Welcome Guest! To enable all features please Login or Register.

Notification

Icon
Error

3 Pages123>
Du lịch " bực mình ".
Anh Ba
#1 Posted : Saturday, July 16, 2005 4:00:00 PM(UTC)
Anh Ba

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 953
Points: 0

Lâu nay chúng ta nghe nhiều khách du lịch về thăm VN khi quay về cố quốc thường than phiền nhiều điều.
Hôm nay thử nghe những nhận xét từ chính những người Việt trong nước nhận xét về điều này.
Bài trích đăng từ báo Thanh Niên. Tác giả Hạ Anh, đăng làm 3 kỳ.


Du lịch "bực mình".



Khách du lịch rất khó chịu với những cảnh chèo kéo. Ảnh D.Đ.M

Trong thời gian 20 ngày, chúng tôi đã tiến hành một cuộc du lịch xuyên Việt bằng nhiều phương tiện: xe đò chất lượng cao, xe đò bình thường, xe ôm, xe lửa, máy bay, xích lô, thuê xe tự lái, đi bộ đến những điểm du lịch nổi tiếng ở nước ta. Thấy gì về du lịch Việt Nam sau chặng đường 1.735 km này? Chúng tôi nghĩ rằng, mình đã tìm được lời giải thích cho câu hỏi: "Tại sao khách du lịch một đi không trở lại?".

Nụ cười bị bỏ quên

Sân bay Tân Sơn Nhất, sáng ngày 25/6/2005, gia đình anh Nguyễn Công Thắng, cư ngụ tại quận 12, bực dọc: "Gia đình tôi mua 24 vé đi Đà Nẵng, đến lúc soát vé, vì không mang khai sinh cho cháu nhỏ, nhân viên sân bay bảo vợ chồng chúng tôi đứng sang một bên, chờ giải quyết. Đợi mãi đến hơn 1 giờ đồng hồ mới nhận được câu trả lời là không giải quyết được. Cho nên, chúng tôi phải chạy về nhà lấy khai sinh cho cháu và bay chuyến sau vì đã trễ chuyến bay. Giá mà họ nói ngay lúc đó. Nếu họ giải thích thì gia đình đã kịp làm thủ tục bảo lãnh tại phi trường để cả nhà có thể đi cùng chuyến bay, nhưng đằng này, họ chẳng có một lời...".

Sau khi bị báo chí và dư luận phản ánh, được một thời gian nhân viên sân bay Tân Sơn Nhất đã học được vài nụ cười. Nhưng có lẽ, bài học này vẫn chưa được các nhân viên học thuộc kỹ nên chỉ một lúc lại quên. Suốt chuyến bay đi lẫn chuyến bay về, chúng tôi nhận được quá hiếm hoi nụ cười của đội ngũ nhân viên hàng không Việt Nam.

Nhân viên sân bay là thế, nhân viên nhà ga xe lửa cũng chẳng khác gì. Chiều ngày 4/7/2005, tại ga Hà Nội, chúng tôi đến hỏi thăm thông tin về vé đi Lao Cai, anh nhân viên trả lời như chửi: "Cái nhà cô này đến lạ, muốn đi thì đến xem bảng, ai rỗi hơi mà trả lời cô". Tôi đến ô bán vé, hỏi thăm thông tin thì cô nhân viên lại chỉ tay ra bảng bên ngoài: "Thì chị hẳn cứ đến bảng mà xem, ơ hay, chị không biết chữ à?". Cô ta tặng thêm cho tôi cái nguýt dài khi thấy tôi tròn mắt nhìn. Rốt cuộc chẳng hỏi được gì còn bị mắng và lườm nguýt.

Tệ bạc văn hóa lữ hành

Tài xế xe buýt của các hãng lữ hành thì mới thật là kinh hoàng. Chuyến xe đi từ Huế đến Hà Nội, tối ngày 2/7/2005, hãng lữ hành Hà Nội Toserco có 2 người lái xe có thái độ hành xử thật... không thể tưởng tượng được. Khách lên xe, một anh quát: "Ngồi các băng sau, chừa hai hàng đầu". Có một cụ bà lớ ngớ để đồ lên băng đầu, lập tức anh ta mắng luôn: "Không được ngồi ở đó, nói mãi chẳng nghe à?". Người phụ nữ tóc bạc lắc đầu, chép miệng. Dọc đường đi đến địa phận Quảng Trị, ngang một ngã ba, có chiếc xe máy vô tình chạy hơi sát vào xe, anh tài xế nói với anh lơ xe lấy chai nước suối, mở cửa xe và ném vào người đi xe máy bên dưới kèm theo tiếng chửi thề inh ỏi đến cuối xe còn nghe. Chẳng những thế, anh ta còn dùng xe để ép xe máy đi bên dưới, làm người lái xe máy chới với rồi vọt xe đi với tiếng cười nham nhở.

Nhân viên tàu đi từ Cát Bà về Bãi Cháy mới thật là... Một số hành khách quyến luyến với khung cảnh vịnh Hạ Long nên ra phía trước tàu để xem và chụp ảnh, anh ta hét inh ỏi: “Vào ngay, đi tàu sao vô kỷ luật thế, các ông các bà rơi xuống nước thì chết mẹ chúng tôi". Miệng nói, tay anh ta cầm đôi đũa ăn cơm lùa lùa như thể người ta lùa vịt. Các du khách nước ngoài không hiểu chuyện gì và khi hiểu ra thì lắc đầu ngao ngán.

Và những câu chuyện cảnh giác...Sleepy

Việc hành hung khách du lịch, vờ đụng xe rồi ăn vạ ngày càng phổ biến. Chiều ngày 9/7/2005, chúng tôi thuê xe máy đến Vườn quốc gia Cát Bà, đường đi khá vắng. Một anh thanh niên địa phương chạy xe máy quệt vào chúng tôi, tôi ngã lăn ra đất, xây xát chân tay, anh ta lại ăn vạ, chửi thề và giơ nắm đấm. Một hai bắt chúng tôi phải chạy đến tiệm sửa xe và đền bù. Trong khi xe anh ta không có biển số đăng ký. Chúng tôi yêu cầu đến công an, anh ta chửi thề: "Tao mới ra tù này, xe tao không biển số, chẳng bằng lái gì sất, không có pháp luật gì hết, chúng mày là khách du lịch mà láo". Đường vắng, lại không có sóng điện thoại, chúng tôi không thể chờ đến lúc có công an đi tuần và cũng chẳng làm gì được. Nói mãi, vẫn phải nộp cho anh ta 100.000đ dù chân tôi vẫn tập tễnh vì đau. Sự hãi hùng này của du khách, ai sẽ giải quyết? Không chỉ có thế, anh Chiến, một du khách ở Gò Vấp, TP.HCM còn kể thêm: "Khi xe của gia đình chúng tôi đi đường tắt ngang khoảng sân trước nhà họ (ở Đồ Sơn - Hải Phòng), họ chặn đầu xe, bắt đưa tiền, không đưa không cho đi, hết 20.000đ mới được đi đấy"...

Nguồn thu từ những sản phẩm du lịch vốn đã manh mún nay lại càng thu hẹp và ẩn chứa nhiều điều không tốt đẹp. Tại chợ Sapa, 9h sáng ngày 6/7/2005, tôi đã ngỡ ngàng sửng sốt khi thấy 2 người phụ nữ người Dao và Mông mua một gùi hàng thổ cẩm. Bà bán hàng còn dặn thêm: "Mày lấy cái tranh này đi, tao để giá 60.000đ thôi, bọn Tây thích cái này lắm đấy". Hóa ra, họ đi chợ mua thổ cẩm rồi đem ra bán cho du khách ngoài đường vốn tưởng rằng là mua hàng do chính người dân tộc đan, thêu.

Với những sự thật như thế này, khách du lịch càng lúc càng ngán ngẩm và không muốn mua gì để làm quà vì về chợ Bến Thành hoặc chợ Đồng Xuân là có tất cả!


Ghi chép của Hạ Anh.

Anh Ba
#2 Posted : Sunday, July 17, 2005 1:33:23 PM(UTC)
Anh Ba

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 953
Points: 0

Câu chuyện đi vệ sinh với giá 3 USD

Cùng phòng với chúng tôi trên chuyến tàu Lao Cai 6 khởi hành về Hà Nội lúc 21 giờ 15 tối ngày 7/7/2005 là một đôi vợ chồng người Mỹ. Chị Barbara là một giáo viên sinh học cùng chồng đi du lịch châu Á và Việt Nam là điểm đến cuối cùng của họ trước khi quay trở lại nước Mỹ.



Vợ chồng chị Barbara trên tàu Lao Cai 6, ngày 7/7/2005.


Chị ấm ức thổ lộ cùng chúng tôi: "Tại sao tôi đi rest room họ đòi chúng tôi nhiều thế. Ban đầu họ đòi những 5 USD, tôi phản đối. Sau đó, họ nhất quyết bắt chúng tôi phải trả 3 USD mới cho đi". Người chồng nói thêm: "Họ rất dữ tợn. Chúng tôi biết, người Việt Nam chỉ phải trả tối đa 2.000 VND". Chị Barbara hỏi thêm một câu làm tôi chết sững: "Liệu có phải là người Việt Nam thường hay như vậy không? Có phải phong cách hay gây hấn (chị dùng từ aggressive) là bình thường đối với các bạn?". Tôi đã phải giải thích rằng không phải mọi người VN đều thế, đa số mọi người rất thân thiện với du khách nước ngoài và sẵn lòng giúp đỡ họ.

Cũng tại Sa Pa, buổi chiều ngày 5/7/2005, chúng tôi mua vé tham quan bãi đá cổ, cô nhân viên nhất định không chịu bán cho một đôi vợ chồng người Pháp vào với lý do là họ phải có hướng dẫn viên người Việt. Chúng tôi thực sự không thể hiểu lý do đó. Bởi vì, không có gì để cần có hướng dẫn viên người Việt cả. Họ xem phong cảnh, xem mấy viên đá cổ, họ chẳng cần đến hướng dẫn, đường đi là độc đạo, không thể lạc. Tôi đã xin cô bán vé cho tôi được làm hướng dẫn viên cho họ, cô bán vé nguýt dài: “Ai cũng như chị thì chúng tôi làm sao..." (?!).

Xung quanh câu chuyện "chặt chém" du khách này, chúng tôi rất ngạc nhiên và bất bình vì sự ấu trĩ của những người bán hàng ở các điểm du lịch này. Các địa phương của chúng ta đang làm du lịch theo kiểu ăn xổi ở thì, với tâm lý chắc chắn khách không trở lại nên "chặt" được bao nhiêu thì "chặt". Một ly trà đá giá 2.000đ tại một quán cóc trong khu chợ cóc của Sa Pa. Một ly nước mía tại khu bán nước giải khát cạnh vụng nước trước đảo được bán tùy hứng 4.000 - 6.000đ, tùy khách mà "chém". Trên đoạn đường đi ra Cát Bà, tàu dừng lại ở các bè bán cua-tôm-cá, một kg cua tại đây được bán với giá 180.000đ trong khi giá cua trong chợ Cát Bà chỉ 80.000 - 90.000 đ/kg. Còn tại quán ăn không biển hiệu ở Hải Phòng, 2 kg cua được tính giá 600.000đ !

Trên đảo Tuần Châu, đi vệ sinh được tính giá 5.000 đ/người/lượt, khách vẫn phải trả tiền ghế bàn ngồi bãi biển cho dù khách đã mua thức ăn thức uống tại đó. Với sự tận thu này, không biết Tuần Châu có đủ hấp dẫn du khách đến một lần nữa chăng?

Tại nhà hàng Tuyết Nhung, số 17 phố Chả Cá, Hà Nội, 2 đĩa bánh cuốn với nước chấm có 1/2 con cà cuống và 1 phần chả cá với chưa đầy 10 miếng chả nhỏ xíu được tính giá 120.000đ. Trong khi sáng hôm trước, tại một quán bánh cuốn vỉa hè đường Thanh Hà, gần Ô Quan Chưởng, chúng tôi đã ăn bánh cuốn với giá 5.000đ/đĩa mà chất lượng còn ngon hơn. Cũng tại Hà Nội, một chuyến xe ôm 2 lượt đi về từ ga Trần Quý Cáp về Ô Quan Chưởng được thỏa thuận là 15.000đ, sau khi đến nơi, người lái xe đòi 20.000đ với lý do đường vòng (!?).

Tại Huế, xe xích lô có thể dừng dọc đường để vòi thêm tiền. Không chỉ có thế, trên đường đến lăng Minh Mạng, chúng tôi bắt gặp một biển chỉ đường viết bằng tiếng Anh "Hãy gửi xe tại đây, để đi lăng Minh Mạng". Xe chúng tôi vừa đi ngang thì họ gọi vào: "Cổng lăng Minh Mạng đây rồi, đi bộ 10 phút thì đến". Sau khi đi quá 10 phút, chúng tôi phát hiện con đường này đi vòng sau lăng, phải mất không dưới 1 giờ mới đến được cổng lăng nên đã quay lại. Họ mặc nhiên thu tiền 5.000đ và... cười vì chúng tôi bị lừa. Chúng tôi thắc mắc: họ đã lừa được bao nhiêu du khách rồi? Không hiểu chính quyền địa phương có thấy cái bảng to đùng, sừng sững tại đây ? Còn tại Hà Nội, ngày 2.7.2005, một xe taxi không biển hiệu chạy vòng vòng 1 tiếng đồng hồ khi điểm đến chỉ cách chỗ đi chưa tới 15 phút. Khi taxi đến nơi, anh bạn của chúng tôi đã cãi nhau với người tài xế và cuối cùng thì giành được phần thắng bằng cách trả đúng số tiền. Tuy nhiên, không phải ai cũng may mắn như thế.

Ghi chép của Hạ Anh.
Anh Ba
#3 Posted : Sunday, July 17, 2005 1:44:10 PM(UTC)
Anh Ba

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 953
Points: 0

Câu chuyện thương hiệu du lịch

Du lịch xuyên Việt với Tây ba lô, Sinh café là một tên tuổi quen thuộc. Nhưng cách cư xử của hãng này với khách quả thực đáng thất vọng.

Tôi đã mua tour của Sinh café đi Hạ Long, vé đề lúc 7h15 sáng 8/7/2005 khởi hành. Đúng 7h sáng, chúng tôi có mặt tại văn phòng số 52 Lương Ngọc Quyến, văn phòng chưa mở cửa. Đến 7h20, sau hàng loạt tiếng gõ cửa của khách ta lẫn khách Tây, anh nhân viên uể oải bước ra với duy nhất cái quần đùi trên người, không buồn mời khách vào, cũng không có bất cứ thông tin nào cho khách. Trong vai một du khách bức xúc trước sự thờ ơ và trễ giờ của những người điều hành, tôi gọi điện thoại về văn phòng chính của họ tại đường Đề Thám, TP.HCM, đòi gặp ông chủ của Sinh café, một giọng nam hằn học tiếp chuyện. Chúng tôi phản ánh sự việc thì anh ta bảo: "Chị chờ chúng tôi gọi điện thoại ra để xem ý kiến hai bên mới giải quyết (!?)". Chờ 7 phút, chẳng thấy chuông điện thoại tại văn phòng reo, chúng tôi điện thoại lại và bảo rằng nếu anh ta không có lời giải thích sẽ gọi đến đường dây nóng của các báo để khiếu nại, anh ta trả lời ngay lập tức: "Chị cứ làm điều chị muốn, chị cứ đưa ra công luận nếu chị thích". Thực là một sự thách thức lẫn coi khinh khách hàng. Trong khi cùng lúc, văn phòng công ty du lịch kế bên họ, số nhà 50 đã mở cửa từ 6h để đón khách. Có 2 vị khách Nga đứng vạ vật trước cửa, thêm 2 người khách nước ngoài bỏ đi sau khi vào văn phòng để ngỏ cửa mà chẳng có ai (vì anh nhân viên đã đi rửa mặt và tắm), họ đã sang văn phòng kế bên để hỏi. Tour đi Hạ Long - Cát Bà đề lúc 7h15 khởi hành nhưng thực tế đến 8h40 sáng 8/7/2005 xe mới chính thức lăn bánh.

Thương hiệu nào cho Sinh café nếu cứ coi khinh hành khách như thế?

Tính nghiệp dư làm mất điểm du lịch VN

Tại đường Lý Thường Kiệt, thành phố Buôn Ma Thuột, chúng tôi đọc thấy một biển hiệu của khách sạn mini: "Bedroom". Trên đường phố Hội An, tôi đọc được một biển hiệu quảng cáo: "Bike for rent, goodpricccs". Hàng loạt những biển hiệu, khẩu hiệu, quảng cáo sai chính tả, văn phạm tiếng Anh như thế khắp từ Bắc chí Nam. Chưa kể hàng chục khẩu hiệu "Welcome to Vietnam" khắp nơi, trông tẻ nhạt và có gì đó khó chịu bởi hàng loạt những lời chào mừng giống nhau đến thế.

Có lẽ, không thể bàn thêm gì về điều này. Sự chuyên nghiệp bắt đầu từ những biển hiệu, nhưng ở đây, dấu vết nghiệp dư thể hiện quá rõ.

Hang Tả Phìn, được quảng cáo là một trong những điểm đến hấp dẫn của Sapa thì tối tăm, ẩm thấp, không có lấy một bảng hướng dẫn hay chú thích bằng tiếng Việt lẫn tiếng Anh, Pháp. Bãi đá cổ cũng chẳng hơn gì những cục đá bình thường vì ngoại trừ tấm bảng nhỏ giới thiệu sơ lược về bãi đá thì chẳng có chú thích gì thêm.

Với khách du lịch, điều cần thiết nhất là những biển chỉ đường đến những điểm tham quan. Hầu hết các thành phố du lịch của VN đều không làm được thao tác này, ngoại trừ Huế đã làm rất tốt. Tại Hà Nội, chúng tôi đã phải đi lòng vòng gần 1 giờ để tìm được đường đến Văn Miếu vì mải loay hoay với những con đường một chiều mà chẳng có một bảng chỉ dẫn nào cho du khách.

Chính sách hai giá tưởng đã biệt tăm, không ngờ lại trở lại ở Huế. Giá vào lăng là 20.000 đồng cho người Việt Nam và 55.000 đồng cho người nước ngoài (biển ghi giá treo trước phòng bán vé vào lăng Khải Định - Huế). Ông Smith, một nhà nghiên cứu lịch sử châu Á, bức xúc với chúng tôi trước lăng Khải Định: "Tại sao lại phân biệt đối xử như thế? Chúng tôi thực sự yêu mến đất nước các bạn". Tại Vườn quốc gia Cát Bà cũng có hiện tượng này. Văn Miếu cũng thế. Trong các cửa hàng bán hàng lưu niệm thì tinh vi hơn. Tại cửa hàng ở Hải Dương, tôi thấy để con số 20 USD trên một chú heo gỗ, nhân viên giải thích: "Người Việt thì 200.000 đồng, còn "bọn Tây" thì 20 đô la, để thế để họ không biết".

* "Tôi có một ước mơ..."

Anh Tony Trần, một Việt kiều thuộc thế hệ thứ hai, về nước, đi du lịch xuyên Việt với ước mong: "Tôi sẽ dẫn bạn bè, con cháu về chơi VN, tôi muốn tự mình làm hướng dẫn viên cho họ nên chuyến đi này xem như tiền trạm...". Thoáng vẻ ưu tư, anh nói tiếp: "Tôi rất lo, cứ như thế này, tôi e mình sẽ khó lòng dẫn họ về đi du lịch đích thực. Chặt chém thế này...". Cũng trên chuyến xe từ Hà Nội về, chúng tôi gặp khá nhiều Việt kiều Mỹ, Canada, Pháp, họ đều về thăm quê, du lịch và cùng có chung mong muốn đưa người thân của họ du lịch thăm quê nhà. Tất cả đều bày tỏ một ước mơ đưa quê hương gần hơn với đất nước mà họ đang sống. Nhưng họ vẫn còn không ít băn khoăn chưa được giải đáp.

Những người bạn đường của chúng tôi trên những chuyến bay, chuyến xe, tàu có một ước mơ đưa người nhà về thăm Việt Nam. Còn chúng tôi, chúng tôi cũng có một ước mơ, hơi khác với họ. Tôi ước mơ bà Võ Thị Thắng hoặc ông Phạm Từ sẽ bỏ thời gian 1 tháng, du lịch ta ba lô đến các nơi trong nước, nếm trải những cảnh ngộ của du khách để về mà có biện pháp hiệu quả phát triển du lịch VN. Còn bạn tôi lại có một ước mơ khác: tổ chức cho những người làm du lịch, dịch vụ VN bay sang Thái Lan một chuyến, để biết người ta làm du lịch chuyên nghiệp như thế nào mà học hỏi.

Nhưng xem ra, mơ ước chỉ là mơ ước. Bao giờ cho đến ngày chúng ta tự hào thốt lên rằng: "Tôi hạnh phúc được đi du lịch Việt Nam"!

Ghi chép của Hạ Anh.


* Du lịch VN giống như hình ảnh của một cô gái bán hoa tuổi đã về chiều đang cố thoa son, trét phấn lên khuôn mặt đầy dấu chân chim để đêm đêm dưới ánh đèn đường mờ nhạt níu kéo khách hàng bằng mọi chiêu thức, kể cả những chiêu thức lưu manh học hỏi được trong quá trình hội nhập. Không trách gì khách hàng đã một đi không bao giờ trở lại !. AB.
mèo mù
#4 Posted : Sunday, July 17, 2005 10:29:54 PM(UTC)
mèo mù

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 489
Points: 0

Anh Ba
Noel năn nay tui cũng muốn đám nhỏ đi VN một chuyến trước khi tụi nhỏ đi đại học, nhưng những chuyện này làm " nhụt chí anh hùng" của tui rồi.SadSad
Tonka
#5 Posted : Monday, July 18, 2005 12:19:56 AM(UTC)
Tonka

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,643
Points: 1,524

Thanks: 95 times
Was thanked: 201 time(s) in 189 post(s)
Chị Mèo,
Những chuyện lẻ tẻ này có lẽ ở đâu cũng có. Chị đừng vì nó mà "cạch" đi du lịch VN nha.
Mèn ơi, em đang tự nói với em đó chứ Tongue
Hoa Gạo
#6 Posted : Monday, July 18, 2005 12:26:26 AM(UTC)
Hoa Gạo

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 681
Points: 0

Chị Mèo,

Như chị Tonka nói... đừng vì vậy mà không về VN du lịch nha chị. Năm 2001, hg cùng má đi du lịch theo tour thấy cũng được lắm chị, dĩ nhiên là cũng có những chuyện bực mình nhưng chỉ là... chuyện nhỏ Smile
VanhKhuyen
#7 Posted : Monday, July 18, 2005 1:00:21 AM(UTC)
VanhKhuyen

Rank: Newbie

Groups:
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 465
Points: 0

Cái tật em vẫn hay nói , các anh chị cho phép.
Số là nhà em có đài VTV4 , họ giới thiệu du lịch và tạo mọi điều kiện cho khách du lịch , em nhìn những nơi họ giới thiệu thì bắn em chết em cũng nói em thà đi về VN hơn đi Hawaii các anh chị , nhưng giờ đọc mấy điều này , y chang hồi 2000 em về VN thì em thấy buồn quá đi.

Lúc em đi từ Nam ra Bắc , em đi bờ đi bụi , một chuyện mà ngay từ lúc còn ở VN em không dám làm , mà lúc em về , trên đường đi những lúc qua chỗ không người em phải làm, có lúc ban sáng em xin vào nhà dân , hai lần xin đều được chấp thuận, em cũng may , họ không cho em cũng không trách tại nhìn em thì họ nghĩ gian manh cũng đâu có quá đáng cho em đâu , tin người lạ với em chuyện không tưởng, chưa kể em có thể cuỗm đồ nhà họ nữa...

Em có tới Phong Nha , Kẻ Bàng , lúc đó còn chưa được công nhận Di sản thiên nhiên của Liên Hiệp Quốc , em đi toilet công cộng họ cũng chặn cửa xin vài chục , em thấy tội nhưng không đưa , vì nếu đưa em cho rằng em cấu kết với họ làm điều xấu không đúng ( con người thẳng quá ra vậy các anh chị ). Em đi đò em tặng thêm tiền , đó là tự tấm lòng , họ nghèo quá nhưng nếu bị đòi tiền cái vụ toilet em thấy nhẫn tâm thiệt , em thấy chiện lớn chiện nhỏ gì cũng không qua mắt điều hành họ đâu mà sao họ vẫn để tiếp diễn , em ngạc nhiên vô cùng , đã 5 năm rồi chứ ít gì.

Em khó nghĩ chuyện này lắm , mà đã bực mình khó mà mở lòng thấy những cái đẹp cái hay mình đi qua.

Những người ham chút lợi lộc này làm hại quốc gia quá đi ...

Em có chút chuyện xin kể ra thôi ạ.
VanhKhuyen
#8 Posted : Monday, July 18, 2005 1:29:14 AM(UTC)
VanhKhuyen

Rank: Newbie

Groups:
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 465
Points: 0

Em đi Vịnh Hạ Long còn ác liệt nữa các anh chị . Đó là tới Quảng Ninh, em phải qua làng gốm Bát Tràng trước, chỗ đó lò gốm đẹp quá , em muốn ôm hết dề , nhưng sợ bể uổng , em mua hai bình nhỏ xíu bỏ trong xách tay được, là em quý cỡ đó.

Qua khỏi lò gốm chút xíu , cứ thấy có anh chàng xe máy đi theo , tới Vịnh Hạ Long luôn đó ạ , tụi em tới check in khách sạn thấy anh chàng đó đứng ngòai đợi , thì ra ông ta bắt mối đi tàu ra đảo.

Tụi em muốn tự lựa chọn , ra tới bãi đậu các thuyền là một cảnh còn giựt rõ ràng là xã hội đen, họ nói những từ em có thể hiểu là đe dọa. , cuối cùng em đi một thuyền , các chỗ đậu thuyền khi tới để lên các hang động đã đầy , họ muốn đi nhanh đó các anh chị , họ đậu vào chỗ vách đá thật cheo leo rồi bỏ cái miếng ván bắt từ thuyền qua chỗ đá đó bảo em leo qua đi rồi đi vào hang , họ chờ ở đây , em nói thiệt , em lọt xuống biển chỉ có chết , em có là dân sông nước đi qua miếng ván nhỏ đó em cũng không dám , họ coi mạng người rẻ quá đi , gặp con nít thì sao , bế con nít làm sao dám đi qua miếng ván đó mà bên dưới là biển.

Em về tới nơi , viết phê bình nơi phòng điều hành , trước mặt em , người công an chỉnh người chủ tàu , em không biết còn chuyện gì sau đó không , nhưng chuyện em tới đó là xong..

Tại vì nhiều tàu cá thể rồi tàu nhà nước, vậy mà không có nhiều bến đậu hơn , đó là nổi tiếng thế giới mà Việt nam mình thật uổng cho một thắng cảnh.
Vũ Thị Thiên Thư
#9 Posted : Monday, July 18, 2005 9:22:14 PM(UTC)
Vũ Thị Thiên Thư

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 5,031
Points: 2,424
Woman
Location: Thung Lũng Lá Rơi

Thanks: 231 times
Was thanked: 87 time(s) in 84 post(s)
Mèo Mù , Vành Khuyên
Cũng như Tonka và Hoa Gao , Thiên Thư mang các con về VN nhiều lần , vì Ông Bà còn bên ấy , Chúng nó không thấy điều khó chiụ như mình , vì chúng nhìn VN bằng con mắt người Mỹ [ Điều đau lòng , nhưng sự thật ] Chúng biết về VN có những trở ngại , nhưng tụi nó biết chỉ về một thời gian ngắn nên không bận tâm. Chúng cũng bị người bán hàng cắt cổ , chúng chỉ nói..mình bị một lần thôi , nhưng cũng có người tử tế , chúng nó kể chuyện lại , vui vì gặp người tốt ...Nói chung , chúng nó vẫn thích về VN [ điều nầy làm cho mình hạnh phúc rồi ] Ngoai ra con bao ban bè..." VN đẹp lắm "
mèo mù
#10 Posted : Monday, July 18, 2005 10:32:38 PM(UTC)
mèo mù

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 489
Points: 0

Các chị TT, TK, HG và VK
Mấy đứa con của mèo hồi nhỏ nói tiếng Việt nhuyễn nhừ, lớn hơn chút xíu thì bị mấy cô, chú kêu là " banana"Wink, nhưng khi lên trung học thì có khuynh hướng về nguồn Việt, thông tin về VN của tụi nhỏ có lẽ còn phong phú hơn mèo vì nghe bạn bè nhiều đứa đã đi VN về kể lại, bây giờ mèo lại là người " lạnh cẳng" hơn tụi nhỏDeadDead.
VanhKhuyen
#11 Posted : Monday, July 18, 2005 11:17:27 PM(UTC)
VanhKhuyen

Rank: Newbie

Groups:
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 465
Points: 0

Dạ em hiểu , em không bao giờ chống cái hay , cái đẹp của quê hương đất nước, em nghĩ nếu những người vì những cái lợi nho nhỏ , nghĩ tới thanh danh đất nước mà không làm điều gì có hại đến người khác, ý thức được như vậy thì đất nước mình còn tiến xa hơn nữa..

Nhưng số người đó còn quá ít , em kể ra vì chuyện đó đã 5 năm trong lòng em, nay em thấy buồn vì vẫn còn mà còn bị phản ánh lên báo thì quá buồn đi các chị.

Em mua cái bánh bao 4 ngàn , em không dùng quen tiền VN em đưa 10 ngàn rồi đi luôn , lúc nhớ ra em quay lại bảo hồi nãy em đưa người ta 10 ngàn , người ta lẳng lặng đưa em lại 6 ngàn, mà lẽ ra đã kêu em lại và đưa số tiền đó lúc lấy bánh đi.

Em đi gửi thư , họ phải thối em lại 200 nhưng không có tờ 200 tiền Việt nam em phải coi như huề, em quen lối sống Mỹ , 1 cent cũng trả lại nên $200 họ không thối em thấy kỳ làm sao đó , cái việc bỏ qua là bình thường nhưng thực chất trong cuộc sống hàng ngày , cái sự bỏ qua ấy còn bình thường không nếu lập đi lập lại..em thấy không fair cho cả đôi bên. Chuyện này nhà nước xử lý được nhưng đã không làm và để tồn tại.

Em chẳng nói với ai , tại em biết nói ra , người nhà em ở VN sẽ cho em là ti tiện nhưng thực chất vấn đề không phải ở đó mà là ở sự công bằng và đúng giá trị.
Vũ Thị Thiên Thư
#12 Posted : Monday, July 18, 2005 11:56:22 PM(UTC)
Vũ Thị Thiên Thư

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 5,031
Points: 2,424
Woman
Location: Thung Lũng Lá Rơi

Thanks: 231 times
Was thanked: 87 time(s) in 84 post(s)
Vành Khuyên
Thân sinh chị luôn cảnh cáo các con " trả cho đúng giá thôi " vì đừng nghĩ là chút đỉnh xí xoá. Cứ bảo làm ăn lương thiện , còn các con thấy thương hại thì cho tiền riêng , vì nhiều khi nhìn bà cụ già bán rau , hay bác đạp xich lô....Chị cũng bảo các con như vậy , thắng bé đi mua aó thun , người bán hàng noí thách , hắn bảo...
- " 10,000 thôi.. " đúng giá rồi , bán đi.
- Hàng tốt mà cậu
- Coi nè , y chang thôi
Hihi , người bán hàng thấy thằng bé trả lời tiếng Việt ngọng , tức cười , bán cho nó [?? ]
Các con chị về VN đi lung tung mua sắm , ăn uống với nhau , bài học kinh nghiệm sống , chị nghĩ tuị nó có bị gạt vài lần thì cũng học khôn thôi...Tuy nhiên có những nơi , dĩ nhiên là chị và PQ [ hay người nhà ] phải đi theo chúng nó.
VanhKhuyen
#13 Posted : Tuesday, July 19, 2005 1:27:23 AM(UTC)
VanhKhuyen

Rank: Newbie

Groups:
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 465
Points: 0

chị , mà em thấy tội ghê chị , em đi xích lô từ quận 10 gần trường đua Phú Thọ đó chị , ra tới trung tâm thành phố mà có $10000 chưa tới $1 usd , em thấy cái anh đó đạp giữa trời nắng, một ngày chưa chắc tới $50000 ngàn chị.

em còn ở VN em cũng chỉ đi dạy sáng chiều tối kiếm cơm ăn... em thấy buồn thiệt đó chị.

Mà xích lô gặp kẹt xe là khó lách hơn các lọai xe khác đó chị
Tonka
#14 Posted : Tuesday, July 19, 2005 1:54:33 AM(UTC)
Tonka

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,643
Points: 1,524

Thanks: 95 times
Was thanked: 201 time(s) in 189 post(s)
quote:
Gởi bởi VanhKhuyen

chị , mà em thấy tội ghê chị , em đi xích lô từ quận 10 gần trường đua Phú Thọ đó chị , ra tới trung tâm thành phố mà có $10000 chưa tới $1 usd , em thấy cái anh đó đạp giữa trời nắng, một ngày chưa chắc tới $50000 ngàn chị.


Tội cho họ quá Black Eye
Vũ Thị Thiên Thư
#15 Posted : Tuesday, July 19, 2005 5:45:58 AM(UTC)
Vũ Thị Thiên Thư

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 5,031
Points: 2,424
Woman
Location: Thung Lũng Lá Rơi

Thanks: 231 times
Was thanked: 87 time(s) in 84 post(s)
quote:
Gởi bởi tonka

quote:
Gởi bởi VanhKhuyen

chị , mà em thấy tội ghê chị , em đi xích lô từ quận 10 gần trường đua Phú Thọ đó chị , ra tới trung tâm thành phố mà có $10000 chưa tới $1 usd , em thấy cái anh đó đạp giữa trời nắng, một ngày chưa chắc tới $50000 ngàn chị.


Tội cho họ quá Black Eye



Ấy thì em cứ trả họ đúng giá cuốc xe đi , rồi em cho riêng như tiền típ vậy
Tonka
#16 Posted : Tuesday, July 19, 2005 6:09:16 AM(UTC)
Tonka

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,643
Points: 1,524

Thanks: 95 times
Was thanked: 201 time(s) in 189 post(s)
Em thấy tội cho cái đời cần lao, đổ mồ hôi sôi nước mắt của họ để có được chén cơm đó chị. Cho dù trả đúng giá cuốc xe và thêm tip, em vẫn không có can đảm ngồi lên đó trừ phi em nhẹ bớt đi vài chục kí lô để họ khỏi phải nhọc nhằn. Em cứ tưởng tượng trời nắng chang chang, em có ra làm vườn cho vui một tí thì cũng phải đi vào chứ không thể nào dãi nắng dầm mưa cả ngày như vậy được.
mèo mù
#17 Posted : Tuesday, July 19, 2005 10:50:27 PM(UTC)
mèo mù

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 489
Points: 0

Ở đâu cũng có cảnh khổ, nhiều nơi người bán hàng nói thêm để hy vọng kiếm thêm chút lời về cho gia đình, ngay như ở bên mỹ này, nhiều cửa tiệm VN cũng nói thách trên trời, mua xong bước ra khỏi cửa là không cho trả lại, muốn mua gì ở những cửa tiệm này, mèo thường nhờ oxBig SmileEight BallBig Smile đi trả giá dùm....
VanhKhuyen
#18 Posted : Tuesday, July 19, 2005 11:21:09 PM(UTC)
VanhKhuyen

Rank: Newbie

Groups:
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 465
Points: 0

Dạ đúng , em cũng ngại đi xích lô lắm, lúc còn ở VN , trừ khi em bị bịnh mê man , má em xách em lên , em không biết , còn em không đi. Lúc về em hay đi taxi , nhưng đường hay bị kẹt , đồng hồ cứ chạy mà chả đi tới đâu , em phải nhảy xuống đi bộ vì taxi họ cũng không muốn charge , em đi xích lô , lúc gần về lại đây em mới dám cho thêm , còn em thấy mình cho thêm như mình khinh người ta , em không hiểu sao em nghĩ vậy..

Thiệt kỳ cục vô cùng , em làm gì cho người ta em lấy đúng giá , người nào cho em thêm em cũng ngại lắm.
Vũ Thị Thiên Thư
#19 Posted : Tuesday, July 19, 2005 11:53:42 PM(UTC)
Vũ Thị Thiên Thư

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 5,031
Points: 2,424
Woman
Location: Thung Lũng Lá Rơi

Thanks: 231 times
Was thanked: 87 time(s) in 84 post(s)
Tonka và Vành Khuyên
Trước đây chị cũng nghĩ như hai em , Nhưng thân sinh bảo : người ta cần tiền , đạp xích lô cũng là một nghề lương thiện , các con không đi thì người ta lấy gì sống??
Cảnh khổ không thiếu , mình ráng ăn ở như thế nào để khi nằm xuống ngủ bình an , soi gương không hổ thẹn
Người ta không xin , Mình biếu thêm tiền , là niềm vui cho cả hai bên thôi...
Tonka
#20 Posted : Wednesday, July 20, 2005 12:14:23 AM(UTC)
Tonka

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,643
Points: 1,524

Thanks: 95 times
Was thanked: 201 time(s) in 189 post(s)
Chị TT nói đúng, nghề nào cũng là nghề miễn nó lương thiện. Họ cần làm để kiếm sống và nuôi gia đình mà. Em chỉ thấy lòng nao nao buồn khi nghĩ đến cuộc sống quá ư là cơ cực của họ.
Users browsing this topic
Guest (4)
3 Pages123>
Forum Jump  
You cannot post new topics in this forum.
You cannot reply to topics in this forum.
You cannot delete your posts in this forum.
You cannot edit your posts in this forum.
You cannot create polls in this forum.
You cannot vote in polls in this forum.