Welcome Guest! To enable all features please Login or Register.

Notification

Icon
Error

23 Pages«<1516171819>»
CHUYỆN VIẾT CỦA TÔI
Binh Nguyen
#321 Posted : Sunday, February 3, 2008 1:46:51 PM(UTC)
Binh Nguyen

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,945
Points: 1,581
Location: Đông Bắc Gia Trang

Thanks: 1 times
Was thanked: 36 time(s) in 35 post(s)
NHỮNG NGƯỜI ĐÀN BÀ TRONG MẮT TÔI (Tiếp theo)

Tôi đưa chị bạn tí nước mắm pha, chị đổ vào dĩa bánh bột lọc, vừa ăn, vừa tiếp tục coi văn nghệ. Ăn xong chị bảo, bánh họ làm dở hơn chị làm nhiều, mà sao họ bán mắc quá, đến năm đồng lựng! Tôi nghĩ đến đôi mắt buồn, và hiền từ của chị chủ quán, tôi muốn kể lại cho chị bạn nghe chuyện gì đã xảy ra ở ngòai kia, tôi muốn kể công tôi chen ra, chen vô để lấy nước mắm cho chị, cho dù chỉ là đùa, nhưng tôi im lặng, im lặng như chị chủ quán bánh bột lọc, im lặng như một sự đồng lõa, bởi vì, cái công chen ra và chen vô của tôi thì có ăn nhằm gì so với sự thất thóat và nỗi buồn của chị, có gì đáng để mà than oán?

Chị bạn vẫn tiếp tục coi văn nghệ, và mong cho tiết mục hài đến, vì ngày xuân ai cũng muốn nghe và thấy những nụ cười. Cuối cùng thì những nghệ sĩ hài cũng ra diễn, họ đưa ra những câu thơ, câu đố cố ý cho nghe tục mà thanh, thanh mà tục, tôi cũng muốn cười, nhưng cười không nổi nữa. Có thể vì tôi đã thấy những áng mây buồn ngòai kia, có thể vì tôi thấy những câu đó không có gì lạ, hoặc không có gì hay, hoặc cái hay thì không lạ, cái lạ thì không hay! Có thể tôi đã nghe nhiều quá rồi, nên tôi thấy nhàm chăng? Thế nhưng, tôi vẫn vui khi chị bạn ngồi kế bên vẫn cười, chị vẫn thấy những điều vui trong đó, như vậy người nghệ sĩ cũng thành công rồi. Tôi thấy khán giả chung quanh nhiều người cũng cười, niềm vui của mọi người kể ra cũng thật đơn giản! Bất giác tôi cũng cười theo, khó khăn quá với người nghệ sĩ để làm gì? Tại sao mọi người không chọn những niềm vui đơn giản như thế, cuộc sống có thể sẽ dễ dàng hơn không?

Rồi đến cô ca sĩ nóng bỏng nhất ra hát, sân khấu như sôi động hẳn lên, cô quay bốn hướng, nhẩy lên, nhẩy xuống cái sân khấu, vì sân khấu có bục ở giữa cao, những bục thấp ở chung quanh, cô là người duy nhất được đề nghị hát năm bài, cô nhẩy hết mình, làm một sợi dây treo những hình trái tim, ngôi sao bằng kim loại ngay eo cô văng ra, làm tôi lo sợ cho cô, không biết sợi dây đó có ảnh hưởng nhiều đến quần áo của cô không, tôi mong là không, vì như vậy sẽ làm gián đoạn sân khấu, mất vui, và tội nghiệp cho cả cô ca sĩ nữa, cho dù ai cũng có lúc bị tai nạn nghề nghiệp. Thế nhưng, cô ca sĩ vẫn hát, tôi cảm thấy yên tâm! Chị bạn ngồi kế bên, kể cho tôi nghe, cô ca sĩ đang hát là bạn của con gái chị, ngày xưa ở sát bên nhà chị, chị đã từng có thời gian nuôi cô ta, cho ăn, cho mặc, dạy may quần áo, còn con chị thì đã dạy cho cô ca sĩ đó hát. Trời ơi, ngày xưa nhà nó nghèo lắm, nghèo thật nghèo, không có quần áo để mà mặc, nó cũng có kể trong báo về cuộc đời của nó và có nhắc đến gia đình chị đó! Tôi đùa với chị, đúng là cái nết của tôi hay đùa, đánh chết cũng không chừa, rằng cô ấy vẫn nghèo, vì quần áo cô ấy đang mặc trên sân khấu kia, vẫn thiếu vải tùm lum!

(Còn tiếp)
Binh Nguyen
#322 Posted : Sunday, February 3, 2008 11:20:36 PM(UTC)
Binh Nguyen

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,945
Points: 1,581
Location: Đông Bắc Gia Trang

Thanks: 1 times
Was thanked: 36 time(s) in 35 post(s)

NHỮNG NGƯỜI ĐÀN BÀ TRONG MẮT TÔI (Tiếp theo)

Cô ca sĩ xuống sân khấu, một đám người trẻ trẻ bu theo, những người chạy theo ca sĩ, hay những người nổi tiếng này, tiếng Mỹ gọi là fans, theo tiếng Việt là những cái quạt, tại sao lại gọi là quạt? Tôi thật tình không biết, chắc là, tại nhìn giống như cái quạt giấy, một vạt tròn túm chung vào một điểm, hay là tại người ta muốn quạt cho mấy cô ca sĩ mát, hay là mấy cô ca sĩ lúc nào cũng muốn "quạt" họ ra, mà họ vẫn bám vào, hay là mấy cô ca sĩ muốn quạt cho họ mát? Tôi chẳng bao giờ làm "fans" cho ai, chỉ thấy buồn cười và trẻ con, cái đó là tại tính người, chứ không phải vì tuổi tác, cũng chẳng phải vì tôi kiêu kỳ, mà vì, tôi thấy họ cũng bình thường như tôi, tại sao phải soi mói chạy theo, làm bận rộn người ta để làm gì? Tôi tin rằng, sau những giờ phút trên sân khấu, họ cũng có hàng ngàn mối lo như những người khác, họ cũng phải ăn, uống, ngủ nghê như những con người bình thường khác, thắc mắc mà làm gì? Chị bạn rủ tôi đi theo làm "fans", để mua một cái dĩa của cô ca sĩ, chị hỏi tôi có máy hình không, tôi bảo có, chị bảo, em nhớ chụp cho chị với nó nha. Chị hỏi tôi có đem tiền không, cho chị mượn, chị sợ không đủ tiền để mua dĩa của cô ca sĩ, không biết nó là bao nhiêu, tôi bất bình, nó ăn cơm nhà chị, mặc quần áo chị cho, học nghề của con gái chị, nó dám lấy tiền của chị, thì chị nói em một tiếng, em "chửi" nó cho chị, em bảo đảm nó không dám lấy tiền của chị đâu, chỉ sợ không biết nó có nhận ra chị không thôi, vì hơn mười năm không gặp rồi còn gì? Chúng tôi vẫn đi theo những cái "fans", theo và đứng xa xa thôi, chứ không dám chen, đến lúc cuối cùng chị cũng vào gần được cô ca sĩ, cô ta nhận ra ngay, kêu "Bác" một tiếng, nhưng rồi lại phải ký tên, trả lời cho những người khác, chứ không nói được nhiều, còn tôi thì vẫn chen vô không tới nổi, đưa máy lên chụp đại, chỉ thấy đầu là đầu, gọi chị, chị cũng chẳng nghe, cô ca sĩ thì vẫn mải trả lời, ký tên cho những "fans", chỉ kịp vội vàng ký tặng một dĩa hát cho bác, dĩ nhiên là không lấy tiền, chị cho cô ta số điện thọai, và chị đi ra chậm chậm, không còn nhớ là tôi đứng ở đâu, vẫn đang dõi theo chị mà không chen vào được. Tôi bèn chen ra, phàn nàn với những người chung quanh, làm ơn cho tôi đi ra, tôi không có chạy theo ai trong này hết, tôi muốn đi ra, làm ơn! Tôi nói, em gọi chị quá trời mà chị không nghe, em đưa máy hình lên chụp mà chụp không được, họ chen quá trời đi, chụp chỉ thấy đầu của "fans" thôi, còn chẳng thấy cô ca sĩ đâu cả! Tôi xóa bỏ cái hình buồn cười đó, và buồn cười cả chính mình, cũng bày đặt đi làm "fans", đây là lần đầu tiên đi làm "fans" cho biết với người ta!

Chị kể cho tôi nghe, những chuyện đằng sau sân khấu, có những cô ca sĩ vì muốn được nổi tiếng nhiều khi phải bán cả thân, những ông bầu, những ban giám khảo lắm khi ra giá thẳng, là ngủ với họ một đêm, họ sẽ sẵn sàng "lăng xê" ca sĩ đó lên, hay cho ca sĩ đó được giải nhất trong cuộc thi nào đó. Tôi đã nghe đến chuyện này nhiều, cũng nghi ngờ nhiều, cũng buồn nhiều cho kiếp cầm ca, tội nghiệp cho những người phụ nữ đáng thương, nhớ hoài câu nói của người xưa, "xướng ca vô lòai", có "vô lòai" không, hay vì những người đàn ông cố ý làm ra như vậy để thỏa mãn niềm vui của họ, và coi thường giá trị của một con người, hay một nghề? Tôi thấy buồn cho nghề ca hát, tội nghiệp cho các cô ca sĩ, và nghi ngờ cho mỗi thành công trên sân khấu. Tôi vẫn nhủ với lòng mình, nhất định không theo nghề ca hát!

(Còn tiếp)

Bình Nguyên
Tháng 2, 2008.
Binh Nguyen
#323 Posted : Tuesday, February 5, 2008 6:26:44 AM(UTC)
Binh Nguyen

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,945
Points: 1,581
Location: Đông Bắc Gia Trang

Thanks: 1 times
Was thanked: 36 time(s) in 35 post(s)


NHỮNG NGƯỜI ĐÀN BÀ TRONG MẮT TÔI (Tiếp theo)

Cuối cùng thì tôi chẳng cần chọn lựa, là đi hội chợ nào, vì tôi được quyền đi cả hai. Hội chợ thứ hai, có người em kết nghĩa, rủ tôi đăng ký hát Karaoke, nếu được giải cho những người trên hai mươi lăm tuổi, thì sẽ được giới thiệu cho các cơ quan truyền thông tại địa phương, hoặc ít ra cũng được cái nhẫn hột xoàn. Tôi đã từng nhủ với lòng mình là không theo nghề ca hát, nên không thắc mắc lắm chuyện hát hay, hát dở, nhưng cũng tính tham gia chơi cho vui, vì ngày tết tự mình lì xì cho mình mười đồng để được hát một bài, cũng có lý lắm chớ!

Tôi chạy ra, chạy vào, chỗ karaoke. Kỳ này, thì chẳng ai phàn nàn, hay thắc mắc sao tôi lại không mặc, hay có mặc áo dài. Chính tôi cũng lưỡng lự rất nhiều trước khi đi. Trời không lạnh lắm, ấm hơn, nhưng tuyết mới đổ ngày hôm trước lên đến ba mươi phân, tôi ngại ngùng cho chỗ đậu xe khá xa chỗ tổ chức, bơi trong đống tuyết, lại xí xọn trên đôi giầy cao gót, mười phần thì hết chín phần là không nên! Lại nữa, xe chúng tôi hư, đi xe người khác, mà tôi lại phải lái chiếc xe lạ, nhỏ hơn, vướng vất vạt áo dài, mà vẫn phải lo lắng cho ba đứa nhỏ, có thể sẽ là không thông minh lắm! Tôi quyết định không mặc áo dài. Cho nên, đến lúc vào chỗ karaoke, tôi chỉ ngồi làm khán giả, thêm một cái cớ để tôi khỏi phải tranh tài, vì tôi nghĩ không tranh thì thôi, tranh thì phải mặc áo dài mới đẹp, ít nhất tôi sẽ được một điểm trang phục! Giám khảo tuyên bố 5 điểm giọng hát, 3 điểm kỹ thuật, 1 điểm trình bày, và 1 điểm trang phục. Điều này, đến vòng chung kết tôi mới nghe nói, may quá tôi cũng chẳng tham gia. Lẽ ra, tôi cũng tính đánh liều lên hát một bản, nhưng đứng đợi người ta xếp hàng chọn bài để hát lâu quá, tôi nản chí, bỏ ra luôn!

Tôi lại ra ăn hàng, và gặp chị chủ quán bánh bột lọc của hội chợ trước, người đàn bà với đôi mắt buồn, gặp bao nhiêu uất ức mà vẫn im lặng. Kỳ này, chị không bán hàng nữa, mà chỉ đi chơi xuân, coi văn nghệ, và ăn hàng như tôi. Chị tha thuớt trong tà áo dài màu tím, kiểu Trần Lệ Xuân, khoe đôi vai đầy đặn, tôi lại gần chị, khen chị mặc áo đẹp quá. Chị cười, nụ cười vẫn hiền như vậy, và e lệ nói: "Thiệt đẹp hông? Vậy mà mình hỏi ảnh, ảnh chỉ nói, ờ, cũng được!" Tôi đi lại phía chồng chị và nói: "Tại sao anh lại làm như vậy? Anh phải khen chị mỗi ngày mới phải chớ! Người ta đẹp như vậy mà nói "cũng được", là sao?" Anh cười cười. Nhiều khi, các ông thật vô tình, khen các bà đẹp, đâu có mất gì đâu, nhất là, đó là vợ của mình nữa, nịnh một tí cũng được vậy!

(Còn tiếp)

Bình Nguyên
Tháng 2, 2008.
Binh Nguyen
#324 Posted : Saturday, February 16, 2008 11:30:28 PM(UTC)
Binh Nguyen

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,945
Points: 1,581
Location: Đông Bắc Gia Trang

Thanks: 1 times
Was thanked: 36 time(s) in 35 post(s)
TÌNH THỜI NAY (Tiếp theo)

Người Tình Thứ Hai Của Em lại xuất hiện, nàng mừng rơn, tim đập loạn xạ, nàng không bỏ lỡ cơ hội hỏi Người Tình Thứ Hai có muốn gặp mặt nàng không, Người Tình Thứ Hai không trả lời hết mấy phút, chắc chàng đang suy nghĩ lung lắm, nhưng cuối cùng chàng cũng nhận lời. Nàng hỏi điều gì đã làm chàng suy nghĩ lâu thế, bộ không muốn gặp mặt nàng hả, Người Tình Thứ Hai bảo đâu có, nhưng hồi hộp quá, nên không trả lời ngay được. Hai người hẹn ngày gặp nhau, ngày 14 tháng 2, đúng ngày lễ tình nhân, cho thêm phần lãng mạn. Nàng cũng hồi hộp không kém! Thằng bé khóc, nhưng nàng thấy nó thật đáng yêu!

(Còn tiếp)

Ngày lễ Tình nhân cuối cùng cũng đã tới, nàng diện một cái áo màu đỏ, màu của tình yêu nồng thắm, màu của trái tim. Nàng để con cho mẹ nàng giữ cùng với mấy đứa cháu con cô chị, rồi lấy xe đi một mình tới chỗ hẹn. Nàng hẹn Người Tình Thứ Hai ở Tình Nhân Quán, vừa đẹp vừa ý nghĩa. Trước khi vào, nàng coi lại khuôn mặt, coi lại áo quần, vừa lòng với chính mình, nàng hồi hộp đi vào trong quán. Nàng chọn cái bàn khuất ở cuối quán, để dễ dàng nhìn ra những người đi vào, mà không ai nhìn thấy mình. Nàng đã dặn Người Tình cũng mặc chiếc áo màu đỏ, để nàng dễ dàng nhận ra, nhưng trời tháng hai, tuyết dầy đặc, ai đi vào cũng che kín trong những cái áo khóac màu đen, màu tối. Bất giác, nàng nhớ tới cái áo khóac xanh lè, màu xanh lá cây, của chị nàng và ông anh rể, rồi cười một mình, thật chẳng giống ai, mà chỉ vì hai vợ chồng muốn mặc giống màu nhau, cho người ta biết là hai vợ chồng.

Một người đi vào quán, nàng giật thót mình lên, ông anh rể của nàng, mới nghĩ tới thôi, tự nhiên anh ta đã xuất hiện trước mắt như vậy, rồi nàng làm sao mà nói chuyện với Người Tình Thứ Hai đây? Ông anh rể đảo mắt nhìn chung quanh, nhưng không thấy nàng, rồi anh ta từ tốn ngồi xuống, cởi cái áo xanh lè mà nàng mới nghĩ tới ra, bên trong là cái áo đỏ chói, màu đỏ của tình yêu, màu đỏ của trái tim nồng cháy! Nàng đớ lưỡi, muốn té xỉu. Ôi Người Tình thứ Hai Của Em! ...

Bình Nguyên
Tháng 2, 2008.
Lúa 9
#325 Posted : Sunday, March 30, 2008 5:33:33 PM(UTC)
Lúa 9

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 140
Points: 0


Tự thú.

* vài lời chào chủ nhà Bình Nguyên. Rose

...Không phải lúc nào mình cũng rảnh tâm để đọc bài viết của người khác một cách thích thú và cẩn thận, vì chính mình cũng bận rộn với suy tư của ngòi bút chính mình. Nhưng hôm nay, hay thời gian qua, ngạc nhiên quá, khi mình phát giác ra rằng: " Tìm hiểu vào thế giới Riêng của người khác mới phát giác ra cái gì thật mới mà khi đứng ngoài cửa ta không thể nào hiểu thấu được để sờ mó sự cảm thông ". Phải khen những cái nhìn sâu sắc bén nhạy về cuộc đời của Bình Nguyên. Trong PNV, dần dần khi có thời gian, mình sẽ đi khám phá thêm vài ngòi bút mới. Thật là lý thú...heart

Lúa 9
31 März 08
Binh Nguyen
#326 Posted : Sunday, April 20, 2008 12:54:46 AM(UTC)
Binh Nguyen

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,945
Points: 1,581
Location: Đông Bắc Gia Trang

Thanks: 1 times
Was thanked: 36 time(s) in 35 post(s)
quote:
Gởi bởi Lúa 9


Tự thú.

* vài lời chào chủ nhà Bình Nguyên. Rose

... Phải khen những cái nhìn sâu sắc bén nhạy về cuộc đời của Bình Nguyên. Trong PNV, dần dần khi có thời gian, mình sẽ đi khám phá thêm vài ngòi bút mới. Thật là lý thú...heart

Lúa 9
31 März 08




Chào chị Lúc 9 đã ghé thăm căn "nhà ngói Tám gian" của Bình, hi hi hi. Mấy nay bận quá, Bình không trả lời chị liền được, vì mắc đi kiếm tiền cho "Cơm Áo" của Bình đó chị nờ, chị bỏ qua cho Bình nha. Tính vào trả lời chị mấy lần, nhưng tính Bình, đã không viết thì thôi, viết thì viết tràng giang đại hải, mới "đã nư", đang viết nửa chừng, rồi phải chạy, thì thà không viết luôn, hi hi hi. Đó là tại sao, hôm nay, Bình rảnh, mới vô hàn huyên tâm sự với chị đây.

Cám ơn chị đã cho một câu khen, thiệt "mát ruột" cô chủ nhà, hi hi hi. Cooling

Bình nói chuyện ở ngòai, thì ai cũng nghĩ Bình "lè phè", "ruột để ngòai da", hay giỡn đùa, hời hợt, không nghiêm chỉnh. Nhưng thật ra, những người để ý kỹ, thì lại cho là Bình sâu sắc, hay "mỉa mai", nói câu này, mà lại có ý câu kia. Người nào có tâm địa hẹp hòi, thì lại cho là Bình hay chỉ trích, bóng gió, "đâm sau lưng chiến sĩ"!

Kể ra, ai nói sao cũng phải, Bình nhận hết, tính Bình thẳng thắn, từ xưa đến giờ, có sao nói vậy. Nhiều người đã cho rằng, Bình thẳng thắn có thể làm mất lòng một số người, nhưng đó là cái tính trời sinh, khó sửa. Nhưng Bình lại được một cái là, có thiện chí sửa đổi, nếu nhận thấy mình sai, sẵn sàng nhận lỗi và xin lỗi, và những việc Bình nói, hay làm, là vì có thiện chí giúp đỡ, chứ không phải là để khoe khoang, hay để chỉ trích người khác.

Cái thế giới ảo này cũng đã giúp đỡ Bình rất nhiều, Bình trở nên "dễ dãi" hơn, không găng quá với mọi người như ngày xưa nữa, và "cẩn thận" hơn với những gì Bình viết hay nói, và điều quan trọng nhất, là Bình có thêm rất nhiều bạn. Như chị Lúa 9 đây, một người nổi tiếng, đã từng được mời đi dự Đại hội các cây bút nữ, đã từng gặp gỡ những người nổi tiếng như chị Thu Nga, cô Vũ Thị Dạ Thảo. Với những người nổi tiếng đó, Bình chỉ là cái bóng rất mờ, hầu như không hiện hữu, hi hi hi, nhưng Bình vẫn rất vui, khi không ai biết mình là ai cả, mình có thể tự do nhận xét, tự do viết, mà người ta vẫn không biết mình là ai, hi hi hi.

Và cũng phải nói luôn cái chuyện, có những người "ganh ghét" Bình, cho rằng Bình chơi nổi, lấy tiếng, "cái tôi" quá lớn. Thật ra, không phải như vậy, Bình nhận thấy một điều, những người nào cho là như vậy là tại vì họ có cái tính như vậy. Nơi nào kêu gọi đoàn kết, thường là nơi chia rẽ nhất, chị Lúa 9 có đồng ý với Bình không? Bình ít khi kêu gọi "đoàn kết", mà thường chỉ đi "gây hấn" chia rẽ mọi người cho vui, hi hi hi.

BN.

Binh Nguyen
#327 Posted : Sunday, April 20, 2008 3:15:57 AM(UTC)
Binh Nguyen

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,945
Points: 1,581
Location: Đông Bắc Gia Trang

Thanks: 1 times
Was thanked: 36 time(s) in 35 post(s)
ÁO TRẮNG

Năm đó, tôi vào lớp một, ở nhà dặn nhau:

- Phải gọi con Thúy là con Bình, để nó quen đi. Chứ nếu không, khi nó vô trường, cô giáo gọi Bình, Bình, nó sẽ không biết là cô gọi ai cả, nó không trả lời, thì sẽ bị phạt.

Ở nhà, tên của tôi là Nguyễn Thị Thanh Thúy, có thể là vì ông nội tôi thích cô ca sĩ nổi tiếng thời đó, nên nói bố tôi đặt tên tôi như vậy, nhưng bố tôi lại lỡ làm giấy khai sinh cho tôi với cái tên Bình, nghe hoàn toàn trái ngược với cái tên Thúy, nhưng ông nội tôi kỵ húy, nên trong nhà không ai dám gọi tôi tên Bình, mà một điều "con Thúy", hai điều cũng "con Thúy", nên tôi quen luôn với tên Thúy. Sau này, tôi hỏi bác tôi Thúy có nghĩa là gì, bác tôi bảo "Thúy có nghĩa là đẹp". Thế có chết không? Tự nhiên lại không được gọi là "Thúy có nghĩa là đẹp", mà lại được gọi là Bình, để có người cắc cớ hỏi thêm: "Bình bông, Bình sứt, hay Bình vôi đây?"

Tôi nhớ người cắc cớ hỏi tôi câu đó, tên là Thủy, tôi cũng cắc cớ trả lời luôn là:

- Bình đây là Bình thủy đó!

Rồi hai đứa cùng cười.

Cái bình thủy là cái bình để giữ nước cho nóng. Có trả lời Thủy như vậy cũng không mất lòng gì, chứ nhiều khi tôi còn được gọi bằng những cái tên độc đáo hơn như "Bình mẻ", "Bình địa", "Bình bể", "Bình nước mắm", nghe thiệt mất lòng hết sức! Trong từng đó cái tên, tôi thích nhất tên Bình Nước Mắm, vì tôi rất thích ăn nước mắm, cái món quốc hồn, quốc túy của dân tộc. Đã vậy, tôi còn ăn nước mắm rất nhiều, bố tôi đùa:

- Nhà người ta có bình hoa, bình bông, nhà mình thì lại có bình nước mắm, thật là chán!

Tôi cũng đùa:

- Cái bình nước mắm thực tế hơn nhiều, bố ạ. Bông hoa khi tàn thì cũng bỏ đi thôi, có nước mắm để ăn cơm cho chắc bụng, vẫn tốt hơn, chứ bố?

À, hình như tôi đang nói chuyện "áo trắng", thời đi học, tự nhiên chuyển qua chuyện cái tên, thiệt là lạc đề. Ấy, khoan đã, quý vị, cái gì cũng phải có đầu, có đuôi, từ từ thì tôi cũng sẽ vào câu chuyện chính, phải thêm nước mắm vào, cho mặn mòi, có gia vị chớ?

Tôi không còn nhớ, cô giáo lớp một của tôi tên gì, nhưng cô yêu cầu tất cả học trò phải mặc áo trắng, vì đó là đồng phục của trường Chí Hòa. Con trai bên Chí Hòa Nam phải mặc áo sơ-mi trắng, quần xanh dương, còn con gái của trường Chí Hòa Nữ phải mặc áo trắng, quần trắng, trừ khi nào, đứa nào có tháng, thì mới được mặc quần đen. Tôi mới học lớp một, còn quá nhỏ để biết chuyện có tháng là cái gì, nhưng vì nhà tôi không khá giả lắm, mẹ tôi đi chợ, chỉ mua được cho tôi một bộ quần áo màu xanh lá chuối non rất nhạt. Đúng như ông bà hay nói "già được bát canh, trẻ được manh áo mới", tôi mừng lắm vì có được bộ quần áo mới để mặc đi học.

Thế nhưng, khi vào lớp, cô giáo tôi bảo:

- Trò Bình, ngày mai phải mặc áo trắng, nếu không, cô sẽ cho trò ngồi ở cuối lớp, chứ không được ngồi ở bàn đầu nữa.

Nhà tôi không khá giả lắm, mẹ tôi không kịp đi chợ mua cho tôi bộ quần áo trắng, và thế là, ngày hôm sau, tôi được xuống ngồi cuối lớp, mặc dù, tôi là một trong những đứa học trò lùn nhất lớp. Nó trở thành một dấu ấn trong trí nhớ non nớt của tôi. Sau này, khi lớn khôn, tôi nhận thấy cái áo không làm nên đứa học trò, không làm nên một người giàu có, cũng không thể nói người nào đó là một nhà tu, khi người đó mặc trên người cái áo tu sĩ. Người ta nói "Cái áo không làm nên nhà tu", thật đúng như vậy! Tôi có mặc áo xanh, áo đỏ gì đi nữa, tôi vẫn là đứa học trò. Năm đó, tôi vào lớp một!

Nhưng cũng kể từ đó, sau khi mẹ tôi mua được cho tôi một cái áo trắng, trong suốt 12 năm học, lúc nào tôi cũng mặc áo trắng, màu trắng của học trò, màu trắng của sự trong sạch, thuần khiết. Cho đến cả những năm sau 1975, khi nhà nước Cộng sản không bắt buộc phải mặc áo trắng đi học, tôi vẫn mặc áo trắng. Thời đó, để có được một manh áo lành lặn để đi học, đã là khó rồi, thắc mắc làm gì đến áo màu hay áo trắng? Rồi mãi về sau này, khi chế độ Cộng sản "cởi mở" được một chút, thì các ông lại đòi hỏi học trò phải mặc áo trắng, tôi chạnh lòng nghĩ lại những ngày lớp một của mình. Thật quá vô lý, và thật tội nghiệp cho những đứa học trò nghèo, và tội nghiệp hơn nữa, là có nhiều em nhỏ còn không được tới trường, thắc mắc làm gì áo màu hay áo trắng?

(Còn tiếp)

Bình Nguyên
Tháng 4, 2008.


Lúa 9
#328 Posted : Sunday, April 20, 2008 6:31:57 AM(UTC)
Lúa 9

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 140
Points: 0


Võng đưa về tới Bình Nguyên

* Tặng Bình Nguyên - tôi ghi lại cảm xúc khi nhận và trả lời thư của người bạn net có tên trùng với quê tôi Bình Nguyên.


Bình Nguyên thân mến,

Tâm sự, để chị em bạn gái mình dễ hiểu nhau hơn, Lúa chỉ mới quen với bạn net hơn hai năm nay thôi, mà mỗi khi " vô tình lọt vào đâu đó " thì chao uiii những cái nicks quen thuộc họ đã có mặt nơi ấy tự bao giờ, để mình tự hỏi: " Sao mình chậm chạp hơn người như thế nhỉ ? "

Cảm ơn Bình quá khen đấy thôi, nhưng đó không là vấn đề, vấn đề đây là mình muốn Đi Tìm cái gì đã? Đặc Trưng là diễn đàn Lúa tham gia đầu tiên, khi ấy mình thèm tìm đến một nơi thuần túy về Văn chương nghệ thuật để mình viết cho sướng cái tật thèm viết của mình. Lúa đã lầm tưởng hay nghĩ đơn thuần nơi ấy tụ tập những ngòi bút làm Thơ viết Văn thôi, nào ngờ chơi net một thời gian chính net đã dạy cho mình thế nào có cái nhìn thực tiễn về net! Có hại và cũng có lợi vô cùng. Có lợi là nó giúp cho Lúa biết người này người nọ họ ở đâu làm gì bài viết họ Thơ văn phổ nhạc ra sao...Rơi vào thế giới net nó giúp Lúa mở mắt bứơc vào thế giới nghệ thuật thật sự, làm cho ta vui hạnh phúc thỏa mãn cái nhu cầu " thèm viết thèm khám phá thế giới của văn chương nghệ thuật ". Còn hại, là ta phải trong tư thế chống đỡ với miệng lưỡi thói đời, vì sau bức màn hình bốn góc nho nhỏ là những con mắt cú vọ, hay là những tâm hồn khoan dung...Và cũng sau bức màn ảnh nhỏ đó những con mắt theo dõi bước chân đi của nhau, đôi khi đưa đến thông cảm ngay đôi khi cần thời gian rồi mới tiến đến gần nhau hơn. Cuộc thử thách dai dẳng mà, phải không Bình Nguyên ?

Lúa quen với Bình khi ta còn ở bên Trinh Nữ, và tại vì sao Lúa lọt vào TN vì nguyên do cũng khá ngộ nghĩnh là vào lại ĐT không được, PC trục trặc kỹ thuật sao đó, thế là được bạn gái đưa vào TN, gặp Bình, anh Trần Kiêu Bạc, Mỹ Trinh, Ngô Thiên Tú, Thy Thy MT, tehat, Mộc Lan, Ngô Đồng,...chao ôi sao họ xuất hiện khắp nơi thế nhỉ ? Đó là cái ngạc nhiên đầu tiên của Lúa ( nay đã quen rồi không thắc mắc nữa ), biết đâu có người cũng hỏi tương tự: Sao đi đâu cũng gặp bà Lúa 9 thì sao?! hihi

Về viết lách, hay tính mỗi người, ai chê, ai khen cũng không làm khác ngòi bút của mình đâu, trời vốn sinh cái suy tư của ta, trời vốn sinh ra ta sống và lớn lên ở một nơi nào đó mà cuộc sống đã thành chất liệu cho ngòi bút, lời khen chê thương mến cũng thành chất liệu cho ngòi bút, thì ngại gì đời nói chi chi....

Dài dòng tâm sự với bạn Bình Nguyên, tên của quê tôi. Chúc Bình an vui và ngủ ngon nhé, bên AC đã khuya lắm rồi. Chúc vui và sáng tác hăng say. Nhớ là, sống thật với mình với đời bao giờ cũng quý hơn là giã dối với đời, với mình. Khó lắm.

Mới đây có người bạn Thơ dắt tôi vào diễn đàn khác tên là emavaban, thì trước mắt tôi những nicknames quen thuộc tung tăng nhảy múa, ca hát nhạc réo rắt vui tươi như những hạt mưa làm tôi choáng váng mặt mũi...Ơ hay, lại cũng Lúa 9 tìm đường len vào trong ấy, nhưng sau khi quay nhìn lại thực tế, lại cũng một mình tôi ngồi nơi bàn viết cạnh khung cửa sổ trên ngọn đồi bơ vơ...

Tôi rơi từ Thật vào Ảo, từ Ảo văng ra ngoài đời thường, biết thế ngày nào cũng vậy mà sao tôi cứ để mình như chiếc võng đong đưa đến chóng mặt vậy chả biết ...Đôi khi võng đưa ta về gặp lại quê hương rồi võng lại kéo ta về thực tại, xa lắc...nên ta cứ thà để cho võng đưa mà vui.

Lúa 9 Rose
21 April 08


...q ú a k h ứ n ặ n g n ề t ư ơ n g l a i l ầ n m ò t ớ i n g à y t r ở v ề n ằ m t ậ n đ á y h ồ n t ô i...( lua9 )

Binh Nguyen
#329 Posted : Thursday, April 24, 2008 4:44:04 AM(UTC)
Binh Nguyen

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,945
Points: 1,581
Location: Đông Bắc Gia Trang

Thanks: 1 times
Was thanked: 36 time(s) in 35 post(s)
quote:
Gởi bởi Lúa 9


Võng đưa về tới Bình Nguyên

[font=Arial]*


...nên ta cứ thà để cho võng đưa mà vui.

Lúa 9 Rose
21 April 08





Vâng, chị Lúa 9, chẳng thà đưa võng mà vui, Bình cũng vui giống chị.

BN.
Binh Nguyen
#330 Posted : Thursday, April 24, 2008 4:46:29 AM(UTC)
Binh Nguyen

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,945
Points: 1,581
Location: Đông Bắc Gia Trang

Thanks: 1 times
Was thanked: 36 time(s) in 35 post(s)

ÁO TRẮNG
(Tiếp theo)

Gia đình tôi không khá giả lắm, nhưng cũng không nghèo lắm, để vẫn có thể cho tôi quần áo mặc đi học. Quần áo được dùng để che kín thân thể, có được quần áo để mặc tới trường, là điều hạnh phúc lắm rồi, tôi không bao giờ đòi hỏi bố mẹ mua cho tôi quần áo đẹp, nhưng vì cái dấu ấn lớp một, nên tôi luôn mơ ước được cha mẹ mua cho những cái áo trắng để mặc đi học. Mười hai năm học ở Việt Nam, bạn bè ngạc nhiên, sao lúc nào cũng thấy Bình mặc áo trắng. Ngay như anh chị họ tôi ra tới nước ngòai, nhớ tới tôi, cũng gởi về cho tôi những cái áo màu trắng.
Tôi nhớ một lần, tôi tới chùa Vĩnh Nghiêm ở Việt Nam, tôi mặc trên người cái áo trắng quen thuộc, tự nhiên thấy lòng thật thanh tịnh, thật thuần khiết, nên tôi đã viết:

Tôi đến chùa với một màu áo trắng
Nơi trang nghiêm, thành kính của cuộc đời

...

Đúng màu áo không làm nên con người, nhưng màu trắng lúc nào cũng nói lên sự trong sạch, thuần khiết, dễ làm cho người ta cảm thấy thanh tịnh, yên bình. Tự nhiên tôi đâm yêu màu áo trắng! Cái thuở học trò, người ta hay gọi là thời "áo trắng", sao lại vui mà nhiều kỷ niệm đến thế? Sau này, ra đời, mặc áo xanh, đỏ, tím, vàng, thậm chí có cả đen, thấy cuộc đời xô bồ, phức tạp, không thuần khiết như thời áo trắng nữa.

Rồi cuộc đời nổi trôi, tôi qua tới xứ người. Tôi đi học ở đây, không còn được mặc màu áo trắng nữa, vì ở đây không ai bắt học trò phải mặc đồng phục, trừ những trường tư hay trường công giáo. Tôi lại được đi học, đó là điều hạnh phúc lắm rồi, áo trắng hay áo màu với tôi cũng không quan trọng nữa. Vả lại, qua đây vật lộn với cuộc sống mới, quần áo còn phải đi xin, đâu dám đòi hỏi áo màu hay áo trắng? Rồi tôi quen anh, điểm đầu tiên tôi nhận thấy ở anh là màu áo trắng, sao lại trông lịch sự, đáng yêu đến thế! Nhác thấy màu áo trắng là tôi giật mình, tim đập loạn xạ... Anh bảo, bố anh dạy anh, ra đường phải ăn mặc lịch sự tươm tất như thế, mới sang! Chẳng biết sang không, nhưng anh làm tôi cảm động, nhớ lại một thời áo trắng.

Bình Nguyên
Tháng 4, 2008.

Binh Nguyen
#331 Posted : Monday, May 5, 2008 4:56:30 AM(UTC)
Binh Nguyen

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,945
Points: 1,581
Location: Đông Bắc Gia Trang

Thanks: 1 times
Was thanked: 36 time(s) in 35 post(s)
Lâu lâu cũng phải về thăm nhà, chứ nếu không để nhện giăng đầy, hoặc giống như nhà hoang, người ta vô "chôm chỉa" ba cái tượng, cái lọ, cái Bình... bể đời cổ hi lai thì chết! Thấy chị gì kêu "mất đồ", mình cũng phải về nhà mình coi thử, coi có mất cái gì hôn? May quá, hình như hổng có mất cái gì hết. Nhớ hôm lẩu, hôm lâu, sau khi Bình đụng độ với một người bạn bên TN xong, là cái website đó bị hack, biến mất hết mấy cái "lọ", cái "bình", cái thơ, và một "bồ văn" của Bình, không làm sao recover lại được. Lúc đó, Bình cứ tưởng tại người bạn của Bình có "power" đã làm ra chuyện đó, nhưng cuối cùng không phải, vì đến bây giờ cái website đó vẫn chưa recover lại được. Mới biết mình nghĩ oan cho bạn, nên có lên bày tỏ sự ân hận của mình mấy lần. Rồi cũng chuyện này, làm chợt nhớ lại cái thư này của chị Tonka gởi cho Bình cũng lâu, lẩu, lầu, lâu rồi, bây giờ đem ra đây "khiêu chiến" chơi, vì chỉ có mấy chị trong ban điều hành mới có thể làm ra chuyện đó, thì cũng chỉ có mấy chị trả lời được. Đây nè, thư chị Tonka viết cho Bình:

TK vô tình bấm nút "Edit" thay vì "Trả lời bài này" nên đã xóa hết những gì Bình viết, không thể recover được

I feel so bad. I hate myself for being nhanh nhẩu đoảng.
Bây giờ Bình muốn phạt làm sao, tk cũng chịu hết


Bình cố tình giữ cái thư này, không delete đi, vì phải để bằng chứng, có gì ai kêu hầu tòa, thì mình cũng có thứ chứng minh chớ, để không phạt vạ Bình thì "oan ơi ông địa", biết gọi cho ai? Hì hì, chị TK có sợ Bình hông? Bình giữ hết thư để làm bằng chứng đó nha, để khi nào, mình kiếm chuyện "phạt" ai đó chơi, hi hi hi. Chị sẵn sàng chịu phạt chưa?

BN.
Tonka
#332 Posted : Monday, May 5, 2008 5:27:34 AM(UTC)
Tonka

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,643
Points: 1,524

Thanks: 95 times
Was thanked: 201 time(s) in 189 post(s)
Bỏ xừ rồi Shy Từ giờ sắp tới tui hổng dám biên thư trên giấy trắng mực đen cho cái bình cổ này nữa, cái gì nó cũng đem bỏ vô bình ngâm dấm hết trơn rồi Big SmileTongue

Binh Nguyen
#333 Posted : Monday, May 5, 2008 7:48:22 AM(UTC)
Binh Nguyen

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,945
Points: 1,581
Location: Đông Bắc Gia Trang

Thanks: 1 times
Was thanked: 36 time(s) in 35 post(s)
quote:
Gởi bởi tonka

Bỏ xừ rồi Shy Từ giờ sắp tới tui hổng dám biên thư trên giấy trắng mực đen cho cái bình cổ này nữa, cái gì nó cũng đem bỏ vô bình ngâm dấm hết trơn rồi Big SmileTongue



Big SmileBig SmileBig Smile

Ha ha ha, chị viết bằng "mực đen trên giấy trắng", Bình đã đem đổi màu mực, từ mực đen thành mực xanh, còn cái nền của cái post đó vô tình cũng là màu xanh luôn, không phải màu trắng, chỉ có cái nội dung là Bình copy rồi paste lại y chang thôi, thành ra chị nói "giấy trắng mực đen" cũng không đúng nữa. Ha ha ha, người ta bảo "muốn người ta không biết trừ khi mình đừng có làm", còn ông bà mình từ ngàn xưa đã dạy rồi "bút sa là gà chết", chị quên rồi sao, ha ha ha, Bình được dịp cười đã quá chị TK ơi! (Làm mất bài của tui, bi giờ tui "trả thù"... đời!) Big Smile

BN.
Binh Nguyen
#334 Posted : Friday, May 16, 2008 9:17:39 AM(UTC)
Binh Nguyen

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,945
Points: 1,581
Location: Đông Bắc Gia Trang

Thanks: 1 times
Was thanked: 36 time(s) in 35 post(s)



NHỮNG NGƯỜI ĐÀN BÀ TRONG MẮT TÔI
(Tiếp theo)

Lại đến những ngày tháng tư mà mọi người vẫn thường gọi là "tháng tư đen", chúng tôi lại bận rộn cho chào cờ, cho tưởng niệm, để nhớ về một ngày, một nỗi đau, mà những kẻ lưu vong gọi là ngày "quốc hận". Năm nay, nơi thành phố tôi ở không lấy được ngày trong tháng tư, mà phải dời sang tháng năm, tôi nghĩ cũng được, ngày tháng đúng không còn là vấn đề, những ngày như vậy đã xảy ra ba mươi ba lần rồi, ngày tháng không còn quan trọng nữa, mà quan trọng là ở nội dung, ở tinh thần, ở nỗi lòng.

Hai đứa con tôi được tham dự trong ban quân nhạc, chúng nó được mặc quân phục trắng rất đẹp, trông cứ như lính hải quân ngày xưa. Nhà tôi cứ ngắm nghía, thích thú, ao ước mình cũng được mặc như chúng, nhưng đâu có ai cho. Tám đứa nhỏ đánh trống trong bộ quân phục màu trắng nổi bật trong sân chào cờ, nổi bật trong rừng cờ vàng, đứa nhỏ nhất chín tuổi, đứa lớn nhất mười ba, đã là sự chú ý đặc biệt của buổi chào cờ năm nay, người ta và cả các phóng viên nhà báo đua nhau chụp hình cho chúng tới tấp. Khí thế bừng bừng khi tiếng trống của các cháu vang lên, các cựu quân nhân diễn hành theo tiếng trống oai hùng, khí thế và rất đẹp!

Tôi đứng với chúng nó một hồi, rồi đứng ra phía sau, nhìn lên sân khấu. Hết người này lên nói, đến người kia lên nói, các ủy viên thành phố, các thanh niên Việt Nam, các hội đoàn, không làm tôi chú ý lắm, cho đến khi một người đàn bà lên nói. Những câu nói của chị rất mạnh mẽ, sắc bén, làm tôi ngạc nhiên chị này là ai, ở đâu tới, không phải người ở Toronto? Chị bạn bên cạnh nói nhỏ với tôi:

- Trời ơi, tui nghe chỉ nói mà gai ốc tui nổi lên cùng mình.

Tôi đã có nghe chuyện của chị, nhưng không nhớ tên, sau buổi chào cờ, chúng tôi đi ăn với ban tổ chức là hội cựu quân nhân, và được nghe chị nói chuyện tâm tình, tôi mới được nhắc cho nhớ tên của chị là Nguyễn Thị Ngọc Hạnh. Chị là người ở Pháp quốc tới, là người đã từng đột nhập vào nơi đón tiếp thủ tướng Việt Nam, để đòi đốt... chị! Những chuyện này, hình như tôi có hơi bàng quan, vì tôi có cảm tưởng những người làm như vậy là vì muốn chơi nổi, làm khác người, nên khi nghe tin tức chuyện chị làm bên Mỹ, tôi không mấy chú ý đến tên chị lắm, mặc dù câu chuyện thì tôi vẫn nhớ.

Chị ăn nói, trả lời rất đơn giản và gẫy gọn, không như tôi nghĩ lúc đầu, từ thái độ bàng quan, tôi bỗng đâm ra cảm phục chị. Đúng, chị cũng là một anh thư, tự tranh đấu một thân, một mình, cốt ý để đánh tiếng với thế giới về quyền tự do nhân bản ở Việt Nam. Chị tự nhận chị chỉ là một đốm lửa nhỏ xíu, nhưng chị cố gắng giữ cho đốm lửa đó cháy mãi. Con người chị bé nhỏ, nghe nói bệnh tật đủ thứ, và rất yếu, nhưng thái độ của chị quá kiên cường, giọng nói của chị vang vang, làm tôi muốn khóc. Ôi những phụ nữ nước tôi, gạt bỏ những cái thường tình, để làm việc lớn sao mà đáng khâm phục đến thế! Tôi cảm thấy mình bé nhỏ hơn chị, thật là bé nhỏ!

Tôi lục tìm trong Phụ Nữ Việt, diễn đàn mà tôi vẫn từng đến, lục trong mục Phụ Nữ Việt khắp nơi, cố gắng tìm tên chị, nhưng tôi thất vọng, tôi không thấy tên chị ở đây. Có thể tên chị có ở đâu đó mà tôi không biết tới chăng? Có người bảo tôi, chỉ cần lên internet, đánh vào tên chị, thì có rất nhiều các websites nói về chị. Tôi đã không làm điều đó, không phải tôi làm không được, nhưng tôi muốn viết về chị bằng chính những điều tai nghe, mắt thấy, chứ không phải qua những lời bàn luận của những người khác. Hãy để cho tôi giữ đúng hình ảnh của chị trong tim tôi, bằng lần gặp gỡ đầu tiên này, hãy để tôi giữ nguyên niềm cảm phục chị. Người ta gọi chị Nữ Chiến Sĩ Nguyễn Thị Ngọc Hạnh, thật chẳng ngoa chút nào!

Tôi cố gắng viết về chị, một người chiến sĩ, vì nếu không viết xuống, tôi sẽ quên. Lần lữa mãi, rồi tôi cũng viết xuống được, vẫn chưa trọn vẹn những gì tôi muốn nói, vẫn chưa trọn vẹn những điều tôi biết về chị, nhưng niềm cảm phục chị trong tôi thì trọn vẹn, có được mấy người phụ nữ như thế?

(Còn tiếp)

Bình Nguyên
Tháng 5, 2008.
Lúa 9
#335 Posted : Friday, May 16, 2008 9:49:54 AM(UTC)
Lúa 9

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 140
Points: 0


Chị Ngọc Hạnh hình như đã cố ý tự thiêu hai lần phản đối nhà nước csvn, một lần ở Paris trước sứ quán VN, một lần bên Anh quốc, lần này chị bị bắt giam, Lúa có gọi vào trấn an chị. Sau đó được thả về Mỹ. Chị Hạnh không phải sống bên Pháp đâu mà là Mỹ. Lúa biết vậy không biết có đúng 100% không !
Thật là người đàn bà anh dũng. Lúa cũng có một lần nguyền như chị nếu như Trung quốc chiếm Việt nam mình thì Lúa sẽ chạy qua Hòa Lan trước Tòa Án quốc tế tự thiêu. Bình biết Cơm Áo kêu sao không: Phí quá, còn một cán bộ làm việc cho cộng đồng vẫn hơn là đi tự thiêu !!

Không biết hành động nào mới xứng đáng với tấm lòng dành cho quê hương nhỉ???
Question
Binh Nguyen
#336 Posted : Saturday, May 17, 2008 12:16:06 AM(UTC)
Binh Nguyen

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,945
Points: 1,581
Location: Đông Bắc Gia Trang

Thanks: 1 times
Was thanked: 36 time(s) in 35 post(s)
quote:
Gởi bởi Lúa 9


Chị Ngọc Hạnh hình như đã cố ý tự thiêu hai lần phản đối nhà nước csvn, một lần ở Paris trước sứ quán VN, một lần bên Anh quốc, lần này chị bị bắt giam, Lúa có gọi vào trấn an chị. Sau đó được thả về Mỹ. Chị Hạnh không phải sống bên Pháp đâu mà là Mỹ. Lúa biết vậy không biết có đúng 100% không !
Thật là người đàn bà anh dũng. Lúa cũng có một lần nguyền như chị nếu như Trung quốc chiếm Việt nam mình thì Lúa sẽ chạy qua Hòa Lan trước Tòa Án quốc tế tự thiêu. Bình biết Cơm Áo kêu sao không: Phí quá, còn một cán bộ làm việc cho cộng đồng vẫn hơn là đi tự thiêu !!

Không biết hành động nào mới xứng đáng với tấm lòng dành cho quê hương nhỉ???
Question



Theo như buổi nói chuyện ngày hôm đó, thì chị là người ở Pháp tới Mỹ bằng sổ thông hành Pháp, len lỏi làm sao mà vô được chỗ đón ông thủ tướng VN, và tính "châm lửa tự thiêu", nhưng người ta bắt được vì cho rằng chị toan đốt tòa đại sứ. Người ta cho chị vào tù, nói chị nhận cái tội "tâm trí không bình thường" thì sẽ được thả, chị nhất định không chịu nhận cái tội đó, và đồng ý "đi tù"! Những người xử chị, có người khóc ngay tại tòa, còn chị thì cho rằng chị đã thành công, là đã đem được tiếng nói của người Việt Nam ra trước tòa án Mỹ.

Bây giờ, chị đã được thả và trở về Pháp. Hội cựu quân nhân ở đây, đã mua vé máy bay cho chị từ bên Pháp. Chị nói, chị đã đi tù ở ba châu, châu Á, châu Âu và châu Mỹ. Kỳ ở Pháp, câu chuyện cũng tương tự như vậy, chị cũng "được" đi tù. Làm Bình chợt nhớ một đoạn hồi ký nào đó của nhà văn Nhã Ca, đã cản đường xe công an, để xin "đi tù". Khi người ta muốn có tiếng nói, người ta nhất định làm việc mình làm, thì dù có phải đi ở tù, người ta cũng không sợ sệt. Những người đó khác mình ở chỗ đó, mình không có hành động nào với quê hương, là vì mình sợ làm sai pháp luật, có thể bị ở tù, mình sợ "đi tù".

Những người không làm được như vậy, vẫn có thể làm những việc khác, chỉ cần có ý nghĩ như chị thôi, là cũng được rồi. Approve Anh Cơm Áo cũng có lý của ảnh, Bình không làm được gì hết, nhưng luôn luôn ủng hộ, luôn luôn hỗ trợ tinh thần của những người có tinh thần, tham gia những hoạt động cộng đồng, nếu có thể, dạy con những nỗi nhục nhằn mà cha mẹ nó đã phải trải qua. Giúp những đốm lửa nhỏ xíu như chị Ngọc Hạnh cháy mãi, có thể bùng lên thành một ngọn đuốc, để soi sáng cho những kẻ mù mờ, cũng có lý lắm chớ!

BN.

Binh Nguyen
#337 Posted : Friday, May 23, 2008 3:02:44 AM(UTC)
Binh Nguyen

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,945
Points: 1,581
Location: Đông Bắc Gia Trang

Thanks: 1 times
Was thanked: 36 time(s) in 35 post(s)
YÊU NGƯỜI CỘNG SẢN

- Thím không cần phải dạy con. Đây là chuyện tình cảm của con. Con lấy ai là chuyện của con, công an hay không cũng không mắc mớ gì tới thím. Thím già rồi, thím đâu còn hiểu chuyện tình cảm của tuổi con, con muốn lấy người con yêu chứ không phải lấy ai thì lấy. Thím có hiểu tình cảm là gì không?

Bà Tâm cứng miệng, không trả lời được nữa. Đúng, bà đã qua cái tuổi yêu đương rồi, nên không thể hiểu được tình cảm bây giờ nữa. Bà vẫn khuyên con cháu bà nên lấy người yêu mình, chứ đừng lấy người mình yêu. Trong trường hợp của con Hà, thì cả hai đứa chúng nó đều yêu nhau, nên bà làm sao mà ngăn cản được? Hai bên yêu nhau, lấy nhau là quá tốt đẹp rồi còn gì. Chỉ có điều, người yêu của con Hà lại là một thằng công an của chế độ Cộng sản, là tầng lớp mà vợ chồng bà Tâm rất ghét, trước khi ông bà vượt biên, trốn khỏi chế độ Cộng sản. Bồ con Hà còn tuyên bố nhất định không bỏ Đảng của nó, để lấy con này, bởi vậy bà mới giận. Bà khuyên nó, rằng gia đình nhà nó đã ba đời chống Cộng, thằng đó có muốn lấy nó, chưa chắc đã lấy được. Đã vậy, nó còn tuyên bố là không bỏ Đảng, nghĩa là nó có yêu đương gì con nhỏ này đâu, vậy thì còn luyến tiếc làm gì?

Nhưng tình yêu là điều mà bao nhiêu năm nay người ta vẫn không giải thích được. Người ta nói tình yêu là mù lòa. Yêu là cứ đi theo tiếng nói của con tim, chứ bỏ lý trý vào, sẽ không còn gọi là tình yêu nữa. Ai đó đã có câu hát: "Yêu nhau mấy núi cũng trèo, mấy sông cũng lội, mấy đèo cũng qua." Khó khăn như vậy, người ta còn vượt qua được, cái quan niệm, cái tư tưởng, cái suy nghĩ là cái mơ hồ, trừu tượng, không thấy được, mà ăn nhằm gì!?

Con Hà giận chú thím nó lên phòng nằm, không bàn cãi với thím nó nữa. Bà Tâm cũng giận đi về phòng, nghĩ mà tiếc rẻ cho cái công mà vợ chồng bà đã đem nó qua đây. Thấy gia đình nó nghèo và khổ quá, sống trong cài chòi nhỏ xíu, ông Tâm động lòng, về Canada, giới thiệu người về lấy nó. Rồi trong thời gian chờ đợi qua xum họp với chồng, con này lại đi quen với thằng khác, bất chấp lời khuyên gián của ông bà, cha mẹ nó. Chuyện này chỉ cắc cớ ở chỗ, thằng này là công an, một người Cộng sản, nó phản bội người bên Canada đã là tệ rồi, nó còn đi yêu một tên công an, một người Cộng sản. Con Hà sinh ra ở Việt Nam sau năm 1975, nên nó đâu hiểu, ông bà, chú thím nó đã được người Cộng sản đối xử như thế nào?

(Còn tiếp)

Bình Nguyên
Binh Nguyen
#338 Posted : Tuesday, May 27, 2008 11:12:55 PM(UTC)
Binh Nguyen

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,945
Points: 1,581
Location: Đông Bắc Gia Trang

Thanks: 1 times
Was thanked: 36 time(s) in 35 post(s)

YÊU NGƯỜI CỘNG SẢN (Tiếp theo)

Quá khứ qua lâu rồi, người ta thường quên đi, nhưng bà Tâm vẫn nhớ, bà nhớ lại hình ảnh của bé Thu những tháng năm ở với Cộng sản. Một buổi sáng, bé Thu theo mẹ đem thùng thuốc lá ra ngồi ngoài lề đường bán. Chưa kịp bán điếu thuốc nào thì công an ập tới. Chính quyền không cho phép bán hàng ngoài lề đường, mà phải vào quốc doanh hay hợp tác xã. Cái xóm lao động nghèo trên đường Yên Đổ cũ, không buôn bán lẻ, thì biết làm cái gì để sống? Nhà nước cũng đâu thể cho hết mọi người vào làm việc trong những cơ quan quốc doanh, hay hợp tác xã, mặc dù chỉ với đồng lương chết đói, và những điếu thuốc, những chai xăng lẻ cũng đâu nhất định phải tới hợp tác xã, hay cửa hàng để mua đâu chứ?

Vì thế, hễ công an đuổi thì những người bán hàng trên lề đường lại chạy. Hễ công an kéo về đồn, thì họ lại bày ra bán tiếp! Những ngày đó là những ngày sống ngày nào, biết ngày đó, không biết tương lai sẽ ra sao, không biết ngày mai có còn sống để chạy không? Những đứa trẻ như bé Thu đang ở cái tuổi "ăn chưa no, lo chưa tới", cũng phải theo bố mẹ lăn ra đời để kiếm sống. Khi công an không ruồng bố, bắt bớ, thì các bạn hàng lại giành chỗ ngồi của nhau, để có được địa thế tốt hơn.

Bé Thu và bé Mai, hai đứa rất thân với nhau, nhưng vì hai bà mẹ giành chỗ ngồi bán hàng, trở nên kình nhau, thành ra hai đứa cũng bắt buộc phải nghỉ chơi nhau ra. Những khi giành chỗ như vậy, bà Hoàng dạy con phải dữ dằn lên thì mới giành chỗ tốt được. Bà biết tính con bà hiền, dễ bị bắt nạt, hay chịu thua người khác, nên bà muốn rèn luyện cho nó cứng cỏi lên, để còn giúp bà buôn bán. Con Thu đã có lần đánh nhau với con Mai, nhưng hình như nó chửi nhiều hơn đánh, vì nó cảm thấy có cái gì đó không phải, hình như nó vẫn thích con Mai.

Hôm đó, khi xe công an ập tới, mẹ con Mai đã thấy từ xa, nên đã nhanh chóng chạy trước. Thấy bà Hoàng đang không để ý vì vừa mới dọn hàng ra, mẹ con Mai mừng thầm trong bụng, kỳ này cho bà chết, cho bà bị bắt, cụt vốn chơi! Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, mấy tên công an khiêng cái thùng thuốc lá của bà Hoàng bỏ lên xe jeep, rồi chạy qua hàng khác, mọi người chạy tán loạn. Bà Hoàng cuống quýt, chạy theo xe jeep năn nỉ:

- Chú cho tôi xin lại đi chú. Thu ơi, dẹp ghế, chạy đi con!

Thấy thùng thuốc lá của mẹ bị mất, mấy người công an đang xô đẩy bà Hoàng ra, con Thu tức mình la lớn lên:

- Tiên sư cha tụi bay, đồ ăn cướp!

Mọi người sửng sốt quay lại nhìn nó. Trời đất con nhỏ này nó dám chửi công an. Một tên công an gằn giọng:

- A, con bé này láo nhỉ?

Tên công an cho xe chạy về đồn, bà Hoàng cũng chạy bộ theo để năn nỉ, kiếm cách hối lộ để xin lại thùng thuốc lá. Mọi người còn lại, đứng lại bàn tán về con Thu, và cho rằng nó quá hỗn! Con thu nghe mọi người nói, thì bắt đầu hối hận, lo sợ, nhưng lo sợ cho nó thì ít, mà lo sợ cho mẹ nó nhiều hơn. Nó len lén, chạy theo qua đồn công an kiếm mẹ nó. Tên công an bị chửi khi nãy, vừa mới nhìn thấy nó, hét lên:

- Cái con mất dạy này. Mày dám chửi công an hả? Mày dám hỗn láo với công an hả? Cái thứ mất dạy như mày, tao bắn chết cho rồi. Thử xem, mày còn dám hỗn láo như vậy nữa không?

Nói rồi, hắn rút súng ra, chĩa về phía con Thu. Cái họng súng đen ngòm, tròn vo làm con Thu cứng lưỡi, đứng chết trân! Bà Hoàng kéo tay nó lui ra cửa, vừa kéo, vừa khóc:

- Đi về đi con, đi về đi con, người ta bắn mày chết bây giờ.

Cái tuổi ăn chưa no, lo chưa tới của con Thu, lần đầu tiên được đối diện với những sự thật ở ngoài đời, với chính quyền, với tình thương của mẹ, đã trở thành một ấn tượng mãi mãi không phai về người công an của chính quyền cộng sản, họ có đủ quyền sinh sát trong tay, họ có thể bắn chết một đứa bé, chỉ vì một câu chửi, không hơn, không kém. Nó rùng mình!

(Còn tiếp)

Bình Nguyên
Binh Nguyen
#339 Posted : Thursday, May 29, 2008 11:16:33 PM(UTC)
Binh Nguyen

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,945
Points: 1,581
Location: Đông Bắc Gia Trang

Thanks: 1 times
Was thanked: 36 time(s) in 35 post(s)


YÊU NGƯỜI CỘNG SẢN (Tiếp theo)

Con Hà nghe bà Tâm kể chuyện này không biết đến lần thứ bao nhiêu rồi, nó cảm thấy chán! Ngày xưa, lúc giải phóng mới vậy thôi, chứ bây giờ thằng bồ của nó vừa đẹp trai, vừa ngoan ngoãn, lễ phép với cha mẹ nó, lại không cờ bạc, rượu chè, con gái đứa nào cũng thích, thế mà nó chọn con Hà, làm con Hà cũng khoái. Gia đình con Hà có khó khăn gì, chỉ cần nhờ thằng này một tiếng, là nó sốt sắng làm cho ngay. Nó lại biết chiều chuộng con Hà đủ điều, nó biết con Hà là người vừa có tài, vừa có sắc, biết trọng vọng con Hà, làm sao mà con Hà làm ngơ được? Nó là công an thời nay, chứ đâu phải giống như những người công an mà ngày xưa bà Tâm đã gặp.

Ông Tâm ngày xưa đi vượt biên cùng lúc với cha của con Hà, hai anh em đi cùng với nhau, nhưng cha con Hà còn nặng nợ vợ con, đi không lọt, nên vẫn còn ở lại Việt Nam, xoay sở đủ cách mà vẫn nghèo. Còn chú Tâm của nó, chỉ có một thân, một mình, đi tới, đi lui, trốn chỗ này, ẩn chỗ kia vẫn dễ dàng hơn cha nó. Ông Tâm lúc đó là một thanh niên, lớn lên trong lúc thời thế đảo điên, hai mươi mấy tuổi đã vào tù, ra khám như đi chợ, vì những cái tội "móc nối người vượt biên", "phản động", "phản quốc". Trong những lúc vào tù, ra khám như thế, Tâm đã gặp biết bao nhiêu người công an, nên trong lòng mang nặng một lời thề: "Có dịp giết mày, tao sẽ sẵn sàng giết"!

Tuổi trẻ Việt Nam lớn lên sau năm 75 như vậy đó, sợ hãi và hận thù! Con Hà không thể nào hiểu được, mà làm sao hiểu được khi bạn trai của nó vừa đẹp trai, vừa trẻ trung, đầy nhiệt huyết, còn chồng nó dù mang nhãn hiệu Canada, vẫn là ông chồng già so với tuổi của nó, vì chồng nó, chỉ thua chú nó có vài tuổi? Lại nữa, cuộc sống đơn độc, một mình ở cái xứ lạnh lùng này lại làm cho ông ta trông khắc khổ, già dặn, và nhiều suy tính hơn bồ của nó. Mẹ nó đã dạy nó phải biết xoay sở theo thời thế. Công an lúc nào cũng có nhiều thế lực, và Hà tự hào là người giỏi xoay sở, lại có chút hương sắc, nên để lấy lòng một tên công an quá ư là dễ dàng, lấy lòng một người Việt kiều lại càng dễ dàng hơn nữa. Hà đã có được cả hai, nó đã lấy được một người nước ngoài, bảo đảm cho gia đình nó thoát khỏi cái đất nước Việt Nam nghèo khổ này. Nó vẫn giữ quan hệ với tên công an, để hễ gia đình nó còn ở Việt Nam ngày nào, thì vẫn có người giúp đỡ ngày đó. Thuận lợi cho cả hai đàng như vậy, chỉ có người ngu mới nhả bên nào!

Qua tới Canada, Hà cảm thấy chán khi phải sinh sống với Đại, vì Đại hơn Hà đến 19 tuổi, không có cùng suy nghĩ và sinh hoạt như Hà. Hà chỉ gặp Đại có hai lần, lần đầu chú Tâm dắt về giới thiệu, và lần thứ hai là làm đám cưới, đâu có hiểu nhiều và yêu thương gì đâu? Thôi thì, giống như câu thơ nào mà nó thường nghe người ta nói: "Cũng liều nhắm mắt, đưa chân. Thử xem con tạo xoay vần đến đâu." Nhưng khi con tạo xoay ở Canada, thì nó cảm thấy tiếc đã để lại một người yêu vừa đẹp trai, vừa trẻ trung, người vẫn sống cho lý tưởng, và vẫn yêu nó thật tình, vẫn đợi một ngày nó về lại Việt Nam làm đám cưới. Trong khi, Đại vẫn giữ nó như tù nhân, bắt đi học, bắt đi làm, bắt góp tiền giúp đỡ cho nhà cửa, mà nhà cửa ở cái xứ bên này thì khỏi nói! Hà bất mãn, cãi nhau với chồng, đòi ly dị, và về nhà chú thím ở. Ông bà Tâm là chú thím của nó, là người thân duy nhất của nó ở đây, không nhận nó vào nhà thì còn biết làm sao? Thế là, Hà về ở với chú thím.

(Còn tiếp)

Bình Nguyên

Binh Nguyen
#340 Posted : Wednesday, June 4, 2008 10:10:35 AM(UTC)
Binh Nguyen

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,945
Points: 1,581
Location: Đông Bắc Gia Trang

Thanks: 1 times
Was thanked: 36 time(s) in 35 post(s)
YÊU NGƯỜI CỘNG SẢN (Tiếp theo)

Yêu người Cộng sản có gì sai? Họ cũng là những con người. Tại sao chú nó lại quá khó khăn với nó về chuyện đó? Hà đi làm để dành tiền về thăm cha mẹ, và chính là thăm người yêu cũ. Hai đứa dằn vặt, cãi nhau, bồ con Hà cho rằng, nó qua xứ người, quen người mới, quên người cũ. Đầu tiên, nó ghen với tên chồng của con Hà, khi con Hà ly dị chồng về ở với chú thím, thì nó lại ghen với những tên bạn mới mà con Hà quen sau này, vì lẽ thường tình "yểu điệu thục nữ, quân tử hiếu cầu". Còn ghen là còn yêu! Hà cảm thấy khó xử, nó quyết định về Việt Nam làm đám cưới với người yêu, mặc kệ chú thím nó nghĩ gì. Nhưng nó không ngờ, khi nó trở lại Canada, ông Tâm đuổi hẳn nó ra khỏi nhà, không cần biết chú cháu gì nữa.

Con Hà chới với, lần đầu tiên nó đối diện với thực tế ở Canada, đi làm, trả tiền nhà, tiền xe, tiền ăn uống, tiền may mặc xong, là coi như phủi tay, chẳng còn gì! Thôi thì, nó cũng sẵn sàng chấp nhận những khó khăn đó, với niềm an ủi là có người chồng đẹp trai, trẻ trung, có thế lực, chung thủy với nó ở quê nhà. Tuy nghĩ vậy, nhưng nó vẫn giận chú thím đã tuyệt tình với nó, và kể lại cho bố mẹ nó nghe, làm bố mẹ nó cũng giận ông bà Tâm luôn. Cuối năm đó, nó về Việt Nam làm đám cưới, không buồn mời ông bà Tâm, vì biết chắc có mời ông bà cũng không đi, chưa cần nói đến tiền vé máy bay cũng chẳng rẻ rúng gì! Bạn bè ông Tâm thì làm bộ thắc mắc, mỉa mai:

- Bộ con cháu mày xấu lắm sao mà phải về Việt Nam lấy "vi - xi" vậy?

Ông bà Tâm xấu hổ với bạn bè, với người quen, và mong chờ một câu xin lỗi từ ông Trí, anh của ông Tâm, nhưng tuyệt nhiên ông bà không nhận được. Ông bà Tâm chán nản cho nhân tình thế thái, và càng chán ngán hơn cho những con người được đào tạo từ xứ Cộng sản! Ông Tâm từ cháu, từ luôn anh ruột của mình.

Một năm sau, Hà ở trong tình trạng 9 tháng ở Canada, 3 tháng ở Việt Nam. Ở Canada thì làm việc quần quật như con trâu, để có tiền về thăm chồng. Rồi đứa con ra đời, Hà không còn đi tới, đi lui nhiều được nữa, mà mỗi hai năm mới về một lần. Nó cố gắng thuyết phục chồng nó qua Canada, nhưng chồng nó cứ trì hoãn, viện cớ vì công ăn, việc làm, quyền lực, lý tưởng đang ở trong giai đoạn phồn thịnh nhất, bỏ đi không đành. Hà xuôi theo ý chồng, chờ đợi, rồi lại chờ đợi! Cố gắng nuôi con như người mẹ độc thân để đợi chồng đổi ý sang Canada. Bố mẹ con Hà đã qua được tới Canada. Ông bà Trí vẫn giận ông bà Tâm nên không liên lạc, không thèm nhờ vả.

Có tiếng chuông gọi cửa, bà Tâm ra mở cửa, ngỡ ngàng nhìn ông bà Trí đang đứng ở ngoài cửa với đứa cháu ngoại:

- Thím cho anh chị vào nhà. Chú Tâm có ở nhà không? Mình cần nói chuyện con Hà.

Lại con Hà! Ông bà Trí cho hay con Hà đã bỏ con cho ông bà ngoại giữ, để về Việt Nam đánh ghen, vì nghe đồn thằng chồng nó đang đi lại với con nhỏ khác. Chuyện gì phải đến, cũng đã đến! Bà Tâm không buồn thắc mắc cho hạnh phúc của con Hà nữa, từ khi nó cãi lời bà đi lấy người Cộng sản. "Xa mặt, cách lòng", Cộng sản hay không Cộng sản cũng vậy thôi, câu nói này đã có tự ngàn xưa, và thời nào cũng đúng! Con Hà không chịu hiểu thì bây giờ nó phải trả giá cho cái việc mà nó đã làm. Bà Tâm rùng mình khi nghĩ đến hai chữ "Cộng Sản", quá khứ tuổi thơ với họng súng tròn vo lại hiện về...

Bình Nguyên
Tháng 6, 2008.
Users browsing this topic
Guest (118)
23 Pages«<1516171819>»
Forum Jump  
You cannot post new topics in this forum.
You cannot reply to topics in this forum.
You cannot delete your posts in this forum.
You cannot edit your posts in this forum.
You cannot create polls in this forum.
You cannot vote in polls in this forum.