Rank: Advanced Member
Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC) Posts: 861 Points: 36
|
quote: Gởi bởi LanHuynh
CBKU tt
TRỜI SANH KHÔNG CÓ GÌ DƯ
Một hôm, Bác Hai nói chuyện với Bác Sáu, bạn thân của Bác:
_ Trời sanh không có gì dư! Anh Sáu! Cả tánh xấu, anh cũng khỏi bỏ nữa, miễn anh xài đúng chỗ thì tánh xấu cũng tốt.
Bác Sáu rất sáng ý, nhận ngay:
_ Đúng rồi! Hồi hôm tôi xem ti vi chuyện "Bên cầu dệt lụa" tức "Trần minh khố chuối". Lúc trần Minh đậu trạng, vua muốn gả công chúa cho, nên bảo một thượng quan điều tra lý lịch Trần Minh. Vị thượng quan kêu hai người thí sinh đồng hương với Trần minh để điều tra gián tiếp, hai người nầy thi rớt và rất ghét Trần Minh, nghe quan hỏi về Trần Minh, chúng nó liền bêu xấu:
_ Bẫm thượng quan! Thằng Trần Minh xấu lắm! Xài không được đâu! Nó nói láo dữ lắm, mẹ nó mà nó còn dám nói láo nữa!
_ Nó nói láo làm sao với mẹ?
_ Bẫm! Con biết rõ, bữa đó nó chưa ăn cơm. Nó xin được một bát cơm đem về cho mẹ, mẹ nó hỏi:
_ Con ăn cơm chưa? vậy mà nó dám nói "ăn rồi" đó thượng quan!
Thuật đến đây Bác Sáu cười nói:
_ Tôi thích tác giả đặt đoạn đó lắm!
Bác Hai tiếp lời:
_ Nói láo là phạm một trọng giới trong nhà Phật, là một tính xấu ngòai xã hội nhưng Trần Minh không xấu, không phạm giới. Trái lại ai cũng kính nể, thán phục lời nói dối đó.
Thế nên không tính nào xấu hay tốt cả.
Dùng đúng chỗ thì tính xấu cũng tốt, ngược lại, xài không đúng chỗ, tính tốt cũng thành xấu!
Như đức "khoan dung" là đức tánh tốt tuyệt vời, nhưng khoan ra (thứ người) mới quý; còn khoan vô( thứ mình) thì tệ hại vô cùng!
"Thứ người nghĩa nọ rộng lan, Thứ mình tội lỗi ngày càng thêm cao"(TS)
Còn cái tánh "vạch lá tìm sâu" moi móc xét nét lỗi lầm của thiên hạ, là tính rất xấu, tính tiểu nhơn. Nhưng ngược lại, moi móc xét nét lỗi lầm của chính mình là quân tử.
|