Welcome Guest! To enable all features please Login or Register.

Notification

Icon
Error

23 Pages«<1112131415>»
CHUYỆN VIẾT CỦA TÔI
linhvang
#241 Posted : Sunday, January 28, 2007 12:42:59 AM(UTC)
linhvang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,933
Points: 1,248
Woman
Location: University Place, Washington State, USA

Thanks: 23 times
Was thanked: 45 time(s) in 43 post(s)
quote:
Gởi bởi Binh Nguyen


... Mà có phải ngày xưa, chị và anh SC lấy võ B Đ hù Bình không? Tui... "quân tử"... trả thù mười năm chưa muộn"", ngọ đang "pa'o chù", hi hi hi.
BN.


Có người bảo: "Võ B Đ của chị LV chỉ đuổi được mấy con ruồi!" Big Smile
Binh Nguyen
#242 Posted : Saturday, February 10, 2007 1:29:52 PM(UTC)
Binh Nguyen

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,945
Points: 1,581
Location: Đông Bắc Gia Trang

Thanks: 1 times
Was thanked: 36 time(s) in 35 post(s)
HAI VỚI HAI LÀ BA

Hôm nay, em họ tôi tới nhà chơi, tôi đem cuốn sách ra khoe, cuốn sách tôi có bài, và có trong ban biên tập sửa chính tả. Tôi nhớ lại hồi xưa, lúc còn đi học, tôi cũng đã từng tham gia làm thơ đăng bích báo, cũng được chép bài vào báo tường, vì chữ của tôi tuy không phượng bay, rồng múa, nhưng được gò tập viết từ nhỏ, nên có lẽ trông cũng gọn gàng, sạch sẽ. Em họ tôi nhỏ hơn tôi, mà nhiều anh họ tôi cũng nhỏ hơn tôi, nên thường tôi nói điều gì ra, họ cũng ít cãi, vì người lớn hơn thì thường là nhiều kinh nghiệm hơn, phải không quý vị?

- Em nói là "lập đi, lập lại" hay em nói là "lặp đi, lặp lại", â hay ă? Tôi hỏi.

- Em nghĩ nó là "lập đi, lập lại".

Tôi cười:

- Chị cũng nghe và nói là "lập đi, lập lại" từ xưa đến giờ, thế mà em có tin không, bây giờ có nhiều người cho chị biết nó là "lặp đi, lặp lại"?

Em tôi suy nghĩ vài giây rồi cẩn thận nói:

- Em nghĩ cả hai đều đúng, chị dùng cách nào cũng được. Có nhiều trường hợp, chị có thể nói bằng nhiều cách, mà vẫn đúng.

- Chị có hỏi bác, bác cũng nói với chị là từ xưa tới giờ, bác dùng chữ "lập đi, lập lại", có thể những vùng khác họ nói "lặp đi, lặp lại" mà bác không biết chăng? Em thấy không, mình cũng được học từ các bác như vậy, nên mình cứ đinh ninh là mình đúng, đâu có biết rằng nó sai.

Em tôi cãi:

- Em không nghĩ là nó sai, em nói cả hai đều đúng cơ mà.

- Ừ, thì chính vì như vậy chị không biết là cái nào đúng, cái nào sai để mà sửa? Bây giờ chị luôn luôn đi hàng đôi, của ai viết sao, chị để vậy không sửa theo ý mình nữa, vì không chừng mình đang sửa của người ta đúng thành sai.

- Tại sao không có một cơ quan nào đó, đưa ra một cái luật thống nhất, rồi mình cứ theo đó mà làm, cãi nhau chi vậy?

- Cái vấn đề là nước mình không có viện Hàn Lâm Học em ạ, mà ai cũng cho là mình đúng, lúc nào cũng cãi lấy được, cho nên cuối cùng vẫn không có được một ý thống nhất. Con người thật lạ, cứ cho cái của mình là đúng, cái của người ta là sai. Em không biết, chứ nhiều lúc chị sửa bài cho người ta nhiều khi chị cũng bất mãn dễ sợ luôn, nhưng sợ người ta mất lòng, lại thôi không cãi nữa. Giống như có một lần, chị nói chuyện với bác Cả, bác cứ cười nhạo những người nói chữ L thành chữ N, chị mới nói với bác rằng, tại bác cho ra cái luật như vậy thôi, chứ còn trong đầu của những người đó, họ cho là họ cũng đọc đúng giống bác vậy. Trong đầu họ, họ đọc L là "nờ", nếu hồi đầu bác cũng đặt L là "nờ" thì bây giờ bác cũng đọc L là "nờ" vậy.

Em tôi trố mắt nhìn tôi ngạc nhiên, tôi biết nó cũng sắp sửa cãi tôi luôn, và nó nói:

- Thế những người họ đọc như vậy, chị nói họ đọc đúng hay đọc sai?

- Chị cũng biết là họ đọc sai theo cái tiêu chuẩn của số đông người đưa ra, nhưng họ không biết là họ đọc sai, mình không thể nào sửa họ được, vì họ không nói như mình được. Họ vẫn cho là họ nói đúng, thế mới khổ cơ chứ, bây giờ có sửa họ cũng không chắc là dễ, vì nó đã dính chặt ở trong đầu họ rồi, em ạ.

- Chị thật vô lý. Nếu chị biết là họ nói sai thì chị phải sửa cho họ chứ. Cái gì nó đã thành quốc tế rồi thì cái đó là đúng, L là "en lờ", N là "en nờ" tại sao lại không sửa được? Em không đồng ý với chị, cái gì đúng thì mình phải theo chứ?

- Ấy thế, nhưng mà người ta cãi dữ quá, chị không biết là mình đúng không nữa. Vả lại, người ta không nói thành đúng được, không nên vì thế mà chế nhạo họ.

- Chán chị thật. Đúng thì nói là đúng, sai thì nói là sai, ai cũng như chị thì thiên hạ sẽ nói sai hết.

Tôi cười, tôi vẫn thấy tôi đã "ra đời" sớm hơn em tôi, ít nhất là trên lãnh vực giao tế. Tôi không muốn mất lòng ai, nhất là trong một cuộc tranh luận. Có người cho tôi như vậy là hèn chứ không phải là khôn. À, nhưng mà mỗi người một cách sống phải không quý vị?

Em tôi đưa ra một ví dụ khác:

- Nếu có ai nói với chị 2 với 2 là 3 thì chị nói người đó đúng hay sai?

Tôi cười:

- Sau nhiều kinh nghiệm ở trường đời, chị cũng sẽ nói là họ đúng luôn, em ạ.

Bình Nguyên

Tháng 2, 2007.

ngodong
#243 Posted : Sunday, February 11, 2007 9:47:16 PM(UTC)
ngodong

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 3,437
Points: 1,167
Woman

Thanks: 85 times
Was thanked: 35 time(s) in 34 post(s)
BN viết như thế này thì nhiều người khổ tâm lắm em nhỉ. BN có một quyển tự điển nào trong tay không? Ngoài những chữ địa phương thì nhữ chữ thông thường mình tra tự điển được mà. Một quyển tự điển mình không tin được, tìm quyển khác, tìm ngay trong tự điển Việt Anh - Anh Việt chẳng hạn, những tên tuổi các nhà nghiên cứu uy tín.

Bây giờ có tin học, vi tính, những người yêu chữ chắc chắn sẽ rất nhức đầu, giống em phải không
Binh Nguyen
#244 Posted : Wednesday, February 14, 2007 12:50:38 AM(UTC)
Binh Nguyen

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,945
Points: 1,581
Location: Đông Bắc Gia Trang

Thanks: 1 times
Was thanked: 36 time(s) in 35 post(s)
quote:
Gởi bởi ngodong

BN viết như thế này thì nhiều người khổ tâm lắm em nhỉ. BN có một quyển tự điển nào trong tay không? Ngoài những chữ địa phương thì nhữ chữ thông thường mình tra tự điển được mà. Một quyển tự điển mình không tin được, tìm quyển khác, tìm ngay trong tự điển Việt Anh - Anh Việt chẳng hạn, những tên tuổi các nhà nghiên cứu uy tín.

Bây giờ có tin học, vi tính, những người yêu chữ chắc chắn sẽ rất nhức đầu, giống em phải không



Hì hì, chị Ngô Đồng,

Ai khổ thì khổ, Bình không có khổ. Có một lần, Bình viết truyện (TBXN), và chị Hiền Vy hỏi Bình truyện đó thật hay giả? Bình nói Bình viết truyện thật 100%. Các chị cứ đi hỏi chị Võ Thị Điềm Đạm, chị Ấu Tím xem, các chị ấy viết truyện thật hay giả. Các truyện của tất cả các nhà văn đều thường lấy từ các truyện thật mà ra, nếu người viết chưa nhìn thấy cảnh đó mà viết, thì sẽ "lòi" ra vài chi tiết không "mạch lạc" hoặc không đúng (vì người đó tưởng tượng) và sẽ làm cho câu chuyện hơi mất hay đi. Bình chỉ viết lại một câu chuyện, thật hay không thì tùy người đọc, và có "khổ" hay không cũng ... tùy người đọc luôn, nếu các anh chị đọc bài của Bình mà cứ "khổ tâm" như chị Ngô Đồng nói, thì sẽ chẳng có ai dám viết nữa (và điều đó là điều chưa bao giờ xảy ra), cho nên đừng thắc mắc chuyện Bình viết như thế nào, chị Ngô Đồng ạ. À quên, chị nhớ trả công cho em quảng cáo giùm truyện "Mái tóc" của chị nhé, rẻ lắm, 50 xu thôi, hi hi hi.

BN.
linhvang
#245 Posted : Wednesday, February 14, 2007 1:51:46 AM(UTC)
linhvang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,933
Points: 1,248
Woman
Location: University Place, Washington State, USA

Thanks: 23 times
Was thanked: 45 time(s) in 43 post(s)
quote:
Gởi bởi Binh Nguyen

[ Có một lần, Bình viết truyện (TBXN), và chị Hiền Vy hỏi Bình truyện đó thật hay giả? Bình nói Bình viết truyện thật 100%. Các chị cứ đi hỏi chị Võ Thị Điềm Đạm, chị Ấu Tím xem, các chị ấy viết truyện thật hay giả. Các truyện của tất cả các nhà văn đều thường lấy từ các truyện thật mà ra, nếu người viết chưa nhìn thấy cảnh đó mà viết, thì sẽ "lòi" ra vài chi tiết không "mạch lạc" hoặc không đúng (vì người đó tưởng tượng) và sẽ làm cho câu chuyện hơi mất hay đi.
BN.


Sao không đi hỏi chị LV? Chị ấy viết có tới hơn một trăm truyện tình mà toàn là chuyện thật của chị ấy không hà! Big Smile
oc huong
#246 Posted : Wednesday, February 14, 2007 2:23:08 AM(UTC)
oc huong

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,180
Points: 0

Viết là một nghệ thuật sáng tạo. Sáng tạo làm sao mà người đọc cho là thật mới là hay, thật bao nhiêu phần trăm là chỉ có tác giả biết Big Smile
OH
Vũ Thị Thiên Thư
#247 Posted : Wednesday, February 14, 2007 2:40:12 AM(UTC)
Vũ Thị Thiên Thư

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 5,031
Points: 2,424
Woman
Location: Thung Lũng Lá Rơi

Thanks: 231 times
Was thanked: 87 time(s) in 84 post(s)

Chị Ốc Hương
Vâng
Viết cũng là một hình thức kể lại và thêm thắt...
Dùng dữ kiện thật và bao nhiêu phần sáng tạo chỉ có người viết biết
Dựng mỗi nhân vật, dùng hình ảnh người chunh quanh, thổi vào đó sự sống... thích lắm
...
Binh Nguyen
#248 Posted : Wednesday, February 14, 2007 8:41:36 AM(UTC)
Binh Nguyen

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,945
Points: 1,581
Location: Đông Bắc Gia Trang

Thanks: 1 times
Was thanked: 36 time(s) in 35 post(s)
quote:
Gởi bởi linhvang

quote:
Gởi bởi Binh Nguyen

[

Sao không đi hỏi chị LV? Chị ấy viết có tới hơn một trăm truyện tình mà toàn là chuyện thật của chị ấy không hà! Big Smile



Bình có nghĩ đến chị Linh Vang rồi, nhưng nếu list hết ra thì cái danh sách đó sẽ dài lắm lắm. Vì chị VTTT cũng là một, chị HKKM cũng là một, chị HXR, cũng sẽ kiện Bình nếu Bình không list tên chị ấy, còn nhiều lắm, thành ra Bình chỉ lấy đỡ hai tên của hai chị, một chị mới cho ra đời một quyển sách, và một chị có một wesite riêng thôi. Thôi, để Bình hỏi luôn như vầy cho gọn, chuyện cái bà vợ lo sợ ông chồng về VN lấy vợ khác của chị, là chuyện thật của chị hay của người ta, hi hi hi? (Bình quên mất tên truyện là gì rồi, để mai mốt xem lại.) Bình vẫn coi chị là một "VĂN SĨ" nổi tiếng trên nhiều diễn đàn mà, chị đừng có lo.

BN.
Binh Nguyen
#249 Posted : Sunday, April 29, 2007 8:50:10 AM(UTC)
Binh Nguyen

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,945
Points: 1,581
Location: Đông Bắc Gia Trang

Thanks: 1 times
Was thanked: 36 time(s) in 35 post(s)
quote:
Gởi bởi Phượng Các

Theo tui thì bán nam bán nữ (ái nam ái nữ) là cơ quan sinh dục không rõ nam hay nữ do rối loạn nhiễm sắc thể. Còn gay hay pe^ đê là đàn ông khóai đàn ông, và lesbian là đàn bà khóai đàn bà. Chữ gay có thể dùng chung cho cả hai phái tính. Nếu khóai cả hai thì là bisexual.

Còn chữ lại cái hay lại đực thì tui chưa hiểu rõ, mới đầu tui nghĩ là nó dùng để dịch chữ ái nam ái nữ, nhưng sau này lại thấy thiên hạ dịch cho chữ gay hay lesbian.




Bình thấy chị Phượng Các có lý, nên đã sửa chữ "bán nam bán nữ" trong Chuyện Người Đàn Bà Những Năm 2000 thành "đồng tính luyến ái" rồi, ai muốn coi bản sửa xin trở lại trang 1.

BN.
Binh Nguyen
#250 Posted : Sunday, May 27, 2007 11:25:37 PM(UTC)
Binh Nguyen

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,945
Points: 1,581
Location: Đông Bắc Gia Trang

Thanks: 1 times
Was thanked: 36 time(s) in 35 post(s)
CÁI TÔI

Bụi bặm bám đầy, chắc phải dọn dẹp, sửa sang lại!

Cái "tôi" có nhiều thứ để viết, để nói lắm. Nói mình nấu ăn ngon, nói mình vẽ tranh đep, nói mình viết văn tài, nói mình biết chưng diện, nói mình hát hay, nói mình biết nhiều thứ trên đời, thì thế nào cũng có người bảo: "Đúng là mèo khen mèo dài đuôi!" Mà lạ, cái đuôi đẹp thì phải khoe chứ, người ta bảo "Đẹp khoe, xấu che" mà lị. Lấy cái "tôi" của người khác ra viết, xưng "tôi", thì người ta lại tưởng của mình, bảo "văn dĩ tải đạo", coi chừng nó "vận vào người." Nói gần, nói xa, thì người ta lại tưởng mình nói "thiệt", cũng không cho, thế thì phải biết làm sao nhỉ?

Hôm nay, thử nói về cái "tôi", cái "tôi" thật sự một trăm phần trăm xem sao.

Con bé được cô giáo cho đọc chính tả cho cả lớp chép. Cái giọng bắc của con bé khá sõi, hỏi, ngã rõ ràng, mạch lạc, hy vọng lũ học trò sẽ viết sai ít. Con Thu ganh tị, nói với mấy đứa trong lớp, "con nhỏ này đọc giọng bắc khó nghe quá!" Tháng đó, con bé được hạng nhất, con Thu xấu miệng nói tiếp: "Xí, được hạng nhất, bày đặt lên mặt làm phách, cái mặt nghênh nghênh thấy ghét!" Có ai biết con bé đó nghĩ gì và buồn như thế nào? Con bé được hạng nhất, không phải chỉ vì điểm chính tả lúc nào cũng 10 trên 10, mà còn có điểm hát cao, và đặc biệt là điểm kể chuyện. Chỉ cần đưa truyện cho nó đọc một lần, là nó có thể kể lại câu chuyện đó một cách dí dỏm, trôi chảy, và hấp dẫn.

Hôm đó, là giờ kể chuyện Bạch Tuyết và Bảy Chú Lùn, tụi học trò trong lớp cứ nháo nhào lên: "Thu đi cô, Thu đi cô. Thu đọc truyện đó làu làu không thiếu một chữ đó cô." Cô kêu con Thu lên kể chuyện. Đúng là nó đọc làu làu không thiếu một chữ. Nhưng cái đó là "đọc", không phải "kể chuyện," cô cho con Thu đọc vài đoạn, cho nó 9 điểm, rồi kêu nó ngừng lại, cho con bé lên kể.

"Ngày xưa, ở vương quốc kia có một ông vua và bà hoàng hậu tuyệt đẹp. Họ cho ra đời một cô công chúa cũng tuyệt đẹp. Da cô bé trắng như tuyết, nên hai ông bà đặt tên cho cô bé là Bạch Tuyết..."

Con bé được 10 điểm, không oan uổng tí nào, tại sao con Thu ganh tị?

Đứng xếp hàng ở sân trường, lũ bạn bè xúi con bé đánh nhau để giành chỗ xếp hàng, con bé nhỏ con, ốm yếu, nhưng vì bạn, nên cũng hết mình... đánh luôn. Chỉ có cái chỗ xếp hàng, mà cũng phải giành nhau, con bé chẳng hiểu làm sao? Có một lần đang đứng xếp hàng để chào cờ, chợt con Thuận ở kế bên té xỉu. Con bé muốn cúi xuống giúp con Thuận lắm, nhưng nghĩ đang chào cờ phải đứng nghiêm, không được nhúc nhích, nên con bé để mặc kệ con Thuận. Lúc sau, cô giáo trách con bé: "Sao trò không giúp bạn?" Con bé nói thật cảm nghĩ của nó, cô giáo nói: "Chào cờ thì chào cờ chứ. Bạn té, trò nên giúp bạn." Hình ảnh con Thuận té mà nó không giúp làm nó băn khoăn mãi, nó nghĩ là tại nó không tốt, cái tâm nó không tốt.

(Còn tiếp)

Bình Nguyên
Tháng 5, 2007
Binh Nguyen
#251 Posted : Monday, June 4, 2007 11:32:58 PM(UTC)
Binh Nguyen

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,945
Points: 1,581
Location: Đông Bắc Gia Trang

Thanks: 1 times
Was thanked: 36 time(s) in 35 post(s)
CÁI TÔI (Phần 2)

Tình bạn bền hơn tình yêu hay tình yêu bền hơn tình bạn?

Cái ngày xa xưa lắm, nó tới nhà bạn nó chơi. Việt Nam trong thời gian đó phải thay phiên nhau cúp điện. Hôm đó, nhà bạn của nó cúp điện, tối thui. Nó đi vào ngõ nhà bạn, thấy trước cửa có một người ngồi, nó lễ phép vòng tay hỏi:
- Thưa chị, có Ngọc ở nhà không ạ?
Người được hỏi, gọi với lên lầu:
- Ngọc ơi, bạn mày kiếm kìa!
Ngọc chạy xuống, kéo nó lên lầu, cười nói ríu rít.
- Chị nào ngồi ở dưới vậy mày?
- Chị nào?
- Cái chị vừa mới gọi mày đó.
- Má tao đó, chứ chị nào.
- Chết chưa, mày nói bác cho tao xin lỗi nghen. Tối quá, tao không thấy ai hết.
Lúc về, nó vòng tay lễ phép nói:
- Thưa bác, cháu về. Xin lỗi bác hồi nãy cháu không biết là bác nên gọi bác là chị.
- Ồ, không sao đâu cháu.
Ngày hôm sau, nó hỏi Ngọc:
- Mày có nói bác cho tao xin lỗi chưa?
- Má tao nói, má tao còn không thấy mày nữa, thì mày ở ngòai sáng vào làm sao mày thấy má tao. Hổng sao đâu, sao mày hay lo lắng quá.

Cái tình bạn của nó và Ngọc là những buổi tối cúp điện như vậy đó. Cái tình bạn của nó và Ngọc là những buổi đạp xe đạp, "đi lên, đi xuống, may mà có... bạn, đời còn dễ thương." Cái tình bạn của nó và Ngọc là những buổi đi tham gia Câu Lạc Bộ Sáng Tác, một đứa viết văn, một đứa làm thơ, với những hòai bão và ước mơ, tâm tư, và tình cảm, khóc lóc, và vui cười, bàn về tình yêu, bàn về tình bạn, tất cả mọi thứ trên đời...

Nó nói "Tình yêu trong học đường không bao giờ bền vững". Ngọc nói: "Tao không tin như vậy. Tình yêu có thể bền vững từ trong học đường, ăn thua là mày biết giữ nó. Rồi tao sẽ chứng minh cho mày thấy." Con Ngọc nói dễ vì Ngọc đang ở trong tình yêu, hay nói đúng hơn là Ngọc nghĩ Ngọc đang yêu và được yêu, còn nó thì chẳng cảm thấy yêu ai, mà hình như cũng chẳng ai yêu nó, nó sống vô tư, và chỉ ưu tư với những lỗi nho nhỏ của bản thân.

Ra đời, bẩy nổi, ba chìm, cái tình yêu trong học đường của con Ngọc đã bỏ Ngọc đi từ lâu lắm. Cả nó cũng chìm nổi theo cuộc đời, không liên lạc được với Ngọc trong một thời gian dài. Tình bạn có vì thế mà biến mất? Rồi con Ngọc thành danh, trở thành một nhà văn nổi tiếng, nên nó tìm lại được con Ngọc dễ dàng, hai đứa lại ríu rít đủ thứ chuyện như hồi xưa. Rồi cũng hết chuyện để nói, con Ngọc chỉ đường cho nó vào thế giới ảo. Thời đại văn minh của website, internet, làm văn, làm thơ, chỉ cần bấm một cái là văn thơ được truyền đi khắp toàn cầu.

Trước khi vào thế giới ảo, con Ngọc khuyến cáo nó phải cẩn thận, vì thế giới ảo, người ta không nói chuyện với người đối diện, thành ra mình khó đoán được là người kia thật sự là người như thế nào. Nó không nghe lời vì còn non nớt, nên đã làm cho con Ngọc giận, và tuyên bố:
- Tao với mày là bạn bao nhiêu năm nay, mà không ngờ mày còn không hiểu tao bằng một người bạn mới trong thế giới ảo. Tao thật thất vọng với mày. Thôi, mày đừng trả lời thư tao nữa. Tao cũng không muốn trả lời mày nữa.

Nó có cảm giác rơi xuống cái hố sâu, sâu lắm, y chang cái cảm giác lúc bị thất tình, lúc bị người yêu đề nghị chia tay. Nhưng nó là người can đảm, đã từng can đảm trong nhiều trường hợp, nó im lặng, và suy nghĩ, nó cần phải làm gì? Dù gì, nó và Ngọc vẫn là bạn. Cái tình bạn không bao giờ cần hợp đồng, hay giấy tờ chứng minh. Cái tình bạn không kết thúc bằng hôn nhân như tình yêu để có một tờ hôn thú vô nghĩa. Cái tình bạn không bắt buộc phải ở bên nhau, thấy mặt nhau mỗi ngày. Cái tình bạn, trừu tượng mà rất thật, bền vững mặc dù không bao giờ thấy.

Đến ngày sinh nhật Ngọc, nó vẫn viết thư, coi như không có chuyện gì xảy ra. Nó đã nói lời xin lỗi, nhưng không được chấp nhận, thành ra nó đợi. Nó vẫn kiên trì và vẫn hay lo lắng như hồi xưa, như lúc nó gọi má con Ngọc là "chị". Sau một thời gian, chắc là nghĩ ra cái vô lý của mình, con Ngọc viết thư cho nó, nói những chuyện tầm phào. Nó lại trả lời, coi như không có chuyện gì xích mích xảy ra. Con Ngọc viết lá thư tiếp hỏi nó:
"Sao mày không thắc mắc tại sao tao viết thư cho mày? Trong khi, tao nói mày đừng viết thư cho tao nữa?"
"Thắc mắc mà làm gì? Mày có nói gì đi nữa, thì tao với mày vẫn là bạn, không ai có thể thay đổi điều đó được. Tình bạn muôn năm!"

Bình Nguyên
Tháng 6, 2007.
Binh Nguyen
#252 Posted : Thursday, June 14, 2007 10:52:38 PM(UTC)
Binh Nguyen

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,945
Points: 1,581
Location: Đông Bắc Gia Trang

Thanks: 1 times
Was thanked: 36 time(s) in 35 post(s)
Cái Tôi (Phần 3)

NHÂN VẬT TRUYỆN

Tôi thấy mình hên hết sức, nhờ nói chuyện và nghe lời em họ tôi! Tôi hỏi nó, không biết khi mình viết truyện có nên lấy tên thật của người ngòai đời cho vào trong truyện không. Nó nói tôi không nên làm như vậy, vì nhiều người không thích như vậy, và đó là riêng tư của mỗi cá nhân, không nên đụng vào. Thế là, tôi nghe lời nó, viết truyện, lấy những nhân vật thật ngòai đời, đổi tên, thêm thắt hoa lá cành, cho nó có vẻ truyện, rồi viết thành truyện.

Bố tôi đọc truyện của tôi, và bảo, bố biết con viết truyện của ai, làm tôi cứ lo ngay ngáy, là lỡ như cái người đó đọc được, cái người đó sẽ la tôi, là tại sao đem chuyện của họ vào truyện? Ối, nhưng nếu mà tôi viết được thật như vậy thì tôi đã nổi tiếng lâu rồi còn gì, và đâu phải ai cũng đọc truyện mình viết ra đâu để mà tới mắt người đó. Vả lại, tôi viết truyện, nhân vật là do tôi tạo ra, không ai có quyền cấm tôi lấy những chi tiết thật của họ. Những chi tiết đó xảy ra cho hàng trăm ngàn người không phải cho một mình họ, và họ không có quyền nói cái chuyện đó của một mình họ, hay họ đã ký bản quyền cho cái chuyện đó.

Buồn cười hết sức. Hôm qua, có một độc giả gởi thư đến cho tôi, và bảo: "Ai cho chị viết chuyện của tôi vào trong truyện của chị?" Tôi cười muốn té xuống ghế, cái này mới đúng là "vô duyên tệ". Tôi đâu có viết chuyện của cái độc giả đó đâu, đúng là "thấy sang bắt quàng làm họ", thấy truyện của tôi giống của họ, họ bảo chuyện của họ. May mà, tôi nghe lời em tôi, không lấy tên thật của họ ở ngòai đời. Không là, đi hầu tòa mút mùa vì cái tội phỉ báng, chế nhạo, xen vào đời tư của người khác.

Truyện là truyện, tác giả xây dựng nhân vật lên, tác giả cho mỗi nhân vật của mình một nhân cách, biến hóa cách này, hay cách nọ, nhưng phải có cấu trúc, có nguyên nhân, và có cách giải quyết hợp lý. Tôi buồn cười, nhưng tôi vẫn khóai, vì điều đó chứng tỏ tôi đã thành công, vì mình viết truyện y như thật, làm nhiều người giật mình. Tôi nhớ ngày xưa, coi phim "Chúng tôi muốn sống", bố tôi kể, khi mọi người đang coi, thì một bác trong nhà đã nhẩy lên phía ti vi và đập đập vào cái mặt ông cán bộ cộng sản và chửi. Bố tôi nói cái ông đóng vai đó, là một ông ở gần nhà, ổng đóng quá hay, nên người coi tưởng là thật mới đánh vào màn hình, và chửi như vậy.

Viết truyện, tác giả có bắt buộc phải là một nhân vật trong truyện của mình không? Tôi nghĩ là không. Viết truyện, tác giả có nên lấy chuyện thật ở ngòai đời để xây dựng thành nhân vật trong truyện không? Tôi nghĩ là có. Nhưng thật hay không thật, thì truyện vẫn là truyện, không thể nhập nhằng hai cái với nhau được.

Bình Nguyên.
Tonka
#253 Posted : Friday, June 15, 2007 10:31:04 AM(UTC)
Tonka

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,643
Points: 1,524

Thanks: 95 times
Was thanked: 201 time(s) in 189 post(s)
quote:
Gởi bởi Binh Nguyen
Viết truyện, tác giả có bắt buộc phải là một nhân vật trong truyện của mình không?


TK cũng nghĩ là không. Biết bao nhiêu người làm thơ hay viết nhạc cũng lấy cảm hứng từ một điều gì đó trong cuộc đời. Không lẽ dính tí xíu ai đó ở trỏng là đi kiện hết sao? Ai ở không dữ vậy Eight BallTongue
Binh Nguyen
#254 Posted : Thursday, June 28, 2007 11:16:51 AM(UTC)
Binh Nguyen

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,945
Points: 1,581
Location: Đông Bắc Gia Trang

Thanks: 1 times
Was thanked: 36 time(s) in 35 post(s)
quote:
Gởi bởi tonka

quote:
Gởi bởi Binh Nguyen
Viết truyện, tác giả có bắt buộc phải là một nhân vật trong truyện của mình không?


TK cũng nghĩ là không. Biết bao nhiêu người làm thơ hay viết nhạc cũng lấy cảm hứng từ một điều gì đó trong cuộc đời. Không lẽ dính tí xíu ai đó ở trỏng là đi kiện hết sao? Ai ở không dữ vậy Eight BallTongue



Hì hì, người ở không thì không nhiều, nhưng người chột dạ thì nhiều lắm. Nghe sơ sơ cứ tưởng người ta nói mình. Mà cơ khổ, tui cũng đâu có ở không đâu, mà đi dziết chiện người dưng, để rồi người ta đi kiện cáo tui "lui thui" chứ? Ai cũng lo làm, lo ăn, ai "rũi" hơi đâu, mà đi hầu tòa, mắc chi nói chiện thiên hạ, để cho họ "chưởi"? Cái chính là phải hiểu cái thông điệp trong bài viết, thế mà chẳng ai "chiệu hỉu" cho tui nhờ, híc híc.

BN.
Binh Nguyen
#255 Posted : Friday, June 29, 2007 9:01:03 AM(UTC)
Binh Nguyen

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,945
Points: 1,581
Location: Đông Bắc Gia Trang

Thanks: 1 times
Was thanked: 36 time(s) in 35 post(s)
NGUYỆT

Nguyệt thấy chán cho tên chồng vô dụng của mình. Kêu hắn đi làm, hắn la hắn mệt, vì công việc nặng quá. Kêu hắn mở cơ sở thương mại, hắn lù đà, lù đù như anh chàng nhà quê lên tỉnh. Học thì chẳng tới đâu, dở thầy, dở thằng, tiếng Anh không sõi, tiếng Pháp không thông, còn tiếng Việt lại không thông dụng ở cái xứ sở lạnh lẽo này.

Đẻ được đứa con, Nguyệt mất cả hai năm để ở nhà trông nó, muốn bung ra đời làm cái gì đó để kiếm tiền, mà làm không được. Để con cho tên chồng vô dụng giữ, thì hắn làm cũng không xong, cái gì cũng đi hỏi vợ. Thay tã cho con cũng phải vợ dạy, tắm cho con cũng phải vợ chỉ, nhiều lúc Nguyệt thấy mình như bà mẹ độc thân, không chồng mà có con vậy. Ừ, đã vậy, thì bà đi xin tiền xã hội luôn cho bõ ghét! Thế là, Nguyệt đi xin tiền xã hội. Giả bộ không biết cha đứa bé là ai. Bảo tao quen với bạn trai, nó ở với tao xong bỏ chạy, bây giờ, tao chẳng có tiền nuôi con, tụi bay có giúp gì được thì giúp. Ở cái xứ sở lạnh lẽo chết tiệt này, cái tình người lại nồng ấm và đầy ăm ắp. Nghe có vậy thôi, là tụi nó chắt lưỡi, thương hại cho bà mẹ độc thân, người phụ nữ yếu đuối. Thế là, họ xì tiền ra cho nàng mỗi tháng cả ngàn, xài sung túc.

Tuy nhiên, bao nhiêu cũng không đủ. Nguyệt tới văn phòng bác sĩ, các cơ sở thương mại trong vùng, hỏi họ có trả tiền mặt thì Nguyệt làm. Ở đây, phải xoay sở đủ chiều lương như vậy thì mới đủ sống. Bác sĩ Trương cũng thông cảm với Nguyệt lắm, nhưng không dám giúp vì hệ thống y tế ở đây phải bẩm báo cho chính phủ đàng hoàng, đâu có cái chuyện lấy cheque nhà nước mà lại trả cho nhân viên tiền mặt, không khai báo được? Hãng bảo hiểm thấy Nguyệt là người năng nổ, nên bảo Nguyệt đi làm cho hãng bảo hiểm, họ sẵn sàng dạy. Kể từ đó, Nguyệt có công ăn, việc làm đàng hoàng, khỏi phải xin tiền xã hội. Nguyệt làm tốt công việc của mình, mỗi ngày một lên, mỗi ngày một giỏi. Ra đường, người ta trầm trồ khen ngợi Nguyệt là một phụ nữ giỏi, thành công trong mọi công việc, và người ta không thấy cái quá khứ của Nguyệt nữa.

Tên chồng của Nguyệt thì vẫn lù đà, lù đù, không giúp được vợ trong bất kỳ một công việc nào. Nguyệt trở thành nổi tiếng và nhận làm thêm nhiều dịch vụ khác. Người ta tới nhờ Nguyệt làm giấy tờ bảo lãnh cho vợ chồng, con cái, cha mẹ. Nguyệt xúi người này bỏ chồng, người kia bỏ vợ, để về Việt Nam làm giấy tờ bảo lãnh cho người khác sang, lấy tiền xài, còn Nguyệt ở giữa ăn huê hồng. Dì của Nguyệt cần đem con em họ của Nguyệt qua, hứa trả ba mươi ngàn, hết người làm, Nguyệt kêu tên chồng vô dụng của mình làm. Biết mình là tên vô dụng, anh chồng đồng ý về Việt Nam lấy vợ.

Về tới Việt Nam, thấy cô em họ hiền lành, đẹp gái, dễ bảo, lại phải làm đám cưới với cô ta, anh chồng làm đúng bổn phận của mình, và đem lòng thương luôn cô em họ. Bảo lãnh cô em họ sang được tới nơi, Nguyệt có trong tay ba mươi ngàn, anh chồng có cô vợ mới, trẻ, đẹp, hiền lành, dễ bảo, có giá thú đàng hoàng, chỉ có đứa con là bơ vơ, không biết nên ở với bố hay với mẹ. Mới đầu, thì Nguyệt cũng làm hung, làm dữ, nhưng cái tình thua cái lý, và rõ ràng Nguyệt cũng không thương yêu gì ông chồng cho lắm. Bỏ hắn luôn cho được việc, để con em họ nó lo luôn cho ổng, rồi đến lúc nó chán, nó cũng bỏ. Tên chồng vô dụng quá, giữ làm gì?

Mẹ được tiền, bố được tình, đứa con buồn quá, nó uống thuốc tự tử, nhưng người nhà phát giác kịp thời, đem nó tới nhà thương, rửa ruột. Người ta bỏ cái dầu gì đó vào người nó để xúc thuốc ra, nó thóat chết, nghĩ đến cái mùi dầu đó thôi, đã thấy sợ, không dám tự tử nữa. Nguyệt càng thành công, càng nổi tiếng trên thương trường, thì càng phải giao thiệp nhiều, lúc nào cũng bặt thiệp, duyên dáng, thế nào mà chẳng có người thương chứ? Nguyệt quyết định bước thêm bước nữa, con có buồn, có chán gì thì mặc nó, nó cũng lớn rồi, không cần sự chăm sóc của mẹ nữa.

(Còn tiếp)

Bình Nguyên
linhvang
#256 Posted : Saturday, July 14, 2007 11:17:10 AM(UTC)
linhvang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,933
Points: 1,248
Woman
Location: University Place, Washington State, USA

Thanks: 23 times
Was thanked: 45 time(s) in 43 post(s)
quote:
Gởi bởi Binh Nguyen

Học thì chẳng tới đâu, dở thầy, dở thằng, tiếng Anh không sõi, tiếng Pháp không thông, còn tiếng Việt lại không thông dụng ở cái xứ sở lạnh lẽo này.
Bình Nguyên


Ủa! dở thầy, dở thằng là biến chế mới của BN hả? Hồi nào tới giờ LV chỉ nghe "dở thầy, dở thợ" thôi hà.
Binh Nguyen
#257 Posted : Saturday, July 14, 2007 2:01:52 PM(UTC)
Binh Nguyen

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,945
Points: 1,581
Location: Đông Bắc Gia Trang

Thanks: 1 times
Was thanked: 36 time(s) in 35 post(s)
quote:
Gởi bởi linhvang

quote:
Gởi bởi Binh Nguyen

Học thì chẳng tới đâu, dở thầy, dở thằng, tiếng Anh không sõi, tiếng Pháp không thông, còn tiếng Việt lại không thông dụng ở cái xứ sở lạnh lẽo này.
Bình Nguyên


Ủa! dở thầy, dở thằng là biến chế mới của BN hả? Hồi nào tới giờ LV chỉ nghe "dở thầy, dở thợ" thôi hà.



Dạ, cố ý đó chị, chị dùng chữ biến chế mới cũng được, hi hi hi Blush

BN.
Binh Nguyen
#258 Posted : Monday, July 16, 2007 6:28:51 AM(UTC)
Binh Nguyen

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,945
Points: 1,581
Location: Đông Bắc Gia Trang

Thanks: 1 times
Was thanked: 36 time(s) in 35 post(s)
Hôm nay đi làm về, nhận được một Hạnh Phúc Đơn Sơ, một nhành Mai Nở MiềnTuyết Trắng, và tôi vội vàng ngồi Đếm Những Hư Hao, chao ơi là hạnh phúc, và cảm động. Trước hết phải cám ơn chị Ốc Hương, đã gởi một bản riêng cho Bình Nguyên và chữ ký. Thứ nhì phải cảm ơn Thi Hạnh, nhà thơ, với dấu môi son "live", hồi hộp như dấu son của... vậy. Nhưng cái người quan trọng nhất phải cám ơn là chị Song Anh, đã đem về cho Bình niềm vui này, cám ơn tất cả các chị nhé, Bình bắt đầu đọc đây.

KissesKissesKisses

BN.
thihanh
#259 Posted : Monday, July 16, 2007 6:49:40 AM(UTC)
thihanh

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 735
Points: 21

Was thanked: 2 time(s) in 2 post(s)
Ăn tiền là cái dấu môi son đó Bình (đã son mà còn cong tớn như môi con nhỏ Hạnh hahaha)
Trước giờ duy nhất chỉ có cặp sách đó là có môi thôi đó nghen Big SmileBig SmileBig Smile đếm ít ít thôi nó mòn mất Big SmileBig SmileBig Smile
Binh Nguyen
#260 Posted : Tuesday, July 17, 2007 11:52:31 PM(UTC)
Binh Nguyen

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,945
Points: 1,581
Location: Đông Bắc Gia Trang

Thanks: 1 times
Was thanked: 36 time(s) in 35 post(s)
quote:
Gởi bởi thihanh

Ăn tiền là cái dấu môi son đó Bình (đã son mà còn cong tớn như môi con nhỏ Hạnh hahaha)
Trước giờ duy nhất chỉ có cặp sách đó là có môi thôi đó nghen Big SmileBig SmileBig Smile đếm ít ít thôi nó mòn mất Big SmileBig SmileBig Smile




Đọc thơ thì khác nghen, không đọc xăm xoi như đọc để bắt bọ. Giở nhằm trang nào, đọc trang nấy. Mỗi lần giở trúng trang đầu với dấu môi son, Bình lại mỉm cười, không khéo thành người điên mất. Hi hi hi. Những dòng thơ của Thi Hạnh làm nhớ lại những kỷ niệm xưa, Bình khâm phục những cô bé rời quê nhà từ khi còn nhỏ, mà vẫn sáng tác được những dòng thơ bất hủ...

Trong muôn vàn niềm vui của nhân lọai
Em chỉ xin một hạnh phúc đơn sơ

Trao về em những tia sáng chan hòa
Trao tha nhân muôn nỗi niềm thông cảm


BN.
Users browsing this topic
Guest (23)
23 Pages«<1112131415>»
Forum Jump  
You cannot post new topics in this forum.
You cannot reply to topics in this forum.
You cannot delete your posts in this forum.
You cannot edit your posts in this forum.
You cannot create polls in this forum.
You cannot vote in polls in this forum.