Sau Lần Hẹn Cuối
Trường Phi Bảo
Em nào có khóc đâu anh
Chỉ là hạt bụi vô tình vương khóe mắt
Sau lần hẹn cuối, anh về thành gia thất
Em chẳng ghen hờn, hay trách móc gì ai
Đời con gái kể như là không may
Tình yêu đầu hóa mối sầu vạn thưở
(Chúc anh chị trăm năm đầy nhung nhớ
Tình tóc tơ quyện hơi thở chung lòng)
Sau lần hẹn cuối, anh về lối mênh mông
Đời con gái kể như xong, em biết...
Kỷ niệm hôm nào, dẫu ngàn lần thắm thiết
Với anh, chắc vĩnh biệt hôm qua
Em bồng bột, (*)
em trẻ con,
em yếu lòng,
anh ạ!
Đừng vì thế mà trở thành thương hại
Em sợ lắm, sợ thêm lần trót dại
Tìm quên anh trong hình bóng một người
Sau lần hẹn cuối, em đánh rớt tiếng cười
Anh không nhặt, nhưng mà đem đi mất
Ném trả em trái tim đầy thương tật
Em có buồn, nhưng không khóc đâu anh!
28-3-2006
Ý thơ: Thanh Hà