Welcome Guest! To enable all features please Login or Register.

Notification

Icon
Error

23 Pages«<1415161718>»
CHUYỆN VIẾT CỦA TÔI
Binh Nguyen
#301 Posted : Tuesday, December 11, 2007 12:26:44 AM(UTC)
Binh Nguyen

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,945
Points: 1,581
Location: Đông Bắc Gia Trang

Thanks: 1 times
Was thanked: 36 time(s) in 35 post(s)
quote:
Gởi bởi viethoaiphuong


Vậy là VHP hết buồn rồi đó Bình à! Dẫu biết một truyện viết là một chuyện như thế thôi, như cuộc đời là muôn mặt và tình đời là muôn phương? Văn,Thơ là chuyện của con chữ, ý từ là chuyện của mỗi bàn tay?

Rose



He he, Bình cũng rất vui khi chị Hòai Phương đã hết buồn. "Buồn mà chi em..." Cooling

Phim là một, truyện là hai, biết là nó chỉ là hư cấu, là sự thuật lại, là sự diễn dựng, đã không làm Bình buồn nhiều hay sợ hãi nữa.

Vui nha chị.

beerchug

BN.
Binh Nguyen
#302 Posted : Friday, December 14, 2007 10:11:10 PM(UTC)
Binh Nguyen

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,945
Points: 1,581
Location: Đông Bắc Gia Trang

Thanks: 1 times
Was thanked: 36 time(s) in 35 post(s)
TÌNH THỜI NAY (Tiếp theo)

Người chị dạy cho người em dùng máy điện toán, để cho cô em đỡ buồn và biết cái gì là internet, cái gì đang xảy ra trên thế giới, mà chỉ cần vài cái bấm trên bàn phím là có thể biết tất cả. Hai chị em cười rúc rích bên cái máy, cô em bắt chước cô chị tìm bạn Chat trên Internet, cô chị cũng muốn cô em tìm được một mối tình khác, có một mái ấm của riêng của nó mà dọn ra khỏi nhà nàng, để trả lại cái mái ấm riêng của nàng lại cho nàng. Mấy ông, mấy anh ở trên chat cũng vui vui, người này nói chuyện với người kia, rồi tha hồ tưởng tượng người đó ra theo ý mình. Người em cảm thấy vui vui và con tim rung động khi chat với một anh chàng mang biệt hiệu Người Tình Thứ Hai Của Em, sao mà anh chàng hiểu nàng thế, nàng chưa kịp nói cái gì nàng nghĩ, là anh chàng đã biết được và nói ra liền. Và nàng ngẩn ngơ hết mấy tuần lễ, cứ trông chờ đi làm về là lại lên chat với Người Tình Thứ Hai.

Có đến hơn một tuần lễ Người Tình Thứ Hai Của Em không lên net, nàng ra ngẩn vào ngơ, giận hờn vô cớ, thằng nhỏ khóc, nàng bực mình đánh luôn con. Cô chị la:

- Mấy hôm nay mày làm sao vậy hả? Bộ ở chỗ làm có chuyện gì hay sao mà cái mặt cứ hầm hầm vậy? Đâu phải chỉ có mình mày đi làm đâu, tao cũng đi làm vậy, mà còn lo đến ba đứa, tao đâu có hầm hầm như mày đâu?

Cái bà chị của nàng thật là quê mùa, biết cái gì mà nói, lúc nào cũng lên mặt đạo đức, thấy mà ghét! Ăn thì không dám ăn, lúc nào cũng biểu nên ăn rau. Mặc cũng không dám mặc, lúc nào cũng dến lên người cái bộ đồ cũ, từ đời tám hoánh nào, trông thấy mà chán! Nàng thì khác, nàng bắt theo mode một cách nhanh chóng, mặc đúng thời trang hiện nay, quần phải xệ xuống quá rốn gần một gang tay, mới sexy và sành điệu. Ăn thì phải ăn cho thiệt ngon, mẹ nàng hay bảo "Xụt xà, xụt xịt, có thịt là ngon" cơ mà, ăn rau không làm sao mà ngon cho nổi?

Người Tình Thứ Hai Của Em lại xuất hiện, nàng mừng rơn, tim đập loạn xạ, nàng không bỏ lỡ cơ hội hỏi Người Tình Thứ Hai có muốn gặp mặt nàng không, Người Tình Thứ Hai không trả lời hết mấy phút, chắc chàng đang suy nghĩ lung lắm, nhưng cuối cùng chàng cũng nhận lời. Nàng hỏi điều gì đã làm chàng suy nghĩ lâu thế, bộ không muốn gặp mặt nàng hả, Người Tình Thứ Hai bảo đâu có, nhưng hồi hộp quá, nên không trả lời ngay được. Hai người hẹn ngày gặp nhau, ngày 14 tháng 2, đúng ngày lễ tình nhân, cho thêm phần lãng mạn. Nàng cũng hồi hộp không kém! Thằng bé khóc, nhưng nàng thấy nó thật đáng yêu!

(Còn tiếp)

Bình Nguyên
Binh Nguyen
#303 Posted : Sunday, December 16, 2007 10:34:15 AM(UTC)
Binh Nguyen

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,945
Points: 1,581
Location: Đông Bắc Gia Trang

Thanks: 1 times
Was thanked: 36 time(s) in 35 post(s)
ĂN CẮP VÀ CHỮ TÍN

Chị gọi cho tôi hôm qua, hỏi về cái máy tính tiền ở tiệm chị, không biết làm sao mà nó chạy sai, tiền thì vô có mấy chục, mà máy lại đếm đến một trăm mấy. Người hợp tác với chị nghi ngờ là chị lấy tiền dấu đi, nên mới bị hụt mất như vậy, nên để mặt hầm hầm với chị. Chị than thở với tôi là điều đó làm chị ngủ không được, vì bị người bạn nghi ngờ là ăn cắp tiền. Chị nói chị sẵn sàng bỏ ra cả trăm để mua quà cho con chị bạn, thì chị đi ăn cắp vài chục đồng làm gì cho mang tiếng. Điều này tôi rất thông cảm với chị, vì chị mua quà cho con tôi thường là đồ đắt tiền, mà tôi ít khi nào dám mua. Chị cho quà con tôi những dịp sinh nhật hay lễ lạc, vì tại chị không có con, nên thấy con bạn thì thương vậy thôi, chứ chẳng phải vì lấy lòng gì của tôi, chị không cần mua quà đắt tiền để làm gì. Vả lại, đã ăn cắp thì lấy hẳn tiền dấu đi luôn, ai còn dại dột đánh vào máy làm gì? Tôi đùa với chị, nếu lỡ ăn cắp thì lấy luôn tiền ngàn hay tiền vạn, lấy vài chục bạc làm gì cho mang tiếng. Chị đồng ý với tôi, và kể thêm, chỉ vì mấy chục bạc nhỏ nhoi đó, mà cả đêm chị đã không ngủ được, chỉ vì bị nghi ngờ là ăn cắp, trong khi từ trước tới giờ chị rất thật thà.

Chuyện của chị làm tôi nhớ trước kia, lúc đó, tôi làm ở tiệm phở, tôi đứng thâu ngân, chỉ lấy trà và tính tiền cho khách. Cuối ngày, tôi lúc nào cũng là người về sau cùng, chung với người quản lý, vì tôi phải ở lại để tổng kết tiền và đóng máy. Tôi làm việc rất đàng hoàng, tiền tính đúng, hoặc dư, chứ ít khi nào thiếu. Hôm nào thiếu thì tôi sẵn sàng lấy tiền của mình bù vào, vì biết rằng đó là lỗi của mình, mình phải có trách nhiệm với cái lỗi của mình. Thỉnh thoảng, không có tiền lẻ để thối cho khách, tôi lấy tiền chẵn đổi vào mớ tiền típ, một cách vô tư, tự nhiên, và nhanh chóng, chẳng nghĩ ngợi gì, thì có một anh làm chung tiệm ra nói với tôi:

- Mai mốt, em muốn đổi tiền lẻ, thì đưa các anh chị đổi cho, chứ đừng có tự động lấy trong tiền típ như vậy.

Tôi ngạc nhiên, như có ai tạt ly nước lạnh vào mặt mình. Tôi trả lời một cách máy móc: "Dạ vâng!", mà trong lòng vừa đau, vừa giận đến không nói nên lời. Rõ ràng người đó cho là tôi ăn cắp, chứ còn gì nữa? Sau đó, vẫn ấm ức trong lòng, tôi ra ngồi nói chuyện với chị hàng nước, vừa khóc, vừa nói: :

- Người ta giao cho em cả một két tiền, bạc trăm, bạc ngàn, mà không nghi ngờ gì cả, chứng tỏ người ta rất tin tưởng em. Tiền trăm, tiền ngàn đó ăn cắp dễ hơn nhiều, em còn không màng, em ăn cắp của anh chị vài ba chục để làm gì?

Chị hàng nước an ủi tôi:

- Ôi, em để ý đến ông đó làm gì? Ông đó nổi tiếng là người hay xoi mói, tính toán, nghi ngờ, và kẹo lắm. Chỉ có ổng để ý đến mấy đồng tiền lẻ đó, chứ đâu có ai thấy em làm cái gì sai đâu? Đang bận muốn chết, thì giờ đâu mà đi đổi tiền?

Kể ra, cái chuyện mình không làm, mà bị người khác nghi ngờ, cái cảm giác thật khó chịu, nhất là cái chuyện xấu như chuyện đi ăn cắp. Thuở đó, tôi còn đi học, phải hà tiện từng tí và cố gắng đi làm thêm để có tiền mua sách vở cho mình. Tuy nghèo, nhưng chẳng bao giờ lại đi bán rẻ danh dự của mình như vậy. Nhưng nghi ngờ là chuyện bình thường của con người, nhất là những người nhỏ mọn, tôi không làm sao ngăn cản họ được. Sau ngày hôm đó, tôi chẳng đụng vào hộp tiền típ nữa, mỗi lần cần tiền lẻ, tôi gọi anh đó ra đổi. Người quản lý thấy tôi làm như vậy vài lần, thì la anh đó và bảo, sao không để tôi đổi mà còn đi giành việc của tôi như vậy. Anh đó ú ớ, đỏ mặt lên, và từ đó về sau, không thắc mắc tôi làm chuyện gì nữa.

Ở đời, tạo cho mình một chữ tín thật là khó. Làm thật tốt, tính thật thà, không gian dối, không tham lam, mà còn bị người khác nghi ngờ như vậy, huống gì, những người chuyên làm việc xấu, làm có chủ đích, thì chỉ cần một việc nhỏ thôi, người ta cũng sẵn sàng nghi ngờ mình. Người xưa thường nói câu "Một lần bất tin, cả đời bất tín!" Chỉ cần một lần ăn cắp thôi, sẽ mang tiếng cả cuộc đời. Mà kể ra, đâu có ai ngu đi ăn cắp như vậy? Giống như chị đó, nếu đã ăn cắp rồi, thì dấu nhẹm đi luôn, chứ ai dại dột đánh vào máy làm gì? Chỉ có những người ngu mới lên án người khác một cách vội vã như vậy! Chứ nếu chịu khó suy xét một chút, thì sẽ nghĩ ra, người ta có đi ăn cắp thì người ta sẽ khéo léo che dấu, chứ ai lại ngang nhiên làm trước mặt mọi người như thế, như vậy đâu gọi là ăn cắp nữa?

Tôi an ủi chị, thôi đừng buồn, mình không có làm gì sai, thì không có gì phải sợ. Chị bảo, nhưng mà bây giờ tự nhiên chị không thích người bạn ấy nữa. Tự nhiên lại mất đi một tình bạn, thật là đáng tiếc!

Bình Nguyên
Tháng 12, 2007.
Tonka
#304 Posted : Sunday, December 16, 2007 11:17:39 AM(UTC)
Tonka

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,643
Points: 1,524

Thanks: 95 times
Was thanked: 201 time(s) in 189 post(s)
quote:
Gởi bởi Binh Nguyen
Tự nhiên lại mất đi một tình bạn, thật là đáng tiếc!




Nếu chuyện xảy ra nhiều lần thì mới đặt vấn đề và tìm cách làm sáng tỏ. Còn mới xảy ra mà đã nghi ngờ như vậy thì không nên. Đáng tiếc.

Binh Nguyen
#305 Posted : Wednesday, December 19, 2007 12:18:43 AM(UTC)
Binh Nguyen

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,945
Points: 1,581
Location: Đông Bắc Gia Trang

Thanks: 1 times
Was thanked: 36 time(s) in 35 post(s)
TUYẾT KÝ

Tuyết rơi hôm qua, hôm kia, hôm kìa, để bây giờ những đống tuyết đang cao nghễu nghện, trắng xóa hết mặt đường, làm cho ở trong nhà cũng rùng mình vì lạnh. Từ đầu năm học đến giờ, con nít đã nghỉ đến năm ngày tuyết, chúng rộn rã reo vui, mỗi sáng nhìn đống tuyết, thì lại đi coi tin tức coi có được nghỉ học không. Đứa trẻ nào cũng làm biếng, mà vào mùa lễ này, ngay cả người lớn cũng làm biếng, cứ nhìn những đống tuyết là lại ngại ra đường.

Nhớ những năm nào mới tới Canada, chúng tôi đi học, như bơi trong biển tuyết, nhiều hôm băng ngang qua những cánh đồng tuyết, tuyết ngập lên tới hông, tay lạnh run, người lạnh run, vành tai, ngón chân như đã đông thành đá, thế mà chúng tôi vẫn cứ đi. Ngày đó, chưa có internet, chưa có điện thọai tay, cứ tưởng tượng, nếu mình ngã trong đống tuyết lớn đó, sẽ không ai kiếm ra mình cả. Thế mà chúng tôi vẫn sống, vẫn cười, và cứ thế lớn lên, chẳng cần internet, chẳng cần phôn tay, chúng tôi sống với tuyết một năm ít nhất sáu tháng, chưa bao giờ có chuyện lên internet coi ngày hôm đó có đi học không như những đứa trẻ bây giờ.

Tất cả đã đổi thay rất nhiều. Chỉ có tuyết là vẫn trắng như vậy! Sáng nay, tôi nói với mấy đứa nhỏ, con có biết ở bên Úc bây giờ là mùa hè không? Chúng nó nói biết, tôi hỏi làm sao con biết, chúng nó nói vì mẹ nói, và vì con coi sách. Cái biết của tôi cũng muộn màng hơn những đứa trẻ bây giờ, vì ở tuổi tụi nó, tôi còn chưa biết Úc nằm đâu trên cái bản đồ thế giới. Cuộc đời là như vậy, mỗi ngày một văn minh, hiện đại, chỉ có tuyết vẫn trắng!

Bình Nguyên
Tháng 12, 2007.
bienchet
#306 Posted : Friday, December 28, 2007 3:57:38 AM(UTC)
bienchet

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,452
Points: 0

Bài dự thi : Vui buồn trên đất hứa

Tiếng Anh, tiếng Tôi

Hai mươi tuổi, qua tới xứ người, vật lộn với mớ ngôn ngữ không phải tiếng mẹ đẻ, là cả một công trình cho những người Việt Nam như tôi. Thấy tôi nói nhiều, mấy đứa em họ tôi bảo:

- Nói nhiều như chị, chỉ cần một năm thôi, bảo đảm tiếng Anh của chị sẽ rất khá!

Một năm sau, ở trường trung học Glebe Collegiate Institute, cô dạy vẽ của tôi, bảo cả lớp làm một dự án có thuyết trình, tôi không hiểu, không biết, không hỏi, nên không làm! Vì có hiểu là phải làm đâu mà làm, và đâu có thắc mắc cái gì đâu, mà bảo hỏi?



Tôi cứ an nhiên, tự tại cho đến ngày phải nộp bài. Thấy mấy đứa bạn cùng lớp lên nói hay quá, tôi mới biết rằng tôi chưa làm bài tập đó. Bài của mấy đứa bạn trong lớp làm rất hay, chứng tỏ là tụi nó đã chuẩn bị cho dự án đó trong nhiều tuần lễ, bằng cách đọc sách, sưu tầm, ghi nhận, ghi lại, rồi viết thành bài, giống như bài tập làm văn vậy, và cuối cùng là lên nói trước cả lớp. Lúc đó, tôi thiếu điều muốn độn thổ, bởi vì cái ý định làm bài, tôi còn chưa có, chứ đừng nói đến quá trình đọc sách, sưu tầm, viết lại, rồi tập nói. Cô Glein kêu tôi lên bảng, tôi cuống quýt và khóc, làm cô cũng cuống quýt theo, tưởng tôi bị đau cái gì. Cuối giờ, tôi ở lại với cô, vừa khóc, vừa đính chánh, là vì tiếng Anh của tôi còn yếu quá, nên không biết là cô đã cho bài để làm ở nhà từ đầu niên học, chứ không phải là vì tôi làm biếng, không chịu làm đúng hạn, rồi kiếm cớ bào chữa. Nước mắt, nước mũi tôi chảy ròng ròng, làm cô Glein ái ngại, cô bảo:
- Đừng khóc nữa Bình! Có gì đâu mà phải khóc? Em như vậy là khá lắm rồi! Cứ tưởng tượng, cô phải qua nước em bây giờ, em nghĩ coi, cô có nói được tiếng Việt như em nói tiếng Anh không? Nè, giấy nè, lau nước mắt đi, và đừng khóc nữa!

Đó là hành trang cho tôi đi vào cuộc đời ở cái xứ sở lạnh lẽo này. Cứ mỗi lần gặp khó khăn, thì tôi lại nhớ đến câu nói đó của cô Glein, và cố gắng nhiều hơn. Cứ tưởng tượng, mình không biết một tí tiếng Ma-rốc nào, mà bị quăng vào cái xứ Ma-rốc để sống, chắc là phải cười ra nước mắt. So sánh như vậy, để thấy rằng, có được một chút tiếng Anh như tôi ở Việt Nam, trước khi qua cái xứ Bắc Mỹ này, quả là hạnh phúc và sung sướng!

Hồi còn ở Việt Nam, từ lớp sáu đến lớp mười hai, tôi được học tiếng Anh, với số điểm trung bình lúc nào cũng trên tám trên mười. Về nhà, cầm bài tiếng Anh đọc, con nhỏ em họ cứ nhìn tôi thán phục:

- Trời ơi, chị Bình đọc tiếng Anh ro ro, hay quá!

Chỉ vì nó không được học tí tiếng Anh nào, nên cứ tưởng tôi cao siêu lắm, chứ thật ra, lúc đó tôi đã đọc sai rất nhiều. Tôi nhớ một lần, sinh nhật của tôi, một nhỏ bạn tặng tôi một tấm thiệp với dòng chữ "Happy Birthday", tôi đã đọc to lên một cách ngon lành:

- Háp-py bít đê!

Một con bạn khác của tôi cười, bảo nhỏ:

- Bình vừa đọc tiếng Anh, vừa đọc tiếng Pháp.

Lúc đó, tôi mới biết là mình đọc sai, phải đọc là "háp-py bớt đê” mới đúng. Không phải là tiếng mẹ đẻ của mình, nó có khác thiệt!

Vì "quá giỏi" tiếng Anh như vậy, lại quá dở về hóa học với sinh vật, nên chưa bao giờ tôi dám mơ xin vào các ngành dược, y khoa, hay luật, mà đăng ký học kiến trúc, vì tôi cho rằng ngành này không đòi hỏi tiếng Anh nhiều, mà tôi lại khá về vẽ, toán, và lý, những môn đòi hỏi trong ngành kiến trúc. Cầy cục đến năm năm, gặp hết khó khăn này đến khó khăn khác, đổi từ trường này qua trường nọ, có những lúc phải vừa đi học, vừa đi làm, để có tiền vừa lo cho việc học, vừa lo cho chính mình, tôi đã phải ăn tối thiểu, ngủ tối thiểu, học tối đa, làm tối đa, để cuối cùng cũng giật được một mảnh bằng lấy le với thiên hạ.

Đúng là cái mảnh bằng chỉ để lấy le với thiên hạ thiệt, vì tôi chưa dùng nó chính thức cho bất cứ cái việc gì. Đi xin việc làm tôi cũng chẳng bao giờ chìa nó ra. Mà nếu là con gái, học xong cũng đi lấy chồng, lại càng không cần phải có bằng biếc gì cả. Sau năm năm học, tôi ra đời, và có người yêu, tôi mừng hết lớn, vì tôi chẳng có ai theo, nên vớ được người nào là tôi đồng ý ngay. Người ta bảo, con gái chỉ có một thời, nếu không chộp lấy cơ hội tốt nhất, thì sẽ không có nhiều cơ hội nữa. Trong tình yêu, phải có một tí bồng bột, thì mới yêu nhau được, chứ suốt ngày ngồi tính toán từng ly, từng tí, thì người ta sẽ không bao giờ lập gia đình nữa. Đi lại với nhau hơn ba năm, chúng tôi quyết định làm đám cưới. Năm đó tôi sắp hai mươi chín tuổi, cũng là tuổi lấy chồng cho rồi, để không, người ta lại bảo "gái ba mươi tuổi đã toan về già!" Lại nữa, lấy chồng cũng là người Việt, tôi không phải lo lắng lắm cái chuyện tiếng Anh. Có cần, thì cãi nhau bằng tiếng Việt, cũng xong!

Lấy chồng, theo chồng, "đời tôi" bắt đầu chuyển qua là "đời chúng tôi", lận đận theo vận nước Canada, kinh tế lên, chúng tôi lên, kinh tế xuống, chúng tôi xuống... thê thảm! Bởi vì, chúng tôi là thế hệ di dân, tiếng Anh không sõi, tiếng Pháp không thông, mà tiếng Việt thì lại không cần thiết ở cái xứ sở này. Học hành thì dở thợ, dở thầy như vậy, nên cứ phải lăn lóc làm đủ loại thương mại để kiếm tiền. Được cái là, chúng tôi vẫn thương yêu nhau, vẫn dựa vào nhau để mà sống, và cho ra đời những đứa con. Hy vọng, đời chúng nó sẽ đỡ hơn đời chúng tôi, vì ít ra chúng nó không phải chật vật và khó khăn với mớ ngôn ngữ không phải tiếng mẹ đẻ, như chúng tôi bây giờ.

Ấy thế, mà tôi lại đi dạy con tôi tiếng Việt, vì mong chúng còn giữ nguồn gốc của người Việt mình. Lần đầu tiên, thấy con đọc được tiếng Việt, tôi rất mừng, nhưng rồi càng lớn, chúng lại càng xổ tiếng Anh nhiều hơn. Cứ la hoài, chán quá, tôi không la nữa. Chúng còn thắc mắc: "Sao mẹ không dạy tiếng Anh cho con?" Trời đất ơi, cái mớ tiếng Anh của tôi không đầy một bàn tay, lấy cái gì mà dạy cho chúng nó chứ? Câu hỏi của con lại làm tôi nhớ lại lời cô Glein dạy vẽ, và tôi cười, chợt nghĩ, bây giờ thử dắt chúng qua Ma-rốc, không biết chúng nó sẽ sống ra sao nhỉ? Mỗi lần bắt chúng nói tiếng Việt, chúng cứ "rặn" từng chữ một, thấy sốt cả ruột!


Tới nhà các anh chị bạn lớn hơn, thì các anh chị lại la, em phải dạy cho con nói tiếng Việt, em cứ nhất định nói tiếng Việt, không trả lời những câu hỏi, hoặc những yêu cầu tiếng Anh của chúng, thì chắc chắn chúng sẽ phải nói tiếng Việt. Tôi không cãi, nhưng nghĩ thầm, đó không phải là cách dạy con của tôi. Ở đây, người ta khuyến khích cha mẹ trò chuyện, gần gũi với con, để biết con đi hướng nào mà khuyên giải, hướng dẫn chúng. Nếu cứ bắt chúng phải nói tiếng Việt, khó khăn quá, mỗi lần nói cứ như bị "tra tấn", chúng sẽ làm biếng nói, và sẽ không kể chuyện của chúng cho mình nghe nữa. Chúng sẽ giấu nhẹm, không tâm sự, và tự ý giải quyết vấn đề, khi có việc gì xảy ra. Để tránh chuyện đó, tôi cũng nói tiếng Việt, nhưng rồi lại dịch qua tiếng Anh luôn cho chúng hiểu. Cuộc chiến đấu tiếng Anh, tiếng Việt lại tiếp diễn, nhưng kỳ này tôi nằm trong thế chủ động.

Nhưng cái chủ động đó, không ra tiền cho tôi xài, chỉ có được "cái tiếng", thì cũng bị ông chồng tôi giật nốt. Số là, khi tôi dạy cho con tôi viết và đọc được tiếng Việt, lâu lâu cho cháu lên đọc tiếng Việt, mọi người lại đi trầm trồ khen ngợi... ông chồng tôi:

- Anh dạy con giỏi quá! Anh dạy cách nào mà cháu đọc được tiếng Việt hay quá vậy?

Trời ơi, thật là bất công! Tôi đây nè, cái người phải ở nhà hầu hạ, phục vụ cho chồng con, mới có thời giờ dạy cho con đọc tiếng Việt đây nè, thì không thấy người nào tới hỏi thăm hay khen cho được cho một câu. Trong khi, anh thì cứ cười cười, nhận tất cả các câu khen về mình, không thèm đính chánh: "Ờ, đó là công của bà xã tôi đó!" Có lần, ở chỗ làm, anh gọi về, hỏi tôi:

- Hôm nay, ở nhà em có cái gì để làm không?

Tôi nói mát:

- Ôi, ở nhà đâu có cái gì để làm đâu anh! Quần áo thì tự động nó chui vào máy giặt, tự động bay lên giàn phơi, rồi tự động sắp xếp vào tủ quần áo cho cha con anh lấy mặc. Gạo thì tự động nó leo lên nồi, lên bếp, rồi thành cơm cho cha con anh ăn. Nhà cửa thì tự động nó sạch, cho cha con anh đi cho mát chân và có chỗ để bày tiếp! Nói tóm lại, người phụ nữ không đi làm như em, thì ở nhà cũng không có cái gì để làm cả.

Cho nên, con hơi lớn lớn, tôi nhất quyết đi kiếm một việc làm. Thứ nhất, là kiếm được đồng ra, đồng vào, để khỏi phải xin chồng. Thứ nhì, có việc này, việc kia làm cũng đỡ buồn! Thứ ba, như mẹ tôi hay nói trước kia, là tôi có được một chút tiếng Anh mà không chịu đi làm, thật uổng phí! Trong khi mẹ tôi không có tí tiếng Anh nào, mà lại phải đi làm ở cái xứ sở đầy tiếng Anh này. Hồi mới qua, mẹ tôi muốn tôi đi làm chung với bà, chỉ là, để dùng cái mớ tiếng Anh ít ỏi của tôi đi chửi lại mấy con mẹ dễ ghét trong chỗ làm, vì họ đã đì mẹ tôi quá đáng! Tôi từ chối, vì con người tôi rất nhút nhát, ngay như kêu tôi đi chửi nhau với ai bằng tiếng Việt, tôi cũng không dám đi, chứ đừng nói là chửi nhau bằng tiếng Anh, tiếng Mỹ. Vậy mà, có một lần, tôi đi làm ở thư viện, tôi cãi nhau với một người Trung Hoa làm chung, chỉ vì cái tội, cô ta bảo với tôi rằng, ở Trung Quốc bây giờ văn minh lắm rồi, giàu sang lắm rồi, máy móc gì cũng có, giống như Canada vậy, chứ không có lạc hậu như ngày xưa nữa. Tôi đã cãi, cãi bằng tiếng Anh với cô ta, cãi lấy được! Bây giờ, nghĩ lại, thấy mình thật vô duyên! Những người đó, họ chỉ thích khoác lác thôi, cãi làm chi cho mệt.

Sống ở đây càng lâu, tiếng Việt càng mai một dần, còn tiếng Anh thì chỉ đủ để giao tiếp sơ sơ, không bồi bổ thêm được tí nào. Thành ra, tiếng Anh tôi không giỏi hơn, tiếng Việt thì lại dở đi! Ai bảo tôi dở tiếng Anh, tôi viện cớ vì nó không phải tiếng mẹ đẻ làm sao giỏi được, nhưng ai bảo tôi dở tiếng Việt, tôi cũng phải nhận luôn, vì không được dùng thường xuyên, nên quên đi rất nhiều. Đi xin việc làm, người thì chê tiếng Anh tôi nói dở, người thì bảo tôi quá nhỏ con, không làm được việc gì. Tôi đi xin đại một công việc cầu may, công việc cần có cả hai ngôn ngữ, mà họ gọi là "billingual". Mà rồi, chẳng hiểu thế nào tôi cũng được nhận! Đúng là ở cái xứ sở này, hay nhiều khi không bằng hên, thiệt! Quý vị có biết tôi xin được công việc gì không? Cứ một người nói tiếng Anh, một người nói tiếng Việt, giống như người ta bảo "ông nói gà, bà nói vịt" đó, thì tôi là cái người đứng giữa, vừa nói ngôn ngữ của gà, vừa bàn ngôn ngữ của vịt, nói nôm na, là tôi làm công việc của một "thông vịt viên", ý quên, phải nói là "thông dịt diên", à không, phải gọi là "thông dịch viên" mới đúng!

Đó, câu chuyện của tôi là như vậy đó! Chẳng biết là buồn hay là vui nữa?



- Bình Nguyên


Trang Blog Tổ Quốc Việt Nam của BCh
Tonka
#307 Posted : Friday, December 28, 2007 12:44:52 PM(UTC)
Tonka

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,643
Points: 1,524

Thanks: 95 times
Was thanked: 201 time(s) in 189 post(s)
Xem ra đám nhỏ bây giờ học tiếng việt cũng cực lắm chứ chẳng chơi. Chỉ có miếng gừng thôi mà nào là nhánh, ánh, củ, miếng, lát,..., lôi thôi thứ, không những đọc trẹo lưỡi mà phân biệt khi nào dùng chữ nào cũng chết dở Big Smile

Hôm vừa rồi tui xem cuốn Paris by Night "Chân dung người phụ nữ VN". Tui thấy cô Tim, người Thụy Sĩ, ở VN có 15 năm mà cổ nói tiếng Việt hay quá đi là hay, tui tự nghĩ "mình ở đây 15 năm mà cũng không nói tiếng Anh giỏi như cô ta nói tiếng Việt." Big Smile Người thứ hai mà tui thích là cô Lê Duy Loan. Cô ta nói năng lưu loát và làm từ thiện với quy mô lớn với một tấm lòng chứ không phải vì muốn phô trương. Hàng năm cô đi diễn thuyết vài chục lần như vậy nên cô nói thật hay cho dù có một số người không mấy thích, có lẽ vì sự ăn nói của cô có vẻ "too strong" so với những người phụ nữ khác được giới thiệu trong cuốn DVD này. Cô ta tuổi Nhâm Dần mà lị - thông minh, cứng cỏi và rất giỏi giang Approve

http://en.wikipedia.org/wiki/Duy-Loan_Le
Binh Nguyen
#308 Posted : Saturday, December 29, 2007 12:25:38 AM(UTC)
Binh Nguyen

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,945
Points: 1,581
Location: Đông Bắc Gia Trang

Thanks: 1 times
Was thanked: 36 time(s) in 35 post(s)
quote:
Gởi bởi tonka

Xem ra đám nhỏ bây giờ học tiếng việt cũng cực lắm chứ chẳng chơi. Chỉ có miếng gừng thôi mà nào là nhánh, ánh, củ, miếng, lát,..., lôi thôi thứ, không những đọc trẹo lưỡi mà phân biệt khi nào dùng chữ nào cũng chết dở Big Smile

Hôm vừa rồi tui xem cuốn Paris by Night "Chân dung người phụ nữ VN". Tui thấy cô Tim, người Thụy Sĩ, ở VN có 15 năm mà cổ nói tiếng Việt hay quá đi là hay, tui tự nghĩ "mình ở đây 15 năm mà cũng không nói tiếng Anh giỏi như cô ta nói tiếng Việt." Big Smile Người thứ hai mà tui thích là cô Lê Duy Loan. Cô ta nói năng lưu loát và làm từ thiện với quy mô lớn với một tấm lòng chứ không phải vì muốn phô trương. Hàng năm cô đi diễn thuyết vài chục lần như vậy nên cô nói thật hay cho dù có một số người không mấy thích, có lẽ vì sự ăn nói của cô có vẻ "too strong" so với những người phụ nữ khác được giới thiệu trong cuốn DVD này. Cô ta tuổi Nhâm Dần mà lị - thông minh, cứng cỏi và rất giỏi giang Approve

http://en.wikipedia.org/wiki/Duy-Loan_Le




Chân dung người phụ nữ VN thật sự làm nhiều người cảm động. Ngay trong PNV này, có biết bao nhiêu người vẫn đang âm thầm làm việc và giúp đỡ, mà không than vãn điều gì. RoseRoseRose

Ngay cả "Những thiên thần trong bóng tối" của Asia vừa rồi, cũng rất là cảm động, cứ nghe câu nói của Lê Thị Công Nhân, sẵn sàng vào tù như là đi nhận một nhiệm sở mới, là tôi lại rưng rưng nước mắt. Bây giờ, chắc là phải nói "Thời thế tạo anh thư" quá!

Những con người Việt Nam, những phụ nữ với tấm lòng vàng, làm cho tôi cảm thấy mình thật nhỏ bé, xin tặng nhiều RoseRoseRose cho các phụ nữ Việt Nam kiên cường.

BN.
Binh Nguyen
#309 Posted : Monday, January 7, 2008 11:42:52 PM(UTC)
Binh Nguyen

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,945
Points: 1,581
Location: Đông Bắc Gia Trang

Thanks: 1 times
Was thanked: 36 time(s) in 35 post(s)
Khai bút đầu năm, bắt đầu cho một năm mới, xin đăng một TRUYỆN CÓ HẬU, đây:

CHUYỆN BA NGƯỜI

Tôi là một người trung bình, không đẹp lắm, cũng không xấu lắm. Gia đình tôi tương đối khá giả, nên từ nhỏ tới lớn, tôi chỉ việc ăn no, đi học. Như bao nhiêu người con trai khác, tôi quen với nhiều cô gái, và có lẽ tôi khá dạn dĩ, nên cũng không ít người con gái thích tôi. Nếu có ai hỏi, đối tượng của tôi là người như thế nào, tôi không biết trả lời sao, vì tôi thấy cô nào cũng có cái hay của riêng họ. Nói theo Nguyễn Du là “mỗi người một vẻ, mười phân vẹn mười.”

Một mùa hè ở xứ Canada, nơi được mệnh danh là “cái tủ lạnh của thế giới”, con người ta cảm thấy yêu người, yêu đời, và gần gũi với nhau hơn, tôi đã quen Thụy Long. Thụy Long không đẹp, nếu không nói là một cô gái có sắc đẹp dưới trung bình, nhưng hoạt bát, vui vẻ, ở nơi đâu có nàng, ở đó có tiếng cười. Nàng thuộc típ người thiếu chiều sâu, hời hợt, hay giỡn đùa, không nghiêm trang, lãng mạn như típ người mà tôi hằng ưa thích. So sánh Thụy Long với Thu Hà, tôi thích Thu Hà hơn. Thu Hà trầm lặng, ít nói, đôi mắt to buồn, có chiều sâu, tôi đã nhiều lần chơi vơi trong cái chiều sâu ấy. So về sắc đẹp, Thu Hà đẹp hơn. So về gia cảnh, nhà Thu Hà giàu hơn. Thu Hà ở Canada đã lâu hơn, nên phong cách sang trọng hơn Thụy Long. Thụy Long vẫn còn quê quê làm sao ấy, vì gia đình nàng mới ở Việt Nam qua, chúng tôi thường đùa là những người “chưa sạch nước phèn.”

So sánh Thụy Long với Ngọc Trâm, tôi thích Ngọc Trâm hơn, vì Ngọc Trâm đánh đàn piano rất hay, nấu ăn giỏi và chưng diện rất khéo. Nhưng thật lạ lùng, tôi không so sánh Thu Hà với Ngọc Trâm. Ở hai nàng có chung một điểm là dịu dàng, trầm buồn, là cái điểm mà tôi rất thích. Còn Thụy Long, Thụy Long thì sao? Nàng không hiền, không dịu dàng, mà hay phá phách, giỡn đùa như một đứa trẻ, có lẽ tôi chỉ coi nàng như em gái của tôi mà thôi. Vậy thì tại sao tôi cứ so sánh nàng với Ngọc Trâm và Thu Hà, thật là lạ?

Tôi biết một điều khá chắc chắn là nàng thích tôi. Có lần ngồi nói chuyện với nhau, Thụy Long hỏi tôi, ở xứ này, với phong cách cởi mở của người phương Tây, nếu người con gái thích người con trai thì có nên nói ra không, hay cứ đợi cho người con trai ngỏ lời trước? Nghe nàng nói, tôi biết nàng thích tôi. Tôi trả lời là tôi không đặt nặng vấn đề ấy, thích cứ nói thích, tại sao cứ phải đợi cho người con trai ngỏ lời truớc? Rồi tôi hỏi ý nàng về trường hợp, nếu một người con trai yêu cả hai người con gái, thì nên tính làm sao. Thụy Long phản đối ngay, nàng cho rằng trong tình yêu, tôi không nên chơi trò bắt cá hai tay. Tôi vừa cười, vừa trả lời, nửa đùa, nửa thật: “Anh không bắt cá hai tay, mà là anh tung lưới”. Tôi thấy nàng xụ mặt xuống, nhưng lại cười tươi ngay và nói: “Anh khôn quá!”

Chắc tôi đã làm nàng đau lòng, nên năm đó nàng đi học xa, ở thành phố khác. Tôi hối hận cho câu nói của mình. Tôi khuyên nàng không nên đi học xa, nhưng Thụy Long không đổi ý. Nàng trông chờ gì ở tôi? Tôi không cảm thấy yêu nàng, để có thể nói một lời yêu đương, giữ chân nàng lại. Trong khi đó, tôi còn có hai mối tình cần phải dứt khoát. Thôi thì, hãy để nàng trở thành một kỷ niệm đẹp trong cuộc đời tình ái của tôi.

Hai năm sau, tôi gặp lại Thụy Long trong đám ma của bà nàng. Thụy Long vẫn vậy, hay giỡn đùa, phá phách, ngay cả trong đám ma, ai cũng có vẻ u buồn, trang nghiêm, thì tôi thấy nàng vẫn cười. Mọi người chung quanh mặc áo màu đen, hay màu trắng, thì nàng lại mặc áo màu tím. Mặc dù màu tím than cũng u buồn, tăm tối, nhưng tôi vẫn thấy nó làm sao ấy. Nàng đúng là người không có chiều sâu, như tôi đã từng nhận xét về nàng. Đưa đám bà nàng ra nghĩa trang, cơn mưa phùn nhè nhẹ, tự nhiên tôi cảm thấy tội nghiệp nàng. Ai cũng có dù để che, còn nàng vẫn để đầu trần trong vành khăn tang trắng, trông mới ảo não làm sao! Em tôi đẩy tay tôi nói nhỏ, là hãy lấy dù đến che cho Thụy Long. Tôi bước tới nàng mà hơi run run, tôi che dù cho nàng. Chính câu nói của nàng làm tôi cụt hứng: “Được rồi anh.” Là sao? Không cám ơn? Không cần anh che? Hay che vậy được rồi? Tôi không có can đảm đứng lâu hơn, nhưng may quá, cũng chỉ năm phút sau, trời ngưng mưa, tôi nhè nhẹ lui về phía sau, không dám đứng gần nàng nữa.

Từ đó, tôi và Thụy Long xa nhau. Tôi ra trường, Thu Hà cũng ra trường. Tôi đã dứt khoát với Ngọc Trâm, vì Thu Hà của tôi ghen dữ lắm. Tôi vẫn nhớ lời Thụy Long là trong tình yêu, không thể bắt cá hai tay. Mà không chỉ Thụy Long, cả Thu Hà và Ngọc Trâm cũng đều cho như vậy. Tôi đã quyết định đi với Thu Hà. Gia đình tôi với gia đình nàng môn đăng, hộ đối. Bố mẹ tôi chơi thân với bố mẹ nàng. Ai cũng cho chúng tôi là xứng đôi, vừa lứa. Nàng ra trường làm nha sĩ. Tôi ra trường làm bác sĩ. Tương lai chúng tôi xán lạn, tình yêu chúng tôi được vun đắp thêm bởi những yếu tố quan trọng ấy. Tháng sáu năm đó, chúng tôi quyết định làm đám cưới.

Tôi có nên mời Thụy Long và Ngọc Trâm? Gia đình tôi bảo vẫn cứ mời, vì dù gì hai người vẫn là bạn của tôi. Tôi viết thiệp mời. Thụy Long gọi điện thoại chúc mừng và hỏi, nàng đi hai người được không. Tôi bảo nàng đi mấy người cũng được, nhưng tôi cũng ngạc nhiên, Thụy Long mà cũng có bạn trai rồi sao? Tôi cảm thấy tiêng tiếc, chẳng lẽ tôi có chút cảm tình với nàng mà tôi không biết? Tôi lại làm sự so sánh giữa Thu Hà với Thụy Long, Thu Hà vẫn hơn. Thu Hà trầm lặng, thùy mỵ, ít nói, đã học xong, ra trường và đã có việc làm, cuộc sống tương đối ổn định. Thụy Long vẫn ồn ào, náo nhiệt hay giỡn đùa, còn đang đi học, nhà nghèo, lại ở xa, nên tôi không có dịp và điều kiện để tìm hiểu. Thôi thì, hãy để nàng trở thành một kỷ niệm đẹp như người ta thường nói: “tình chỉ đẹp khi còn dang dở.”

Đám cưới của tôi và Thu Hà, Thụy Long có đến, nhưng chỉ đến một mình. Nàng như lột xác trong chiếc áo dài vàng tha thướt, xinh xắn. Tôi tránh ánh mắt của nàng, vì tôi sợ mang tội với vợ tôi, tôi sợ tôi sẽ “ngoại tình trong tư tưởng!” Ngọc Trâm báo không đến, nhưng cuối cùng lại đến với một người con trai. Hắn trông cũng đẹp trai, cao ráo, làm tôi cũng cảm thấy một chút ghen hờn và bực mình. Tại sao vậy nhỉ? Nhưng đám cưới, ăn uống, bận rộn, chào khách, hát hò, gặp lại họ hàng, chuẩn bị cho tuần trăng mật, cả trăm thứ phải lo, nên tôi cũng không còn thì giờ để ý đến ai nữa.

Tôi bị cuốn vào cơn lốc cuộc đời. Sáng sáng tới phòng mạch chẩn bệnh, hỏi chuyện bệnh nhân, nghe bệnh nhân nói chuyện, viết toa cho bệnh nhân, đọc thêm sách để cập nhật kiến thức, hoặc nói chuyện với bác sĩ này, bác sĩ nọ. Thỉnh thoảng tôi phải trả lời những câu hỏi vớ vẩn của bệnh nhân, nhưng vẫn cứ phải cười, vì người ta nói “lương y như từ mẫu”, tôi không thể dữ dằn với bệnh nhân được.
Tôi gặp Thu Hà mỗi ngày. Nàng lo về răng, tôi lo về bệnh. Chúng tôi mở hai phòng mạch cùng một chỗ. Người bệnh lúc nào cũng có, tôi với nàng đúng là không thể nào thất nghiệp được. Về tài chánh chúng tôi không có gì để lo lắng, ai cũng cho chúng tôi là đẹp đôi, hạnh phúc, nhưng tại sao tôi vẫn cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó mà tôi không thể nào xác định được. Chúng tôi cho ra đời những đứa con khỏe mạnh, xinh xắn, nhưng vì cả hai chúng tôi cùng bận rộn, nên việc săn sóc cho những đứa nhỏ là việc của bà vú nuôi. Về đến nhà, cả tôi lẫn nàng đều mệt mỏi với công việc trong ngày, nên ít có thì giờ với con cái, giữa chúng tôi xảy ra những cuộc cãi nhau nho nhỏ chỉ chung quanh việc ấy. Nhiều lúc tôi cảm thấy có lỗi với các con của mình, tôi cố gắng kiếm những chỗ đi chơi, đi nghỉ mát, để chúng tôi có thể có thì giờ bên nhau thoải mái, thư thả, nhưng những dịp đó rất hiếm, vì chúng tôi không thể bỏ bệnh nhân lâu được.
Tôi gặp lại Thụy Long trong một dịp tình cờ. Nàng vẫn vậy, chỉ có mái tóc đã dài ra, thân thể hơi tròn trịa hơn, nhưng cũng mười mấy năm rồi còn gì? Ở tuổi gần 40, cả nàng và Thu Hà đều đã thay đổi, nhưng Thụy Long vẫn giống ngày xưa hơn, có lẽ vì trước kia nàng vốn dĩ đã tròn trịa rồi, nên không thấy thay đổi nhiều. Thu Hà trước kia ốm hơn, nên sự tròn ra, nhìn thấy rõ ràng hơn chăng?
Thấy Thụy Long đi với chồng, tôi tính lảng tránh, để tránh cho nàng màn giới thiệu gượng gạo, nhưng không kịp nữa rồi, nàng đã nhìn thấy tôi và lên tiếng trước:
- Anh Tâm, lâu quá rồi không gặp. Anh và chị Hà có khỏe không? Anh chị mấy cháu rồi?
Rồi nàng quay sang người đàn ông bên cạnh mà tôi biết là chồng nàng, giới thiệu:
- Anh, đây là anh Tâm, bạn cũ của em ngày xưa. Anh Tâm, đây là “ông hàng xóm” của em, còn ba đứa nhỏ này là con của “ông hàng xóm,” chào bác đi con.
Ba đứa nhỏ đồng thanh như đang hợp ca: “Chào bác.”
Thụy Long vẫn vậy, người ta nói “giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời,” thật là đúng. Thụy Long vẫn là người hời hợt, không có chiều sâu, vẫn phá phách, hay giỡn đùa như con nít, chồng nàng mà nàng gọi là “ông hàng xóm” tỉnh queo. Trong khi anh chồng thì có vẻ chững chạc, khá nghiêm trang, bắt tay, chào tôi, cười nhẹ.
Tôi cảm thấy quê khi mình đi có một mình, trong khi Thụy Long đi với chồng con. Tôi bảo đảm, nàng lấy chồng, nhưng chẳng thương yêu gì hết. Tôi biết nàng vẫn có tình ý với tôi. Cứ nhìn vợ chồng nàng thì biết, họ không âu yếm với nhau, như những cặp vợ chồng mà tôi vẫn gặp. Với vợ tôi, tôi hay tỏ ra cho Thu Hà biết là tôi yêu nàng. Tôi thường cám ơn nàng đã cho tôi những đứa con khỏe mạnh, xinh xắn. Bác sĩ trẻ tuổi như tôi, có bao nhiêu người dòm ngó, tôi làm gì mà không biết, có nhiều cô còn tỏ tình trắng trợn với tôi luôn, coi Thu Hà chẳng có ký-lô nào. Chính Kim Yến đã nhiều lần khiêu gợi, mời tôi đi dự tiệc với nàng, nhưng tôi vẫn một mực chung thủy với vợ tôi, từ chối lời mời đó. Tôi đã nhiều lần đắn đo giữa tình yêu và dục vọng.

Tôi gặp lại Ngọc Trâm ở một buổi tiệc do hội đoàn Y khoa tổ chức. Ngọc Trâm đã là dược sĩ. Nàng lấy chồng kỹ sư, sau tôi hai năm, nhưng nghe nói hai người đã bỏ nhau, sau hai năm chung sống, có lẽ vì không hợp nhau. Ngọc Trâm mời tôi và Thu Hà tới nhà chơi một lần, nhưng sau đó nàng chỉ mời tôi. Nàng sống trong cô đơn, tôi thấy tôi có trách nhiệm an ủi nàng. Tôi thấy tội nghiệp cho nàng, dầu gì, nàng cũng đã một thời đi với tôi. Nếu không lấy Thu Hà, có lẽ tôi đã lấy Ngọc Trâm. Ngọc Trâm vẫn đẹp, vẫn kiêu sa, và trông có vẻ trẻ hơn Thu Hà, có lẽ vì không phải đẻ con, lo lắng như Thu Hà. Thật là lạ, sau hơn mười năm, thì tôi lại làm sự so sánh giữa Thu Hà và Ngọc Trâm. Tôi lại thăm Ngọc Trâm thường xuyên hơn, tôi an ủi nàng, khuyên nàng nên đi lấy người khác, nhưng nàng khóc và nói là nàng chỉ yêu có mình tôi thôi. Nàng nói, nàng đi với Dũng chỉ vì muốn trả thù tôi, nhưng nàng đã lầm, nàng vẫn không thể quên tôi. Tôi thấy tội nghiệp cho nàng, tôi phải làm sao đây?

(Còn tiếp)

Bình Nguyên
Tháng 1, 2008.
Tonka
#310 Posted : Tuesday, January 8, 2008 4:31:02 AM(UTC)
Tonka

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,643
Points: 1,524

Thanks: 95 times
Was thanked: 201 time(s) in 189 post(s)
quote:
Gởi bởi Binh Nguyen

Khai bút đầu năm, bắt đầu cho một năm mới, xin đăng một TRUYỆN CÓ HẬU, đây:

CHUYỆN BA NGƯỜI


Tôi thấy tội nghiệp cho nàng, tôi phải làm sao đây?

(Còn tiếp)

Bình Nguyên
Tháng 1, 2008.



Tui đếm so far có tới 7 cái tên rồi, chưa kể đám con nít lô nhô Wink
Vậy thì là 3 người nào đây?
Đọc tới câu cuối, bỗng thắc mắc cái HẬU nó sẽ như thế nào Eight Ball

Binh Nguyen
#311 Posted : Tuesday, January 8, 2008 11:12:25 PM(UTC)
Binh Nguyen

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,945
Points: 1,581
Location: Đông Bắc Gia Trang

Thanks: 1 times
Was thanked: 36 time(s) in 35 post(s)
quote:
Gởi bởi tonka

quote:
Gởi bởi Binh Nguyen




Tui đếm so far có tới 7 cái tên rồi, chưa kể đám con nít lô nhô Wink
Vậy thì là 3 người nào đây?
Đọc tới câu cuối, bỗng thắc mắc cái HẬU nó sẽ như thế nào Eight Ball




He he, độc giả nhanh thiệt, đếm đúng bao nhiêu nhân vật Bình đưa ra, làm Bình phải ngồi đếm lại, coi có phải như vậy không? Approve

BN.
Binh Nguyen
#312 Posted : Tuesday, January 8, 2008 11:18:43 PM(UTC)
Binh Nguyen

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,945
Points: 1,581
Location: Đông Bắc Gia Trang

Thanks: 1 times
Was thanked: 36 time(s) in 35 post(s)
CHUYỆN BA NGƯỜI (tiếp theo)

Tôi lén lút đi lại với Ngọc Trâm. Thu Hà vẫn không hay biết. Nàng lo đi làm, lo nuôi con, không nghi ngờ gì tôi, vì tôi vẫn siêng năng đi làm, lo lắng cho nàng và con chu đáo. Tôi đã làm đủ bổn phận của người chồng, người cha. Thiết nghĩ, mang niềm an ủi đến cho một người bạn cũ, cũng không có gì đáng trách. Nhưng “cây kim trong túi lâu ngày cũng lòi ra,” Thu Hà đưa đơn ly dị, tôi choáng váng. Người phụ nữ hiền lành là thế, mà đến lúc cần tranh đấu cho quyền lợi của mình, cũng có thể biến thành một con sư tử cái hung dữ. Nàng lạnh lùng đưa đơn, tôi năn nỉ, phân trần thế nào cũng không được. Tôi nói nàng hãy nghĩ đến tương lai của những đứa con, chúng không thể thiếu cha hay thiếu mẹ, nhưng nàng nhất quyết không nghe, nàng bảo:
- Trước khi đi lại với con Trâm, tại sao anh không nghĩ đến điều đó đi? Bây giờ, ý tôi đã quyết, anh đừng hòng thay đổi. Tôi nghĩ, tôi có thể tự lo lắng cho các con của tôi, anh không cần phải lo lắng. Anh chỉ cần ký tên vào đơn ly dị, thế là xong, rồi đường ai nấy đi.

Phòng mạch chia đôi, tài sản chia đôi, nhưng con cái thì nàng giữ hết. Tôi hối hận cho việc mình làm, thì đã quá trễ. Thu Hà quyết liệt hơn tôi nghĩ. Là một nha sĩ, việc lo lắng cho ba đứa con là chuyện không khó đối với nàng. Vả lại, chuyện chăm sóc ba đứa nhỏ là chuyện của bà vú nuôi, có tôi hay không có tôi, cũng không quan trọng lắm. Mới đầu, tôi mua một căn chung cư sống một mình. Tôi buồn, nên thường xuyên tới thăm Ngọc Trâm hơn, rồi Ngọc Trâm dọn vào ở chung với tôi. Chúng tôi sống trong cảnh “già nhân ngãi, non vợ chồng” như vậy cũng hơn một năm, rồi chính tôi lại thấy chán. Đi với Ngọc Trâm, tôi cảm thấy thiếu không khí gia đình. Tôi nhớ con tôi, nhớ Thu Hà, nhớ đôi mắt trầm buồn của nàng. Và tự nhiên, tôi nhớ Thụy Long, nhớ cái không khí vui vẻ mỗi khi gặp nàng. Tôi quyết định đi tìm số điện thoại và địa chỉ của nàng để tới thăm nàng.

Người ra mở cửa cho tôi là Thụy Long. Nàng vẫn vậy, vẫn nụ cười nở nộng trên mặt, mặc dù khuôn mặt không đẹp như của Ngọc Trâm hay Thu Hà.

- Wow, wow. Hôm nay, “rồng đến nhà tôm” đây. Ông xã em tí nữa mới về, anh vào nhà chơi - Thụy Long vừa nói, vừa cười.

Tôi bước vào nhà Thụy Long. Căn nhà của nàng so với căn nhà của tôi với Thu Hà thua xa. Nhà tôi cũng có con nít, nhưng ngăn nắp, sạch sẽ hơn nhiều, vì có bà vú nuôi và một chị người làm dọn dẹp. Thu Hà lại thích mua sắm đồ trang hoàng, nên nhà cửa lúc nào cũng được bày biện đẹp mắt. Nàng hay nhắc nhở con cái và người làm giữ nhà cửa sạch sẽ, nên nhà cửa lúc nào cũng sạch bong.

Nhà của Ngọc Trâm, không có con nít thì khỏi phải nói, lúc nào cũng sạch sẽ ngăn nắp, vì nó đẹp theo kiểu “Ngọc Trâm,” một kiểu đẹp trầm buồn của người lớn, nhưng là một cái đẹp lạnh lùng, thiếu sinh khí. Ở chung với nàng, tôi tránh không có con, vì tôi không muốn có hai dòng con, oan nghiệt!

Nhà của Thụy Long thì khác hẳn, bề bộn, đồ đạc trang hoàng rẻ tiền, đồ chơi và quần áo con nít để lung tung. Gặp Thu Hà mà thấy nhà cửa như vậy, là nàng la người làm và bà vú nuôi ngay. Thụy Long vừa nói xin lỗi, vừa đưa tay dọn sơ mấy cái áo khoác trên ghế sa-lông, và mời tôi ngồi. Nàng kêu mấy đứa nhỏ “chào bác đi con”, chúng lại đồng thanh “chào bác” y như lần trước tôi gặp, làm tôi chợt nhớ con tôi. Thụy Long vào bếp nấu nước, tôi cũng theo nàng vào bếp, và ngồi vào bàn ăn, nói chuyện với nàng. Thụy Long lên tiếng trước:

- Chị Thu Hà và các cháu đâu, sao hôm nay anh lại đi có một mình?
- Anh độc thân rồi – Tôi nửa đùa, nửa thật.
Thụy Long cười lớn:
- Đừng nói giỡn anh hai. Cả thành phố trên ấy biết anh với chị Thu Hà là đẹp đôi nhất. Ai cũng mơ ước như vợ chồng anh mà không được. Anh đừng có nói bậy, nói bạ, coi chừng thành sự thật thì nguy đó.
- Thụy Long nghĩ sao, nếu ngày xưa, anh lấy Thụy Long, thay vì lấy Thu Hà?
- Mèn ơi, trễ quá rồi cha nội. Ván đã đóng thuyền rồi. Ông xã em về tới bây giờ. Anh ấy nghe được là sẽ xé xác anh ra thành trăm mảnh đó.
- Thụy Long không biết gì thật sao? Anh với Thu Hà đã ly dị rồi? Bây giờ anh ở với Ngọc Trâm.
- Chúa ơi!
Sau khi tôi kể cho nàng nghe chuyện của tôi, Thụy Long buồn hẳn đi. Đây có lẽ là lần đầu tiên, tôi thấy nàng buồn.
- Em đã nói với anh rồi. Đừng “bắt cá hai tay.” Bây giờ nhìn xem, anh đã làm gì? Cả hai người cùng buồn. Chị Ngọc Trâm có anh trong tay, nhưng rồi có thay đổi được gì đâu? Không chừng chị ấy còn buồn hơn lúc chị ấy chưa ở với anh, vì rõ ràng là anh không yêu chị ấy, ràng buộc vào nhau làm gì? Còn chị Thu Hà, chị ấy làm vậy chỉ vì tự ái mà thôi, chứ chị ấy vẫn yêu anh. Cho dù tình yêu không còn, cũng còn nghĩa vợ chồng anh ạ.
Nàng giảng “moral” cho tôi một hồi, tôi có cảm tưởng mình là bệnh nhân, còn nàng là bác sĩ. Chồng nàng về, nàng dọn cơm cho mọi người cùng ăn, tôi cũng ăn chung với gia đình nàng. Tôi nói chuyện với Hùng, chồng nàng. Anh chàng không nói chuyện giỡn đùa như nàng, mà chỉ nói về chính trị, thời sự, làm ăn, thật khô khan. Thụy Long vừa tiếp chuyện với chồng, vừa làm việc rửa chén, lau chùi, dọn dẹp, lâu lâu lại xen vào một câu pha trò. Tự nhiên tôi thấy họ thật hạnh phúc. Thụy Long đã không còn tình ý gì với tôi nữa. Trong mắt nàng bây giờ dường như chỉ có chồng nàng. Hùng nói chuyện với tôi như anh em, tôi cảm thấy xấu hổ. Tôi bỗng dưng cảm thấy cô đơn. Tôi mơ ước có được một gia đình như vậy, nhưng bây giờ tôi phải làm sao đây? Tôi đúng là người thua cuộc. Tôi không nên đến đây, lại càng không nên đưa mình đến cảnh này. Tôi nhớ Thu Hà, nhớ mấy đứa con tôi, tôi đúng là người chồng, người cha chẳng ra gì.

Thụy Long nấu thêm trà. Chúng tôi ngồi nói chuyện đến khuya. Mấy đứa nhỏ con nàng đã đi ngủ. Đến lúc tôi cáo từ ra về, Thụy Long mới nói:
- Anh về suy nghĩ lại đi. Con người ta thường không nhìn thấy cái hạnh phúc ở trong tay mình. Cứ luôn luôn đi tìm kiếm những cái bóng. Nếu em là chị Thu Hà, em cũng sẽ làm như vậy. Rất may mắn, là anh đã không ngỏ lời với em ngày xưa. Vì nếu em nằm trong trường hợp như chị Thu Hà, có lẽ em đã không mạnh mẽ được như vậy, và chắc chắn là em cũng không lo được cho những đứa con như chị. Anh không yêu chị ấy, anh đã chẳng lấy chị ấy. Em không yêu chồng em, em đã chẳng lấy chồng em. Tất cả đều đã được an bài. Đừng đứng núi này trông núi nọ nữa, anh ạ. Anh hiểu em nói gì không? Anh phải thương vợ, lo cho vợ, lúc nào cũng phải đặt vợ lên trên hết.
Hùng cười, tiếp lời:
- Có hiếu với vợ, sống lâu, anh Tâm ạ.
Anh chàng này khô khan là thế, mà cũng biết pha trò đáo để!
Hùng nhất định đòi chở tôi ra phi trường, mặc dù tôi nói, tôi có thể đi bằng taxi. Trên xe, chỉ còn tôi với Hùng, tôi hỏi Hùng thích Thụy Long nhất ở đìểm nào, Hùng cười:
- Tôi nghĩ anh biết câu trả lời rõ hơn tôi chứ.

Xuống phi cơ, tôi lấy xe về thẳng nhà cũ của tôi và Thu Hà. Tôi đứng bần thần trước cửa lâu lắm, dễ chừng đến nửa tiếng. Tôi lưỡng lự, có nên gọi cửa, có nên đánh thức mọi người dậy không? Cửa chợt mở, một bóng người lách ra. Tôi nhìn Thu Hà, Thu Hà nhìn tôi. Chúng tôi nhìn nhau lâu lắm. Rồi tôi ôm Thu Hà vào lòng, Thu Hà khóc trên ngực tôi, những giọt nước mắt nóng hổi, ấm áp. Hạnh phúc dường như ở chung quanh.

Bình Nguyên
Tháng 5, 2007.

(Còn tiếp)
Tonka
#313 Posted : Wednesday, January 9, 2008 2:08:14 AM(UTC)
Tonka

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,643
Points: 1,524

Thanks: 95 times
Was thanked: 201 time(s) in 189 post(s)
Chỉ có vậy thôi sao? Thu Hà không sỉ vả hắn thậm tệ: "Đồ tồi!" sao? Sao không cho tình tiết éo le hơn một tí nữa và như vậy đây là chuyện của hơn 3 người mới phải Tongue

Binh Nguyen
#314 Posted : Wednesday, January 9, 2008 11:34:35 PM(UTC)
Binh Nguyen

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,945
Points: 1,581
Location: Đông Bắc Gia Trang

Thanks: 1 times
Was thanked: 36 time(s) in 35 post(s)
quote:
Gởi bởi tonka

Chỉ có vậy thôi sao? Thu Hà không sỉ vả hắn thậm tệ: "Đồ tồi!" sao? Sao không cho tình tiết éo le hơn một tí nữa và như vậy đây là chuyện của hơn 3 người mới phải Tongue



Thế là Truyện ngắn lại biến thành Truyện dài nhiều tập vậy. Big Smile

CHUYỆN BA NGƯỜI (Tiếp theo)

Chúng tôi ngồi bên nhau, Thu Hà vẫn khóc, những giọt nước mắt rơi xuống nhẹ nhàng, nhưng nhiều đến nỗi ướt cả tay áo tôi. Tôi ôm nàng vào lòng, vỗ về nàng một cách lúng túng, và chỉ biết nói đi, nói lại một câu:

- Cho anh xin lỗi. Cho anh xin lỗi.

Mãi sau nàng mới nín, và hỏi tôi:

- Bây giờ anh tính làm sao?

Tôi nhớ lời Thụy Long, và cảm thấy hối hận cho những gì mình đã gây ra. Tôi thấy mình thật đúng là đồ tồi! Phải chi Thu Hà làm dữ, hay chửi mắng tôi, có lẽ tôi cảm thấy dễ chịu hơn, vì tôi xứng đáng được đối xử như vậy. Đúng là tôi không biết giữ cái hạnh phúc của mình đang có trong tay, như Thụy Long nói thật. Tôi thì thầm với nàng:

- Anh để em toàn quyền quyết định. Bây giờ, em nói anh làm sao thì anh sẽ làm vậy. Anh thật sự hối hận cho những gì mình đã làm. Em có biết là anh nhớ em, nhớ con lắm không? Anh không muốn ly dị, không bao giờ muốn cả. Sao em lại nỡ tàn nhẫn với anh như vậy? Em không nhớ anh sao? Em không thương anh sao?

Thu Hà lại khóc, rồi nàng bỗng dưng đấm thùm thụp vào vai tôi, vừa đấm vừa nói:

- Em muốn đánh anh lắm. Em muốn chửi anh thật to cho hả cơn tức. Em giận anh lắm, anh có biết không? Lúc mới biết tin, em chỉ muốn chết cho rồi, nhưng rồi em nghĩ lại, em nghĩ đến con, em thấy em chẳng thua gì cho Ngọc Trâm hết, kể về sắc đẹp, lẫn nghề nghiệp. Vậy thì, tại sao anh lại bỏ em đi với nó? Chính vì vậy, em muốn trả thù, em muốn làm cho anh phải đau khổ, giống như em đã đau khổ vậy.

Sợ nàng nhớ chuyện cũ, lại kích động, tôi vội vàng ôm nàng vào lòng, Thu Hà khóc thút thít, y như con nít, cái vẻ mặt cứng cỏi, lạnh lùng lúc đưa đơn ly dị không còn nữa. Cái vẻ mặt trầm buồn của nàng đã trở lại, lại có thêm cái vẻ trẻ con, yếu đuối, thật đáng yêu! Tôi thật sự hối hận, xuýt tí nữa, tôi đã đánh mất cái hạnh phúc của tôi. Lần đầu tiên, sau hai năm, Thu Hà nằm ngủ trong vòng tay tôi. Tôi vẫn trằn trọc, không ngủ được, và tự nhiên tôi nghĩ đến Ngọc Trâm, chợt thấy sợ hãi. Trời ơi, tôi phải làm sao đây?

Ngọc Trâm gọi ra phòng mạch, giọng nói sắc như dao:

- Anh đã trở lại với con Thu Hà hả? Anh là một tên đểu cáng! Đồ tồi! Anh đừng hòng mà trở lại với tôi nghe? Anh sẽ hối hận cho những gì anh làm. Tôi sẽ không để yên cho anh đâu. Hãy chờ đó mà coi!

Nói rồi, nàng gác điện thọai lên, không cho tôi nói câu nào. Trời bên ngoài đang lạnh, mà mồ hôi của tôi đổ ra như tắm, tôi ngồi thừ người một lúc lâu. Có tiếng gõ cửa nhè nhẹ, chị Thùy, thư ký của tôi hỏi nhỏ:

- Bác sĩ có tính tiếp khách tiếp chưa ạ?

Tôi sực tỉnh nói với ra:

- Chị nói bệnh nhân đợi tôi một chút, tôi đang bận.

(Còn tiếp)

Bình Nguyên.
Tonka
#315 Posted : Thursday, January 10, 2008 12:27:11 AM(UTC)
Tonka

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,643
Points: 1,524

Thanks: 95 times
Was thanked: 201 time(s) in 189 post(s)
quote:

Thế là Truyện ngắn lại biến thành Truyện dài nhiều tập vậy. Big Smile


Big Smile
Binh Nguyen
#316 Posted : Friday, January 18, 2008 1:14:13 AM(UTC)
Binh Nguyen

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,945
Points: 1,581
Location: Đông Bắc Gia Trang

Thanks: 1 times
Was thanked: 36 time(s) in 35 post(s)
ĐỌC "CHIẾC CHIẾU HOA CẠP ĐIỀU"

Tôi đã đọc "Chiếc chiếu hoa cạp điều" của nhà văn lão thành Doãn Quốc Sỹ. Tôi đã nghe nói đến từ lâu nhưng không có cơ hội tìm đọc, cho đến khi một người bạn nói với tôi rằng, đó là một truyện hay nên tìm đọc, thì tôi cố gắng đi tìm đọc.

Trước hết, phải nói chiếc chiếu hoa cạp điều là chiếc chiếu như thế nào. Tôi nghe nói rằng, đó là chiếc chiếu được viền thêm một đường vải đỏ ở chung quanh, để cho đẹp và bền hơn, giống như cái khăn khi cặp thêm một đường viền thì nó chắc hơn là không cặp gì cả, nó sẽ tưa ra. Trong truyện, tác giả không tả về chiếc chiếu cạp điều, mà chỉ tả về sự nghèo, đói, lạnh đã xảy ra ở miền Bắc Việt Nam lúc đó. Trong nhà, ai cũng mơ ước cho người em út trong nhà có thêm chiếc chiếu để đắp tránh cái giá rét của mùa đông. Thế rồi, có một người để quên một chiếc chiếu hoa cạp điều ở sân nhà tác giả, ai cũng mừng vì người em út có thêm chiếc chiếu để đắp. Cho đến khi, một người quen trong làng tới nhà tác giả chơi, thấy chiếc chiếu và tuyên bố chiếc chiếu đó là của ông ta, tác giả và người mẹ đã đính chính là họ đã mua chiếc chiếu ở ngòai chợ.

Đọc "Chiếc chiếu hoa cạp điều" để thấy nỗi xót xa cho cảnh nghèo của tác giả và của xã hội ở chung quanh. Phải chăng ông đã hối hận vì đã nói dối với người hàng xóm về việc mua chiếc chiếu hoa, hay vì ông ngượng cho sự nói dối của mình để giữ thể diện cho mình, cũng như cho gia đình?

Một người đã nói dối bao nhiêu lần trong cuộc đời để giữ thể diện? Có mấy người vẫn ray rứt cho việc làm của mình như tác giả? Xã hội bần cùng đã sinh ra bao nhiêu con người thích nói dối, lừa lọc người khác để lấy của cải của người khác làm của riêng? Có rất nhiều người nói dối và lừa lọc người khác, nhưng có rất ít người cứ mãi ray rứt như tác giả. Đó là tại sao, về sau này, tác giả bao dung, vị tha hơn khi gặp những trường hợp như vậy.

Cái sâu sắc nhất của câu chuyện, là tia sáng của tín ngưỡng, của sự tin tưởng, của nhân phẩm con người. Người mẹ tác giả và tác giả như chợt nhớ ra mình là con nhà Phật, phải ăn ngay, nói thẳng, nên hai người đã im lặng, ngượng ngùng để cho chủ nhân của chiếc chiếu lấy nó đi. Giả như, nhân vật ông Lý trong truyện đã không phải là chủ nhân thật sự của chiếc chiếu, mà ông ta chỉ giả vờ tuyên bố như vậy, để lấy chiếc chiếu đi, thì có lẽ tác giả đã ăn ngon, ngủ yên hơn, chứ không ray rứt về chuyện nói dối nữa. Đó chỉ là giả thuyết, chứ còn thật sự như thế nào thì chỉ có trời biết, trong cái xứ bần cùng lúc đó, cũng không ai đoán ra hết được con người nghĩ những gì!

Tôi đọc "Chiếc chiếu hoa cạp điều" và thật sự thông cảm với tác giả, có những việc làm trong đời của mình cứ ân hận mãi, mà nhiều khi là không muốn và không cố ý làm như vậy.

Bình Nguyên
Tháng 1, 2008.
linhvang
#317 Posted : Friday, January 18, 2008 1:55:35 AM(UTC)
linhvang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,933
Points: 1,248
Woman
Location: University Place, Washington State, USA

Thanks: 23 times
Was thanked: 45 time(s) in 43 post(s)
BN có cho phép chị chuyển bài viết này đến thầy DQS không?
Binh Nguyen
#318 Posted : Friday, January 18, 2008 5:55:23 AM(UTC)
Binh Nguyen

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,945
Points: 1,581
Location: Đông Bắc Gia Trang

Thanks: 1 times
Was thanked: 36 time(s) in 35 post(s)
quote:
Gởi bởi linhvang

BN có cho phép chị chuyển bài viết này đến thầy DQS không?



Dạ, chị cứ việc chuyển cho thầy coi, nhưng nếu bị la hay chê trách gì thì chị nghe giùm Bình nhé!

Big Smile

BN.
Binh Nguyen
#319 Posted : Sunday, January 20, 2008 6:22:57 AM(UTC)
Binh Nguyen

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,945
Points: 1,581
Location: Đông Bắc Gia Trang

Thanks: 1 times
Was thanked: 36 time(s) in 35 post(s)
NHỮNG NGƯỜI ĐÀN BÀ TRONG MẮT TÔI

Hội chợ năm nay không đông lắm, có bao nhiêu người đi, thì bấy nhiêu người dồn hết vào chỗ coi văn nghệ, vì lực lượng ca sĩ quá ư hùng hậu! Sân khấu trong nhà, nhưng mở cả bốn hướng, làm những người nghệ sĩ cứ phải quay đủ hướng, để không quay lưng lại với khán giả nào, khán giả sẽ chê là bất lịch sự! Cái đó có cái tiện, nhưng cũng có cái bất tiện, là vì nó trống hốc, nên không có cái phông đằng sau để trưng chữ, trưng hình, kể cả cành mai, phong pháo giả, nên chị đi cùng với tôi, cũng là lần đầu tiên đi hội chợ tết ở đây, phàn nàn với tôi, là sân khấu gì mà xấu quá, không có được đến một nhành mai, để cho có vẻ không khí tết! Tôi cũng nói vuốt theo chị, dạ, chắc tại họ để sân khấu mở bốn hướng nên không có chỗ để chưng chăng? Khi tôi vào phòng vệ sinh, chu choa, mấy bà vào phòng vệ sinh là được dịp tha hồ nói, cứ như ở ngòai chỗ hội trường không ai cho mình nói vậy. Các bà, các cô cũng phàn nàn giống chị bạn tôi rằng là cái sân khấu xấu quá, không có trang trí gì hết, làm thiếu không khí tết. Đàn bà rất nhạy bén mà cũng rất để ý đến những chi tiết nhỏ nhỏ như vậy, nói với mấy ông thế nào mấy ông cũng bảo, thế các bà tới coi người ta hát, hay tới xem người ta trưng bày?

Tôi đi ra gian hàng ăn, cái mục này thường hấp dẫn tôi nhất trong các buổi hội chợ, vì tôi thuộc lọai ham ăn có tiếng, mà nấu ăn thì dở ơi là dở! Tuy nhiên, cũng vì cái không khí, chung quanh đông người Việt Nam để nhớ về quê hương thôi, chứ thật tình chưa chắc họ nấu ngon hơn tôi. Nhất là, làm hàng với số lượng đông mà lại phải làm từ mấy ngày hôm trước, có thách, cũng không thể nào ngon hơn những món mới nấu, ăn liền được! Tôi ra gian hàng của một chị quen, để mua ủng hộ, gian hàng của chị có đủ thứ món, nào là bánh bột lọc, gỏi cuốn, bánh nậm, bánh ít, mì xào, bún bò Huế, bò viên, thịt nướng, và nhiều thứ khác nữa, nhưng... Chữ "nhưng" thường là chữ vô duyên nhất trong những chữ vô duyên, tôi thấy chị chủ gian hàng mặt mũi vừa bơ phờ, vừa âu lo, có lẽ đã thức nhiều đêm trước để làm hàng, điều đó dễ hiểu, nhưng tại sao lại âu lo? Tôi đọc những tờ giấy chị dán đằng trước, để tên các món ăn, và đòi mở ra coi, vì tất cả các khay để nóng trên lò đã đều bị đậy lại, nhưng chị cản, và bảo cái bà Tây đang đứng cạnh gian hàng chị là nhân viên của ban kiểm tra an toàn, đang bắt phạt gian hàng chị không cho bán trong vòng một tiếng đồng hồ, bởi vì gian hàng chị không có bình nước rửa tay theo đúng tiêu chuẩn, là phải có nút nhấn vào, để lấy nước, cái bình nước đổ ra là không chấp nhận được. Tôi quay nhìn người đàn bà Tây đó với con mắt thiếu thiện cảm, vì bà ta đang nhìn theo mọi hành động của chị bạn một cách cú vọ, chỉ chực rình rập thêm một sơ hở của chị là nhẩy vào. Tôi thấy tội nghiệp chị và đã hiểu tại sao chị âu lo, chỉ có vài giờ để bán buôn, ngừng hết một tiếng thì làm sao mà buôn bán chớ?

(Còn tiếp)

Bình Nguyên
Tháng 1, 2008.
Binh Nguyen
#320 Posted : Saturday, January 26, 2008 11:45:26 PM(UTC)
Binh Nguyen

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,945
Points: 1,581
Location: Đông Bắc Gia Trang

Thanks: 1 times
Was thanked: 36 time(s) in 35 post(s)

NHỮNG NGƯỜI ĐÀN BÀ TRONG MẮT TÔI (Tiếp theo)

Câu chuyện vẫn chưa ngừng lại ở đó, mà càng lúc càng tệ hơn! Người đàn bà ngọai quốc vẫn nhìn chăm chăm vào chúng tôi bằng đôi mắt cú vọ, có lẽ bà ta đang cố gắng tìm hiểu xem chúng tôi nói với nhau cái gì, có nói xấu bà ta không, nhưng chúng tôi nói với nhau bằng tiếng Việt, bà ta làm sao hiểu được? Nếu tôi có phải tả một người đàn bà có tâm địa xấu trong truyện của tôi, có lẽ tôi sẽ dùng hình ảnh người đàn bà này để tả, nguyên tắc là nguyên tắc, nhưng tôi vẫn thấy nó sao sao đó, và bà ta có khắt khe quá không? Ở xứ chúng tôi, ở dơ hơn như vậy gấp vạn lần, thế mà chúng tôi vẫn sống, cái bình nước bấm nút lấy nước ra, và cái bình nước đổ nước ra thì có gì khác nhau? Nước vẫn là nước sạch cơ mà? Ngày vui của chúng tôi chợt giảm đi nhiều phần, tự nhiên tôi thấy buồn và tủi thân cho kiếp lưu vong! Tôi vẫn đang ở xứ người.

Con bé, con chị chủ quán, thấy tình hình quá căng thẳng, nó cảm thấy bất mãn, mà nó là con nít đâu có biết cái gì, nó mở một khay đồ ăn ra và bảo: "Bả chỉ cấm mình bán thôi, chứ đâu có cấm mình ăn đâu, phải không?" Thế là, nó đưa tay bốc vào khay đồ ăn đó, người đàn bà ngọai quốc xấn lại liền, bắt quả tang mày làm không đúng luật nhé, khay đồ ăn này bắt buộc phải đem đổ vào thùng rác, không có lôi thôi gì nữa cả! Người bạn đứng kế bên bất mãn, la lối lên om xòm vì bực tức, là không cần phải quá đáng đến như vậy, và đó chỉ là đứa trẻ, nó chỉ giỡn đùa thôi. Người đàn bà ngọai quốc vẫn lạnh lùng, kêu người đến làm biên bản. Đứa con sợ sệt nhìn mẹ nó. Chị chủ quán, hình như đã quá mức chịu đựng rồi, không muốn chịu đựng thêm nữa, nhưng chị vẫn im lặng, không phàn nàn, không la lối, nhưng khuôn mặt thật buồn, tôi nhìn chị mà thấy xót xa! Tôi đúng đang ở xứ người, người ta nói "nhập gia tùy tục", luật là luật, không được giỡn đùa vô ý thức như thế! Tự nhiên, ngày hội xuân của chúng tôi mang một áng mây buồn.

Dự những ngày lễ tết ở xứ người, buồn nhất là thời tiết! Tháng một, tháng hai là những tháng lạnh nhất ở Canada, có muốn khoe những tà áo dài, những chiếc áo đẹp nhất cho người phụ nữ, thì cũng không thể khoe nhiều được, vì lạnh quá. Tôi mặc áo dài, không phải để khoe, mà để có cảm giác mình ăn mặc trịnh trọng cho một ngày lễ tết, chị đi cùng bảo tôi: "Trời lạnh quá, em còn mặc áo dài làm gì? Khó ăn uống, khó đi lại!" Tôi cười đùa: "Chẳng lẽ ngày tết, em lại mặc áo thường? Mà trong tủ áo của em lại không có cái áo nào đẹp cả, em mặc áo dài cho nó nổi nổi một tí." Vậy đó, mặc áo dài, mang giày cao gót, mà tôi lại cứ đi ra, đi vô mấy lần, đến nỗi một chị quen chặn tôi lại và bảo: "Tưởng mặc áo dài, để ngồi ở bàn tiếp tân cho nó đẹp, chị lại đem lấy áo khóac che lại, rồi đi ra, đi vô, vậy mặc áo dài để làm gì?" Tôi lại cười, trách gì một người em kết nghĩa có nói, chị Bình lúc nào gặp cũng thấy cười, tôi cười và bảo: "Thì bây giờ chị có muốn coi, em mở ra cho chị coi, có gì khó đâu? Chị biết tại sao mà em cứ đi qua đi lại mấy lần chỗ hàng ăn này không? Vì em mua giùm cho chị bạn đang coi văn nghệ ở trong kia một dĩa bánh bột lọc, khó khăn chen ra để đi mua một dĩa bánh bột lọc, rồi lại khó khăn chen vô để đưa chị bạn, thế mà vô tới nơi, mới biết mình quên một thứ quan trọng nhất... " Chị quen buột miệng: "Nước mắm phải không?" Thế là hai chị em cùng cười. Chúng tôi, những người đàn bà, luôn đọc được ý của nhau, nhất là những cái phải đi chung với nhau, hễ thấy thiếu, là phát giác ra liền.

(Còn tiếp)

Bình Nguyên
Tháng 1, 2008.
Users browsing this topic
Guest (32)
23 Pages«<1415161718>»
Forum Jump  
You cannot post new topics in this forum.
You cannot reply to topics in this forum.
You cannot delete your posts in this forum.
You cannot edit your posts in this forum.
You cannot create polls in this forum.
You cannot vote in polls in this forum.