ĐẦU NĂM LẠI NÓI NHỮNG CHUYỆN LẨM CẨM
Cả tuần nay tôi bệnh do thời tiết, ho sụt sùi, tắt luôn cả tiếng, ngòai trời tuy vào mùa lể Giáng sinh và tết dương lịch đến, bên ngòai thì trời mưa rai rít, thời tiết lại lạnh một cách bất thường, nên tôi đành phải an dưỡng, nằm nhà chịu đựng cho qua cơn....
Có người bạn thấy tôi bệnh nên đến thăm, nhân dịp nầy, Tôi nhờ bạn chở đi chợ, xong rồi tiện lúc ghé vào bưu điện để lấy thư vì đã lâu nằm ở nhà, chợ gần đó chỉ xẹt qua vài bước là đến bưu điện nên tôi bèn men đi một mình, nhưng khi vào trong nhìn lại thì thấy bạn tôi cười cười, đi theo sau. Nhìn chồng thư và một mớ giấy báo quảng cáo, tôi đang ôm vào người cũng khá khá nhiều, thư thì chỉ độ một phần tư trong số báo, cũng có vài thư nhìn thấy là biết liền đó là thư quảng cáo. Tôi bỏ tất cả xuống bàn gần đó, để lựa ra những thư nào quan trọng, liếc nhìn sơ qua thì thấy có tới bốn, năm cái thư phải trả tiền, nào là điện thọai, điện, nước, rác và các giấy tờ từ ngân hàng gửi về hàng tháng......v....v........mãi bận loai hoai lựa báo ra để bỏ, vừa vứt xong đóng báo dầy cọm, tôi quây sang thì thấy bạn cũng đang giúp tôi lựa ra những thư không cần thiết. Bạn cầm trên tay một lá thư quảng cáo, hỏi tôi thư nầy có bỏ không? Tôi gật đầu trả lời ," tất cả thư không cần thì vất hết ở đây cho tiện" Bạn cũng đồng tình, gật đầu, đồng ý, xong rồi chúng tôi trở lại xe đi về nhà. Bận hàn huyên, tâm sự. Chuyện trò xong, bạn chia tay đi về. Trong lúc đó tôi cũng bận điện thọai của người bạn khác. mãi mê nói chuyện, tôi sực nhớ ra mấy cái thư mình đã lấy từ bưu điện về để ở đâu? Tôi bắt đầu đi tìm, tìm mãi vòng quanh nhà hòai mà vẫn không thấy đâu? Lại đi ra xe tìm, vẫn không thấy. Tôi sót ruột lại nghĩ không lẻ mình để quên trên bàn ở bưu điện, tôi liền lái xe quay trở lại B Đ, để tìm xem thư mình còn ở đó không? Nhưng đến tìm mà vẫn không thấy gì? Khi về nhà chắc chắn là mình không còn tìm được nữa, liền gọi điện thọai hỏ i" bạn có biết mấy cái thư đó ở đâu không?" Bạn bèn trả lời gọn bân và tỉnh bơ..."Đã vất hết trong thùng rác ở Bưu điện rồi" Tôi vừa hụt hẫn và ngạc nhiên vô cùng.....Chỉ biết hỏi bạn tôi rằng: "thật à........ sao lại vất đi những bức thư đó? Bạn tôi hỏi lại tôi rằng "Chớ không phải những bức thư đó toàn là thư quảng cáo hả.." mèn ơi.....Tôi nghĩ và nói thầm "có phải muốn giết người không cần gươm đao không đây!!!!!.........
Tôi bèn chạy đến B Đ một lần nữa, lần nầy không còn chần chừ gì nữa, đến ngay thùng rác moi ra các thư, thật may nó vẫn còn nằm trong ấy, mà cũng khá vất vã lắm mới lấy ra đủ vì thư đã lẫn lộn với mấy tờ giấy báo và các thư khác của người ta đã vất vào. Trong lúc đó người nhân viên B Đ cũng đã chuẫn bị ra về, khóa cửa, tắt đèn, Ông nhìn tôi với vẻ mặt ngạc nhiên vô cùng, hỏi chuyện gì đã xãy ra, vì thấy tôi đang loai hoai ở thùng rác, tôi kể cho Ông ấy nghe, Ông ấy bậc cười..... và bảo "Coi chừng còn sót tấm ngân phiếu tiền nào trong ấy". Tôi và Ông cùng bật cười ....
Suy ra có những chuyện mà mình nghĩ không ra, mà nó lại có, không tin mà thật sự đã xãy ra........... Làm một phen hết sức ngoạn mục, làm cho tôi cứ tưởng mình đang nằm mơ không đấy......nhưng mà tuyệt nhiên không hề có ý gì buòn phiền bạn tôi chi cả, tìm được thư xong tôi liền báo tin cho bạn hay, ôn lại chuyện cả hai được dịp cùng ôm bụng cười.....