Welcome Guest! To enable all features please Login or Register.

Notification

Icon
Error

2 Pages12>
Mộng và Thực
ChieuHoang
#1 Posted : Friday, October 21, 2005 4:00:00 PM(UTC)
ChieuHoang

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 204
Points: 0

.
Nguyệt Ký

Người ta thường hay viết Nhật ký. Nhưng tôi chưa từng nghe ai viết Nguyệt ký bao giờ. Có lẽ, tôi là người đầu tiên (điên điên) muốn viết Nguyệt ký.

Có phải chăng? Đối với tôi. Nguyệt ký là những gì xảy ra trong mơ. Tôi ngủ thường hay nằm mơ. Nhất là những khoảng thời gian gần đây, tôi vẫn thường có những cơn ác mộng. Đôi khi, các ác mộng đó phản ảnh những mảnh lo lắng, sợ hãi trong đời sống, bị đè nén dưới đáy tầng tâm thức, nên nó thường trổi dậy trong giấc mơ....

Đôi khi, tôi cũng có những giấc mộng rất dễ thương, phản ảnh những ước vọng và niềm khao khát mà tôi muốn trở thành. Nó linh động như một đời sống thật. Những lúc như thế, khi thức dậy, tôi đều cảm thấy vui sướng và rất hạnh phúc...

Có bao giờ bạn có một giấc mơ đẹp tới độ thức dậy, bạn chỉ muốn quay trở lại trong mộng, tiếp tục sống trong ấy? Thỉnh thoảng tôi cũng có những tâm thức như thế. Nhiều khi, biết mình đã hoàn toàn tỉnh mộng. Nhưng vẫn cứ nhắm mắt kéo dài cơn mơ bằng sự tưởng tượng của mình...

Để khi nào rảnh. Tôi sẽ hồi ức lại những giấc mơ và trải trên trang giấy. Có thể, sự vụng về của ngòi bút, tôi sẽ không diễn tả được trọn vẹn những cảm nhận trong mơ...

Chiêu Hoàng

ChieuHoang
#2 Posted : Friday, October 21, 2005 5:13:56 PM(UTC)
ChieuHoang

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 204
Points: 0

Ngày mới

Lại một ngày mới bắt đầu.
Sáng nay, thức dậy, hình như tôi vừa ra khỏi một giấc mơ rất kỳ thú. Nhưng không nhớ rõ giấc mơ ra sao.

Người ta bảo. Đi vào trong giấc mơ là đi vào một thế giới ảo, một cảnh giới cũng có đủ những buồn, vui, giận, hờn, thương, ghét v.v.. nhưng rất ngắn ngủi, (chỉ bằng chiều dài của một cơn mơ). Điều này, làm tôi nhớ đến câu nói của Trang Tử (nếu nhớ không lầm).
"Đời sống chỉ là một giấc mộng"

Ôi...
Nhưng nếu khi mình tỉnh mộng mình sẽ đi về đâu?
ChieuHoang
#3 Posted : Friday, October 21, 2005 5:16:12 PM(UTC)
ChieuHoang

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 204
Points: 0

.

Mộng

Mình sẽ đi về đâu khi tỉnh mộng?

Nếu chấp nhận đời sống này là một giấc mộng.
Thì chấm dứt một giấc mộng là Nỗi Chết...
Không ai biết đằng sau cái chết là gì?
Tôi vẫn cứ nghĩ...,
Sau cái chết tôi sẽ tìm lại được đôi cánh Thiên Thần và cây đũa với một vì sao trên đỉnh.
Tôi sẽ làm gì với những thứ ấy nhỉ?
Dĩ nhiên, tôi sẽ rất cảm động và vui sướng.
Tôi sẽ dùng đôi cánh bay đi khắp nơi,
và chiếc đũa thần để reo rắc những mảnh Hạnh - Phúc (như những ánh sáng vụn vỡ của ngàn vì sao ban đêm) xuống trần gian.
Ồ...
Có phải tôi lại đang dệt mộng đấy không?
Như vậy,
câu trả lời có lẽ,
Sau giấc mộng này, sẽ có một giấc mộng khác nối tiếp...

Chiêu Hoàng
ChieuHoang
#4 Posted : Friday, October 21, 2005 5:28:02 PM(UTC)
ChieuHoang

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 204
Points: 0

.

Ngôi Chùa Cổ

Hôm qua có người muốn rủ tôi đi quét lá sân chùa. Ah.... Cái "nghề" này tôi đã từng làm qua, trong mơ. Vui lắm! Nhưng, anh chỉ rủ khơi khơi thế thôi, chẳng nói đến không gian, thời gian, bao giờ sẽ thực hiện?

Ưmmmm.... Thôi, hiểu rồi.... Tôi (và chắc có lẽ cả anh nữa) mình cùng biết một ngôi chùa cổ rất đẹp. Hình như nó nằm trên một ngọn núi thoai thoải, muốn lên được ngôi chùa cổ ấy phải lên bằng những bậc thang cao ngất. Nhưng, đừng thèm leo lên chùa bằng những bậc thang cao ngất ngưởng ấy anh ạ. Mệt lắm! Tôi biết có con đường vòng, tuy đi hơi xa hơn, nhưng đẹp hơn, thoải thoải dễ đi, nên đỡ mệt hơn.

Con đường vòng vèo này mới đẹp làm sao. Từ chân núi, đi một quãng (bằng chiều dài của một lưng áo lót bị ướt mồ hôi) thì sẽ đến một cái chòi nhỏ làm chỗ nghỉ chân. Trong chòi để đơn sơ vài cái bàn và những bình trà đựng nước vối. Nơi đó có một vị sư già (chẳng khi nào nhiều chuyện vì tôi chưa thấy ống ngồi tán gẫu với ai bao giờ). Tôi thích vị sư này lắm, lần nào ghé qua ông cũng đem đến cho tôi một bình nước vối thật mát. Lần nào tôi cũng sung sướng nhận và trả ơn ông bằng một nụ cười rất hồn nhiên.

Đằng sau cái chòi là một con sông nhỏ, đầu nguồn là một dòng thác chảy siết từ đỉnh núi. Tôi có thể ngồi bên dòng sông cả hàng giờ mà không biết chán. Một lần tôi thảy xuống dòng sông những đồng bạc cắc với những ước mơ rất trẻ thơ....

Tôi đã thấy ngôi chùa ấy nhiều lần trong mơ. Nó như hư, như thực. Hình như nó nằm giáp ranh giữa Đất và Trời. Nhưng chưa lần nào tôi có thể đi hết được con dốc lên tới tận chánh điện lễ Phật. Vì lần nào cũng mải chơi, cứ đến cái chòi nhỏ nghỉ chân là tôi lại quanh quẩn, mơ mộng bên dòng suối. Một lần, chạy một mạch vào được đến sân chùa. Nhưng muốn vào chánh điện thì phải leo thêm khoảng hơn trăm bực thang nữa. Lúc đó đã mệt lắm rồi. Tôi đành phải ngừng lại, vớ lấy cái chổi đứng quét lá. Sân thì rộng, lá lại nhiều. Mỗi cánh lá to tới hai bàn tay tôi chụm lại. Ồ... mà sao kỳ quá, mấy chiếc lá to hơn cả cái tô, nhìn kỹ thấy có có nhiều đường vân trông thật dễ thương...

"Ngôi chùa đó ở đâu thế?"

"Tôi đâu có biết! Nhưng muốn đến chỗ đó dễ lắm!! Không cần phải bản đồ chi hết. Tối đến, cứ việc...leo lên giường nằm nhắm mắt một lúc là ngôi chùa ấy sẽ hiện ra."


Hay là....
Tôi đợi anh dưới chân núi nhé? Mình cùng leo lên một lần. Tôi đề nghị mình sẽ nghỉ chân ở cái chòi nơi có vị sư già tốt bụng. Tôi sẽ khoe anh dòng suối tôi thường ngồi bên nó hằng giờ....

Và hẳn nhiên, tôi sẽ kể anh nghe về những ước vọng của mình....

Chiêu Hoàng
ChieuHoang
#5 Posted : Monday, October 31, 2005 8:31:25 AM(UTC)
ChieuHoang

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 204
Points: 0

.

Cho và Nhận

Vị sư già nhìn thấy những giọt mồ hôi lấm tấm ở chân tóc trên trán và dưới những sợi tóc mai của người thiếu nữ. Hẳn là cô vừa dăng nắng đi một đoạn đường dài từ chân núi. Mặt cô đỏ au và có vẻ mệt, nhưng vẫn không dấu được nét hồn nhiên hoan hỉ đã vượt qua một đoạn đường dài. Ông dịu dàng đem đến một bình nước vối và ban cho cô một nụ cười...

Cô nhận tặng phẩm ông cho bằng cả hai tay. Cô ngước lên, nhoẻn miệng cười với ông. Ở ông, toát ra một cái gì hiền hậu và an ổn. Lòng cô thật hoan hỷ....
Cô không ngờ rằng, mình đã trả ơn ông bằng nụ cười hồn nhiên ấy...

Thật tuyệt vời biết bao khi cả người cho lẫn kẻ nhận đều cùng cho và nhận hết lòng.
Cùng có cảm giác mình vừa cho đi và vừa nhận lại được một điều không thể mua được....

Chiêu Hoàng
ChieuHoang
#6 Posted : Thursday, November 3, 2005 12:04:33 PM(UTC)
ChieuHoang

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 204
Points: 0

.

Bước Thời Gian

Thời Gian không có hình tướng. Vì không có hình tướng nên ít ai nhận ra được sự hiện diện của nó. Nó núp trong Hư Không, bí mật và yên lặng. Nó thường đánh lừa những kẻ nhẹ dạ (như tôi) nghĩ rằng, theo thuyết lý nhà Phật: Thời gian chỉ là một ý niệm. Tuyệt nhiên, nó không hề hiện hữu...

Nhưng dẫu có khôn ngoan cách mấy, có núp thật kín trong hư không, nó lại rất vụng về, ngây thơ bằng cách thường để lại những dấu tích trên con đường nó đi qua.

Tôi nhìn được dấu tích Thời Gian trên lưng còng của Mẹ, qua hàm răng móm mém, với tính tình dễ buồn, dễ giận như trẻ thơ, qua sự biến đổi rất nhanh ở đứa cháu gái, mới hôm nào nó còn nhõng nhẽo, đòi kẹo, khóc la, và chạy lung tung phá phách, bây giờ đã biết trang điểm, hẹn hò với những người bạn cùng lứa. Thời gian cũng không quên cây Ngọc Lan ngày càng cằn cỗi trước sân chùa...

Và, hiển nhiên, nó cũng chẳng bao giờ quên tôi. Tôi cũng nhìn thấy nó trên mái tóc mình. Sáng nay chải tóc, tôi bắt đầu thấy một vài sợi tóc bạc lạc loài, ngơ ngác nằm núp trong đám tóc đen...

Thời gian....
Nó hiện diện mọi nơi, mọi chốn. Chẳng chừa ai. Nó ung dung, tự tại như một vị vua.
Một vị vua không ngai, không hình tướng....

Ngồi nghĩ lan man. Tôi lại còn cho rằng, con đường mà Thời Gian thường đi, không phải là một con đường thẳng tắp. Mà nó lại còn mang tính chất của một con đường cong cong. Này nhé, nó đi từ Hiện Tại tới Tương Lai, rồi lại len lén trở về Quá Khứ, gom góp những dữ kiện làm hành trang để bước vào một Hiện Tại mới. Một chu kỳ mới. Một đời sống mới...

Ấy thế, thời gian chẳng ngừng nghỉ bao giờ. Trừ phi....

Trừ phi...

À. Tôi phải ngừng lại và không nên nói tiếp. Vì đó là một điều bí mật...

Chiêu Hoàng
ChieuHoang
#7 Posted : Monday, November 7, 2005 2:10:40 PM(UTC)
ChieuHoang

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 204
Points: 0

.

OM

Mỗi người đều có một khúc trường ca mà trong đó có đầy đủ những vị vui, buồn, ngọt, đắng và khổ đau... Nó bắt nguồn từ hơi thở vào và chỉ chấm dứt khi hơi thở cuối cùng hắt ra. Rồi tất cả những khúc trường ca ấy, hòa lại, thành một đại trường ca hoành tráng, nối tiếp nhau không ngừng.

Bỗng nhớ đến Câu Chuyện Giòng Sông của H.H. trong đoạn cuối, khi tất cả những, danh vọng,tiền tài, lòng ganh ghét, đố kỵ, niềm vui, nỗi buồn, sự sung sướng, hạnh phúc hay khổ đau chỉ gom lại một chữ OM mầu nhiệm...

Ồ, thật tuyệt diệu làm sao khi sáng nay, tôi mới nhận ra được điều ấy trong cuối thời công phu sáng...

Chiêu Hoàng
ChieuHoang
#8 Posted : Wednesday, November 9, 2005 2:34:57 PM(UTC)
ChieuHoang

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 204
Points: 0

.

Vô Thường

Tôi có cảm tưởng lâu lắm rồi, mình không vào đây.
Giống như một người đang chạy trốn không muốn đối diện trực tiếp với cái tâm thức vọng động. Như một kẻ điên rồ muốn vứt bỏ cái bóng của chính mình. Nhưng làm sao có thể vứt bỏ nổi nó kia chứ? Khi nó chính là một phần của mình mà...

Nhưng tối nay. Dù cơ thể rất mệt mỏi của một ngày làm việc. Tôi cũng mò vào đây. Đọc lại những mẩu mình viết trong những ngày qua, thấy lòng thật bùi ngùi.

Nhưng..
Hình như mọi sự rồi sẽ đổi thay, đang đổi thay...
Vì cuộc đời vốn Vô - Thường, chẳng bao giờ nó mãi mãi sẽ là....

Chiêu Hoàng
ChieuHoang
#9 Posted : Thursday, November 10, 2005 2:49:28 AM(UTC)
ChieuHoang

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 204
Points: 0

.

Nhớ, quên...

Hình như khi cố quên thì nó lại chính là chất xúc tác cho sự nhớ càng thêm lớn mạnh. Ấy thế mà tôi cứ ngây thơ và dại dột loay hoay mãi với cái quên để phải nhớ càng hơn thêm....

Có bao giờ mình có thể làm ngược lại rằng, cứ tha hồ nhớ để hầu quên được không nhỉ?

Dạo này, tôi thấy mình bị một cái bệnh đãng trí trầm kha trên tất cả mọi vấn đề, ngọai trừ một vấn đề chính muốn quên thì chẳng quên bao giờ...

Thật là vớ vẩn khi đêm dần khuya rồi mà tôi cứ còn loay hoay với ba cái từ "nhớ với quên"...

Chiêu Hoàng
ChieuHoang
#10 Posted : Thursday, November 10, 2005 2:54:50 AM(UTC)
ChieuHoang

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 204
Points: 0

.

Cái chết

Cuộc sống là bắt đầu những bước chân đi dần đến cái chết, và nó có thể viếng thăm bất cứ lúc nào, bất cứ ai. Đó là một điều hiển nhiên mà ít ai để ý. Đôi khi - vì nó hết sức hiển nhiên - nên bạn và tôi đều lờ đi, vội vã, hối hả lấp đầy vào cuộc sống mình bằng những họat động, những dự tính rộn ràng khác. Đôi khi lại nghĩ rằng - một ý nghĩ cực kỳ phi lý - "Hình như, cái chết chỉ dành cho ai đó kia, không phải chúng ta đâu, hoặc nếu có, thì cũng còn lâu, mơ hồ, không có thật như hoa đốm giữa hư không..." Vì vậy, chúng ta đang bỏ nhiều công sức để tiếp tục xây một công trình vĩ đại cho cuộc đời mình trên cát, mà chẳng thèm biết một ngày nào đó, ngọn sóng nào sẽ quét sạch chúng đi.

"Tôi sẽ ra sao khi một ngày anh bỏ đi trước?"
Tôi đang tập đối diện với nó đây. Tập suy tư và quán tưởng đến cái chết. Hiển nhiên, nó rất khốc liệt, mang đầy tính chất của sự chia xa. Nghĩ xa hơn, tôi cũng không ngọai lệ, một ngày nào đó - dù muốn hay không - chính mình cũng phải ra đi. Ai biết được người nào đi trước chứ!

Vậy, nếu "sống là đi dần đến sự chết" thì sống để làm gì khi tất cả những điều ta làm đều bị sổ toẹt? Có một ý nghĩa nào mầu nhiệm của sự sống? Tại sao trong Phật giáo lại đề cao "được làm thân người thì thật là hiếm quý, khó được"? Dĩ nhiên, chúng ta có thể làm rất nhiều điều trong sự sống, tùy theo những ước nguyện và dự tính mà nó đưa ta đi đến đâu. Tôi rất tin tưởng đến "Sự-Luân-Hồi". Vì chết không phải hết, mà đời sống sẽ được tiếp nối sau một cái chết. Một đời sống mới, tùy theo những gì mình đã tạo cho kiếp này và những kiếp của quá khứ.

Dần dần, tôi nhận ra một điều rất thật. Quán niệm về sự chết - dẫu có khốc liệt tới thế nào - rồi cũng sẽ một ngày làm cho tâm ta phải chấp nhận nó, tâm ta sẽ bình yên hơn, sẽ chấp nhận cái chết của mình và của những người thân một cách dễ dàng hơn. Lúc đó ta sẽ thấy đời sống thật đáng quý và làm cho nó thêm ý nghĩa....

A. Tôi thật là nhiều chuyện khi nói loanh quanh những đề tài mà chẳng ai muốn nghe, chẳng ai thích đọc.

Chiêu Hoàng
Phượng Các
#11 Posted : Thursday, November 10, 2005 3:26:05 AM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,432
Points: 19,233
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 646 time(s) in 606 post(s)
quote:
Gởi bởi ChieuHoang
Vậy, nếu "sống là đi dần đến sự chết" thì sống để làm gì khi tất cả những điều ta làm đều bị sổ toẹt? Có một ý nghĩa nào mầu nhiệm của sự sống? Tại sao trong Phật giáo lại đề cao "được làm thân người thì thật là hiếm quý, khó được"? Dĩ nhiên, chúng ta có thể làm rất nhiều điều trong sự sống, tùy theo những ước nguyện và dự tính mà nó đưa ta đi đến đâu. Tôi rất tin tưởng đến "Sự-Luân-Hồi". Vì chết không phải hết, mà đời sống sẽ được tiếp nối sau một cái chết. Một đời sống mới, tùy theo những gì mình đã tạo cho kiếp này và những kiếp của quá khứ.


Sự sống có ý nghĩa hay không là do chính ta đặt cho nó. Có ai thấy cái tuyệt vời của tâm thức mình hay không? Là cái tâm tạo nên tất cả. Cái tâm mình thấy cuộc sống là vô nghĩa thì nó vô nghĩa, cái tâm thấy nó có nghĩa thì nó nghĩa. Phải chăng đó là một khiá cạnh khác của câu "nhất thiết duy tâm tạo"?
Phật cho thân nguời là quý vì ở cảnh nguời mới dễ quyết tâm tu thoát khỏi luân hồi (cõi trời thì quá sướng nên ít nghĩ tới chuyện tu, cõi điạ ngục, ngạ quỷ thì quá khổ và tâm thức ngu tối nên không biết đến con đường giải thoát; chỉ có cõi nguời có khổ có sướng và ý thức đuợc cái vô thường của vạn pháp nên mới dễ cho mình quyết định - tương đối thôi nha).
Cuộc sống vô thường như vậy, liệu có nên đem hết tâm hồn mà để vào một việc hay không? Nên chớ, vì cái nỗ lực đặt vào một hành vi quan trọng hơn cái thành tựu. Giống như mạn đà la, khi thực hiện nó nguời ta chăm chút biết bao nhiêu, đem hết cái tâm thành dâng lên như dâng cho Chư Phật, vậy mà sau đó là nguời ta giũ bỏ thật dễ dàng. Đó là một bài học là khi làm việc gì thì ta cũng làm với sự tận thiện tận mỹ của mình dành cho nó, nhưng cái kết quả, thì tung hê! Chính cái nỗ lực đó sẽ tạo nên dấu ấn trong tâm thức, và là cái sẽ đi đầu thai, thành cái hạnh tinh tấn, chí thành..... trong kiếp sau....

Nói đại ý mình nghĩ, hổng biết có ai cùng ý hay không? Nếu có, xin cùng với tôi rót chén tri âm......Shy



như-nguyện
#12 Posted : Thursday, November 10, 2005 3:33:58 AM(UTC)
như-nguyện

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 116
Points: 0

quote:

A. Tôi thật là nhiều chuyện khi nói loanh quanh những đề tài mà chẳng ai muốn nghe, chẳng ai thích đọc.

Chiêu Hoàng




Chị !

Sống hay chết cũng đều như nhau cả...!

Thản nhiên và không luyến tiếc điều gì thì lúc đi cũng như lúc đến cũng không có gì để than vãn lo âu...

Say mùi đạo sao lại cứ...âu lo !

Chị có khoẻ chăng... !
, muà thu lá vàng rơi , lá ngoài đường vẫn rơi nhiều , vẫn cứ thế mà rơi cho hết một mùa thu như bao mùa thu khác.

Trống trải và tự nhiên.

Vui hay buồn có gì là khác biệt ! Big Smile

Nguyện chúc chị được như nhiên !



Từ Thụy
#13 Posted : Thursday, November 10, 2005 6:46:44 AM(UTC)
Từ Thụy

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,394
Points: 39
Woman

Thanks: 2 times
Was thanked: 3 time(s) in 3 post(s)
Chị ChieuHoang, Thụy cũng có những điều suy nghĩ giống chị, về cuộc sống, về cái vô thường, về cái chết của mình, của Ba Má mình, của những người thân,và cả những người không quen biết. Ngay cả câu hỏi:"Nếu anh đi trước, Thụy sẽ như thế nào?" Thụy cũng đã từng băn khoăn không ít. Có sanh ắt có diệt, trùng trùng duyên khởi (pháp 12 nhân duyên rất hay).

Thụy nghĩ cách đối phó với những gì xảy ra cho mình, cho người có lẽ tuỳ ở tâm linh của người đó. Một người hiểu đạo có lẽ sẽ hành xử rất khác với một người hoàn toàn không biết gì về đạo. Thụy thấy mình may mắn, nhiều phước phần khi được có cơ duyên đến với Phật giáo.

Nói về cái chết, như chị đã nói :" Cuộc sống là bắt đầu những bước chân đi dần đến cái chết", vì vậy người bi quan sẽ không thiết gì đến cuộc sống. Nhưng một người có chút ít hiểu biết sẽ nghĩ rằng vì cuộc sống hữu hạn như vậy, mình nên cố gắng làm những gì có thể làm được để làm cho cuộc sống này tốt đẹp hơn, và tu tâm dưỡng tánh trong khi mình còn có cái thân người.

quote:
Phật cho thân nguời là quý vì ở cảnh nguời mới dễ quyết tâm tu thoát khỏi luân hồi (cõi trời thì quá sướng nên ít nghĩ tới chuyện tu, cõi điạ ngục, ngạ quỷ thì quá khổ và tâm thức ngu tối nên không biết đến con đường giải thoát; chỉ có cõi nguời có khổ có sướng và ý thức đuợc cái vô thường của vạn pháp nên mới dễ cho mình quyết định - tương đối thôi nha).


BlushBlushBlush

quote:
Tôi thật là nhiều chuyện khi nói loanh quanh những đề tài mà chẳng ai muốn nghe, chẳng ai thích đọc.


ClownClownClown Những điều chị viết rất sâu sắc, làm người đọc cần suy nghĩ.

Vài lời mọn. Chúc chị luôn an lạc.
ChieuHoang
#14 Posted : Thursday, November 10, 2005 6:55:59 AM(UTC)
ChieuHoang

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 204
Points: 0

.
Hí...hí...hí... (bắc chước cái cười của tvk)

Chị PC,
CH tung ra một mớ "hoa đốm giữa hư không"
Hóa ra lại có tới hai vị tri kỷ trả lời.

quote:
Bời PC:Nên chớ, vì cái nỗ lực đặt vào một hành vi quan trọng hơn cái thành tựu.

Cool Approve

quote:
Bởi Như Nguyện: Sống hay chết cũng đều như nhau cả...!
Vui hay buồn có gì là khác biệt !


Hình như bạn (và cả tôi), đều biết điều này rất rõ. Vấn đề là khi hữu sự, tâm mình có đủ tỉnh thức để trực biết điều đó một cách rõ ràng hay không mà thôi.

CH đang cố tập đây, nhưng nếu có ai bảo CH còn cảm thấy buồn, nhớ thương, giận hờn, (và đôi khi còn...nhõng nhẽo, đòi hỏi đủ thứ) không thì hiển nhiên CH sẽ xoè răng ra cười trừ vì mình....vẫn làm chưa được.
Big Smile Big Smile Big Smile (thế mới gọi là cố tập mà lị....) hí..hí..Blush




ChieuHoang
#15 Posted : Thursday, November 10, 2005 7:19:41 AM(UTC)
ChieuHoang

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 204
Points: 0

.

Thụy ơi,
Vừa trả lời cho hai người bạn tri kỷ thì lại thấy thêm một người...ló mặt. Thụy đó!
ChieuHoang rất thích khi mình viết mà có người đồng cảm. Nói ít, hiểu nhiều thì không gọi là tri kỷ thì còn gọi là gì nữa chứ?


ChieuHoang
ChieuHoang
#16 Posted : Sunday, November 20, 2005 12:41:00 PM(UTC)
ChieuHoang

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 204
Points: 0

Cây kiếm quý

Đã từ lâu, nàng có được một cây kiếm rất quý. Cây kiếm của trí huệ. Quả thực, nó rất đẹp, nó đẹp vì nó như , như thực, lãng đãng, mở ảo như mảnh trăng ẩn hiện dưới một đám mây đen ... Nhưng đôi khi nó hiển lộ một cách rõ ràng, đôi khi lại mờ nhòa như có một làn nước mỏng bao phủ. Cán kiếm - chẳng biết làm bằng gì - nhưng đầy mầu sắc, lạ một điều là mầu sắc thường thay đổi luôn luôn, không nhất định. Còn thanh kiếm thì ánh lên một ánh bạc như ánh trăng. Đẹp lạ lùng. Nhiều lần, ngồi suy tư một cách sâu xa, nàng sung sướng vô cùng khi trực nhận rằng mình đang có một báu vật. Hiển nhiên, nàng rất trân quý. Thường cất kín ở một xó trong tâm.

Dòng đời cứ suôi chảy, nàng như cọng rơm nổi trôi theo những khúc quanh nghiệt ngã. Tâm thức bập bềnh theo đó mà phụt lên những nỗi buồn, vui, đau khổ và những niềm thất vọng sâu xa tưởng như không thể chịu đựng nổi....

Một ngày lên chùa. Gặp người bạn đạo, người bạn mà ngày xưa nàng vẫn thường đấu kiếm và trao đổi những thế rất hùng hồn. Chàng nhìn nàng và cười một cách hóm hỉnh với lòng thương yêu hồn nhiên. "Nghe chừng bạn đang gặp nhiều phiền não? Kiếm trí huệ đâu không lấy ra chặt đứt những phiền não ấy nhỉ?". Nghe xong, nàng chợt bừng tỉnh. Mới hay, từ nào tới giờ, nàng nhận ra một điều rất thật. Cây kiếm dẫu đẹp, dẫu quý thế nào nhưng nếu không biết cách dùng thì nó cũng chỉ là một vật vô dụng, chỉ là một thứ đồ trang sức loè loẹt bên ngòai, chẳng giúp ích gì cho bản thân mình mấy đỗi.

Chiêu Hoàng
Ba Tê
#17 Posted : Monday, November 21, 2005 12:24:35 AM(UTC)
Ba Tê

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 2,175
Points: 423
Woman
Location: San Diego

Thanks: 15 times
Was thanked: 23 time(s) in 23 post(s)
Chiêu Hoàng ơi ,

Hôm qua không gặp được tk, mm,tla và CH thiệt là... uổng công lái xe " vắt giò lên cẳng" đấy nhá !Tongue Chỉ gặp Vi thôi.Smile

Ta cũng có một thanh đoản kiếm
Nhỏ và xinh , sáng lóa ánh quang
Ta cất vào tâm thức kỹ càng
Khi cần đến ta liền kiếm kiếm !

Lâu không dùng kiếm đâu không thấy
Vì kiếm kia... giận lẩy tối thui
Ta bỗng nhiên như thể người đui
Cũng bởi tại quên dùi mài kiếm...

Hihi , thích cây kiếm của CH hơn... , cho mượn được hông?


ChieuHoang
#18 Posted : Monday, November 21, 2005 3:40:52 PM(UTC)
ChieuHoang

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 204
Points: 0

.
Thân chào chị 3 Tê,
Sao chị xuống trễ quá vậy? Hôm đó không có Tk, tla, nhưng cũng vui lắm. Anh Hạp tặng CH hai cuốn lịch 2006 đẹp ghê á.

Ch thích chị xuất khẩu thành thơ á. Blush Chị cũng có thanh bảo kiếm hả? Kỳ này, CH muốn đi kiếm một bảo đao nữa cho đủ bộ. Hay chị em mình hẹn cùng đi nha.

Tongue
ChieuHoang
#19 Posted : Friday, November 25, 2005 12:26:39 AM(UTC)
ChieuHoang

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 204
Points: 0

.

Huyền Thọai

Huyền thoại là những gì chỉ được nghe kể mà chưa ai gặp bao giờ. Hiển nhiên, trong đời sống có quá nhiều huyền thoại và đôi khi, những câu chuyện ấy kết thành những giấc mơ đưa ta vào những khung trời không biên giới...

Tôi đang nghĩ đến một loài cây. Cây Chiên Đàn. Nghe đâu loài cây này chẳng hiện hữu trong đời sống, nó mơ hồ lãng đãng như loài Rồng, Lân, Phượng. Chưa ai tận mắt nhìn thấy những loài này bao giờ, nhưng người nhân gian vẫn nặn thành tượng nên chúng có những hình dáng của riêng nó.

Còn một loại chim, gọi là chim Sí Điểu, cũng thường được nhắc nhở trong kinh Phật. Loại chim này có đôi cánh rất rộng và to lớn, mỗi lần dang cánh là bay xa cả ngàn dặm. Nó thường lẩn quẩn ở một miền gọi là "Hương Thủy Hải", nơi có những chú Rồng con ưa bị nó nuốt sống. Nghe đâu, có lần, một vị đại bồ tát đi ngang, nhìn thấy cảnh ăn nuốt lẫn nhau như vậy, ngài đẵ khởi từ bi tâm mà nhỏ xuống một giọt lệ trong suốt.

Các vị Taras được hóa sinh từ giọt lệ ấy.

Thật kỳ lạ. Những điều như , như Thực và những huyền thoại có thể thu hút tôi một cách thật mãnh liệt. Tôi có cảm tưởng mình đang bước vào một thế giới huyễn mộng nào, mà trong đó nó biến hiện chập chùng như từng tâm niệm khởi lên mỗi ngày.

Có bao giờ bạn bỏ thì giờ để đếm từng tâm niệm của mình? Hẳn là chưa bao giờ. Bởi vì, thật là một việc làm vô ích và tốn thì giờ lắm! Chỉ có những người dở hơi (như tôi) thỉnh thoảng thấy mình đang lảo đảo đi giữa bờ mé của Đời và Đạo, lúc tỉnh, lúc say rồi hốt nhiên muốn đếm tâm niệm của chính mình mỗi khi nó phụt khởi. Nhưng đếm không phải dễ đâu đấy nhá. Phải có một tâm thật tỉnh thức. Phải biết khi nào nó đến, khi nào nó đi rồi nhìn được phản ứng tâm thức mình lúc đó. Hưm... Làm một người dở hơi cũng thật là khó. Chắc chỉ có những vị đại đạo sư mới làm được những việc ấy mà thôi...

Ưm. Thể nào tôi cũng phải viết một chuyện về "cây chiên đàn", về "chim Sí Điểu" bằng sự tưởng tượng "không biên giới" của mình...


Chiêu Hoàng
Phượng Các
#20 Posted : Monday, November 28, 2005 3:49:40 AM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,432
Points: 19,233
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 646 time(s) in 606 post(s)
CH ơi,
Nếu trong kinh Phật có nói tới cây chiên đàn thì chắc lọai cây này có thật quá. Phật khi giảng pháp thường khi dùng những gì trong thực tế để dẫn dụ tới những điều sâu xa cho mọi người hiểu. Có khi lọai cây đó hiện nay ta không còn nữa hoặc đã được gọi bằng một tên khác chăng.

Ngay như các lọai long lân phượng trong truyền thuyết Tàu, có thể nào đó là những con vật của thời tiền sử đã tuyệt chủng, nhưng vẫn còn để lại trong ký ức tập thể của các dân tộc Á Châu qua truyền thuyết, truyện kể từ thế hệ này đến thế hệ khác.....

Nhiều lúc mình cứ nghĩ là các nhà khoa học ỷ y vào quyền lực áp đảo của xã hội giao vào tay họ đã ném chúng vào cái dạng huyền thọai cho .... tiện việc sổ sách!



Users browsing this topic
Guest (6)
2 Pages12>
Forum Jump  
You cannot post new topics in this forum.
You cannot reply to topics in this forum.
You cannot delete your posts in this forum.
You cannot edit your posts in this forum.
You cannot create polls in this forum.
You cannot vote in polls in this forum.