Đến tháng Bảy ngày lễ Độc Lập của Hoa Kỳ, là ngày tôi kỷ niệm hôm đầu đặt chân định cư tại California . Thấm thoát thế mà đã mười lăm năm.
Năm nay tôi đã được đi thăm thủ đô Hoa Thịnh Đốn hai tuần trước ngày lễ Độc Lập 4 tháng 7. Thông thường tất cả các đại hội, các sinh hoạt đoàn thể hay tổ chức vào các ngày trước lễ, để mọi người có thể thu xếp ngày nghỉ. Trường nữ trung học tổng hợp SNA tôi đã học, lấy tuần lễ cuối tháng Sáu để qui tụ bạn bè khắp bốn phương trời.
Tôi đến Maryland vào ngày 23 tháng 6, ngày hôm sau thời tiết chuyển đổi, bão nhiệt đới đến vùng này gây mưa to, sấm chớp và lũ lụt. Dĩ nhiên không phải tại tôi, tôi đã xem dự báo thời tiết và biết mình sẽ có một tuần du lịch ướt át.
Tôi không đi xa nhiều, lý do đơn giản là tôi ghét đi máy bay, thêm vào đó anh của tôi rất khó thu xếp lấy ngày nghỉ.
Ngày đại hội chính thức là ngày chủ nhật 25 tháng 6-2006 tại Virginia, thứ bảy là ngày đón các bạn từ xa đến. Chúng tôi gặp lại nhau sau nhiều năm xa cách, cá tính không thay đổi, nhưng chắc chắn một điều theo thời gian, kinh nghiệm sống khác nhau-đời sống chia trăm ngàn góc độ khác nhau làm nụ cười và ánh mắt bắt buộc phải thay màu.
Trước khi nghỉ tôi phải làm việc gấp đôi bình thường - hành lý để mặc con gái sắp xếp - đến nơi tôi mới biết con gái cho mẹ trở lại tuổi mười lăm mười sáu như ngày xưa. Có sao nhỉ và tôi thảnh thơi trở lại tuổi ngây ngô thời trung học. Đôi khi quần áo bên ngoài giúp người ta trở lại tuổi xuân một cách đắc lực. Các bạn tôi chắc chắn thấy tôi sao vẫn còn nhí nhố, nào ai hay tôi không còn chọn lựa nào khác khi trong vali là những chiếc áo hai dây màu sắc rực rỡ, vài chiếc áo lụa dài tay cùng những chiếc quần ngắn, con đã xếp vào cho mẹ đi tham quan thủ đô nước Mỹ. Cách phục sức của tôi rất thoải mái cho 6 dặm đường đi bộ, dù mưa dù ướt.
Ngày đại hội chính thức mưa to gió lớn, tôi được gặp Niệm Nhiên, người bạn tôi biết rõ trên diễn đàn Đặc Trưng qua các đoản văn, thơ Nhiên đã viết. Nụ cười của Nhiên ngọt ngào như ánh mắt Nhiên và tôi tìm nhau. Chúng tôi không nói với nhau nhiều, nhưng tôi biết hai chị em hiểu tấm tình hai đứa dành cho nhau. Hai nụ cúc đại đóa cùng vài nhánh lan gầy N-Nhiên đem đến cho tôi, sẽ không tàn héo trong ký ức của tôi mãi mãi.
Thăm viếng thủ đô nước Mỹ đơn giản hơn, vui hơn nếu bạn có người amtường về nó. Tôi may mắn có hướng dẫn viên tuyệt vời là vợ chồng bạn tôi. Chúng tôi học chung với nhau từ trường tiểu học Bàn Cờ, thập niên 60
Thủ đô Hoa Thịnh Đốn rất đông xe, rất kẹt xe, phương tiện di chuyển chính là metro - những tuyến đường xe đi qua được dùng màu sắc để phân biệt - màu cam - màu xanh - màu đỏ và màu vàng. Muốn thay đổi hướng chỉ cần tìm trạm chuyển tiếp, tôi thích phương tiện di chuyển công cộng, đi du lịch với tôi là tìm hiểu đời sống, nhịp điệu mỗi ngày của cư dân vùng mình ghé thăm, cùng tìm xem những đặc điểm chính của thành phố.
Chung quanh thủ đô là những khu dân cư cũ kỹ đơn giản, bỗng dưng sừng sững những tòa nhà lộng lẫy, những kiến trúc tuyệt vời, những tính toán con số thật chính xác cho tháp bút chì Monument cao ngất soi bóng hoàn hảo trên hồ Reflecting Pool .
Những lăng tẩm đền đài chung quanh vĩ đại, trang nghiêm dù du khách dập dìu, tôi không cầm được nước mắt khi đọc mẩu giấy viết cho ông ngoại đã tử trận tại Việt Nam của cậu bé 11 tuổi đến thăm bức tường đá đen, nơi khắc hơn 50 ngàn tên họ tử sĩ đã bỏ mình trong chiến tranh Việt Nam.
Những mẩu giấy ghi
- Con gái của Ba cùng chồng và hai con trai, đang sống tại Chicago IL. Nhớ Đến Ba.
- Cháu trai của ông ngoại Allen- 11 tuổi, chơi bóng rổ rất hay, và đọc sách rất giỏi.
- Cha là anh hùng Thủy Quân Lục CHiến, đã bỏ mình tại quận Năm Việt Nam năm 1968.
Nếu không có chiến tranh - nếu HỌ còn sống?