Giòng đời cứ trôi đi, như viên đá cuội, tôi vẫn mãi lăn tròn theo giòng thác thời gian, tất cả đến rồi đi, những dấu hằn sâu thăm thẳm, bước chân qua đi không còn dấu tích, nhưng trong tâm tư, từ đâu đấy, tận đáy lòng vẫn còn lồng lộng tiếng vang, âm thanh, hình ảnh, những niềm vui nổi buồn, tưởng chừng như đã quên, nhưng vẫn còn âm ỷ tận cùng ký ức không hề phai, mặc dầu có những điều hình như đã quên từ lâu. Nhưng bất chợt ẩn, hiện, khúc phim quay, những khúc quanh co của cuộc đời, trôi nổi truân chuyên, trầm bõng, nó là những đợt sóng thần cuồn cuộn gào thét mãnh liệt, nói lên đời sao mà nghiệt ngả. Vết xe lăn hằn sâu trên đường, lại vết kia nối tiếp, cứ như thế vẫn tiếp viễn.
Nhìn vũ trụ trên cao, ngân hà tinh tú, ta thấy mình thấp bé, thật bé nhỏ vô cùng. tự dặt câu hỏi TA MUỐN GÌ ĐÂY? Hạnh phúc trong đời người...ư....? Nhìn quanh chẵng ai có được, vì mang thân người là KHỔ.