Welcome Guest! To enable all features please Login or Register.

Notification

Icon
Error

31 Pages<1234>»
Việt Hoài Phương
viethoaiphuong
#21 Posted : Wednesday, October 3, 2007 6:28:15 PM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,342
Points: 11,181

Thanks: 761 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)



Có những lúc

Phải,
Có những lúc
Ta trầm mình trong nhận thức
Đời!
Vô thường, từ im lặng
Mênh mang

Con chữ "thương!"
Đôi khi,
Hóa như thừa
Vì vẫn thiếu
Nửa "tin-yêu"
Ghép lại?!

Mãi đi qua
Những ngày
Khô
Như Hạ
Nắng
Chan hòa
Nước mắt lẫn khổ đau

Quẩn quanh chi
Chữ nghĩa
Lẫn
Ngôn từ
Nhiều ý nghĩ
Mà con tim đơn điệu

Thôi không hỏi
Sao con đường dài quá
Mãi không cùng ý tưởng, bước chân qua
Tháng, năm trôi theo muôn chuỗi nhạt nhòa
Ta chấm sáng .. chỉ một lần le lói?!

Ừ,
Đôi lúc,
Ngả đời chia khúc rẽ
Mải mê tìm bức vẽ của riêng ai
Hướng ta đi ngược hẳn với muôn người
Thì cũng đúng, nếu nhìn về dĩ vãng?!

Đi nghe em
Đừng để chiều cắt quãng
Lối em về sẽ nắng ngập đường xa
Tôi vẫn xin ân-tứ Chúa đổ hoài
Riêng em nhé!
Đành hẹn nhau kiếp khác???

Paris 11h10, 09/06/2006
Hoàng Thy Mai Thảo

viethoaiphuong
#22 Posted : Tuesday, October 9, 2007 10:30:48 PM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,342
Points: 11,181

Thanks: 761 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)

Cảm Ơn!

Tình ta, ta để giọt mưa rơi
Tình ta, ta để trái tim sầu
Tình ta, ta để trong thơ trắng
Ta trót để người hứng buồn mau

Người đau bởi hiểu nỗi ta đau
Người đau bởi biết nỗi đau người
Người đau cho cả ai trong vắng
Ta, người chia sẻ nỗi đau chung

Thương ta người tặng một áng thơ
Vội gởi theo mây sớm mai vàng
Nhạt sương lóng lánh thềm miên-viễn
Thành nốt nhạc mềm nhịp tim hoang

Cám ơn trời đất đã thương ta
Gởi trọn tình thương đến giữa đời
Nhẹ êm ru khúc mùa thu-thảo
Vợi dỗ giấc hờn mãi nguôi ngoai

Ta tạ ơn người trọn vần thơ
Nhắn gởi trang thơ kín nỗi niềm
Cảm mến góc đời bừng vạt sáng
Soi ngã miên trường thoát bóng đêm !

Paris, 12/6/2005
Việt Hoài Phương
*TT "Tiếng Vọng Những Dòng Sông"



Gratitude

Amour, je t'ai mis dans ces gouttes de pluie
Amour, je t'ai mis dans ce coeur flétri
Amour, je t'ai mis dans ces poèmes
Aves regrets et peine dans ce cœur meurti : la flemme

Ta sensibilité est la mienne
ta compréhension me parvienne
Cette noblesse de coeur, a besoin ce monde
où les esprits s'accordent et se rencontrent.

Tu me montres le chemin vers une destinée
A l'aube de cette matinée
où brille encore la rosée limpide
Qui apporte une douceur à ce coeur livide.

Oh! Miséricorde, Toi qui me bénie
M'a donné la bonne grâce et un point d'appui
Juste a l'approche de mon AUTOMNE
pour m'apaiser ce courroux qui tonne

Poème, Toi d'où tu viens,
je te remercie pour ce bien
Cette sympathie! soit une lumière
qui m'éclaircit et me sort de l'ornière

Thanh Nhã viết lại theo Pháp văn

viethoaiphuong
#23 Posted : Friday, October 12, 2007 5:36:38 PM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,342
Points: 11,181

Thanks: 761 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)

Con của Mẹ
(Nico – Alex)

Con là tiếng hát
Suốt đời mẹ ru
Con là gió mát
Mẹ tìm thiên Thu

Con như én sải
Mẹ hoài trông mong
Con như ánh lửa
Mẹ cần đêm Đông

Con sẽ như thơ
Mẹ cần viết tiếp
Con là cánh nhỏ
Thiên Thần mẹ mơ

Con có nghe không
Mẹ trông con lớn
Để làm giấc mộng
Một đời mẹ mong

Con nối trang thơ
Mẹ còn chưa kết
Hãy làm Thánh khiết
Giấc lành con mơ !!

Paris, 22/12/2005
Việt Hoài Phương


(TT "Lời Năm Tháng")



Mon enfant,

Mélodie de ma vie
Que chantonne toute une vie
Inspirations et raisons
Que je cherche à l'infini

Hirondelle migrant,
Que j'attends patiemment
ce feu doux à l'hiver, cette chaleur
Qui réchauffe notre demeure

Poésie inachevée
Que je la doive terminer
Petit ange sage
De mes rêves devient l'image

Avenir irréprochable
Vœux et souhaits imaginables
Cette attente latente,
Rêve de ce cœur à mon enfant

Ces pages : intime journal,
Remplit le sens du temps
La pureté de ce cœur jovial
Le bonheur des couleurs du temps

Thanh Nhã viết lại theo Pháp văn
viethoaiphuong
#24 Posted : Thursday, October 18, 2007 5:32:54 PM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,342
Points: 11,181

Thanks: 761 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)

Thức Hết Cuộc Đời

Qua khỏi bóng đêm ta tìm ra ngõ rạng
Ánh sáng trong đầu rọi chân lý bao la
Qua khỏi gió mưa ta nhẹ cơn bã vã
Thức hết cuộc đời ta trở lại trẻ thơ.

Ta hết muốn đi con đường xưa lạnh lẽo
Ta hết muốn nhìn đời bạc bẽo, dối gian
Ta muốn bay cao trên tầng mây thông thoáng
Nhìn phút sau cùng, thời: tội lỗi, người: gian tham.

Paris, 15/1/2006
Việt Hoài Phương

Sống Lại Một Ngày

Nhưng hôm nay
sau mỗi lần đã chết đi
ta lại trở về
nơi ta từng đến
làm lại một cuộc đời
đã khác hẳn hôm qua
đổi mọi thói quen
đổi suy nghĩ hẹp hòi
đổi cách nhìn nơi vạn vật quanh đây
đổi dòng máu còn nuôi trong tim, phổi
đổi hình hài mình cho đúng nhất kiếp trần-ai
Xong, có một điều không đổi thay suy chuyển
nhạc hồn Thơ vẫn lang thang miền viễn
hòa nhịp linh-thiêng nơi hơi thở bình yên
vẫn là một của một lần hòa nhập
một nửa Adam trong một nửa Eva
Xin dâng lên môi đời
trái tin yêu và tấm lòng lành đi từ nơi con trẻ
hát lên ơi người
cho Tình Yêu hóa Đôi Cánh Tình Yêu!!

Paris, 12/10/2007
Hoàng Thy Mai Thảo

* Sư phụ nói với con rằng "cặp bài" này để đăng vào mùa Giáng Sinh rất phù hợp! Con muốn thưa với sư phụ : với riêng ý nghĩ của VHP-HTMT thì tất cả mọi thời điểm đều có thể là mùa Tái-Sinh, để sống lại một kiếp làm người cho đúng với ý của Đấng Tạo Hóa khi muốn có loài người trên trái đất này, cho tất cả cùng trọn vẹn đẹp đẽ và tốt lành, có phải?! Con đăng "cặp bài" này hôm nay để tặng riêng sư phụ và để ghi nhớ quãng đời thơ-văn của con đã có mặt sự dìu dắt của thầy, rất đặc biệt cho riêng con ở mọi thời điểm ôn hòa, cũng như gay gắt của biển đời nhiều bão táp, phong ba...!!
(à g/s Võ Thu Tịnh)

viethoaiphuong
#25 Posted : Friday, October 19, 2007 12:00:58 AM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,342
Points: 11,181

Thanks: 761 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)

Một Tia Sáng, Sáng Hơn Sự Thường Tình và Dài Hơn Lẽ Bình Thường

Đăng "cặp thơ" tặng riêng thầy và mấy lời "tường trình" vừa xong là con lại nhớ đến hình ảnh thầy hàng đêm làm việc tới đúng zero giờ. Quả tình lúc này con rất lo âu cho sức khoẻ của thầy, nhất là khi được thầy luôn thông báo về một ngày nào đó của một sự "trở về" nhẹ nhàng nơi cội nguồn đến-đi của thân đời cát bụi hư vô, mà linh-hồn mãi mãi là bất diệt!!

Chưa bao giờ con viết về thầy, giữa những trang dòng vẫn luôn hối hả của con, tuy vậy mỗi lần tình cờ thầy đọc được vẫn là một lời động viên, nâng đỡ hết sức hào sảng và nhân từ (!!). Con bảo đó chính là thầy, còn thầy thì luôn có lời ngược lại (?). Con chỉ đành nói câu tiếp theo: bởi thầy là thầy và con là con, mà trong con đã có ý nghĩ của thầy và trong thầy đã là ý nghĩ của con, tất cả đều đến, đi hay ở lại vĩnh viễn một lần từ nơi phần hồn đã thuộc về tâm-linh và đẫm mệt thương mến chữ nghĩa cùng nghệ thuật, để đi tìm điểm cuối cùng là chân lý cuộc đời, vì sao ta lại được sinh ra, vì sao ta được nếm đầy đủ những dư vị ngọt ngào cùng cay đắng lắm đôi khi, dẫu chỉ một lần thôi làm thân kiếp con người!?

Con vẫn vô cùng cảm động khi biết từng đêm đêm, nhiều khi ròng rã cả hơn nửa năm trời, thầy với bao bề bộn của riêng mình và chung nhiều sự vụ, thầy vẫn luôn cầu nguyện cho con được yên bình và an lành để trở về nơi có vòng tay luôn hạnh nguyện đợi chờ chia sẻ thương yêu của Chúa, qua những tấm lòng hết sức ưu ái của rất nhiều người con cái Chúa luôn dành cho con. Và con đã trở về nơi cuộc sống thật, để bước tiếp con đường mình đã được chọn lựa trong một lần của sự-sống hôm nay.

Và tấm gương làm việc cũng như phụng sự không biết mệt mỏi của thầy, cho những công việc chính đáng nơi cuộc đời gần chín mươi năm tròn... Một Tia Sáng, Sáng Hơn Sự Thường Tình và Dài Hơn Lẽ Bình Thường. Điều đó luôn làm con ngưỡng mộ và học hỏi nhiều lắm! Thầy đã cho con tự học tập một phương cách làm việc và suy luận các vấn đề có gốc, ngọn mà vẫn luôn hài hòa, xong rất kiên quyết khi cần bảo vệ chính kiến của mình. Nhiều điều thầy bảo thầy học ở con, nhưng con biết đó là lời khích lệ cho con được vững tin ở mình trên con đường sáng tạo nghệ thuật của riêng mình, nhưng đã là của chung nghệ thuật. Thầy dạy cho con biết khiêm nhường và vị tha nơi cuộc sống. Nhưng cũng thầy dạy cho con biết dũng cảm đương đầu trước bão táp, mưa sa, mọi ngã đời của đời sống và nghệ thuật. Con luôn nhớ câu: tấm lòng thiện lành và ngay thật là tảng đá của nơi căn nhà mình tạo dưng cho đức tin; hữu xạ tự nhiên hương là khoảng trời nơi ngôn từ bắt gặp phần những tâm hồn đồng điệu, để cùng thăng hoa hay làm đẹp một trang thơ.

Nhưng ngày hôm nay vẫn là đừng lãng phí thời gian và tâm trí vào những chuyện phù du, hãy làm việc cần mần như bầy ong đi tìm hương hoa làm mật ngọt cho đời mai sau, dẫu chính mình có khi chẳng được đủ thời gian để nếm vị cây đời làm nên hoa trái của mùa thi-thơ mà mình là kẻ gieo mầm một khi? Xong con nghĩ, đã thoả mãn lắm rồi nếu có người hưởng thay mình điều tốt lành sự-sống gởi lại trong phần hồn của chính những bài thơ hay đoản khúc ngu ngơ là chừng ấy!!

Con vẫn nhớ có một lần viết trong lời tựa cho "Tiếng Vọng Những Dòng Sông", đề tặng hai sư phụ, và cùng là tri kỷ, con hẹn một ngày sẽ gặp lại tất cả, ở một nơi: thời gian có thể vẫn còn, mà không gian đà tan loãng, nơi thượng tầng của tất tận mọi ý nhị siêu-linh, “ta đã chẳng còn là ta, nhưng cũng hẳn chẳng đổi thay”, ở một góc cạnh nào đó rất sâu sa nơi ý niệm về “hình hài”? Mà chắc hẳn linh-hồn sẽ trở lại tìm-quên!! Để lại hàn huyên muôn sự của quá khứ và tương lai, con nghĩ thầy sẽ là người hỏi con rằng:

- Thế ở đâu rồi “hiện tại” của con, Hoài Phương?

Con sẽ trả lời thầy có lẽ cũng ngay tắc lự:

- “Hôm nay” chính là những gì con đã sống rồi đó, chuỗi ngày trên dương gian mà thầy vắng khi xưa, con sống cho cả phần thầy còn gởi lại nhân gian một thuở có xa vời?!

Paris, 11h23 - 19/10/2007
Hoàng Thy Mai Thảo
*con để tên HTMT, vì thầy bảo thầy thích bút hiệu này của con, nghe nó thơ và hài hòa
viethoaiphuong
#26 Posted : Friday, November 2, 2007 6:01:00 AM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,342
Points: 11,181

Thanks: 761 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)

Những Con Người Một Thuở

Xin chào nhau
Những con người
Một thuở...
Sinh ra trên cõi trần
Để chứng kiến
Kiếp phù du
Có gặp một lần
Dẫu đã quên hay còn nhớ
Có ghét
Có thương
Tất cả cũng ra đi
Nhưng thời gian
Còn ghi lại mỗi mùa
(luôn có ta trong đó?!)
Xuân hé nụ "niềm thương"
Hè đơm hoa "nhân ái"
Thu kết trái "tình yêu"
Chờ Đông về
Đặt trên môi đời
Chút hương vị "niềm tin"
Rất thật
Rất thơ
Cho trước ánh lửa tàn
Quên đi thôi nỗi nhớ
Xa đi rồi niềm đau
Và ta sẽ ngủ yên bình thôi mộng mị.
Xong, xin đừng để tôi làm một loài cây đơm hoa, kết trái chẳng ngọt lành...
Làm lãng phí thời gian
Trong không gian
Ở nơi nào ta từng sống
Vẫn còn ôm trọn âm hưởng
Bước ta qua
Dẫu nhẹ như gót hồng
Hay cuồng phong như bão táp
Muôn đời sau
Không lạc điệu
Chẳng đổi tên
Xong, xin đừng biến tôi thành áng mây màu xám đặc...
Làm vẩn đục bầu trời trong xanh
Thu hẹp tầm nhìn ra thế giới xung quanh
Một ngày...
Và một ngày...
Ta rã rời thân cát bụi
Linh hồn về vô biên
Tôi chẳng muốn mang theo gì từ cuộc sống
Ngoại trừ tình thương
Và tất cả những thật thà...

Paris, 14/08/2007
Việt Hoài Phương

viethoaiphuong
#27 Posted : Friday, November 2, 2007 8:59:53 PM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,342
Points: 11,181

Thanks: 761 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)

Con của Mẹ
(Nico – Alex)

Con là tiếng hát
Suốt đời mẹ ru
Con là gió mát
Mẹ tìm thiên Thu

Con như én sải
Mẹ hoài trông mong
Con như ánh lửa
Mẹ cần đêm Đông

Con sẽ như thơ
Mẹ cần viết tiếp
Con là cánh nhỏ
Thiên Thần mẹ mơ

Con có nghe không
Mẹ trông con lớn
Để làm giấc mộng
Một đời mẹ mong

Con nối trang thơ
Mẹ còn chưa kết
Hãy làm Thánh khiết
Giấc lành con mơ.

Paris, 22/12/2005
Việt Hoài Phương



A Nicolas, mon fils à moi

Souviens-toi que tu es le chant
Que j'ai bercé le jour durant.
Tu es le bon souffle bien frais
J'ai recherché à tout jamais.

Tu es rapide hirondelle
J'ai mis mon espoir en elle.
Tu es bien la grande flamme
Mes nuits d'hiver te réclament

Tu es le poème ébauché
Je devrais le continuer
Tu es une petite aile
Je rêve de l'ange fidèle

J'attends toute gloire résulte
Le jour tu seras adulte
Pour réaliser le rêve
Mon rêve que tu achèves

Mon poème inachevé
C'est ton tour de le terminer
Sanctifier ton beau rêve
Ce souffle ardent te soulève

g/s Võ Thu Tịnh dịch sang tiếng Pháp riêng tặng Nicolas
viethoaiphuong
#28 Posted : Monday, November 5, 2007 6:28:08 PM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,342
Points: 11,181

Thanks: 761 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)

ĐẠI DƯƠNG MÀU NÂU

Bạn hãy tự nhắm mắt lại thật nhẹ...!! Thật nhẹ...!! Và hãy cố để cho trí tưởng của mình đổ về duy chỉ một hình ảnh: biển Thái Bình Dương sẽ là màu nâu! Gam màu nâu vừa đủ nhạt và trong veo đang long lánh dưới ánh mặt trời chiều một ngày Đông đẹp nhất mà ban ưa thích!

Và bây giờ bạn hãy choàng tỉnh dậy trên bờ biển mang tên bình yên ấy: một đại dương màu nâu kỳ-bí đang hút hết vào lòng mình tất tận những ảo ảnh thực-hư, được soi bóng xuống biển sâu bao la và bát ngát. Để rồi phát ngược trở ra, trả lại cho Đất-Trời muôn vàn hào quang rất dịu mềm, mơn man và quả thật rất lạ lùng: những dải sáng màu thanh tao chạy vút lên khỏi mặt biển rất nâu dạt dào, như những cung đàn huyễn hoặc: bi ai như tiếng khóc từ những hồn linh của một thời bạc mệnh quê hương: bao nhiêu triệu người con Việt Nam đã bị chôn vùi trong lòng Thái Bình Dương mùa cuồng nộ? ( "quê hương tôi khóc": sáu ca khúc tuyệt đỉnh của trí tuệ và nhân cách một giòng dõi rất Việt Nam!) Và từ đau thương hôm qua, hôm nay vẫn thản nhiên còn đó: cuộc sống muôn đời vẫn cứ là cuộc sống: vượt qua tất cả khốn cùng vẫn cất lên lời tình ca, ngợi ca sự-sống: là thương yêu, là đắm đuối đam mê với đời, với thiên nhiên vạn vật, với những ý tưởng đã bay xa-cao, vượt ra khỏi quỹ đạo tầm bắt với thông thường của muôn sự bình thường để cùng kết nối với nghệ thuật rất hài hòa giữa các lời thơ và ý nhạc quá phiêu linh và quá quá suy tư: những chân lý cuộc đời, nhưng mà mềm mại: bay vào tầng vũ trụ tâm linh, vô tư và mặc nhiên chinh phục lòng người, nếu bất kể ai đã một lần được nghe, được thấm đẫm tâm tư mình qua một giọng hát của riêng em...!! ( qua chừng mấy chục ca khúc đã thành tên và in trên dòng nhạc!)

Biển trời bao la... câu hát em đưa tôi bay xa... trôi trên từng con sóng... về một bờ xa hoa: mênh mang những là nhung nhớ... vợi vời những là vấn vương: suối, sông đời có bao giờ biết lụy khổ, một lần thôi như tôi được biết hôm nay: yêu em nhiều cho màu biển cũng thay, cho mây theo gió nghiêng chiều em qua: con chữ tôi say cho lay động bến địa-đàng, hồn thơ tôi chợt đắm... nổi chìm lênh đênh... như con thuyền buông lái biết chảy về nơi đâu: chỉ một mình em biết, chỉ một mình em hay!?

Có hay không một đại dương như thế: sóng nước rất nhạt màu nâu trong suốt thật mênh mang?

Không, vào một chiều thứ Bẩy, đầu năm hai ngàn lẻ bẩy: giữa Paris có mưa phùn bay bay: tiết trời lạnh chỉ đủ vừa cho vẫn rất bơ vơ những bước chân ngơ trên hè con phố cổ Latin, qua một làn sương khói rất mỏng kiss cool, tôi sững sờ chìm vào trong không phải một mà là hai đại dương màu nâu tuyệt vời thế đó. Thật là lùng khi có nhân chứng là Chúa Trời và rất nhiều thiên-sứ!! Tôi bàng hoàng, run rẩy: tự hỏi mình: màu nâu ấy từ đâu đi ra? phải chăng đó chỉ là ý tưởng hay trí tưởng của riêng tôi, kẻ vốn mang tiếng là quá nhiều lãng mạn?

Nhưng không, đó chính là sự thật, một sự thật làm cho tôi được bay ra khỏi trái đất loài người để đi vào bài thơ thơ-mộng nhất hôm nay!

"Đôi mắt nâu người" chính là đại dương bao la ấy! Đã dìm ThyThy vào biển ái ngất si mê cõi tâm hồn thanh khiết và cao sang.

Paris, 17h.. 08/01/2007
Hoàng Thy Mai Thảo
viethoaiphuong
#29 Posted : Tuesday, November 6, 2007 8:15:55 PM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,342
Points: 11,181

Thanks: 761 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)

Con của Mẹ
(Nico – Alex)

Con là tiếng hát
Suốt đời mẹ ru
Con là gió mát
Mẹ tìm thiên Thu

Con như én sải
Mẹ hoài trông mong
Con như ánh lửa
Mẹ cần đêm Đông

Con sẽ như thơ
Mẹ cần viết tiếp
Con là cánh nhỏ
Thiên Thần mẹ mơ

Con có nghe không
Mẹ trông con lớn
Để làm giấc mộng
Một đời mẹ mong

Con nối trang thơ
Mẹ còn chưa kết
Hãy làm Thánh khiết
Giấc lành con mơ.

Paris, 22/12/2005
Việt Hoài Phương
Hoàng Thy Mai Thảo



Nicolas - A Child of Mine

You are a beautiful song of mine
You have listened in the child cradle
You are the fresh wind – in the air
I have found in the world forever

you ‘re like the swift of spring
Flying very fast with your wings
You ‘re like the warm firelight
That I need in the winter nights

You ‘re like – a beautiful poem
That I need to continue to write better
You have strong Angel wings!
You can do everything in my dreams

In my dreams – did you understand me?
When you ‘re grown up a person perfectly
You have to realize better – for our poetry
Very good for family and your country..!?

Don’t forget to complete all my versifications.!
If I still do not find the correct conclusions
Try and we will have a wonderful masterpiece
That’s the good job for you and I – we did..!

Vô Tình taongo.net
Free translation into English
To HTMT and Nicolas
In Paris


Rose
viethoaiphuong
#30 Posted : Monday, November 26, 2007 10:41:47 PM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,342
Points: 11,181

Thanks: 761 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)



Bài Thơ, Tình-Thơ, Tháng-Ngày...và Kỷ Niệm

Tôi thích nghe Bài Thơ kể chuyện về Đời-Thơ và thích đọc Thơ của những đoạn-trường Tình-Thơ như một lá thư tình, với ngôn từ như những cánh lá của mùa Thu đang rơi...rơi...trên phiếm đá lạc thời-gian.

Tất cả còn nằm lại trên mặt Đời thoáng chốc, rồi sẽ về ngủ yên lành trong lòng Đất hoang sơ.

Mặc cho chuỗi Tháng-Ngày cứ mải bay đi như gió cuốn theo chân mây, hay như nước một dòng sông cuộn sóng, mải trôi đi cho hết mọi bến bờ.

Ơi, Kỷ Niệm!

Ta vẫn nơi đây trong Bài Thơ Chiều Mến

Lắng nghe tiếng nhạc-lòng vẫn quyến luyến...thoáng trần-gian, được làm nhân-gian giữa khốn khổ nhân-gian, được khóc-cười giữa tiếng khóc, cười ngàn lệ đắng vu-vơ.

Lời mỗi bài thơ còn ở lại trên từng trang giấy-khổ, là Hồn của riêng đôi ta, người Tình-Thơ một thuở.

Tôi và người, ta vẫn sống với cuộc-đời này qua sự-sống nối tiếp nhau.

Tới mai sau, giữa muôn ngàn lối nhỏ, qua từng hơi thở nhỏ...sắc hương mùa phôi pha, mong thắm lại nét môi người, như bỗng nở lại nụ cười trên khuôn mặt thoáng khổ đau, như khuấy động lại mặt hồ đã chìm lắng những xôn xao...từng nét vẽ hồn nhiên, từng nỗi nhớ dại khờ, từng suy tư trăn trở, từng dỗi hờn sao chẳng biết quên mau...??

Bởi kiếp người là thế, chất chồng nhiều chông-gai...niềm vui vừa chợt đến, đã vội vã ra đi...!!

Cánh cửa đời hạnh-nguyện mới hé mở, đã khép lại ngay phía trước lối về...!!

Đời hừng lên như nắng, rồi ngập chìm như mưa...!!

Người từng đêm trông ngóng, rồi lạnh lùng chia ly...!!

Hoàng hôn buông ráng đỏ, đẫm lòng chiều xót xa...!!

Hồn khuya nương cánh gió, thẫm dòng buồn thướt tha...!!

Thuyền xưa ôm bóng đê dài

Mưa rơi ngang bến lưu đày mắt Thu

Mộng tình-thơ

Là bài thơ

Với tháng-ngày

Là kỷ-niệm

Ơi người, có hay...!?

Paris, 27/11/07
Hoàng Thy Mai Thảo

viethoaiphuong
#31 Posted : Monday, December 3, 2007 5:34:20 PM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,342
Points: 11,181

Thanks: 761 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)


Cùng Em, Tôi Nói Công Bình !!

(Bài thơ riêng tặng Anh Thư l/s Lê Thị Công Nhân)

Lặng im...!!

Suy ngẫm...!!
Trước mắt tôi vẫn là cô gái ấy
Như tất cả mọi người em gái nhỏ
Mỏng mềm như cành liễu
Trẻ trung nơi tuổi đời
Trong đôi mắt cô rạng ngời
Nét hồn nhiên, giản dị
Nhưng giữa ánh dịu êm
Là những tia lửa nhỏ
.....

Từ tia lửa nhỏ làm bật ra
Ngọn lửa uất hờn
Táp vào mặt lũ bạo quyền
Đang truy hô, ngồi đối diện
Đang ra tay kết tội
Vẫn lạnh lùng tâm can
Để lương tri đi về chiều đối nghịch
Đố kị
Mưu mô
Gian tham

Lười biếng
Vẫn cái thói học đòi:
Câu chủ nghĩa, mà trò hề chủ nghĩa
Vì tự do, mà bắt nhốt tự do
Vì an dân, nhưng cưỡng hiếp dân lành
Vì bác ái, nhưng lòng đầy lang sói
Vì nhân quyền, nhưng bẻ trái luật công dân
Không thèm động trí não suy xét đúng, sai
Không quan tâm đâu điều thiện, ác
Không ngước nhìn đủ xa mươi dặm đường dân tộc
Không biết tự kiềm mình với bản ngã xấu xa
Chỉ biết huênh hoang với vinh quang giả tưởng
Chỉ lo bám giữ chút quyền hành và chút lợi bả danh
Chỉ lo gói khăn mình và hưởng thụ phì thân
Mặc điêu tàn xứ sở...
Biết mai ngày về đâu???

Nếu bạn biết đúng-sai = kẻ sai đường lối (?)
Nếu bạn biết "trước đi đã sai" = kẻ đã từng chống đối (??)
Nếu bạn biết "đang đi sai" = kẻ đang phá hoại (???)
Nếu bạn biết "sẽ còn đi sai" = kẻ có mầm mống chống phá (????)
Tất cả đều đáng tội tù (!)
Nói "sai" = tội tù (!!)
Viết "sai" = tội tù (!!!)
Nghĩ "sai" = tội tù (!!!!)
Cánh cửa Nhà Tù luôn mở rộng, nếu gọi, đòi TỰ DO (?!)

Đâu là CÔNG LÝ
???
......

Nhưng chúng ta đều biết: Tự Do không ai cho không *
Mà chúng ta phải tranh đấu mới có được, khi mà
Nhân phẩm bị giày xéo thì con người phải đứng dậy...!!
Từ nỗi khốn cùng của dân tộc Việt Nam hôm nay
Có nhiều người vùng dậy
Nhiều anh hùng xuất hiện
Trong đó có em
Cô gái ấy, Thiên Thần!
Em làm tôi rúng động!
Em bắt tôi nghiêng mình!
Em cho tôi rơi lệ
Dòng tủi hờn
Điêu linh

Cùng em,
Tôi ước mơ, nở trên quê hương mình
Nhành hoa Nhân Ái
Trên Cây Đời
TỰ DO
DÂN CHỦ

Cùng em,
Tôi nói CÔNG BÌNH

Tôi
Chúng tôi
Những người Cha
Những người Mẹ
Những người Anh
Những người Chị
Có các em thơ

Có cả các cụ già
Nơi tận cùng Lương Tâm còn cắn rứt
Trái Tim còn buốt nhức
Tâm Hồn còn biết rung

Lòng Liêm Sỉ còn biết hổ thẹn...
Xin gởi tới EM và những NGƯỜI TRANH ĐẤU
Những Lời Cùng Sẻ Chia :
Người ta có thể giết chết một con người
hay ngàn vạn con người
hay triệu triệu con người
Nhưng không thể bóp méo hay hủy diệt những gì đã là
Tư Tưởng

Ý Tưởng
của
Công Chính
Công Bình
nơi những con người này
Những con người đã được soi rọi bởi ánh sáng của Thượng Đế.
Chúng ta cùng đồng ý:
Trí Thức cao nhất của con người là Ý Thức về Dân Tộc
chứ không phải kiến thức học hỏi cao rộng nào đó.
Tình Yêu đẹp nhất của con người chính là Tình Yêu Thương Đồng Bào và Đồng Loại
chứ không phải là tình yêu đôi lứa.
Nỗi Đau lớn nhất là Nỗi Đau Mất Nước
chứ không phải nỗi đau mất tiền bạc
hay mọi giá trị vật chất nào khác.
Sự Đánh Mất vĩnh viễn là tự đánh mất Linh-Hồn mình
chứ không phải sự mất đi của thân xác.
Điều làm Kính Nể nhất là Tình Thương Yêu của Thượng Đế với Loài Người
cùng mọi Tạo Vật dưới thế gian này
còn
Điều làm Sợ Hãi nhất
cùng
là sự Nổi Giận của Thượng Đế
cũng với chính Con Người đầy những Tội Lỗi mà không biết đường Hối Cải.

Paris 23h00 - 03/12/2007
Việt Hoài Phương
ThyThy_Hoàng Thy Mai Thảo


(*Martin Luther King )
viethoaiphuong
#32 Posted : Tuesday, December 4, 2007 11:54:49 PM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,342
Points: 11,181

Thanks: 761 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
Thư gởi Thầy, Cô và Bạn

Thưa Thầy, Cô và Bạn !!

Em thức dậy một sớm mai với :
Nửa gánh Đời còn trĩu-nặng
Nửa gánh Thơ chòng-chành sóng-hồn
Nửa gánh Nước-Non vợi-vời là suy-tư
Nửa gánh Tình-Người luôn vơi đi một nửa nghĩa-hiệp và lòng-người còn nhỏ-mọn, xa-xôi

Trọn gánh Chúa-Con vẫn nửa đường cây Thánh-Giá xin được mang trên đôi vai gầy mỏng mảnh
Vẫn kiếp người lãng-du...!!

Bài thơ-xuôi hôm qua (??) làm em hết nửa già tâm-sức
Càng mệt hơn, khi sáng nay bỗng nhận ra tâm-thức
Những con người lạ xa
Bởi những vạch "cấm đi vào"
Ngay nơi cõi ảo
Một bài thơ hẳn là quá chính-trị
Ah!! Vẫn hai từ chính-trị
Em đã từng nát óc nghĩ-suy...
Thật qoái lạ là ý nghĩ con người
Từ chính-trị rất giản đơn đấy chứ
Sao lại tự gán cho chúng một ý nghĩa lạ lùng đến là khác lạ
Như một "đường lối" thông thường, ta vẫn thấy
Chỉ một phương cách tiến hành, thực thi, bất kể mọi sự-đời
Mỗi người ở mỗi lĩnh vực một cách khác nhau
Như ở nhà, có bà nội trợ thích gọn gàng, ngăn nắp
Một bà khác chả mấy quan tâm, thế nào cũng được, miễn là đừng bắt mình nhọc xác

Đó là "chính trị nhà bếp"
Nơi nhà bank có "chính trị" phải ra tiền
Nơi nhà máy có "chính trị sản phẩm"
Nơi nhà báo có "chính trị xì căng đan"
Nơi nhà hát có "chính trị ca nhạc sĩ"
Nơi nhà nước có "chính trị trị vì"

Duy nhất nơi Tình Yêu chỉ có thể là chính yêu thương
Duy nhất nơi Đức Tin chỉ có thể là Niềm Tin không chuyển đổi
Duy nhất nơi nhà thơ chỉ có thể là ngôn từ luôn "phản-loạn"
Bay lửng lơ giữa nửa chừng Trời-Đất, trong một tâm-hồn vô ưu...!!
Một cõi riêng, không bao giờ có hai từ "chính-trị"
Chỉ có những từ "xa hoa" hay "giản dị" đi ra tự trái tim chân thành rung lên bởi vui, buồn hay khổ đau
Những ý tưởng góp nhặt được trên bước đường đi tìm tòi Chân-Thiện-Mỹ
Như một loài chim Thiên-Di-Thơ lạ, tự chắp cánh cho mình bay trong Bầu Trời Thơ vời xa lạ
Đi tìm cho mình và cho Hồn Thơ nghìn lý lẽ có lạ-xa
Lạ-xa với tất cả những gì đã quá cũ một vết mòn tháng năm
Mới mẻ với những gì cũng sẽ là một vệt của thời gian
Đi qua dòng năm tháng
Trôi trên lầu nhân-gian
Tô diểm sắc màu không gian
Ôm vũ trụ thức, ngủ...
Trọn những vòng chuyển xoay!!

Vậy sao lại nghiễm nhiên cho chính-trị chỉ đích danh một chuyện của các nhà chính trị
Các nhà chính trị hẳn không mang một thân xác con người (?)
Chính trị gì đây, khi đất nước vẫn lầm than, u buồn và xuống dốc
Tôi thấy lạ cho những con người là Việt Nam chính gốc
Người đã đi ra ngoài, được nếm mùi dân chủ, tự do
Của rất nhiều nước Tây phương hay các nơi khác trên toàn địa cầu này, có phải
Không biết chừng mai ngày
Bỗng tìm ra ở một hành tinh xa lạ khác
Cũng sẽ có một thế-giới hoàn toàn là công bình, dân chủ, tự do
Đó mới là thực sự một "sạch sẽ chính trị" chăng (???)

Owh!!
Thầy, Cô tôi sẽ lại lắc đầu (?)
Con-bé học trò của mình nó vẫn vậy
Như ngày đầu tiên nó được làm học-trò nhỏ của mình (??)
Dạ, thưa "thầy" nói đúng đấy
Bởi kẻ nào sinh ra đã thế nào thì khó có thể là kẻ khác, như :
"Ce qui naît chair est chair, ce qui naît esprit est esprit"
Người sinh ra từ xác-thịt là xác-thịt
Người sinh ra từ tâm-linh là tâm-linh
Nhưng em, kiếp thân như ngọn-cỏ
Sau mỗi lần bị quật ngã bởi cuộc đời
Lại tự mình trỗi dậy, như chính loài cỏ-dại
Lại hồn nhiên và vô-tư-lự
Cứ việc đi tiếp con đường mình đã được chọn...!!

Bài thơ ấy, chỉ giản đơn muốn nhắn gởi
Bạn bè riêng mình và riêng người
Nỗi khổ của Việt Nam lúc này:
Người bên ngoài nhìn rõ
Thấy rõ
Đôi khi hiểu không sai
Nhưng lại thờ ơ, hay
Không thích lụy phiền nào đó
Cho đời sống đã "đầy đủ tiện nghi"
Có chăng chỉ là thêm chuyện vui chơi giải trí đời thường, đôi khi ?!
Còn bên trong, thì đang bị gông cùm đấy
Nhưng lại ít hiểu nguồn cơn hay gốc rễ của vấn đề
Và cũng lại ngại "đụng chạm" đến bản thân
Hay đôi khi là không biết gì thật sự
Kiểu "sống chết mặc bay"
Hay "cúi đầu cam chịu"
Còn cả bên trong và bên ngoài :
Đôi khi toàn nghĩ
"Chuyện Đất Nước là cơ Trời, phận Nước"
Hẳn là việc của ai ai đó
Chứ chẳng phải của chính mình góp vào một phần nhỏ, dù rất nhỏ (?)
Nếu ai cũng biết: đôi khi
Một hạt cát cũng làm sụp lở một sa mạc
Với sự tạo ra trận bão cát cuồng phong
Quét đi tất cả và tất cả
Như thể :
"Một con bướm rừng Amazon vẫy cánh, làm rung chuyển cả vũ trụ!!" *
Ở một sức rung cực kỳ vi tế
Với cách nhìn cũng cực kỳ vi tế
Bởi, một vật thể nằm trong một vũ trụ, thì
Chính vật thể đó đã là nguyên vẹn vũ trụ này
Trong con mắt vũ trụ bao la
Không có những vật thể ấy
Vũ trụ không còn là vũ trụ
Chỉ có trong con mắt Đời
Con người đã vô tình
Tách rời mình khỏi vũ trụ

Tách rời mình khỏi chính mình
Để tự đánh mất mình trong những vòng xoáy mắt bão-giông
Bão của lẽ đời thường
Bão của lòng trắc ẩn
Những cơn bão tham lam
Những bạc tiền và danh vọng
Quá nhỏ nhoi
Vô nghĩa lý

Nhưng, với Thầy, Cô và Bạn
Em thấy lòng hừng lại, như
Sáng mùa Đông vẫn còn đó mặt trời
Sưởi ấm cho con-tim mùa đơn-lẻ
Đôi ba dòng, đôi khi chỉ là đôi ba chữ
Của Bạn hay Thầy, Cô
Luôn làm nàng-thơ cảm động
Vẫn nhiều lắm tấm lòng
Như rộng mở tình người lẫn trong tình nghệ-thuật
Vẫn ý nhị và tình nghĩa, nghĩa cử cao sang, vô biên.

Giữa đôi hàng suy-tư
Tôi nhắn ngang cho Bạn, bỗng nhận thư
"...Em đang viết cho người thầy...
Về sự-đời và sự thơ-văn thời loạn li, cách trở!!
Chợt nhớ bài nhạc-thơ
"Em Cứ Đi"
Anh vẫn quên chưa gởi
Ah! Thế thì em không đi đâu nữa
Mà sẽ ngồi đây, nghe mùa Thu
Nhẹ rớt những chiếc lá cuối cùng trong giông-bão có là cuối cùng của Paris diễm lệ?!

"Và, nếu Bạn có điều gì cần nói
Tôi biết được vẫn hay hơn là không thể
Bởi, tôi vẫn thế
Như Gió ấy, cứ lướt đi
Mà không có thời gian nhìn lại lối đời...(!!), đôi khi.
Khi phải nghĩ suy gì
Tôi thích nghe bài "Cát Bụi" **
Nghe chính tiếng mình lạc trong chuỗi vu vơ
Đời người như hạt bụi, bay theo gió
Nhởn nhơ trong giòng đời
Cùng loài người cười, khóc
Cùng lá cây tự tình
Hòa trong tiếng gió, vẫn những điều xa xăm
Hòa trong hơi thở, vẫn những chiều băn khoăn
Đi về đâu nỗi nhớ
Một ngày tình không ta...!?
Nơi đỉnh điểm của bài ca
Là lời Chúa-Cha vọng lại
"Lắng nghe Con, giữa hơi thở của Đất-Trời
Luôn có điều hằng nhắn nhủ
Bình an nơi tâm hồn, duy nhất chỉ Ta ban!"

"Và dưng không, vẫn giữa muôn dòng người viết
Tôi vẫn còn đọc tiếp
Hiểu lắm ý thơ người cũng chẳng khác mấy ý thơ tôi
Khi đã là dòng chảy
Xuôi về lòng đại dương
Như một cuộc diễu hành ngôn từ
Giữa một trời chữ nghĩa
Nhưng chỉ để tìm cho văn-thơ một ý nghĩa
Đúng nhất văn-thơ

Điều gì là thật nhất giữa sâu thẳm tấm lòng
Cùng tim-óc
Con Người
???!!!

"Nhiều khi Bạn im lặng...
Trong im lặng ta tìm ra sự chuyển động của máu huyết nơi một thân xác, hay
Sự xao động của một tâm-hồn

Sự sống của một linh-hồn
Cùng im lặng
Giữa chuỗi vô tận là thời-gian và giữa khoảng vô cùng là không-gian
...im lặng..."

!!!???

Paris sáng 05/12/2007
Việt Hoài Phương
Hoàng Thy Mai Thảo

viethoaiphuong
#33 Posted : Saturday, December 8, 2007 12:32:46 AM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,342
Points: 11,181

Thanks: 761 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)


Con Người, Từ Cảm-Nhận

Hỡi Con Người,
Từ cảm-nhận chính nơi mình
Cùng hòa chung
Những cảm-nhận nơi người
Ta sẽ gặp ở tận cùng
Dòng cảm-nhận rất chung
Như tất cả mọi con suối
Chảy mãi tìm con sông
Sông đổ ra cửa biển
Theo sóng về đại dương...
Một đại dương cảm-nhận
Bạt ngàn lời phát ban
Là ưu ái trên ngôn từ
Là mơn man trên cảm-nghĩ
Dễ dàng truyền qua những ngón tay dạn dĩ
Thúc giục và gọi đòi
Viết đi người, trên trang giấy mới tinh khôi
Dòng chữ thấm đẫm lời trái tim
Tuôn theo nguồn mạch sống
Trôi qua những khoảng trời hồng
Mang theo những mảng tình nồng
Trôi qua những khoảng trời buồn
Đem mây mưa thoảng dỗi hờn
In lên dòng nhạc trắng
Khắc vô lòng nhân-gian
Thêm sắc màu của mùa Thu
Vàng úa
Thêm sóng từ của mùa Thu
Kỳ bí
Thêm nỗi lòng của mùa Thu
Cuồng bão táp
Đi ngang qua đêm dài
Chờ mặt trời còn sáng rõ
Một sớm mai...
Dẫu có là ngày đầu Đông
Thêm muôn vàn bông tuyết
Dẫu có là truyền thuyết
Giấc thiên-đường bỏ quên...!?
Thì cũng tựa như bức tranh
Vẽ tên vùng trí tưởng
Ta xin tặng lại Đời
Bức tâm hồn cùng âm hưởng
Ta xin tặng riêng người
Nét ý nhị rất riêng tư

Đừng bao giờ đặt ra câu hỏi :
"Thượng-Đế ơi:
Ngài mệt-mỏi sáng-chế chưa??"

Thượng Đế thì làm sao có từ "mỏi mệt" nơi Ngài?
Nếu Ngài dừng tay "sáng-chế"
Trái đất này nhất định sẽ ngừng quay
Và loài người tắt thở
Ta biết tìm đâu ra hơi thở giữa muôn loài
Mà chắc rằng luôn có của một người trong đó
Dẫu là đương thoi thóp, nhưng biết là thương ta
Thương qua những câu thơ
Nương gượng những ngôn từ
Hằng ấp ủ
Hằng mơ
Hằng nhớ
!!!
Từ cảm-nhận
Có sáng-tạo được sinh ra...?!

08/12/2007
ThyThy_Hoàng Thy Mai Thảo


viethoaiphuong
#34 Posted : Sunday, December 9, 2007 10:02:42 PM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,342
Points: 11,181

Thanks: 761 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)


Giấc Mơ Trở Về


Có những giấc mơ

Thay một kiếm tìm của những niềm hạnh nguyện

Gặp lại mặt người, một thuở đã tìm-quên

Nhặt lại mẩu đời chưa thể gọi thành tên

Nhấp lại ngọt ngào vị đắng nửa buồn thêm

Nghe tất cả cuồng quay lòng đêm vắng


Có những câu thơ

Như hiện ra từ dĩ vãng

Vẫn còn đâu đây một trời đầy mây trắng

Ta lang thang trên con đường quên lãng

Gọi tên người mùa Hạ nắng chợt phai


Có những sớm mai

Khoảng trời thưa con gió

Mây nhắc hoài dòng ý nghĩ đơn sơ

Có thật hay không sự sống mãi quay vòng

Trong giấc mơ đêm sóng trở về bờ biển rộng


Xin bao dung xanh mộng

Xin hiền hòa như sông

Xin mênh mang câu hát ngập cánh đồng

Ru giấc ngủ ngàn Sao- Đêm huyền thoại

Đốt lại mặt trời

Hừng tất cả mọi bình minh

Sắp đặt lại cuộc đời

Tên, tuổi mỗi sinh linh

Đi qua từng nỗi nhớ

Khắc lại từng niềm tin ...!?

Paris, le 09/12/2007
ThyThy_Hoàng Thy Mai Thảo

(viết cho một giấc mơ thêm)

viethoaiphuong
#35 Posted : Thursday, December 13, 2007 4:45:42 PM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,342
Points: 11,181

Thanks: 761 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
Lời Cám Ơn !!

Cám ơn Net ngàn vạn lần cho những gì vẫn còn là điều ta cần tìm kiếm !!

Tôi không thể nghĩ rằng mình sẽ sung sướng mà lãng quên tất cả những gì đang là nước sôi, lửa bỏng đối với sự sống còn của Việt Nam ta hôm nay. Bạn có cảm giác ấy như tôi không? Có thể có mà cũng có thể không? Điều đó đã là thường tình , tôi không bao giờ thắc mắc tại sao ai đó giống tôi nhiều hay ít hoặc là chẳng hề giống tôi? Tôi không tìm kiếm những gì thuộc về bạn mà không thuộc về tôi. Bởi tôi luôn nghĩ , từ những kinh nghiệm của chính mình : tự tìm kiếm mình là điều tốt hơn cả. Giản đơn : để hoàn thành nhân cách của tôi kia mà? Cũng như trong sáng tạo nghệ thuật : tôi không bao giờ lệ thuộc vào bất cứ ai, mỗi một con sông đều có nguồn của nó. Như người bạn thơ lớn tuổi của tôi, anh hay thích nói câu này : mình là nguồn của sóng chứ mình không phải là sóng !!

Nhưng hôm nay, để cho con sông của tôi và của bạn thêm đầy tôi vẫn muốn làm con sóng được chảy về từ những dòng sông khác...chảy trôi về mọi ngả của mọi con sông. Con sông Đời. Những dòng sông nghệ thuật. Những con người. Những tâm hồn đồng điệu. Những lo toan. Những sớt chia vẫn rất ý nhị tình người và tình nghệ thuật. Nghĩa cử bạn bè trong nghĩa cử non sông. Ý tưởng làm người trong ý tưởng : Cha-Con, Anh-Tôi...và không gì hơn là Người-Người !!

Đừng bắt tôi là ai hôm nay, cứ để tôi thấy tôi còn và cần phải làm gì tốt hơn cho hôm nay và ngày mai nơi cuộc sống của tôi !



Xin mời xem để thấy Ta Là Một


Trường Sa - Hoàng Sa - Ta Là Một

( video clip )

http://uk.youtube.com/watch?v=0Cf10nEFfiA



*VHP-HTMT chuyển từ cõi ảo về lại đây cho quý bạn cùng chia sẻ !!
viethoaiphuong
#36 Posted : Thursday, December 13, 2007 11:02:41 PM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,342
Points: 11,181

Thanks: 761 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)

Lời Bài Ca Sự-Sống

Hãy viết cùng tôi lời bài ca sự-sống
Cho mùa này tất cả được hồi-sinh
Rơi trên tay những con chữ chuyển dòng
Trôi hối hả về bình yên biển rộng

Sóng nhấp nhô tìm màu xanh gam lạ
Đặt tên Đời cung nốt mới xa-hoa
Gạt lòng đau tất cả những mù lòa
Gõ vang nhịp hồi chuông chiều thánh-hóa

Chúa phát ban niềm tin yêu hạnh nguyện
Mở tâm-thành phía nhân thế cuồng điên
Xoa dịu vết thương thù oán mãi chất chồng
Buông gươm giáo, quỳ xin điều lành, thiện

Đóa-Tình-Yêu rạng mặt người tươi sáng
Nét hiền hòa dịu mát nắng đi ngang
Giấc mộng qua đêm chìm vào bóng địa-đàng
Ngày bừng tỉnh đón Xuân sang trời vọng-tưởng!!

Paris, mùa Giáng-Sinh 2007, 13 Dec
Hoàng Thy Mai Thảo

viethoaiphuong
#37 Posted : Friday, December 14, 2007 7:26:26 PM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,342
Points: 11,181

Thanks: 761 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)

Đóa Hoa Thơ Tên Đời

Đóa Hoa Thơ Tên Đời
Con xin đặt dưới chân Người
Những con-người đã một thời vì Đất Mẹ Việt Nam yêu
Từ khởi đầu Hai Bà Trưng phất ngọn cờ nổi dậy
Quyết đưa dân mình thoát khỏi ách giặc ngoại xâm
Một nghìn năm đô hộ thật vô tâm
Một nghìn năm những lầm than, đêm tối
Tới LÝ, TRẦN, LÊ...nối tiếp những chặng đường
Đường tranh đấu vì quê hương không tính tuổi, tháng, năm, ngày
Đường tranh đấu vẫn ngàn, vạn lần là gian khó, nguy nan...không tính ít, nhiều, hay đòi trả giá công lao
Đường tranh đấu cho tất cả ngẩng cao đầu
Người dựng lên Bờ Cõi
Người gìn giữ biên thùy, từng hải đảo
Từng vuông đất của Ông, Cha để lại
Suốt một dải liền từ Ải Nam Quan tới tận Mũi Cà Mau
"Bài Học NON-SÔNG" con học thuộc lòng từ thuở ấu thơ, qua một thời con gái
Cho tới hôm nay hai thứ tóc...vẫn chưa xong
Khi còn nghe Hồn Quê Hương vang vọng :
Hãy trả lại chúng tôi tài sản của chúng tôi
Hãy trả lại Hoàng-Trường-Sa cho tôi, hỡi những người Trung Hoa kia ơi!
Chớ gieo thêm tội lỗi, chớ gây thêm hận thù
Chớ lấy súng-đạn mà thêm ra Nợ Máu
Máu của người nước anh, cũng như máu của dân tôi
Máu của mỗi con-người đều thiêng liêng, cần quy hóa
Hãy trả lại những gì anh đã lấy của chúng tôi
Hãy Học Lại Bài Lịch Sử vẫn chưa xa
Đã bao lần phải lui về trong ê chề và nhục nhã
Cha, Ông của anh xưa không nhắn lại gì sao??

Hôm nay tôi chết lặng
Khi nhìn vào những con chữ thật điêu-linh
Làm gì?
Làm gì??

Làm gì???
Bạn hỡi!!!
Cho Quê Hương
Tình Thương vô giá
Cho Quê Hương ngàn trùng xa yêu dấu
Đất Mẹ Gọi Lời
Con Đáp Nghĩa phận làm con
Tổ Quốc Lâm Nguy tất cả hãy một lòng
Đồng Tâm, Bền Chí, Hiệp Thề Sắt Son
Đổi thay số phận sẽ một ngày
Giàu sang Dân Chủ
Sáng ngời Tự Do
Muôn dân định, quyết giữ Cơ Đồ
Kinh-Ca, Sách-Sử, Sóng trào biển khơi
Ý-Lời nghìn lẽ đầy-vơi
Bài Thơ như Đóa Tên Đời kính dâng
Lên Người dựng tấm Giang-San
Tạ cùng Trời-Đất phát ban điềm lành
Mùa Thương Quê Mẹ gió hanh
Đi qua giấc mộng kết thành Sao-Đăng./.

Paris, 14/12/2007
Việt Hoài Phương
Hoàng Thy Mai Thảo


viethoaiphuong
#38 Posted : Friday, December 14, 2007 9:22:17 PM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,342
Points: 11,181

Thanks: 761 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)

EM CỨ ĐI ĐI !

Em cứ đi đi
Chiều ngẩn ngơ bên gió
Một ngày thơ ôm mộng
Để ngàn nắng không màu

Em cứ đi đi
Về chiều mưa trống vắng
Nhìn hạt mưa trong nắng
Thành ánh sáng giữa đời

Em cứ đi đi
Vào mùa Đông giá buốt
Xòe bàn tay em hứng
Từng nụ tuyết mong manh

Em cứ đi đi
Tìm màu mây ngũ sắc
Dựng cơn mê lay lắt
Suốt đoạn trường phiêu du

Rồi một ngày
Mùa Đông cũng sẽ qua
Màu mây cũng sẽ phai
Dòng mưa rồi sẽ đứt
Và màu nắng sẽ trở về

Rộng vòng tay anh đón
Riêng em cuối đoạn đường!?

Paris, Sirius - 12h30 - 12/09/2006
Hoàng Thy Mai Thảo
Việt Hoài Phương


© Tống Hữu Hạnh

© Nguyễn Minh Châu

© Lâm Thành Liêm

© Hàn Sĩ Nguyên

© Tống Hữu Hạnh
viethoaiphuong
#39 Posted : Sunday, December 16, 2007 11:24:39 PM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,342
Points: 11,181

Thanks: 761 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)

Bài Thơ Xin Gởi Thế Nhân

Đây một bài thơ mới viết xong
Chân thành từng đoạn, chữ như lòng
Đơn sơ như lũy tre làng cũ
Tha thiết như tình yêu núi sông

Là một bài thơ gởi thế nhân
Lời tim thổn thức, ý như vần
Xin anh, xin chị, xin em đọc
Để hiểu thêm thơ, một chút gần

Để cảm rằng thơ, có tấm lòng
Thơ cùng vận nước trải hưng vong
Thơ chia đau khổ tình dân tộc
Thơ góp huy hoàng cảnh núi sông

Để biết là thơ có trái tim
Biết mừng non nước buổi bình yên
Biết thành vũ khí ngăn chân giặc
Biết giục muôn người hãy đứng lên

Để giữ quê hương, để giữ nhà
Để tô Tổ Quốc gấm cùng hoa
Để không dung dưỡng quân tàn bạo
Phá nát luân thường, nát quốc gia!

Thơ cũng là thơ của dịu dàng
Của ngày hoa nở, tối trăng lan
Của bao la lắm, tình nhân loại
Của mộng yêu thương, nghĩa đá vàng...

Thưa đấy, bài thơ mọn, thế thôi
Viết bằng ngôn ngữ tự bao đời
Ý không gian dối, lời không ngọt
Chỉ có chân phương một nghĩa: NGƯỜI!

Ngô Minh Hằng


&-&

Cùng Gởi Thế Nhân

Tôi đọc bài thơ Gởi Thế Nhân*
Lời thiêng sông núi bỗng ngập tràn
Tâm linh, hồn, xác cùng nhập thể
Cất tiếng gọi đòi nghĩa Việt Nam

Biên ải nghìn trùng có cách xa
Vụt trong suy tưởng đã nhạt nhòa
Từng dải biên thùy đang máu chảy
Từng khúc ruột mềm nhức nhối đau

Đất-Trời một thuở chữ Nước Non
Công Đức Mẹ Cha một kiếp tròn
Phận Con, Cố Quốc Hà Thiên Mệnh
Nghĩa Cử, Nhân Thành, Chí Sắt Son

Gió mùa chuyển đổi đóa hoa thơ
Từ tâm đơm kết nhánh tình đời
Hòa cùng đồng loại niềm tin mới
Tôi, người chung nhịp ước nguyện khơi

Khơi giòng sông Việt nổi sóng lên
Khơi ý toàn dân hiệp sức bền
Khơi lòng nhân thế lương tâm khuấy
Khơi tình Hồng-Lạc giống Rồng Tiên

Đất Nước hôm này vẫn loạn ly
Loạn ly tâm thức kẻ trị vì
Quyền hành, bạo ngược trò ma mị
Để loạn ly lòng mỗi sinh linh

Tiếp vần thơ ngỏ ý trung nguyên
Hẹn với quê hương bến cùng thuyền
Đẩy đưa công cuộc mùa tranh đấu
Chẳng thẹn danh Đời đã hữu duyên

Duyên cho tôi được sống làm người
Một lần dâu bể kiếp phù sinh
Học bài tạo hóa xoay vần vũ
Sinh từ Mẹ Việt lúc bào phôi

Đây dòng máu đỏ vẫn đổ xuôi
Dâng trọn từ Con, chữ nghĩa vời
Vọng ngang trời Hạ, Xuân mai tới
Mang gió thanh bình trãi gấm hoa

Trời Nam Dân Chủ, Tự Do rạng ngời!!

Paris, 17/12/2007
Việt Hoài Phương
Hoàng Thy Mai Thảo

(NMH - Bài thơ gởi thế nhân)
viethoaiphuong
#40 Posted : Tuesday, December 18, 2007 5:24:28 PM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,342
Points: 11,181

Thanks: 761 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)

Lời Trần Tình Bi Thương và Hào Hùng!!

Paris, giờ này sắp giờ thứ 24 của một ngày cuối tuần, thứ Bẩy. Và mùa Đông đang về tới, với cái lạnh rất khắt khao đã mấy ngày nay. Cảm giác lạnh thấu khắp toàn thân và tim óc càng dữ hơn, khi tôi bấm vào link trên để nghe và đọc lại bài thơ bất hủ đó của Trần Chiêu Yên. Tiếng nhạc đệm rải theo từng câu thơ đi cùng từng hình ảnh : như những bước chân buồn thê lương gõ nhịp vào hồn người sao mà da diết, đau thương đến thế!! Tôi cứ run lên bần bật và không kiềm nổi nước mắt!! Đã bao lần tôi coi, vậy mà lần nào tôi cũng nguyên si cảm giác này. Tôi muốn gục đầu xin được tạ tội cùng người, những con người vô tội và thân cô, thế cô của Mẹ Việt Nam tôi. Tạ tội trước những người đã nằm xuống chỉ vì những lý do thật là vô nghĩa lý(??) Tạ tội trước cả những người còn đang lay lắt nơi quê nhà, hay những người đang "tha phương" khắp các ngả đường thế giới. Linh hồn tôi rã rời như những mảnh vụn vỡ vô hình của một hành tinh siêu nhiên trong và ngoài trần thế. Ấy là khi tôi cảm nhận thấy nỗi đau của Chúa Cha tôi trên con đường lên ngọn đồi Gô-Gô-Tha, với thân hình đẫm máu, mỏi mệt, nhức buốt với cây thánh-giá trên đôi vai cứu-thế và bị đóng đinh bởi người-đời trên chính cây thật tự đó!!

Cuốn phim cuộc đời bất hạnh của cả một nửa dân tộc tôi đó!!

Bài Thơ Vô Đề & Trần Chiêu Yên

Với bắt đầu :

...những ngày khói lửa dậy trời Nam
Chiến xa Nga hằn đậm vết hung tàn
Trên đường phố Sài Gòn ngày quốc hận !


Tôi nhìn thấy gì : những chiếc xe tăng lạc loài trên đường phố Sài Gòn trước con mắt còn quá bất ngờ, quá ngạc nhiên của người dân thành phố. Hẳn họ vốn quen những ánh đèn màu? Hẳn họ ưa sự yên bình trong những nhộn nhịp của một mạch đời đã là nền nếp và khá là đầy đủ tiện nghi?? Hẳn họ chưa thể nào nghĩ ra sự thể đã là như vậy: một ngày lá cờ đỏ sao vàng kia cùng đoàn quân màu áo chiến binh thật khác lạ...ào ào tuôn vào thành phố của họ, như của chính mình??? Nơi những con người thắng trận đó, trên gương mặt họ với vẻ nửa ngạo mạn, xong cũng nửa tự thấy mình lạ lẫm giữa nơi đây không? Chắc chắn là có và có thể nói rất nhiều là đằng khác! Giản đơn, ngay cả một người đi xa nhà thật lâu khi trở về còn cảm thấy xa lạ chính nơi mình với xung quanh? Huống hồ, đây chỉ quen nghĩ đó là nhà của mình, nhưng ngôi nhà mình chưa hề ở trong đó bao giờ, ngay cả trong trí tưởng ?

Hai người con của Mẹ Việt Nam lạ quá trước mắt nhau. Một người tự xưng là đoàn quân đi giải phóng? Một người hoàn toàn không hiểu mình cần được giải phóng khỏi điều gì? Nhưng chắc chắn, có một người tự cho mình là kẻ chiến thắng? Còn một người kia biết mình trong hàng ngũ chiến bại. Nhưng hẳn ít ai trong họ, cả hai phía của hai nửa trái tim Mẹ Việt Nam kia, có thể nghĩ rằng một ngày rất không xa nữa, thế sự sẽ đổi dời nơi đây. Những thắt nơ tội lỗi được buộc thêm một lần nữa. Buộc nơi thân thể đã nát bầm của mình, với bao vết thương găm hằn đầy những mảnh đạn, xác bom...sau hai mươi năm khói lửa điêu tàn. Rồi sẽ lại thêm vào trên đó những vết thương không phải bằng sắt thép, mà tàn ác hơn là bằng chính tâm địa, lòng dạ quá lạc loài về sự độc ác của con người chóp bu cộng sản. Một kẻ bị sai đi làm điều ác nghiệt mà biết hay không biết mình đã làm một việc của kẻ sát nhân? Một người chịu những tội ác kia đổ lên đầu mình có biết hay không biết lý do bởi vì đâu? Quá nhanh như một cơn ác mộng!! Mà lại quá lâu hơn một cơn ác mộng, hết ngày này qua tháng khác, năm trôi theo năm dài, và đã ba mươi hai năm có lẻ nhiều tháng, nhiều ngày!!!

Và Lời Trần Tình :

...những ngày lận đận
Cha đi tù, mẹ buôn gánh bán bưng
Nuôi đàn con trong khốn khổ tột cùng
Tôi phải thôi học, sáng ngô chiều sắn


Không một ai biết trước mình sẽ bị đi tù dễ như thế : rất dễ như mời đi họp tổ dân phố một hôm kia, không kể hôm đó trời mưa hay trời nắng, chỉ biết có một hôm đi rồi không trở về nhà. Đi tù nhưng lại được đặt cho cái tên nhẹ như bấc: đi học tập. Học gì? Học bài học thua trận cộng sản thì "biết tay" ra sao?? Bài Học ấy kéo dài hơn tất cả mọi bài học trên thế gian này, bao nhiêu thời gian vẫn không đủ: 5 năm, 10 năm, 20 năm, 30 năm...

Và cũng không một ai, trong số những người vợ ở nhà, biết trước có một ngày chính mình sẽ lao ra ngoài đường, để làm ra được đồng tiền quá đắt trên đôi vai gầy, với chút sức hèn mọn mà nuôi đàn con thơ dại vắng bóng cha.

Những khốn khổ đến tận cùng, chất chồng lên người mẹ không đủ, chạy sang phần bao nhiêu đứa trẻ thơ !?

Nắng Mưa Đời trên thân xác tù đày của cha. Nắng Mưa Đời trên đôi vai gầy của mẹ. Nắng Mưa Đời trên vai nhỏ của con.

Và cứ thế nối tiếp đoạn trường :

...những ngày mưa, nắng
Đi mò cua, giúp mẹ buổi cơm chiều
...những ngày nước ngập mái tranh xiêu
Đêm u tịch hãi hùng : "kinh tế mới"


Hành hạ người cha chưa đủ, hành hạ người mẹ chưa yên, phải hành hạ thêm những đứa con của người cha và người mẹ : những đứa trẻ thơ bỗng cũng trở thành tội đồ của chủ nghĩa, một chủ nghĩa cộng sản qoái thai hơn cả quỷ. Chế độ lại bày đặt ra thêm cái tên tưởng quá giản đơn kia, mà lại hóa quá kinh hồn : Kinh Tế Mới !! Mới cái gì? Mới vô lương và mới mưu mô: đuổi người đi để chiếm nhà cửa và tài sản cho dễ. Đẩy người lành vào nơi rừng xa núi thẳm để bưng mắt, bít tai cho khỏi phải bị cắn rứt lương tâm? Nhưng lương tâm còn đâu mà cắn rứt??

Bảo phải quên đi ư? Kẻ gieo ra oán thù đi khuyên người bị mình gây oán: thôi hãy quên đi chuyện ngày đã qua, coi như không biết, không nghe, không thấy?? Có chết mất thân xác con người, nhưng hồn linh ấy vẫn còn sống để còn nghe, còn thấy và còn biết? Biết những ngày quá khứ, biết ngày hiện tại và biết tới những ngày tương lai: cộng sản đã, đang và sẽ còn đối xử với họ ra sao?? Cớ sao người đang còn thở, còn nghe và còn nghĩ suy lại bảo phải quên đi, câm nín đi, cũng như khác nào nói họ hãy chết đi cùng với quá khứ đau thương, không bao giờ hết rỉ máu nơi tim, óc và tâm thần.

Rồi một ngày...

Giờ, tha phương, quê nhà xa dịu vợi
Tôi sống cuộc đời dân chủ ấm no
Nhưng dân tôi ĐANG khắc khoải mong chờ
Ngày sụp đổ của bạo quyền tàn độc


...một ngày, sau khi đã trả giá quá đắt cho sự sống, đôi khi là đi tìm sự sống trong cái chết, để được sống làm người tự do, trong bầu trời dân chủ. Mới lại càng thấm hơn nỗi đau quá khứ!!!

Bởi vậy, dẫu có đi xa nơi Quê Cha Đất Tổ ấy ngàn vạn dặm đường vẫn mang nguyên si đau đớn. Một nửa vết thương còn nằm lại nơi chôn rau cắt rốn với những người còn ở lại chịu đọa đày tiếp và hơn lên bởi lũ bạo quyền cộng sản ác nhân. Còn một nửa theo thân xác lưu vong cùng Đời. Bởi vậy, đời người viễn xứ tươi xác mà sầu lòng. Đố ai còn chút lương tâm mà không cảm thấy ray rứt trong mình, thương xót cho nửa phần thương đau của chính mình vẫn lay lắt, vẫn hoang vu và hoang dã trước những giản đơn là dân chủ, tự do. Bởi thế, ngay cả chút nhân quyền làm người cũng không được cho phép. Nhà nước "xã hội chủ nghĩa cao quý" cấm hết tất cả, cả quyền được làm người và cả quyền phải làm người. Phải chăng, bởi họ, người cộng sản chóp bu ấy, không phải là con người, mà đã là dã thú !

Trong sâu thẳm tiềm thức:

Thương quê hương, bao lần tôi bật khóc
Thấy lương dân trong kiếp sống khốn cùng
Thương dân hiền cam chịu kiếp lao lung
Khổ đến nổi đem con mình đi bán !


Ngày xưa, khi khốn khổ tận cùng, mẹ buôn gánh bán bưng nuôi con, và con cũng bỏ học cùng mẹ sớt chia nặng nhọc để nuôi mẹ và nuôi mình. Nhưng hôm nay, trong cùng cực của mọi khốn cùng mẹ đành lòng đem con đi bán! Bán con mình để nuôi ai? Nuôi chế độ "xã hội chủ nghĩa tốt đẹp" ấy đã hẳn rồi, nếu suy xét cho thấu lý, thấu tình!? Người mẹ bán con có thể không hiểu ra điều đó, nhưng Mẹ Việt Nam hiểu và biết vì sao đứa con của mình lại đi bán những đứa con của mình??

Mẹ Việt Nam là chính nơi những người con của mình đã hiểu và đã biết điều gì đi ra từ những nỗi đau dân tộc ấy hôm nay? Nguồn gốc, gốc rễ của những dây mơ, rễ má, những nhằng nhịt võng lưới đan xen vào nhau ấy là do đâu, vì đâu, tại ai, ai là đầu đảng của mọi vấn đề, mọi sự???

...và đây những đối thoại:

Tôi chống anh KHÔNG PHẢI VÌ DĨ VÃNG
Mà là vì HIỆN TẠI với TƯƠNG LAI
Vì dân tôi ĐANG sống kiếp dọa đày
Thế hệ trẻ nhìn TƯƠNG LAI VÔ ĐỊNH !


- Thôi đừng nhớ tới dĩ vãng nữa, hãy quên đi !! Và quên đi !! Vì điều đó sẽ gây ra hận thù dân tộc...Không có lợi cho nhà nước? Không có lợi cho người cầm quyền ?? Đừng chống đối chúng tôi nữa ! (( một phía nói, một phía nghĩ và một phía hăm dọa ))
- Ah! Nếu không có Quá Khứ làm sao có Hiện Tại và Tương Lai ? Những nỗi đau cho ta hiểu và biết thêm về con người và về cuộc đời...Cho ta lớn lên trong con mắt và trong đầu óc, có phải? Để ta đừng có ngu ngơ, khờ khạo trước những giả dối và lừa phỉnh bịp bợm?? Để ta nhìn vào hiện tại và hướng về tương lai được rõ hơn, đúng hơn. Và những nỗi đau của quá khứ kia vẫn còn đó và sẽ còn đó trong mỗi con người hôm nay và ngày mai nơi quê hương tôi đó, một Việt Nam. Không phân biệt mọi con người, không phân biệt mọi lứa tuổi = cùng oằn oại như nhau và cùng vô phương hướng như nhau khi ngước về phía trước !! (( một phía nghĩ, một phía nhìn, một phía trả lời ))

Thì anh ơi, nói chi lời lừa phỉnh
Đến bây giờ, ai tin cộng sản đâu
Nếu thật lòng xin hãy thực hiện mau
Cuộc hoà giải với người dân quốc nội :


- Hãy đừng để tất cả cùng phải đồng ý một câu nói bất hủ : hãy nhìn những gì cộng sản làm, mà đừng tin những gì cộng sản nói !!
- Nếu thật một lần muốn lấy lại lời nói của mình, hãy làm ngay điều cần phải làm với những người còn ở ngay trong lòng Mẹ Việt Nam đó. Chứ không hẳn là chỉ với chúng tôi, một nhúm người đang bị cắt lìa ở hải ngoại?

...Đây những điều cần làm ngay, nếu còn biết nghĩ suy như một con người bình thường:

Hãy ngưng ngay những hành động bỉ ổi
Ngưng đuổi nhà, cưởng chiếm đất nhân dân
Ngưng đào mồ, sang phẳng những mộ phần
Xây khách sạn làm giàu cho đảng ủy

Hãy ngưng ngay những ngón nghề phù thủy
Đạo giáo quốc doanh, dân chủ cò mồi
Hứa hoà hợp hoà giải ở đầu môi
Nhưng cộng đảng vẫn độc quyền chúa tể

Nếu thật tình thì hãy mau giải thể
Đảng độc tài cộng sản (đảng vô lương)
Người TỴ NẠN bốn bể sẽ hồi hương
Đem tài sức hiến dâng cho đất nước

Hứa với anh, tôi là người đi trước !!!

TrầnChiêuYên
(17/04/2006)


Đối thoại này chỉ một bên dám tiếp tục, bởi đã hiểu và đã biết quá người cộng sản là ai và người cộng sản muốn gì, đằng sau những vỏ bọc lòe loẹt, mỹ miều?!

Trị vì và muốn mãi trị vì, không cần biết thế thái, nhân tình. Không cần biết mọi câu châm ngôn của Đời mà mọi con người đều đã học, đã biết: "gieo gió gặt bão","trồng cây nào ăn quả đó", "lưới trời lồng lộng, tuy thưa mà khó tránh", "một người có tội mà biết ăn năn, còn hơn chín mươi chín kẻ tự xưng là công bình mà không biết hối cải"...

Kết thúc cuộc đối thoại, cuối cùng thành độc thoại !?

Những suy tư này tôi đã từng và đã bắt gặp ở rất nhiều ở các bạn bè tôi, hay những con người tôi gặp, tôi biết, tôi nghe. Cả ngoài cõi thật và trong cõi ảo, nơi những ngày tôi đang sống đây. Đặt biệt là nơi Trần Chiêu Yên, một thi sĩ mà tôi rất kình trọng và quý mến qua lời thơ. Những bài thơ của Trần Chiêu Yên luôn làm tôi rúng động tâm hồn, khuấy động lương tâm tôi và cho tôi được nghĩ suy thêm và trăn trở thêm cho vận mệnh của gần một trăm triệu con người Việt Nam tôi đó.

Tôi lớn lên theo năm tháng về tuổi đời, nhưng tôi được trẻ trung trở lại theo thời gian của tuổi Thơ-Văn Trong đó có một phần nhờ những lời thơ, ý nhạc của những con người rất đồng điệu với tôi về khoảng trời văn học nghệ thuật. Đồng cảm trong khoảng không gian có tiếng nói Yêu Thương. Yêu Thương quê hương tôi với những cánh đồng lúa ngát hương mỗi mùa trổ bông lúa mới. Yêu lũy tre xanh có gió làm dịu mát mỗi trưa hè oi ả. Yêu những con sông chạy dài như những bài thơ nổi trôi bồng bềnh trong Sóng Triều Yêu Thương và Xa Xót cho muôn người dân Việt Nam tôi. Yêu những mái tranh có khói lam chiều nồng ấm chất thôn quê. Yêu những câu chuyện ngày xưa bà tôi hay kể đi kể lại mỗi đêm về. Yêu những quãng đời chưa từng có tôi hay đã có tôi trong đó, ghi khắc một thời những kỷ niệm không thể phai phôi: đó là những bài thơ xưa tôi thích, đoạn văn xưa tôi ưa, bài hát xưa tôi mê mải lắng nghe...Ở đó những mẩu đời in lại thành trang dòng còn mãi mãi.

Tôi cám ơn thi sĩ Trần Chiêu Yên bài thơ rất đặc biệt này, tôi cám ơn người đệm đàn cho bài thơ đó. Mà mỗi khi tôi tìm để đọc và nghe trên nền nhạc tôi đều được thổn thức trong cảm giác quá vợi vời và quá đau thương. Chưa khi nào tôi thấy một bài thơ thể hiện trên nền nhạc mà hay đến vậy, hòa hợp đến vậy. Mỗi nốt dương cầm như một bước chân Thơ cứ thế gõ vào hồn tôi để cho tôi đi hết được chiều sâu, chiều rộng, chiều dài của tháng năm, cuộc đời người Việt Nam tôi một thời trầm luân nhất, chỉ giản đơn qua những con chữ rất thật và rất thơ của thi sĩ, cùng với những hình ảnh qua đoạn video clip này. Đôi khi tôi bật khóc vì yếu mềm hay vì thương cảm hay vì đồng cảm? Tôi cũng không biết nữa, nhưng tôi quả quyết rằng có một phần nhiều trong đó là sóng từ của hồn tôi bắt được sóng từ của hồn thi sĩ, sóng từ của hồn người đêm đàn, sóng từ của hồn người làm ra bản nhạc ( linh hồn bản nhạc!) tất cả hội tụ lại. Và cùng hội tụ một lượt với tất cả những hồn linh đau đớn của con Mẹ Việt Nam. Từng ấy hội tụ đã đè trĩu lên tôi, lên từng cảm nghĩ và từng suy tưởng !! Con gái tôi nó học đàn piano đã mười năm, khi trưa nay ngồi ăn cơm, nó nghe bản nhạc này và nó bảo với cả nhà : Con nghĩ là con biết bản nhạc này, nhưng con chưa tìm được ở nơi đâu trong trí nhớ của con kia !! Nhưng mà hay quá mẹ ơi, buồn chi đâu và tha thiết chi đâu. Tôi hỏi nó : có phải con nói thế là nhờ nó như nhịp những bước chân người thả trên con đường mỏi mệt, hoang lạ và nhất là khi có tiếng hòa âm một giọng ai đó rất xa xăm? Như lời của những linh hồn vọng tưởng lại với thời gian ?? Nó nhìn tôi gật đầu và mắt nó cũng ướt nhè ! Rồi tôi nói với nó: bản nhạc đó nằm trong chính trái tim con đó, một trái tim Việt Nam. Và mỗi người nghe nó là tác giả của bản nhạc. Mẹ đặt tên bản nhạc đó của mẹ là "Lời Trần Tình Bi Thương và Hào Hùng"!!

Tôi viết những dòng này để tặng cho Đời. Tặng cho người, những con người khốn khổ của Mẹ Việt Nam tôi, cho bạn bè, cho người thân...Cho thi sĩ Trần Chiêu Yên và cho công cuộc tranh đấu không ngơi nghỉ của tất cả những người đang tranh đấu hôm nay cho một tương lai rạng ngời của quê hương tôi ngày mai. Và cuối cùng tôi xin dâng tặng cho nàng-thơ của thơ-văn nghệ thuật, cho Nhạc và cho Thơ !!

Paris, thứ Bẩy - 15 Dec 2007
ThyThy_Hoàng Thy Mai Thảo


Bài Thơ Vô Đề & Trần Chiêu Yên
Users browsing this topic
Guest (3)
31 Pages<1234>»
Forum Jump  
You cannot post new topics in this forum.
You cannot reply to topics in this forum.
You cannot delete your posts in this forum.
You cannot edit your posts in this forum.
You cannot create polls in this forum.
You cannot vote in polls in this forum.