Rank: Advanced Member
Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC) Posts: 9,291 Points: 11,028
Thanks: 758 times Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
|
ĐẠI DƯƠNG MÀU NÂU Bạn hãy tự nhắm mắt lại thật nhẹ...!! Thật nhẹ...!! Và hãy cố để cho trí tưởng của mình đổ về duy chỉ một hình ảnh: biển Thái Bình Dương sẽ là màu nâu! Gam màu nâu vừa đủ nhạt và trong veo đang long lánh dưới ánh mặt trời chiều một ngày Đông đẹp nhất mà ban ưa thích! Và bây giờ bạn hãy choàng tỉnh dậy trên bờ biển mang tên bình yên ấy: một đại dương màu nâu kỳ-bí đang hút hết vào lòng mình tất tận những ảo ảnh thực-hư, được soi bóng xuống biển sâu bao la và bát ngát. Để rồi phát ngược trở ra trả lại cho Đất-Trời muôn vàn hào quang rất dịu mềm , mơn man và quả thật rất lạ lùng: những dải sáng màu thanh tao chạy vút lên khỏi mặt biển rất nâu dạt dào như những cung đàn huyễn hoặc: bi ai như tiếng khóc từ những hồn linh của một thời bạc mệnh quê hương: bao nhiêu triệu người con Việt Nam đã bị chôn vùi trong lòng Thái Bình Dương mùa cuồng nộ? ( "quê hương tôi khóc": sáu ca khúc tuyệt đỉnh của trí tuệ và nhân cách một giòng dõi rất Việt Nam!) Và từ đau thương hôm qua, hôm nay vẫn thản nhiên còn đó: cuộc sống muôn đời vẫn cứ là cuộc sống: vượt qua tất cả khốn cùng vẫn cất lên lời tình ca, ngợi ca sự-sống: là thương yêu, là đắm đuối đam mê với đời, với thiên nhiên vạn vật, với những ý tưởng đã bay xa-cao, vượt ra khỏi quỹ đạo tầm bắt với thông thường của muôn sự bình thường để cùng kết nối với nghệ thuật rất hài hòa giữa các lời thơ và ý nhạc quá phiêu linh và quá quá suy tư : những chân lý cuộc đời, nhưng mà mềm mại: bay vào tầng vũ trụ tâm linh, vô tư và mặc nhiên chinh phục lòng người, nếu bất kể ai đã một lần được nghe, được thấm đẫm tâm tư mình qua một giọng hát của riêng em...!! ( qua chừng mấy chục ca khúc đã thành tên và in trên dòng nhạc!) Biển trời bao la... câu hát em đưa tôi bay xa... trôi trên từng con sóng... về một bờ xa hoa: mênh mang những là nhung nhớ... vợi vời những là vấn vương: suối, sông đời có bao giờ biết lụy khổ, một lần thôi như tôi được biết hôm nay: yêu em nhiều cho màu biển cũng thay, cho mây theo gió nghiêng chiều em qua: con chữ tôi say cho lay động bến địa-đàng, hồn thơ tôi chợt đắm... nổi chìm lênh đênh... như con thuyền buông lái biết chảy về nơi đâu: chỉ một mình em biết, chỉ một mình em hay!?
Có hay không một đại dương như thế: sóng nước rất nhạt màu nâu trong suốt thật mênh mang?
Không, vào một chiều thứ Bẩy, đầu năm hai ngàn lẻ bẩy: giữa Paris có mưa phùn bay bay: tiết trời lạnh chỉ đủ vừa cho vẫn rất bơ vơ những bước chân ngơ trên hè con phố cổ Latin, qua một làn sương khói rất mỏng kiss cool, tôi sững sờ chìm vào trong không phải một mà là hai đại dương màu nâu tuyệt vời thế đó. Thật là lùng khi có nhân chứng là Chúa Trời và rất nhiều thiên-sứ!! Tôi bàng hoàng, run rẩy: tự hỏi mình: màu nâu ấy từ đâu đi ra? Phải chăng đó chỉ là ý tưởng hay trí tưởng của riêng tôi, kẻ vốn mang tiếng là quá nhiều lãng mạn? Nhưng không, đó chính là sự thật, một sự thật làm cho tôi được bay ra khỏi trái đất loài người để đi vào bài thơ thơ-mộng nhất hôm nay!
"Đôi mắt nâu người" chính là đại dương bao la ấy! Đã dìm ThyThy vào biển ái ngất si mê cõi tâm hồn thanh khiết và cao sang.
Cám ơn em hiện hữu trên đời hôm nay để cho lời thơ tôi được nhẹ trôi trong bình yên của biển trời thơ-nhạc rất linh thiêng riêng lắm chỉ mình em!! Paris, 08/01/2007 ThyThy_Hoàng Thy Mai Thảo
|