Rank: Advanced Member
Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC) Posts: 9,291 Points: 11,028
Thanks: 758 times Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
|
Chương Đường Dài
Con đường đến nhà nàng thật dài đăng đẳng … Suốt 4 tiếng đồng hồ – một thân, một ngựa và một mớ kẹo cao su làm bạn đồng hành với chàng. Xe chàng chạy qua những cánh đồng rộng thênh thang dường như không bao giờ dứt, làm chàng nhớ đến nàng nhiều hơn và ước thầm phải chi có nàng ngồi bên cạnh thì con đường dài này cũng không đến nỗi nào … Giọng nói rất ư là Bắc kỳ dịu ngọt của nàng qua đường dây điện thoại làm chàng đã miên man bao nhiêu buổi chiều … chàng chợt nhớ đến bài thơ Gái Bắc của Nguyễn Tất Nhiên
Em nhớ giữ tánh tình con gái bắc Nhớ điêu ngoa nhưng giã bộ ngoan hiền Nhớ thật thà nhưng thâm ý khoe khoang Nhớ duyên dáng ngây thơ mà xão quyệt
…Ừ, mà sao chàng thì chỉ thấy nàng ngoan hiền, ngây thơ, duyên dáng và rất đáng yêu …Có lẽ khi yêu thì người ta thường chỉ thấy những cái hay, cái đẹp về đối tượng của mình… Nhưng chàng tin chắc rằng mình không nhìn lầm nàng… Vả lại tình yêu đâu cần lý luận, nó có ngôn từ và lý lẽ riêng của nó… Chàng yêu nàng một cách... vội vàng, bất ngờ và không cần biết! Đối với chàng, nàng có sự thu hút mạnh mẽ như thế…
Bây giờ mái tóc điểm sương của chàng cũng đã ra đi vỉnh viễn, nhưng tình yêu của chàng dành cho nàng hiện giờ rất nồng nàn, tha thiết như cái thuở còn đôi mươi… Ngày trước, chàng đọc câu nho “Nhất nhật bất kiến hề tam thu” mà chàng hay cười và chế diễu mà bây giờ mới nhận thức và thấm thía được cái ý nghĩa của nó… Một ngày không gặp được nàng, không nghe giọng nói, không nhận được email của nàng, quả thật chàng ăn không yên, ngủ không ngon… chàng chỉ mong những ngày cuối tuần đến thật nhanh để nói chuyện với nàng được lâu hơn… chàng mong ngày lễ chóng đến để có thể gặp nàng, được nhìn ánh mắt trìu mến và nụ cười duyên dáng đã làm chàng mất ngủ biết bao đêm …
————————————***************————————————–
Chương – Chờ Đợi
Trời mùa Đông, gió lộng réo rít ngoài đường, nàng nhìn đồng hồ đeo tay, bây giờ đã gần 4 giờ chiều. Nàng nhìn ra ngoài cửa sổ ngóng đợi, lòng nôn nao như ngồi trên đu dây. Một phút sau nàng lại chạy vào phòng ngủ nhìn đồng hồ báo thức. Lúc này nàng cảm thấy rất lo lắng nên bước nhanh vào bếp để xem đồng hồ microwave có phải đã là 4 giờ chiều không?
Nàng bồn chồn đi qua đi lại trong nhà và rồi lại ngắm mình trông gương thầm hài lòng, nghĩ sao hôm nay nàng đẹp hoàn hảo hơn mỗi khi, nhưng khi đeo kính cận vào, nàng chợt thấy rõ những nếp nhăn nơi mắt sao lại nhiều như những nếp nhăn trên áo quần của mình. Nàng hoảng hồn thốt lên : “ Nảy giờ chờ anh, mình nằm xem Asia, Thúy Nga làm nhăn hết quần áo … phải đi ủi lại mới được….! “ Thế là nàng vội vàng cởi hết quần áo, đem chiếc bàn là ra ủi cho thẳng nếp, may quá nàng nhìn kịp miếng giấy clearance (đại hạ giá) tòng teng… còn dính nơi cổ áo! Nàng vừa đưa tay kéo mạnh nó thì đúng lúc tiếng chuông DING DONG... réo ngoài cửa… Tiếng chuông bấm liên tục nhiều lần khiến nàng rối bời. Nàng vội vàng chạy ngắm mình trong gương một lần nữa, nàng lại tự khen ”Giời! Mình đẹp thiệt! " Khi trở lại nơi ủi áo quần, nụ cười nàng tắt vội : “ Ối Chết rồi! Quên tắt cái bàn là, nó khoét một miếng to nơi ngực áo rồi !! Thôi kệ, mình không còn thì giờ , mặc đại vậy! “
DINGDONG.. DINGDONG ..DINGDONG..
- “Em ra ngay! Anh đừng có bấm chuông nữa! Con chó em nó tưởng trộm nó cắn đó..!!"
Nàng mời chàng qua phòng khách ngồi nghỉ ngơi và dùng chút trà sâm. Ðây là lần đầu tiên nàng gặp chàng. Nàng không ngờ chàng vẫn còn phong độ quá cỡ so với Nguyễn Ngọc Ngạn, chàng vưà cao hơn và đẹp trai hơn nhiều. Giọng nói của chàng cũng rất êm diụ, không to không bé, chín chắn, rất dễ nghe! Rất ư là bắc kỳ Hoa Việt! Chàng và nàng nhìn nhau cười cười, liếc liếc rất tình tứ... Nàng hỏi han chàng lái xe một mình có mệt không, và tỏ vẻ khâm phục tính cẩn thận luôn luôn giữ tốc độ 35 mph trên xa lộ của chàng.
- Dạ mời anh xơi chút trà ạ! ... Thật là cảm động anh không ngại đường xá xa xôi, tiền xăng xối xả. mà đến đây thăm em...
- Ðâu có gì người đẹp… ngồi lái xe 4 tiếng đồng hồ thì chỉ là chuyện nhỏ thôi... Mà anh công nhận lái trên xa lộ tụi Mỹ nó thân mật ghê! Đưá nào đi ngang anh cũng quay sang giơ một ngón tay chào . Chắc nó phục tài lái xe… thơi thả của anh đó em ạ….!!!
Nàng nghĩ chàng đang đùa, nàng cười khúc khích khen chàng biết pha trò có duyên! Chàng nhìn nàng mà nghe những rung động chảy trong huyết quản.
———————–****————————-
Chương – Tìm Hiểu
Sau một bữa ăn trưa thịnh soạn ở nhà, chàng ngồi yên ngắm nàng đang đứng rửa chén trong bếp. Tay phải chàng dùng tăm xỉa hàng răng, tay trái lịch sự bụp miệng để nàng đừng trông thấy những miếng thịt tái nạm văng ra ngoài mồm của mình…
Nàng đứng rửa chén nhưng vẫn quay đầu lại tiếp chuyện với chàng. Tiếng nước xối xả, tiếng chén bát chạm vào nhau… tạo nên một tiết tấu điệu nhạc như bài hát quen thuộc của một nhà đại nhạc sĩ rất nổi tiếng nào đó…
-” Anh dùng thêm vài bánh xu xê nhé ? “
-” Oh, cám ơn em, nhưng anh chưa bao giờ ăn bánh cho dzê, em ạ … ngon lắm à? “
Nàng nghe chàng trả lời trật đường rầy, vội vàng tắt nước để chàng có thể nghe giọng Bắc của nàng rõ ràng hơn. Nàng kéo ghế ngồi đối diện với chàng..
-” Thế bây giờ anh muốn đi đâu , em chở anh đi …”
-" Tí nữa đi em, anh còn no lắm … mình ngồi đây nói chuyện tương lai được chăng …?”
Câu nói này của chàng khiến nàng thẹn thùng… ….. ” Anh ạ, em.. nghĩ….”
chàng vội cắt đứt câu nói của nàng bằng đưa ngón tay mình đặt nhẹ lên môi nàng .. ” sh… sh… em đừng suy nghĩ, lo xa ….. em ạ .. “
có lẽ chàng nói Sh .. Sh … mạnh quá, vài giọt nước miếng văng xéo lên mặt nàng khiến nàng không né kịp! Nàng xin phép đi vào phòng tắm và không quên bật TV cho chàng xem DVD Vân Sơn, trông khi đợi nàng trang điểm lại dung nhan…
————————————-*************———————————-
Chương: Không, không, không !!!
Căn nhà không bật máy sưởi, khiến chàng và nàng cảm thấy lạnh xương sống. Hai người ngồi xem TV một hồi cũng thấy chán, nàng tiến tới máy, bật nhạc sì-low để thay đổi không khí... Bản nhạc ” Tình Hờ ” làm đôi chân của chàng nhún nhịp bất chợt.. nhưng thật ra môi chàng cảm thấy ngứa ngáy hơn bao giờ như thèm được hôn nàng ngay trong phút giây này!
- ” Em ơi ! Nhảy sì-nô mùi với anh nhé? “
Nàng chợt toát mồ hôi khi bị hỏi bất ngờ như vậy
- ” Không... không… không! Lâu rồi em không nhảy dây... thì làm sao giữ nhịp được dù chỉ là điệu sì lô.. vả lại em chỉ biết nhảy twist thôi! “
- ” Dễ mà em .. tới đây anh dìu em từng bước một .. nếu vấp thì em cứ ngã vào lòng anh… “
- ” Không, không , không… em ngã, rồi anh té… ai đỡ mình...??
- ” Em! Tin anh đi … lẹ lên đi em … anh thả neo … vững lắm … mà mình đang mang dép , có đạp lên chân nhau cũng không đau đâu! “
- ” Thôi, thôi, thôi ... anh ăn bánh Xu ( soux) nhé? “
- ” Hả, em nói gì… giờ này mà đòi đánh đu ??? Lạnh lắm , anh không muốn ra công viên chơi đâu !! “
Nàng xoe tròn đôi mắt, ngớ ngẩn… nàng tiếp :
- ” Anh ạ! Trời đã tối, trăng đã lên cao .. em nghĩ anh nên ra hotel ngủ một giấc , rồi mai tính sau .. nhé?! “
Chàng bị nàng từ chối không chịu slow dance với mình, khuôn mặt chợt… chảy dài, đôi mắt kính cận to tổ bố càng lúc càng trở nên nặng nề trên khuôn mặt xế chiều của chàng…
- Em! Em hãy nhìn thẳng vào mặt anh...!!
- Thôi…
- Em! Anh van em, hãy nhìn vào mắt anh!
- Không...!
- Kìa em! Tại sao em cứng đầu đến thế! Anh muốn em nhìn thẳng vào mắt anh xem anh có bị dính ghèn hay không mà tự nhiên anh nhìn cái gì cũng mờ mờ … “ Nàng thở phào, vậy mà nàng cứ ngỡ chàng muốn mình nhìn chàng say đắm để rồi tạo cơ hội cho chàng hôn mình…
- ” Oh, xin lỗi anh … em tưởng … anh đang lên cơn … men tình… ái! …”
Hai người lại cười vui vẽ trong căn phòng đèn mờ … Ở một góc kia, hai con chó mực nằm co ro dưới sàn, chúng ngó liếc nhau lắc đầu ... tỏ vẻ loài người quả thật vô duyên! “
———————————-**********———————————
Chương – Nụ Hôn chưa Xin Phép
Chàng… không chịu nỗi nữa… bầu không khí mờ mờ, ảo ảo này hoàn hảo đến thế, mọi thứ dường như rất tự nhiên và dễ dàng để chàng đặt nụ hôn “ chưa xin phép “ lên môi nàng. Với ý nghĩ đó, Chàng mạnh dạn ngồi xích lại gần nàng và từ từ nghiêng đầu thấp xuống phía môi nàng..
…Nhưng nàng lấy tay đẩy nhẹ chàng ra với khuôn mặt trơ như đá cục…:
- ” Xin lỗi anh, chúng mình mới quen nhau chỉ được hai tháng, tuy rằng email mỗi ngày… nhưng gặp nhau thì chỉ là 1 lần. Thế thì môi … không nên… chạm... gần vậy … Bạn em đã thường dạy dỗ “nắng mưa là chuyện của giời, hôn nhau phải đợi khi nào của nhau! ” làm sao em có thể hiến dâng cho anh nụ hôn đầu… Trong khi giờ đây em rất là bâng khuâng, em chưa biết anh có phải là người em mong đợi bấy lâu nay không … hay chỉ là người tình bông đùa trên mạng lưới...??? “
Chàng ... cúi đầu … buồn bã… chân đá những cục chewing -gum khô .. hồi naỷ lỡ nhổ bừa xuống đất…
Giọng nàng an ủi:
- “Anh đừng buồn vậy…. mình chưa hôn nhau, đâu có nghĩa mình sẽ không hôn nhau … chúng ta vẫn tiếp tục gặp nhau, tìm hiểu nhau nhiều hơn, anh nhé ! “
Chàng mừng rỡ vì có chút hy vọng khi nghe nàng cho gặp nàng lần nữa..
- ” Ok, em … em nói sao anh nghe vậy … anh sẽ cố giữ môi anh trinh nguyên …. đến khi nào em cho phép anh hôn em. Từ ngày quen em, anh mới hiểu thế nào là tình yêu cao thượng… Yêu nhau không có nghĩa là phải chạm nhau! Anh thật không ngờ em nhỏ tuổỉ mà …. em có những tư tưởng đẹp hơn bao nhiêu cô con gái khác! Anh thật là yêu em quá mạng, em ơi !!! Nàng mĩm cười tủm tỉm ..
- ” Anh thấy không … nếu em không biết cứng cỏi, không biết từ chối thì bây giờ em đã bị anh dzê rồi! Thôi.. trời đã điểm sao …. Anh ráng lội bộ ra 3 sao sẹt hotel gần đây nhé. Ngày mai chúng mình gặp nhau, đi ăn, và em sẽ cho anh đến vườn Nhật xem “ hoa lùn.”
Chàng gật đầu
- “Ừ thôi anh về, kẻo mưa đêm giăng lối ..” …
Hai người bắt tay nhau … mỗi người …đôi ngã , đôi đường .. Mỗi người một ý nghĩ riêng về nhau …
Chàng: “… Hổng biết hotel có cable chiếu Thuý Nga by Night hông ..?
Nàng: “ Ngày mai con bạn sẽ phục mình sát đất khi nghe mình kể chuyện mình từ chối nụ hôn chưa xin phép của chàng ...!
Ngọc Thể - phiếm sĩ 2009
|