Rank: Advanced Member
Groups: Registered, Editors Joined: 6/24/2012(UTC) Posts: 4,945 Points: 1,581 Location: Đông Bắc Gia Trang
Thanks: 1 times Was thanked: 36 time(s) in 35 post(s)
|
NGÀY XƯA TÌNH BẠN
Vũ, cái tên nghe có không có vẻ con gái tí nào. Tại sao không là Lan, Hồng, Huệ, Cúc, hay Vân, Thanh, Yến, Oanh có phải hay hơn không? Ngay như Cam, Mận, Xoài, Đào, nghe còn có vẻ con gái, chứ "Vũ" nghe sao giống "thằng Vũ" của ông Duyên Anh quá. Có lần Vũ phàn nàn với bố về cái tên của mình. Sau khi kể một lô, một lốc về những cái tên mà Vũ cho là đẹp, Vũ kết luận:
- Nói tóm lại, con ghét cái tên của con kinh khủng.
Bố cười, sao lúc đó Vũ muốn giận bố quá đi mất, nhưng sau đó bố trả lời:
- Có thật là con ghét cái tên của con không? Chứ không phải cô bé nào cứ hễ trời mưa là ngồi ngắm mãi không chán, gọi ăn cơm cũng không muốn đi ăn. Rồi cô bé nào cứ hễ những giọt mưa đầu mùa rơi xuống là hét toáng lên: "Mưa rồi, hoan hô mưa, mưa to lên đi. Mưa kia rồi mọi người ơi!" Như vậy, sự xuất hiện của mưa phải có cái gì đáng yêu lắm phải không con? Bây giờ con gái bố lớn rồi nên không đòi tắm mưa nữa, chứ hồi bé, trời mưa là nó chạy khắp xóm.
- Ơ kìa bố, chuyện con thích mưa và cái tên của con thì đâu có dính dáng gì với nhau đâu.
- Có chứ sao không. Theo tiếng Hán, tên của con có nghĩa là mưa đấy. Cũng như Vân là mây, Lâm là rừng, Thủy là nước, Hải là biển, vân vân và vân vân.
Vũ lẩm bẩm như vừa phát giác ra điều gì mới lạ lắm:
- Vũ là mưa, vũ là mưa, hay quá, hay quá, nhưng sao bố lại đặt con tên Vũ hả bố?
- Vì con sinh ra vào mùa mưa, vào một ngày mưa. Bố đã đưa mẹ con đi đẻ dưới cơn mưa xối xả, và lúc con ra đời, cũng là lúc cơn mưa vừa chấm dứt, trời trong sáng, tươi đẹp lạ thường, mọi người đều cười, trong khi con lại khóc, hư quá!
- Bố ơi!
- Gì nữa?- Con bắt đầu thích tên con rồi đó, nhưng "Linh" theo tiếng Hán có nghĩa là gì hở bố?
- Con lại bắt đầu "tra từ điển" bố nữa đây, nhưng chữ đó bố cũng chưa biết, để bố đi hỏi ông nội xem sao.
Từ lúc biết được cái tên của mình, Vũ bắt đầu tự hào cái tên của mình với bạn bè, rồi lấy luôn chữ lót của Thụy Linh, cô bạn thân của Vũ, để làm chữ lót cho tên mình, Thụy Vũ.
********
Vũ và Linh quen nhau hồi lớp 10. Chả là hai đứa thấp người như nhau nên được ngồi chung bàn đầu, cùng với 3 cô nhỏ Lan, Hương, và Hoàng. Năm đứa hợp thành "Ngũ long công chúa". Có đứa "ác mồm, ác miệng" gọi 5 đứa là "Ngũ Long điên". Riêng Hiếu, biệt hiệu là "Ốc Nhồi", vì có đôi mắt lồi, thì gọi 5 đứa là "Ngũ Ốc Tiêu", có đứa đọc chệch ra là "Hũ Muối Tiêu", 5 đứa tức lắm, thề sẽ rửa thù này.
Sáng nay, Vũ, Linh, Lan, Hương, 4 cô trong nhóm Ngũ long công chúa, đi học sớm hơn tất cả mọi người. Tiếng là để quét lớp, nhưng thật ra là các cô đang bàn tính một chương trình đặc biệt, để dành một sự ngạc nhiên cho nhỏ Hoàng, mà cũng là cho cả lớp nữa. Vừa trông thấy 3 cô kia, Linh la lên:
- Ê, xin lỗi nghe, ta tới trễ 5 phút. Bị cái bánh xe bể lốp, ta phải chạy bộ nãy giờ, còn phải xách mấy cái thứ này nữa, nặng muốn chết. Thôi, kỳ sau đứa nào giữ thì giữ, ta không giữ đâu.
- Được rồi - Hương nói - Kỳ sau ta nhờ Phát giữ giùm mi nghe. Giữ cho ai, chứ giữ cho Linh, là Phát ta đồng ý cả hai chân, hai tay, luôn cả cái đầu nữa.
Lan cười:
- Còn nếu đưa "Mèo Con" thì sao? Chắc hắn chỉ đồng ý với trái tim thôi nhỉ, phải không Hương?
Linh nghe Lan bênh mình, thích quá, cười hinh híc:
_ Ê Hương, một đều nghe. Lan, mi giỏi!
Vũ gắt:
- Thôi dẹp cái trò kép đôi qua một bên đi, chưa chi mà đã xí xọn. Bây giờ tụi mi tính đứng đó "trả đũa" nhau hay là nói cho bọn con trai nó "được nước"?
Quay sang Linh, Vũ tiếp:
- Mi lấy hết bánh kẹo ra bỏ vào hộc bàn. Lấy cây đàn ra đi, rồi còn đi quét lớp nữa chứ, hết giờ rồi.
Kể ra tiếng nói của tổ trưởng cũng có uy thiệt. Cả bọn bắt tay vào làm ngay, hai đứa khiêng ghế bỏ lên bàn, còn hai đứa quét. Loáng cái, sàn lớp sạch bong, Hương nhanh chân chạy đi giặt khăn lau bảng. Vũ bắc ghế để đứng lên ghế viết Thứ ngày tháng năm, xong viết thêm 4 chữ lớn "Chúc Mừng Sinh Nhật". Ở góc bên phải, vũ vẽ vài cái hoa lá và hình cây nến đang cháy.
- Mi nghĩ mình có nên để tên nó không? Vũ hỏi Hương.
- Thôi khỏi, bí mật đến giờ chót, coi thiên hạ có ý kiến gì không. Còn nhỏ Lan, mi chuẩn bị bài "diễn văn" xong chưa? Xụyt, có đứa vào kìa, bắt đầu nha.
Dũng bước vào trước tiên, Vũ chặn đầu ngay:
- Im lặng. Đừng hỏi gì hết, rồi sẽ biết.
Một đám nữa bước vào, Cảnh oang oang "cái miệng muôn thuở":
- Ê, sinh nhật tui hả? Ủa, tui nhớ má tui đâu có đẻ tui ngày hôm nay kìa. Ê Nghĩa, mày "bị" đẻ hôm nào? Tao nhớ tao tới nhà mày chơi hôm má mày đi đẻ mày chứ đâu.
Cả đám cười rần rần, trong khi Nghĩa chỉ cười nhẹ. Tánh Nghĩa vốn không hay "trả đũa" ai mà cũng không hay nói đùa. Cảnh được thể nói tiếp:
- Tao còn nhớ mày với Mỹ Dung sinh cùng ngày chớ đâu.
Lại cái trò kép đôi. Vũ tính lên tiếng thì Hương đã nhanh miệng:
- Vậy chắc ngày hôm sau Cảnh với Ngọc Nhung được sinh ra cùng ngày, cùng giờ phải không?
- Ê, tui chưa nói tới "Mèo Con" nghe.
Vũ chợt la lớn:
- Im lặng.
Hoàng vừa bước vào lớp vừa cười:
- Gì vậy Vũ?
- Tiểu thơ ngủ kỹ quá há? Giờ này mới tới. Vào chỗ ngồi đi, hôm nay có chuyện lạ đó.
Chợt nhìn thấy những dòng chữ trên bảng, Hòang chợt nhớ ra hôm nay là sinh nhật của mình. Chết chưa hôm nay sinh nhật của mình mà quên mất. Hôm qua, Hoàng mải đi coi xi nê với nhỏ Phượng, nên không nhớ hôm nay là sinh nhật của mình. Bây giờ lỡ quên rồi, Hoàng phải giả bộ quên luôn, đến đâu hay đến đó.
Lớp có giờ văn đầu tiên, cô Dung bước vào lớp, cả lớp chợt im lặng một giây, rồi Tuấn thốt lên:
- Cô là ai, cô giáo hay nàng tiên?
Cô Dung hơi đỏ mặt, cô cười. Hôm nay cô mặc chiếc áo dài màu đỏ xẫm. Chiếc áo mới may vừa khít, ôm sát lấy thân hình bé nhỏ của cô. Tự nhiên trông cô thật lạ nhưng đẹp làm sao! Thật chẳng uổng công khi Tuấn thốt ra câu đó.
Cả lớp ồn ào, nhộn nhịp hẳn lên. Cô Dung vẫn cười không nói gì, khi nhìn thấy dòng chữ trên bảng, lúc cô tính nói thì Vũ đã thúc Lan đứng lên:
- Thưa cô - Lan bắt đầu - Hôm nay kỷ niệm ngày này của 17 năm về trước, một cô bé đã ra đời cô ạ. Cô bé đó là bạn Trần Thị Thanh Hoàng của tụi em ngày nay. Hôm nay nhân ngày sinh nhật của Thanh Hoàng, tụi em xin cô nửa tiếng để ăn mừng, có được không ạ? Em nghĩ là cô sẽ bằng lòng...
Cô Dung ngắt lời Lan:
- Cô sẽ cho phép em nếu em thuộc bài. Nào, đem tập lên đây.
Vũ giật mình, quay sang Lan:
- Chết! Mi thuộc bài không?
Lan không trả lời, chỉ khẽ gật đầu. Lan mở tập ra đúng trang phải trả, rồi cầm lên bảng. Cả lớp lại im lặng, khẽ có tiếng giấy sột soạt, cô Dung mỉm cười khó hiểu.
- Bây giờ em trả lời đi, sinh nhật em Hoàng, em tính làm gì?
- Thưa cô, em có chương trình đặc biệt tặng cho bạn ấy. Chỉ khi nào cô bằng lòng, nó mới được thực hiện.
- Thôi được rồi. Hôm nay cô "lì xì" cho cả lớp một giờ luôn đó, miễn là đừng quá ồn ào.
- Hoan hô! Hoan hô! Cô "hết xẩy"!
Cả lớp lại rào rào như vỡ chợ, Cảnh la to lên:
- Cô ơi, ngày mai sinh nhật của em, cô lại cho nghỉ nữa, nghe cô?
Lan khoát tay ra hiệu cho tất cả im lặng, rồi trịnh trọng nói:
- Nãy giờ, "nhân vật quan trọng" vẫn im lặng. Bây giờ mời bạn Thanh Hoàng đứng lên, để tôi còn "tự do phát biểu" nữa chứ.
Hoàng vẫn ngồi dính chặt ở ghế, mặt đỏ lên vì mắc cở, Vũ kéo mãi mới chịu đứng lên, nhưng Hoàng vẫn cảm thấy tay chân thừa thãi, không biết để vào đâu.
Linh lấy từ hộc bàn của mình ra, một gói quà bọc giấy xanh, cầm nó bằng cả hai tay như sợ đánh rơi mất. Bước lại trước mặt Hoàng, Linh nói:
- Đây là món quà nhỏ do các bạn gởi tặng Hoàng nhân ngày sinh nhật. mến chúc Hoàng luôn luôn dễ thương và học giỏi.
Hoàng cảm động muốn khóc, muốn thốt những lời cám ơn, nhưng cái miệng vẫn cứng ngắc như bị dán băng keo vậy. Vũ ngắt nhẹ vào tay Hoàng và nói:
- Mi nói gì đi chứ, để chương trình còn tiếp tục nữa chứ, hết giờ rồi.
Hoàng ấp úng:
- Hoàng... Hoàng không biết nói gì đây. Hoàng muốn khóc quá. Các bạn ơi, Hoàng nghĩ Hoàng là người sung sướng nhất.
Bất chợt Hoàng khóc nấc lên. Ôi dễ thương làm sao, những giọt nước mắt sung sướng mở đầu cho tuổi 17 của Hoàng. Những giọt nước mắt cho một tình bạn trìu mến, cho một ý nghĩ chợt lạ kỳ, chợt bâng khuâng nhưng không biết diễn tả làm sao. Hoàng khóc trong khi Linh cười, Lan cười, Hương cười, Vũ cười, cả lớp cười. Rồi tiếng vỗ tay rào rào, Hoàng chùi vội nước mắt và đặt gói quà lên bàn. Có tiếng đề nghị:
- Hoàng ơi, mở ra coi đi, để lâu nó "nguội" mất. Mở ra cho tụi này coi với.
Hoàng quay sang nhìn Vũ. Vũ cười:
- Quê, ê, ê... có vậy mà cũng khóc.
Vũ nhăn nhăn cái mũi trông thật dễ thương. Ừ rồi mi sẽ biết tay ta, Hoàng nghĩ. Hoàng mở quà, trong khi Linh, Lan, Hương, Vũ chia đều bánh kẹo cho mọi người. Riêng cô Dung, Vũ đặt bánh kẹo vào cái dĩa nhỏ đem lên, cô nói "Cám ơn em", rồi nhìn xuống cả lớp cô nói:
- Cô muốn nói vài lời với các em. Trước tiên cô muốn chúc em Hoàng một ngày sinh nhật vui vẻ. Cô chúc em đẹp mãi và dễ thương mãi như cả cái lớp học này, cái lớp mà cô thương nhất trong tất cả các lớp cô dạy. Không phải vì lớp các em có nhiều học sinh giỏi, không phải vì lớp các em có nhiều cô cậu đẹp, mà chính vì cái dễ thương, cái chăm chỉ, cái đoàn kết thương yêu nhau của các em. Cô mong rằng, một ngày nào đó, khi các em chia tay nhau, các em vẫn giữ được cái gì trong sáng như các em đã có. Rồi các em sẽ ra đời, nhưng cũng đừng bao giờ quên cái lớp học này. Hãy lấy nó làm ý nghĩa cho tất cả nơi nào các em đến.
Cô Dung ngừng lời, cả lớp im lặng như đang được cô ru ngủ, rồi bỗng dưng có tiếng khóc. Hoàng lại nấc lên thành tiếng một lần nữa. Vũ quay lại, không phải mình Hoàng, mà cả Trâm, Thu, Thủy cũng đang rơm rớm nước mắt. Vũ chợt quay nhìn những tàng cây Phượng ngoài sân, rõ ràng là chưa có một nụ hoa nào, mà sao hai chữ "chia tay" đã làm Vũ bồi hồi, như là sắp sửa chia tay ngày mai vậy.
Ngày mai, ngày mốt, hay bao nhiêu ngày nữa, những cánh chim trong vương quốc C1 này sẽ chắp cánh bay đi, bay xa thật xa, tới những vùng trời khác nhau. rồi có một ngày nào đó, tất cả sẽ họp về một nơi, kể cho nhau nghe những kỷ niệm được bắt đầu bằng 2 chữ "Ngày xưa", chắc lúc đó, sẽ vừa cười, vừa khóc. Nhưng rồi sẽ có một ngày như vậy không? Chắc là rất khó, mà nếu có chăng nữa thì cũng không thể nào đầy đủ như ngày hôm nay. Nghĩ đến đó, tự nhiên Vũ cũng muốn khóc. Có người véo nhẹ vào tay Vũ, Vũ giật mình nhớ tới nhiệm vụ của mình, vội vã đứng lên:
- Thưa cô và các bạn, để tiếp tục chương trình, ban "Tam Ca con Mèo Già" của chúng tôi sẽ trình diễn bài "Bài ca chú thỏ trắng", tặng Thanh Hoàng và các bạn, để nhớ mãi ngày hôm nay, xin các bạn cho một tràng pháo tay, hay "pháo chân" gì cũng được, để khích lệ ban "tam ca nghiệp dư... dả" này.
Cả lớp cười ầm ầm, vỗ tay um xùm, có đứa đập bàn la hét, cô Dung phải khoát tay mấy lần, không khí mới yên lặng trở lại. Vũ, Linh, Hương lục đục bước lên bảng, riêng Linh trong tay cầm thêm cây đàn ghi-ta.
Linh đánh đàn, Hương và Vũ bắt đầu hát. Giọng hát ban đầu hơi nhỏ, nhưng càng lúc càng lớn hơn, tự nhiên hơn. Tiếng hát bay đi, đậu trên cành cây phượng trong sân trường, những lá cây phượng tung tăng đón chào. Những chú chim bồ câu chợt dừng lại lắng nghe tiếng hát:
"Nắng lên cho mùa xuân tới Nắng lên cho chồi xanh tươi Nắng lên em đi vào tuổi mới Với tình người ở khắp nơi nơi
Và em ca vang Trong ánh nắng huy hoàng Và em vui say Đùa nắng bên hàng cây...
Trời xanh, cây xanh Chim chóc hót vang lừng Nhìn xem mây bay Đuổi mãi không dừng chân
Này em, em ơi Trường đã ở kia rồi Mình nhanh chân thôi Kịp tiếng chuông vừa reo..."
Có đứa lẩm nhẩm hát theo, rồi tất cả biến thành một ban hợp ca với tiếng vỗ tay đều nhịp. Vũ thấy chương trình thành công rực rỡ. Nỗi buồn lúc nãy bay đi đâu mất, chỉ còn đọng lại một nỗi bâng khuâng. Hoàng đã cười trong khi đôi mắt vẫn còn ngấn lệ.
Bình Nguyên.
|