Nhìn phong cảnh cũ, nay đà khác xưa.
Đầy vườn cỏ mọc, lau thưa,
Song trăng quạnh quẽ, vách mưa rã rời;
Trước sau nào thấy bóng người,
Hoa đào năm ngoái còn cười gió đông.
Xập xè, én liệng lầu không,
Cỏ lan mặt đất, rêu phong dấu giày.
Cuối tường gai gốc mọc đầy,
Đi về, này những lối này năm xưa.
Chung quanh lặng ngắt như tờ,
Nỗi niềm tâm sự bây giờ hỏi ai?
Thụy thấy đoạn này tả
cảnh. Người quan sát cảnh ở đây là Kim Trọng. Khởi đầu cho việc quan sát bắt đầu từ "nhìn phong cảnh cũ", đọc hết đoạn ở trên người đọc sẽ cảm thấy được cảnh tiêu điều, hoang vắng, quạnh quẽ... đi từ vườn rồi đến cảnh xung quanh ngôi nhà. "Song trăng quạnh quẽ, vách mưa rã rời" có thể là
ngoài song trăng quạnh quẽ,
bên vách mưa rã rời. Nếu đến đêm trăng, Kim Trọng cũng có thể thấy cỏ, rêu vậy, đâu cần phải đi ban ngày mới thấy (Kim Trọng đâu đến nỗi già mà không thấy những thứ này ban đêm
).
Nhưng cũng có thể là ban ngày vì hình như én đâu có liệng ban đêm phải không?