Rank: Advanced Member
Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC) Posts: 9,291 Points: 11,028
Thanks: 758 times Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
|
Khi bé, tôi là một đứa trẻ ít nói, ít khóc và nhút nhát bẩm sinh. Ở những chỗ nhiều người lạ, dù có dỗ tôi thế nào tôi cũng cương quyết không "mở miệng". Nhất là không bao giờ mở miệng trước nha sĩ! Lần đó, có lẽ tôi được 7 tuổi, anh tôi đưa đến trung tâm nha khoa nhi đồng. Khi đến nơi anh tôi trao tôi cho người phụ nữ, gửi lời dặn dò rồi hẹn sẽ trở lại đúng giờ để đón tôi. Anh xoa đầu em mình, bảo tôi phải ngoan ngoãn và hứa sẽ cho tôi đi ăn kem. Đây là lần đầu tiên tôi đến nơi này. Khi đi vào phía trong, tôi cảm thấy lo lắng và sợ hãi. Không hiểu sao trong đây lại có nhiều bóng dáng áo trắng thế này ? và vì sao người ta lại nằm yên trên chiếc ghế dài mà họ cứ im như thóc đổ bồ, trong lúc người mặt áo trắng cầm cái cây khoan sắt nhỏ bỏ vào miệng tạo nên âm thanh rù rù ...rất khó nghe ? Cái khung cảnh phòng khám chữa răng này khiến tôi sợ vì … sợ như linh cảm rằng tôi sắp sửa mất một chiếc răng. Nỗi kinh hoàng đã thấm sâu trong trái tim non nớt của tôi bấy giờ.
Rồi người phụ nữ ban nãy dắt tôi đến gần một nhóm người áo trắng. Một người lớn tuổi bảo tôi ngồi lên chiếc ghế để họ khám răng. Chỉ có thế mà tôi đã run rẩy, dài mồm mếu máo rồi kêu khóc thảm thê. Không biết bao nhiều lần tôi quỳ xuống lạy từng người trong nhóm, nước mắt nước mũi tèm lem, nức nở rằng : " tha cho con !....xin tha cho con ! và hình như bất cứ ai đi ngang qua , tôi cũng quì lạy họ sát đất với câu " cứu con với ! " ... Thế rồi tôi thật sự không hiểu chuyện gì xẩy ra cho tôi sau đó, chỉ nhớ anh tôi đến đón tôi như đã hẹn. Trên đường về, anh hỏi : " Họ nhổ răng cho em rồi hả? Có đau không bé ?!" Tôi nhìn anh và cười toe toét : " em không biết nữa ! Nhưng em không có đau ! "
Ngồi phía sau trên xe gắn máy, tôi ôm chặt lưng anh thấy lòng yên tâm hơn, nhưng thắc mắc sao tiếng cười anh cứ chạy dài khắp lưng của anh, không ngớt … Ngọc Thể Dec 11, 2010
|