới thấy nó "thần đồng", chứ "khai gian" tuổi để được đi học, thì còn gì để nói nữa, "ăn gian" mà biểu đừng "eo xèo" thì đúng là chị Tonka chọc cho người "khó tính" khó tính thêm, hi hi hi...

BN.
xv05
#357 Posted : Sunday, August 24, 2008 9:28:37 AM(UTC)
xv05

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 5,044
Points: 3,390
Woman
Location: Lục điạ hình trái táo

Thanks: 340 times
Was thanked: 45 time(s) in 44 post(s)
quote:
Gởi bởi tonka


Rồi cái cô bé chi đó 14 tuổi mà "được" khai là 16. Có thể đây là lúc mà cô bé biểu diễn hay nhất, 4 năm nữa chưa chắc được hay như vậy. Thành thử ra cho nó cơ hội này để thi triển tài năng, cũng đâu có gì là ghê gớm hay thiệt thòi đâu mà thiên hạ cứ nói mãi Tongue

Em lại nghĩ khác về cái vụ 14, 16 tuổi này tuy khg biết có đúng hay không, (đoán mò thôi Big Smile).
Luật của IOC là 16 tuổi mới được tham gia Olympic, vì khi đó tâm lý và thể lý của người VĐV mới phát triển đầy đủ (tối thiểu) để chịu đựng những áp lực của việc luyện tập và thi đấu. Nếu cô bé He mới 14 tuổi mà đã đủ sức thi đấu giỏi như vậy, đành là cô rất giỏi, thì cô đã bị... bóc lột, vì đã bị buộc phải luyện tập quá sức và cũng chưa đủ trí khôn để hiểu mình bị bốc lột.
Nghe nói các cô cậu bé TQ bị bắt phải luyện tập thi đấu theo kỷ luật thép, không thua gì ở quân trường, nếu tập sai thì bị đánh là chuyện thường xảy ra. Shocked
Tonka
#358 Posted : Sunday, August 24, 2008 10:49:05 AM(UTC)
Tonka

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,643
Points: 1,524

Thanks: 95 times
Was thanked: 201 time(s) in 189 post(s)
quote:
Gởi bởi Binh Nguyen
, thì có giận không kia chứ? Angry



Giận chớ Big Smile
Nhưng mà trong một cái xã hội Trung hoa, cái chuyện này nó như cái gì đã ăn sâu vào xương tủy họ từ ngàn năm nay rồi, họ chẳng thấy có gì là ghê gớm big deal cả. Nếu suy nghĩ theo khía cạnh tích cực thì đây là "team work", họ không đặt nặng cái "tôi" lên đó, ai làm cũng được miễn sao cho ngon lành thôi. VN mình ít nhiều cũng đã bị ảnh hưởng chuyện "mặt mũi" này vậy, đâu đã biến mất đâu. Chẳng qua mình sống ở đây khá lâu, suy nghĩ đã thay đổi, nên không thể chấp nhận được chuyện đó nên cứ inh ỏi cả lên TongueBig Smile

Chuyện tuổi tác, TK không biết hạn tuổi nào thì có thể được dự thi. Nhưng có một anh chàng người Mỹ mặt non choẹt, mới có 14 tuổi thi platform diving. Không biết anh ta xếp hạng mấy nhưng đây nhất định là một good experience cho lần thi tới. Chuyện học hành tập luyện và khóc lóc là thường thôi mà. Lúc nhỏ TK cũng từng bị ăn đòn vì không chuyên tâm học hành mà cứ lêu lổng. Tới lớn cũng bị ăn đòn luôn. Tuy cũng có lúc bị đòn oan, nhưng phải nói rằng "nếu không có những trận đòn đó thì TK đã chẳng nên thân" floatingBig Smile
Again, bên đây không chấp nhận chuyện đòn vọt, nhưng thuốc đắng cũng có khi giã tật.


Bữa nay tui có hứng chọc gậy bánh xe, ha ha ha... Big SmileTongue

Binh Nguyen
#359 Posted : Monday, August 25, 2008 1:16:07 AM(UTC)
Binh Nguyen

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,945
Points: 1,581
Location: Đông Bắc Gia Trang

Thanks: 1 times
Was thanked: 36 time(s) in 35 post(s)
quote:
Gởi bởi tonka

[quote][i]
Bữa nay tui có hứng chọc gậy bánh xe, ha ha ha... Big SmileTongue




Cái "bánh xe" không bị "chọc" khi chị Tonka lên tiếng, mà đã bị "chọc" khi hai vợ chồng nọ ngồi bàn với nhau về cô lực sĩ đem lại huy chương vàng đầu tiên cho Canada trong Thế vận hội 2008, Carol Huỳnh. Anh chồng bảo chị vợ: "Báo Sun đang 'kiện' báo Star, bảo là báo Star kỳ thị vì chỉ viết đúng 19 chữ về cái sự kiện huy hoàng đó, có thể chỉ vì cô lực sĩ là người Canada gốc Việt hay Tàu." Người vợ trầm ngâm: "Ừ, em cũng canh để coi lại cái sự kiện đó trên ti vi, mà chẳng thấy đâu, toàn phỏng vấn những người da trắng không à. Có lẽ nào họ kỳ thị thật chăng?"

Rồi từ cái vấn đề đó, liên hệ đến cái vấn đề khác, liên hệ đến sự "kỳ thị". Người ta kỳ thị cái người có giọng ca hay mà có khuôn mặt xấu. Người ta kỳ thị cái người có khuôn mặt đẹp mà có giọng ca dở. Rồi với kỹ thuật quá văn minh như hiện nay, khi mà cái gì cũng có thể đem lên máy điện toán làm xảo thuật, người ta cho ghép cái nọ, với cái kia, rồi biện minh cho việc làm của mình là một "team work"! Chẳng trách gì đã có những khán giả đòi tiền vé lại, chỉ vì họ cốt ý đi coi người ta hát "sống" lại trở thành đi coi người hát "nhép miệng". Vậy thì, cứ ở nhà nghe hát bằng CD cho xong! Lặn lội tới "live show" làm gì?

Người ta cứ phải bàn mãi đến một vấn đề, chỉ vì cái vấn đề đó đã được cha mẹ dạy từ thuở thiếu thời là phải thật thà, khiêm tốn, làm đúng theo luật pháp. Luật của thế vận hội chẳng biết có phải là 16 tuổi như chị XV nói hay không, nhưng chắc là đúng, nên người ta mới cố công "phanh phui" ra như vậy. Nếu nói cái kiểu "Ôi TQ nó vậy, chuyện không có gì là ầm ỹ!" thì sau này người ta đâu cần phải đưa ra luật lệ làm gì, ai làm được thì cứ làm, đâu cứ phải luật với không luật. Đứa nhỏ dưới 15 tuổi cứ việc nhậu, cứ việc uống rượu, cứ việc lập gia đình, nếu như nó "đủ sức" làm như vậy, mà thiếu giống gì đứa "đủ sức", cứ làm đi rồi biểu mình làm theo kiểu TQ, thế là xong! Vậy thì, chuyện đúng chẳng có gì là ầm ỹ thiệt, nhưng mà cái thế giới này đâu phải như thế?

Trở về với việc cô Carol Huỳnh. Mới thoạt nghe tuổi của cô, 27, tôi thắc mắc "có vẻ hơi già, so với những người đi thi thế vận hội"! Nhưng dù gì chăng nữa, cô cũng đã đoạt huy chương vàng bằng chính sức lực của cô, tại sao không nói về cô nhiều hơn một chút? Cô đâu có uống thuốc kích thích để tăng thể lực? Cô đâu có "khai gian" tuổi để được đi thi? Năm 2004, cô không được chọn đi thi thế vận hội ở Athens, không phải vì cô không đủ tuổi, cô quá dư tuổi mà là còn ở cái tuổi quá đẹp, nhưng vì khả năng của cô lúc đó chưa đủ, cô bắt buộc phải chờ thôi. Cái sự kiên nhẫn của cô đáng được cho thêm một huy chương nữa, đến cái tuổi 27, có chồng, người ta thường hay "buông xuôi", mấy người cố gắng, để đạt được thành tích như cô? Thật là đáng khâm phục!

Tôi cảm thấy tự hào cho người Việt tị nạn ở Canada! Thành tích của người khác cũng làm mình thấy tự hào, và cứ phải "ì xèo" mãi về cái việc này. Anh chủ báo ở đây, kêu tôi viết bài, mà chỉ được viết về buổi diễn hành 16/08, đừng viết về chuyện lá cờ hay chuyện Carol Huỳnh giật giải, vì có người khác viết chi tiết về những chuyện đó rồi. Ơ hay! Cái chuyện này nó liên kết đến cái chuyện kia, biểu người ta đừng bàn luận về cái chuyện khác, thì còn gì để viết nữa? Tôi bảo anh, em chỉ đề cập đến Carol Huỳnh để kết thúc bài viết của em thôi, không bàn luận gì về cô ấy cả, vì biết cái gì đâu mà bàn luận? Tôi phải thâu ngắn bài của tôi lại để đưa cho anh đăng báo, nhưng khi đọc lại, tôi vẫn thấy bất mãn, vì nó không diễn đạt và liên kết với nhau như những gì tôi muốn nói.

May mà, anh vẫn đăng bài của tôi (chứ nếu không đăng, kỳ sau nhờ, nó khỏi có làm đi!), chứ nếu không anh ta còn phải "điếc tai" với tôi nhiều hơn nữa, vì có một vấn đề mà nó cứ nói đi, nói lại mãi. Cái vấn đề nó đã vậy, có gì đâu mà "ầm ỹ"? Anh ta làm tôi phải đăng nguyên bài nguyên thủy của tôi vào mục Tùy bút của Phụ Nữ Việt, mặc dù trước giờ tôi chưa bao giờ viết Tùy bút, nói cái gì cũng phải có đầu, có đuôi chớ, cứ "chọc" ngang hông làm sao mà hay cho được?

Bình Nguyên
Tháng 8, 2008
Binh Nguyen
#360 Posted : Saturday, September 13, 2008 1:31:15 PM(UTC)
Binh Nguyen

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,945
Points: 1,581
Location: Đông Bắc Gia Trang

Thanks: 1 times
Was thanked: 36 time(s) in 35 post(s)
GIÀU ĐỔI BẠN, SÁNG ĐỔI VỢ

Mary bước vào nhà, đôi mắt mệt mỏi muốn sụp xuống, nhưng nàng vẫn cố gắng bước nhanh về phía nhà bếp, để chuẩn bị bữa ăn tối cho chồng. Nàng thoăn thoắt để nồi súp mà nàng đã nấu hôm qua lên bếp để làm nóng lại. Những hạt đậu đỏ to, dẹp, như đang cười với nàng, làm lòng nàng ấm lại so với cái lạnh ở bên ngoài. Nàng cất tiếng gọi:
- Mình ơi!

Jason từ từ đi vào bếp. Chàng lặng lẽ ngồi vào bàn, đợi cùng ăn với vợ. Cả ngày, chỉ có lúc này trong nhà vui nhất. Hai vợ chồng Mary, Jason không có con. Vợ đi làm, chồng ở nhà một mình, mòn mỏi! Mary hôn lên má chồng:
- Hôm nay ở nhà có ra ngoài đi dạo không mình?

Jason cười nhẹ:
- Đâu có đi đâu, anh đợi em thôi. Anh nhớ em.

Chàng ôm mặt vợ, rờ rẫm, rồi hôn lên môi nàng. Mary cảm thấy hạnh phúc! Nàng trét bơ lên bánh mì, để vào dĩa chàng hai miếng, nàng hai miếng. Nàng bẻ một miếng bánh mì, chấm vào tô súp, rồi đưa lên miệng chồng. Nàng kể chuyện ở sở làm cho chồng nghe. "Con Hồng người Việt Nam và con Wendy người Trung Quốc cãi nhau về chuyện phát triển máy computer. Con Jenny phàn nàn mùi nước hoa của con Rose nặng mùi quá làm nó chịu không nổi. Con Rose như con phổi bò, không giận mà còn cười, vân vân và vân vân." Jason cười theo câu chuyện của vợ rồi hỏi:
- Thế cái mùi nước hoa của em xài là hiệu gì? Thơm lắm đó! Đến anh còn ghiền thì chắc người khác cũng thích.

Mary bật cười thành tiếng:
- Mùi nước hoa của em tự chế để làm cho anh ghiền mà, nên làm gì có tên.

Tiếp theo đó một tràng cười, và cứ thế hai vợ chồng kết thúc bữa ăn. Những mệt mỏi của Mary đã tan biến. Nàng dọn dẹp rồi vào phòng khách, bật ti vi lên coi. Nàng gối đầu lên đùi chồng, chỉ một lát là đã ngủ, còn Jason vẫn ngồi nghe...

Chung quanh vẫn yên lặng, chỉ có tiếng đồng hồ tích tắc và tiếng ti vi vẫn đều đều. Jason chợt buồn. Chẳng biết cuộc sống quá nhàm chán như vầy có thể gọi là hạnh phúc không? Chàng không thể đi làm, không giúp gì được cho vợ, cũng không có thú vui riêng gì để qua ngày, đoạn tháng. Mười tám năm nay vẫn đều đều như vậy. Sáng, vợ chồng ăn sáng, uống cà phê. Trưa, chàng một mình đi dạo, Mary ăn ở chỗ làm. Tối, hai vợ chồng ăn uống bên nhau, rồi coi ti vi, rồi đi ngủ. Trong bóng tối mịt mờ, chàng ngủ, để chờ cho ngày hôm sau lại tiếp tục như vậy, đều đều, tẻ ngắt! Mary vẫn đi làm đều đặn. Nàng làm quần quật, bất biết ngày lễ, ngày nghỉ. Lắm khi cày cả hai việc cùng lúc. Cả những ngày cuối tuần, nàng cũng ít đi đâu, cốt ý để dành tiền. Có thì giờ, nàng bỏ công để tìm tòi, nghiên cứu, tìm mọi cách để trị bệnh cho chồng.

(còn tiếp)

BN.
Users browsing this topic
Guest (52)
23 Pages«<1617181920>»
Forum Jump  
You cannot post new topics in this forum.
You cannot reply to topics in this forum.
You cannot delete your posts in this forum.
You cannot edit your posts in this forum.
You cannot create polls in this forum.
You cannot vote in polls in this forum.