Rank: Advanced Member
Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC) Posts: 9,291 Points: 11,028
Thanks: 758 times Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
|
Dòng Sông Vắng Bóng Mây Chiều Cuối Thu Bay đâu rồi bóng dáng của Mây, áng mây-chiều cuối Thu xưa ai kịp bắt trên sông mùa vồn vã sóng lao xao...!? Có phải lời thơ-nhạc lần này người muốn gởi lại cho Đời, cuộc-đời nhiều giông-tố, nhắn thêm một lần bằng giai điệu vẫn rất dịu êm, nhưng luôn xót xa pha trộn giữa diệu vợi ngôn từ và du dương cung điệu. Cung điệu của người dường như chỉ có sóng của mùa Thu kịp bắt. Bắt qua khoảng không gian lơ lửng giữa trên kia là trời Thu xanh thăm thẳm, luôn nhiều mây trắng, nhẹ giăng giăng vào những sáng bình yên không bão-gió, như hôm nào tôi còn thấy (!!), Và dưới này, nơi một góc nhỏ trần-gian, có một người ngồi ôm chiếc bóng...!! Bóng của người hay bóng của chiều mây in xuống dòng sông Nhớ? Mây cũng hẳn buồn và Gió cũng hẳn đau nếu nghe giọng hát nhẹ vơi và vời vợi trìu mến quá kia! Tôi biết nghĩ gì cho thật là đúng nhất, đúng với hồn mình còn mải miết theo nhau qua lời thơ, ý nhạc vẫn không xa!? Tôi biết nói gì cho thật là điêu linh nhất, xứng với tình của thơ-nhạc vẫn nhẹ như chưa đầy một giấc mơ, mà không hẳn quá vơi nỗi nặng lòng con chữ còn vất vả lắm qua bến bờ tháng năm...!? Tôi cũng ngồi đây ôm mùa Thu diệu vợi, không kéo nổi hồn mình ra khỏi âm thanh du dương của gió Thu hôm nay đã đủ thấm lạnh lòng người...Và nhìn mây trời đôi khi vẫn thay đổi rất nhanh trong cùng một khoảng thời gian rất ngắn của một tuần lễ đầy-vơi: Có ngày đầy mây trắng muốt, giống những dải lụa tinh tuyền vắt ngang dòng sông xanh khổng lồ, lồng lộng trên cao kia. Oh! Trời mùa Thu kỳ ảo, bức tranh tuyệt vời cho hi vọng của lòng người và sự trắng trong của tâm hồn...Như mới hôm qua tôi thấy, "Mây- Kỳ-Vọng"!! Có khi trời chiều vẫn ắp kín những ráng tím hồng như thể "Mây-Thơ" (!!) vừa cách đây vài bữa. Còn như giờ này, nhìn trời mù mịt, kín mít mây xám trắng, không có nổi một kẽ hở màu xanh, dù chỉ đủ vừa cho con mắt đi kiếm tìm chút xanh xao kỷ niệm...Để đặt tên tựa đề cho một ý nhị bài Thơ. Tôi gọi mây chiều này bằng cái tên thật nhất : "Mây-Mùa-Đơn-Lẻ"!! Tôi biết có những nỗi buồn đã làm nên tên tuổi của rất rất nhiều bài thơ, bài văn hay những bài nhạc bất hủ. Có phải chăng đó chính là sự công bình của Thượng Đế, nói theo nghĩa bóng bẩy của những kẻ mang thân kiếp lãng du, là để làm cân bằng cho nỗi khổ và niềm sung sướng, như một người bạn lớn tuổi và là một nhà thơ tôi quý mến ( Nguyễn Thụ ), thuở xưa đã từng nói với tôi : đau khổ cũng là một hạnh phúc! Phải chăng, chỉ khi biết lặng im giữa vô vàn yên ắng vây quanh ta: cảnh vật trong không gian và con người trong ý niệm hiện hữu, suy tư và nhận cảm trong ý niệm siêu nhiên...Để rồi bất chợt ta hiểu ra những con đường đến-đi của muôn sự: tưởng vậy mà không phải vậy? Hay, tưởng không vậy mà lại là vậy? Nhưng nỗi đau này phải như con sóng đại ngàn vút lên từ trái tim nhói buốt tới tận cùng của tận cùng tất tận khổ đau...Đào sâu vào nỗi nhớ, vết thương nào nhắc tên, đường chiều xưa còn đó, nghiêng bóng hình bên nhau?! Nhưng con đường không có chiều trở lại, để một người đi mãi, cho một người chờ mong, trông về kỷ niệm muôn phương, tự liệm tình mình qua những vết thương... Nhớ mắt môi người trong tha thiết nhạc tình thơ. Có bến bờ sóng đổ, có đêm dài tiễn đưa. Có tới muôn vạn lời vẫn vọng về trong trí tưởng, có thật hay không thật đã đi qua một giấc vợi mùa Thu...Mà gió vẫn còn ru những lời buồn đứt quãng. Để cung nhạc hôm này lạnh và run trên dòng khuông nghiêng ngả...nhấc, thả hồn tôi vào nhịp lỗi thời gian...Ừ, thôi đành hẹn nhau kiếp khác, nếu còn... Say thơ, thơ bắt lời buồn Say cung nốt nhỡ Để hồn ngẩn ngơ Say mùa, Thu úa giấc mơ Say năm tháng cũ Hững hờ lòng đêm...!? Và hơn ai tôi hiểu, đời người trôi đi như con lũ giữa một mùa nước dâng. Sóng một ngày có lặng. Nước một lần có trong. Hay vẫn rong rêu như màu hoang rêu phủ. Ngủ trên dòng phai phôi. Như giờ này tôi biết có Dòng Sông Vắng Bóng Mây Chiều Cuối Thu...!! Để màu Mây-Kỳ-Vọng, trong mắt đời Mây-Thơ, cũng thấy đơn côi bóng dáng người thứ nữ, in trên nền trời đang vần vũ, một nét hờn vu vơ. Như thể một lời tạ từ còn thơm, mới...Những Mây-Mùa-Đơn-Lẻ hát ru người trăm năm...!!
Paris, 28/11/2007 ThyThy_Hoàng Thy Mai Thảo
|