Khi buồn tôi thường vào net tìm những mục gỡ rối tơ lòng, tâm tình, chỉ muốn đọc và chia sẽ với những người cùng cảnh ngộ... Thấy có nguòi có kết cuộc mỹ mãn, tôi vui lây với cái vui của họ, mặc dù chẳng biết mặt mũi họ ra sao, nhưng cũng có nhiều kết cuộc buồn đau, bỗng dưng cũng thấy buồn như họ... tính tình tôi là đa sầu đa cảm vậy đó... Có nhiều chuyện tôi cứ tò mò muốn xem kết cuộc của họ ra sao, và cứ mãi theo dõi câu chuyện của họ... Và như vậy tôi cũng biết đuọc rằng, những gì tôi viết ra đây có lẽ cũng có chị em, hay bạn nào đó đang theo dõi câu chuyện của tôi, họ cũng muốn biết xem hiện giờ tôi ra sao, mặc dù nhièu chuyện xấu hổ xảy ra không đáng kể, vì nói ra sợ nguòi ta khi dễ mình, nhưng tôi lại muốn nói ra... có nguòi bạn khuyên tôi, có gì thì cứ viết ra, nói ra hết, như vậy trong lòng sẽ thấy nhẹ nhõm hơn...
Có nhièu nguòi rất nhiệt tình, thành tâm khuyên nhủ, mặc dù chưa bao giờ biét mặt nhau, nhưng tôi cảm nhận được sự chân thành với lòng đầy thông cảm, tôi thật cảm ơn các chị em và các bạn ấy rất nhiều...
Trong phone tôi đã xóa hết hình ảnh của anh và tôi từng chụp chung, chỉ chưa có can đảm xóa đi 171 txt msg mà anh từng nhắn cho tôi với lỡi lẽ yêu thương nhớ nhung nồng nàn, vì mỗi lần nhớ anh, tôi cứ xem đi xem lại... Nhưng khi nói chuyện với 1 người chị, chị cho tôi sức mạnh lúc bấy giờ, không hiểu sao tôi có can đảm khi nói chuyện với chị, và lúc đó tôi đã xóa sạch hết những msg đó, và cả số phone anh... Tôi tưởng sẽ không sao, nào ngờ khi cúp phone với chị xong thì tôi thấy nhớ anh da diết, tôi hốt hoảng tìm số phone anh, nhưng không còn nữa... tôi lo sợ đièu gì đó, sợ có thể là khong bao giờ đuọc nghe lại giọng nói anh... thế là tôi nhớ ra là mình chưa xóa đi số phone chổ làm anh... mừng quá, tôi gọi ngay cho anh...
Anh bắt phone ngạc nhiên hỏi sao tôi gọi anh, anh nói có tôi hay không cuọc sống anh vẫn bình thuòng... chúng toi nío chuyẹn mặc dù anh nói chuyện lạnh lùng, nhưng chỉ cần nghe đuọc giọng anh là tôi thấy tinh thần thỏai mái lại, bớt lo sợ vu vơ... nhưng mặt khác tim tôi lại nhói lên từng hồi một... Nhưng không sao, tôi gọi anh không phải để níu kéo tình cảm anh, mà vì cái gì tôi cũng không hiểu nổi, miễn sao cho tôi đuọc nghe giọng anh khi tôi nhớ là cũng đủ vui rùi... Tôi biét rất rõ ràng là con đường chúng tôi đang đi sẽ không bao giờ cùng chung lối, sẽ không bao giờ thành đôi, trí óc tôi bảo như thế đấy nhưng con tim tôi thì lại không thể nguoi ngoai để khỏi đau vì anh...
Có thành bạn bè hay không cũng đuọc, tôi chỉ hy vọng một đièu duy nhất là sometimes có thể nói chuyện với anh... chỉ đơn giản vậy thôi...