Mùa hè là mùa tôi thích nhất, vì có nắng ấm, tối mình chỉ cần mặc cái áo choàng mỏng, hoặc mặc áo hở cổ, ngắn tay, thỏai mái đi xem phim, uống cà phê ban đêm với bạn bè, mà không sợ lạnh lẽo, co ro. Vào mùa hè, các con về nhà sinh họat với gia đình, sau một năm học hành miệt mài. Nhất là đi cắm trại, nấu nướng, thức ăn ngòai trời, thật sung sướng, thỏai mái, hưởng cảnh đẹp thiên nhiên của trời đất. Hoa cỏ đua nhau mà trổ. Chim chóc ca hát tưng bừng. Có những hôm trời nóng bức ban ngày, vào buổi tối gió thổi, cảm giác qua làn gió thoảng man mát, hây hây, thời tiết na ná như ở Việt nam, tôi vẫn còn nhớ mãi cảm giác nầy, gợi nhớ một thời, thật nhiều những kỷ niệm thân thương.
Hè năm nay con gái về nhà, sau một năm đầu vào đại học vất vã, lấy bảy lớp, lại còn đi làm bán thời gian nữa. Trường tuy không xa nhà cho lắm, nhưng ở nội trú, có nhiều giờ học hơn, đỡ phải đi, về, mất nhiều thời giờ và khỏi phải phập phòng, chờ đợi, lo con lái xe làm cho mình hồi hộp, trông đứng, trông ngồi. Con về tuy có bận rộn, nhưng mà lại vui, được đi chơi với con, được dịp chuyện trò, đi mua sắm, săn sóc, nấu ăn, đó là điều duy nhất được gần với các con trong lúc nầy.
Con gái tôi tính tình năng động, ít chịu ở không, nên ưa bày việc cho mẹ làm. Con nói với tôi " Mẹ dạy con how to ride a bike....! Tôi vui vẽ gật đầu liền, chuyện gì chứ việc nầy Mẹ rành lắm! Hồi nhỏ Mẹ thường đua xe đạp với mấy đứa con trai, vui lắm" Nói vậy để con có hứng thú tập xe đạp, trước đây thúc hối mãi mà vẫn không chịu, Thế rồi hai Mẹ con dắt nhau đi mua xe đạp. Lần đầu đi chọn xe, cái yên xe hơi cao tưởng là sẽ hạ xuống thấp được, nhưng nào ngờ khi về nhà, ngồi thử, nó khá cao, nhưng con gái muốn tập xe liền. Nhà ở đây, có đường dốc cao, cũng hơi khó chọn được một khúc đường bằng phẵng. Con gái có sáng kiến để xe tựa vào lề đường, cho có điểm tựa cao, để dễ chống chân, rồi còn chân kia thì đạp, không sợ bị hụt chân, vì mới tập, nên chỉ nhấp vài cái là mất thăng bằng rồi. ì ạch chạy vòng vòng nơi mấy nhà ở gần cuối đường. Một lúc sau, ì ạch mãi thấy không xong, nên cô bé bảo " Mẹ thử đi ". Đây rồi thử thách lại bắt đầu, những hơn mấy mươi năm không dùng xe đạp, nên cũng không biết mình có đạp nỗi không nữa! Chiều cao con gái cở bằng mình, nên chiếc xe đạp so ra cũng hơi cao thiệt, trong bụng nghĩ, dễ quá mà mình đã từng đua xe trước kia, ngay cả chiếc xe cao hơn mình, mà cũng chạy được huống chi là... Ba cái chuyện lẻ tẻ nầy, nên đâu có ngán. Bèn nhào lên xe. Khi bắt đầu nào ngờ, bàn đạp vướng phải cái óng quần khá rộng, mãi lay hoay cố làm sao chống đở cho khỏi bị té ngã, không ngờ càng cố chống cự, thì lại càng bị té đau hơn, thế mới mất mặt bầu cua.....cơ chứ! kết quả cái cùi chỏ tay phải bị xước trầy một lằn khá đậm, rướm máu rỉ ra, nhưng tôi gắng làm mặt tỉnh bơ để con khỏi lo. Và tiếp tục trèo lên xe, đạp được vài vòng, không ngờ cũng vẫn còn được. không đến nỗi tệ. Con gái gục gặt đầu cười rồi nói " Mẹ đạp về nhà luôn đi " đường dóc cao, tôi bắt đầu ì ạch cố gắng bò lên dóc.
Chiều về điện đàm với chị bạn, nói với chị mình bị té xe, nên cô bạn liền kể lại chuyện hồi xưa, cách đây mười mấy năm, Cô kể " chị nhớ cái hồi chị về Việt Nam không? Em chở chị đến một nơi mà chị cần đến, mà chị có biết là em chưa hề biết đạp xe đạp và không hề biết chạy xe gắn máy bao giờ chưa? mà em thì lại không rành đường chi cả, đi đâu chồng em cũng chở đi, em đâu có đi đâu một mình bao giờ " Tôi ngạc nhiên hết sức trả lời: " không biết !! và liền hỏi: "Chị nói chị không biết chạy xe đạp thật sao? " Cô cười hì… hì....và nói: " Đến bây giờ em cũng chưa biết chạy xe đạp, thật mà". Mèn ơi! Ai nói thì tôi không tin, nhưng người bạn nầy, tôi biết tính Cô không đặt chuyện nói dối bao giờ. Thật tôi cũng không hiểu nổi !!! Nhưng mà lại hú hồn, sao chị gan quá vậy, rủi ro chở mình bị té ngã, hay bị tai nạn thì sao!…..Thật nghe qua mà sợ mất hồn vía, khi chị tiết lộ tin nầy. Nên lần sau, chắc là không dám để chị chở nữa. Tôi hỏi : " Chị có nguyên nhân nào đặc biệt, khiến chị làm được như vậy?" Chị trả lời: “ Lên xe em cứ chạy đại, vậy mà được, không biết tại sao? Em nghĩ phải đưa chị đi tới nơi, về đến chốn, chỉ có vậy thôi " Mèn ơi! Chuyện không tin như có thật........