Mới Tết đó giờ thì đến tháng 3 rồi, thời gian đối với tôi như vô nghĩa, hầu như tôi không còn quan tâm đến nó nữa, vì ngày nào cũng như ngày nào! cũng đều đặng như vậy, ngày nầy trôi đi, ngày khác lại đến , không nắng thì cũng lại trời mưa, không nóng thi cũng lạnh. Tâm mình cũng lại thế, mình cũng thấy nó lúc buồn lúc vui, nó như khỉ trèo cây, chuyền hết cây nầy đến cây khác. thật là khó trị, nhìn ngắm nó chán chê rồi thì nó lại, yên được một chút.
Bên ngoài cũng thế! hàng ngày mình chạm mặt với bao là người, quen cũng có, lạ cũng có, mỗi người mỗi ý, không ai giống ai! nói chạm cái thử một chút thì xem phản hồi liền, nhưng không sao, chữ NHẪN học được, thì việc khó gì cũng qua, nhưng cái khó nhất là đối mặtt với những người thân trong gia đình mình, khó hơn nữa là các con của mình, trong thời nầy giữa hai thế hệ thật không dễ để hoà hợp và cảm thông với nhau, mình nói một đường nó hiểu một nẽo, thành ra im lặng là vàng, phòng ai nấy ở.
Giàu, nghèo, sang hèn ai cũng có nỗi lo, khổ tâm riêng không ít, thì nhiều, ngẫm lại lời của Phật dạy quá hay và chính là chân lý. sanh, lão, bệnh, tử.
TỨ DIỆU ĐẾ. Bát chánh đạo.
Đem áp dụng trong đời sống chuyện gì rồi mình cũng thấy nhẹ nhàng và thảnh thơi.