Rank: Advanced Member
Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC) Posts: 9,291 Points: 11,028
Thanks: 758 times Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
|
Đừng Phí Mất Khổ Đau
Ngài, Đức Chúa Trời, an ủi tôi trong mọi sự đau khổ... nhờ thế mà tôi có thể an ủi kẻ khác trong sự đau khổ nào đó họ gặp... Như vậy, hoặc tôi gặp hoạn nạn, ấy là cho bạn được an ủi và được rỗi; hoặc tôi được an ủi, ấy là cho bạn được an ủi, mà sự an ủi đó được hiện ra bởi bạn chịu cách nhịn nhục những sự đau đớn mà tôi cùng chịu (ý của một đoạn kinh-thánh mà tôi học được mới hôm Chúa nhật rồi tại nhà thờ của tôi)
Tôi bỗng hiểu: Đức Chúa Trời cho ta gặp khó khăn trong đời sống của mình, để khi gặp người khác ta có thể giúp họ vượt qua được khó khăn mà họ đang đứng trước. Và dĩ nhiên ta hiểu, sau mỗi đau khổ của mình đều có một mục đích của Đức Chúa Trời đâu đó và hiển nhiên phải là Tốt! Hóa ra không phải nhờ cái mạnh của ta giúp được người khác qua được nỗi đau tinh thần (?) mà bởi chính cái yếu đuối nơi ta mới có thể làm được việc đó.
Phải, nếu không từng đi qua khổ đau ta không thể hiểu khổ đau thực sự nó ra làm sao? Như nếu ta không nghe được con tim mình đập những nhịp đổ hồi, cắt quãng... thì làm sao ta có khả năng nghe được nhịp đó nơi con tim người khác đang đổ hồi, cắt quãng? Như nếu ta không cảm nhận được nơi tâm hồn mình cái mỏng manh yếu đuối của cõi tâm-linh... thì làm sao ta biết cảm nhận sự đó nơi một con người khác, cũng mong manh và yếu đuối như thế?
Khi đã vượt qua được khổ đau, những khổ đau của người khác sẽ làm ta chú ý bắt nhận được khi ta chỉ cần lướt qua họ. Như một làn sóng từ sống lại nơi ta để kịp bắt nhịp với một nỗi đau thương khác, để cái nỗi đau kia được vơi đi một nửa? Vậy vô tình hay hữu ý Đức Chúa Trời đã đưa tặng cho ta một nguồn nước đang cạn nơi đời sống của mình (đó có thể là nguồn tình cảm, nguồn khả năng công việc, nguồn lý trí... )
Ta được hiểu một khía cạnh mới mẻ nơi những "đòn roi" của những người làm cha, làm mẹ đôi khi với đứa con của mình. Như "đánh" chính là bảo vệ đứa trẻ. Như "đánh" sẽ là "báo động" cho đứa trẻ về một tai họa nào đó đang đe dọa con mình... Nhằm mục đích thay đổi cách nhìn, cách nghĩ của đứa trẻ... cho nó được lớn lên cùng với các kinh nghiệm của cuộc đời kể từ sau lần bị đòn đó.
Dùng đau thương để biết thật chính mình về chiều sâu, chiều rộng và chiều dài của cùng cực khổ đau!? Nhờ đó, ta có thể biết thành thật với khổ đau của chính mình và ta biết khiêm nhường với những lỗi lầm của mình. Xong thế mà ta có thể thành thật nhất với các thất bại của chính mình, như ta dám nhận ta là kẻ có tội nặng nhất khi ta làm ra một tội nặng nào đó? Để có thể cứu một người thật sự vô tội? Khi ta chân thành về những uất ức của mình, như có những điều thực ra trong cuộc sống của mình ta không muốn làm, xong ta vẫn phải làm. Hay ngược lại, có những điều ta đáng ra phải làm thì ta lại không làm... Chẳng qua, để ta hiểu và nhìn nhận cho đúng hơn cả hành động của người khác ở trong những bối cảnh mà ta cho là khó hiểu nhất?
Một lý thú khi tôi đọc câu kinh-thánh sau đây " tôi phải thành thật về những nỗi sợ của tôi. Vì tôi e khi tôi đến, chẳng thấy anh chị em như tôi ước ao, và anh chị em cũng không thấy tôi như anh chị em đã ước ao. Tôi còn e rằng trong các anh chị em có những điều rầy rà..." À, thì ra có những người bạn Net của tôi đã suy nghĩ vậy mà không muốn gặp nhau ngoài Đời chăng(!) Bạn tôi hoàn toàn có lý đâu đó (??)
Khi ta học được cách tin cậy nơi Đức Chúa Trời trong đau khổ, ta sẽ hiểu được mọi hoàn cảnh của đau khổ. Và nhờ vào việc hiểu được đau khổ ở người khầc mà ta có khả năng đồng cảm, chia sẻ được với họ bằng chính cái mềm yếu của tình cảm chứ không phải nhờ vào giảng giải lý trí mạnh mẽ của ta. Như thể người đau cần đến cái gối mềm để ngả đầu vào cho được cảm thấy dịu êm chứ không phải họ cần một tảng đá để đập đầu vô cho thêm vỡ nát.
* hôm nay thứ Bẩy ngày 17/06/2006 - Em pm cho tôi qua Net, Em nói :"chị ơi em đang ngồi khóc một mình .. và em muốn gục đầu vào vai chị!". Chưa bao giờ tôi mềm yếu như lúc ấy! Tôi hết chịu nổi cái nỗi đau của Em đã truyền qua tâm-linh tôi. Nhưng tôi vẫn đủ bình tĩnh pm lại cho em và nhắc" Em hãy khóc đi, khóc cho đã... thay cả phần của chị nữa; nếu như Em còn có thể. Rồi sau đó, khi Em đã bình tâm trở về với cuộc sống quanh Em đó và làm gì Em thích lúc đó mà cảm thấy tốt nhất cho Em, thì Em làm ngay nha. Ý của tôi như Em vẫn hiểu trước giờ là tôi muốn nói: "Em hãy viết, đặt bút xuống và viết tất cả những gì chạy ra trong đầu Em lúc đó và nỗi buồn sẽ vơi đi ngay theo ngòi bút. Đó là cái may mắn của Em khi được làm quen với thi-thơ?!" Tôi chợt nhớ tới bài hát "Cho Em Một Bờ Vai" mà nhạc sĩ Hải Bằng mới soạn cho bài thơ cùng tên của tôi đó, tôi bảo Em : "ừ, hãy nghe bản nhạc đó đi và hãy nghĩ đó chính là chị đã cho Em một bờ vai để Em được gục vào mà khóc, như Em đang ước ao lúc này nha!". Tôi biết, chỉ ngày mai là Em đã hớn hở chạy vào vườn thơ "cỏ dại" của tôi mà thả vào đó một bài thơ thật tình và thật thơ (sẽ được làm ra sau khi khóc no nê và nghe nhạc cũng no nê kia). Đó là điều tôi đáng tự hào nhất khi được nàng-thơ yêu chiều ghé xuống đời tôi, cùng với những đặc ân mà Đức Chúa Trời đã ban cho tôi về đức tin và lòng thành với Ngài. Tôi được Em và nhiều tình-thi khác tin cậy khi họ gặp gian nan trong cuộc sống về tinh thần, tình cảm... tìm đến tôi và muốn được giãi bày với tôi, cần ở tôi một tình yêu con người với con người. Cần ở tôi sự cảm thông: đau khổ với đau khổ. Cần bộc bạch hết những yếu đuối của mình cho một kẻ cũng hiểu được sự yếu đuối đó. Cần một lời khuyên mà mình biết chắc chắn là chỉ có tốt và tốt hơn cho mình. Giản đơn, để sẻ san và gánh chịu cùng nhau cái gánh nặng quá với sức của mình.
Nhờ qua đó tôi ứng nghiệm được bài học về sự quí hóa của khổ đau đôi khi. Như vậy trong cuộc sống từ những khía cạnh tưởng là "không tốt" như "đau khổ" đó, tự nhiên nếu biết chịu đựng và vận dụng ngược lại ta sẽ biến nó thành cái "tốt" cho cuộc sống tâm-linh của mình và của người khác quanh mình.
Bởi vậy, cứ mỗi khi phải đứng trước bất kỳ một khổ đau nào của cuộc đời mình, tôi đều biết sẽ còn có những đau khổ khác lớn hơn nữa sẽ đến với tôi, đó đã là một kinh nghiệm của riêng tôi. Và nhờ thế, tôi như một nhánh cỏ dại mong manh, yếu ớt bên đường... đi qua mọi bão tố dập vùi hay nắng cháy lửa thiêu... một ngày mai tôi trở mình hồi sinh, vẫn trên cái hình hài "hao gầy" của tôi đó, nhưng bên trong lòng ngọn cỏ kia là cả một nghị lực vô thường. Tôi bất chấp cuộc đời với những khổ đau luôn tràn ngập quanh mình. Và tôi cứ việc sống cái kiếp đời như cỏ dại của tôi, không màng chi ngoài những sự đồng cảm thật mong manh khác... Mà gió, gió huyền bí ở trên trời luôn chuyển đến cho tôi qua những phép nhiệm mầu chỉ mình tôi và gió hiểu được mà thôi!? .........
Chúa nhật, 18/06/2006 Việt Hoài Phương hôm nay, 11-09-2007 vào giờ này 14h20, khi phải ngồi copy để cất giữ lại gần hai ngàn bài vở trong hộp thư net (do "lãng linh" mà quên mất pw chỉ vừa mới đổi trước đó hai phút?! Nhưng tôi cho là Trời muốn thêm một lần thử lòng kiên nhẫn của tôi đó thôi !) và gặp phải bài này... Thật tình cờ, có điều gì đó lại được "nhắc nhớ" trong tôi về ngọn nguồn những "nỗi đau" của tôi lúc này (?). Có xa hay không với "nỗi đau" của người thân, hay những người bạn nào đó tôi biết, hay chưa được biểt ngoài cõi đời thực hay trong cõi ảo (??) không ngoài "nỗi đau" dân tộc Việt Nam tôi và vẫn chung trong "nỗi đau" của "đồng loại" hôm nay???
|