Rank: Advanced Member
Groups: Registered, Editors Joined: 6/24/2012(UTC) Posts: 4,945 Points: 1,581 Location: Đông Bắc Gia Trang
Thanks: 1 times Was thanked: 36 time(s) in 35 post(s)
|
TÌNH BẠN XỨ NGƯỜI
- Trúc lên lầu 3, trước cửa phòng Hóa, có locker của chị Thi ở đó đó, chĩ mới ở Việt Nam qua, không ai chơi với chĩ, tội nghiệp lắm, Trúc lên chơi với chĩ đi.
Diễm nói chuyện với em là Trúc về một nhân vật ở Việt Nam mới qua: chị Thi. Thi nhỏ người, tròn trịa, thuộc típ người xuềnh xoàng, không biết chưng diện, trang điểm, hay để ý đến cái bề ngòai của mình. Tính tình Thi vốn dĩ bình dân, lại mới ở Việt Nam qua, nên không có tiền xe xua với thiên hạ mà cũng lại là người ham học, nên được đi học lại là mừng rồi, không màng gì đến chưng diện hay trang điểm.
Chỉ vài tháng sau là Thi cũng đã trở thành một thành viên của nhóm học sinh Việt Nam trường Glebe, do sự dẫn dắt, giới thiệu của những người bạn đã qua đây trước. Cái nhóm bạn mới của Thi đã dần dần thay thế được những khuôn mặt cũ trong nhóm bạn cũ của Thi ở Việt Nam. Người dẫn dắt Thi nhiều nhất là Diễm, người con gái có mái tóc dài rất Việt Nam, ngồi chung lớp Hóa Học với Thi, người đầu tiên nhìn thấy Thi cô đơn, tội nghiệp, nên đến làm quen với Thi. Thi thích Diễm ở chỗ, Diễm rời Việt Nam từ năm 10 tuổi mà vẫn làm được những bài thơ Việt Nam rất hay và rất ý nghĩa. Hai cô bạn nhỏ hợp nhau ngay, và cùng nhau làm thơ, đọc thơ cho nhau nghe. Thi hơn Diễm 3 tuổi, năm nay Thi 21, mà Diễm thì mới qua sinh nhật 18. Thi từ Việt Nam sang sau nên phải học trễ, tiếng Anh thì chưa khá nên phải học bằng lớp với Diễm, nhưng mà tuổi tác mà nề hà gì, tình bạn mới là quan trọng.
Thi qua Canada cùng với một người anh hơn Thi 2 tuổi, còn Diễm là chị cả của hai cô em gái là Trúc và Trang. Vẫn tưởng như vậy thì không có chuyện gì để nói, Diễm và Thi cứ vui vẻ cùng đám bạn, cùng nhau học, cùng nhau chơi, cứ biết hôm nay, ngày mai thì từ từ hẵng tính, đời học sinh mà. Hễ có giờ trống là cả đám rủ nhau ra bờ hồ chơi, vào tiệm McDonald ăn khoai tây chiên, tiền... thì có cha mẹ cho, không đứa nào phải suy nghĩ gì hết. Tuổi học trò sướng nhất là chỗ đó, cứ ăn, cứ chơi, cứ học, không phải lo lắng gì cả.
Mùa hè 1987, Đài Loan cho ra bộ phim "Giòng sông ly biệt" của tác giả Quỳnh Dao, Diễm hỏi Thi:
- Chị Thi coi Giòng sông ly biệt chưa?
- Thi coi rồi, nhưng chỉ coi truyện thôi. Thi thích truyện đó lắm, Diễm hỏi để làm gì?
- Nó ra phim rồi đó Thi (thỉnh thoảng Diễm vẫn bỏ mất chữ "chị" vì đã quá thân, mà vì Diễm tuy nhỏ tuổi hơn nhưng tính tình chững chạc, người lớn hơn Thi rất nhiều). Thi tới nhà Diễm coi phim luôn không? Diễm mới mướn về nè.
- Vậy hả? Thi tới nhà Diễm coi được không? Nhà Diễm có ai không?
Thi có vẻ e ngại, vì chưa tới nhà bạn chơi bao giờ. Điều này có vẻ lạ lùng với Thi, vì ở bên Việt Nam, thường là chỉ tới chơi với bạn đến tối là về, Thi chưa bao giờ ở lại nhà bạn qua đêm mà cũng chưa bao giờ mời bạn ở lại nhà mình. Qua đây, Thi hay tới nhà anh chị họ coi phim và ngủ lại đó, vì dù sao cũng là người nhà, chú bác như cha mẹ, ai cũng muốn an toàn cho con cháu nhà mình. Thi chưa tới nhà bạn bao giờ, nhưng Thi tin ở Diễm, và vì Thi cũng thích ở chung với Diễm, hai đứa có nhiều chuyện để nói quá đi thôi. Nhất là được cùng coi phim với nhau chắc là vui lắm, coi phim mà coi một mình không có ai để mình chia xẻ những quan điểm của mình thì dễ trở thành nhàm chán. Phải có tranh luận, ý kiến, khóc, cười thì mới vui, chứ ngồi coi một mình, vui không ai thấy, cảm động không ai hay thì cũng mất hay đi.
Thi tin tưởng Diễm, bạn thân với nhau, coi nhau như chị em, Thi vẫn tự cho mình có cái quyền làm chị. Nghĩ đi, nghĩ lại, Thi thấy không có gì phải sợ. Ngày xưa ở Việt Nam, Thi đã từng đi dự một buổi dạ vũ, khi những anh chị, bè bạn chung quanh uống rượu, nhẩy đầm rồi té xỉu ra hết, trai gái nằm la liệt bên nhau, lúc đó Thi vẫn tỉnh táo và chợt nghĩ: "Có vậy người ta mới dễ trở thành hư, con gái bị hư lúc nào không biết."
Còn ở đây, Thi cảm thấy mình lớn rồi, 21 tuổi rồi chứ bộ ít sao? Thi có thể tự lo cho Thi được rồi, không sợ gì cả. Vả lại, Diễm thôi đó mà, cô bé đó nhút nhát lắm, thì chắc người nhà của Diễm cũng vậy, không ai nỡ "làm gì" Thi đâu. Trúc thì Thi cũng biết rồi, hai chị em nói chuyện với nhau vui như tết, đâu có còn gì mà phải ngại, còn con bé Trang, chắc nó vẫn còn học trường tiểu học.
- Đi làm sao để tới nhà Diễm? Đi xe búyt số mấy?
- Để Diễm chỉ cho, đừng lo.
Bốn chị em ngồi coi phim, ăn bắp rang, ăn dưa hấu. Mẹ của Diễm là một người đàn bà đẹp, nhưng có vẻ buồn, khoảng 42 tuổi, nước da trắng xanh, Diễm có khuôn mặt giống mẹ, mặt trái xoan, có vẻ hiền, dịu dàng, ít nói. Bé Trang đang học lớp 6, cứ ngóc cổ lên nghe mấy chị nói chuyện đùa giỡn, rồi tự nhiên nói:
- Em thích chị Thi quá hà. Chị Thi tới đây chơi hòai nha, chị Thi vui quá!
Tự nhiên Thi thấy khóai khoái, thích thích cái cô bé này, bỗng dưng Thi thấy bốn đứa thân nhau như chị em ruột. Nếu cuộc đời mà cứ thế này mãi thì thật là vui.
(Hết phần 1)
Bình Nguyên Tháng 8, 2006.
|