Rank: Advanced Member
Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC) Posts: 9,291 Points: 11,028
Thanks: 758 times Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
|
quote: Gởi bởi hoatinh
Chị Hoàng Thy Mai Thảo mến, Bài thơ Mỹ, tôi dịch từ bài thơ "Dòng-Sông-Ơn" của chị, ngẫu nhiên nó biến dạng thành cái Bình hoa, mà chị gọi là "Bình Hoa Thơ". Sau đó, chị nẩy ra ý nghĩ là làm sao cho chị hai cái ly - để uống rượu Champagne, khi chúng ta - cùng các thi hữu khác, cụng ly với nhau trên bàn tiệc văn thơ. Đây - tặng chị hai cái ly điển hình - mà suốt đêm qua, tôi phải sáng tạo cho nó thành hai cái : một Việt, một Mỹ. Sau đây là bàn tiệc thơ văn của chúng ta
ANH MỜI EM CỤNG LY
Anh mời em ly rượu Mừng nhau aujourd'hui Em - một nàng thơ Paris Một tâm hồn lãng mạn Trên vấn đề văn thơ Trên mối tình huyền ảo Mời Vô và vô đi Tình chúng ta tuy ảo Nhưng ảo lại là – thơ
&&&
Tôi vừa đến - Paris Gặp người Thơ ra đón Chiếc áo dài tha thướt Nét vui mừng trên mi
Bonjour - mon amie A good welcome for me Merci and thanks everybody Văn chương lẫn lộn ly kỳ cũng vui
&&&
Very happy to see you In this Country – France I know that is Tower Eiffel And this is river of Seine Paris is very - beautiful And my friend here! She’s welcomed my visit Paris and we ok Ms. Hoang Thy Mai Thao And Me. We’re very happy
VÔ TÌNH (Houston – Nov 26, 2006)
Niagara-Mây
Đã là buổi sáng 22 tháng 11 rồi đó... mà mặt trời còn chưa tỉnh giấc, bên ngoài vẫn còn như màn đêm nhung huyền phủ đặc kín không gian. Giữa tĩnh lặng diệu kỳ người-thơ tỉnh mộng: con người là tôi vừa rời một cơn mê ảo mộng nơi đời thực: nửa thực, nửa hư... Và Nàng-Thơ là hồn-linh tôi đã lại vội vã về tìm một cơn mê khác rất sống: nửa mơ, nửa tỉnh… là chính thơ và thơ, nối theo nhau gõ nhịp cuộc đời: cho mùa thu thêm sắc vàng kỳ-bí... cho niềm thương thêm nốt trầm bình dị... cho ngày mai tia nắng còn thiên vị và quá hào phóng với riêng người và tôi...
Trên khung cửa sổ màu xanh của một ngày rất mới, người đến tặng cho tôi một bình hoa sự-sống: bình hoa là dòng sông đầy ân-tứ của đôi tình-nhân thế-kỷ với ắp nước mát lành đang dào dạt đổ ra biển cả... tạo nên những âm thanh trầm bổng thiết tha... như bài tình ca cuộc đời đẹp nhất! Hoa cắm trong bình pha lê màu xanh nước biển(?) là những vần thơ thuần khiết là thơ: hòa lẫn gam màu của hồng nhung mà tôi thích cho sự biểu hiện của trái tim tình bạn chân thành và chung thủy… lại ngan ngát hương mà đậm lắm vị tình-đời… vẫn từng quyến rũ những tâm hồn lãng mạn của thơ-văn... Phải, màu đỏ thẫm của hồng nhung hòa lẫn và pha trộn với màu xanh nhạt của những bông hoa cỏ dại mà tôi ưa… (ồ, chưa bao giờ tôi biết nhớ chính xác tên một loài hoa dại nào mà tôi thường rất thích nhất nhất ấy… chỉ khi nhìn thấy thì tôi biết nó đã từng ở trong trái tim tôi, trong ánh mắt tôi, trong tiềm thức của tôi... thế thôi!)
Thật ngỡ ngàng... tôi trôi vào dòng nước biếc của sông thơ để tự mình đổ ra đại dương xanh thẫm cũng lại thơ... Cuộc đời như mở rộng cánh cửa đón ôm tôi vào trong lòng sự-sống để hồi sinh những ý tưởng ngôn từ... Thế là tôi chỉ việc là kẻ viết theo sự hướng thị của tâm linh, để khải thị một điều gì đó sâu sa hơn cả ý nghĩ của chính mình: tôi viết ngay lên trang thơ còn nửa gấp-nửa mở của cuộc-tình-thơ nào đó còn chưa đến-chưa đi, nên chưa kín các đoạn-dòng... Khi kết thúc một bài thơ: là tôi từ trang thơ bước ra cõi sống hiện-hữu để tôi hiện-sinh chính là tôi đó: trên người phủ đầy hoa, những cánh hoa màu hồng và màu xanh mỏng manh mà thơm mát... Trước mắt tôi chỉ có một màu thiên thanh trong suốt như pha lê... Để rồi tôi nhìn vào bất cứ vật gì tôi thích, tôi ưa... và tự trong trí nhớ tôi chảy ra một gam màu, mà tôi thấy phù hợp hơn cả với những gì tôi vừa viết ra đó... Thế là tôi có ngay một màu pha lê vừa vặn đúng, như thể một ước mơ đã rơi ra ngoài hiện thực cho tôi... và vì người!
Ồ, mà tôi thích lắm tiếng động lanh canh thật trong mà thật vang của hai vật thể là pha lê đụng chạm vào nhau: tôi nhớ đến lần thử nghiệm đầu tiên trong đời mình về âm thanh tuyệt đỉnh là trong thanh này: đó là khi hai cái ly pha lê chạm vào nhau thật khéo và thật nhẹ...
Thời gian vẫn không ngừng trôi…hay có thể có một khoảnh khắc nào đó chiêc kim đồng hồ thực sự bị dừng lại, bởi chính vòng quay của trái đẩt đã đổi chiều trong chớp nhoáng... để chiều lòng thơ-thơ? Đó là lúc tôi chợt ngửng mặt lên, ngước nhìn ra ngoài cửa sổ: ánh sáng ban ngày đã tràn ắp khắp nơi... Hơi se lạnh của sớm Thu trở nên lãng mạn... xa xăm... sao thơ quá là thơ!! 7h50 thật rồi đó: vậy là tôi không trong mơ!! Có âm thanh lanh canh trong vắt và ngân nga gọi tôi về cõi thật: tiếng ly pha lê đang chạm khẽ vào nhau và...tan trong nhau... ((viết trước, trong và sau khi "ra" những bài thơ, nhạc trong cùng ngày: "Mắt Tình Yêu", "Bình Hoa Thơ" , "Nhạc Thu", "Khi Em Hát" và đọc lại bài thơ đầu tiên tặng Ct: "Bài Thơ Không Tên và Không Năm Tháng" ))
Paris, 22/11/2006 * mang tên Kỳ Nguyên tặng Mai Cát Hạ ThyThy-Hoàng Thy Mai Thảo
|