Welcome Guest! To enable all features please Login or Register.

Notification

Icon
Error

30 Pages«<2526272829>»
Cặn Bã Ký Ức - Bác Hai Như Sanh
LanHuynh
#521 Posted : Friday, January 25, 2008 10:38:15 AM(UTC)
LanHuynh

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 861
Points: 36


CBKU

TRẺ CON NÓI CÓ ĐÚNG?

Tục ngữ có câu: "Đi xa hỏi già, về nhà hỏi trẻ". Chúng ta thử suy nghiệm trường hợp sau đây mà bác Hai có lần được chứng kiến:

Em bé độ 3 tuổi, được ba mẹ cưng lắm! Làm cái khoen vàng 24K cho nó đeo. Bữa nọ, con nhỏ lối xóm du cho ăn mận và lột khoen của nó dấu đi.

Hay mất khoen vàng, cả nhà gạn hỏi bé. Nó ngẩn ngơ giây lâu rồi quả quyết:

_ Dì Bảy con lấy! rồi nó quây sang nói với Dì:

_ Dì lấy của con ở trong buồn đó! Dì không trả con về méc ba cho coi!"

Dì Bảy nó đã tới giờ đi học. Vừa đi vừa than:

_ "Nếu không kiếm ra được chiếc khoen chắc bữa nay tôi phải bị đòn!.

Lát trưa, nhờ mấy đứa lối xóm làm chứng nên con nhỏ ăn cắp khoen phải trả lại.

Chuyện bình thường thôi, nhưng có điều chúng ta thường hay quan niệm rằng "con nít nói là đúng sự thật " bây giờ nên XÉT LẠI!


Tonka
#522 Posted : Friday, January 25, 2008 12:39:43 PM(UTC)
Tonka

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,643
Points: 1,524

Thanks: 95 times
Was thanked: 201 time(s) in 189 post(s)
quote:
Gởi bởi LanHuynh
, nhưng có điều chúng ta thường hay quan niệm rằng "con nít nói là đúng sự thật " bây giờ nên XÉT LẠI!


Những gì chúng ta nói / nghĩ / quan niệm thì chỉ có tính cách tương đối.
Chừng nào thánh phán thì mới có thể coi là tuyệt đối ... Chắc vậy Big Smile
LanHuynh
#523 Posted : Saturday, January 26, 2008 5:07:07 PM(UTC)
LanHuynh

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 861
Points: 36

CBKU tt

VỪA VỚI LƯƠNG TÂM

Có cháu đẩy xe bán rau cải. Một hôm gặp Bác Hai hỏi:

_Mình mua bán làm sao cho vừa lòng khách hàng được hở Bác?

Bác nói:

_ Vừa với lương tâm mình, chớ làm sao vừa với khách được. Khách hàng, cháu cho không họ cũng còn sợ bị chê khen và mất lòng như thường. Hồi trước, Bác bán củi tràm có hai cô mua mỗi người 5 tấc. Khi chất củi từ dưới đất dần lên trên vì dây dạt ra đến 7 tấc. nghĩ cây nhà lá vườn nên Bác cho luôn. Cô mua trước lấy củi xong. Bác rút dây lại cho đúng 5 tấc. Khi chất củi dây cũng giãn ra đến 6 tấc. Bác cũng kệ, cho luôn! Thế mà cô sau lại không chịu và nói: "Ít hơn cái trước!

Bác hỏi: "Cô mua mấy tấc?" "5 tấc! Cô trả lời".

"Vậy đây là 6 tấc cô còn chưa chịu là sao?
Cô ta lấy củi đi nhưng còn tức giận lắm!

Việc mua bán chỉ vừa với lương tâm mình mà thôi, khó mà vừa lòng tất cả khách hàng được.
Việt Dương Nhân
#524 Posted : Sunday, January 27, 2008 8:17:16 AM(UTC)
Việt Dương Nhân

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,837
Points: 0

quote:
Vừa với lương tâm mình, chớ làm sao vừa với khách được.

Woa ! Lâu quá không vào đây - Tối nay đọc đọc... tới câu này trúng tâm 7 quá muốn hét lên thật to.
Cảm ơn Bác Hai và LH. Chúc tất cả thân tâm an lành.
Roseheartfloating
7_vdn
LanHuynh
#525 Posted : Thursday, January 31, 2008 7:38:31 AM(UTC)
LanHuynh

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 861
Points: 36

Mời chị Bảy vào đọc tiếp CBKU

NIẾM THỬ MỘT LẦN

Có cô ở Long Xuyên, lúc xuân thời quá khổ vì tình duyên! Do đó cô có ý định không lập gia đình cho các con, để khuyên bảo nó lo tu. Vì sợ chúng sẽ phải đau khổ như cô!

Bác Hai nghe vậy nên góp ý:

_ Bổn phận làm mẹ phải gây dựng gia thất cho con cái. Còn việc khổ vui thì tự nó gánh chịu chứ đâu có cấm đoán nó như vậy được. Nhất là việc hôn nhân rất hệ trọng. Bác kề cho cô nghe:

"Hồi nhỏ tôi giữ em, tôi hay chơi đánh búng với mấy nhỏ lối xóm. Ngặt điều thằng em cứ bườn tới chụp cái đèn dầu hòai! Một tay tôi vừa xô nó, một tay tôi búng thường bị thua. Đẩy bé ra xa, búng được vài cái là nó bò tới rồi! Tức quá, tôi nghĩ ra một kế: "Tôi cầm tay nó ịn mạnh nhanh vào ống khói đèn một cái. "Nóng quá, bé sợ! Sau đó, tôi đẩy nó vô đèn, nó rụt lùi lại không dám mó đến nữa."

"Hãy để nó nếm thử một lần" Cho nó biết. (ngoại trừ ma túy, xì ke...)

Cô ấy nói:

_ Cái gì thì cho nếm thử được, chứ chuyện tình duyên chồng vợ, nếm một lần là tiêu đời rồi!

Bác nói:

_ Tiêu thì tiêu, chứ trên trường đời chẳng thể học suông bằng lý thuyết được. Không lý do gì mà không cho con cái lập gia đình. Bởi đấy là định luật thiên nhiên của tạo hóa.

Và rốt cuộc vì hoàn cảnh thúc đẩy cô cũng đành chịu gầy dựng gia thất cho các con thôi!


LanHuynh
#526 Posted : Friday, February 1, 2008 2:45:48 PM(UTC)
LanHuynh

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 861
Points: 36

CBKU tt

TU VẬY MÀ CHƯA THẤY GÌ

Có một cô rời nhà vào tu ở chùa mấy mươi năm rồi. Một hôm cô ốm nặng, nằm bệnh viện. Có chị bạn là cư sĩ thương tình đến chăm sóc giùm. Lúc cơn bệnh hoành hành, bệnh nhân đau đớn oằn oaị. Người nuôi hộ xúc cảm rơi lệ! Bệnh nhân tuy bệnh làm xàng chớ còn thấy biết.
Hôm sau khoẻ laị bệnh nhân mới hỏi:

_ Hôm qua em thấy chị khóc hả?

_ Ừ thấy em đau khổ quá mà lại cô đơn không thân quyến giúp đỡ, chị xúc động nên khóc!

_ Chị tu lâu quá mà còn dở vậy! Em nha, mỗi lần về thăm nhà, mẹ mừng lắm, làm đồ ăn đủ thứ, cố cầm em ở lại thêm vài hôm, mà em không theo ý bà đâu! Hễ em nhất định 5 ngày là 5 ngày, 7 ngày là 7 ngày không thay đổi. Lúc đi, bà đưa tiễn và đứng trông đến mút mắt. Vậy mà em quyết định đi là đi không bịn rịn gì cả! tu vậy mà không thấy gì!

Chị bạn đáp:

Ừa! Tu vậy nên chưa thấy gì!

LanHuynh
#527 Posted : Monday, February 4, 2008 12:53:17 PM(UTC)
LanHuynh

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 861
Points: 36

CBKU tt

NHƯ LÀ LẦN CUỐI


Mấy cháu hỏi Bác:

_ Mình cúng làm sao lòng được chí thành tha thiết đúng nghĩa của thời cúng?

Bác bảo:

_ Muốn được như vậy, mỗi chiều cầm nhang lên hãy nghĩ: "Đây là lần cúng cuối cùng! Biết đâu đêm nay mình sẽ chết! Sáng cũng nghĩ biết đâu ngày nay mình gặp tai nạn gì đó phải lià bỏ cõi đời!" nếu nghĩ là thời cuối thì thời cúng sẽ nghiêm trang và tha thiết. Bởi cái gì lần cuối cũng đẹp cả. Ví như ăn cơm nghĩ đây là bữa cơm cuôí cùng, bữa cơm ấy sẽ ngon tuyệt! Con người gặp nhau lần cuối sẽ đối xử với nhau rất đẹp, sẵn sàng nhường nhịn tha thứ vì từ đây không còn gặp nhau nữa.

Vá như vì lý do gì đó mình phải lìa xứ ra đi không bao giờ trở lại, lúc đó mình nhìn lần cuối từ mảnh vườn, nhà cửa con đường thậm chí đến cây cỏ, tất cả đều như có hồn, đều đẹp đẽ thân thiết biết bao nhiêu!

Với cái nhìn ấy cõi đời nầy sẽ vô cùng phong phú! Như là lần cuối khiến ta sống trong vĩnh cửu, dịu dàng thân thiết ngay phút giây hiện tại; không sống lối nửa vời, thân ở đây mà hồn lạc lõng tận đâu đâu!
LanHuynh
#528 Posted : Tuesday, February 5, 2008 10:44:17 AM(UTC)
LanHuynh

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 861
Points: 36

CBKU tt

THỞ LÀ HẠNH PHÚC

Bác có người quen đi xe đò lên thành phố. Đến Cai Lậy, xe bị sự cố đâm xuống ruộng, lật chỏng bánh lên trời. Ruộng cấy nước không sâu lắm, nhưng xe bị lún xuống bùn, hành khách lúng túng trong xe. Nhờ nhóm thợ cấy gần đó uà lại tiếp cứu. Những người cứu ra sau đêù bị ngộp thở, bất tĩnh phải hô hấp nhân tạo. Riêng người bạn của bác được kéo để nằm trên bãi cỏ, chưa kịp làm hô hấp. Anh nằm một hồi, tự nhiên thở khì được một cái. Anh nói: "Nó khoẻ lạ thường, chưa từng có! Tôi nằm yên thật lâu để thở cho đã. Từ nhỏ đến mình thở hoài mà không thấy nó quý va sung sướng như vậy. Nay mới cảm nhận được" "Thở là hạnh phúc" rồi.

Cũng như chuyện:

Sư Lương khoan (Thiền sư Nhật Bản! có một hôm đang trên đường về liều cuả mình. Ông móc trong đải ra một cồng tiền rồi ném xuống đất, rồi cuối lượm. Lập đi lập lại cử chỉ ấy mấy lần, rồi ông lẩm bẩm " Mấy đưá trẻ bảo lượm được tiền sướng lắm!" Thế mà có khoái gì đâu?" Vừa nói ông tiếp tục ném tiền. Lần nầy ném hơi mạnh, đồng tiền trúng đá văng đâu mất. Ông vừa kiếm vừa nói: "Chà thế nầy thì bực thật!" Tìm hồi lâu, may sao gặp được, ông mừng rỡ xác nhận: "Lượm được tiền khoái thật!":

Thông thường cái gì hiện hữu quá, đầy đủ quá, chúng ta xem thường nó, đến khi bị mất mát đi, ta mới thấy quý giá và hối tiếc thì đã muộn màng!

Giả như, không may ta gặp rủi ro tổn thương tật quyền, bấy giờ ta mới ước ao sao mình đặng lành lặn như xưa thì hạnh phúc biết bao!

Thế mà hiện taị mấy ai cảm thấy hạnh phúc vì mình đang lành mạnh.


LanHuynh
#529 Posted : Wednesday, February 6, 2008 2:37:23 PM(UTC)
LanHuynh

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 861
Points: 36

CBKU tt

NHƯ MỘT NGỌN ROI

Thọ tài như thọ tiễn". Vì thọ nhơn tài ắt phải cứu nhơn tai, mà biết mình có kham nỗi không?

Người xưa rất dè dặt trong việc thọ nhận tài vật của người khác tặng mình. Vì thông thường mỗi tặng phẫm đều có ngầm đặt điều kiện.

Người tu hành chơn thật hiền lành cũng được đồng đạo gúp đỡ về vật chất. Tuy không đòi hỏi sự thù đáp nhưng cũng ngầm khuyến khích tiếng tu. Thế nên Bác ví tặng phẫm ấy như một ngọn roi, bắt buộc con ngưạ phóng tới:

Bác không nghĩ tặng phẫm là một diễm phúc, hãnh diện, mà xem như động cơ thúc đẩy mình vươn lên, thế nào cho xứng đáng với niềm tin yêu của người tặng.

Bác thường trình bày quan niệm và từ chối các quà biếu của em, cháu.

Có lần một cháu mang giùm mấy mét vải của người quen gởi tặng Bác. Bác không nhận nó nàì nỉ mãi:

_ Lỡ rồi, mang trả tới trả lui mất công quá à người tặng cũng buồn nữa. Thôi Bác rán nhận thêm một roi nữa đi!

Nghe nó nóí có duyên bác nhận thêm một roi nữa! Mãi đến nay đã hai năm rồi cũng chưa có dịp cần dùng đến vải ấy.


LanHuynh
#530 Posted : Sunday, February 10, 2008 2:23:46 PM(UTC)
LanHuynh

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 861
Points: 36

CBKU tt

CHỚ LẦM NHÂN QUẢ

Kinh Sám Hối Cao Đài có đoạn nói về nhân quả trớ trêu:

" Người làm phải có khi mắc nạn,
Kẻ lăng loàn đặng mạng giàu sang".
Trước cảnh trái ngang ấy khiến người hoài nghi luật nhân quả, Kinh văn giải thích:

"Ấy là nợ trước còn mang
Duyên kia cưa dứt còn đang hưởng đền".


Đúng như thế:

"Nghiệp chưa sạch đành câu khổ báo,
Nợ xong rồi ai bảo trả thêm?"

Tìm hiểu chính xác về lý Nhân quả ba đời cùng sự liên quan chằng chịt lẫn nhau giữa những nhân và quả ồ ạt đến cho mình để có đủ niềm tin sáng suốt gây dựng mùa vụ tới tốt đẹp hơn.

Câu chuyện CHỚ LẤY NHÂN NẦY ĐẮP QUA QUẢ KIA cùng noí lên ý nghĩa trên!

Có đứa cháu hỏi:

_ Thưa bác, con thấy nhiều người tu chín chắn, công phu dày dặn sao hay gặp nhiều bệnh tật quá khổ. Ông chú con tu hiền tha thiết lắm mà bây giờ ông bị tai biến mạch máu, liệt nửa người! Sao lạ vậy Bác?"

Bác đáp:

_ Đừng lấy nhân này đắp qua quả kia lộn xộn, không đúng! Dụ như, ông nông dân A năm rồi làm ruộng nhiều, luá dư cả ngàn giạ. Năm nay ông nghỉ làm, lo ăn nhậu trác táng. Thế mà cuối năm ông còn dư được vài trăm giạ. Không thể bảo rằng ông A nhờ ăn chơi phung phí nên có luá dư.

Còn ông B năm rồi không canh tác gì hết. Năm nay túng thiếu nên rán lo mướn ruộng thêm, tận lực cày cấy. Thế mà cuối năm ông phải vay lúa để ăn, vì muà thu hoạch chưa đến! Ta không thể bảo tại ông B quá lo làm ruộng nên mới nghèo khó như vậy

"Hãy xét câu nhân quả ba đời"

Người xưa có bảo:

"Muốn biết cái nhân đời trước nên xem sự thọ quả hiện tại".

Muốn biết cái quả đời sau nên xem tạo nhân hiện tại".

Cổ tích Phật giáo có câu chuyện:

Một thanh niên đến xin với vua Ba Tư Nặc để anh ta lãnh làm thịt dê cho trong Hoàng Cung dùng. Ở Ấn Độ, nghề làm hàng thịt còn hạ tiện hơn giai cấp Nô lệ nữa. Vua hỏi:

_ Nhà ngươi không có nghề gì khác để sinh sống sao, laị xin làm nghề ấy?

Anh ta đáp:

_ Tâu Bệ Hạ! Tôi nhớ lại tiền kiếp tôi, làm hàng dê nên anh lên cõi Trời được hưởng phước rất lâu. Mãn phước đầu thai xuống thế, tôi cũng làm hàng dê, và sau khi thác laị sanh lên cõi trời cao hơn và hưởng phước gấp đôi. Cứ như thế đã 6 lần lên xuống cõi trời và phước báo cũng tăng thêm mãi. Thế nên kiếp nầy tôi quyết theo nghiệp cũ để được sanh Thiên.

Vua nghe trái lý! Mà chả lẽ tên dân hèn mọn lại dám dối vua? Vua đem chuyện trên hỏi Phật.

Phật bảo:

_ Tên hàng dê ấy không dối đâu, nó nhớ tiền kiếp thật. Duy có điều nó không rõ nhân duyên nào được sanh thiên: Nguyên kiếp trước tiên nhờ có lòng thành kính cúng dường lễ bái một vị La Hán nên được phước báo sáu lần trở lại cõi trời (Lục phản sanh Thiên) vô cùng vui sướng. Đến kiếp thứ bảy nầy nó phải đoạ điạ ngục để đền trả sát nghiệp của nó.


LanHuynh
#531 Posted : Monday, March 17, 2008 3:02:05 PM(UTC)
LanHuynh

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 861
Points: 36

CBKU tt

MẮC NIỆM PHẬT

Có cháu gái thích gần gũi quí vị tu sĩ lắm! Bởi mấy dì nó cũng là tu sĩ. Một hôm, mấy cô định vô hất niêm Phật. Trong nhóm có một cô ngã bệnh. Mấy cô kia bảo nó:

_Cô A bệnh cháu rãnh nuôi giùm, còn mấy cô đây "mắc niệm Phật!"

Nghe câu nói không ổn, nó đem chuyện kể với Bác:

_ Con rất sẵn sàng giúp đỡ mấy dì, mà sao con nghe câu "mắc niệm Phật" hơi là lạ! con thắc mắc mãi?

Bác đáp:

_ Đó là nghịch lý khiến con phải thắc mắc. Nhưng trong thâm tâm chắc con nghĩ người biết niệm Phật lẽ ra gánh vác việc nghĩa ân đó. Chứ không phải "mắc niệm Phật" nên không nuôi bạn mình đang lâm bệnh. Con lấy làm lạ là thế. Có điều con không lý giải được!
LanHuynh
#532 Posted : Wednesday, March 19, 2008 4:02:19 PM(UTC)
LanHuynh

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 861
Points: 36

CBKU tt

SAU KHÔNG NHỚ Ở NHÀ TRƯỚC


......."Buồn vui thường đắp đổi,
Trải bao lần đầy vơi,
Biết phải cười hay khóc,
Tan hiệp giữa dòng đời.' (Như Sanh)

Trời còn có ngày đêm, sáng tôí nắng mưa, nóng lạnh đổi thay.

Biển trần luôn biến động. Những đợt sóng thăng trầm vui khổ nhục vinh dồn dập đến rồi đi, để lại trong lòng người dấu ấn khó quên.

Nhưng chúng ta, có kẻ nhớ lại những viêc không may thì mừng cho mình đã thoát qua cơn bỉ cực. Nhớ đến việc may mắn tốt lành thì vui, vì định mệnh vẫn còn ưu đải một phần nào cho thân phận và gắng vun bồi thêm nồng độ nghĩa tình. Kẻ ấy thường đến với hoa hồng!

Có kẻ nhớ lại nhũng việc lầm than số phậm hẫm hiu; nhớ đến cái may để nuối tiếc âu sầu. Vì ngày vui qua mất như tên bay không trở laị. Kẻ ấy thường đến với bụi gai!

Có câu tư tưởng: "Người ta thường chỉ cười được vài giờ, mà có thể khóc suốt mấy ngày liền. Vì ta phải nhờ kẻ khác chọc mình cười, còn chính mình chọc cho mình khóc!"

Câu chuyện " SAO KHÔNG NHỚ Ở NHÀ TRƯỚC" cho ta biết, mình là đạo diễn vở tuồng đời của mình và có đủ thẩm quyền thay trắng đổi đen!

Câu chuyện như sau:

Một cô nọ có chồng và đã ra riêng. Mỗi lần nhà cha mẹ chồng có đám giỗ, cô đều mua đồ đạc đem về sớm ít hôm để tiếp lo cúng giỗ. Năm đó vì bận việc nên đến ngày chánh giỗ cô mới về tới.

Vừa bước vào nhà trước, cô bác xúm lại mừng rỡ hỏi han tỏ ý lo cho gia đình cô, chẳng biết có vấn đề gì mà không thấy về v.v...Trước sự niềm nở ân cần của các cô bác làm cho cô rất cảm động.

Đến khi cô vô tới nhà sau, nghe dưới bếp xầm xì:

" Có mợ thì chợ cũng đông,
Không mợ chợ có bỏ không bao giờ"

Nào là: "May quá! tưởng năm nay chả có gì để cúng cho ra vẻ " v.v...

Nghe những lời chăm chích của chị em chồng và bạn dâu, cô buồn vô hạn. Chuyện qua rồi mà mỗi lần nhớ lại lòng vẫn xót xa!

Người chị bạn của ấy gặp Bác nói:

_ "Con trông gặp Bác nhờ Bác khuyên giúp cho cô ấy bớt buồn mà chưa có dịp."

Bác nói nhắn:

_ Sao không nhớ chuyện cô bác niềm nở ở nhà trước cho nó vui, để nhớ những câu châm chích ở nhà sau làm chi cho thêm sầu hận! *


LanHuynh
#533 Posted : Thursday, March 20, 2008 3:27:02 PM(UTC)
LanHuynh

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 861
Points: 36

CBKU tt

CHỈ NỘI BỐN CUỐN

Một ông lão đến chùa Từ Quang thấy mấy cháu đang xem sách nói về Đạo Phật. Ông cầm một quyển lên xem. Bác Hai thấy vậy nói:

Sách nầy người ta ấn tống. Ông muốn xem lấy một quyển để xem!

Ông ta đáp lại một cách khẳng định:

Tôi chỉ coi nội 4 cuốn Sám Giảng của Đức Thầy là đủ rồi, còn ai hơn Thầy nữa mà tìm xem!

Bác nói:

_ Đâu đợi tới 4 cuốn. Trong Sám Giảng của Đức Thầy mình trích một đoạn hay vài câu nào đó, rồi ráng hành đúng theo cũng quá đủ rồi!

Ông ấy mừng rỡ tưởng gặp đồng minh. Kỳ thật Bác Hai phản bác lại ý kiến quá bảo thủ của ông ta đấy!

Đức Thầy nếu chưa vắng mặt, hẳn Ngài còn trước tác thêm nhiều. Và xưa đức Phật cả 49 năm trường thuyết pháp trong khi hành giả chỉ cần hành theo bài kệ 4 câu (tứ cú kệ) cũng đủ!

Thượng căn chỉ độ một dòng,
Hạ căn độ phải mấy chồng kệ kinh" (TS)

Chúng mình chắc thuộc loại đại hạ hạ!!!


LanHuynh
#534 Posted : Friday, March 21, 2008 4:11:35 PM(UTC)
LanHuynh

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 861
Points: 36

cbku tt

TÌNH YÊU

Có một cháu hỏi Bác:

_ "Con thấy đời sống của mấy bác thong dong tự tại, khỏi bị gia đình đùm đeo con thích quá! Nhưng chắc con không theo nỗỉ. Tu được ngày nào hay ngày nấy! Làm sao dứt được tình yêu hả bác?

Bác đáp:

_ Tu, không có nghĩa là sống độc thân. Với lại tình yêu là lẽ sống. Sống không có tình yêu như cây khô hết nhựa. Tình yêu không phải là xấu đâu. Có điều nếu nó chỉ quẩn quanh trong khung sườn vị ngã, ích kỷ nhỏ nhen thì phải bị đảo điên phiền não.

"Tình trường đầy dẫy thi hài". (SG)

Ngược laị nếu nó vươn lên vùng trời cao rộng bao la người ta sẽ trở nên vĩ đại với nó"

"Tình yêu chan chứa trên hoàn vũ". (SG)

Nó không nhằm vào một đối tượng riêng rẻ nào:

"Yêu khắp muôn loài, lẫn chúng sinh" (SG).

Đời được chia làm hai nửa. Một nửa al2 băng giá: nửa kia là ngọn lửa hồng, mà chính tình yêu là ngọn lửa ấy" (KhaliL)

Không thể diệt tình yêu được, phải nới rộng cho nó thành đức Bác Ái Từ Bi.

Thế nên muốn khỏi yêu một người đẹp, ta phải yêu cả muôn loài vạn vật. Do đó chúng ta:


"Không thể yêu riêng khách má hồng" (SG
)

Đến đây chúng ta thương được những kẻ khó thương, làm được việc khó làm và bỏ được điều khó bỏ.

Bác Hai vừa giải bày một sự việc quá với tầm vóc của mình, các cháu thông cảm cho nhé!


LanHuynh
#535 Posted : Tuesday, March 25, 2008 3:02:24 PM(UTC)
LanHuynh

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 861
Points: 36

cbku tt

LẶNG TÂM

Một cháu hỏi:

_ Sám Giảng có câu:

"Tu với tỉnh biết làm chẳng khó
Nếu lặng tâm tỏ ngộ Đạo Mầu."

Làm sao cho được lặng tâm hở Bác?

_ Trong Giảng Kinh Tổ Thầy có chỉ dạy, chaú xem kỹ, suy gẫm tận tường rồi tu theo!

_ Chaú muốn nhờ Bác có kinh nghiệm trong việc hành đạo, chỉ giùm cháu tu theo mau hơn!

_ Giải thì được rồi. Nhưng giải xong. Cháu hỏi "Bác Hai được lặng tâm chưa?" thì kẹt cho Bác lắm!

_ Dạ cháu không hỏi như vậy đâu; Bác cứ giải bày cho cháu đi!

_ Dù cháu không hỏi Bác có lặng tâm tỏ ngộ chưa đi nữa: Bác cũng phải tự thẹn mình chưa ra gì mà còn dạy đời chứ!

"Phận mình nếu liệu chưa xong,
Cũng nên ngượng miệng chớ hòng dạy ai" (TS)
LanHuynh
#536 Posted : Thursday, March 27, 2008 3:26:23 AM(UTC)
LanHuynh

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 861
Points: 36

cbku tt

MÒ ĐỒNG HỒ

Chuyện "MÒ ĐỒNG HỒ" là chuyện thật, rất ngộ nghĩnh. Cũng là lời sám hối chân thành của một vị tu sĩ hàm ý cảnh giác cao!

Câu chuyện như sau:

Có một ông ở Mỹ Tho, nhà khá giả mà rất hâm mộ tu hành. Sau một thời gian suy nghĩ, ông hạ quyết tâm, giao hết sự nghiệp cho vợ con đảm trách. Ông đem theo ít tiền lên núi Sam Châu Đốc cất cốc ở tu. Ở đây, lâu lâu ông kiếm thuốc nam đem xuống chợ đổi gạo, muối, tương chao... độ nhựt. Đời sống ông thật an nhàn.

Thời gian lặng lẽ trôi qua, âm thầm mang lại một sự....thử thách. Chòi lá của ông bắt đầu hư dột. Lúc trời đổ mưa không còn chỗ nào khô ráo để ngồi niệm Phật cho yên! Ông ngắm nghiá ước tính phải có độ 200$ lợp sửa chòi lại thì hay biết mấy! Nghề lấy thuốc nam bán làm gì có dư được đến 200$.

Một sáng nọ ông thả bộ xuống bến chân núi với hy vọng coi có ai thuê làm công gì thì là kiếm tiền. Tới nơi thấy mấy anh phu gánh đá ngồi chòm nhom bên bờ sông. Ông hỏi:

_ Sau anh em không gánh đá mà ngồi đây, mình mẩy ướt mem vậy?

_ Mò đồng hồ ông ơi! chủ ghe đá làm rớt cái đồng hồ vàng, ai mò được ông chủ trả 200$ Chúng tôi mò từ sáng đến giờ vẫn chưa được!

Nghe noí mướn 200$ đúng vào nhu cầu cần thiết của mình, ông nghĩ chắc trên trước hộ độ! Bèn hỏi:

_ Anh em mò nữa thôi? Thôi thì để tôi mò thử coi nhé!

_ Ừa! Tuị tui lạnh quá rồi, lại mất hết buổi làm nữa! Ông có mò thì mò đi!

Ông ta bảo chủ ghe chỉ rõ chỗ rớt đồng hồ. Rồi cặm sào ngay đó làm dấu để lặn. Rất hên! Ông mới lặn vài hơi đã bắt gặp đồng hồ. Liền khi ấy còn đang ở dưới đáy sông ông chợt nghĩ "Cái đồng hồ vàng cho có 200$, rẽ quá! mình phải kèo thêm mới được". Thế rồi ông dấu đồng hồ dưới gốc sào rồi trồi lên phân bua ngã giá:

Ông chủ ơi! Người ta lặn hồi sớm giờ không được. Tôi nghèo quá nên rán lặng, nếu mò được ông cho thêm đi!

_ Ừ! Nếu mò được tôi cho thêm 400$ đó!

Mừng quá không lẽ lấy lên liền, ông làm bộ lặn xuống, trồi lên mấy lần "câu giờ hồi lâu" mới đem đồng hò lên giao cho chủ.

Lấy tiền xong, tản bộ về chòi, lòng thấy hổ thẹn. Ông tự trách: "Mình đã bỏ sự nghiệp đi tu, bây giờ chỉ hơi thắt ngặt một chút, gặp cơ thuận tiện lại khởi tâm quấy. Nếu muốn 400$ thì đòi trước đi. Để khi mò được rồi còn làm bộ cắt giá thêm!

"Bao năm qua tu cái gì đâu!"

Ông đạo mò đồng hồ tự hỏi và thố lộ với anh em đồng tu như là mộ cách sám hối vậy. Chứ điều ông ta nghĩ thằm trong bụng, laị đang lặn dưới nước, có trời mà biết!

Chuyện trên cho ta thấy việc chánh tà chỉ cách nhau có một đường tơ!

Đức Phật thường khuyến cáo:

"Các ngươi chớ tin tâm mình khi chưa chứng quả A La Hán"


LanHuynh
#537 Posted : Monday, March 31, 2008 3:27:07 PM(UTC)
LanHuynh

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 861
Points: 36


cbku tt

NGƯỜI XƯA CÒN SÓT

Anh Sáu bạn Bác, đang dự khá học đạo ở chùa Tây an. Vừa học được ba tuàn lễ, kế hay tin Ba đau nhiều, anh đến xin với Ban Hoằng Pháp cho anh nghĩ học về lo nuôi cha. Ông Giám Đốc khoá học khuyên:

_ Anh yên tâm học đi! Để tôi noí với anh em trong khoá quyên góp ít tiền gởi về lo cho Bác!

Anh Sáu đáp:

Cha tôi đau, Mẹ thì già , em còn nhỏ, tôi phải về tiếp. Về nhà chẵng những còn lo săn sóc cha mà còn phải đi làm thuê, kiếm tiền lo thuốc than cho cha nữa, thưa ông, tình cảnh tôi kẹt lắm! giả như học khoá nầy mà thành Phật đi nữa, tôi cũng nguyện xin đình lại khoá sau. Chứ hiện giờ không thể không về tiếp cha mẹ được!

Ông Giám Đốc có vẽ buồn mến tiếc và cũng rất khen ngợi lòng hiếu thảo của anh.

Ông nói:

_ Người xưa còn sót lại đó!


PC
#538 Posted : Monday, March 31, 2008 6:40:22 PM(UTC)
PC

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 5,668
Points: 25
Woman

Was thanked: 4 time(s) in 4 post(s)
quote:
Gởi bởi LanHuynh

cbku tt

MÒ ĐỒNG HỒ





Nói tới chuyện này thì lại nhớ một chuyện ở Anh. Nguyên bà Nữ hoàng Elizabeth đệ nhị có được tặng một chiếc đồng hồ nạm kim cương của một hãng bên Thụy Sĩ. Quý vị cũng biết là Thụy Sĩ nổi tiếng về đồng hồ. Chiếc đồng hồ này làm thủ công và chỉ có một chiếc duy nhất mà thôi, nghe đâu trị giá tới hàng triệu (đô hay pound?). Vậy mà lơ đểnh làm sao, bà Nữ hoàng đứng trên tàu ở sông Thames và tháo nó ra và lụp chụp làm sao mà làm rớt xuống nước. Cả một đội (không biết bao nhiêu người) lính hải quân Hoàng gia bèn lặn xuống tìm. Vậy mà không sao tìm được. Vậy là bà đành mất của quý đó. Câu chuyện này cho ta một bài học như sau: không bao giờ nên tháo mấy món nữ trang nếu đang đứng ở những nơi như cầu, thuyền, ghe, đi ngang qua ống cống, đứng trong thang máy (vì nó rơi xuống kẽ hở cầu thang), đứng ở ngay cái sink phòng toilet, hay đang ngồi ở toilet v...v..

PC
#539 Posted : Tuesday, April 1, 2008 4:29:51 PM(UTC)
PC

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 5,668
Points: 25
Woman

Was thanked: 4 time(s) in 4 post(s)
quote:
Gởi bởi LanHuynh
Cha tôi đau, Mẹ thì già , em còn nhỏ, tôi phải về tiếp. Về nhà chẵng những còn lo săn sóc cha mà còn phải đi làm thuê, kiếm tiền lo thuốc than cho cha nữa, thưa ông, tình cảnh tôi kẹt lắm! giả như học khoá nầy mà thành Phật đi nữa, tôi cũng nguyện xin đình lại khoá sau. Chứ hiện giờ không thể không về tiếp cha mẹ được!


tôi nhớ có quen biết với ông này, quen với ổng cách đây một.... triệu kiếp, lúc đó cũng đi tu học chung!

Tongue
Tonka
#540 Posted : Tuesday, May 26, 2009 3:30:50 AM(UTC)
Tonka

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,643
Points: 1,524

Thanks: 95 times
Was thanked: 201 time(s) in 189 post(s)
Chị Lan ơiiiiii Wink
Users browsing this topic
Guest (41)
30 Pages«<2526272829>»
Forum Jump  
You cannot post new topics in this forum.
You cannot reply to topics in this forum.
You cannot delete your posts in this forum.
You cannot edit your posts in this forum.
You cannot create polls in this forum.
You cannot vote in polls in this forum.