CBKU tt
CHƠI ĐẸP
Có ông chức sắc, hiền lành và có hiếu lăm. Nhưng ông không chịu thờ cúng, lễ lạy ông bà, cha mẹ vì nghĩ làm vậy là vô ích và mê tín.
Một hôm ông đến thăm chơi, sẵn dịp Bác Hai mời ông ở lại dự lễ cúng cơm cho bà má Bác. Đến giờ dọn cúng, ông ra ngòai hiên ngồi chờ. Đám giỗ đơn sơ, độ mươi người khách.
Cúng xong, Bác nói một câu chuyện mà mục đích là muốn nói cho ông ấy nghe:
_Hồi nãy, tôi đứng hầu nhang cho anh em cúng, tôi sực nhớ một câu chuyện ngồ ngộ: Tôi có đứa em gái một cha khác mẹ, hiện ở Mỹ; nó có cô bạn gái người Mỹ. Năm rồi về Việt Nam thăm quê, cô bạn Mỹ đó gởi nó 20 đô la và bảo:
"Về Việt Nam, mày coi bà má thích cái gì, mua tặng bả giùm tao, Mầy nói tao cám ơn bả, vì bả sanh mày ra, nuôi mày lớn, bây giờ mày chơi đẹp với tao"
Cô Mỹ nầy thật ra chưa biết bà má của em tôi ra sao cả: tuy nhiên việc làm đó là thể hiện tấm lòng tốt của người "ăn trái nhớ kẻ trồng cây" vậy.
Hôm nay anh em tới đây dự lễ giỗ má tôi. Thật ra không ai biết bà ra sao cả, vì bà mất hơn năm mươi năm rồi. Anh em đến đây cúng bà, chẳng qua là tình người với nhau mà thôi. Cúng xong mình hưởng, chứ người quá cố có ăn uống gì!
Sáng hôm sau, anh em ngồi lại ăn bánh, uống trà. Ông ấy nói:
_ Hôm qua, anh Hai nói vắn tắt, vậy chớ sâu lắm à! Nói chút vậy chớ thấm đó.
Nay thì ông ấy chịu dâng hương cúng ông bà rồi.